Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 789: Tôi và Nhược Khê hữu duyên vô phận
Lâm Nhược Khê cảm thấy hơi không quen với sự nhiệt tình như thế này, nhưng cũng mỉm cười ôm người phụ nữ kia:
- Jennifer, hoan nghênh trở lại với Hoa Hạ.
Đây đúng là vợ của Chris-Jennifer, người phụ nữ vô cùng niềm nở tràn đầy tình cảm nói:
- Trước đây Chris có nói, cô Lâm để cho anh ấy vào Quốc Tế Ngọc Lôi làm việc, lúc đó tôi đã cảm thấy đây là một ý kiến không tồi rồi. Cô không biết, anh ấy ở Mỹ thực sự là quá rảnh rỗi rồi, rảnh rỗi đến mức đi làm những chuyện hoang đường, để anh ấy quay về Hoa Hạ làm việc, sẽ là một lựa chọn không tồi.
Trước đây cũng đã nghe Chris nhắc đến những kinh nghiệm từng trải của mình, nên đại khái cũng hiểu được ý của Jennifer, cười nói:
- Tôi vô cùng cảm kích nếu như anh ấy có thể đến giúp đỡ tôi, đương nhiên cũng rất hoan nghênh sự trở về của chị.
Chris bước lên phía trước, nghe thấy những lời vợ nói, cảm thấy xấu hổ, chỉ biết cười trừ mấy tiếng.
Jennifer lại quay sang đánh giá Dương Thần:
- Anh Dương, anh đúng là một người đàn ông khiến cho người khác cảm thấy không thể tin nổi, rốt cuộc là có ma lực thần kỳ gì mà lại lấy được Lâm Nhược Khê? Cô ấy không phải là cô gái có thể dễ dàng tiếp cận được.
Trong lòng Dương Thần thầm nghĩ, sau khi uống thuốc mê rồi thì rất dễ tiếp cận... ngoài miệng thì lại dùng thứ tiếng Anh lưu loát để nói:
- Đây coi như là bí mật riêng của vợ chồng tôi, nói ra cô ấy sẽ xấu hổ mất.
- Ồ ha ha...
Jennifer cười đến mức phải bám vào cánh tay của chồng đứng bên cạnh, mới có thể đứng vững được:
- Anh cũng thật là hài hước, quả thật tôi chưa từng thấy Lâm Nhược Khê xấu hổ bao giờ.
Lâm Nhược Khê cắn môi dưới, lén lút cấu cho Dương Thần một cái.
Lúc này, một cặp vợ chồng trẻ dung mạo ưa nhìn cũng bước đến, người phụ nữ khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, có vẻ gì đó hiếm thấy của giới trí thức, người đàn ông ăn mặc tương đối cổ điển, nhưng khiến cho người đối diện cảm thấy rất lịch lãm.
- Nhược Khê, còn nhớ tôi không?
Người phụ nữ mặt bầu bĩnh nghịch ngợm thè lưỡi ra.
Trong ánh mắt Lâm Nhược Khê tỏ vẻ thân thiết:
- Hoàng Nhạc Nhạc, tôi có thể quên được sao.
Hoàng Nhạc Nhạc vui vẻ kéo tay người đàn ông của mình:
- Ông xã nhìn đi, em đã nói là Nhược Khê sẽ không quên em đâu mà!
Người đàn ông đẹp trai nhìn vợ bất đắc dĩ gật đầu, quay ra Lâm Nhược Khê nói:
- Đúng là hết cách với cô ấy, tôi cũng chỉ nói bừa một câu, không chừng Nhược Khê đã sớm quên em rồi, thế là cô ấy liền cá cược với tôi luôn, nói chắc chắn cô không quên cô ấy.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhìn, rồi hỏi:
- Cậu là Vương Hải Đào, cậu đã kết hôn với Hoàng Nhạc Nhạc?
- Đúng vậy, không ngờ chứ gì, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì.
Vương Hải Đào choàng tay ra sau vai vợ, than thở.
