Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 816: Chuẩn bị hũ tro cốt
Sau khi tiếp nhận xong, Dương Thần lập tức hỏi:
- Tình hình là gì vậy?
- Minh Vương các hạ. Tình hình phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, trước đây xung quanh nơi ở của ngài một vài nhân viên của hội Hồng Kinh giống như bảo vệ, vừa rồi khi đội viên của chúng ta đi tra tìm, khả năng vẫn còn có bom, nội bộ của họ đột nhiên xảy ra tranh chấp!
- Có một số nhân viên nhân lúc những người khác không chú ý, đã ra tay hạ độc những người cùng hội Hồng Kinh, mục tiêu của bọn họ, chính là người nhà của ngài, chỉ có điều cuộc tranh giành nội bộ của họ, kéo dài một chút, vì vậy đôi viên Hải Ưng tôi cử đi đã đến kịp lúc ngăn chặn những phần tử làm phản muốn hại người thân trong nhà của ngài.
Lời nói của Molins lại muốn thách thức với thần kinh của Dương Thần. Điệu hổ ly sơn!?
- Ông xã, sự việc như thế nào, tại sao sắc mặt anh lại kém như vậy?
Sắc Vi chỉnh đốn lại cảm
xúc, đỡ lấy Eydlin, lo lắng hỏi.
Dương Thần để cho Sắc Vi tiếp tục cử người đi theo dõi, khi có tình hình gì lập tức báo lại cho mình, mới gác điện thoại.
- Sắc Vi, em… có phải đã đưa cha em đi Thụy Điển rồi không?
Dương Thần hỏi.
Trong mắt của Sắc Vi hiện lên chút kinh ngạc
- Ông xã, anh hỏi câu này… Lẽ nào… lần này là của cha em?
- Đối phương là tổ chức đánh thuê bao gồm bộ đội chính quy Thụy Điển sau khi đã xuất ngũ, nếu không, những nhân viên của bọn phản động bình thường cơ bản không thể tránh được tai mắt những thủ hạ của anh để bố trí thuốc nổ ở nơi em ở, hơn nữa mục tiêu của họ, hiển nhiên là hai người anh và em, nói cách khác, hiểu rất rõ mối quan hệ của anh và em, hơn nữa còn mang ý thù hận muốn diệt trừ ngay cả anh.
Dương Thần giải thích.
Ánh mắt của Sắc Vi trong nháy mắt trở nên sợ hãi.
- Thật sự em đã đưa ông ấy đi Thụy Điển, vốn nghĩ rằng ông ấy sẽ thôi không làm nữa, không ngờ lại còn quay đầu trở lại…
- Nếu như là cha của em, cũng có thể hiểu được, tại sao trong nội bộ thủ hạ của em lại xảy ra mâu thuẫn, tự giết hại lẫn nhau.
Dương Thần phân tích:
- Em đã sắp xếp những người xung quanh bảo vệ nơi em đang ở, một bộ phận vừa rồi đã làm phản, còn muốn giết hại người trong nhà em, có thể những người đó trước đây là của hội Tây Minh, âm thầm biết được cha của em trở về, lại một lần nữa làm phản.
Sắc Vi khẽ gật đầu, thừa nhận sự suy đoán này, nhíu mày nói:
- Vậy bây giờ em phải làm thế nào…
Dương Thần quay đầu lại, liếc mắt nhìn chân núi, nói:
- Có người sẽ báo lại, đến lúc đó sẽ biết tiếp theo cần làm gì.
Lúc này, dưới chân núi có hàng loạt chiếc xe jeep màu đen chạy đến, sau khi chiếc xe đầu tiên Mercedes- Benz S600 dừng lại, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc chiếc váy ngắn thời trang màu tím đỏ bước đến, đúng là Trần Dung.
Vẻ mặt của Trần Dung lo lắng, mồ hôi nhễ nhại, chỉ huy đám thủ hạ của hội Hồng Kinh, chạy lên trên núi.
Bởi vì núi Tuân không cao, rất nhanh mọi người đã đi đến vị trí của Dương Thần và hai người.
Nhìn thấy một chiếc hố lớn bị nổ tung ở trước mặt Dương Thần và những mảnh vỡ của thi thể bị đốt cháy, mọi người của hội Hồng Kinh vô cùng sợ hãi.
