Cọ Xát
C61: Chương 61
Hàn Cẩm Thư ngơ ngác, lại giật lấy tấm ảnh từ tay Ngôn Độ, giơ cao lên, nghiêng đầu nhìn kỹ hơn dưới ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng.
Miệng cô nói gì đó không rõ: “Q, I, N, S, H, …” Cô dừng lại, miệng mấp máy: “Chữ cuối cùng rốt cuộc là chữ A hay U thế?”
Hàn Cẩm Thư ngồi trên bàn làm việc, Ngôn Độ thấy cô say thế này sợ cô ngã, nên hai tay anh chống hai bên người cô, ôm lấy nửa người cô.
Anh thấp giọng nói: “Là U.”
- --Đọc FULL tại .vn---
“Qingshu…”
Hàn Cẩm Thư lẩm bẩm, cô ngửa đầu lại ợ một cái bị mùi rượu từ trong miệng mình xộc lên mũi, cô ghét bỏ đưa tay quạt gió, oán trách nói: “Sao lại vẫn còn mùi chân giò kho tàu thế?”
“Chân giò béo quá, ngấy chết đi được.” Cô than thở hai câu, sau đó cầm tấm ảnh lên, vung vẩy múa may trước mặt anh, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Người con gái anh thích thời niên thiếu, cô ấy có xinh đẹp không?”
Ngôn Độ hôn lên khuôn mặt thanh tú của cô ừm một tiếng: “Xinh đẹp.”
Hàn Cẩm Thư chớp mắt, dùng ngón tay trỏ thon dài nâng cằm anh, giọng điệu trêu đùa anh rất lưu manh: “Trước kia anh thích cô ấy, bây giờ anh thích em. Vậy em xinh hơn hay cô ấy xinh hơn.”
Ngôn Độ nắm tay cô hôn một cái: “Hai người đều xinh đẹp.”
Hàn Cẩm Thư tức giận như ấm trà nhỏ đang sôi mà chống nạnh: “Cách nói của duẫn thuỷ đại sư (2). Đồ đàn ông tồi!”
Ngôn Độ cúi đầu, nhắm mắt, áp vào chóp mũi của cô. Anh ngửi thấy mùi thơm phảng phất trên quần áo của cô, trong phút chốc anh suýt thì mất kiểm soát.
Anh buộc bản thân phải tỉnh táo, dịu dàng hỏi cô: “Hàn Cẩm Thư, em không muốn xem mặt chính của tấm ảnh sao?”
Hàn Cẩm Thư lắc đầu liên tục, vươn tay nhéo má anh: “Mắt không thấy tim không đau.”
Ngôn Độ nghiêng đầu, cắn vào đầu ngón tay đang nghịch ngợm của cô. Làm cô sợ đến kêu lên một tiếng nhỏ rồi nhanh chóng rụt tay về.
Ngôn Độ dỗ dành: “Người khiến anh nửa đời nhớ mãi không quên, một mỹ nữ có thể sánh ngang với em, lẽ nào em không tò mò cô ấy trông như thế nào sao?”
Giọng nói của anh rất hay, trầm ấm giống như một bài hát khiến cô cảm thấy yên tâm.
Hàn Cẩm Thư cúi đầu vào cổ anh, dụi dụi như một chú mèo: “Anh xin em đi.”
Ngôn Độ hôn lên má cô: “Anh xin em đó.”
- --Đọc FULL tại .vn---
Râu của anh mọc hơi nhanh, cọ vào da mặt cô, khiến Hàn Cẩm Thư có chút ngứa. Cô tránh nụ hôn anh theo bản năng, ho nhẹ hai cái: “Được thôi, nếu anh đã thành tâm thành ý xin em, vậy thì em sẽ đại phát từ bi xem qua một chút.”
Nói xong, cô tiện tay lật sang mặt chính của tấm ảnh, cô choáng váng dụi mắt rồi liếc mắt nhìn.
Hàn Cẩm Thư đã say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc rồi, nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy những đường nét rất mơ hồ. Nhìn hình dáng thì là một người, tổng thể bức ảnh vô cùng sặc sỡ khiến cô hoa mắt buồn nôn.
Phản ứng của dạ dày nhanh hơn não.
