Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 697: Chơi chưa chán
Trong mắt Ngô Nguyệt tràn đầy sự khó tin, căn bản không thể nào lý giải được vì sao người mình yêu thương sâu sắc lại căm hận người mình tôn kính nhất.
- Vì sao... Anh lại như vậy...
- Đây không phải việc cần em quan tâm.
Lý Minh Hòa xông lên trước một tay chặn đường Ngô Nguyệt đẩy qua một bên.
Ngô Nguyệt lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới không ngã sấp xuống.
Lý Minh Hòa đi đến bên xe, mở khóa xe, vừa muốn bước vào xe, liền ngừng lại một chút.
Do dự một lát, Lý Minh Hòa sắc mặt phức tạp quay đầu nhìn người phụ nữ buồn bã đứng phía sau, trầm giọng hỏi:
- Anh cho em một cơ hội, em đi theo anh, hay là ở lại chỗ này, chôn cùng Lâm Nhược Khê.
Ngô Nguyệt thân hình gầy yếu chấn động, ngẩng đầu lên, trong mắt hàm chứa lệ, lại mang theo một tia vui sướng.
- Anh... anh vẫn quan tâm em, có phải hay không...
Ngô Nguyệt khóc cười hỏi.
Lý Minh Hòa khinh thường hừ lạnh nói:
- Nói như thế nào đi nữa thì em đã cùng ngủ với anh, anh tạm thời vẫn chưa chơi chán với em, có đi hay không tùy em.
Ngô Nguyệt cực kỳ bi ai nhìn hắn, cũng kiên quyết lắc lắc đầu, xoa xoa nước mắt, còn thật sự nói:
- Em sẽ không đi theo anh, Minh Hòa, anh vẫn là nên đi tự thú, hiện tại chưa tới lúc tất cả mọi người đều biết, nên vẫn còn kịp, anh đấu không lại tổng giám đốc Lâm...
- Hỗn láo!!
Lý Minh Hòa rít gào nói:
- Em cho là cô ta lần này trúng độc không có việc gì thì thật sự không có việc gì sao!? Em cũng quá coi thường anh! Đợi cho thị trường chứng khoán nước Mĩ bắt đầu phiên giao dịch, chỉ cần rớt điểm, Ngọc Lôi phải co rút ít nhất ba phần tài sản! Những tư liệu đó vài ngày trước sớm đã đưa cho đối thủ cạnh tranh cùng quốc tế Ngọc Lôi, muộn nhất cũng một hai ngày tới, tất cả đều được chứng thực hoàn toàn, hoạt động kinh doanh nửa năm tới của Ngọc Lôi sẽ hoàn toàn bị chèn ép! Đến lúc đó Lâm Nhược Khê dù có tiền, cũng chỉ là không ngừng chống cự, không có khả năng bù lại sự tuần hoàn ác tính như vậy! Không cần đến mấy tháng, có thể xin phá sản hay không đều là vấn đề, em xem cô ta thực là thiên tài trong thương giới cái gì chứ!? Ha ha!! Chỉ là đối thủ trước kia của cô ta đều quá yếu! Em đừng có nằm mơ!!
Ngô Nguyệt gắt gao cắn môi, kiên định nói:
- Em tin tưởng, tổng giám đốc Lâm nhất định sẽ có biện pháp. Minh Hòa, anh không nên lại phạm thêm sai lầm, em biết anh vẫn quan tâm em, anh không phải cái loại người điên rồi... anh...
- Đủ rồi!!!
Lý Minh Hòa khuôn mặt dữ tợn, bước đến trước mặt Ngô Nguyệt, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với Ngô Nguyệt:
- Đầu óc của cô, có phải bị Lâm Nhược Khê tẩy não rồi hay không? Được, nếu cô tin tưởng vào người chủ của mình như vậy, tôi đây sẽ khiến cho cô tận mắt nhìn thấy toàn bộ Ngọc Lôi bị héo tàn ở trước mặt cô!!
Ngô Nguyệt còn chưa kịp phản ứng gì, liền bị một trận đòn nghiêm trọng vào sau cổ!!
Trước mắt tối sầm, Ngô Nguyệt hoàn toàn chìm vào hôn mê...
Đây đúng là Lý Minh Hòa thừa cơ Ngô Nguyệt thất thần, một đòn đánh Ngô Nguyệt hôn mê.
Lý Minh Hòa ôm lấy Ngô Nguyệt đang hôn mê, nhìn bốn phía xung quanh, xác định có không ai theo sau, đem Ngô Nguyệt đặt vào ghế phụ gần chỗ lái xe ngồi, giúp cô cài đai an toàn, thoạt nhìn bên ngoài, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Minh Hòa rất nhanh khôi phục thần sắc thản nhiên, khởi động xe, rời bãi đỗ xe.
Ngay tại thời điểm Lý Minh Hòa rời khỏi bãi đỗ xe, đồng thời một dáng người phụ nữ xinh đẹp, mang kính râm đi ra từ phía sau cột đình, đó chính là Fanny thuộc tiểu đội Hải Ưng.
