Con Đường Bá Chủ

Chương 1147: Các tộc Thần Thú suy tính

143@-
Đây là một vầng trăng lạnh giá treo cao ngoài mênh mông vũ trụ…


Khắp nơi là vô tận tuyết trắng bao phủ, từng cơn bão tuyết tung bay, hoa tuyết lơ lửng khắp trời…


Nhìn thật kỹ, loáng thoáng phía sau lớp hoa tuyết dày đặc là một tòa Cung Điện trắng ngần như hàn băng, tọa lạc giữa cung trăng trắng xóa…ngoài ra chẳng còn thứ gì khác.


Tạo cho người khác một cảm giác vô cùng thương cảm, cô tịch…


Quảng Hàn Cung.


Đã từng là một trong những thế lực sừng sững giữa vũ trụ, uy danh vang vội thời thượng cổ.


Nhưng vì không ít chuyện xảy ra, Quảng Hàn Cung hiện tại tình cảnh sao mà thê lương, từ ngoài vào trong, khắp nơi chỉ nhìn thấy vô tận băng tuyết.


Xuyên qua tầng tầng kiến trúc, tiến vào trung tâm Cung Quảng Hàn, rốt cuộc có thể nhìn thấy hai thân ảnh…


Các nàng, đẹp đến mức không nên tồn tại trên thế gian này.


Chỉ thấy một người toàn thân được bao phủ bên trong cung trang màu trắng không nhiễm tỳ vết, da trắng hơn tuyết, mỹ như châu hoa, tỏa ra một cổ khí chất thanh đạm như tuyết liên trên đỉnh thiên sơn, lại ẩn ẩn pha lẫn sự đuộm buồn khó tả…


Khí chất đặc biệt chỉ càng tô điểm cho tiên nhan của nàng, chân mày không kẻ vẫn đen, tóc trắng như suối, ánh mắt trong veo như nước hồ thu, bờ môi lại đỏ thẳm như máu trở thành điểm nổi bật nhất tô điểm cho vẻ đẹp không chút bụi trần đó.


Hai tay nhẹ ôm một con Thỏ Trắng mập mạp như bông tuyết trong lòng, từng ngón tay trắng muốt vuốt nhẹ lông thỏ, khiến tiểu gia hỏa trong lòng híp mắt hưởng thụ.


Nàng lẳng lặng đứng ôm lấy Thỏ Trắng hết sức bình thường, lại như là cảnh tượng thánh khiết bậc nhất thế gian, khiến người khác không dám khinh nhờn dù là một chút.


Nàng chính là Quảng Hàn Cung Chủ - Thường Nga Nữ Đế…


Có lẽ chỉ số ít Thiên Đế cấp cường giả mới từng may mắn chiêm ngưỡng tiên dung của nàng, nhưng hai chữ Thường Nga từ lâu đã sớm vang danh vũ trụ…


Bởi đa phần những Thiên Đế cao cao tại thượng kia sau khi may mắn thấy được tiên dung của nàng đều cảm thán một câu:


“Bổn Đế không xứng vậy…”


Thường Nga tuyệt mỹ là vậy, nhưng đáng kinh ngạc chính là ở bên cạnh nàng ngay lúc này lại đang có một vị nữ nhân khác đứng song vai.


Điều đáng nói, dung nhan của nàng không hề kém cạnh Thường Nga một chút nào, mười phân vẹn mười…


Nếu Thường Nga như tuyết liên thanh đạm trên đỉnh thiên sơn, thì vị nữ tử này cũng là một đóa u lan sâu thẳm trong khuê cốc liêu tịch.


Một thân thanh y bồng bềnh che phủ băng cơ ngọc thể, tóc dài xanh mượt búi cao, trâm cài mộc mạc…


Da như tuyết tan, mắt như ngân hà, bờ môi tinh mĩ hình trái tim hồng nhuận phơn phớ, chiếc cổ cao ngạo như thiên nga, xương quai xanh xảo đoạt thiên công, toàn thân không một chỗ nào không đẹp…


Đứng cùng khuynh thế dung nhan như Thường Nga nhưng nàng chẳng hề lép vế, ngược lại còn bộc lộ được khí chất riêng biệt thuộc về mình, tạo thành bức tranh song mỹ thần thoại.