Hàn Cẩm Thư chỉ cảm thấy trong dạ dày mình có thứ gì đó đang trào lên cuồn cuộn. Cô mơ hồ nhìn bóng người mờ ảo trong ảnh, vừa há miệng đã phát ra tiếng nôn khan: “Oẹ.”
Ngôn Độ: “...”
Ngôn Độ thấy cô như thế sợ cô khó chịu nên không quan tâm đến chuyện khác nữa. Anh lấy tấm ảnh từ tay cô đặt vào trong ngăn kéo, sau đó bế cô đi ra khỏi phòng sách.
Vào đến nhà vệ sinh, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Mí mắt của Hàn Cẩm Thư nặng trĩu như thể bị đặt hai miếng sắt lên. Cô khó khăn ngước mắt lên, đang lúc hoang mang thì nhìn thấy trước mặt mình là một cái bồn cầu.
Ngôn Độ giúp cô mở nắp bồn cầu, quỳ xuống vỗ lưng cho cô nói: “Em muốn nôn thì nôn đi.”
Hàn Cẩm Thư có vẻ rất nghe lời, nghiêng đầu về phía trước thò cổ ra rồi bắt đầu nôn.
Ngôn Độ suy nghĩ một chút rồi nói: “Em ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh đi một chút rồi quay lại.”
Hàn Cẩm Thư chậm chạp gật đầu.
Ngôn Độ đứng dậy đi ra ngoài. Một phút sau anh quay lại, trên tay cầm một ly nước ấm 45 độ với một bộ quần áo sạch sẽ mặc ở nhà của cô.
“...” Hàn Cẩm Thư ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh rồi đột nhiên hỏi một câu: “Anh lấy mấy cái bao cao su thế?”
Ngôn Độ: “...”
Ngôn Độ dừng lại nhìn con mèo nhỏ say khướt, bình tĩnh nói: “Tại sao phải lấy bao cao su?”
“Bởi vì chúng ta phải lăn giường làm chuyện đó.” Bình thường số lượng họ sử dụng một tuần ít nhất cũng hai hộp loại kích thước lớn nhất.
Lúc này lời nói và suy nghĩ của con mèo say Hàn Cẩm Thư hoàn toàn không có logic. Dáng vẻ cô rất nghiêm chỉnh, giọng điệu cũng rất nghiêm túc, nói xong còn làm điệu nháy mắt với anh. Vốn muốn chải tóc nhưng lại buồn nôn, nên cô che miệng nấc lên một tiếng.
Cô choáng váng nói: “Anh không lấy bao cao su thế anh lấy cái gì?”
“Anh lấy nước ấm cho em uống.” Ngôn Độ thản nhiên trả lời: “Còn có cả đồ ngủ của em, đợi em nôn xong anh giúp em tắm.”
Hàn Cẩm Thư: “Ồ.”
Ngôn Độ đặt quần áo ngủ với cốc nước xuống, đi tới bên cạnh cô ngồi xổm xuống. Anh yên lặng ở bên cạnh cô, đợi cô nôn xong thì thu dọn lại.
Đợi khoảng một phút.
Cô gái nhỏ đang ôm bồn cầu đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt long lanh nhìn anh nói: “Em không muốn nôn vào bồn cầu.”
Ngôn Độ đã quen với những hành động bất thường của cô khi say, bình tĩnh phối hợp với cô: “Vậy em muốn nôn ở đâu?”
Hàn Cẩm Thư vô cùng lễ phép nói: “Xin hỏi, em có thể nôn lên người anh không?”
Ngôn Độ: “...”
Ngôn Độ: “Không thể.”
Hàn Cẩm Thư: “Không đâu. Em cứ muốn nôn lên người cái đồ sạch sẽ nhà anh.” Nói xong cô vung hai cánh tay, nhe nanh múa vuốt lao về phía anh, trên mặt nở nụ cười tươi tắn lại có chút ngốc nghếch.
Vẻ mặt Ngôn Độ vẫn như cũ. Cô gái nhỏ nhắn yếu ớt nên anh chỉ cần dùng một tay cũng có thể giữ chặt hai tay của cô.
Hàn Cẩm Thư thấy tay của mình bị giữ chặt cũng không tức giận, cô cố ý mở miệng hướng về phía mặt anh phát ra hai tiếng rất lớn: “Oẹ oẹ.”
