Cọ Xát
Chương 37: Cọ xát
Hàn Cẩm Thư cảm nhận được có lúc người chồng bạo quân của cô thật sự rất giống một con Poodle. Cả ngày lẫn đêm*, chẳng phân biệt thời gian hay hoàn cảnh, lúc nào cũng đều có thể động tình với cô.
* nguyên văn là 日天日地日空气:Ngôn ngữ mạng, hàm ý khá thô tục ý chỉ việc loài chó poodle hay lắc mông vào bất cứ đồ vật nào, ám chỉ việc vã, động dục.
Hàn Cẩm Thư bị Ngôn Độ hôn lên má khiến cho cả khuôn mặt nhỏ ửng đỏ như táo chín vào tiết thu. Cô rất muốn hắt một ly nước lạnh vào mặt anh, cho anh cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương để anh tỉnh táo lại.
Nhưng lúc này trên tay Hàn Cẩm Thư không có nước, chỉ có một hộp kem dưỡng da calamine.
Xuất phát từ lòng nhân từ của một bác sĩ với những bệnh nhân đang bị dị ứng, bác sĩ Tiểu Hàn kiềm chế lại ý muốn nói ra sự thật rằng gương mặt bạo quân bị đỏ là do kem dưỡng calamine.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Cẩm Thư dùng hết toàn bộ sự kiên nhẫn của hai mươi mấy năm qua, nở một nụ cười hết sức chuyên nghiệp với Ngôn Độ và nói:
“Vị tiên sinh này, em đã phải đặc biệt đi ra ngoài một chuyến để mua thuốc cho anh nên anh không thể không thoa thuốc.”
Giọng điệu Ngôn Độ bình tĩnh, anh quay về phía cô hỏi:
“Vậy khi anh ôm em, nhỡ cọ phải người em thì phải làm thế nào?”
Nghe anh hỏi xong, Hàn Cẩm Thư lập tức trả lời theo bản năng:
“Cọ thì cũng cọ rồi. Loại thuốc này em bé đều có thể dùng được, đối với cơ thể người không có gì tổn hại cũng không có tác dụng phụ.”
Nghe vậy, Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm rồi chậm rãi nhướng mày, sự hứng thú ẩn sâu trong đôi mắt đen kia cũng tăng dần lên.
Hàn Cẩm Thư vẫn không nhận ra câu trả lời của mình có gì đó không ổn, cô quay đầu cầm lấy tăm bông, không nghiêng không lệch, đúng lúc bắt gặp đôi mắt cười như không cười của Ngôn Độ.
Hàn Cẩm Thư sững sờ trong giây lát.
Nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, cô chỉ ngẫm lại hai giây đã hiểu được hứng thú trong mắt vị bạo quân này từ đâu mà đến.
Trong chốc lát, hai gò má vốn đã nóng bừng của Hàn Cẩm Thư càng trở nên nóng hơn.
Trong lòng cô dâng lên một chút hoang mang không thể nói rõ, cô vừa xấu hổ vừa lúng túng, ấp úng, điều chỉnh giọng vội vàng sửa lời:
“Ý em là… nếu anh sợ cọ lên trên người em thì không cần ôm nhau ngủ nữa. Không phải chúng ta ngủ riêng là được rồi sao?”
Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, thản nhiên nói:
“Tiểu thư Hàn Cẩm Thư, vừa rồi em không phải nói như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Cẩm Thư ho khan hai tiếng, lắp bắp phản bác:
“Vừa rồi em chỉ nói nhầm mà thôi.”
Ngôn Độ:
“Như chúng ta đều biết, phản ứng đầu tiên là bản năng tự bộc lộ bản thân của con người thường biểu đạt những suy nghĩ trực tiếp và chân thật nhất trong nội tâm của người đó.”
Hàn Cẩm Thư:?
Hàn Cẩm Thư nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu:
“Cho nên? Ngôn Độ tiên sinh, anh nghĩ em muốn biểu đạt cái gì?"
“Cho nên.”