Lúc này mọi người vừa nói vừa ngồi xuống.
Dương Thần cũng không nói chen vào, Lâm Nhược Khê vui vẻ ngồi ôn lại mấy chuyện xưa cũ, thỉnh thoảng cũng quay sang Dương Thần giải thích vài câu.
Hóa ra, Hoàng Nhạc Nhạc là cái đuôi của Lâm Nhược Khê lúc học thạc sỹ, nhưng bởi vì Lâm Nhược Khê tỏa ra hào quang sáng chói, khiến cho những cô gái khác gần như không tồn tại, thậm chí rất nhiều người còn gọi thẳng là “ người ở bên cạnh Lâm Nhược Khê” đến cái tên cũng không biết.
Vương Hải Đào là sinh viên trường nghệ thuật, nhưng lại là người đàn ông duy nhất thích Hoàng Nhạc Nhạc, chỉ có điều, thế hệ trước nhà nhà họ Vương và nhà họ Hoàng lại có mâu thuẫn.
Nguyên nhân là, nhà họ Vương và nhà họ Hoàng đều là dòng dõi hương thư, trong nhà có một số nhà sưu tầm, họa sĩ, nghệ sĩ thư pháp, nhà thưởng thức và nhiều người nổi tiếng khác. Một nhà làm nghệ thuật, một nhà thuộc cấp cao của đài phát thanh truyền hình, hai nhà đều là những nhà danh giá của tỉnh, vì vậy cũng có nhiều vấn đề, tranh này tranh nọ của nhau mãi.
Cảnh này, khiến cho Vương Hải Đào và Hoàng Nhạc Nhạc không thể công khai chuyện tình cảm của hai người được.
Không ngờ mấy năm sau, đôi uyên ương chịu hệ lụy đáng thương này đã thực sự kết hôn với nhau rồi.
Những đôi vợ chồng trẻ khác có mặt ở đây, cũng đều là những người xuất thân quyền quý, cũng đều là con ông cháu cha cả, nếu như không phải có những người như giáo sư nghiên cứu chịu ở đây, thì đúng thật là không thể gọi bọn họ đến đây mà mua mua bán bán được.
Tuy nhiên, vì xuất thân không tầm thường giống nhau, nên mới có thể trò chuyện được vui vẻ với nhau.
Chỉ có Dương Thần là người duy nhất trong mắt mọi người là người chẳng ra gì, những người có mặt ở đây điều biết tin Lâm Nhược Khê mới kết hôn không lâu, đối với những người hiểu về Dương Thần cũng chỉ có Chris, bởi trước đây đã từng nói chuyện với nhau, đặc biệt là lúc nãy Dương Thần có nói, mình đang là Giám đốc của công ty giải trí-một công ty thành viên của Quốc Tế Ngọc Lôi, khiến cho tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Dù sao, thì mọi người ở đây, cũng chỉ nghĩ là “ăn bám” mà thôi.
Lâm Nhược Khê tự nhiên trong lòng thấy không thoải mái, nhưng cô cũng không tiện nói thật xuất thân của Dương Thần, cô vốn không phải là người thích rêu rao khoe mẽ, nên cũng chỉ đành coi như không có chuyện gì xảy ra thôi.
Dương Thần thì lại càng không coi mọi chuyện ra gì, chỉ thấy mãi sao chưa mang đồ ăn lên, cứ đứng đó nói suông làm gì cơ chứ.
Một lúc sau, Chris nhìn đồng hồ, tò mò hỏi:
- Sao Hansen và Nhã Hinh còn chưa đến nhỉ, tôi có mời bọn họ rồi mà.
Vừa mới dứt lời, thì cửa bị đẩy ra, vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh tươi cười bước vào trong phòng, nhìn mọi người chào hỏi.
Đương nhiên, trong mắt mọi người hai vợ chồng Lý Kiến Hà là những người rất có thực lực, nên không ít người đã đứng dậy chào đón.
