Con Đường Bá Chủ

Chương 1645: Hư ảnh khủng bố

323@-
Bảo khố của Kim Ô Thiên Hoàng Giới là một Kiến Trúc pháp bảo cấp cao, bên ngoài còn có Trận Văn bao phủ.


 


Vì thế mà khi gần như đại bộ phận diện tích của thế giới hóa thành bình địa, bảo khố vẫn vững vàng gần như hoàn hảo.


 


Lúc này, một con Heo đen cõng trên lưng một tiểu nữ hài, trong lòng còn ôm theo một con mèo và một con chuột, lén lút tiến về phía bảo khố.


 


“Trư thúc thúc, bảo khố bị trận pháp phong tỏa rồi, chúng ta làm sao trộm đây?”


 


Ngồi trên lưng Hắc Trư, Tiểu Thiên Ý nãi thanh nãi khí hỏi.


 


“Chuyện nhỏ, một chút Trận Pháp kiểu này sao có thể làm khó được Trư thúc của ngươi?”


 


Con heo phá lệ cười đắc ý.


 


Chỉ thấy hai cái móng heo của nó nâng lên, tầng tầng lớp lớp Trận Văn nhanh chóng luân chuyển, tiến vào bên trong Trận Pháp bảo hộ của Bảo Khố.


 


Không lâu sau đó, Trận Pháp che đậy bên ngoài đã ầm ầm sụp đổ…


 


Tiến đến thật gần, nhìn thấy Đại Môn của Bảo Khố đóng chặt, có một cái Ổ Khóa hình đôi cánh Kim Ô gia cố vô cùng chặt chẽ, không thể tiến vào.


 


“Khó chơi rồi, cái ổ khóa này là một loại Pháp Bảo mang tính bạo tạc, nếu như không có chìa khóa mà cưỡng ép mở ra, chắc chắn nó sẽ phát nổ, trọng thương cả Thiên Đế!” Hắc Trư vuốt cằm nói:


 


“Sợ rằng chỉ có Kim Ô Tộc Trưởng và người phụ trách ganh giữ bảo khố mới có được chìa khóa!”


 


Tiểu Thiên Ý xụ mặt xuống, buồn bực dậm chân đi qua đi lại.


 


Chợt từ phía xa, một thân ảnh bay vọt về phía nàng.


 


Tiểu Thiên Ý hoa dung thất sắc, đang muốn vung quyền đem thân ảnh này đánh ra, chợt nhận thấy hắn chỉ còn là một cổ thi thể, vừa vô tình bị dư ba công kích của Long Ngạo Thiên và hai vị Hầu thúc thúc nện trúng dẫn đến thiệt mạng.


 


“A, trên cổ hắn có đeo thứ gì?” Tầm Bảo Thử Bảo Bảo hai mắng sáng lên chỉ về phía thi thể.


 


Chiêu Tài Miêu vội vàng nhảy xuống, phát hiện treo trên cổ của thi thể là một cái chìa khóa có hình dạng móng vuốt Kim Ô cực kỳ tỉ mỉ.


 


“Ta nhận ra rồi, tên xui xẻo này chính là Kim Tài, vị Trưởng Lão phụ trách canh giữ Bảo Khố của Kim Ô Tộc!” Hắc Trư giật mình nói ra, ngửa đầu cười như điên:


 


“Trời cũng giúp chúng ta!”


 


Tiểu Thiên Ý khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn, vội vàng đoạt lấy Chìa Khóa treo trên cổ Kim Tài.


 


Tầm Bảo Thử và Chiêu Tài Miêu nhảy lên vai nàng, cả đám nhanh chóng cho chìa vào lỗ.


 


RĂNG RẮC…


 


Kim Ô Khóa thành công mở ra, Đại Môn tiến vào bảo khố rốt cuộc hé mở.


 


“Để ta đi trước!” Hắc Trư vội vàng nói.