Ngôn Độ rũ mắt, tầm mắt vẫn như cũ không rời khỏi khuôn mặt cô một phút giây nào. Đồng thời khi nói chuyện, đôi chân dài, thong thả ung dung đi về phía cô.
Vóc dáng anh rất cao, khí chất trên người lại lạnh lẽo bức người. Khoảng cách giữa hai người ngắn lại, Hàn Cẩm Thư nhạy bén cảm nhận được không khí xung quanh có sự thay đổi. Một cảm giác nguy hiểm theo từng bước chân tới gần.
Trái tim cô không tự chủ được mà hơi run lên, tâm trạng hoảng loạn. Theo phản xạ có điều kiện, cô liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Đến khi gót chân sau đụng phải vách tường.
Sau đó, Hàn Cẩm Thư loạng choạng một chút rồi khẽ kêu lên một tiếng nhỏ, cả cơ thể ngã về phía sau lưng, nháy mắt đã áp vào tường TV trong phòng khách của dãy phòng.
Không thể lùi tiếp được nữa, Ngôn Độ đã đến gần trong gang tấc.
Anh cúi người xuống gần sát cô, ánh mắt tỉ mỉ, dù bận nhưng vẫn ung dung quan sát gương mặt nhỏ đỏ ửng của cô.
Cách nhau khoảng cách gần như thế, Hàn Cẩm Thư ảo não phát hiện ra cô cơ bản không cách nào khống chế được nhịp tim đang đập của chính mình. Trái tim trong lồng ngực đánh trống liên hồi, tiếng tim đập chấn động màng nhĩ cô, từng đợt từng đợt khiến da đầu cô trở nên tê dại, hô hấp khó khăn.
Trong sự hoảng hốt bối rối, cô thấy trong ánh mắt đen nhánh của Ngôn Độ có biển sao mênh mông, không thể hình dung được hết sự xinh đẹp này.
Hàn Cẩm Thư từng cảm thấy trên người Ngôn Độ có mùi hương rất dễ chịu, nhàn nhạt mát lạnh xen lẫn hơi thở nhè nhẹ của động vật giống đực, mười phần mang tính biểu tượng.
Nhưng giờ phút này, cô thật sự không cách nào cảm nhận được mùi hương nhạt nhạt mát lạnh trên người anh.
Đầu óc cô ong ong dần trở lên mơ hồ, lại bị hấp dẫn bởi mùi hương trên người anh, chỉ sợ cô sẽ thật sự ngất tại đây.
Hàn Cẩm Thư lặng lẽ nín thở, mở to mắt đầy cảnh giác và đề phòng nhìn khuôn mặt Ngôn Độ.
Ngôn Độ thấp giọng nói:
“Giải thích chính là che giấu. Theo anh thấy, câu nói thứ hai của em chỉ là ‘trang điểm’ thêm mà thôi.”
Hàn Cẩm Thư có chút buồn cười, tức giận mà cãi lại:
“Giải thích là tà thuyết. Không phải anh nói phản ứng đầu tiên là biểu đạt suy nghĩ sâu trong nội tâm của người đó sao. Được thôi, vậy anh thử nói xem suy nghĩ thực sự của em là gì?”
Ngôn Độ lười biếng nhướng mày:
“Suy nghĩ thực sự của em về anh là cái gì, không phải chính em còn rõ hơn sao?”
Hàn Cẩm Thư không muốn yếu thế trước mặt anh. Cô cố ý ngẩng mặt, ngạo nghễ nói:
“Ngại quá, em cũng không rõ ràng lắm. Ngôn tổng có thể chỉ giáo thêm không?”
“Suy nghĩ thực sự của em với anh…”
Tiếng của Ngôn Độ rất nhỏ, nghe rất trầm, mang theo chút khàn khàn. Khi nói chuyện, anh nâng tay lên, đầu ngón trỏ nhẹ nhàng chạm trên cánh môi khẽ nhếch lên của Hàn Cẩm Thư. Sau đó thong thả đi xuống, lướt qua cằm nhỏ của cô, đến chiếc cổ trắng thon dài, giữa hai xương quai xanh nhỏ bé yếu, cuối cùng dừng lại ở lồng ngực đang nổi trống của cô.