Lý Kiến Hà mỉm cười kéo vợ ngồi xuống, nói:
- Để mọi người đợi lâu, thực ra chúng tôi đến đây từ hai mươi phút trước rồi, chỉ là trên đường gặp được một vị trưởng bối đáng kính trọng, vừa hay cũng đến đây ăn cơm, nên đứng lại hàn huyên vài câu.
- Diễn viên chính thì luôn phải xuất hiện cuối cùng, chờ đợi cũng là điều nên làm mà, chỉ có điều, có thể nhận được sự kính trọng của giáo sư Lý, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường rồi.
Lập tức có người xúm vào nịnh nọt.
Lý Kiến Hà khoát khoát tay, khiêm tốn nói:
- Lý mỗ tôi ở Châu Âu thì còn có vài phần đáng để nhắc đến, nhưng ở Hoa Hạ, thì phải nhờ vào sự nâng đỡ của các đại gia rồi, đúng rồi, vị trưởng bối đó nghe nói hôm nay giáo sư Chris cũng có mặt ở đây, nói chốc nữa phải đến kính một ly rượu mới được.
Chris hơi nghi ngờ, thời gian ông ta ở Hoa Hạ khá dài, cũng quen biết nhiều người, đúng là không thể đoán được ra là ai, vì thế hỏi:
- Hansen, sao anh vừa mới đến đã nước đục thả câu rồi thế, rốt cuộc là ai vậy?
Lý Kiến Hà bí hiểm nói:
- Đợi lát nữa giáo sư như anh sẽ biết thôi, chúng ta mở tiệc trước đi, mọi người đợi đã lâu rồi.
Chris cười mắng vài câu, rồi thu xếp bảo nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, dần dần trên tay mọi người đều đã cầm một ly rượu.
Ăn uống linh đình, gặp lại bạn bè cũng coi như là vui vẻ.
Mà được mọi người quan tâm nhiều nhất, đương nhiên là hai vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, dù sao, thì trong giới xã giao quốc tế, cũng có chút tiếng tăm, lại còn có cả ảnh hưởng chính trị trong nước, hai người đều là những người tài kiệt xuất.
So sánh dưới góc độ này, thì dung mạo vượt trội của Lâm Nhược Khê so với tất cả những phụ nữ có mặt ở đây, cũng không có gì quá đặc biệt.
Uống cũng được một lúc rồi, Thân Nhã Hinh, đột nhiên đứng lên, nâng ly, nói với Lâm Nhược Khê đang ngồi đối diện:
- Nào, Nhược Khê, bạn học cũ, kính cậu một ly. Tôi có thể cùng với Hansen có được cuộc hôn nhân mỹ mãn như thế này, cũng đều nhờ vào sự nhường nhịn của cậu năm đó!
Thân Nhã Hinh giống như đang đùa vậy, mọi người có mặt ở đây đều nhìn Lâm Nhược Khê, trong ánh mắt của không ít người ẩn chứa sự thổn thức.
Lâm Nhược Khê vốn chẳng nói được mấy câu, bị Thân Nhã Hinh trêu chọc như vậy, sắc mặt lạnh như băng, giơ tay ra cầm lấy ly rượu, có chút run rẩy, từ từ đứng dậy, thản nhiên nói:
- Chuyện này chẳng có liên quan gì đến tôi, không cần cảm ơn.
Nói xong, Lâm Nhược Khê nhấp một ngụm, rồi lại ngồi xuống, không nói tiếng nào.
Dương Thần đang gặm nửa con chim bồ câu, ra vẻ nho nhã cắt cắt xẻ xẻ, nhìn thấy tất cả, trong ánh mắt ánh lên chút gì đó, cũng không hẳn là giận dữ, hắn đại khái cũng đã hiểu được nội tình, nhưng điều làm cho hắn không thoải mái hơn, là rõ ràng Thân Nhã Hinh cố ý chọc vào vết sẹo của Lâm Nhược Khê, đương nhiên, có thể thấy được Lâm Nhược Khê đang cố gắng đè nén cảm xúc, có thể thấy đối với chuyện năm đó cô ấy vẫn chưa thôi nghĩ đến.
