Con Đường Bá Chủ
Chương 170: Công tử kiếm bộn rồi
152@-
Đứng trên đầu thuyền Cá Heo, nhìn biển cả bao la không thấy điểm cuối, thỉnh thoảng lướt ngang từng hòn đảo đông đúc, từng đàn hải âu bay lượn trên bầu trời, Lạc Nam thư thái hít thở một hơi…
Hai chiến thuyền Cá Mập Đen trở thành chiến lợi phẩm, do đệ tử Hải Hồng Phái cầm lái, lần lượt đi sau…đám hải tặc bị bắt sống toàn bộ phong ấn tu vi, trở thành tù nhân…
Tốc độ di chuyển trên biển của chiến thuyền nhanh chóng vô cùng, hoàn toàn không kém khả năng phi hành của tu sĩ Nguyên Anh, chẳng qua lượng Linh Thạch làm nhiên liệu cũng tiêu hao không ít…
Sau khi kiểm kê thương vong, Hải Hồng Phái tổn thất hơn mười Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, vài chục Trúc Cơ cùng Kim Đan, Hóa Thần Sơ Kỳ cũng tổn thất hai vị…
Toàn bộ người còn lại đều bị thương, bất quá tính mạng đã được đảm bảo…
Bị thương nặng nhất không thể nghi ngờ là Thủy Mặc, sau khi thành công mời Lạc Nam ở lại, hắn đã ngất đi…hiện tại được đám hậu cần của Hải Hồng Phái chăm sóc…
“Tiểu Nam, đây là lần đầu thiếp đến Hải Châu…”
Một nữ nhân kiều mị đến cực hạn đứng cạnh Lạc Nam, tựa đầu vào vai hắn, miệng thơm như lan nhẹ nhàng thủ thỉ…
Nàng chính là Tô Mị…
Đến khung trời mới, hắn có ý định mang hai nữ Tô Mị và Tiêu Thanh Tuyền ra ngoài tham quan vui chơi mở mang kiến thức, nhưng Tiêu Thanh Tuyền từ chối…
Thiếu nữ này say mê Luyện Đan đến cực điểm, vậy mà vùi đầu vào đống Linh Dược hắn mua cho nàng ở Bạch Ngọc Thành, hiện tại vẫn còn chìm đắm nghiên cứu, không chịu ra ngoài…
Đối với chuyện này Lạc Nam cũng chiều theo ý của nàng, Tiêu Thanh Tuyền đã chấp nhận dùng đến số Linh Dược đó đồng nghĩa với nàng đã không xem hắn là người ngoài, đó là một bước tiến lớn trong quan hệ của hai người…
Lạc Nam cũng rất khôn khéo, khi mang Tô Mị ra ngoài là lúc hắn cưỡi Tiểu Sư rời đi, nói với người của Hải Hồng Phái là đón một vị bằng hữu,…nhằm tránh việc sở hữu Không Gian chứa người sống bị dòm ngó không cần thiết…
Hải Hồng Phái cũng chưa thể khiến Lạc Nam hoàn toàn tin tưởng đấy…
Đương nhiên khi hắn và Tô Mị ngồi trên thân Tiểu Sư quay về thuyền, người của Hải Hồng Phái được một phen trợn mắt há mồm trước vẻ đẹp tuyệt trần của nàng, một số thiếu niên non nớt trẻ tuổi càng là hai mắt mơ màng, buồn cười vô cùng…
Nghĩ đến đây, Lạc Nam chỉ cảm thấy rất đỗi tự hào, đem vòng eo thon của Tô Mị siết chặt vào lòng, kề tai nàng diệu dàng nói:
“Một ngày nào đó ta sẽ mang tất cả các nàng đặt chân đến mọi ngóc ngách trên thế giới này, chiêm ngưỡng sự hùng vĩ mà thiên nhiên mang lại, kiến thức các chủng tộc cùng những nền văn hóa khác nhau…”
Tô Mị hai mắt mê ly, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà dài đến tận bờ mông đầy đặn, nhoẻn miệng cười nhìn hắn:
“Thiếp tin chàng!”
Bất chợt Lạc Nam cười hỏi: “Chúng ta hiện tại có được xem là hưởng thụ tuần trăng mật không nhỉ?”
“Tuần trăng mật là gì?” Tô Mị ngây thơ vô số tội…
Lạc Nam vỗ vỗ trán, thầm nghĩ quên mất thế giới này không có một vài khái niệm, bèn giải thích cho nàng:
“Tuần trăng mật là chuyến du lịch mà phu thê dành cho nhau sau ngày kết hôn, để lưu lại những kỷ niệm của đôi ta trong sự thân mật…”
“Xí” Tô Mị nghe hắn nói mà tim đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng bĩu đôi môi mộng đỏ, cúi xuống lí nhí nói: “Cứ xem là vậy đi…”
Lạc Nam trông thấy bộ dạng đáng yêu của nàng, cười ha ha một tiếng, nâng cái cằm trơn bóng mê người lên, không hiểu nguyên nhân vì sao, Tô Mị không có thể chất Thiên Sinh Mị Cốt, nhưng vẫn có một cái gì đó rất cuốn hút hắn, mùi vị nữ tính từ cơ thể nàng nồng đậm vô cùng…
Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, cúi đầu hôn xuống đôi môi quyến rũ…
“Ưm…”
Tô Mị yêu kiều ưm một tiếng trong cổ họng, đôi tay trắng như phấn vòng qua cổ nam nhân, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của hắn…
Hai đầu lưỡi ướt át một lần nữa tìm đến nhau, say mê quấn quít…
Trong ánh chiều tà giữa biển khơi, thời gian như đọng lại…
…
Trong gian phòng trên thuyền Cá Heo…
Trước ánh sáng huyền ảo của một viên Dạ Minh Châu, Tô Mị càng trở nên diễm lệ động lòng người, mày liễu lả lướt, mắt đẹp sáng ngời ngập nước lúng liếng, mũi quỳnh môi mọng, gò má hồng hào như trái đào chín…
Một thân bảo y ôm sát cơ thể quyến rũ, làm nổi bậc từng đường con mỹ miều mị hoặc trên cơ thể nàng…
Tô Mị ngại ngùng ngồi trên giường nệm, trái tim đập liên tục không sao ức chế được…mặc dù nàng tu luyện mị thuật, là vưu vật trong mắt vô số nam nhân, nhưng nói gì thì nói, vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa biết tư vị nam nữ là gì…
Hiện tại có cơ hội ở cùng nam nhân nàng yêu, làm sao có thể không hồi hộp?