Ngôn Độ nói tiếp:
“Chính là em thích anh.”
Không khí xung quanh càng trở nên ái muội.
Miệng lưỡi Hàn Cẩm Thư vốn đã khô khốc, vừa nghe thấy những lời này càng không thể tin được, lập tức trợn mắt há hốc mồm:
“Em thích anh? Anh dựa vào đâu đưa ra cái kết luận này?”
Ngôn Độ bình tĩnh nói:
“Chính xác hơn là em rất thích ngủ với anh.”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Những câu không thể nói nên lời khiến người kinh sợ, chết cũng không thôi dùng để chỉ vị lão đại này.
Hàn Cẩm Thư vừa thẹn vừa tức, suýt hộc máu. Cô thật sự không hiểu sự tự tin của vị bạo quân này từ đâu tới. Sau khi cảm giác xấu hổ và giận dữ qua đi, trong lòng cô lại không khỏi tò mò:
“Em rất muốn biết tại sao anh lại nói như vậy?”
“Mỗi lần Hàn tiểu thư cùng anh làm chuyện không thể miêu tả, không phải cả tinh thần và thể xác em đều sung sướng sao. Chẳng lẽ còn muốn anh miêu tả lại vẻ mặt của em mỗi khi cao trào, một năm một mười, miêu tả kỹ càng tỉ mỉ ra cho em sao?”
“… Miêu tả cái đầu anh ấy! Rốt cuộc anh có chút liêm sỉ nào hay không?”
Từ sợi tóc trên đầu Hàn Cẩm Thư đến ngón chân cô đều bốc hỏa. Không thể nghe thêm nữa,cô giơ tay trái bịt chặt miệng Ngôn Độ lại.
Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Ngôn Độ hiện lên ý cười, anh bắt lấy tay nhỏ của cô đang che trên môi anh rồi nhẹ nhàng hôn một cái.
Mặt Hàn Cẩm Thư càng đỏ hơn, cô vội vàng thu tay lại, nghiêng người dùng bả vai đập vào anh. Cuối cùng từ giữa vách tường TV và người Ngôn Độ mở ra một lối thoát rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Quay đầu nhìn lại một cái.
Bạo quân không chú ý đã bị cô mạnh mẽ đẩy ra. Nửa người trên trần trụi thân hình cao lớn theo quán tính nghiêng sang một bên, chậm rãi đuổi theo vài bước, cả người thuận thế lười biếng dựa vào trên tường. Mặt mày như tranh vẽ, dáng người như ngọc.
Tạo hình này giống như bức tranh mỹ nam có một không hai mang nụ cười vô cùng đẹp và dịu dàng.
Tuy nhiên, Hàn Cẩm Thư cảm thấy nếu vị mỹ nam này không phải một tên biến thái không biết xấu hổ thì bức tranh này sẽ càng đẹp mắt hơn.
Sau khi thở dài, cô không khỏi tức giận nghĩ chính mình đúng thật là đồ 250 (đồ ngốc) thánh mẫu.
Một người đàn ông xấu xa như vậy, cả ngày bắt nạt, đùa giỡn, khi dễ cô, vậy mà cô còn lo lắng cho những vết mẩn đỏ nhỏ do dị ứng trên người anh? Đáng ra cô phải vẽ vòng tròn nguyền rủa anh sớm bị những nốt đỏ đó đánh bại để anh ngứa chết mới đúng.
Suy nghĩ như thế, Hàn Cẩm Thư quyết định gạt đi sự đồng cảm của mình. Cô đặt thuốc trong tay lên bàn, mặt không biểu cảm nói:
“Em thấy anh cũng không giống đang cần em giúp đỡ. Em để thuốc ở đây, thích bôi hay không thì tùy anh.”
Đỉnh mày Ngôn Độ khẽ nâng lên:
“Em tức giận sao?”
Hàn Cẩm Thư nhếch môi gượng cười với anh, dáng vẻ giả bộ, ranh mãnh nói:
“Tuyệt đối không có.”
Ngôn Độ:
“Không có thì đến đây bôi thuốc giúp anh.”