Chỉ tiếc, không có bất kỳ nam nhân nào may mắn được chiêm ngưỡng cảnh tượng có thể họa loạn thế gian cấp bậc này…


Khi xuất hiện ở bên ngoài, các nàng sẽ không tùy ý triển lộ dung mạo, thông thường đều dùng thủ đoạn che khuất đi.


Bởi đối với các nàng, ánh mắt của đám nam nhân trần tục kia thật sự không xứng…


Lúc này đây, không có lời trò chuyện…ánh mắt của các nàng đều hết sức chăm chú nhìn về một tòa hồ có hình bán nguyệt nằm ở đối diện.



Chỉ thấy nước hồ lạnh lẽo làm không gian bên trên đóng băng, nhưng thần kỳ ở chỗ…mặc dù nhiệt độ của nước hồ thấp đến cực hạn, chúng vẫn tồn tại ở dạng chất lỏng mà không hề đông đặc.


Vầng trăng lơ lửng treo cao, ánh trăng sáng như chưa từng chiếu rọi xuống hồ, mang theo lực lượng thần dị tiến vào hòa cùng dòng nước.


Bên dưới hồ, một đôi mỹ nhân song sinh trần truồng ngồi xếp bằng, hai tay chắp nối vào nhau, giữa vầng trán tuyệt mỹ hiện lên ấn ký ánh trăng lấp lánh chói mắt.


Bốn mắt khép hờ, tiếp nhận tẩy lễ…


“Thành công hay không? Chỉ còn chưa đầy hai ngày…” Rốt cuộc, vị mỹ nhân đứng cạnh Thường Nga Nữ Đế bờ môi hé mở.


Như tiên âm lượn lờ, khiến lòng người thư thái…


“Có Quảng Hàn Thiên Trì cùng Ánh Nguyệt hỗ trợ, cộng thêm huyết mạch tổ tiên tinh khiết…” Thường Nga sóng mắt lưu chuyển, thổ khí như lan:


“Nhưng thức tỉnh Thần Thông cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng!”


Mỹ nhân thanh y chậm rãi gật đầu, Quảng Hàn Cung từ cổ chí kim…ngoại trừ tổ tiên sáng lập, chỉ có vị Thường Nga đứng trước mặt nàng thành công thức tỉnh thần thông.


Mọi thứ khó nói…


“Nếu lỡ mất cũng đành thôi, xuất thế chậm một chút cũng không ảnh hưởng!” Thường Nga thanh lãnh nói.


“Liệu có phải do các nàng không còn thân trinh nữ?” Mỹ nhân thanh y chau đôi mày liễu.


“Khó mà nói…” Thường Nga lắc đầu, vuốt lấy tóc dài thanh thoát.


“Hừ!” Mỹ nhân thanh y sắc mặt lạnh lùng: “Không biết là tên nam nhân nào có phúc phần lớn như vậy, nghe nói chúng nữ ở Tuế Nguyệt Cung cũng là của hắn!”


“Ngươi biết ta chưa từng để tâm đến những chuyện như vậy…” Thường Nga nhàn nhạt lắc đầu.


Nam nhân của các nàng là ai thì có liên quan gì đến nàng?


UUUUUUUUUUU…


Một tiếng ngạo khiếu đem toàn bộ Quảng Hàn Cung rung lên.


Một nửa mặt trăng đột nhiên bị bóng đêm che lắp, chỉ để lại khuyết nguyệt sắt bén như lưỡi liềm.