Ngôn Độ thấy thế còn tưởng rằng cô thật sự nôn lên người anh, sắc mặt tối sầm lại trầm giọng uy hiếp: “Hàn Cẩm Thư, em dừng lại ngay cho anh.”
Hàn Cẩm Thư hoàn toàn không nghe thấy lời đe dọa của anh.
Lúc này trong thế giới của cô, cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú với đôi môi ấm của anh. Đôi môi xinh đẹp ấy đang mấp máy, không biết là đang nói gì nhưng lại khiến cho lòng cô thấy ngứa ngáy.
Suy nghĩ vừa nảy ra, Hàn Cẩm Thư cười ôm lấy mặt anh, sau đó nhắm chuẩn môi anh rồi cắn một cái.
Nụ hôn bất ngờ này khiến Ngôn Độ hơi giật mình, cả người sững sờ trong chốc lát.
Trong lúc anh đang suy nghĩ miên man thì Hàn Cẩm Thư đã văn cổ tay thoát khỏi sự trói buộc của anh. Cô vươn cánh tay ôm cổ anh, sau đó cắn lên môi anh, rồi liếm, sau đó lại cắn, rồi lại liếm.
Cô cảm thấy rất vui, cắn cắn liếm liếm một hồi, cô đột nhiên cười hì hì thành tiếng.
Ánh mắt Ngôn Độ bỗng chốc thay đổi, tối sầm lại như mực đen.
Anh vòng tay qua eo Hàn Cẩm Thư rồi siết chặt, gần như muốn trói chặt cô vào người mình.
Nôn lên người anh cũng thôi đi, không sao hết.
Cùng lắm thì lúc tắm cho cô anh sẽ tắm luôn. Bây giờ trong ánh mắt và trái tim của anh đều là nụ cười tươi tắn thuần khiết lại quyến rũ của cô, hận không thể ăn luôn cô.
Khi Hàn Cẩm Thư cắn anh lần thứ năm, Ngôn Độ đã đảo khách thành chủ, hôn cô một cách mãnh liệt.
Nụ hôn này có chút tàn bạo.
Hàn Cẩm Thư bị hôn đến nỗi không thở được, cuộn tròn trong vòng tay của Ngôn Độ, chân như đứng ở trên bông nên đứng không vững khiến cô lùi về sau một bước. Bước lùi này làm lưng cô dựa vào bồn rửa mặt ở đằng sau.
Ngôn Độ bế cô nhấc lên, trực tiếp đặt cô ngồi lên bồn.
Mũi tên đã lên dây, đang định tiến thêm một bước thì cô gái ở trong lòng lại dịu dàng lên tiếng, tủi thân nói: “Em đói bụng rồi.”
Ngôn Độ: “...”
Cô ngước mắt đưa qua đưa lại đôi mắt đẫm lệ nhìn anh tiếp tục nói: “Em muốn ăn cháo tôm anh nấu.”
Ngôn Độ: “...”
Có trời mới biết, lúc này trên trán Ngôn Độ đã nổi đầy gân xanh, cả người toát lên một lớp mồ hôi mỏng lạnh lẽo, đã sắp phát nổ đến nơi rồi.
Chú mèo say không hề biết hoàn cảnh của anh lại còn không thương xót anh. Cô ôm anh, khuôn mặt mềm mại áp vào mặt anh, dụi qua dụi lại làm nũng: “Chồng ơi, em muốn ăn cháo tôm. Em đói rồi.”
Ngôn Độ nhắm mắt nặng nề thở dài một hơi, cố gắng hết sức bình tĩnh lại.
Nửa phút sau, anh thoả hiệp rồi, anh mở mắt ra nhìn xuống, sửa soạn lại quần áo của bản thân và Hàn Cẩm Thư. Cuối cùng bế cô lên, đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế sofa ở phòng khách.
Ngôn Độ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nóng bỏng của cô dịu dàng nói: “Em ngồi yên ở đây, không được chạy lung tung, không được nhúc nhích. Nếu như em buồn nôn thì ở bên cạnh có thùng rác, em nghe thấy chưa?”
Hàn Cẩm Thư nhắm chặt mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
An ủi cô xong, Ngôn Độ quay người đi vào phòng bếp.