Trần Dung thấy Dương Thần và Sắc Vi không việc gì, thở phào nhẹ nhõm, cười xúc động nói:
- Dương đại ca, chị Sắc Vi, chị không sao là tốt rồi, vừa rồi em nhận được thông báo của thủ hạ, nói rằng chỗ ở của chị Sắc Vi bị nổ tung, vẫn may chị Sắc Vi không có ở nhà, lại lo chị Sắc Vi luyện tập ở chỗ này sẽ bị người mai phục. Bây giờ xem ra không sao cả, có Dương đại ca ở đây là tốt rồi…
Nhìn thấy Trần Dung sợ tới mức nước mắt lưng tròng, Sắc Vi vốn có chút nghi ngờ, cũng đã tiêu tan đi phân nửa, xem ra, việc cô gái này mạo hiểm gan to lớn mật, xuống tay với Dương Thần và chính bản thân mình, xác suất vẫn không cao.
Xem ra, vẫn là mưu đồ của một mình Tư Đồ Minh Trạch.
Dương Thần thản nhiên nói:
Trần Dung khẽ gật đầu, trả lời:
- Đã điều tra ra một ít manh mối, là một bộ phận thành viên trước đây của hội Tây Minh làm phản, phía sau có người điều khiển, rất có thể là Tư Đồ Minh Trạch đã vụng trộm từ Thụy Điển về, bởi vì nơi ở của ông ta ở Thụy Điển đã trống không.
- Người đó hiện nay ở đâu? Dương Thần hỏi.
Trần Dung thẹn thùng, cúi đầu nói:
- Xin lỗi… Dương đại ca, người của chúng em, vẫn chưa tìm ra tung tích của lão ta…
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, nói với Sắc Vi:
- Chúng ta lên xe trước, đưa Eydlin trở về.
Mặc dù Sắc Vi nóng lòng muốn giải quyết xong sự việc, nhưng cũng đồng ý, dù sao Eydlin đã cứu cô, vẫn nên để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe, mất máu nhiều, thân thể đã quá suy nhược.
Mọi người quay trở lại xe, không gian bên trong chiếc xe Mercedes- Benz rất rộng, Trần Dung và lái xe ngồi đằng trước, Dương Thần, Sắc Vi và Eydlin ngồi đằng sau, chạy về nhà, đến nơi đó, để cho Eydlin đi cùng với đội viên Hải Ưng đến căn cứ điều trị là được rồi.
Trần Dung gọi điện thoại liên lạc với các Đường chủ, chỉ huy theo dõi các động tĩnh của các vòng xuyến, đặc biệt đối với vây cánh thu thập được của hội Tây Minh cần phải giám sát nghiêm mật.
Làm xong những việc đó, Trần Dung quay đầu cung kính hỏi:
- Chị Sắc Vi, có cần cử người đi đến một số nơi ở bên ngoài Trung Hải lùng tìm, Tư Đồ Minh Trạch có thể thấy việc tập kích không thành, bỏ chạy đi nơi khác rồi.
Sắc Vi đang định gật đầu, nhưng bị Dương Thần ngăn lại.
- Không cần, Dung Dung, em hãy triệu tập tất cả những người có tiếng nói của hội Hồng Kinh, những Đà chủ, Đường chủ, già trẻ lớn bé, toàn bộ đều gọi về cảng đông nam Trung Hải. Anh nhớ hội Hồng Kinh cũng có du thuyền, cho toàn bộ bọn họ lên đó.
Dương Thần nói.
Đôi mắt Trần Dung lộ rõ sự nghi hoặc:
Dương Thần lạnh lùng nói:
- Anh bảo em làm thì em làm, không cần hỏi lý do.
Trần Dung nhìn ánh mắt không chút cảm xúc của Dương Thần, trong lòng ớn lạnh, vội gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại cho người ở dưới chuyền báo cho nhau.
Dương Thần lại nói thêm:
- Hãy nói với bọn họ, nếu lần này không đến, hãy tự chuẩn bị hũ đựng tro cốt.
Thân thể Trần Dung rung lên, cô nghe rõ ràng, Dương Thần không phải đùa giỡn.
