Con Đường Bá Chủ
Chương 139: Còn thiếu Chiến Trận Sư
131@-
Nghe lời nói nhẹ nhàng của Lạc Nam, đôi mắt đẹp của Tô Mị sáng lên, trong lòng dâng lên niềm tự hào mãnh liệt, bất quá vẫn sẳn giọng hừ một tiếng:
“Còn không mau mặc vào y phục!?”
Lạc Nam cười cười, lấy ra một y sam màu trắng khoác lên cơ thể, cũng may nội khố của hắn lần này chắc chắn, chỉ lộ cơ thể mà không khoe tiểu huynh đệ…
Tô Mị lúc này mới chịu tiến đến khoác lấy cánh tay hắn…
Bây giờ thì nàng mới hiểu cảm giác của Yên Nhược Tuyết khi đó, có nam nhân ưu tú như vậy, thử hỏi nữ nhân nào không kiêu ngạo? không tự hào?
Bên ngoài Bí Cảnh, trong mắt Bách Diện xuất hiện cảm xúc y hệt, chỉ là không ai nhìn thấy mà thôi…
“Lại lừa gạt Đại Thánh Nữ của Bách Hoa Tông, nam nhân này muốn phong lưu đến khi nào đây?” Nàng cắn cắn cánh môi, trong lòng u oán…
Còn đám đông tu sĩ quan sát thì không cần phải nói, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài…
Thực lực của Lạc Nam bọn hắn đã sớm quen thuộc nên không quá kinh ngạc, lần này kinh ngạc là thủ đoạn tán gái của hắn, chỉ mới một thời gian ngắn ngũi mà Đại Thánh Nữ Tô Mị đã chủ động thân cận rồi?
Ông trời của ta, người này là thánh tán gái sao?
Không ít thanh thiếu niên bắt đầu có ý định bái Lạc Nam làm sư phụ, học hỏi con đường tán gái…
Nhất là hai người Lê Khang và Lâm Thái, sắc mặt phức tạp vô cùng, không biết có nên tiếp tục đối nghịch cùng Lạc Nam không? bởi vì thù hận giữa bọn hắn không quá lớn, vẫn còn cơ hội hòa giải a…
Bên trong không gian bí ẩn, từng thân ảnh già nua xuất hiện nét hưng phấn trên gương mặt, tiểu tử này không thể nghi ngờ trở thành đệ tử lý tưởng của không ít lão quái vật nơi này…
Cả đám im lặng không nói, từng người mang theo suy nghĩ riêng, âm thầm nghĩ cách tranh giành Lạc Nam…
Bất quá…
“Lão nương nhìn trúng tiểu tử này. Các ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý hắn!” Một âm thanh nữ nhân bá đạo ngang ngược đến cực điểm truyền vào tai từng tên lão quái vật, ngay cả Chấp Chính Trưởng Lão đứng bên ngoài cũng không thoát khỏi…
Trong lúc nhất thời, sắc mặt đám lão quái vật thực lực kinh khủng trở nên khó coi, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, hận thói đời bất công a…
“Cô nãi nãi, ngươi có 3 đệ tử xuất chúng rồi còn chưa đủ sao? còn muốn tranh giành cùng chúng ta a!” Một lão già khóc không thành tiếng chỉ lên hư không mắng to…không gian như sụp đổ trước tiếng hét của hắn…
“Lão nương thích, ngươi cắn ta a!” Đáp lại hắn là âm thanh ngang ngược như vậy…
Đám lão giả hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể nuốt đắng cay vào trong bụng…
Nữ nhân cường thế này đã quyết, bọn hắn dù hợp sức lại cũng không đủ cho nàng đánh a…
…
Lạc Nam đương nhiên không biết mình sắp trở thành củ khoai lang bỏng tay bên trong Học Phủ, lúc này cùng Tô Mị rời đi hiện trường…
Bỏ qua vẻ mặt ung dung bên ngoài, trong lòng hắn cảm thấy một tia ngưng trọng…
Chỉ một tên thiên tài của Băng Huyền Đế Quốc đã mạnh mẽ như vậy, mình đã đánh hết sức nghiêm túc vẫn không thể tạo thành thương thế quá nặng với đối phương…nếu bốn người còn lại đều mạnh mẽ như vậy, thậm chí mạnh hơn…sẽ xuất hiện phiền phức không nhỏ…
Chưa kể đến ở đây chỉ mới là thiên tài dưới trăm tuổi mà thôi, còn các thiên tài khác của Băng Huyền Đế Quốc nằm trên Hoàng Kim Bảng, Lạc Nam hiện tại chưa phải đối thủ…
Qua lời kể của Băng Lam Tịch, Lạc Nam biết nàng là Tam công chúa của Đế Quốc, là tỷ tỷ cùng mẹ của Tứ Hoàng Tử Băng Dũng, không biết trong 5 người gia nhập Học Phủ lần này, có người dưới trướng Băng Dũng hay không đây…
“Các thiên tài của Cửu Cấp Thế Lực không phải phải hạng đơn giản, sắp tới ngươi phải cẩn thận một chút!” Tô Mị nắm chặt tay hắn căn dặn…
“Nàng đối mặt cùng ta chứ?” Lạc Nam con mắt sáng quắt lên nhìn nàng ân cần hỏi…
“Ưm” Tô Mị không chút do dự gật đầu…
“Chỉ cần có các nàng bên cạnh, thần cản giết thần, phật cản đồ phật!” Lạc Nam hài lòng nhếch miệng, tự tin tràn đầy…
…
Không biết từ bao giờ, Mộc Tử Âm cùng hai nàng Lý Trúc Loan và Diễm Điệp Tình đã tìm thấy nhau, ba người đồng hành cùng một chỗ…
Cũng đúng thôi, bởi Mộc Tử Âm và hai nữ được truyền tống đến cùng một khu rừng, khi cả ba người cùng lúc rời khỏi cánh rừng đó, cũng tình cờ phát hiện ra nhau…
Mộc Tử Âm thực lực mạnh mẽ, kiếm thuật phi phàm, lại sở hữu Thiên Cấp Cực Phẩm pháp khí Tử Mộc Kiếm, với sự hỗ trợ của hai nha đầu, ba người phối hợp hết sức ăn ý, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…
Điểm tích lũy của cả ba đều đã tiếp cận con số 3000, hết sức kinh người…
“Sư phụ tỷ tỷ, muội thấy nhớ phu quân quá nha!” Lý Trúc Loan mặt ủ mày chau than thở, u oán nói…
“Tên đó nói không chừng đang trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu nữa đó!” Diễm Điệp Tình hai mắt mơ màng suy luận…
Lạc Nam: “Hắc xì….”