Thời gian để nấu cháo quá dài anh sợ cô không đợi được, nên anh lấy một ít tôm với cà chua từ trong tủ lạnh ra, nấu một phần mì với tôm tươi. Nấu xong anh mang ra phòng ăn đặt lên bàn.
Ngôn Độ nói: “Anh nấu xong rồi, nhân lúc còn nóng em mau tới ăn đi.”
Lời nói xong rồi nhưng lại không có phản hồi, chỉ có một sự im lặng từ phòng khách.
Ngôn Độ nghiêng đầu nhìn ra phòng khách, lớn tiếng gọi: “Cẩm Thư? Vợ ơi?”
Bên kia vẫn vô cùng im lặng.
Ngôn Độ khẽ nhíu mày, sải bước đi về phòng khách, đến sofa thì cúi đầu nhìn.
Hàn Cẩm Thư hơi cuộn mình nằm trên ghế sofa, có lẽ là hơi lạnh nên cô thu chân vào trong vạt váy. Khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, cô đã ngủ say rồi.
Nếu lắng tai nghe còn có thể nghe thấy… tiếng ngáy nhỏ.
Ngôn Độ: “...”
Ngôn Độ lắc đầu bật cười, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, hôn lên trán cô một cái rồi bế cô về phòng ngủ.
**
Cùng một buổi tối, cùng một bầu trời.
Nhà tù Lăng Thành Thái An, phòng ăn bếp sau.
“Lên đi!”
Theo sau tiếng thúc giục kích động của một người phụ nữ trung niên, là một âm thanh khó chịu nặng nề: Bịch.
Chị Trần năm nay 51 tuổi, chỉ cao có một mét rưỡi nhưng lại nặng đến bảy mươi lăm cân, chị ta có cánh tay to với vòng eo thô kệch, khoẻ khoắn. Chị ta dùng hết sức đến nỗi bỏ bừng mặt, cuối cùng cũng bê được nồi khoai tây ngâm nước to đùng này lên bếp, sau đó mới thở một hơi đứng bên cạnh nghỉ ngơi.
Khoai tây dễ bị oxy hoá nên cần ngâm nước sau khi gọt vỏ.
Ngô Mạn Giai cầm một cái nạo to, đặt lên bồn rửa mặt, đưa tay nhúng vào chậu nước ngâm khoai tây. Hàng năm cứ vào mùa thu là nhiệt độ Lăng Thành sẽ bắt đầu giảm mạnh, cô ấy đã quen với thứ nước lạnh đến xương cốt này rồi, cô ấy nhanh chóng nhặt một củ khoai tây đặt lên nạo bào thành sợi, động tác vô cùng nhanh nhẹn thành thục.
Thấy chị Trần đang cúi người dùng sức đấm lưng, sắc mặt Ngô Mạn Giai lộ ra vẻ lo lắng.
Ngô Mạn Giai đã làm việc ở đây nhiều năm, biết chị Trần bị thoát vị đĩa đệm đốt sống thắt lưng. Cứ mỗi lần trái gió trở trời hay thời tiết trở lạnh là bệnh cũ lại tái phát.
Ngô Mạn Giai suy nghĩ một lúc rồi dịu dàng nói: “Chị Trần, chị về nhà… nghỉ ngơi đi. Việc còn lại để em, em… làm là được.”
“Một mình em làm sao mà làm được.” Chị Trần biết nha đầu này lo cho sức khoẻ của chị ta, trợn tròn mắt: “Nhiều khoai tây như vậy đều phải bào thành sợi, đám người Đôn Tử lại đi hết rồi. Một mình em làm thì phải làm đến nửa đêm à?”
Ngô Mạn Giai vẻ mặt nghiêm túc: “Em… là thanh niên mà. Có thể lực, sức khoẻ tốt. Chị… eo của chị gặp vấn đề giống mẹ em. Lúc tái phát bệnh sẽ rất đau, chị vẫn nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Chị Trần xua tay, vẻ không có gì quan trọng nói: “Không sao, bệnh cũ này cứ tái đi tái lại. Đau một lúc là hết thôi.”
Nói xong thì cũng là lúc cơn đau giảm bớt, chị Trần vặn eo cảm thấy thoải mái hơn, lại cùng A Văn làm việc.
