Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi
Chương 121: Chẳng chịu nổi một đòn
Đúng vào lúc Giang Vũ cũng bó tay với Long Khiếu Thiên, Long Hiểu Hà đột nhiên nhảy ra kích động quần chúng, cực lực xúi giục Long Khiếu Thiên đứng lên giải quyết Giang Vũ.
Vì chuyện này, Giang Vũ không nhịn được mà bật cười: “Quán chủ Long, ông đúng là có một cô con gái hiếu thảo!”
Nếu như không có Long Hiểu Hà ra mặt, vậy thì chuyện của ngày hôm nay chỉ đành dừng lại tại đây, nhưng bây giờ... thú vị quá đi.
Vẻ mặt Long Khiếu Thiên xanh mét nhìn về phía Long Hiểu Hà, hận không thể tát chết cái loại chuyên gia đào hố này.
“Ba ơi cố lên, mắt của mọi người ở đây sáng lắm, chỉ cần là thi đấu công bằng, vậy thì cho dù ba có đánh tàn phế Giang Vũ, cũng không có ai dám gây rắc rối cho chúng ta đâu”.
Đối diện với ánh mắt của Long Khiếu Thiên, Long Hiểu Hà lại cổ vũ nói: “Ba, lấy ra sức mạnh của cao thủ hạng nhất Giang Châu đi, đánh tàn phế tên khốn nạn kia”.
“Con mẹ nó, tao muốn đánh tàn phế mày thôi”. Sắc mặt Long Khiếu Thiên tái mét nhìn chằm chằm
Long Hiểu Hà, oán hận nghĩ: “Biết sớm như vậy, ông đây năm đó ném nó lên tường cho rồi”.
“Cái loại ngu si này mặc dù nhìn thì đẹp mắt, nhưng sau này cũng chỉ có thể trở thành đồ chơi cho người ta”.
Vương Hạo bất giác kéo giãn khoảng cách với Long Hiểu Hà, thầm quyết định: “Nếu như cưới loại đàn bà này về nhà, nói không chừng còn bị ả hại cho nhà tan cửa nát”.
“Con gái ông bảo ông đánh tôi tàn phế, vậy tôi không có lý do gì mà phải lưu tình với ông nữa”.
Không đợi Long Khiếu Thiên có cơ hội phản ứng lại, Giang Vũ đã nhấc tay lên từ từ túm lấy vai của Long Khiếu Thiên: “Cho dù ông không đánh trả, hôm nay tôi cũng phải đánh cho ông tàn phết”
“Đáng ghét!”
Mắt thấy Giang Vũ sắp ra tay với mình, Long Khiếu Thiên chửi ầm lên, bị ép đến mức chỉ đành phải ra tay đánh trả!
Chỉ thấy, cơ thể Long Khiếu Thiên ngã ngược về phía sau, né được bàn tay đang túm đến của Giang Vũ đồng thời bàn tay phải chống lên mặt đất, quét ngang về phía hai chân của Giang Vũ, muốn ép anh phải lui về phía sau.
“Ông cuối cùng cũng ra tay rồi!"
Đối diện với cú quét chân của Long Khiếu Thiên, Giang Vũ không còn tiếp tục lưu tình nữa, một chân đạp mạnh lên đầu gối của Long Khiếu Thiên, cố tình đối đâu trực diện với ông ta.
“Rắc
Khi chân của hai người va chạm với nhau, có âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên.
“A
Long Khiếu Thiên kêu lên thảm thiết, cơ thể dán lên mặt đất bị văng ngược về phía sau, để lại trên mặt đất một vệt máu dài chói mắt.
Đầu gối chân phải của ông ta đã bị Giang Vũ đá vỡ, cẳng chân và đùi trên bị gãy ngược về phía trước, xương trắng lòi ra ngoài thịt, máu me đầm đìa.
“Cái gọi là cao thủ hạng nhất, hóa ra lại chẳng chịu nổi một đòn”.
Giang Vũ khinh thường bĩu môi, nhưng cũng không ngừng tay lại, anh xông về phía trước mặt Long Khiếu Thiên, nhấc chân hung hăng đạp mạnh về phía chân còn lại của ông ta.
“Tôi sai rồi, đừng... al” Long Khiếu Thiên hoảng sợ cầu xin tha thứ, nhưng Giang Vũ không hề lưu tình, dứt khoát dẫm nát cảng chân còn lại của ông ta.
“Mặc dù trước đó ông ngạo mạn nói muốn đánh tàn phế tứ chỉ của tôi, nhưng tôi là một người lương thiện, chỉ đánh tàn phế hai chân của ông thôi, không động đến hai tay của ông nữa”.
Sau một đạp, Giang Vũ kiêu ngạo đứng thẳng, lạnh lùng tàn khốc mà nhìn hai cẳng chân đã bị đánh tàn phế của Long Khiếu Thiên.
“Anh...
Sắc mặt Long Khiếu Thiên trắng bệch nhìn về phía Giang Vũ, hối hận muốn xanh cả ruột.
Sớm biết Giang Vũ này mạnh như thế thì ông ta lúc trước tuyệt đối sẽ không đối xử với anh như vậy.
Nếu như có thể cho Giang Vũ thay mặt võ quán Khiếu Thiên đứng ra thi đấu, vậy Giang Vũ và Vương Hạo phối hợp với nhau, không chỉ có thể thắng được trận đấu hôm nay, mà còn có thể khiến cho danh tiếng của võ quán Khiếu Thiên vang dội cả Giang Châu.
Mãi đến khi Giang Vũ dừng tay, tất cả mọi người xung quanh mới phản ứng lại, người nào người nấy trợn mắt há mồm, không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt.
Đường đường là cao thủ hạng nhất của Giang Châu lại không hề có sức phản kháng lại trước mặt Giang Vũ, còn bị người ta đánh cho tàn phế hai chân, sức mạnh của Giang Vũ này quả là khủng khiếp.
Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi