Cô Vợ Trọng Sinh
Chương 77: Cho anh hy vọng thì đừng hủy hoại anh
135@-Sau khi ra khỏi tiểu khu, chiếc xe màu đen của Tiêu Chí Khiêm đậu ngay trước cửa, cô nhanh chóng bước qua, anh ta mở cửa xe giúp cô, đôi mắt lưu ly nhìn cô chăm chú: "Đẹp lắm."
Trương Tuyết Chi đỏ mặt, cô lại chú ý đến bộ đồ tây đen, áo sơ mi trắng và khuy măng sét ngọc bích ở tay áo anh, trông vừa có vẻ khiêm tốn vừa đẹp đẽ, cô không kềm được mà đỏ ửng mặt mày nhìn tướng mạo anh tuấn của anh rồi cất tiếng trêu chọc: "Tiêu đường chủ, anh cũng đẹp trai lắm."
Hai người tay nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau, chiếc nhẫn trơn đơn giản kề cận bên nhau như hai trái tim quấn quýt, cả đời không chia lìa.
Hai người đến ủy ban nhân dân thành phố A, chiếc xe đậu ở bên ngoài, Tiêu Chí Khiêm và Trương Tuyết Chi cùng đi vào.
Mới sáng sớm mà đã có 7, 8 tám cặp đôi xếp hàng xin đơn đăng ký kết hôn. Lúc nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm và Trương Tuyết Chi, bọn họ đều bị thu hút bởi nhan sắc xuất chúng của bọn họ, đều nghĩ rằng hai người là minh tinh nào đó đến đây quay ngoại cảnh.
Trông người đàn ông có vẻ lạnh nhạt, trên gương mặt đẹp đẽ không chút tỳ vết ấy lại đong đầy tình cảm, ánh mắt tựa như phủ lên tầng tầng lớp lớp sương mù làm người ta khó mà suy đoán được nỗi lòng anh ta, ánh mắt ấy chỉ mở ra vì cô gái xinh đẹp bên cạnh mà thôi, không hề giấu giếm tình yêu và sự si mê anh ta dành cho cô. Mà Tuyết Chi có mái tóc dài ngang vai, gương mặt tinh tế, đôi mắt phượng dài phảng phất nét quyến rũ như có như không, cô không đẹp sắc sảo nhưng lại là xinh xắn khiến lòng người ta ngứa ngáy không thôi.
Hai người tay trong tay đứng cạnh nhau, trông thật xứng đôi vừa lứa.
Những người xung quanh kìm lòng không đậu mà lần lượt nhường chỗ cho bọn họ, một cô gái có ý tốt vẫy vẫy tay với Tiêu Chí Khiêm: "Qua đây xếp hàng đi, ở đây xếp hàng cho đỡ tốn thời gian."
Người chồng trừng mắt nhìn cô ta, nhưng thấy Trương Tuyết Chi xinh đẹp như vậy cũng đành nhịn.
Tuyết Chi mỉm cười kéo Tiêu Chí Khiêm sang đấy rồi nói lời cảm ơn với cô gái khi nãy: "Cảm ơn cô."
Mặc dù bình thường cô kiêu ngạo nhưng chưa từng chen hàng ở nơi công cộng bao giờ. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, quả thật cô rất muốn sớm trở thành vợ Tiêu Chí Khiêm, cho dù, chỉ sớm hơn một giây cũng được.
Cô gái nhìn Tiêu Chí Khiêm và Trương Tuyết Chi xinh đẹp như vậy bèn thấy ngại ngùng: "Ha ha, không có gì, có thể chọn cùng một ngày đi đăng ký kết hôn cũng là duyên phân cả."
Cặp vợ chồng xếp hàng đằng sau không nhịn được mà trợn mắt, thôi đi, nếu đã là duyên phận thì sao không nhường cho bọn họ kia chứ? Có điều, bọn họ cũng không phản đối, nhìn hai người mới đến xinh đẹp rực rỡ như vậy cũng bổ mắt lắm.