Ngồi ở đối diện, Lạc Nam say đắm ngắm nhìn dung nhan của Bách Hoa Đại Thánh Nữ, đêm hôm nay, hắn quyết tâm biến nàng thành người phụ nữ của mình…
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mịn như tơ lụa, từ nhẫn trữ vật lấy ra hai vò rượu, Lạc Nam thâm tình nói:
“Mị Nhi, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, chúng ta mau uống rượu giao bôi…”
Tô Mị nghe hắn nói vậy, trống ngực đập càng mạnh hơn, bất quá bản tính của nàng vốn là một nữ nhân tinh quái, đè ép cảm giác xấu hổ thẹn thùng, yêu kiều cười nói:
“Uống rượu giao bôi gì chứ? người ta vẫn chưa hứa sẽ gả cho chàng!”
Lạc Nam dở khóc dở cười, lườm nàng một cái, đường hoàng mở miệng:
“Ta đã xin chỉ thị của Tam sư tỷ, được nàng ấy chấp nhận giao Mị Nhi nàng cho ta, không gả không được…”
Tô Mị giật mình, biết tam sư tỷ trong miệng hắn là ai, lắp bắp hỏi:
“Chàng nói gì với sư phụ thiếp?”
Lạc Nam cười cười, đem đối thoại giữa mình và Tô Nhan kể lại một lần…
“Đáng ghét! Sư phụ nhất định bị chàng đả kích không nhỏ!” Tô Mị nghe hắn vậy mà dùng tài sản dọa người, tức giận nhéo hông hắn thật mạnh…
Nàng là trẻ mồ côi, được đích thân Tô Nhan một tay nuôi lớn, tình cảm cả hai vừa là thầy trò vừa là mẫu tử…
Đối với tính cách như tiên tử không nhiễm bụi trần của sư phụ Tô Mị hiểu rất rõ, hầu như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh tĩnh lặng của nàng, vậy mà bị Lạc Nam ép đến không thốt nên lời, tên này quả là đáng giận mà…
Lạc Nam nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, áy náy hứa hẹn nói:
“Chuyến này đi Hải Châu về, ta sẽ đến Bách Hoa Tông đường đường chính chính cầu hôn ba người các nàng, sẽ không để Bách Hoa Tông chịu thiệt đấy, sính lễ nhất định kinh thiên hạ…!”
Tô Mị tựa đầu vào lòng hắn, trong đầu tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp, lẩm bẩm nói: “Chàng hứa rồi đó, nhớ giữ lời!”
“Đương nhiên, ta mượn chén rượu giao bôi làm lời thề, nhất định sẽ làm được!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ lòng ngực, nâng lên chén rượu đưa cho nàng…
“Tiện nghi cho chàng!” Tô Mị rốt cuộc chấp nhận, nâng bàn tay ngọc ngà nhận lấy chén rượi…
Hai người thâm tình nhìn nhau, vòng tay qua tay đối phương, uống cạn chén rượu…
“Tiểu Nam…” Tô Mị gương mặt ửng hồng, rượu của Trọng Vô Danh thuộc loại cực mạnh, chỉ một chén đả khiến nàng lâng lâng…
“Còn gọi Tiểu Nam?” Lạc Nam trừng mắt nhìn…
“Phu…phu quân!” Tô Mị ấp úng hồi lâu, rốt cuộc ỏn ẻn kêu nhỏ một tiếng…
“Haha, ngoan lắm bảo bối, ta dạy nàng cách uống rượu mê say nhất!” Lạc Nam hài lòng cười to…
Trước ánh mắt tò mò của Tô Mị, hắn ngửa đầu tu một ngụm rượu, sau đó bá đạo nâng lên cằm nàng, khóa kín đôi môi đó…
Ực…
Tách ra hai cánh môi mềm mịn ngọt lịm, Lạc Nam đem rượu truyền sang miệng nàng, cái lưỡi cùng lúc xâm nhập, đảo qua đảo lại…
Tô Mị bị động tác táo bạo của hắn khiến toàn thân bủn rủn, uống lấy từng ngụm rượu ngọt ngào vào bụng, bên dưới bộ vị mẫn cảm đã bắt đầu ẩm ướt…
Lạc Nam thuận thế đè nàng xuống giường, vẫn tham lam nút chặt cái lưỡi nhỏ yêu kiều của Tô Mị, bàn tay tiến quân thần tốc, làm nhiệm vụ của nó…
Dây vải nhẹ nhàng rút ra, từng kiện y phục rơi xuống…
Tuyệt tác của thiên nhiên hiện hữu giữa căn phòng, ngay cả ánh sáng của Dạ Minh Châu cũng trở nên lu mờ trước nhan sắc của nàng…
Làn da chẳng khác nào dương chi bạch ngọc, cổ cao thon thả gợi cảm, xương quai xanh đầy mê hoặc, eo thon trơn nhẳn được lổ rốn tinh xảo tô điểm, đôi đùi đẹp chắc nịch nhưng mềm mại kẹp chặt vào nhau, chân thon dài như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất…
Từng ngón tay ngón chân tinh mỹ đến cực hạn, không có khuyết điểm…
Bộ ngực sửa vểnh cao sau cái yếm đào, chỉ loáng thoáng để lộ hai đầu nhủ hoa hấp dẫn chết người không đền mạng…
Nội khố hồng hào che giấu nơi tư mật nhất của người phụ nữ đã sớm ướt đẩm, hương thơm tỏa khắp căn phòng, tiêu hồn vô cùng…
Chụt chụt chụt…
Trong không khí nóng rực đó, Lạc Nam vẫn không ngừng chiếm lấy miệng nhỏ của Tô Mị, hắn ngấu nghiến từ cánh môi cho đến đầu lưỡi, không quên đảo quanh chăm sóc tận tình hàm răng như ngọc của nàng…
Cam lộ trong miệng Tô Mị bị hút lấy, lại liên tục tiết ra, ngọt ngào vô hạn…
Sau nụ hôn sâu hàng thế kỷ, hắn rốt cuộc tách rời, để lại một sợi tơ tình trong suốt nối liền khoang miệng hai người…
Nhìn đôi môi ửng đỏ hơi sưng của Tô Mị, yêu thương đặt lên đó thêm một nụ hôn, rồi tiến từ miệng, mũi lên đến trán nàng..