 


Trong Bảo Khố thường có thiết lập không ít cạm bẫy, người lạ tiến vào khó tránh khỏi nguy hiểm nếu như bất cẩn.


 


Một khi để tiểu tổ tông Lạc Thiên Ý gặp chuyện không may, sợ rằng Cửu Tỷ sẽ lột da heo của hắn.


 


ẦM ẦM ẦM…


 


Quả nhiên vừa mới bước vào, trên trần bảo khố có một con mắt Hoàng Kim chiếu rọi mà xuống.


 


Khi phát hiện Hắc Trư là kẻ lạ mặt, con mắt đột ngột bắn ra vô tận Kim Quang, ẩn chứa sát cơ cường liệt muốn xuyên thủng đầu hắn.


 


“Hừ, Kim Chung Tráo!”


 


Hắc Trư cười lạnh một tiếng, lực lượng tiến ra bao phủ toàn thân, hóa thành một cái Kim Chung bảo vệ cơ thể.


 


ĐÙNG!



 


Kim Quang bắn vào Kim Chung Tráo như va phải kim loại, không thể làm bị thương Hắc Trư dù chỉ một chút.


 


Nhân cơ hội đó, Lạc Thiên Ý hai tay nhỏ nhắn bất chợt đẩy ra.


 


NGAO!


 


Một tiếng Long Ngâm rít gào, hư ảnh Nghịch Long phá không mà tiến, Cầm Long Chưởng vung ra vuốt rồng vồ đến con mắt hoàng kim kỳ lạ.


 


Ở bên ngoài, Long Ngạo Thiên đang đại chiến cùng hai con khỉ lập tức sinh ra cảm ứng, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, cười gằn:


 


“Nghiệt chủng của Nghịch Long cũng đang ở đây, chết đi cho ta!”


 


Hắn dùng Thăng Long Thành tạm ngăn thế công của hai vị Hỗn Thế Tứ Hầu, miệng rồng ngưng tụ một khỏa Long Pháo cự đại, bắn xuyên không gian, nhắm ngay thân ảnh Tiểu Thiên Ý tập kích.


 


Cùng lúc đó, con mắt hoàng kim treo trên trần thấy tiểu nữ hài dám ngỗ nghịch công kích mình, tròng mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, dồn hết tất cả lực lượng tích lũy bấy lâu nay, điều động vô tận Kim Ô Thánh Hỏa hội tụ trong tròng mắt, hóa thành một hư ảnh Kim Ô mang theo hỏa diễm trùng thiên lao thẳng xuống.


 


ĐÙNG…


 


Cầm Long Chưởng của Tiểu Thiên Ý còn nhỏ yếu, lập tức bị Hư Ảnh Kim Ô nghiền nát.


 


Hư ảnh Kim Ô vẫn tiếp tục lao về phía Tiểu Thiên Ý.


 


“Không xong!” Hắc Trư biến sắc, vội vàng nhảy khỏi Kim Chung Tráo, muốn đem nó bảo vệ cho Tiểu Thiên Ý.


 


Mọi thứ diễn ra quá nhanh.


 


Vô cùng đột ngột, Long Pháo của Long Ngạo Thiên vừa lúc bay tới, vô tình bắn trúng hư ảnh Kim Ô.


 


ĐÙNG!


 


Hai luồng công kích khủng bố chạm nhau, ầm ầm nghiền nát, thân ảnh Tiểu Thiên Ý chỉ bị dư ba công kích đẩy văng một đoạn, vừa lúc Kim Chung Tráo đón đỡ lấy nàng, hoàn hảo vô hại…


 


“Cái này…” Hắc Trư trừng lớn cả hai mắt.


 


Công kích của hai kẻ thù đánh ra vô tình lại đụng độ lấy nhau, bảo vệ cho mục tiêu bị nhắm đến?


 


Vận khí kiểu này quả thật chưa từng thấy qua.


 


“Khốn kiếp!” Long Ngạo Thiên ngửa đầu mắng to, hai con khỉ lại điên cuồng ám sát không cho hắn cơ hội xuất thủ.