Sau khi hai người nộp chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu rồi nhận đơn đăng ký kết hôn, bèn đi sang một bên nghiêm túc điền hoàn chỉnh.
Chữ viết của Tiêu Chí Khiêm rất đẹp, nét bút phóng khoáng uyển chuyển. Anh nghiêm túc điền từng điều khoản, dáng vẻ nghiêm túc của anh làm Trương Tuyết Chi cảm thấy anh càng đáng yêu hơn nữa.
Cô bắt đầu điền tờ đơn của mình.
Tách
Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tờ đơn trắng.
Tuyết Chi sững sờ, cảm thấy lỗ mũi mình nong nóng, cô vô tình giơ tay lên chùi, máu nhiễm đỏ mu bàn tay của cô.
Trời ạ, không phải chứ? Chẳng qua cô chỉ nhìn Tiêu Chí Khiêm một chút thôi, có đến mức chảy máu mũi không?
Mất mặt quá đi mất.
Tuyết Chi đặt bút xuống, nhanh chóng rút khăn giấy trong túi ra chặm mũi.
"Sao thế?" Tiêu Chí Khiêm ngẩng đầu, nhìn thấy cô chảy máu mũi bèn vội vã đặt bút xuống, đi qua nâng cằm lên, giọng nói đượm vẻ lo lắng: "Sao lại chảy máu mũi thế? Em thấy khó chịu trong người à?"
"Không sao đâu." Tuyết Chi phẩy tay, có đánh chết cô cũng nói tại khi nãy cô ngắm nghía anh đâu!
Tiêu Chí Khiêm dắt cô sang ghế ngồi nghỉ, anh lo lắng nhìn cô chăm chú, Tuyết Chi ngại ngùng nói: "Ôi trời, anh không cần lo lắng đâu, chảy máu mũi là chuyện bình thường thôi mà, không sao, em ngồi một lúc mà khỏi thôi."
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô trân trân, nếp nhăn giữa ấn đường càng sâu hơn.
Trương Tuyết Chi đổi tờ khăn giấy mới, thấy máu ngừng chảy mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, em xin lại tờ đơn khác."
Tiêu Chí Khiêm kéo cô lại, ánh mắt đượm vẻ lo âu: "Đi bệnh viện."
Anh không thể để sức khỏe cô xảy ra chuyện gì được! Chảy máu mũi cũng không được.
Tuyết Chi buồn cười nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, rồi cô nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường đang nhíu chặt của anh, thấp giọng nói: "Ừm, đi bệnh viện, nhưng mà phải để em thành vợ của anh trước đã." Cô vừa dứt lời bèn thẹn thùng cúi đầu xuống.
Tiêu Chí Khiêm trông gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô mà lòng thấy rung động, anh vuốt ve gò má cô rồi gật đầu: "Ừm."
Bọn họ đi xin đơn đăng ký kết hôn thêm lần nữa, Tuyết Chi nhanh chóng điền hoàn tất tờ đơn, rồi hai người đi chụp hình cưới.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chụp hình chung với nhau, nhiếp ảnh gia vui vẻ ngắm nghía đôi vợ chồng trai xinh gái đẹp, cho dù phòng chụp hình rất đơn giản, hai người chỉ vai kề vai ngồi cạnh bên nhau nhưng tấm hình chụp ra vẫn lấp la lấp lánh, anh ta không khỏi thấy hưng phấn bèn chụp liên tục vài tấm cho bọn họ tùy ý lựa chọn.
Sau khi cầm được tấm hình trên tay, cô nhìn người đàn ông chân thành thâm tình ngồi cạnh mình, cả người cô đều tỏa ra hơi thở hạnh phúc. Cô quay đầu nhìn Tiêu Chí Khiêm, vậy mà anh lại dè dặt cắt tấm hình ra nhét vào trong bóp da, rồi dịu dàng ve vuốt Tuyết Chi trong bức ảnh, khóe môi xinh đẹp đang nhếch lên.