Sắc Vi có chút suy nghĩ nhìn vào mắt người đàn ông, cô đành im lặng, cũng không hỏi vì sao.
Hơn mười phút sau, đoàn xe chạy đến đường lớn bên ngoài ngôi nhà.
Nhìn thấy ngôi nhà đã bị phá hủy hoàn toàn, lại nhìn thấy căn phòng của Lâm Nhược Khê cũng bị lan đến mức gần như “Hủy hoại dung nhan”, Sắc Vi cười chua xót:
- Ông xã, xem ra lần này chúng ta đều phải chuyển nhà rồi….
- Chuyển thì chuyển, lúc đó anh sẽ giúp em chuyển nhà mới, tuy nhiên hãy giải quyết việc trước đã.
Dương Thần khẽ cười, an ủi người phụ nữ.
Mọi người xuống xe, Sắc Vi dìu Eydlin vào trong viện, mặc dù Eydlin luôn nói không cần, nhưng Sắc Vi vẫn muốn cố gắng bù lại những áy náy trong lòng.
Trở lại sân, hiện trường cũng làm lay động mọi người.
Chỉ nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa trên mặt đất, vết máu vẫn còn chưa khô, không ít thảm cỏ đã bị nhuốm đỏ.
Một gã đàn ông dáng người to lớn tóc nâu trắng đi đến trước mặt Dương Thần, khom người nói:
Dương Thần vỗ nhẹ lên vai của hắn:
- Làm rất tốt, rất đúng lúc, tôi sẽ bảo Solon phát đủ tiền thưởng cho anh và Eydlin…Dù sao cũng phải chuyển nhà, bẩn thì cho bẩn luôn đi.
Mặc dù Dương Thần có thể hóa những thi thể này thành bột mịn trong nháy mắt, nhưng không cần thiết, vẫn nên ít dùng năng lực trời cho, Dương Thần không muốn để chính mình tu thành thói quen thi triển biến hóa.
Thứ nhất lo lắng đến Thiên kiếp, thứ hai Dương Thần không giống như trước đây nghĩ rằng mình không có đối thủ, ít lộ thực lực luôn có sự chuẩn bị tốt hơn về sau.
Để đề phòng có người đánh lén, đám người Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa đều ở trong nhà không ra ngoài.
Dương Thần cũng không định đi vào đó lúc này, xác nhận người nhà không việc gì, để Eydlin ở lại trong nhà, để cho người của đội viên Hải Ưng đến đón đi chữa trị, sau đó mang theo Sắc Vi, ngồi lên xe, vội phóng đi cảng Đông nam.
Xe đi nhanh trên đường, đi vào cảng, dựa theo du thuyền với dấu hiệu xa hoa của hội Hồng Kinh đã chuẩn bị sẵn sàng, đây vốn là đường uyển thuyền hội Hồng Kinh thỉnh thoảng dùng để mở tiệc thành công hoặc dùng cho những việc giao dịch bất chính trên vùng biển quốc tế, nhưng lần này, khởi động có hơi đột ngột, các thuyền viên đều không biết tại sao hội trưởng đột nhiên lại trưng dụng nó.
Một chiếc xe lớn hào hoa đang đỗ ở cảng bên cạnh du thuyền, lũ lượt, có những người cầm đầu của hội Hồng Kinh bước lên du thuyền. Những người này phần lớn mang nét mặt nghi hoặc, hỏi dò nhau vì sao bỗng nhiên gọi mọi người lên du thuyền, hơn nữa còn là lệnh liên quan đến sống chết.
Hội Hồng Kinh phát triển cho đến bây giờ, sớm đã lớn mạnh hơn xưa, một số cấp bậc đại ca đà chủ, đều là những khách quen trong yến tiệc của xã hội thượng lưu có quyền phát ngôn ở Trung Hải, càng không cần nói đến những vị bô lão cấp bậc Đường chủ, đi đến một tỉnh khác, những nguồn tài nguyên trong tầm tay có thể hoàn toàn tổ chức thành một tổ chức bất chính.