Nhẹ nhàng đặt môi lên cái trán trơn bóng đó, một lần nữa tách ra tìm đến cái cổ thơm ngát…
“Ưm, thiếp nhột quá!” Tô Mị rùng mình, da gà nổi lên từng đợt…
Lạc Nam thích thú liếm láp, từ trên xuống dưới, nơi đâu cũng xuất hiện dấu môi…
Chỉ trừ hai nơi vẫn còn lớp vải mỏng bảo vệ, cơ thể Tô Mị đã thấm đẩm nước bọt từ cái lưỡi hắn…
“Ưm, phu quân….phu quân…thiếp thoải mái…”
Tô Mị lần đầu ném trải tư vị ngọt ngào, hai bàn tay bấu chặt xuống ga giường, oằn mình theo từng nụ hôn của hắn lên cơ thể …
Rốt cuộc chuyện gì đến cũng nên đến…
Yếm đào rơi xuống, lộ ra bầu sửa trắng mịn căn tròn kia…
Vú Tô Mị cực đẹp, so với Yên Nhược Tuyết lớn hơn, nhưng lại bé hơn của Mộc Tử Âm và Diễm Nguyệt Kỳ…
Tương đương kích cỡ của Diễm Hồng Liên…
Quần vú hồng nhuận, nụ hoa nhỏ xíu như trái nho đỏ, lúc này đang tinh nghịch vươn cao, dụ người đến cực hạn…
Chụt…
Lạc Nam há miệng, ngậm lấy một bên, nút nhẹ…nút nhẹ…bàn tay nắm lấy một bên còn lại, đầy đặn, căn tròn, hắn nắm không hết…xoa nắn…
“A…Á…Chàng là tiểu hài tử sao? thiếp chưa có sửa đâu!” Tô Mị ưởn người, vừa thở hổn hể vừa nỉ non rên rỉ…
“Á…Chết thiếp…tê quá…tê…vừa tê vừa thoải mái…” Tô Mị rung rẩy, hai tay đặt lên đầu Lạc Nam, đè ép hắn vào ngực mình…
Âm thanh bú vú chùn chụt vang lên trong không gian, xen lẫn tiếng thở hổn hển và rên rỉ của nàng…
Nội khố của Tô Mị triệt để ướt nhẹp, bứt rứt khó chịu khiến nàng cau mày…
Lạc Nam thấy vậy, cười cười tách khỏi hai bầu vú đã thấm đẩm nước bọt của mình, cúi người xuống lột nội khố nàng ra…
Tô Mị ngoan ngoãn vươn lên đôi chân, cho hắn dễ dàng hành động…
Hít…
Trong khoảng khắc đó, Lạc Nam hít sâu một hơi, gắt gao trừng lớn nhìn vào nơi tư mật của thê tử…
Trắng hồng, trơn bóng, không có một ngọn cỏ…
Lần đầu tiên Lạc Nam chứng kiến nữ tử không có âm mao, hô hấp hắn dồn dập hơn bao giờ hết, máu sắp dồn lên não…
Tô Mị vội vàng khép chặt chân, ngại ngùng lý nhí:
“Nơi đó của thiếp từ khi sinh ra đã như vậy, so với của Nhược Tuyết và Ngọc Phượng có chút khác biệt…”
Nói xong trong lòng hơi thấp thỏm, sợ hắn chê bai mình…vì lần trước nhìn hắn và chúng nữ ân ái trong Cung Đình Thụ, Tô Mị thấy âm đạo của chúng nữ đều có lông a…
Lạc Nam vươn người lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, yêu chiều nói:
“Bảo bối của ta thật đặc biệt, phu quân rất thích!”