Chị Trần phàn nàn: “Chị ghét nhất là làm bánh khoai tây, rắc rối chết đi được, lần nào cũng phải tăng ca bào sợi từ tối hôm trước, để sáng hôm sau đám người Đôn Tử đến nhào bột. Đám người đầu trọc đó đúng là có phúc ăn, còn chúng ta thì vất vả! Mệt muốn chết.”
Tất cả các tù nhân từ cải tạo đến lao động trong nhà tù đều phải cạo trọc đầu, Ngô Mạn Giai biết “mấy tên đầu trọc” trong lời nói của chị Trần là để ám chỉ những phạm nhân ở đây.
Với tính cách của Ngô Mạn Giai, rất ít khi phàn nàn về cuộc sống. Dù hoàn cảnh có khó khăn trắc trở thế nào thì cô ấy cũng không cảm thấy quá khổ sở.
Nghe mấy lời lải nhải của chị Trần, Ngô Mạn Giai cười an ủi: “Không sao, chị Trần, sáng sớm ngày mai… nướng bánh xong thì chị ăn nhiều một chút, đừng tức giận.”
Chị Trần bị cô gái ngốc nghếch này chọc cho cười, im lặng hai giây rồi nói: “Hay là em đề nghị với cấp trên, sau này đừng để nhà ăn chúng ta làm bánh khoai tây nữa?”
Ngô Mạn Giai nghe không hiểu lời của chị Trần, mơ hồ hỏi: “Đề nghị… có phải là, bỏ thư… vào trong hòm thư góp ý ở bên ngoài tòa văn phòng không?”
Chị Trần hạ giọng nói: “Không phải quan hệ của em với phó ngục trưởng mới được chuyển đến rất tốt sao? Đó không phải lãnh đạo lớn sao, em có thể nói riêng với người ta.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia hiện lên trong đầu Ngô Mạn Giai.
Không hiểu sao cô ấy lại hoảng sợ, cúi gằm đầu xuống, đỏ mặt úp úp mở mở: “Em với cảnh sát Hướng không có quan hệ gì hết. Chị… đừng nói linh tinh.”
“Còn không thừa nhận.” Chị Trần đảo mắt: “Chị đã thấy em đi nhờ xe của cảnh sát Hướng mấy lần rồi.”
Mặt Ngô Mạn Giai càng đỏ hơn, lúng túng xấu hổ lắp bắp nói: “Cảnh sát Hướng… với, với em chỉ là thuận, thuận đường. Anh ấy tốt bụng, thế nên mới, mới cho em đi nhờ… xe.”
Chị Trần ồ một tiếng, nghi ngờ nhìn cô ấy một cái: “Đi nhờ xe thì đi thôi, sao tự nhiên mặt em lại đỏ như thế?”
Ngô Mạn Giai hận không thể đào một cái lỗ rồi chui xuống. Cô ấy phản ứng chậm, không bịa được ra lý do quang minh chính đại nào, buồn bực không trả lời.
Dù sao chị Trần cũng đã có tuổi, là người từng trải nên vừa nhìn đã biết tâm tư của cô gái trẻ. Cũng không thể nói gì, nên chỉ hắng giọng giả ngốc, rồi tự làm việc của mình.
Hai người đang bào khoai tây thì bên ngoài đột nhiên có một trận bạo loạn.
Ngô Mạn Giai sững sờ một lúc, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài theo bản năng, chỉ thấy có rất nhiều cai ngục cao lớn mặc đồng phục chạy qua trong bóng tối. Bọn họ xếp thành hàng ngay ngắn đồng đều, ngoài trang bị bên ngoài ra thì trên tay mỗi người còn cầm một tấm chống lửa.
Hai người dẫn đầu còn cầm thêm một thứ vũ khí khác nữa.
Ngô Mạn Giai thoạt đầu không chú ý tới. Đợi đến khi ánh sáng trắng lạnh lẽo của đèn tuần tra quét qua, cô mới nhìn rõ hai tên cai ngục đang lăm lăm khẩu AK.
Hai mắt Ngô Mạn Giai đột nhiên trừng lên, không biết chuyện gì xảy ra.
Chị Trần cũng nghiêng đầu nhìn xung quanh miệng lẩm bẩm nói: “Không biết đã xảy ra chuyện gì mà gây ra động tĩnh lớn như vậy?”