Gò má của Tuyết Chi đỏ bừng, cô nhìn nhìn rồi muốn bước qua chỗ anh, nhưng vừa cất bước thì cảm giác chóng mặt đáng ghét ấy lại ập đến, cô vội vàng chống tay xuống bàn, giữ cho mình đứng vững.
Cô hiểu rất rõ cơ thể của mình, từ bé đến lớn cô đều rất khỏe mạnh, ngày thường cũng chẳng mấy khi bị cảm bị sốt, hai ngày nay thường chóng mặt, quả thật hơi bất thường. Cô lắc lắc đầu, lúc đến gần Tiêu Chí Khiêm mới thấy cả người anh trở nên mơ hồ vặn vẹo, lơ lơ lửng lửng cách cô càng lúc càng xa...
Tuyết Chi nhíu mày, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an. Cô không biết mình bị gì, cô thầm nhủ với lòng sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, nhất định phải đi bệnh viện khám ngay.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, đến khi mở mắt ra lần nữa, lại vừa đúng lúc Tiêu Chí Khiêm quay đầu nhìn sang, cô nhanh chóng nở nụ cười xán lạn: "Đi thôi."
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm dịu dàng như có thể vắt được ra nước, anh nhìn cô chăm chú, bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc đều viết hết trên mặt. Tuyết Chi ngả người vào lòng anh, nụ cười trên gương mặt cô càng lúc càng yếu ớt, đôi chân cứ như đang giẫm bước trên bông, cô hít sâu, không nói cho anh biết sự khác lạ trong cơ thể của mình mà kiên trì đến văn phòng cuối cùng, sau khi xét duyệt xong xuôi, nơi ấy là nơi bọn họ nhận giấy kết hôn.
Cuối cùng hai người cuốn sổ đỏ to bằng lòng bàn tay, mở ra sẽ thấy hình cưới của hai người.
Tiêu Chí Khiêm nhìn món đồ trong tay mình chăm chú không chớp mắt, anh vừa tò mò vừa kích động, còn cảm thấy hơi không dám tin tưởng, Tuyết Chi nhìn dáng vẻ kích động của anh mà bật cười, cho dù cảm thấy sức lực trong người mình đột nhiên bị rút đi mất, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng cô.
Cô đã thành vợ Tiêu Chí Khiêm, thành người thân thuộc nhất của anh.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, đến ngủ cô cũng có thể nở nụ cười.
"Tuyết Chi." Tiêu Chí Khiêm chợt quay đầu, ánh mắt vẫn còn có vẻ bối rối: "Em...Đã hoàn toàn thuộc về anh sao?"
Tuyết Chi cười cười véo má anh: "Nên nói là anh đã hoàn toàn thuộc về em rồi, sau này, anh không được làm chuyện có lỗi với em, không được nhìn phụ nữ khác, càng không được thay lòng đổi dạ! Biết không hả?"
Anh nở nụ cười đến là vui vẻ: "Anh nhớ rõ rồi."
Tuyết Chi phì cười, nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm nghe lời như thế bèn cảm thấy mình cứ giống như phù thủy xấu xa, ức hiếp người khác.
Lúc bọn họ ra khỏi ủy ban nhân dân, bầu trời trong trẻo, ánh mặt trời rạng rỡ.
Tuyết Chi bị ánh mặt trời rực rỡ làm cho chói mắt, bỗng dưng trước mắt chỉ còn một màu trắng toát, nước mắt không kềm được mà chảy xuống.
"Sao thế?" Tiêu Chí Khiêm nhìn những giọt lệ trên khóe mắt cô rồi sốt ruột hỏi.
Tuyết Chi vừa lau đi, vừa mỉm cười nói: "Anh không nghe người ta nói vui quá nên khóc bao giờ à? Tất nhiên lại em kích động quá đó!"