 


Trong lòng động lấy ý niệm, Long Ngạo Thiên ra lệnh cho một vị U Linh Long…


 



 


Con mắt hoàng kim sau khi ngưng tụ một công kích khủng bố cũng đã tiêu hao sạch sẽ lực lượng, nhắm lại như ngủ say.


 


“Nó là Kim Ô Liệt Hỏa Nhãn, Pháp Bảo không tệ, mau thu lấy!” Tầm Bảo Thử kiến thức bất phàm liền nói ra.


 


Tiểu Thiên Ý chui ra khỏi Kim Chung Tráo, cười hắc hắc phóng lên trần hái Kim Ô Liệt Hỏa Nhãn thu vào.


 


Đột nhiên trong lòng nàng sinh ra báo động, một cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân.


 


Một vị sát thủ của U Linh Long tiến hành ám sát, Vuốt Rồng đen kịch ẩn chứa kịch độc hướng cái cổ nhỏ bé của Tiểu Thiên Ý chụp vào.


 


“Ngươi muốn chết!” Hắc Trư giận tím mặt, thi triển Pháp Thiên Tướng Địa, thân thể hóa thành khổng lồ, hướng về tên U Linh Long điên cuồng nện đến.


 


Nào ngờ không gian trước mặt Hắc Trư nứt ra, một vị sát thủ khác của U Linh Long xuất hiện, triển khai vũ kỹ U Hồn Thuẫn, ngăn cản công kích của Hắc Trư.


 


NGAO! NGAO! NGAO! NGAO! NGAO!


 


Đúng lúc này, từ trong cơ thể nhỏ bé của Tiểu Thiên Ý, chín tiếng gầm rống khủng khiếp như đến từ thần thoại vọng lên.


 


Ánh mắt tròn xoe của nàng trở nên uy nghiêm như chưa từng có, đỉnh đầu xuất hiện hư ảnh của một tồn tại như không thuộc về thế gian, độc bá thiên hạ.



Ánh mắt của vị U Linh Long Sát Thủ gắt gao co rút lại, một cảm giác hoảng sợ tôn kính từ tận đáy lòng dâng lên, vuốt rồng của hắn run lẩy bẩy, vội vàng quỳ rạp xuống đất…


 


Hắc Trư khó tin dùng móng heo che cái miệng há hốc.


 


Chiêu Tài Miêu và Tầm Bảo Thử cũng ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn ngập rung độ.


 


Hư ảnh sau lưng Tiểu Thiên Ý lúc này là một tôn quái vật toàn thân được bao trùm trong vảy giáp tím đen uy nghiêm lẫm liệt, móng vuốt sắt lẹm như đao, ánh mắt khí phách bá đạo, thân thể uy mãnh tuyệt luân.


 


Chính là Nghịch Long.


 


Nhưng điều đáng sợ nằm ở chỗ, tôn Nghịch Long này vậy mà có chín cái đầu khủng bố, ngoại trừ Nghịch Long Lực vờn quanh thân thể, còn có chín loại Thuộc Tính như ẩn như hiện trong từng cái miệng rồng dữ tợn.


 


Ở trước mặt tồn tại như vậy, bất kể là Hắc Trư, U Linh Long Sát Thủ, Chiêu Tài Miêu hay Tầm Bảo Thử đều cảm thấy bản thân mình nhỏ yếu, hèn mọn đến đáng thương.


 


U Linh Long Sát Thủ còn mất đi cả sát khí, dễ dàng bị Hắc Trư hàng phục.


 


Tiểu Thiên Ý khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục vẻ ngây thơ, hư ảnh sau lưng nàng tan biến như chưa hề tồn tại.


 


Nhưng vẻ rung động trên mặt đám người Hắc Trư thật lâu vẫn không thể tiêu tán…


 


“Nhìn ta như vậy làm gì nha? Mau thu thập tài bảo!”