“Chàng…thích thật sao?” Tô Mị nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia vui mừng…
“Thích, thích lắm…cho ta ngắm nó nào!” Liếm nhẹ vành tai nàng thủ thỉ…
Tô Mị theo ý thức tách ra đôi chân, để lộ khe rãnh thịt hồng hào cực đẹp…
Lạc Nam cúi người xuống, nắm lấy bắp đùi nàng, tham lam ngắm nhìn…
Chỉ có hai mép thịt non hồng hào trơn lán, khe rảnh chật hẹp không nhìn thấy cảnh tượng bên trong…
Hạt le như trái dâu tây nhỏ xíu đang mời gọi…
Kết hợp với làn nước róc rách không ngừng chảy ra, khung cảnh chết người này bất kỳ nam nhân nào cũng không thể kháng cự…
Lạc Nam càng không ngoại lệ, đặt môi mình vào âm đạo nàng, hôn thật mạnh…
“Ứ…cảm giác này là như vậy sao!…” Tô Mị bất ngờ hét ầm lên, dâm thủy bắn mạnh…
Lần trước thấy Lạc Nam không ngừng bú liếm nơi tư mật của các nữ nhân trong Cung Đình Thụ, nàng đã sớm muốn được nếm trải…
Hôm nay rốt cuộc được như nguyện…
Cái lưỡi ấm nồng kia đang không ngừng càn quét bộ phận sinh dục của nàng, cảm giác này quả thật không thể tả thành lời, Tô Mị chỉ thấy linh hồn bay bổng, hai mắt nhắm nghiềm…
So với nàng Lạc Nam càng thêm thích thú, lưỡi hắn đi đến đâu chỉ cảm thấy trơn nhẵn ngọt ngào đến đó, không bị các sợi tơ kia cản trở, thú vị vô cùng…
Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn cởi bỏ y phục, lộ ra cơ thể lực lường tràn trề sức sống và dương vật đả sớm căng cứng ngẩng cao đầu, đặt ngay lên cửa mình Tô Mị tiến hành ma sát…
“Phu quân…để thiếp thử!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nam, Tô Mị khó khăn ngồi dậy, bàn tay mềm trắng như phấn ngại ngùng cầm lấy dương vật của hắn…
“Lần trước thiếp thấy Nhược Tuyết ăn nó có vẻ rất ngon!” Tô Mị cười tinh quái, mở ra đôi môi kiều diễm của mình, ngậm lấy thân côn thịt…
“Nóng và cứng, mùi vị không tệ!” Nàng thầm nghĩ, nhớ lại cảnh tượng Nhược Tuyết làm với hắn, bắt đầu thực hành…
Hít hà…
Lạc Nam sung sướng ngồi lên giường, Tô Mị ngồi xổm xuống đất phục vụ hắn, dâm thủy giữa hai chân nàng không ngừng nhỏ xuống sàn thuyền…
Hắn vuốt ve mái tóc óng mượt của nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương…
Trong lần đầu tiên, rất ít nữ nhân chịu hạ mình hầu hạ bú liếm côn thịt của nam nhân, nhưng Tô Mị vì yêu hắn mà làm được như vậy, hắn sao có thể không cảm động?
Bất quá sướng thì sướng thật, nhưng còn chưa đủ…vì miệng của nàng không thể ngậm hết toàn bộ, hắn thèm hơn như thế…
“Ngoan, để phu quân yêu nàng!” Lạc Nam vỗ vỗ đầu Tô Mị…
Nàng như con mèo nhỏ vâng lời, ngoan ngoãn liếm láp côn thịt thêm vài cái, lúc này tách ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn…
Lạc Nam xoay người bế phốc lấy nàng, đặt nằm ngửa xuống nệm…
Đem đôi chân thon dài gác lên vai mình, hắn đem đầu dương vật cứng ngắt ghim ngay khe thịt…
Tô Mị hít sâu, đôi mắt đẹp dán chặt vào nơi đó, âm thầm chờ đợi khoảng khắc dung hòa cùng nam nhân mình yêu…
“Nàng là của ta rồi!” Lạc Nam ngắm nàng tuyên bố một tiếng…
Vùng hông toàn lực đẩy mạnh…
“Hức, thiếp đau quá…”
Tô Mị co giậc toàn thân, cảm giác lớp màn mỏng manh của mình bị phá nát…
“Ngoan! ta sẽ nhẹ nh…” Lạc Nam đè nén sung sướng chật khít, đang mở miệng an ủi…
Chợt…
Dị biến nảy sinh…
Trong khoảnh khắc hắn xuyên qua màn trinh của nàng không lâu, hết sức đột ngột, đan điền của Tô Mị cấp tốc phát sáng dữ dội…
VÙ VÙ VÙ…
Kèm theo đó là vô cùng vô tận Linh Khí mạnh mẽ tiến về căn phòng hai người đang trú ẩn…độ nồng đậm đến mức ngưng tụ thành thực chất…
Đám tu sĩ Hải Hồng Phái giật bắn cả mình, khó tin nhìn Linh Khí trên bầu trời đang hình thành từng dòng lũ lớn, liên miên bất tuyệt tiến về căn phòng Lạc Nam đang trú ẩn…
“Không cần kinh ngạc! có thể Lạc Nam công tử đang luyện một công pháp nào đó dẫn đến dị tượng mà thôi!” Một lão già Hóa Thần Sơ Kỳ quát lớn, trấn an đám tu sĩ…
Mà trong lúc này, bên trong gian phòng…
Lạc Nam và Tô Mị khó tin nhìn nhau, Linh Khí thông qua nơi hai người đang giao hợp liên tục tiến vào thân thể họ…
Càng ngày càng nồng đậm, không có dấu hiệu dừng lại…
Động tĩnh này đương nhiên cũng kinh động đến Kim Nhi, chỉ thấy nàng xuất hiện trên bả vai Lạc Nam, nhìn chằm chằm vào âm đạo Tô Mị, hưng phấn hét to:
“Thể Chất tiềm ẩn của nàng thức tỉnh, công tử kiếm bộn rồi…”
….