Tiêu Chí Khiêm lại bật cười, anh cũng quan màng đến việc mình đang đứng trước cửa ủy ban nhân dân và vòng tay ôm chặt cô vào lòng: "Tuyết Chi, Tuyết Chi của anh, Tuyết Chi chỉ thuộc về một mình anh..."
Tuyết Chi thích ứng với ánh nắng rồi mỉm cười tựa vào lòng anh, cô tỏ vẻ hơi ngang ngược nói: "Bắt đầu từ bây giờ, anh phải chịu trách nhiệm nuôi em, còn phải mua đồ đẹp cho em, mua túi hàng hiệu, trang sức ngọc ngà cũng không thể thiếu."
Tiêu Chí Khiêm cười đến híp mắt, chỉ cần cô nói anh đều bật cười: "Mua."
Cả người cô rũ rượi, không đứng vững nữa, Tuyết Chi vừa khéo có thể thỏa thích dựa dẫm vào anh rồi chầm chậm nói: "Chúng ta sẽ mua một căn nhà thuộc về riêng chúng mình, không cần quá lớn nhưng phải yên tĩnh. Em sẽ tự tay trang trí nhà ta...Trước nhà phải có một sân vườn, lúc rảnh rỗi không có gì làm em sẽ trồng Uất Kim Cương...Phải rồi, chúng ta còn có thể mua thêm hai con thú cưng, một con đặt tên Đại Bạch, một con tên Tiểu Bạch.
Cô phác họa tương lai, vẽ cuộc sống sau này ra trước mắt Tiêu Chí Khiêm, anh híp mắt, ánh mắt thấp thoáng trông chờ.
"Buổi sáng, có thể em còn ngủ nướng, không nấu đồ ăn sáng cho anh được, có điều em sẽ nấu cơm tối cho anh, nấu thật nhiều món ngon, đợi anh đi làm về là có ăn ngay. Đến lúc cơm nước xong xuôi rồi chúng ta sẽ ra sân vườn ngắm Uất Kim Cương, Đại Bạch, Tiểu Bạch sẽ nằm bên chân chúng ta.”
Cô dụi người vào lồng ngực anh tựa như rất đỗi mệt mỏi, gần như sức nặng cả người cô đều dán sát lên người anh: "Tiêu Chí Khiêm, cho dù ai hủy hoại thế giới của anh, em cũng sẽ cho anh một thế giới hoàn chỉnh."
Anh thâm tình tình người con gái trong lồng ngực mình rồi siết chặt vòng tay: "Tuyết Chi, em cho anh hy vọng thì đừng hủy hoại anh."
Cô mỉm cười vùi đầu vào lồng ngực anh: "Sẽ không đâu...Em thề."
Lúc này, Thạch đi đến nhắc nhở anh: "Cậu Tiêu, sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi rồi."
Tiêu Chí Khiêm im lặng rồi nói với Tuyết Chi: "Em về nhà đợi anh trước đi, anh sẽ nhanh chóng quay lại."
Tuyết Chi mỉm cười nói: "Anh đi làm đi."
Nhìn cô vẫn dán người mình, anh vui vẻ đến mức khóe mắt cong cong. Tiêu Chí Khiêm đưa cô vào xe để Thạch chở Tuyết Chi về nhà. Bây giờ Tiêu Chí Khiêm còn lưu luyến không nỡ rời xa Tuyết Chi hơn trước kia, cô chỉ đành dỗ dành anh: "Làm xong sớm rồi về đón em, em đảm bảo không đi đâu hết, chỉ ở nhà đợi anh thôi!"
Tiêu Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn cô: "Thật không?"
"Thật đấy!"
Tiêu Chí Khiêm chỉ đôi môi của mình rồi nhẹ nhàng nói: "Em hôn anh một cái rồi anh sẽ tin."
Tuyết Chi ngẩn người rồi đỏ ửng mặt, cô liếc mắt nhìn Thạch, anh ta đã ngồi thiền tự bao giờ, ánh mắt nhìn thẳng, ra vẻ vô lễ chớ nghe.