“Mới một tuần không thấy hắn, hai người các ngươi thật là…” Mộc Tử Âm hết lời để nói rồi…
Chúng nữ đều yêu hắn, nhưng nói về độ đeo bám và ỷ lại thì không ai bằng hai nha đầu này…
Diễm Điệp Tình xa cách Lạc Nam đã lâu, vừa đoàn tụ thời gian ngắn nên muốn dính lấy hắn như sam cũng dễ hiểu…
Về phần nha đầu Lý Trúc Loan, khi còn ở Thiên Mộc Tông chính là đệ nhất mỹ nữ, được vô số nam đệ tử ngưỡng mộ, thế nhưng nàng chỉ hòa đồng đáp lại một cách chừng mực mà thôi, không nghĩ tới từ khi gặp nam nhân kia như bị trúng bùa của hắn vậy…
“Chàng đúng là tai tinh của nữ nhân chúng ta…” Mộc Tử Âm chỉ có thể âm thầm nói một câu như vậy…
Không nhắc đến thì thôi, đã nhắc đến rồi ngay cả nàng cũng thấy nhớ gương mặt xấu xa đó…
Nghĩ đến hắn là bờ mông bắt đầu tê rần, nam nhân kia nghiện nơi đó của nàng, mỗi lần hai người ân ái đều tìm cách dùng bàn tay đánh vào, khiến nàng vừa yêu vừa giận…
...
“Rốt cuộc rời khỏi!” Diễm Hồng Liên lười biếng vươn vai, lắc lư vòng eo mê người lã lướt…
Bạch Tố Mai cũng vui vẻ mỉm cười, nhìn về dãy núi liên miên không thấy điểm cuối sau lưng hai người, tại nơi đó hai nữ hầu như không nhìn thấy tu sĩ…
Chỉ có yêu thú và yêu thú, đánh đến tê rần cả đôi tay…
Điểm Tích Lũy của cả hai cũng đả cao gấp ba lần so với yêu cầu cơ bản để thông qua khảo hạch…
“Yêu nữ đứng lại!” Vừa nhắc đến không nhìn thấy tu sĩ nhân loại đã có người lên tiếng…
Hai nữ liếc mắt nhìn qua, một tên trung niên Hòa Thượng mặc áo cà sa cái đầu trọc lóc đang nhìn chằm chằm Bạch Tố Mai…
Trung niên hòa thượng này trước đó từng có xung đột với nhóm Lạc Nam tại quán nước của đôi vợ chồng già thần bí, mà nguyên nhân mâu thuẫn chính là Bạch Tố Mai, sau khi bị truyền đến Liễu gia, đã nhân cơ hội bỏ chạy…
“Ngươi là ai nha?” Bạch Tố Mai hỏi một câu khiến hòa thượng xém chút nữa ngã quỵ…
“Người của Phàm Ẩn Tự?” Diễm Hồng Liên mày liễu cau lại, hiển nhiên nhận ra thân phận của hoàng thượng này…
“A di da phat, nữ thí chủ cần gì đi cùng loại yêu nữ này? Tránh ra để bần đạo thay trời hành đạo!” Trung niên hòa thượng người của Phàm Ẩn Tự chắp tay nói…
“Phàm Ẩn Tự?” Bạch Tố Mai hai mắt đột nhiên trừng lên đầy sát khí…
“Tố Mai, muội sao vậy?” Diễm Hồng Liên kinh ngạc, không phải lúc nãy còn không biết hòa thượng này là ai sao?