 


Tiểu Thiên Ý hai tay chống nạnh cười hì hì nói.


 


Hắc Trư đám người lấy lại tinh thần, cưỡng chế rung động trong lòng, nhanh chóng hỗ trợ Tiểu Thiên Ý thu thập vật phẩm.


 



 


“Khí tức vừa rồi là gì?”


 


Long Ngạo Thiên bất chợt rùng mình, một cảm giác lạnh cả sống lưng tràn lan khắp toàn thân.


 


Vừa rồi hắn cảm nhận được một luồng khí thế vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.


 


Không biết là thứ gì, nhưng lại khiến huyết mạch Chân Long Chính Tông trong cơ thể hắn run lên cầm cập vì sợ hãi.


 


Chẳng những một mình Long Ngạo Thiên, mà tất cả Thần Thú và Long Tộc tại chiến trường đều thoáng cảm giác được sự kỳ lạ như vậy.


 


Bất quá bởi vì đại chiến đang diễn ra khốc liệt, bọn hắn không có thời gian tìm hiểu và suy nghĩ, cho rằng bản thân gặp phải ảo giác mà thôi.


 


Long Ngạo Thiên cũng không rảnh bận tâm, bởi vì Tôn Hầu Tử và Vô Chi Kỳ đã nghiền nát hàng vạn hư ảnh Chân Long của Thăng Long Thành, hung hăng xách côn nện đến.


 


“Hừ, muốn đánh bại bổn tọa, các ngươi luyện thêm ba trăm năm đi!”


 


Long Ngạo Thiên cười lạnh, hiện ra bản thể uy vũ, Chí Tôn Long Kiếm lơ lửng quanh thân, hư ảnh Thánh Long hiện thế.


 


Một Kiếm chém ra xé rách bầu trời, đem Tôn Hầu Tử và Vô Chi Kỳ đẩy xa hàng trăm mét.


 


Tộc Trưởng đương nhiệm của Long Tộc, nhân vật từng được xưng là đệ nhị cường giả Long Tộc chỉ sau Nghịch Long Đế thời thượng cổ quả thật danh bất hư truyền.


 



 


Tuế Nguyệt Cung…


 


“Khốn kiếp, Lạc Nam ngươi khinh người quá đáng!”


 


Long Ngạo Hải toàn thân đẫm máu, vảy rồng rạn vỡ không biết bao nhiêu mảnh, ánh mắt oán độc nhìn Lạc Nam ở phía đối diện.


 


Sau một đợt Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển ẩn chứa các loại Vực bá đạo và 60 đường Hồng Hoang Ma Văn, Lạc Hồng Kiếm đã để lại không ít vết thương trên thân Long Ngạo Hải mặc cho hắn thi triển Chân Long Chiến Thân.


 


Mà ở những phương chiến trường khác, chúng nữ Hậu Cung vẫn đang chiếm thế thượng phong trước các vị cường giả của Thần Thú Tộc.


 


Tuy nhiên trong tiền đề tu vi ngang bằng nhau, chiến lực cũng không chênh lệch quá lớn, không ít người trong số các nàng đã xuất hiện những vết thương, lực lượng tiêu hao một số.


 



Chỉ có vài nữ nhân thật sự nổi bật như Âu Dương Thương Lan, Võ Tam Nương, Diễm Nguyệt Kỳ, Bạch Tố Mai vẫn còn hoàn hảo vô hại.


 


“Lạc Nam, nếu như ngươi vẫn muốn chiến, dù tất cả chúng ta chết sạch cũng phải kéo theo một nửa nữ nhân của ngươi chôn cùng!” Bạch Khởi sát khí bạo tăng gầm rống.


 


“Nào chỉ một nửa? chỉ cần chúng ta liều mạng, có thể kéo theo phần lớn nữ nhân của hắn!” Kim Đế hai mắt đỏ ngầu như máu, lạnh lùng nói.


 


“Có ta ở đây, các ngươi tự tin quá sớm!” Lạc Nam cười gằn nói.