AE ĐỪNG QUÊN ỦNG HỘ TÁC GIẢ NHA:
Con Đường Bá Chủ
Đứng trên đầu thuyền Cá Heo, nhìn biển cả bao la không thấy điểm cuối, thỉnh thoảng lướt ngang từng hòn đảo đông đúc, từng đàn hải âu bay lượn trên bầu trời, Lạc Nam thư thái hít thở một hơi…
Hai chiến thuyền Cá Mập Đen trở thành chiến lợi phẩm, do đệ tử Hải Hồng Phái cầm lái, lần lượt đi sau…đám hải tặc bị bắt sống toàn bộ phong ấn tu vi, trở thành tù nhân…
Tốc độ di chuyển trên biển của chiến thuyền nhanh chóng vô cùng, hoàn toàn không kém khả năng phi hành của tu sĩ Nguyên Anh, chẳng qua lượng Linh Thạch làm nhiên liệu cũng tiêu hao không ít…
Sau khi kiểm kê thương vong, Hải Hồng Phái tổn thất hơn mười Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, vài chục Trúc Cơ cùng Kim Đan, Hóa Thần Sơ Kỳ cũng tổn thất hai vị…
Toàn bộ người còn lại đều bị thương, bất quá tính mạng đã được đảm bảo…
Bị thương nặng nhất không thể nghi ngờ là Thủy Mặc, sau khi thành công mời Lạc Nam ở lại, hắn đã ngất đi…hiện tại được đám hậu cần của Hải Hồng Phái chăm sóc…
“Tiểu Nam, đây là lần đầu thiếp đến Hải Châu…”
Một nữ nhân kiều mị đến cực hạn đứng cạnh Lạc Nam, tựa đầu vào vai hắn, miệng thơm như lan nhẹ nhàng thủ thỉ…
Nàng chính là Tô Mị…
Đến khung trời mới, hắn có ý định mang hai nữ Tô Mị và Tiêu Thanh Tuyền ra ngoài tham quan vui chơi mở mang kiến thức, nhưng Tiêu Thanh Tuyền từ chối…
Thiếu nữ này say mê Luyện Đan đến cực điểm, vậy mà vùi đầu vào đống Linh Dược hắn mua cho nàng ở Bạch Ngọc Thành, hiện tại vẫn còn chìm đắm nghiên cứu, không chịu ra ngoài…
Đối với chuyện này Lạc Nam cũng chiều theo ý của nàng, Tiêu Thanh Tuyền đã chấp nhận dùng đến số Linh Dược đó đồng nghĩa với nàng đã không xem hắn là người ngoài, đó là một bước tiến lớn trong quan hệ của hai người…
Lạc Nam cũng rất khôn khéo, khi mang Tô Mị ra ngoài là lúc hắn cưỡi Tiểu Sư rời đi, nói với người của Hải Hồng Phái là đón một vị bằng hữu,…nhằm tránh việc sở hữu Không Gian chứa người sống bị dòm ngó không cần thiết…
Hải Hồng Phái cũng chưa thể khiến Lạc Nam hoàn toàn tin tưởng đấy…
Đương nhiên khi hắn và Tô Mị ngồi trên thân Tiểu Sư quay về thuyền, người của Hải Hồng Phái được một phen trợn mắt há mồm trước vẻ đẹp tuyệt trần của nàng, một số thiếu niên non nớt trẻ tuổi càng là hai mắt mơ màng, buồn cười vô cùng…
Nghĩ đến đây, Lạc Nam chỉ cảm thấy rất đỗi tự hào, đem vòng eo thon của Tô Mị siết chặt vào lòng, kề tai nàng diệu dàng nói:
“Một ngày nào đó ta sẽ mang tất cả các nàng đặt chân đến mọi ngóc ngách trên thế giới này, chiêm ngưỡng sự hùng vĩ mà thiên nhiên mang lại, kiến thức các chủng tộc cùng những nền văn hóa khác nhau…”
Tô Mị hai mắt mê ly, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà dài đến tận bờ mông đầy đặn, nhoẻn miệng cười nhìn hắn:
“Thiếp tin chàng!”
Bất chợt Lạc Nam cười hỏi: “Chúng ta hiện tại có được xem là hưởng thụ tuần trăng mật không nhỉ?”
“Tuần trăng mật là gì?” Tô Mị ngây thơ vô số tội…
Lạc Nam vỗ vỗ trán, thầm nghĩ quên mất thế giới này không có một vài khái niệm, bèn giải thích cho nàng:
“Tuần trăng mật là chuyến du lịch mà phu thê dành cho nhau sau ngày kết hôn, để lưu lại những kỷ niệm của đôi ta trong sự thân mật…”
“Xí” Tô Mị nghe hắn nói mà tim đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng bĩu đôi môi mộng đỏ, cúi xuống lí nhí nói: “Cứ xem là vậy đi…”
Lạc Nam trông thấy bộ dạng đáng yêu của nàng, cười ha ha một tiếng, nâng cái cằm trơn bóng mê người lên, không hiểu nguyên nhân vì sao, Tô Mị không có thể chất Thiên Sinh Mị Cốt, nhưng vẫn có một cái gì đó rất cuốn hút hắn, mùi vị nữ tính từ cơ thể nàng nồng đậm vô cùng…
Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, cúi đầu hôn xuống đôi môi quyến rũ…
“Ưm…”
Tô Mị yêu kiều ưm một tiếng trong cổ họng, đôi tay trắng như phấn vòng qua cổ nam nhân, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của hắn…
Hai đầu lưỡi ướt át một lần nữa tìm đến nhau, say mê quấn quít…
Trong ánh chiều tà giữa biển khơi, thời gian như đọng lại…
…
Trong gian phòng trên thuyền Cá Heo…
Trước ánh sáng huyền ảo của một viên Dạ Minh Châu, Tô Mị càng trở nên diễm lệ động lòng người, mày liễu lả lướt, mắt đẹp sáng ngời ngập nước lúng liếng, mũi quỳnh môi mọng, gò má hồng hào như trái đào chín…
Một thân bảo y ôm sát cơ thể quyến rũ, làm nổi bậc từng đường con mỹ miều mị hoặc trên cơ thể nàng…
Tô Mị ngại ngùng ngồi trên giường nệm, trái tim đập liên tục không sao ức chế được…mặc dù nàng tu luyện mị thuật, là vưu vật trong mắt vô số nam nhân, nhưng nói gì thì nói, vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa biết tư vị nam nữ là gì…
Hiện tại có cơ hội ở cùng nam nhân nàng yêu, làm sao có thể không hồi hộp?