“Khi chủ nhân tham gia đấu giá hội tại Linh Vũ Thành, từng bị một tên hòa thượng của của Phàm Ẩn Tự mở miệng uy hiếp!” Bạch Tố Mai sát khí kinh người giải thích…đối với kẻ thù của nàng, bản thân nàng lười nhớ, nhưng với kẻ thù của Lạc Nam, nàng sẽ không bao giờ quên…
“Cái gì?” Diễm Hồng Liên nổi giận, nhìn chằm chằm trung niên hòa thượng…
“Yêu nữ miệng lưỡi gian tà, tham dự lần Đấu giá đó chính là Phàm Không - một vị cao tăng của Phàm Ẩn Tự chúng ta, sao có thể mở miệng uy hiếp người khác?” Trung niên Hòa thượng một mặt giận dữ…
“Hòa thượng kia! Ngươi một mặt luôn nói Tố Mai là yêu nữ, trong khi có vô số yêu thú khác sao không thấy ngươi tiến hành thu thập?” Diễm Hồng Liên thanh lãnh chất vấn…
“A di da phat, không dám che giấu, gần trăm năm về trước, một vị cao tăng đắc đạo của Phàm Ẩn Tự từng dùng số tuổi thọ còn lại của mình để thôi diễn tương lai, trăm năm sau Đại Lục sẽ xuất hiện một hậu duệ của thượng cổ yêu thú Thái Bạch Thôn Tinh Xà, tiêu diệt không ít thế lực, ngay cả Phàm Ẩn Tự cũng bị ép phải giải tán, vì lẽ đó bần tăng muốn thay trời hành đạo, không để chuyện đáng tiếc đó xảy ra!”
Hòa thượng trung niên chắp tay nói tiếp: “Mà yêu nữ này xuất hiện trùng khóp với móc thời gian đó!”
“Hừ, ăn nói hàm hồ! Ngoài Thiên Cơ Điện, dù là người của Cửu cấp thế lực cũng không dám suy đoán quỷ tích của tương tai, cao tăng Phàm Ẩn Tự các ngươi là cái thá gì?” Diễm Hồng Liên xem thường cười lạnh…
“Hơn nữa tu chân giới vốn là mạnh được yếu thua, có diệt đi vài thế lực thì đã làm sao?!” Nàng tiếp tục chất vấn…
“Nữ thí chủ đã chấp mê bất ngộ, bần tăng lần này đành phải nể mặt ngươi bỏ qua!” Trung niên Hòa Thượng thấy Diễm Hồng Liên thái độ cứng rắn, có ý định đào tẩu…
Dù sao thì hắn không ngu ngốc ở lại một chọi hai…
“Muốn chạy? Dạo Bước Tinh Thần!” Mắt thấy trung niên Hòa Thượng định chuồn mắt, Bạch Tố Mai sao có thể bỏ qua…
Chân nàng điểm nhẹ lên không trung, bước ra một bước như đạp trên ngôi sao, cấp tốc tiếp cận…
“Nhất Vĩ Độ Giang!”
Trung niên hòa thượng cũng không phải dạng vừa, thi triển thân pháp, toàn thân lập lòe kim quang, một bước chân như có thể vượt qua sông lớn, nhanh chóng vô cùng…
Diễm Hồng Liên thấy tình cảnh này, thân hình hóa thành một làn lửa đỏ, cấp tốc đuổi theo…thân pháp của Diễm gia – Viêm Hỏa Truy Tung…
Trong lúc nhất thời, một chạy hai đuổi, xẹt ngang bầu trời…
Thân pháp Nhất Vĩ Độ Giang của Hòa Thượng mặc dù không tệ, nhưng vẫn kém hơn Dạo Bước Tinh Thần của Bạch Tố Mai một chút…
Sau nữa ngày truy đuổi, rốt cuộc Bạch Tố Mai tiếp cận, Tinh Ngân Song Kiếm xuất hiện trên tay, chém ra một chém:
“Lưỡng Kiếm Đồng Quy!”
Mắt thấy kiếm khí chữ X bao phủ cơ thể mình, trung niên hòa thượng hai tay chắp lại kính cẩn hô:
“Kim Sa Hộ Thân”
Theo âm thanh của hắn vừa dứt, một luồng Kim Quang nhanh chóng bao trùm cơ thể, hình thành một áo cà sa màu vàng kiên cố…
Keng…
Kiếm chiêu của Tố Mai trảm vào Cà Sa, Hòa Thượng bảo trụ được cơ thể, bất quá Kim Sa vẫn tan biến, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một âm thanh khác lạnh lùng truyền đến khiến Hòa Thượng càng thêm sợ hãi…
“Viêm Hỏa Chưởng!”
Hỏa diễm cuồn cuộn từ tay Diễm Hồng Liên phá không mà ra, chưởng ấn nóng rực dị thường, Viêm Hỏa của Diễm gia lừng danh thiên hạ, Hòa Thượng đương nhiên không dám xem thường…
Hắn mãnh liệt xoay người, đôi tay đang chắp lại đột ngột mở ra, nghiêm nghị mở miệng:
“Đại Lực Kim Cang Chỉ”
Ngón tay của hòa thượng bộc phát kim quang, trở nên cứng rắn như sắt, hắn hướng về Viêm Hỏa Chưởng bắn mạnh ra một chỉ…
Ầm…
Kim Cang Chỉ và Viêm Hỏa Chưởng cùng lúc nổ tung…
“Đồng Tâm Kiếm Pháp thức thứ hai – Song Kiếm Quy Nhất!”