Nó không thể tách rời được với thực lực tài chính hùng mạnh trong phạm vi toàn Hoa Hạ của Trung Hải, lại có thêm đồng minh cấp Bá chủ của hội Thanh Long ở Yến Kinh, không hùng mạnh mới lạ.
Vì vậy, nhóm người này phần lớn ngẩng đầu ưỡn ngực, có dáng vẻ bệ vệ hung hăng của cường hào.
Dương Thần và Sắc Vi, khi cùng hợp tác với Trần Dung lên du thuyền, không ít các vị có tuổi trong hội đều rỉ tai nhau.
Sắc Vi với tư cách là hội trưởng chính thức, rất ít khi ra mặt giải quyết những việc nội bộ trong hội, ngoại trừ mấy lần ra tiền tuyến chỉ huy những trận ác chiến bằng hỏa lực có quy môn lớn, những việc thường ngày đều do hội trưởng Trần Dung thay mặt để giải quyết, vì vậy lần này Sắc Vi đến, rất nhiều người già đều có chút ngạc nhiên.
Hơn nữa sự xuất hiện của Dương Thần, rất nhiều nhân vật có địa vị cao đều biết được năng lực này, rất nhiều người mới và chưa tham gia vào cuộc tranh đoạt của tổ chức phạm pháp ban đầu ở Trung Hải cũng đều không biết rõ Dương Thần là ai.
Đợi sau khi lên thuyền, Dương Thần để cho Trần Dung đi dặn dò, gọi tất cả các cán bộ, trên thuyền tự do đợi là được rồi, nhưng thuyền phải lập tức xuất phát, chạy về hướng vùng biển quốc tế ở bên ngoài Đông Hải.
Những người già dò hỏi nhau, mới biết được người thanh niên xa lạ này là chỉ huy, đúng là bạn trai của hội trưởng, cũng là nhân vật quan trọng lúc đầu đã giúp Sắc Vi chiến thắng phụ thân Tư Đồ Minh Trạch, mới không dám khinh thường, lại quan sát Dương Thần một cách vô cùng tò mò.
Tiếng còi hơi vang lên “U, u” rời bến cảng, du thuyền xa hoa sau mười phút, chính thức xuất phát đi ra vùng biển quốc tế.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
- Tình hình là gì vậy?
- Minh Vương các hạ. Tình hình phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, trước đây xung quanh nơi ở của ngài một vài nhân viên của hội Hồng Kinh giống như bảo vệ, vừa rồi khi đội viên của chúng ta đi tra tìm, khả năng vẫn còn có bom, nội bộ của họ đột nhiên xảy ra tranh chấp!
- Có một số nhân viên nhân lúc những người khác không chú ý, đã ra tay hạ độc những người cùng hội Hồng Kinh, mục tiêu của bọn họ, chính là người nhà của ngài, chỉ có điều cuộc tranh giành nội bộ của họ, kéo dài một chút, vì vậy đôi viên Hải Ưng tôi cử đi đã đến kịp lúc ngăn chặn những phần tử làm phản muốn hại người thân trong nhà của ngài.
Lời nói của Molins lại muốn thách thức với thần kinh của Dương Thần. Điệu hổ ly sơn!?
- Ông xã, sự việc như thế nào, tại sao sắc mặt anh lại kém như vậy?
Sắc Vi chỉnh đốn lại cảm
xúc, đỡ lấy Eydlin, lo lắng hỏi.
Dương Thần để cho Sắc Vi tiếp tục cử người đi theo dõi, khi có tình hình gì lập tức báo lại cho mình, mới gác điện thoại.
- Sắc Vi, em… có phải đã đưa cha em đi Thụy Điển rồi không?
Dương Thần hỏi.
Trong mắt của Sắc Vi hiện lên chút kinh ngạc
- Ông xã, anh hỏi câu này… Lẽ nào… lần này là của cha em?
- Đối phương là tổ chức đánh thuê bao gồm bộ đội chính quy Thụy Điển sau khi đã xuất ngũ, nếu không, những nhân viên của bọn phản động bình thường cơ bản không thể tránh được tai mắt những thủ hạ của anh để bố trí thuốc nổ ở nơi em ở, hơn nữa mục tiêu của họ, hiển nhiên là hai người anh và em, nói cách khác, hiểu rất rõ mối quan hệ của anh và em, hơn nữa còn mang ý thù hận muốn diệt trừ ngay cả anh.