Hư ảnh một đôi mắt sói to lớn hiện ra giữa thiên không, một đen một trắng, vô cùng quỷ dị…


“Đây là…Nguyệt Dạ Băng Lang?” Mỹ nhân thanh y thốt lên kinh ngạc, nhìn về xa xăm, một gốc khuất bên trong Cung Quảng Hàn.


Thường Nga phấn môi lẩm bẩm: “Xem ra nàng đã thành công…”


Mà đúng lúc này…


ẦM…


Quảng Hàn Thiên Trì lấy một tốc độ khủng bố khô kiệt, vầng trăng sáng chói dập tắt…


Đôi mỹ nhân song sinh bên dưới đáy hồ chậm rãi mở mắt…



Một gốc nào đó bên trong vũ trụ…



KẼO KẸT…


Cửa thôn mục nát phủ bụi lâu ngày vẫn khép chặt đột nhiên mở ra…


Từ bên trong, một nhóm người kéo nhau ra ngoài…


Nếu có người xa lạ ở đây, chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh này…


Quá mức đối lập, chưa từng thấy cảnh tượng nào trên thế gian này kỳ dị như vậy…


Một lão thái bà hai mắt mù lòa, thấp còi như đứa trẻ.


Một bà lão khác toàn thân đều do khung gỗ cấu tạo mà thành, chỉ có cái đầu người vẫn còn nguyên vẹn.


Một người biến dạng cơ thể, trên da thịt lít nha lít nhí vô số phù văn như những hình xăm kỳ lạ, chỉ có khuôn mặt bình thường của nữ nhân vẫn còn lành lặn.


Một vị đại thẩm có dáng vẻ thô kệch, diện mạo tục tằng, mất đi một tay một chân, nhảy lò cò, hông vắt hai cây dao mổ lợn…


Bốn nữ quái nhân, vô cùng kỳ dị.


Nhưng đối lập ở chỗ, bên cạnh của bốn nữ quái nhân…mỗi người đi theo một vị tuyệt thế mỹ nhân, sở hữu dung nhan có thể khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải điên đảo.


Trong đó một vị thân khoác Kim bào, mái tóc hoàng kim lộng lẫy, cao quý thiên thành.


Một vị tóc tím như khói, môi tím như nho, thành thục như mật đào chín mộng.


Một vị mỹ nữ phương Tây mặc váy công chúa yêu kiều, miệng nở nụ cười ngọt ngào.


Một vị dịu dàng đoan trang, thân khoác kimono thêu từng cánh hoa anh đào, nhẹ nhàng, điềm tĩnh.


Bốn nữ quái nhân, bốn vị mỹ nhân…


Tổ hợp tám người vô cùng kỳ quặc, không ai giống ai.


“Bộ xương già của mấy lão bà chúng ta không tiện ra ngoài, đây là tín vật…mấy tiểu nha đầu các ngươi mang theo bên mình là được!”


Cầm tay bốn vị mỹ nữ, bốn nữ quái nhân mỉm cười hòa ái.


“Sư phụ…chúng ta chắc chắn sẽ quay về thăm các ngươi!” Bốn vị mỹ nữ tràn đầy lưu luyến, hai mắt rưng rưng, ôm chặt lấy mấy quái nữ.


“Tốt lắm, lần sau trở về…nhớ dẫn theo tiểu tử họ Lạc khốn kiếp kia!” Đại thẫm cụt tay cụt chân miệng phun ra lửa.


“Khanh khách!” Bốn nữ che miệng cười: “Nhất định không để các vị sư phụ phải thất vọng!”


“Đi thôi…đi thôi!” Bà lão sở hữu thân thể bằng gỗ phất phất tay, vang lên thanh âm lạch cạch khi các linh kiện va chạm.


Nữ tử toàn thân biến dạng đột ngột đưa tay về phía trước, vô số phù văn huyền ảo từ các hình xăm trên người nhấp nháy, gia trì vào không gian.


RĂNG RẮC…


Trước sự tác động của những phù văn huyền ảo, không gian nứt ra, hình thành một cánh cửa kiên cố.