Hoàng Nhạc Nhạc thấy như vậy, cũng không nghĩ nhiều mà nói:
- Nhưng nói thật, năm đó tôi cũng cho rằng Lâm Nhược Khê và trợ giảng Lý sẽ thành một đôi cơ, không ngờ cuối cùng Nhã Hinh lại thành một cặp với trợ giảng Lý.
- Cũng chỉ có thể nói là Nhã Hinh may mắn, có thể trở thành vợ của Lý đại thiếu gia, nhưng đúng là khiến người khác ghen tị mà.
Một cô gái khác lại tâng bốc.
Lý Kiến Hà khoát tay nói:
- Tất cả mọi người đều đã coi trọng tôi quá rồi, tôi với Nhược Khê hữu duyên vô phận, mọi chuyện cũng chỉ là nhất thời mà thôi, với Nhã Hinh mới là tâm đầu ý hợp, đây là ý trời, chỉ muốn đối đãi tốt với vợ con, cũng không có ý gì khác.
- Trợ giảng Lý, anh lại khiêm tốn rồi, tháng trước Nhã Hinh có nói chuyện điện thoại với tôi, nói anh đã mua tặng cho cô ấy một căn biệt thự ở bên bờ biển Aegean, để cô ấy nghỉ ngơi.
Một người bạn học nữ nói bằng giọng ngưỡng mộ.
Lý Kiến Hà mặt mày rạng rỡ:
- Tiền kiếm được là để tiêu, đàn ông kiếm tiền không phải là để cho phụ nữ dùng sao, cũng không có gì to tát cả.
Mọi người được một phen tán thưởng, biệt thự mấy chục nghìnro, đúng là bọn họ giàu có, của cải của tập đoàn tài chính nhà Lý Kiến Hà đúng là không để đâu cho hết.
Thân Nhã Hinh cười quyến rũ nói:
- Kỳ thực tôi thấy Nhược Khê và anh Dương cũng rất xứng đôi, chồng làm công cho vợ, nhất định là rất sủng ái vợ con thì mới đi làm như vậy, đúng không.
Mọi người mặc dù có thể nghe thấy Thân Nhã Hinh cố ý nói Dương Thần vô dụng, nhưng cũng đều giả bộ hồ đồ, vui vẻ cười ha hả.
Dương Thần đến gần Lâm Nhược Khê, thì thầm bên tai:
- Bà xã, anh muốn lấy xương chim bồ câu ném vào mặt cô ta, được chứ?
Trên mặt Lâm Nhược Khê thoáng kinh ngạc rồi sợ hãi, mấp máy môi nói:
- Em biết anh không sợ bọn họ, nhưng hôm nay Chris mời, mọi người đều là bạn học với nhau, mình làm loạn lên cũng không hay lắm, anh nhịn một chút đi, dù sao cũng hết bữa rồi.
Dương Thần hít một hơi thật sâu:
- Anh tạm nghe lời em, nếu như cô ta còn ức hiếp em nữa, thì anh sẽ không nhịn nữa đâu.
Trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy ấm áp, nghe xong những lời đó, Dương Thần không hỏi xem giữa cô và Lý Kiến Hà đã xảy ra chuyện gì, mà trước hết lại nghĩ đến những ấm ức mà mình phải chịu, hiển nhiên là trong lòng người đàn ông này, luôn đặt mình lên hàng đầu.
Đang lúc mọi người nói chuyện sôi nổi, Thân Nhã Hinh như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay ra Vương Hải Đào đang im lặng chẳng nói năng gì nói:
- Hải Đào, cậu là người có văn hóa nhất, lại có kiến thức, mấy hôm trước Hansen có tặng cho tôi một món quà, nhưng vợ chồng tôi không biết có phải là thật hay không, cậu xem giúp chúng tôi với.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
- Jennifer, hoan nghênh trở lại với Hoa Hạ.