Dương Thần giải thích.
Ánh mắt của Sắc Vi trong nháy mắt trở nên sợ hãi.
- Thật sự em đã đưa ông ấy đi Thụy Điển, vốn nghĩ rằng ông ấy sẽ thôi không làm nữa, không ngờ lại còn quay đầu trở lại…
- Nếu như là cha của em, cũng có thể hiểu được, tại sao trong nội bộ thủ hạ của em lại xảy ra mâu thuẫn, tự giết hại lẫn nhau.
Dương Thần phân tích:
- Em đã sắp xếp những người xung quanh bảo vệ nơi em đang ở, một bộ phận vừa rồi đã làm phản, còn muốn giết hại người trong nhà em, có thể những người đó trước đây là của hội Tây Minh, âm thầm biết được cha của em trở về, lại một lần nữa làm phản.
Sắc Vi khẽ gật đầu, thừa nhận sự suy đoán này, nhíu mày nói:
- Vậy bây giờ em phải làm thế nào…
Dương Thần quay đầu lại, liếc mắt nhìn chân núi, nói:
- Có người sẽ báo lại, đến lúc đó sẽ biết tiếp theo cần làm gì.
Lúc này, dưới chân núi có hàng loạt chiếc xe jeep màu đen chạy đến, sau khi chiếc xe đầu tiên Mercedes- Benz S600 dừng lại, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc chiếc váy ngắn thời trang màu tím đỏ bước đến, đúng là Trần Dung.
Vẻ mặt của Trần Dung lo lắng, mồ hôi nhễ nhại, chỉ huy đám thủ hạ của hội Hồng Kinh, chạy lên trên núi.
Bởi vì núi Tuân không cao, rất nhanh mọi người đã đi đến vị trí của Dương Thần và hai người.
Nhìn thấy một chiếc hố lớn bị nổ tung ở trước mặt Dương Thần và những mảnh vỡ của thi thể bị đốt cháy, mọi người của hội Hồng Kinh vô cùng sợ hãi.
Trần Dung thấy Dương Thần và Sắc Vi không việc gì, thở phào nhẹ nhõm, cười xúc động nói:
- Dương đại ca, chị Sắc Vi, chị không sao là tốt rồi, vừa rồi em nhận được thông báo của thủ hạ, nói rằng chỗ ở của chị Sắc Vi bị nổ tung, vẫn may chị Sắc Vi không có ở nhà, lại lo chị Sắc Vi luyện tập ở chỗ này sẽ bị người mai phục. Bây giờ xem ra không sao cả, có Dương đại ca ở đây là tốt rồi…
Nhìn thấy Trần Dung sợ tới mức nước mắt lưng tròng, Sắc Vi vốn có chút nghi ngờ, cũng đã tiêu tan đi phân nửa, xem ra, việc cô gái này mạo hiểm gan to lớn mật, xuống tay với Dương Thần và chính bản thân mình, xác suất vẫn không cao.
Xem ra, vẫn là mưu đồ của một mình Tư Đồ Minh Trạch.
Dương Thần thản nhiên nói:
Trần Dung khẽ gật đầu, trả lời:
- Đã điều tra ra một ít manh mối, là một bộ phận thành viên trước đây của hội Tây Minh làm phản, phía sau có người điều khiển, rất có thể là Tư Đồ Minh Trạch đã vụng trộm từ Thụy Điển về, bởi vì nơi ở của ông ta ở Thụy Điển đã trống không.
- Người đó hiện nay ở đâu? Dương Thần hỏi.
Trần Dung thẹn thùng, cúi đầu nói:
- Xin lỗi… Dương đại ca, người của chúng em, vẫn chưa tìm ra tung tích của lão ta…
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, nói với Sắc Vi:
- Chúng ta lên xe trước, đưa Eydlin trở về.
Mặc dù Sắc Vi nóng lòng muốn giải quyết xong sự việc, nhưng cũng đồng ý, dù sao Eydlin đã cứu cô, vẫn nên để cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe, mất máu nhiều, thân thể đã quá suy nhược.