Cô Vợ Trọng Sinh
Trương Tuyết Chi đỏ mặt, cô lại chú ý đến bộ đồ tây đen, áo sơ mi trắng và khuy măng sét ngọc bích ở tay áo anh, trông vừa có vẻ khiêm tốn vừa đẹp đẽ, cô không kềm được mà đỏ ửng mặt mày nhìn tướng mạo anh tuấn của anh rồi cất tiếng trêu chọc: "Tiêu đường chủ, anh cũng đẹp trai lắm."
Hai người tay nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau, chiếc nhẫn trơn đơn giản kề cận bên nhau như hai trái tim quấn quýt, cả đời không chia lìa.
Hai người đến ủy ban nhân dân thành phố A, chiếc xe đậu ở bên ngoài, Tiêu Chí Khiêm và Trương Tuyết Chi cùng đi vào.
Mới sáng sớm mà đã có 7, 8 tám cặp đôi xếp hàng xin đơn đăng ký kết hôn. Lúc nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm và Trương Tuyết Chi, bọn họ đều bị thu hút bởi nhan sắc xuất chúng của bọn họ, đều nghĩ rằng hai người là minh tinh nào đó đến đây quay ngoại cảnh.
Trông người đàn ông có vẻ lạnh nhạt, trên gương mặt đẹp đẽ không chút tỳ vết ấy lại đong đầy tình cảm, ánh mắt tựa như phủ lên tầng tầng lớp lớp sương mù làm người ta khó mà suy đoán được nỗi lòng anh ta, ánh mắt ấy chỉ mở ra vì cô gái xinh đẹp bên cạnh mà thôi, không hề giấu giếm tình yêu và sự si mê anh ta dành cho cô. Mà Tuyết Chi có mái tóc dài ngang vai, gương mặt tinh tế, đôi mắt phượng dài phảng phất nét quyến rũ như có như không, cô không đẹp sắc sảo nhưng lại là xinh xắn khiến lòng người ta ngứa ngáy không thôi.
Hai người tay trong tay đứng cạnh nhau, trông thật xứng đôi vừa lứa.
Những người xung quanh kìm lòng không đậu mà lần lượt nhường chỗ cho bọn họ, một cô gái có ý tốt vẫy vẫy tay với Tiêu Chí Khiêm: "Qua đây xếp hàng đi, ở đây xếp hàng cho đỡ tốn thời gian."
Người chồng trừng mắt nhìn cô ta, nhưng thấy Trương Tuyết Chi xinh đẹp như vậy cũng đành nhịn.
Tuyết Chi mỉm cười kéo Tiêu Chí Khiêm sang đấy rồi nói lời cảm ơn với cô gái khi nãy: "Cảm ơn cô."
Mặc dù bình thường cô kiêu ngạo nhưng chưa từng chen hàng ở nơi công cộng bao giờ. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, quả thật cô rất muốn sớm trở thành vợ Tiêu Chí Khiêm, cho dù, chỉ sớm hơn một giây cũng được.
Cô gái nhìn Tiêu Chí Khiêm và Trương Tuyết Chi xinh đẹp như vậy bèn thấy ngại ngùng: "Ha ha, không có gì, có thể chọn cùng một ngày đi đăng ký kết hôn cũng là duyên phân cả."
Cặp vợ chồng xếp hàng đằng sau không nhịn được mà trợn mắt, thôi đi, nếu đã là duyên phận thì sao không nhường cho bọn họ kia chứ? Có điều, bọn họ cũng không phản đối, nhìn hai người mới đến xinh đẹp rực rỡ như vậy cũng bổ mắt lắm.
Sau khi hai người nộp chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu rồi nhận đơn đăng ký kết hôn, bèn đi sang một bên nghiêm túc điền hoàn chỉnh.