Theo một âm thanh thánh thót khác, Bạch Tố Mai đôi mắt sáng ngời như sao trời, tóc trắng tung bay, Tinh Ngân Song Kiếm phát sáng mãnh liệt, hai kiếm cùng lúc chém mạnh mà ra…
Hai luồng kiếm khí táo bạo đột ngột dung hợp thành một, cắt ngang không trung, mang theo sát khí kinh hồn mà đến…
“Tử Tâm Chưởng!” Diễm Hồng Liên không phải hạng vừa, bàn tay mềm mại nâng lên không trung, hỏa diễm màu tím phá thể mà ra, hình thành một chưởng ấn bá đạo khiến cả không gian cũng trở nên rung rẩy…
Chưởng pháp này nàng cải tạo từ chính Viêm Hỏa Chưởng, chẳng qua là dùng Tử Tâm Phần Không Viêm thi triển mà thôi…uy lực gia tăng vô số lần…
“Thiên Cấp kiếm pháp? Dị Hỏa?” Trung niên hòa thượng sợ vãi ra quần, đột nhiên móc ra một viên đan dược màu vàng lấp lánh bỏ vào trong miệng…
“Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, nhân quả hôm nay, ngày sau bần tăng bồi đáp!” Hòa thượng ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, đột ngột hóa thành một luồng kim quang xẹt ngang chân trời, tốc độ đạt đến đỉnh điểm…
Dù Bạch Tố Mai và Diễm Hồng Liên đã toàn lực công kích, nhưng lại để hắn chạy thoát…
“Rốt cuộc đó là đan dược gì?” Bạch Tố Mai nhíu mày, không cam lòng hỏi…từ khi biết hòa thượng này là người Phàm Ẩn Tự, nàng không có ý định tha mạng cho hắn…
Sự tức giận khi đó của Lạc Nam vẫn còn hiện trong tâm trí nàng…
Trên đời này, hai thế lực khiến Bạch Tố Mai hận nhất không thể nghi ngờ là Huyết Linh Tông và Phàm Ẩn Tự…
Về phần Lạc Gia, nàng vẫn chưa được biết…Lạc Nam sợ nàng sẽ không nhịn được bản tâm mà lâm vào thù hận ngập trời…
Bởi tình yêu nàng dành cho hắn là quá lớn, nếu biết Lạc gia đối xử tàn nhẫn như thế với hắn, không dám tưởng tượng Bạch Tố Mai sẽ điên cuồng đến mức nào…
“Đó là Túng Kim Đan – Một loại đan dược có thể nhanh chống đề thăng mười lần tốc độ của tu sĩ Kim Hệ thuộc tính, bất quá cái giá phải trả cũng không nhỏ, trong ba ngày tới đôi chân của hắn xem như phế đi!” Diễm Hồng Liên lên tiếng giải thích…
Bên ngoài Học Phủ…
Bách Diện ý vị thâm trường nhìn Hỏa Diễm màu tím trong tay Diễm Hồng Liên, trong mắt loáng thoáng một tia ghen tỵ…
Mà đám đông quan sát gặp Diễm Hồng Liên vậy mà sở hữu Dị Hỏa giống Lạc Nam, cả đám không còn gì để nói…có ngu cũng biết hai người này đã có một chân a…
Chỉ tiếc bọn hắn chưa thấy Lạc Nam có Kim Ô Hư Hỏa, nếu không chẳng biết có cảm tưởng gì…
…
Rời khỏi sơn cóc, hai người Liễu Thi Cầm và Yên Nhược Tuyết đột nhiên phát hiện một thân ảnh nữ tử, thân mặc phượng bào, tóc dài tùy ý tung bay, diện mạo cao quý, kiêu hãnh vô cùng…
Nữ tử đang bị gần chục con yêu thú vây quanh, bất quá dáng vẻ vẫn cao ngạo như sương lạnh, hai tay kết ẩn…
“Đào Hoa Trận!”
Theo trận pháp nàng thi triển, đám yêu thú cấp tốc bị vây nhốt, trở nên nổ tung thành thịt vụn…
“Nhị tỷ?” Yên Nhược Tuyết vui mừng thốt lên một tiếng…
“Tam muội?” Hoa Ngọc Phượng hạ gục bầy yêu thú, sắc mặt cũng thoáng mệt mỏi, bất quá nghe âm thanh quen thuộc, lập tức nhoẻn miệng cười…
Mà Liễu Thi Cầm cũng âm thầm quan sát vị Nhị Thánh Nữ của Bách Hoa Tông này, với bản lĩnh vừa rồi, không thể nghi ngờ Hoa Ngọc Phượng tinh thông trận pháp, là một vị Chiến Trận Sư...
“Đây là Thi Cầm tỷ!” Yên Nhược Tuyết kéo tay Hoa Ngọc Phượng đến giới thiệu…
Liễu Thi Cầm hướng nàng gật đầu cười: “Gặp qua Nhị thánh nữ!”
“Chào cô!” Hoa Ngọc Phượng gật đầu đáp lại, thái độ không mặn không nhạt…
Yên Nhược Tuyết chu môi, hướng về Liễu Thi Cầm áy náy cười một tiếng, hiển nhiên tính cách của vị sư tỷ nhà mình luôn cao ngạo như vậy…
Liễu Thi Cầm lắc đầu tỏ vẻ không sao, trong lòng thầm nghĩ:
“Hình như Hậu Cung còn thiếu một nữ Chiến Trận Sư?”
…
AE đọc truyện muốn ủng hộ tác ra nhanh thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn!!!