Ngồi ở đối diện, Lạc Nam say đắm ngắm nhìn dung nhan của Bách Hoa Đại Thánh Nữ, đêm hôm nay, hắn quyết tâm biến nàng thành người phụ nữ của mình…
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da non mịn như tơ lụa, từ nhẫn trữ vật lấy ra hai vò rượu, Lạc Nam thâm tình nói:
“Mị Nhi, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, chúng ta mau uống rượu giao bôi…”
Tô Mị nghe hắn nói vậy, trống ngực đập càng mạnh hơn, bất quá bản tính của nàng vốn là một nữ nhân tinh quái, đè ép cảm giác xấu hổ thẹn thùng, yêu kiều cười nói:
“Uống rượu giao bôi gì chứ? người ta vẫn chưa hứa sẽ gả cho chàng!”
Lạc Nam dở khóc dở cười, lườm nàng một cái, đường hoàng mở miệng:
“Ta đã xin chỉ thị của Tam sư tỷ, được nàng ấy chấp nhận giao Mị Nhi nàng cho ta, không gả không được…”
Tô Mị giật mình, biết tam sư tỷ trong miệng hắn là ai, lắp bắp hỏi:
“Chàng nói gì với sư phụ thiếp?”
Lạc Nam cười cười, đem đối thoại giữa mình và Tô Nhan kể lại một lần…
“Đáng ghét! Sư phụ nhất định bị chàng đả kích không nhỏ!” Tô Mị nghe hắn vậy mà dùng tài sản dọa người, tức giận nhéo hông hắn thật mạnh…
Nàng là trẻ mồ côi, được đích thân Tô Nhan một tay nuôi lớn, tình cảm cả hai vừa là thầy trò vừa là mẫu tử…
Đối với tính cách như tiên tử không nhiễm bụi trần của sư phụ Tô Mị hiểu rất rõ, hầu như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh tĩnh lặng của nàng, vậy mà bị Lạc Nam ép đến không thốt nên lời, tên này quả là đáng giận mà…
Lạc Nam nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, áy náy hứa hẹn nói:
“Chuyến này đi Hải Châu về, ta sẽ đến Bách Hoa Tông đường đường chính chính cầu hôn ba người các nàng, sẽ không để Bách Hoa Tông chịu thiệt đấy, sính lễ nhất định kinh thiên hạ…!”
Tô Mị tựa đầu vào lòng hắn, trong đầu tưởng tượng ra viễn cảnh tươi đẹp, lẩm bẩm nói: “Chàng hứa rồi đó, nhớ giữ lời!”
“Đương nhiên, ta mượn chén rượu giao bôi làm lời thề, nhất định sẽ làm được!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ lòng ngực, nâng lên chén rượu đưa cho nàng…
“Tiện nghi cho chàng!” Tô Mị rốt cuộc chấp nhận, nâng bàn tay ngọc ngà nhận lấy chén rượi…
Hai người thâm tình nhìn nhau, vòng tay qua tay đối phương, uống cạn chén rượu…
“Tiểu Nam…” Tô Mị gương mặt ửng hồng, rượu của Trọng Vô Danh thuộc loại cực mạnh, chỉ một chén đả khiến nàng lâng lâng…
“Còn gọi Tiểu Nam?” Lạc Nam trừng mắt nhìn…
“Phu…phu quân!” Tô Mị ấp úng hồi lâu, rốt cuộc ỏn ẻn kêu nhỏ một tiếng…
“Haha, ngoan lắm bảo bối, ta dạy nàng cách uống rượu mê say nhất!” Lạc Nam hài lòng cười to…
Trước ánh mắt tò mò của Tô Mị, hắn ngửa đầu tu một ngụm rượu, sau đó bá đạo nâng lên cằm nàng, khóa kín đôi môi đó…
Ực…
Tách ra hai cánh môi mềm mịn ngọt lịm, Lạc Nam đem rượu truyền sang miệng nàng, cái lưỡi cùng lúc xâm nhập, đảo qua đảo lại…
Tô Mị bị động tác táo bạo của hắn khiến toàn thân bủn rủn, uống lấy từng ngụm rượu ngọt ngào vào bụng, bên dưới bộ vị mẫn cảm đã bắt đầu ẩm ướt…
Lạc Nam thuận thế đè nàng xuống giường, vẫn tham lam nút chặt cái lưỡi nhỏ yêu kiều của Tô Mị, bàn tay tiến quân thần tốc, làm nhiệm vụ của nó…
Dây vải nhẹ nhàng rút ra, từng kiện y phục rơi xuống…
Tuyệt tác của thiên nhiên hiện hữu giữa căn phòng, ngay cả ánh sáng của Dạ Minh Châu cũng trở nên lu mờ trước nhan sắc của nàng…
Làn da chẳng khác nào dương chi bạch ngọc, cổ cao thon thả gợi cảm, xương quai xanh đầy mê hoặc, eo thon trơn nhẳn được lổ rốn tinh xảo tô điểm, đôi đùi đẹp chắc nịch nhưng mềm mại kẹp chặt vào nhau, chân thon dài như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất…
Từng ngón tay ngón chân tinh mỹ đến cực hạn, không có khuyết điểm…
Bộ ngực sửa vểnh cao sau cái yếm đào, chỉ loáng thoáng để lộ hai đầu nhủ hoa hấp dẫn chết người không đền mạng…
Nội khố hồng hào che giấu nơi tư mật nhất của người phụ nữ đã sớm ướt đẩm, hương thơm tỏa khắp căn phòng, tiêu hồn vô cùng…
Chụt chụt chụt…
Trong không khí nóng rực đó, Lạc Nam vẫn không ngừng chiếm lấy miệng nhỏ của Tô Mị, hắn ngấu nghiến từ cánh môi cho đến đầu lưỡi, không quên đảo quanh chăm sóc tận tình hàm răng như ngọc của nàng…
Cam lộ trong miệng Tô Mị bị hút lấy, lại liên tục tiết ra, ngọt ngào vô hạn…
Sau nụ hôn sâu hàng thế kỷ, hắn rốt cuộc tách rời, để lại một sợi tơ tình trong suốt nối liền khoang miệng hai người…
Nhìn đôi môi ửng đỏ hơi sưng của Tô Mị, yêu thương đặt lên đó thêm một nụ hôn, rồi tiến từ miệng, mũi lên đến trán nàng..