Chữ viết của Tiêu Chí Khiêm rất đẹp, nét bút phóng khoáng uyển chuyển. Anh nghiêm túc điền từng điều khoản, dáng vẻ nghiêm túc của anh làm Trương Tuyết Chi cảm thấy anh càng đáng yêu hơn nữa.
Cô bắt đầu điền tờ đơn của mình.
Tách
Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tờ đơn trắng.
Tuyết Chi sững sờ, cảm thấy lỗ mũi mình nong nóng, cô vô tình giơ tay lên chùi, máu nhiễm đỏ mu bàn tay của cô.
Trời ạ, không phải chứ? Chẳng qua cô chỉ nhìn Tiêu Chí Khiêm một chút thôi, có đến mức chảy máu mũi không?
Mất mặt quá đi mất.
Tuyết Chi đặt bút xuống, nhanh chóng rút khăn giấy trong túi ra chặm mũi.
"Sao thế?" Tiêu Chí Khiêm ngẩng đầu, nhìn thấy cô chảy máu mũi bèn vội vã đặt bút xuống, đi qua nâng cằm lên, giọng nói đượm vẻ lo lắng: "Sao lại chảy máu mũi thế? Em thấy khó chịu trong người à?"
"Không sao đâu." Tuyết Chi phẩy tay, có đánh chết cô cũng nói tại khi nãy cô ngắm nghía anh đâu!
Tiêu Chí Khiêm dắt cô sang ghế ngồi nghỉ, anh lo lắng nhìn cô chăm chú, Tuyết Chi ngại ngùng nói: "Ôi trời, anh không cần lo lắng đâu, chảy máu mũi là chuyện bình thường thôi mà, không sao, em ngồi một lúc mà khỏi thôi."
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô trân trân, nếp nhăn giữa ấn đường càng sâu hơn.
Trương Tuyết Chi đổi tờ khăn giấy mới, thấy máu ngừng chảy mới thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, em xin lại tờ đơn khác."
Tiêu Chí Khiêm kéo cô lại, ánh mắt đượm vẻ lo âu: "Đi bệnh viện."
Anh không thể để sức khỏe cô xảy ra chuyện gì được! Chảy máu mũi cũng không được.
Tuyết Chi buồn cười nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh, rồi cô nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường đang nhíu chặt của anh, thấp giọng nói: "Ừm, đi bệnh viện, nhưng mà phải để em thành vợ của anh trước đã." Cô vừa dứt lời bèn thẹn thùng cúi đầu xuống.
Tiêu Chí Khiêm trông gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô mà lòng thấy rung động, anh vuốt ve gò má cô rồi gật đầu: "Ừm."
Bọn họ đi xin đơn đăng ký kết hôn thêm lần nữa, Tuyết Chi nhanh chóng điền hoàn tất tờ đơn, rồi hai người đi chụp hình cưới.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chụp hình chung với nhau, nhiếp ảnh gia vui vẻ ngắm nghía đôi vợ chồng trai xinh gái đẹp, cho dù phòng chụp hình rất đơn giản, hai người chỉ vai kề vai ngồi cạnh bên nhau nhưng tấm hình chụp ra vẫn lấp la lấp lánh, anh ta không khỏi thấy hưng phấn bèn chụp liên tục vài tấm cho bọn họ tùy ý lựa chọn.
Sau khi cầm được tấm hình trên tay, cô nhìn người đàn ông chân thành thâm tình ngồi cạnh mình, cả người cô đều tỏa ra hơi thở hạnh phúc. Cô quay đầu nhìn Tiêu Chí Khiêm, vậy mà anh lại dè dặt cắt tấm hình ra nhét vào trong bóp da, rồi dịu dàng ve vuốt Tuyết Chi trong bức ảnh, khóe môi xinh đẹp đang nhếch lên.
Gò má của Tuyết Chi đỏ bừng, cô nhìn nhìn rồi muốn bước qua chỗ anh, nhưng vừa cất bước thì cảm giác chóng mặt đáng ghét ấy lại ập đến, cô vội vàng chống tay xuống bàn, giữ cho mình đứng vững.