Con Đường Bá Chủ
Nghe lời nói nhẹ nhàng của Lạc Nam, đôi mắt đẹp của Tô Mị sáng lên, trong lòng dâng lên niềm tự hào mãnh liệt, bất quá vẫn sẳn giọng hừ một tiếng:
“Còn không mau mặc vào y phục!?”
Lạc Nam cười cười, lấy ra một y sam màu trắng khoác lên cơ thể, cũng may nội khố của hắn lần này chắc chắn, chỉ lộ cơ thể mà không khoe tiểu huynh đệ…
Tô Mị lúc này mới chịu tiến đến khoác lấy cánh tay hắn…
Bây giờ thì nàng mới hiểu cảm giác của Yên Nhược Tuyết khi đó, có nam nhân ưu tú như vậy, thử hỏi nữ nhân nào không kiêu ngạo? không tự hào?
Bên ngoài Bí Cảnh, trong mắt Bách Diện xuất hiện cảm xúc y hệt, chỉ là không ai nhìn thấy mà thôi…
“Lại lừa gạt Đại Thánh Nữ của Bách Hoa Tông, nam nhân này muốn phong lưu đến khi nào đây?” Nàng cắn cắn cánh môi, trong lòng u oán…
Còn đám đông tu sĩ quan sát thì không cần phải nói, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài…
Thực lực của Lạc Nam bọn hắn đã sớm quen thuộc nên không quá kinh ngạc, lần này kinh ngạc là thủ đoạn tán gái của hắn, chỉ mới một thời gian ngắn ngũi mà Đại Thánh Nữ Tô Mị đã chủ động thân cận rồi?
Ông trời của ta, người này là thánh tán gái sao?
Không ít thanh thiếu niên bắt đầu có ý định bái Lạc Nam làm sư phụ, học hỏi con đường tán gái…
Nhất là hai người Lê Khang và Lâm Thái, sắc mặt phức tạp vô cùng, không biết có nên tiếp tục đối nghịch cùng Lạc Nam không? bởi vì thù hận giữa bọn hắn không quá lớn, vẫn còn cơ hội hòa giải a…
Bên trong không gian bí ẩn, từng thân ảnh già nua xuất hiện nét hưng phấn trên gương mặt, tiểu tử này không thể nghi ngờ trở thành đệ tử lý tưởng của không ít lão quái vật nơi này…
Cả đám im lặng không nói, từng người mang theo suy nghĩ riêng, âm thầm nghĩ cách tranh giành Lạc Nam…
Bất quá…
“Lão nương nhìn trúng tiểu tử này. Các ngươi tốt nhất đừng đánh chủ ý hắn!” Một âm thanh nữ nhân bá đạo ngang ngược đến cực điểm truyền vào tai từng tên lão quái vật, ngay cả Chấp Chính Trưởng Lão đứng bên ngoài cũng không thoát khỏi…
Trong lúc nhất thời, sắc mặt đám lão quái vật thực lực kinh khủng trở nên khó coi, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, hận thói đời bất công a…
“Cô nãi nãi, ngươi có 3 đệ tử xuất chúng rồi còn chưa đủ sao? còn muốn tranh giành cùng chúng ta a!” Một lão già khóc không thành tiếng chỉ lên hư không mắng to…không gian như sụp đổ trước tiếng hét của hắn…
“Lão nương thích, ngươi cắn ta a!” Đáp lại hắn là âm thanh ngang ngược như vậy…
Đám lão giả hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể nuốt đắng cay vào trong bụng…
Nữ nhân cường thế này đã quyết, bọn hắn dù hợp sức lại cũng không đủ cho nàng đánh a…
…
Lạc Nam đương nhiên không biết mình sắp trở thành củ khoai lang bỏng tay bên trong Học Phủ, lúc này cùng Tô Mị rời đi hiện trường…
Bỏ qua vẻ mặt ung dung bên ngoài, trong lòng hắn cảm thấy một tia ngưng trọng…
Chỉ một tên thiên tài của Băng Huyền Đế Quốc đã mạnh mẽ như vậy, mình đã đánh hết sức nghiêm túc vẫn không thể tạo thành thương thế quá nặng với đối phương…nếu bốn người còn lại đều mạnh mẽ như vậy, thậm chí mạnh hơn…sẽ xuất hiện phiền phức không nhỏ…
Chưa kể đến ở đây chỉ mới là thiên tài dưới trăm tuổi mà thôi, còn các thiên tài khác của Băng Huyền Đế Quốc nằm trên Hoàng Kim Bảng, Lạc Nam hiện tại chưa phải đối thủ…
Qua lời kể của Băng Lam Tịch, Lạc Nam biết nàng là Tam công chúa của Đế Quốc, là tỷ tỷ cùng mẹ của Tứ Hoàng Tử Băng Dũng, không biết trong 5 người gia nhập Học Phủ lần này, có người dưới trướng Băng Dũng hay không đây…
“Các thiên tài của Cửu Cấp Thế Lực không phải phải hạng đơn giản, sắp tới ngươi phải cẩn thận một chút!” Tô Mị nắm chặt tay hắn căn dặn…
“Nàng đối mặt cùng ta chứ?” Lạc Nam con mắt sáng quắt lên nhìn nàng ân cần hỏi…
“Ưm” Tô Mị không chút do dự gật đầu…
“Chỉ cần có các nàng bên cạnh, thần cản giết thần, phật cản đồ phật!” Lạc Nam hài lòng nhếch miệng, tự tin tràn đầy…
…
Không biết từ bao giờ, Mộc Tử Âm cùng hai nàng Lý Trúc Loan và Diễm Điệp Tình đã tìm thấy nhau, ba người đồng hành cùng một chỗ…
Cũng đúng thôi, bởi Mộc Tử Âm và hai nữ được truyền tống đến cùng một khu rừng, khi cả ba người cùng lúc rời khỏi cánh rừng đó, cũng tình cờ phát hiện ra nhau…
Mộc Tử Âm thực lực mạnh mẽ, kiếm thuật phi phàm, lại sở hữu Thiên Cấp Cực Phẩm pháp khí Tử Mộc Kiếm, với sự hỗ trợ của hai nha đầu, ba người phối hợp hết sức ăn ý, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…
Điểm tích lũy của cả ba đều đã tiếp cận con số 3000, hết sức kinh người…
“Sư phụ tỷ tỷ, muội thấy nhớ phu quân quá nha!” Lý Trúc Loan mặt ủ mày chau than thở, u oán nói…
“Tên đó nói không chừng đang trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu nữa đó!” Diễm Điệp Tình hai mắt mơ màng suy luận…
Lạc Nam: “Hắc xì….”