Mọi người quay trở lại xe, không gian bên trong chiếc xe Mercedes- Benz rất rộng, Trần Dung và lái xe ngồi đằng trước, Dương Thần, Sắc Vi và Eydlin ngồi đằng sau, chạy về nhà, đến nơi đó, để cho Eydlin đi cùng với đội viên Hải Ưng đến căn cứ điều trị là được rồi.
Trần Dung gọi điện thoại liên lạc với các Đường chủ, chỉ huy theo dõi các động tĩnh của các vòng xuyến, đặc biệt đối với vây cánh thu thập được của hội Tây Minh cần phải giám sát nghiêm mật.
Làm xong những việc đó, Trần Dung quay đầu cung kính hỏi:
- Chị Sắc Vi, có cần cử người đi đến một số nơi ở bên ngoài Trung Hải lùng tìm, Tư Đồ Minh Trạch có thể thấy việc tập kích không thành, bỏ chạy đi nơi khác rồi.
Sắc Vi đang định gật đầu, nhưng bị Dương Thần ngăn lại.
- Không cần, Dung Dung, em hãy triệu tập tất cả những người có tiếng nói của hội Hồng Kinh, những Đà chủ, Đường chủ, già trẻ lớn bé, toàn bộ đều gọi về cảng đông nam Trung Hải. Anh nhớ hội Hồng Kinh cũng có du thuyền, cho toàn bộ bọn họ lên đó.
Dương Thần nói.
Đôi mắt Trần Dung lộ rõ sự nghi hoặc:
Dương Thần lạnh lùng nói:
- Anh bảo em làm thì em làm, không cần hỏi lý do.
Trần Dung nhìn ánh mắt không chút cảm xúc của Dương Thần, trong lòng ớn lạnh, vội gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại cho người ở dưới chuyền báo cho nhau.
Dương Thần lại nói thêm:
- Hãy nói với bọn họ, nếu lần này không đến, hãy tự chuẩn bị hũ đựng tro cốt.
Thân thể Trần Dung rung lên, cô nghe rõ ràng, Dương Thần không phải đùa giỡn.
Sắc Vi có chút suy nghĩ nhìn vào mắt người đàn ông, cô đành im lặng, cũng không hỏi vì sao.
Hơn mười phút sau, đoàn xe chạy đến đường lớn bên ngoài ngôi nhà.
Nhìn thấy ngôi nhà đã bị phá hủy hoàn toàn, lại nhìn thấy căn phòng của Lâm Nhược Khê cũng bị lan đến mức gần như “Hủy hoại dung nhan”, Sắc Vi cười chua xót:
- Ông xã, xem ra lần này chúng ta đều phải chuyển nhà rồi….
- Chuyển thì chuyển, lúc đó anh sẽ giúp em chuyển nhà mới, tuy nhiên hãy giải quyết việc trước đã.
Dương Thần khẽ cười, an ủi người phụ nữ.
Mọi người xuống xe, Sắc Vi dìu Eydlin vào trong viện, mặc dù Eydlin luôn nói không cần, nhưng Sắc Vi vẫn muốn cố gắng bù lại những áy náy trong lòng.
Trở lại sân, hiện trường cũng làm lay động mọi người.
Chỉ nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa trên mặt đất, vết máu vẫn còn chưa khô, không ít thảm cỏ đã bị nhuốm đỏ.
Một gã đàn ông dáng người to lớn tóc nâu trắng đi đến trước mặt Dương Thần, khom người nói:
Dương Thần vỗ nhẹ lên vai của hắn:
- Làm rất tốt, rất đúng lúc, tôi sẽ bảo Solon phát đủ tiền thưởng cho anh và Eydlin…Dù sao cũng phải chuyển nhà, bẩn thì cho bẩn luôn đi.
Mặc dù Dương Thần có thể hóa những thi thể này thành bột mịn trong nháy mắt, nhưng không cần thiết, vẫn nên ít dùng năng lực trời cho, Dương Thần không muốn để chính mình tu thành thói quen thi triển biến hóa.
Thứ nhất lo lắng đến Thiên kiếp, thứ hai Dương Thần không giống như trước đây nghĩ rằng mình không có đối thủ, ít lộ thực lực luôn có sự chuẩn bị tốt hơn về sau.