Đây đúng là vợ của Chris-Jennifer, người phụ nữ vô cùng niềm nở tràn đầy tình cảm nói:
- Trước đây Chris có nói, cô Lâm để cho anh ấy vào Quốc Tế Ngọc Lôi làm việc, lúc đó tôi đã cảm thấy đây là một ý kiến không tồi rồi. Cô không biết, anh ấy ở Mỹ thực sự là quá rảnh rỗi rồi, rảnh rỗi đến mức đi làm những chuyện hoang đường, để anh ấy quay về Hoa Hạ làm việc, sẽ là một lựa chọn không tồi.
Trước đây cũng đã nghe Chris nhắc đến những kinh nghiệm từng trải của mình, nên đại khái cũng hiểu được ý của Jennifer, cười nói:
- Tôi vô cùng cảm kích nếu như anh ấy có thể đến giúp đỡ tôi, đương nhiên cũng rất hoan nghênh sự trở về của chị.
Chris bước lên phía trước, nghe thấy những lời vợ nói, cảm thấy xấu hổ, chỉ biết cười trừ mấy tiếng.
Jennifer lại quay sang đánh giá Dương Thần:
- Anh Dương, anh đúng là một người đàn ông khiến cho người khác cảm thấy không thể tin nổi, rốt cuộc là có ma lực thần kỳ gì mà lại lấy được Lâm Nhược Khê? Cô ấy không phải là cô gái có thể dễ dàng tiếp cận được.
Trong lòng Dương Thần thầm nghĩ, sau khi uống thuốc mê rồi thì rất dễ tiếp cận... ngoài miệng thì lại dùng thứ tiếng Anh lưu loát để nói:
- Đây coi như là bí mật riêng của vợ chồng tôi, nói ra cô ấy sẽ xấu hổ mất.
- Ồ ha ha...
Jennifer cười đến mức phải bám vào cánh tay của chồng đứng bên cạnh, mới có thể đứng vững được:
- Anh cũng thật là hài hước, quả thật tôi chưa từng thấy Lâm Nhược Khê xấu hổ bao giờ.
Lâm Nhược Khê cắn môi dưới, lén lút cấu cho Dương Thần một cái.
Lúc này, một cặp vợ chồng trẻ dung mạo ưa nhìn cũng bước đến, người phụ nữ khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, có vẻ gì đó hiếm thấy của giới trí thức, người đàn ông ăn mặc tương đối cổ điển, nhưng khiến cho người đối diện cảm thấy rất lịch lãm.
- Nhược Khê, còn nhớ tôi không?
Người phụ nữ mặt bầu bĩnh nghịch ngợm thè lưỡi ra.
Trong ánh mắt Lâm Nhược Khê tỏ vẻ thân thiết:
- Hoàng Nhạc Nhạc, tôi có thể quên được sao.
Hoàng Nhạc Nhạc vui vẻ kéo tay người đàn ông của mình:
- Ông xã nhìn đi, em đã nói là Nhược Khê sẽ không quên em đâu mà!
Người đàn ông đẹp trai nhìn vợ bất đắc dĩ gật đầu, quay ra Lâm Nhược Khê nói:
- Đúng là hết cách với cô ấy, tôi cũng chỉ nói bừa một câu, không chừng Nhược Khê đã sớm quên em rồi, thế là cô ấy liền cá cược với tôi luôn, nói chắc chắn cô không quên cô ấy.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhìn, rồi hỏi:
- Cậu là Vương Hải Đào, cậu đã kết hôn với Hoàng Nhạc Nhạc?
- Đúng vậy, không ngờ chứ gì, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì.
Vương Hải Đào choàng tay ra sau vai vợ, than thở.
Lúc này mọi người vừa nói vừa ngồi xuống.