“Mới một tuần không thấy hắn, hai người các ngươi thật là…” Mộc Tử Âm hết lời để nói rồi…
Chúng nữ đều yêu hắn, nhưng nói về độ đeo bám và ỷ lại thì không ai bằng hai nha đầu này…
Diễm Điệp Tình xa cách Lạc Nam đã lâu, vừa đoàn tụ thời gian ngắn nên muốn dính lấy hắn như sam cũng dễ hiểu…
Về phần nha đầu Lý Trúc Loan, khi còn ở Thiên Mộc Tông chính là đệ nhất mỹ nữ, được vô số nam đệ tử ngưỡng mộ, thế nhưng nàng chỉ hòa đồng đáp lại một cách chừng mực mà thôi, không nghĩ tới từ khi gặp nam nhân kia như bị trúng bùa của hắn vậy…
“Chàng đúng là tai tinh của nữ nhân chúng ta…” Mộc Tử Âm chỉ có thể âm thầm nói một câu như vậy…
Không nhắc đến thì thôi, đã nhắc đến rồi ngay cả nàng cũng thấy nhớ gương mặt xấu xa đó…
Nghĩ đến hắn là bờ mông bắt đầu tê rần, nam nhân kia nghiện nơi đó của nàng, mỗi lần hai người ân ái đều tìm cách dùng bàn tay đánh vào, khiến nàng vừa yêu vừa giận…
...
“Rốt cuộc rời khỏi!” Diễm Hồng Liên lười biếng vươn vai, lắc lư vòng eo mê người lã lướt…
Bạch Tố Mai cũng vui vẻ mỉm cười, nhìn về dãy núi liên miên không thấy điểm cuối sau lưng hai người, tại nơi đó hai nữ hầu như không nhìn thấy tu sĩ…
Chỉ có yêu thú và yêu thú, đánh đến tê rần cả đôi tay…
Điểm Tích Lũy của cả hai cũng đả cao gấp ba lần so với yêu cầu cơ bản để thông qua khảo hạch…
“Yêu nữ đứng lại!” Vừa nhắc đến không nhìn thấy tu sĩ nhân loại đã có người lên tiếng…
Hai nữ liếc mắt nhìn qua, một tên trung niên Hòa Thượng mặc áo cà sa cái đầu trọc lóc đang nhìn chằm chằm Bạch Tố Mai…
Trung niên hòa thượng này trước đó từng có xung đột với nhóm Lạc Nam tại quán nước của đôi vợ chồng già thần bí, mà nguyên nhân mâu thuẫn chính là Bạch Tố Mai, sau khi bị truyền đến Liễu gia, đã nhân cơ hội bỏ chạy…
“Ngươi là ai nha?” Bạch Tố Mai hỏi một câu khiến hòa thượng xém chút nữa ngã quỵ…
“Người của Phàm Ẩn Tự?” Diễm Hồng Liên mày liễu cau lại, hiển nhiên nhận ra thân phận của hoàng thượng này…
“A di da phat, nữ thí chủ cần gì đi cùng loại yêu nữ này? Tránh ra để bần đạo thay trời hành đạo!” Trung niên hòa thượng người của Phàm Ẩn Tự chắp tay nói…
“Phàm Ẩn Tự?” Bạch Tố Mai hai mắt đột nhiên trừng lên đầy sát khí…
“Tố Mai, muội sao vậy?” Diễm Hồng Liên kinh ngạc, không phải lúc nãy còn không biết hòa thượng này là ai sao?