Để đề phòng có người đánh lén, đám người Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa đều ở trong nhà không ra ngoài.
Dương Thần cũng không định đi vào đó lúc này, xác nhận người nhà không việc gì, để Eydlin ở lại trong nhà, để cho người của đội viên Hải Ưng đến đón đi chữa trị, sau đó mang theo Sắc Vi, ngồi lên xe, vội phóng đi cảng Đông nam.
Xe đi nhanh trên đường, đi vào cảng, dựa theo du thuyền với dấu hiệu xa hoa của hội Hồng Kinh đã chuẩn bị sẵn sàng, đây vốn là đường uyển thuyền hội Hồng Kinh thỉnh thoảng dùng để mở tiệc thành công hoặc dùng cho những việc giao dịch bất chính trên vùng biển quốc tế, nhưng lần này, khởi động có hơi đột ngột, các thuyền viên đều không biết tại sao hội trưởng đột nhiên lại trưng dụng nó.
Một chiếc xe lớn hào hoa đang đỗ ở cảng bên cạnh du thuyền, lũ lượt, có những người cầm đầu của hội Hồng Kinh bước lên du thuyền. Những người này phần lớn mang nét mặt nghi hoặc, hỏi dò nhau vì sao bỗng nhiên gọi mọi người lên du thuyền, hơn nữa còn là lệnh liên quan đến sống chết.
Hội Hồng Kinh phát triển cho đến bây giờ, sớm đã lớn mạnh hơn xưa, một số cấp bậc đại ca đà chủ, đều là những khách quen trong yến tiệc của xã hội thượng lưu có quyền phát ngôn ở Trung Hải, càng không cần nói đến những vị bô lão cấp bậc Đường chủ, đi đến một tỉnh khác, những nguồn tài nguyên trong tầm tay có thể hoàn toàn tổ chức thành một tổ chức bất chính.
Nó không thể tách rời được với thực lực tài chính hùng mạnh trong phạm vi toàn Hoa Hạ của Trung Hải, lại có thêm đồng minh cấp Bá chủ của hội Thanh Long ở Yến Kinh, không hùng mạnh mới lạ.
Vì vậy, nhóm người này phần lớn ngẩng đầu ưỡn ngực, có dáng vẻ bệ vệ hung hăng của cường hào.
Dương Thần và Sắc Vi, khi cùng hợp tác với Trần Dung lên du thuyền, không ít các vị có tuổi trong hội đều rỉ tai nhau.
Sắc Vi với tư cách là hội trưởng chính thức, rất ít khi ra mặt giải quyết những việc nội bộ trong hội, ngoại trừ mấy lần ra tiền tuyến chỉ huy những trận ác chiến bằng hỏa lực có quy môn lớn, những việc thường ngày đều do hội trưởng Trần Dung thay mặt để giải quyết, vì vậy lần này Sắc Vi đến, rất nhiều người già đều có chút ngạc nhiên.
Hơn nữa sự xuất hiện của Dương Thần, rất nhiều nhân vật có địa vị cao đều biết được năng lực này, rất nhiều người mới và chưa tham gia vào cuộc tranh đoạt của tổ chức phạm pháp ban đầu ở Trung Hải cũng đều không biết rõ Dương Thần là ai.
Đợi sau khi lên thuyền, Dương Thần để cho Trần Dung đi dặn dò, gọi tất cả các cán bộ, trên thuyền tự do đợi là được rồi, nhưng thuyền phải lập tức xuất phát, chạy về hướng vùng biển quốc tế ở bên ngoài Đông Hải.
Những người già dò hỏi nhau, mới biết được người thanh niên xa lạ này là chỉ huy, đúng là bạn trai của hội trưởng, cũng là nhân vật quan trọng lúc đầu đã giúp Sắc Vi chiến thắng phụ thân Tư Đồ Minh Trạch, mới không dám khinh thường, lại quan sát Dương Thần một cách vô cùng tò mò.
Tiếng còi hơi vang lên “U, u” rời bến cảng, du thuyền xa hoa sau mười phút, chính thức xuất phát đi ra vùng biển quốc tế.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Story
Chương 816: Chuẩn bị hũ tro cốt
10.0/10 từ 21 lượt.