Thì đúng lúc này, một ông lão đang miệng ngậm điếu thuốc, mặc áo khoác quân đội được vá lại đi ngang qua bên ngoài, trên tay cầm một cây chổi.
Đây là lão Giang, cũng giống như đám người chị Trần, đều là những công nhân thất nghiệp được nhà tù Thái An tuyển dụng. Bình thường, ông chịu trách nhiệm làm vệ sinh hai tầng trong khu vực tòa văn phòng.
Chị Trần lên tiếng gọi ông tới, nhỏ giọng hỏi: “Lão Giang, vừa nãy có nhiều cai ngục chạy qua như thế, lại còn cầm theo cả vũ khí là có chuyện gì vậy?”
Lão Giang trả lời: “Nghe nói khu B có người gây chuyện, quấy rầy đến cả phó ngục trưởng. Haizz, đám côn đồ này tên nào tên nấy toàn làm mấy chuyện nguy hiểm, vừa ra tay thì đã muốn đẩy người khác vào chỗ chết, không có vũ khí thì bẻ gãy bàn chải đánh răng làm dao, hình như là đâm vào vai phó ngục trưởng, nghe nói là chảy nhiều máu lắm.”
Nghe những lời này xong trái tim Ngô Mạn Giai đột nhiên chùng xuống.
Cô ấy buột miệng nói ra: “Chú Giang, có mấy phó ngục trưởng liền, người bị đâm là… là ai thế ạ?”
Lão Giang nói: “Nghe nói là cảnh sát Hướng Hoài Viễn mới được điều tới.”
Một tiếng bộp, củ khoai tây trong tay Ngô Mạn Giai rơi xuống đất, nảy tại chỗ hai cái rồi lăn đến bên chân chị Trần.
Chị Trần ngước mắt lên. Nhìn thấy ánh mắt của Ngô Mạn Giai đột nhiên trở nên rất phức tạp.
Ngô Mạn Giai nghe thấy giọng mình đang run, cố gắng trấn tĩnh, tặc lưỡi hỏi thẳng lão Giang: “Cảnh sát Hướng bị thương rồi có ai đưa anh ấy đến bệnh viện không?”
Lão Giang trả lời: “Vốn dĩ chú đang định đưa cậu ấy đi, nhưng cảnh sát Hướng nói là chỉ bị thương nhẹ thôi không có gì nghiêm trọng. Bây giờ chắc là đang ở phòng y tế của nhà tù để cầm máu.”
“Chị Trần, em... em đi một lát sẽ về ngay.”
Nói xong những lời này, Ngô Mạn Giai cũng không để ý đến ánh mắt kỳ quái của chị Trần và chú Giang đang nhìn mình mà xoay người chạy ra ngoài.
Nhà tù được quản lý nghiêm ngặt, tất cả nhân viên không được phép tự ý di chuyển, phòng y tế của nhà tù ở gần khu vực giam giữ tù nhân, Ngô Mạn Giai nhát gan nên bình thường không dám chạy tới đây.
Tuy nhiên, khi nghe tin Hướng Hoài Viễn bị thương, cô ấy cũng không quan tâm đến việc mình có sợ hay không.
Trong đầu Ngô Mạn Giai lúc này chỉ có một suy nghĩ: Phải gặp được anh ấy ngay bây giờ để chắc chắn rằng anh ấy vẫn ổn.
Bác sĩ phòng y tế ở nhà tù Thái An họ La, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bình thường thích môn địa lý, ông còn đặt một quả địa cầu tinh xảo và đẹp mắt trong phòng y tế. Những người đến gặp bác sĩ đều là những tội phạm nghiêm trọng, cuộc sống ở đây thật nhàm chán và vô vọng, nên bác sĩ La nghĩ rằng các tù nhân có thể thỉnh thoảng nhìn quả địa cầu vài lần, để họ cũng có thể được giải phóng tinh thần trong ba phút.
Ngô Mạn Giai đã vội vàng suốt dọc đường. Khi lao vào phòng y tế của nhà tù, cô suýt làm đổ quả địa cầu bác sĩ La đã hao tâm tổn sức đặt ở đó.
“Ôi, cô chạy chậm thôi.”
Cọ Xát