Tứ nữ cắn cắn môi, nửa muốn bước vào nửa không nở.


“Haiz, đi thôi…” Bà lão mắt mù thấp còi vẩy tay.



Một cổ Đế Uy cuồn cuộn như sấm vang chớp giật, hung hăng tác động lên người tứ nữ.


Các nàng chưa kịp định thần, toàn thân đã biến mất dạng sau cánh cửa không gian.


Đợi khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, những Phù Văn huyền ảo mới triệt để biến mất.


Bốn nữ quái nhân ngẩn người nhìn vào khoảng không…


Thật lâu không nói…



Hải Dương bao la vô tận, sâu dưới lòng biển…


Không có màu đen kịch, tăm tối như tưởng tượng.


Vô số viên Dạ Minh Châu hoa lệ chiếu sáng lộng lẫy, vô số rạng san hô, ngọc chai phản chiếu như thần tích.


Từng tòa Đại Điện khổng lồ sừng sững tọa trấn, bất chấp lực ép vô tận từ nước biển, bất chấp đại hải bao la, những kiến trúc này trường tồn theo năm tháng.


Côn Bằng Tộc!


Chủng tộc với số lượng cá thể thưa thớt, nhưng cực kỳ mạnh mẽ và khổng lồ.


Không chỉ có ưu thế kinh người dưới biển cả, mà ngay cả trên bầu trời…Côn Bằng vẫn hiên ngang tung hoành, giang cánh bay lượn, chẳng sợ hãi bất kỳ một tồn tại nào.


Ngày hôm nay, từng thân ảnh Côn Bằng trên khắp các đại hải bao la kéo về, chúng nó hiện ra bản thể, so với những toàn kiến trúc hoa lệ còn to lớn hơn.


Đế Tử Côn Bằng Tộc – Côn Phá Hải đứng ở trung tâm, thể hiện khí độ tự tin mãnh liệt, khí cơ cường đại khuếch tán, vô số Yêu Thú trong biển nhao nhao quỳ xuống, nom nớp lo sợ.


RỐNG!


Tiếng gầm khiến đại hải dậy sóng, mặt biển sôi trào, Côn Bằng Tộc Trưởng hiên ngang xuất hiện, toàn thân như chiến thuyền khổng lồ, trong miệng phun ra nuốt vào Đế Uy:


“Côn Minh Nguyệt ở Tuế Nguyệt Cung đã thành Đế!”


Côn Phá Hải nghe vậy cất tiếng cười to: “Haha, thành Đế lúc nào mà chẳng được, hài nhi chẳng qua là muốn quân lâm Thiếu Đế Chi Chiến một phen, vang danh vũ trụ, sau đó thành Đế trong sự vinh quang!”


“Không tệ!” Côn Bằng Tộc Trưởng tràn đầy tán thưởng nhìn nhi tử mình, gầm lên từng chữ:


“Nếu lần này ngươi đạt thành tích ưu việt bên trong Thiếu Đế Chi Chiến, ta mới có mặt mũi hướng về Tuế Nguyệt Nữ Đế cầu hôn Côn Minh Nguyệt cho ngươi!”


“Sẽ không để phụ thân phải thất vọng!” Côn Phá Hải ngẩng đầu ưởn ngực, ánh mắt tràn ngập sức nóng.


Côn Minh Nguyệt, nữ nhân sở hữu huyết mạch Côn Bằng tinh khiết nhất trong vũ trụ này, so với mẫu thân của hắn đang là Côn Bằng Hoàng Hậu còn xuất chúng hơn.


Trước đây khi cảm ứng được khí tức Côn Bằng của Côn Minh Nguyệt, Côn Bằng Tộc Trưởng cũng đã liên thủ các tộc Thần Thú khác kéo đến Tuế Nguyệt Cung hỏi tội.


Kết quả bị Tuế Nguyệt Nữ Đế một người đánh cho tơi bời, còn giam cầm trong hư không.