“Khi chủ nhân tham gia đấu giá hội tại Linh Vũ Thành, từng bị một tên hòa thượng của của Phàm Ẩn Tự mở miệng uy hiếp!” Bạch Tố Mai sát khí kinh người giải thích…đối với kẻ thù của nàng, bản thân nàng lười nhớ, nhưng với kẻ thù của Lạc Nam, nàng sẽ không bao giờ quên…
“Cái gì?” Diễm Hồng Liên nổi giận, nhìn chằm chằm trung niên hòa thượng…
“Yêu nữ miệng lưỡi gian tà, tham dự lần Đấu giá đó chính là Phàm Không - một vị cao tăng của Phàm Ẩn Tự chúng ta, sao có thể mở miệng uy hiếp người khác?” Trung niên Hòa thượng một mặt giận dữ…
“Hòa thượng kia! Ngươi một mặt luôn nói Tố Mai là yêu nữ, trong khi có vô số yêu thú khác sao không thấy ngươi tiến hành thu thập?” Diễm Hồng Liên thanh lãnh chất vấn…
“A di da phat, không dám che giấu, gần trăm năm về trước, một vị cao tăng đắc đạo của Phàm Ẩn Tự từng dùng số tuổi thọ còn lại của mình để thôi diễn tương lai, trăm năm sau Đại Lục sẽ xuất hiện một hậu duệ của thượng cổ yêu thú Thái Bạch Thôn Tinh Xà, tiêu diệt không ít thế lực, ngay cả Phàm Ẩn Tự cũng bị ép phải giải tán, vì lẽ đó bần tăng muốn thay trời hành đạo, không để chuyện đáng tiếc đó xảy ra!”
Hòa thượng trung niên chắp tay nói tiếp: “Mà yêu nữ này xuất hiện trùng khóp với móc thời gian đó!”
“Hừ, ăn nói hàm hồ! Ngoài Thiên Cơ Điện, dù là người của Cửu cấp thế lực cũng không dám suy đoán quỷ tích của tương tai, cao tăng Phàm Ẩn Tự các ngươi là cái thá gì?” Diễm Hồng Liên xem thường cười lạnh…
“Hơn nữa tu chân giới vốn là mạnh được yếu thua, có diệt đi vài thế lực thì đã làm sao?!” Nàng tiếp tục chất vấn…
“Nữ thí chủ đã chấp mê bất ngộ, bần tăng lần này đành phải nể mặt ngươi bỏ qua!” Trung niên Hòa Thượng thấy Diễm Hồng Liên thái độ cứng rắn, có ý định đào tẩu…
Dù sao thì hắn không ngu ngốc ở lại một chọi hai…
“Muốn chạy? Dạo Bước Tinh Thần!” Mắt thấy trung niên Hòa Thượng định chuồn mắt, Bạch Tố Mai sao có thể bỏ qua…
Chân nàng điểm nhẹ lên không trung, bước ra một bước như đạp trên ngôi sao, cấp tốc tiếp cận…
“Nhất Vĩ Độ Giang!”
Trung niên hòa thượng cũng không phải dạng vừa, thi triển thân pháp, toàn thân lập lòe kim quang, một bước chân như có thể vượt qua sông lớn, nhanh chóng vô cùng…
Diễm Hồng Liên thấy tình cảnh này, thân hình hóa thành một làn lửa đỏ, cấp tốc đuổi theo…thân pháp của Diễm gia – Viêm Hỏa Truy Tung…
Trong lúc nhất thời, một chạy hai đuổi, xẹt ngang bầu trời…
Thân pháp Nhất Vĩ Độ Giang của Hòa Thượng mặc dù không tệ, nhưng vẫn kém hơn Dạo Bước Tinh Thần của Bạch Tố Mai một chút…
Sau nữa ngày truy đuổi, rốt cuộc Bạch Tố Mai tiếp cận, Tinh Ngân Song Kiếm xuất hiện trên tay, chém ra một chém:
“Lưỡng Kiếm Đồng Quy!”
Mắt thấy kiếm khí chữ X bao phủ cơ thể mình, trung niên hòa thượng hai tay chắp lại kính cẩn hô:
“Kim Sa Hộ Thân”
Theo âm thanh của hắn vừa dứt, một luồng Kim Quang nhanh chóng bao trùm cơ thể, hình thành một áo cà sa màu vàng kiên cố…
Keng…
Kiếm chiêu của Tố Mai trảm vào Cà Sa, Hòa Thượng bảo trụ được cơ thể, bất quá Kim Sa vẫn tan biến, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một âm thanh khác lạnh lùng truyền đến khiến Hòa Thượng càng thêm sợ hãi…
“Viêm Hỏa Chưởng!”
Hỏa diễm cuồn cuộn từ tay Diễm Hồng Liên phá không mà ra, chưởng ấn nóng rực dị thường, Viêm Hỏa của Diễm gia lừng danh thiên hạ, Hòa Thượng đương nhiên không dám xem thường…
Hắn mãnh liệt xoay người, đôi tay đang chắp lại đột ngột mở ra, nghiêm nghị mở miệng:
“Đại Lực Kim Cang Chỉ”
Ngón tay của hòa thượng bộc phát kim quang, trở nên cứng rắn như sắt, hắn hướng về Viêm Hỏa Chưởng bắn mạnh ra một chỉ…
Ầm…
Kim Cang Chỉ và Viêm Hỏa Chưởng cùng lúc nổ tung…
“Đồng Tâm Kiếm Pháp thức thứ hai – Song Kiếm Quy Nhất!”