Dương Thần cũng không nói chen vào, Lâm Nhược Khê vui vẻ ngồi ôn lại mấy chuyện xưa cũ, thỉnh thoảng cũng quay sang Dương Thần giải thích vài câu.
Hóa ra, Hoàng Nhạc Nhạc là cái đuôi của Lâm Nhược Khê lúc học thạc sỹ, nhưng bởi vì Lâm Nhược Khê tỏa ra hào quang sáng chói, khiến cho những cô gái khác gần như không tồn tại, thậm chí rất nhiều người còn gọi thẳng là “ người ở bên cạnh Lâm Nhược Khê” đến cái tên cũng không biết.
Vương Hải Đào là sinh viên trường nghệ thuật, nhưng lại là người đàn ông duy nhất thích Hoàng Nhạc Nhạc, chỉ có điều, thế hệ trước nhà nhà họ Vương và nhà họ Hoàng lại có mâu thuẫn.
Nguyên nhân là, nhà họ Vương và nhà họ Hoàng đều là dòng dõi hương thư, trong nhà có một số nhà sưu tầm, họa sĩ, nghệ sĩ thư pháp, nhà thưởng thức và nhiều người nổi tiếng khác. Một nhà làm nghệ thuật, một nhà thuộc cấp cao của đài phát thanh truyền hình, hai nhà đều là những nhà danh giá của tỉnh, vì vậy cũng có nhiều vấn đề, tranh này tranh nọ của nhau mãi.
Cảnh này, khiến cho Vương Hải Đào và Hoàng Nhạc Nhạc không thể công khai chuyện tình cảm của hai người được.
Không ngờ mấy năm sau, đôi uyên ương chịu hệ lụy đáng thương này đã thực sự kết hôn với nhau rồi.
Những đôi vợ chồng trẻ khác có mặt ở đây, cũng đều là những người xuất thân quyền quý, cũng đều là con ông cháu cha cả, nếu như không phải có những người như giáo sư nghiên cứu chịu ở đây, thì đúng thật là không thể gọi bọn họ đến đây mà mua mua bán bán được.
Tuy nhiên, vì xuất thân không tầm thường giống nhau, nên mới có thể trò chuyện được vui vẻ với nhau.
Chỉ có Dương Thần là người duy nhất trong mắt mọi người là người chẳng ra gì, những người có mặt ở đây điều biết tin Lâm Nhược Khê mới kết hôn không lâu, đối với những người hiểu về Dương Thần cũng chỉ có Chris, bởi trước đây đã từng nói chuyện với nhau, đặc biệt là lúc nãy Dương Thần có nói, mình đang là Giám đốc của công ty giải trí-một công ty thành viên của Quốc Tế Ngọc Lôi, khiến cho tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Dù sao, thì mọi người ở đây, cũng chỉ nghĩ là “ăn bám” mà thôi.
Lâm Nhược Khê tự nhiên trong lòng thấy không thoải mái, nhưng cô cũng không tiện nói thật xuất thân của Dương Thần, cô vốn không phải là người thích rêu rao khoe mẽ, nên cũng chỉ đành coi như không có chuyện gì xảy ra thôi.
Dương Thần thì lại càng không coi mọi chuyện ra gì, chỉ thấy mãi sao chưa mang đồ ăn lên, cứ đứng đó nói suông làm gì cơ chứ.
Một lúc sau, Chris nhìn đồng hồ, tò mò hỏi:
- Sao Hansen và Nhã Hinh còn chưa đến nhỉ, tôi có mời bọn họ rồi mà.
Vừa mới dứt lời, thì cửa bị đẩy ra, vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh tươi cười bước vào trong phòng, nhìn mọi người chào hỏi.
Đương nhiên, trong mắt mọi người hai vợ chồng Lý Kiến Hà là những người rất có thực lực, nên không ít người đã đứng dậy chào đón.
Lý Kiến Hà mỉm cười kéo vợ ngồi xuống, nói:
- Để mọi người đợi lâu, thực ra chúng tôi đến đây từ hai mươi phút trước rồi, chỉ là trên đường gặp được một vị trưởng bối đáng kính trọng, vừa hay cũng đến đây ăn cơm, nên đứng lại hàn huyên vài câu.