Cô hiểu rất rõ cơ thể của mình, từ bé đến lớn cô đều rất khỏe mạnh, ngày thường cũng chẳng mấy khi bị cảm bị sốt, hai ngày nay thường chóng mặt, quả thật hơi bất thường. Cô lắc lắc đầu, lúc đến gần Tiêu Chí Khiêm mới thấy cả người anh trở nên mơ hồ vặn vẹo, lơ lơ lửng lửng cách cô càng lúc càng xa...
Tuyết Chi nhíu mày, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an. Cô không biết mình bị gì, cô thầm nhủ với lòng sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, nhất định phải đi bệnh viện khám ngay.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, đến khi mở mắt ra lần nữa, lại vừa đúng lúc Tiêu Chí Khiêm quay đầu nhìn sang, cô nhanh chóng nở nụ cười xán lạn: "Đi thôi."
Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm dịu dàng như có thể vắt được ra nước, anh nhìn cô chăm chú, bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc đều viết hết trên mặt. Tuyết Chi ngả người vào lòng anh, nụ cười trên gương mặt cô càng lúc càng yếu ớt, đôi chân cứ như đang giẫm bước trên bông, cô hít sâu, không nói cho anh biết sự khác lạ trong cơ thể của mình mà kiên trì đến văn phòng cuối cùng, sau khi xét duyệt xong xuôi, nơi ấy là nơi bọn họ nhận giấy kết hôn.
Cuối cùng hai người cuốn sổ đỏ to bằng lòng bàn tay, mở ra sẽ thấy hình cưới của hai người.
Tiêu Chí Khiêm nhìn món đồ trong tay mình chăm chú không chớp mắt, anh vừa tò mò vừa kích động, còn cảm thấy hơi không dám tin tưởng, Tuyết Chi nhìn dáng vẻ kích động của anh mà bật cười, cho dù cảm thấy sức lực trong người mình đột nhiên bị rút đi mất, nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng cô.
Cô đã thành vợ Tiêu Chí Khiêm, thành người thân thuộc nhất của anh.
Chỉ nghĩ như vậy thôi, đến ngủ cô cũng có thể nở nụ cười.
"Tuyết Chi." Tiêu Chí Khiêm chợt quay đầu, ánh mắt vẫn còn có vẻ bối rối: "Em...Đã hoàn toàn thuộc về anh sao?"
Tuyết Chi cười cười véo má anh: "Nên nói là anh đã hoàn toàn thuộc về em rồi, sau này, anh không được làm chuyện có lỗi với em, không được nhìn phụ nữ khác, càng không được thay lòng đổi dạ! Biết không hả?"
Anh nở nụ cười đến là vui vẻ: "Anh nhớ rõ rồi."
Tuyết Chi phì cười, nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm nghe lời như thế bèn cảm thấy mình cứ giống như phù thủy xấu xa, ức hiếp người khác.
Lúc bọn họ ra khỏi ủy ban nhân dân, bầu trời trong trẻo, ánh mặt trời rạng rỡ.
Tuyết Chi bị ánh mặt trời rực rỡ làm cho chói mắt, bỗng dưng trước mắt chỉ còn một màu trắng toát, nước mắt không kềm được mà chảy xuống.
"Sao thế?" Tiêu Chí Khiêm nhìn những giọt lệ trên khóe mắt cô rồi sốt ruột hỏi.
Tuyết Chi vừa lau đi, vừa mỉm cười nói: "Anh không nghe người ta nói vui quá nên khóc bao giờ à? Tất nhiên lại em kích động quá đó!"
Tiêu Chí Khiêm lại bật cười, anh cũng quan màng đến việc mình đang đứng trước cửa ủy ban nhân dân và vòng tay ôm chặt cô vào lòng: "Tuyết Chi, Tuyết Chi của anh, Tuyết Chi chỉ thuộc về một mình anh..."