Hàn Cẩm Thư: “.”
Hàn Cẩm Thư tức giận đến thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cô không thích nhất là bộ dáng cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác của anh. Cô khoanh hai tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh, tức giận nói:
“Muốn em giúp anh, anh đang cầu xin em sao?”
Ngôn Độ thờ ơ nói:
“Anh cầu xin em.”
Hàn Cẩm Thư: “…” Này.
Vài phút sau, hai người vợ chồng plastic lại ngồi xuống sô pha.
Ngôn Độ ngồi đưa lưng về phía Hàn Cẩm Thư, sắc mặt nhợt nhạt. Một tay Hàn Cẩm Thư nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh, một tay khác cầm tăm bông y tế tẩm thuốc, cẩn thận tỉ mỉ bôi lên những chấm đỏ trên lưng anh hết sức chăm chú.
Không bao lâu, mụn đỏ trên vùng lưng đã bôi xong.
Hàn Cẩm Thư cầm tay Ngôn Độ nhẹ nhàng kéo để anh xoay người lại, tiếp tục bôi trước ngực của anh.
Mí mắt Ngôn Độ rũ xuống, hờ hững nhìn cô gái trước mặt.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của cô đều tập trung trên người anh, giống như dù có bất kể chuyện gì trên đời này cũng không quan trọng bằng việc bôi thuốc cho anh. Bôi thuốc xong, miệng nhỏ hồng hào còn không quên khép khép mở mở nói với anh:
“Sau này không được ăn đồ bậy bạ. Nhớ năm đó bạn cùng lớp của em nhập viện vì ăn nhầm đồ ăn, không biết đồ mình ăn chính là hải sản. Còn anh thì ngược lại, biết bản thân dị ứng xoài mà vẫn còn ăn, chẳng phải buồn cười lắm sao?”
Ngôn Độ gật đầu:
“Ừm. Không ăn bậy.”
Hàn Cẩm Thư nhớ tới nguyên nhân kỳ lạ khiến hôm nay anh không từ chối chiếc pizza xoài kia, cô nói:
“Cho dù là em làm cho anh ăn thì anh cũng không được ăn.”
Ngôn Độ:
“Được.”
Hiếm khi lão đại bạo quân dễ nói chuyện như vậy. Hàn Cẩm Thư bất giác ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn Ngôn Độ một cái.
Anh rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh và chăm chú. Hàng mi dày rậm như là lông quạ đen, thỉnh thoảng chớp nhẹ vài cái, nhìn qua hình như còn có chút ngoan ngoãn.
Thấy dáng vẻ này của Ngôn Độ, khóe miệng Hàn Cẩm Thư không tự chủ cong lên. Cô đổi một chiếc tăm bông sạch sẽ rồi lại chấm thuốc bôi lên cánh tay anh, miệng hỏi:
“Trừ xoài ra, anh còn dị ứng với đồ ăn nào khác hay không?”
Ngôn Độ lắc đầu trả lời:
“Không có.”
Hàn Cẩm Thư ồ một tiếng, vẫn nói giọng điệu như đang nói chuyện phiếm hỏi anh:
“Làm sao anh phát hiện mình dị ứng với quả xoài?”
Ngôn Độ nghe thế, anh im lặng một lúc lâu sau mới nói:
“Khi mấy tuổi anh đã ăn qua một lần. Lúc ấy tình huống nguy cấp cũng phải vào bệnh viện.”
“À?”
Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn anh, lông mày nhíu thành một đường:
“Mới mấy tuổi đã phải vào bệnh viện vì dị ứng, thật quá đáng thương rồi.”
Cô ngừng một chút lại hỏi:
“Quả xoài là nhà anh mua cho anh ăn, họ cũng không biết anh bị dị ứng sao? Hay là anh quá nghịch ngợm, tự ý ăn vụng hả?”
Ngôn Độ rất bình tĩnh đáp:
“Không có ai biết anh dị ứng với quả xoài. Lúc ấy anh cầm một quả xoài trở về, người lớn trong nhà cắt một nửa cho anh ăn. Ăn xong, suýt nữa thì anh đã ngất xỉu.”