Biết không thể chống lại đệ nhất cường giả, Côn Bằng Tộc vội vàng chuyển đổi thủ đoạn.


Thay vì bắt Côn Minh Nguyệt giao trả Huyết Mạch, bọn hắn quyết định sẽ cưới nàng về làm dâu của Côn Bằng Tộc.


Đến khi đó, hậu nhân sau này lo gì không có thiên phú cường đại, lo gì không vĩnh thế phồn vinh?



Cộng thêm thân phận cao quý của mình, nếu lần này hắn biểu hiện rực sáng bên trong Côn Bằng Tộc, chắc chắc Côn Minh Nguyệt sẽ chú ý đến hắn.


Khi đó phụ thân là Tộc Trưởng của Côn Bằng Tộc đến Tuế Nguyệt Cung cầu hôn, lo gì không thành?


Chẳng lẽ Côn Minh Nguyệt sẽ từ chối kết hôn với người đồng tộc hay sao?


Càng nghĩ càng hưng phấn, Côn Phá Hải cất tiếng cười sảng khoái.


Trực chỉ Thiếu Đế Chi Chiến!



Không chỉ riêng Côn Bằng Tộc có dự tính này…mà rất nhiều Thần Thú tộc khác tại Tiên giới cũng không mưu mà hợp.


Nếu Tuế Nguyệt Nữ Đế quá mạnh, nếu Tuế Nguyệt Cung quá khó chơi…


Vậy tại sao phải tiếp tục dùng bạo lực giải quyết vấn đề?


Những nữ nhân kia sở hữu Huyết Mạch Tinh Khiết, không thể bắt các nàng…vậy cưới càng nàng về tộc không được sao?


Đến lúc đó các nàng chính là người đồng tộc, mà người khác nhìn vào cũng sẽ kính nể bọn hắn có thể thông gia với Tuế Nguyệt Cung như mặt trời ban trưa ở thời điểm hiện tại.


Bạch Hổ Tộc, Kỳ Lân Tộc, Kim Ô Tộc, Băng Hoàng Tộc, Kim Sí Đạt Bằng Tộc, Thiên Hồ Tộc…


Các tộc Thần Thú đều khuyến khích Đế Tử nhà mình thể hiện thật vượt trội trong Thiếu Đế Chi Chiến, tốt nhất là lọt vào top 10, để trưởng bối còn có vốn liếng, ưởn ngực tự hào thương lượng chuyện hôn nhân với Tuế Nguyệt Cung.


Để động viên và khuyến khích, các tộc Thần Thú đều dốc lòng cung cấp tài nguyên, công pháp, thần thông, vũ kỹ, pháp bảo các loại...hỗ trợ Đế Tử hết mình trong khả năng có thể.


Bằng không nếu Đế Tử nhà mình quá mức phế vật, bọn hắn làm sao không biết xấu hổ đi cầu hôn thành viên dưới trướng đệ nhất cường giả?


Cũng chính vì nguyên nhân này, mà Đế Tử đến từ các tộc Thần Thú chiến ý sôi sục, quyết tâm dốc hết thủ đoạn, triển lộ sạch tài năng, dù phải liều mạng cũng phải mang mỹ nhân về nhà.


Đối với Thần Thú như bọn hắn, có được bạn lữ sở hữu Huyết Mạch tinh khiết hơn cả mình chính là vinh quang vô thượng.


Sánh ngang Tổ Tiên!


Vì một đám nữ nhân ở Tuế Nguyệt Cung, Thiếu Đế Chi Chiến dự kiến diễn ra càng thêm máu lửa.



Chúc cả nhà tối vui vẻ <3


...


Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:


Số TK: 1809205083252


NGUYEN PHUOC HAU


Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)


Momo: 0942973261


Viettelpay: 9704229212704295


Chân thành cảm ơn!


Con Đường Bá Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Đường Bá Chủ Truyện Con Đường Bá Chủ Story Chương 1147: Các tộc Thần Thú suy tính
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...