Nhẹ nhàng đặt môi lên cái trán trơn bóng đó, một lần nữa tách ra tìm đến cái cổ thơm ngát…
“Ưm, thiếp nhột quá!” Tô Mị rùng mình, da gà nổi lên từng đợt…
Lạc Nam thích thú liếm láp, từ trên xuống dưới, nơi đâu cũng xuất hiện dấu môi…
Chỉ trừ hai nơi vẫn còn lớp vải mỏng bảo vệ, cơ thể Tô Mị đã thấm đẩm nước bọt từ cái lưỡi hắn…
“Ưm, phu quân….phu quân…thiếp thoải mái…”
Tô Mị lần đầu ném trải tư vị ngọt ngào, hai bàn tay bấu chặt xuống ga giường, oằn mình theo từng nụ hôn của hắn lên cơ thể …
Rốt cuộc chuyện gì đến cũng nên đến…
Yếm đào rơi xuống, lộ ra bầu sửa trắng mịn căn tròn kia…
Vú Tô Mị cực đẹp, so với Yên Nhược Tuyết lớn hơn, nhưng lại bé hơn của Mộc Tử Âm và Diễm Nguyệt Kỳ…
Tương đương kích cỡ của Diễm Hồng Liên…
Quần vú hồng nhuận, nụ hoa nhỏ xíu như trái nho đỏ, lúc này đang tinh nghịch vươn cao, dụ người đến cực hạn…
Chụt…
Lạc Nam há miệng, ngậm lấy một bên, nút nhẹ…nút nhẹ…bàn tay nắm lấy một bên còn lại, đầy đặn, căn tròn, hắn nắm không hết…xoa nắn…
“A…Á…Chàng là tiểu hài tử sao? thiếp chưa có sửa đâu!” Tô Mị ưởn người, vừa thở hổn hể vừa nỉ non rên rỉ…
“Á…Chết thiếp…tê quá…tê…vừa tê vừa thoải mái…” Tô Mị rung rẩy, hai tay đặt lên đầu Lạc Nam, đè ép hắn vào ngực mình…
Âm thanh bú vú chùn chụt vang lên trong không gian, xen lẫn tiếng thở hổn hển và rên rỉ của nàng…
Nội khố của Tô Mị triệt để ướt nhẹp, bứt rứt khó chịu khiến nàng cau mày…
Lạc Nam thấy vậy, cười cười tách khỏi hai bầu vú đã thấm đẩm nước bọt của mình, cúi người xuống lột nội khố nàng ra…
Tô Mị ngoan ngoãn vươn lên đôi chân, cho hắn dễ dàng hành động…
Hít…
Trong khoảng khắc đó, Lạc Nam hít sâu một hơi, gắt gao trừng lớn nhìn vào nơi tư mật của thê tử…
Trắng hồng, trơn bóng, không có một ngọn cỏ…
Lần đầu tiên Lạc Nam chứng kiến nữ tử không có âm mao, hô hấp hắn dồn dập hơn bao giờ hết, máu sắp dồn lên não…
Tô Mị vội vàng khép chặt chân, ngại ngùng lý nhí:
“Nơi đó của thiếp từ khi sinh ra đã như vậy, so với của Nhược Tuyết và Ngọc Phượng có chút khác biệt…”
Nói xong trong lòng hơi thấp thỏm, sợ hắn chê bai mình…vì lần trước nhìn hắn và chúng nữ ân ái trong Cung Đình Thụ, Tô Mị thấy âm đạo của chúng nữ đều có lông a…
Lạc Nam vươn người lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, yêu chiều nói:
“Bảo bối của ta thật đặc biệt, phu quân rất thích!”