- Diễn viên chính thì luôn phải xuất hiện cuối cùng, chờ đợi cũng là điều nên làm mà, chỉ có điều, có thể nhận được sự kính trọng của giáo sư Lý, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường rồi.
Lập tức có người xúm vào nịnh nọt.
Lý Kiến Hà khoát khoát tay, khiêm tốn nói:
- Lý mỗ tôi ở Châu Âu thì còn có vài phần đáng để nhắc đến, nhưng ở Hoa Hạ, thì phải nhờ vào sự nâng đỡ của các đại gia rồi, đúng rồi, vị trưởng bối đó nghe nói hôm nay giáo sư Chris cũng có mặt ở đây, nói chốc nữa phải đến kính một ly rượu mới được.
Chris hơi nghi ngờ, thời gian ông ta ở Hoa Hạ khá dài, cũng quen biết nhiều người, đúng là không thể đoán được ra là ai, vì thế hỏi:
- Hansen, sao anh vừa mới đến đã nước đục thả câu rồi thế, rốt cuộc là ai vậy?
Lý Kiến Hà bí hiểm nói:
- Đợi lát nữa giáo sư như anh sẽ biết thôi, chúng ta mở tiệc trước đi, mọi người đợi đã lâu rồi.
Chris cười mắng vài câu, rồi thu xếp bảo nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, dần dần trên tay mọi người đều đã cầm một ly rượu.
Ăn uống linh đình, gặp lại bạn bè cũng coi như là vui vẻ.
Mà được mọi người quan tâm nhiều nhất, đương nhiên là hai vợ chồng Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, dù sao, thì trong giới xã giao quốc tế, cũng có chút tiếng tăm, lại còn có cả ảnh hưởng chính trị trong nước, hai người đều là những người tài kiệt xuất.
So sánh dưới góc độ này, thì dung mạo vượt trội của Lâm Nhược Khê so với tất cả những phụ nữ có mặt ở đây, cũng không có gì quá đặc biệt.
Uống cũng được một lúc rồi, Thân Nhã Hinh, đột nhiên đứng lên, nâng ly, nói với Lâm Nhược Khê đang ngồi đối diện:
- Nào, Nhược Khê, bạn học cũ, kính cậu một ly. Tôi có thể cùng với Hansen có được cuộc hôn nhân mỹ mãn như thế này, cũng đều nhờ vào sự nhường nhịn của cậu năm đó!
Thân Nhã Hinh giống như đang đùa vậy, mọi người có mặt ở đây đều nhìn Lâm Nhược Khê, trong ánh mắt của không ít người ẩn chứa sự thổn thức.
Lâm Nhược Khê vốn chẳng nói được mấy câu, bị Thân Nhã Hinh trêu chọc như vậy, sắc mặt lạnh như băng, giơ tay ra cầm lấy ly rượu, có chút run rẩy, từ từ đứng dậy, thản nhiên nói:
- Chuyện này chẳng có liên quan gì đến tôi, không cần cảm ơn.
Nói xong, Lâm Nhược Khê nhấp một ngụm, rồi lại ngồi xuống, không nói tiếng nào.
Dương Thần đang gặm nửa con chim bồ câu, ra vẻ nho nhã cắt cắt xẻ xẻ, nhìn thấy tất cả, trong ánh mắt ánh lên chút gì đó, cũng không hẳn là giận dữ, hắn đại khái cũng đã hiểu được nội tình, nhưng điều làm cho hắn không thoải mái hơn, là rõ ràng Thân Nhã Hinh cố ý chọc vào vết sẹo của Lâm Nhược Khê, đương nhiên, có thể thấy được Lâm Nhược Khê đang cố gắng đè nén cảm xúc, có thể thấy đối với chuyện năm đó cô ấy vẫn chưa thôi nghĩ đến.