Tuyết Chi thích ứng với ánh nắng rồi mỉm cười tựa vào lòng anh, cô tỏ vẻ hơi ngang ngược nói: "Bắt đầu từ bây giờ, anh phải chịu trách nhiệm nuôi em, còn phải mua đồ đẹp cho em, mua túi hàng hiệu, trang sức ngọc ngà cũng không thể thiếu."
Tiêu Chí Khiêm cười đến híp mắt, chỉ cần cô nói anh đều bật cười: "Mua."
Cả người cô rũ rượi, không đứng vững nữa, Tuyết Chi vừa khéo có thể thỏa thích dựa dẫm vào anh rồi chầm chậm nói: "Chúng ta sẽ mua một căn nhà thuộc về riêng chúng mình, không cần quá lớn nhưng phải yên tĩnh. Em sẽ tự tay trang trí nhà ta...Trước nhà phải có một sân vườn, lúc rảnh rỗi không có gì làm em sẽ trồng Uất Kim Cương...Phải rồi, chúng ta còn có thể mua thêm hai con thú cưng, một con đặt tên Đại Bạch, một con tên Tiểu Bạch.
Cô phác họa tương lai, vẽ cuộc sống sau này ra trước mắt Tiêu Chí Khiêm, anh híp mắt, ánh mắt thấp thoáng trông chờ.
"Buổi sáng, có thể em còn ngủ nướng, không nấu đồ ăn sáng cho anh được, có điều em sẽ nấu cơm tối cho anh, nấu thật nhiều món ngon, đợi anh đi làm về là có ăn ngay. Đến lúc cơm nước xong xuôi rồi chúng ta sẽ ra sân vườn ngắm Uất Kim Cương, Đại Bạch, Tiểu Bạch sẽ nằm bên chân chúng ta.”
Cô dụi người vào lồng ngực anh tựa như rất đỗi mệt mỏi, gần như sức nặng cả người cô đều dán sát lên người anh: "Tiêu Chí Khiêm, cho dù ai hủy hoại thế giới của anh, em cũng sẽ cho anh một thế giới hoàn chỉnh."
Anh thâm tình tình người con gái trong lồng ngực mình rồi siết chặt vòng tay: "Tuyết Chi, em cho anh hy vọng thì đừng hủy hoại anh."
Cô mỉm cười vùi đầu vào lồng ngực anh: "Sẽ không đâu...Em thề."
Lúc này, Thạch đi đến nhắc nhở anh: "Cậu Tiêu, sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi rồi."
Tiêu Chí Khiêm im lặng rồi nói với Tuyết Chi: "Em về nhà đợi anh trước đi, anh sẽ nhanh chóng quay lại."
Tuyết Chi mỉm cười nói: "Anh đi làm đi."
Nhìn cô vẫn dán người mình, anh vui vẻ đến mức khóe mắt cong cong. Tiêu Chí Khiêm đưa cô vào xe để Thạch chở Tuyết Chi về nhà. Bây giờ Tiêu Chí Khiêm còn lưu luyến không nỡ rời xa Tuyết Chi hơn trước kia, cô chỉ đành dỗ dành anh: "Làm xong sớm rồi về đón em, em đảm bảo không đi đâu hết, chỉ ở nhà đợi anh thôi!"
Tiêu Chí Khiêm nghiêng đầu nhìn cô: "Thật không?"
"Thật đấy!"
Tiêu Chí Khiêm chỉ đôi môi của mình rồi nhẹ nhàng nói: "Em hôn anh một cái rồi anh sẽ tin."
Tuyết Chi ngẩn người rồi đỏ ửng mặt, cô liếc mắt nhìn Thạch, anh ta đã ngồi thiền tự bao giờ, ánh mắt nhìn thẳng, ra vẻ vô lễ chớ nghe.
Cô Vợ Trọng Sinh
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Trọng Sinh
Story
Chương 77: Cho anh hy vọng thì đừng hủy hoại anh
10.0/10 từ 37 lượt.