“Chàng…thích thật sao?” Tô Mị nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia vui mừng…
“Thích, thích lắm…cho ta ngắm nó nào!” Liếm nhẹ vành tai nàng thủ thỉ…
Tô Mị theo ý thức tách ra đôi chân, để lộ khe rãnh thịt hồng hào cực đẹp…
Lạc Nam cúi người xuống, nắm lấy bắp đùi nàng, tham lam ngắm nhìn…
Chỉ có hai mép thịt non hồng hào trơn lán, khe rảnh chật hẹp không nhìn thấy cảnh tượng bên trong…
Hạt le như trái dâu tây nhỏ xíu đang mời gọi…
Kết hợp với làn nước róc rách không ngừng chảy ra, khung cảnh chết người này bất kỳ nam nhân nào cũng không thể kháng cự…
Lạc Nam càng không ngoại lệ, đặt môi mình vào âm đạo nàng, hôn thật mạnh…
“Ứ…cảm giác này là như vậy sao!…” Tô Mị bất ngờ hét ầm lên, dâm thủy bắn mạnh…
Lần trước thấy Lạc Nam không ngừng bú liếm nơi tư mật của các nữ nhân trong Cung Đình Thụ, nàng đã sớm muốn được nếm trải…
Hôm nay rốt cuộc được như nguyện…
Cái lưỡi ấm nồng kia đang không ngừng càn quét bộ phận sinh dục của nàng, cảm giác này quả thật không thể tả thành lời, Tô Mị chỉ thấy linh hồn bay bổng, hai mắt nhắm nghiềm…
So với nàng Lạc Nam càng thêm thích thú, lưỡi hắn đi đến đâu chỉ cảm thấy trơn nhẵn ngọt ngào đến đó, không bị các sợi tơ kia cản trở, thú vị vô cùng…
Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, hắn cởi bỏ y phục, lộ ra cơ thể lực lường tràn trề sức sống và dương vật đả sớm căng cứng ngẩng cao đầu, đặt ngay lên cửa mình Tô Mị tiến hành ma sát…
“Phu quân…để thiếp thử!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Nam, Tô Mị khó khăn ngồi dậy, bàn tay mềm trắng như phấn ngại ngùng cầm lấy dương vật của hắn…
“Lần trước thiếp thấy Nhược Tuyết ăn nó có vẻ rất ngon!” Tô Mị cười tinh quái, mở ra đôi môi kiều diễm của mình, ngậm lấy thân côn thịt…
“Nóng và cứng, mùi vị không tệ!” Nàng thầm nghĩ, nhớ lại cảnh tượng Nhược Tuyết làm với hắn, bắt đầu thực hành…
Hít hà…
Lạc Nam sung sướng ngồi lên giường, Tô Mị ngồi xổm xuống đất phục vụ hắn, dâm thủy giữa hai chân nàng không ngừng nhỏ xuống sàn thuyền…
Hắn vuốt ve mái tóc óng mượt của nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương…
Trong lần đầu tiên, rất ít nữ nhân chịu hạ mình hầu hạ bú liếm côn thịt của nam nhân, nhưng Tô Mị vì yêu hắn mà làm được như vậy, hắn sao có thể không cảm động?
Bất quá sướng thì sướng thật, nhưng còn chưa đủ…vì miệng của nàng không thể ngậm hết toàn bộ, hắn thèm hơn như thế…
“Ngoan, để phu quân yêu nàng!” Lạc Nam vỗ vỗ đầu Tô Mị…
Nàng như con mèo nhỏ vâng lời, ngoan ngoãn liếm láp côn thịt thêm vài cái, lúc này tách ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn…
Lạc Nam xoay người bế phốc lấy nàng, đặt nằm ngửa xuống nệm…
Đem đôi chân thon dài gác lên vai mình, hắn đem đầu dương vật cứng ngắt ghim ngay khe thịt…
Tô Mị hít sâu, đôi mắt đẹp dán chặt vào nơi đó, âm thầm chờ đợi khoảng khắc dung hòa cùng nam nhân mình yêu…
“Nàng là của ta rồi!” Lạc Nam ngắm nàng tuyên bố một tiếng…
Vùng hông toàn lực đẩy mạnh…
“Hức, thiếp đau quá…”
Tô Mị co giậc toàn thân, cảm giác lớp màn mỏng manh của mình bị phá nát…
“Ngoan! ta sẽ nhẹ nh…” Lạc Nam đè nén sung sướng chật khít, đang mở miệng an ủi…
Chợt…
Dị biến nảy sinh…
Trong khoảnh khắc hắn xuyên qua màn trinh của nàng không lâu, hết sức đột ngột, đan điền của Tô Mị cấp tốc phát sáng dữ dội…
VÙ VÙ VÙ…
Kèm theo đó là vô cùng vô tận Linh Khí mạnh mẽ tiến về căn phòng hai người đang trú ẩn…độ nồng đậm đến mức ngưng tụ thành thực chất…
Đám tu sĩ Hải Hồng Phái giật bắn cả mình, khó tin nhìn Linh Khí trên bầu trời đang hình thành từng dòng lũ lớn, liên miên bất tuyệt tiến về căn phòng Lạc Nam đang trú ẩn…
“Không cần kinh ngạc! có thể Lạc Nam công tử đang luyện một công pháp nào đó dẫn đến dị tượng mà thôi!” Một lão già Hóa Thần Sơ Kỳ quát lớn, trấn an đám tu sĩ…
Mà trong lúc này, bên trong gian phòng…
Lạc Nam và Tô Mị khó tin nhìn nhau, Linh Khí thông qua nơi hai người đang giao hợp liên tục tiến vào thân thể họ…
Càng ngày càng nồng đậm, không có dấu hiệu dừng lại…
Động tĩnh này đương nhiên cũng kinh động đến Kim Nhi, chỉ thấy nàng xuất hiện trên bả vai Lạc Nam, nhìn chằm chằm vào âm đạo Tô Mị, hưng phấn hét to:
“Thể Chất tiềm ẩn của nàng thức tỉnh, công tử kiếm bộn rồi…”
….
AE ĐỪNG QUÊN ỦNG HỘ TÁC GIẢ NHA:
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 170: Công tử kiếm bộn rồi
10.0/10 từ 31 lượt.