 


Kẻ địch đâu biết rằng hắn và chúng nữ vẫn còn Bất Tử Dược Thủy chưa lấy ra sử dụng, một đống Trùng Thế Mạng của Liễu Tú Quyên gửi đến cũng không dùng.


 


Đương nhiên nội tình của các Tộc Thần Thú cũng vô cùng thâm hậu, khó tránh khỏi vẫn có thủ đoạn bảo mạng riêng.


 


“Đến đây được rồi, không ít con chuột nhắt đang chờ cơ hội ra tay!”


 


Đúng lúc này, âm thanh của Tuế Nguyệt Nữ Đế chợt truyền vào tai Lạc Nam.


 


Hắn trong lòng nghiêm trọng, âm thầm gật đầu.


 


Thật ra Lạc Nam đã sớm cảm ứng được không ít khí tức cường giả Săn Ma Điện và có cả Đan Thần Tháp ẩn nấp trong hư không.


 


Hiển nhiên Đan Thần Tháp cũng đã sẳn sàng chống lại hắn.


 


Chẳng qua vì e ngại Tuế Nguyệt Nữ Đế ở trạng thái toàn thịnh chưa hề xuất thủ, nên đám người Săn Ma Điện và Đan Thần Tháp chưa ra tay mà thôi, bọn hắn cũng không dám nắm chắc có thể dùng một trận chiến để phân ra thắng bại.


 


Một khi ép các tộc Thần Thú vào đường cùng, làm tổn hại đồng minh tương lai của chúng, tin chắc Săn Ma Điện và Đan Thần Tháp sẽ ra mặt.


 


Đến khi đó, dù là hắn và Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng khó thể đảm bảo an toàn cho tất cả chúng nữ.


 


Dù Tuế Nguyệt Cung vẫn còn ác chủ bài là chúng nữ sở hữu Thể Chất, nhưng dù là các nàng cũng khó mà bù đắp chiến lực của hai thế lực lớn như Săn Ma Điện và Đan Thần Tháp.


 


Chưa kể Tru Tiên Điện luôn sẳn sàng gia nhập cuộc vui…


 


Nghĩ đến đây, Lạc Nam nở nụ cười điềm tĩnh:


 


“Ta biết các ngươi đang nóng lòng trở về viện trợ, Nghịch Long dù sao cũng là kẻ thù chung của tất cả chúng ta, ta và Côn Lôn Giới cũng nằm trong Tru Nghịch Liên Minh!”


 


“Hừ, vậy mà ngươi còn cố chấp ngăn cản chúng ta? nếu để mưu đồ của Nghịch Long thành công, ngươi chính là tội nhân thiên cổ!” Côn Uy Hải phẫn nộ gầm thét.


 


“Haha, thật là buồn cười!” Lạc Nam cười dài giận dữ:


 


“Cùng là thành viên của một Liên Minh, các ngươi vậy mà không nể mặt nhắm vào thê tử của ta, muốn cướp đoạt huyết mạch của các nàng, khích bác ly gián, ai mới là kẻ có lỗi?”


 


“Ngươi…” Đám Thần Thú giận tím mặt.


 


Bọn hắn làm sao biết ngươi có nhiều thê tử như vậy, càng không biết các ngươi vậy mà cường đại đến tình trạng này.


 


Quy luật mạnh được yếu thua vẫn luôn tồn tại.


 


Nếu hôm nay phe Thần Thú của bọn hắn mạnh áp đảo, thì mặc kệ cái gọi là cùng một liên minh, bọn hắn vẫn có thể bức ép Lạc Nam và Tuế Nguyệt Cung nghe theo ý mình.


 


Đáng tiếc bọn hắn không đủ mạnh, nên chỉ đành để Lạc Nam gây khó dễ…


 


“Vậy giờ ngươi muốn thế nào?” Long Ngạo Hải phẫn nộ quát:


 


“Muốn tiếp tục chiến sao?”