Hoàng Nhạc Nhạc thấy như vậy, cũng không nghĩ nhiều mà nói:
- Nhưng nói thật, năm đó tôi cũng cho rằng Lâm Nhược Khê và trợ giảng Lý sẽ thành một đôi cơ, không ngờ cuối cùng Nhã Hinh lại thành một cặp với trợ giảng Lý.
- Cũng chỉ có thể nói là Nhã Hinh may mắn, có thể trở thành vợ của Lý đại thiếu gia, nhưng đúng là khiến người khác ghen tị mà.
Một cô gái khác lại tâng bốc.
Lý Kiến Hà khoát tay nói:
- Tất cả mọi người đều đã coi trọng tôi quá rồi, tôi với Nhược Khê hữu duyên vô phận, mọi chuyện cũng chỉ là nhất thời mà thôi, với Nhã Hinh mới là tâm đầu ý hợp, đây là ý trời, chỉ muốn đối đãi tốt với vợ con, cũng không có ý gì khác.
- Trợ giảng Lý, anh lại khiêm tốn rồi, tháng trước Nhã Hinh có nói chuyện điện thoại với tôi, nói anh đã mua tặng cho cô ấy một căn biệt thự ở bên bờ biển Aegean, để cô ấy nghỉ ngơi.
Một người bạn học nữ nói bằng giọng ngưỡng mộ.
Lý Kiến Hà mặt mày rạng rỡ:
- Tiền kiếm được là để tiêu, đàn ông kiếm tiền không phải là để cho phụ nữ dùng sao, cũng không có gì to tát cả.
Mọi người được một phen tán thưởng, biệt thự mấy chục nghìnro, đúng là bọn họ giàu có, của cải của tập đoàn tài chính nhà Lý Kiến Hà đúng là không để đâu cho hết.
Thân Nhã Hinh cười quyến rũ nói:
- Kỳ thực tôi thấy Nhược Khê và anh Dương cũng rất xứng đôi, chồng làm công cho vợ, nhất định là rất sủng ái vợ con thì mới đi làm như vậy, đúng không.
Mọi người mặc dù có thể nghe thấy Thân Nhã Hinh cố ý nói Dương Thần vô dụng, nhưng cũng đều giả bộ hồ đồ, vui vẻ cười ha hả.
Dương Thần đến gần Lâm Nhược Khê, thì thầm bên tai:
- Bà xã, anh muốn lấy xương chim bồ câu ném vào mặt cô ta, được chứ?
Trên mặt Lâm Nhược Khê thoáng kinh ngạc rồi sợ hãi, mấp máy môi nói:
- Em biết anh không sợ bọn họ, nhưng hôm nay Chris mời, mọi người đều là bạn học với nhau, mình làm loạn lên cũng không hay lắm, anh nhịn một chút đi, dù sao cũng hết bữa rồi.
Dương Thần hít một hơi thật sâu:
- Anh tạm nghe lời em, nếu như cô ta còn ức hiếp em nữa, thì anh sẽ không nhịn nữa đâu.
Trong lòng Lâm Nhược Khê cảm thấy ấm áp, nghe xong những lời đó, Dương Thần không hỏi xem giữa cô và Lý Kiến Hà đã xảy ra chuyện gì, mà trước hết lại nghĩ đến những ấm ức mà mình phải chịu, hiển nhiên là trong lòng người đàn ông này, luôn đặt mình lên hàng đầu.
Đang lúc mọi người nói chuyện sôi nổi, Thân Nhã Hinh như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay ra Vương Hải Đào đang im lặng chẳng nói năng gì nói:
- Hải Đào, cậu là người có văn hóa nhất, lại có kiến thức, mấy hôm trước Hansen có tặng cho tôi một món quà, nhưng vợ chồng tôi không biết có phải là thật hay không, cậu xem giúp chúng tôi với.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Story
Chương 789: Tôi và Nhược Khê hữu duyên vô phận
10.0/10 từ 21 lượt.