Hàn Cẩm Thư kinh ngạc, trong đầu nảy ra một suy đoán hợp lý:
“Cho nên quả xoài kia là do anh trộm?”
Ngôn Độ: “.”
Ngôn Độ mặt không biểu cảm nói:
“Không phải.”
Hàn Cẩm Thư nghi ngờ:
“Vậy thì làm sao anh mang về được?”
Ngôn Độ chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, thấp giọng nói:
“Năm đó quả xoài hại anh vào bệnh viện là do một cô bé đưa cho anh.”
Vừa nghe đến lời này, linh hồn buôn chuyện trong người Hàn Cẩm Thư lập tức bùng lên, hừng hực thiêu đốt. Vội vàng hỏi:
“Cô bé nào?”
Chẳng lẽ cô bé cho quả xoài chính là bạch nguyệt quang trong truyền thuyết kia - QingSha tiểu thư?
Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm:
“Cô bé kia.”
Hai lỗ tai Hàn Cẩm Thư dựng thẳng lên, tập trung tinh thần nín thở chờ đợi:
“Là?”
Một giây thời gian trôi qua, hai giây trôi qua.
Đôi mắt đen của Ngôn Độ trầm xuống giống như hai cái giếng sâu không đáy. Môi mỏng hé mở đang định nói chuyện, ai ngờ đúng lúc này, một tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên ——
Đinh linh linh, đinh linh linh!
Hàn Cẩm Thư nhận ra đó là di động của mình, mất hứng buông tăm bông xuống đứng dậy. Cô cầm túi xách trong ngăn tủ ở cửa, lấy chiếc di động đang không ngừng reo bên trong ra.
Trên điện thoại hiện lên một dãy số lạ.
Trong lòng Hàn Cẩm Thư nảy sinh nghi hoặc, cô do dự hai giây rồi trượt nút nghe điện thoại:
“Xin chào, là ai vậy?”
“Chị Cẩm Thư, là em.”
Ống nghe bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng ngọt ngào khiến người ta liên tưởng đến những đám mây giống như kẹo bông gòn trên bầu trời ngày xuân.
Hàn Cẩm Thư trở lại ngồi trên sô pha, ngập ngừng gọi một cái tên:
“Mộng Như?”
“Đúng đúng, là em.”
Trương Mộng Như ở đầu bên kia điện thoại cười rộ lên:
“Ba em muốn em hỏi thăm chị và anh rể một chút, hai người đến Lan Giang, ngày mai có dự tính gì không?”
Nghe em gái nhỏ giọng điệu ngọt ngào hỏi, trong đầu Hàn Cẩm Thư không kiềm chế được mà hiện lên nụ hôn nóng bỏng cách đây không lâu mà cô thấy trước tiệm thuốc cũ ở trên phố.
Tâm trạng Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên trở lên cực kỳ phức tạp.
Thật ra, cô không biết bản thân phải đối mặt như thế nào với người em gái nhìn như thanh thuần vô hại này nhưng lại có một mặt khác mà không ai biết.
Đầu dây bên kia, Trương Mộng Như thấy Hàn Cẩm Thư đã một lúc lâu cũng chưa phát ra tiếng, khó hiểu hỏi:
“Chị Cẩm Thư, chị có nghe thấy em nói chuyện không? Alô?”
Hàn Cẩm Thư phục hồi lại tinh thần, cười không tự nhiên, nói:
“Ngại quá, tín hiệu không tốt lắm. Ngày mai bọn chị chuẩn bị đến nhà dì ruột một chuyến, sau đó đi tham quan danh lam thắng cảnh.”
“Như vậy sao.”
Trương Mộng Như giống như tự hỏi, nói tiếp:
“Được, em biết rồi. Vậy chị Cẩm Thư, chị xem buổi sáng ngày mai mấy giờ em đến đón hai người được?”
Hàn Cẩm Thư nói:
“Em gửi địa chỉ nhà dì qua wechat cho chị là được, không cần tới đón bọn chị đâu.”
Cọ Xát