Theo một âm thanh thánh thót khác, Bạch Tố Mai đôi mắt sáng ngời như sao trời, tóc trắng tung bay, Tinh Ngân Song Kiếm phát sáng mãnh liệt, hai kiếm cùng lúc chém mạnh mà ra…
Hai luồng kiếm khí táo bạo đột ngột dung hợp thành một, cắt ngang không trung, mang theo sát khí kinh hồn mà đến…
“Tử Tâm Chưởng!” Diễm Hồng Liên không phải hạng vừa, bàn tay mềm mại nâng lên không trung, hỏa diễm màu tím phá thể mà ra, hình thành một chưởng ấn bá đạo khiến cả không gian cũng trở nên rung rẩy…
Chưởng pháp này nàng cải tạo từ chính Viêm Hỏa Chưởng, chẳng qua là dùng Tử Tâm Phần Không Viêm thi triển mà thôi…uy lực gia tăng vô số lần…
“Thiên Cấp kiếm pháp? Dị Hỏa?” Trung niên hòa thượng sợ vãi ra quần, đột nhiên móc ra một viên đan dược màu vàng lấp lánh bỏ vào trong miệng…
“Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, nhân quả hôm nay, ngày sau bần tăng bồi đáp!” Hòa thượng ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, đột ngột hóa thành một luồng kim quang xẹt ngang chân trời, tốc độ đạt đến đỉnh điểm…
Dù Bạch Tố Mai và Diễm Hồng Liên đã toàn lực công kích, nhưng lại để hắn chạy thoát…
“Rốt cuộc đó là đan dược gì?” Bạch Tố Mai nhíu mày, không cam lòng hỏi…từ khi biết hòa thượng này là người Phàm Ẩn Tự, nàng không có ý định tha mạng cho hắn…
Sự tức giận khi đó của Lạc Nam vẫn còn hiện trong tâm trí nàng…
Trên đời này, hai thế lực khiến Bạch Tố Mai hận nhất không thể nghi ngờ là Huyết Linh Tông và Phàm Ẩn Tự…
Về phần Lạc Gia, nàng vẫn chưa được biết…Lạc Nam sợ nàng sẽ không nhịn được bản tâm mà lâm vào thù hận ngập trời…
Bởi tình yêu nàng dành cho hắn là quá lớn, nếu biết Lạc gia đối xử tàn nhẫn như thế với hắn, không dám tưởng tượng Bạch Tố Mai sẽ điên cuồng đến mức nào…
“Đó là Túng Kim Đan – Một loại đan dược có thể nhanh chống đề thăng mười lần tốc độ của tu sĩ Kim Hệ thuộc tính, bất quá cái giá phải trả cũng không nhỏ, trong ba ngày tới đôi chân của hắn xem như phế đi!” Diễm Hồng Liên lên tiếng giải thích…
Bên ngoài Học Phủ…
Bách Diện ý vị thâm trường nhìn Hỏa Diễm màu tím trong tay Diễm Hồng Liên, trong mắt loáng thoáng một tia ghen tỵ…
Mà đám đông quan sát gặp Diễm Hồng Liên vậy mà sở hữu Dị Hỏa giống Lạc Nam, cả đám không còn gì để nói…có ngu cũng biết hai người này đã có một chân a…
Chỉ tiếc bọn hắn chưa thấy Lạc Nam có Kim Ô Hư Hỏa, nếu không chẳng biết có cảm tưởng gì…
…
Rời khỏi sơn cóc, hai người Liễu Thi Cầm và Yên Nhược Tuyết đột nhiên phát hiện một thân ảnh nữ tử, thân mặc phượng bào, tóc dài tùy ý tung bay, diện mạo cao quý, kiêu hãnh vô cùng…
Nữ tử đang bị gần chục con yêu thú vây quanh, bất quá dáng vẻ vẫn cao ngạo như sương lạnh, hai tay kết ẩn…
“Đào Hoa Trận!”
Theo trận pháp nàng thi triển, đám yêu thú cấp tốc bị vây nhốt, trở nên nổ tung thành thịt vụn…
“Nhị tỷ?” Yên Nhược Tuyết vui mừng thốt lên một tiếng…
“Tam muội?” Hoa Ngọc Phượng hạ gục bầy yêu thú, sắc mặt cũng thoáng mệt mỏi, bất quá nghe âm thanh quen thuộc, lập tức nhoẻn miệng cười…
Mà Liễu Thi Cầm cũng âm thầm quan sát vị Nhị Thánh Nữ của Bách Hoa Tông này, với bản lĩnh vừa rồi, không thể nghi ngờ Hoa Ngọc Phượng tinh thông trận pháp, là một vị Chiến Trận Sư...
“Đây là Thi Cầm tỷ!” Yên Nhược Tuyết kéo tay Hoa Ngọc Phượng đến giới thiệu…
Liễu Thi Cầm hướng nàng gật đầu cười: “Gặp qua Nhị thánh nữ!”
“Chào cô!” Hoa Ngọc Phượng gật đầu đáp lại, thái độ không mặn không nhạt…
Yên Nhược Tuyết chu môi, hướng về Liễu Thi Cầm áy náy cười một tiếng, hiển nhiên tính cách của vị sư tỷ nhà mình luôn cao ngạo như vậy…
Liễu Thi Cầm lắc đầu tỏ vẻ không sao, trong lòng thầm nghĩ:
“Hình như Hậu Cung còn thiếu một nữ Chiến Trận Sư?”
…
AE đọc truyện muốn ủng hộ tác ra nhanh thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn!!!
Con Đường Bá Chủ
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ
Story
Chương 139: Còn thiếu Chiến Trận Sư
10.0/10 từ 31 lượt.