 


“Dừng chiến cũng được…” Lạc Nam vuốt vuốt cằm: “Nhưng các ngươi phải chứng tỏ thành ý!”


 


“Đáng hận, ngươi còn muốn cháy nhà hôi của?” Kim Đế trợn mắt quát.


 


“Thì tính sao?” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng: “Bằng không cứ tiếp tục đi, để Liên Minh Nghịch Long phá hết căn cứ của các ngươi!”


 


Đám Thần Thú Tộc Trưởng giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể nghiến răng hỏi:


 



 


“Haha, dù sao các vị đã phí công chuẩn bị sính lễ, để lại tất cả rồi đi thôi!” Lạc Nam mỉm cười nói.


 


“Không được!” Cả đám lập tức nhảy dựng, vừa sợ vừa giận:


 


“Ngươi quá tham lam!”


 


Những vật phẩm đó đều là tài bảo quý giá, nếu giao hết cho Lạc Nam, bọn hắn chẳng phải tổn thất lớn? còn trở thành trò cười.


 


“Vậy cứ tiếp tục chiến thôi!”


 


Lạc Nam cường thế đến cực điểm, Lạc Hồng Kiếm trong tay ngân vang.


 


Chúng nữ cũng ăn ý đồng lòng tiến sát sau lưng hắn.


 


Đúng lúc này, Truyền Âm Ngọc của Kim Đế lại vang lên, từ bên trong đó…âm thanh hãi hùng truyền ra:


 


“Nguy rồi tộc trưởng, Kim Ô Thiên Hoàng Giới của chúng ta gần nát rồi, Nghịch Long Liên Minh đang có ý kéo sang thế giới của Côn Bằng chiến tiếp!”


 


“Cái gì?” Kim Đế và Côn Uy Hải tức sùi bọt mép.


 


Mặc kệ đám người nghĩ gì, cả hai lập tức lấy ra Sính Lễ ném cho Lạc Nam, căm giận quát:


 


“Chúng ta có thể đi rồi chứ?”


 


“Đa tạ, các vị cứ thong thả!” Lạc Nam cười khoái trá tiếp nhận bảo bối, mỉm cười ung dung.


 


Thong thả cái rắm a, nếu không phải nóng lòng căn cứ bị hủy diệt, bọn hắn sẽ thỏa hiệp như vậy sao?


 


Bất quá lúc này không phải thời điểm đấu võ mồm, Kim Ô Tộc và Côn Bằng Tộc vội vàng rút lui, trở về chi viện.


 


Các tộc Thần Thú khác hai mặt nhìn nhau…


 


Lạc Nam và chúng nữ đã cười tủm tỉm bao vây.


 


“Đừng quá đắc ý, chúng ta giao sính lễ cho ngươi là được!”


 


Đến mức độ này, các tộc Thần Thú còn lựa chọn khác sao?


 


Tuy trong lòng căm giận ngút trời, vẫn phải ngoan ngoãn đem sính lễ ném ra.


 


Sau đó trong sự đưa tiễn của Lạc Nam, cả đám cấp tốc rời khỏi.


 


Khi đến hùng hùng hổ hổ, khi về chật vật đến cực điểm, mỹ nhân không thấy đâu, còn mất lượng lớn tài sản vào tay đối thủ.


 


Đè nén hận thù vào trong lòng, bọn hắn quyết tâm đem oán giận trút lên đầu Liên Minh Nghịch Long, điên cuồng trực chỉ Kim Ô Thiên Hoàng giới.


 


Cứ chờ đó!


 



 


Chúc cả nhà buổi chiều vui vẻ.


 


Cố lên nhé anh em miền Trung <3


 


...


 


Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ :D


 


Số TK: 1809205083252


NGUYEN PHUOC HAU


Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)


Paypal: [email protected]


Momo: 0942973261


Viettelpay: 9704229212704295


Con Đường Bá Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ Truyện Con Đường Bá Chủ Story Chương 1645: Hư ảnh khủng bố
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...