Fanny trong miệng đang nhai kẹo cao su, thổi phồng một cái, tặc lưỡi, lấy điện thoại cầm tay ra, gọi một dãy số, liền nói:
- Eydlin, con chuột chạy trốn rồi, đến lượt chị đó.
- Như thế nào nhanh như vậy đã bỏ chạy, tôi còn đang mua sandwich... Ông chủ, không cần hạt tiêu nữa... Ừ... Được rồi được rồi, tôi sẽ đuổi kịp, chị thông báo Minh Vương các hạ...
Mấy chục giây sau, Dương Thần đang trên đường lái xe đến Quốc tế Ngọc Lôi nhận được một tin nhắn.
Dương Thần liếc mắt một cái, đều là tin nhắn từ Italy, cười nói với Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh:
- Tên tiểu tử Lý Minh Hòa này đủ thông minh, đã trốn chạy rồi.
Lâm Nhược Khê nhíu mi, nửa tin nửa ngờ:
- Anh làm sao lại biết được?
- Anh bảo vài người bạn đi theo giám sát hướng đi của hắn ta, vừa mới báo cho anh biết hắn đã rời đi.
Lâm Nhược Khê cũng không hỏi nhiều "bạn" là ai, mà là vội vã nói:
- Tại sao lại không ngăn hắn ta lại, có nên báo cảnh sát bắt hắn không?
Dương Thần nhún vai
- Lý Minh Hòa cũng sẽ không bay mất đâu, chúng ta luôn có thể đi theo hắn, mấu chốt là muốn tìm ra người đứng sau lưng hắn, cho nên, anh rất có hứng thú xem hắn chạy đi chỗ nào.
Lâm Nhược Khê trong mắt hiện lên một tia ưu tư, có chút khẩn trương hỏi:
- Đợi anh tìm ra được những người đó rồi, sẽ làm cái gì?
Dương Thần sắc mặt thản nhiên nói:
- Đương nhiên là làm việc nên làm.
- Em biết, anh khẳng định là muốn giết người đúng không?
Lâm Nhược Khê thần sắc tràn đầy lo lắng, dường như có chút sốt ruột:
- Dương Thần, anh hứa với em là sẽ không giết người được không. Em biết lúc anh ở nước ngoài khẳng định thường xuyên giết người, em cũng biết những lĩnh vực đó của anh không phải em có thể hiểu được. Nhưng giết người chung quy không là chuyện gì tốt a, dù sao bọn họ cũng đấu không lại anh, anh bắt bọn họ giao cho Cục Cảnh Sát, đưa bọn họ tới toà án không tốt sao?
Dương Thần thoải mái cười cười nói:
- Em đừng quản những việc này, trước mắt nên về lại công ty nghĩ xem nên làm như thế nào để có thể cứu lại cục diện hiện tại. Nếu em cứ như vậy, cho dù Lý Minh Hòa và những người đó bị tóm, cũng không thể xoay chuyển việc công ty bị thua lỗ, triển vọng tương lai cũng không phải chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết được.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Công việc là công việc, anh là anh. Anh nhất định phải hứa với em, tuyệt đối không được giết bất cứ kẻ nào! Anh có thể đem bọn họ đánh cho tàn phế, đánh bất tỉnh, nhưng nhất định phải dùng luật pháp để trừng trị bọn chúng. Anh nhất định phải hứa với em!
- Anh có quan điểm của chính mình.
- Không được! Anh không hứa với em, em sẽ vẫn quấn ở bên cạnh anh! Cùng lắm thì không tới công ty! Trừ khi anh đánh ngất em!
Lâm Nhược Khê cắn răng, vẻ mặt chắc chắn nhìn Dương Thần.
Dương Thần hít một hơi thật dài, trong ánh mắt toát ra hàn khí dày đặc, trầm giọng nói:
- Cái tên khốn đó đã cho em uống thuốc độc mãn tính lâu như vậy, hơn nữa còn làm hại Minh Ngọc bị đưa vào trong cục... Em làm sao bảo anh để hắn sống chứ... Huống chi, em cũng không phải lần đầu tiên thấy anh giết người, việc này không có gì to tát, sẽ không có việc gì xảy ra với anh.
- Vậy cũng không thể tùy tiện giết người!!
Lâm Nhược Khê cao giọng nói.
Dương Thần cảm giác màng tai đều hơi hơi đau, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Khê, không biết vì sao cô lại kích động như vậy.
Dường như trong đôi mắt mang theo một tia nhìn trong suốt, Lâm Nhược Khê trầm tĩnh nói:
- Chính vì không phải lần đầu tiên thấy anh giết người, mỗi lần em đều hy vọng, anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Anh có biết hay không, sau mỗi lần anh tức giận giết người, ánh mắt anh khiến em rất sợ hãi...
Trong xe lập tức yên lặng, Dương Thần giữ vững hô hấp, nhất thời không biết nói cái gì.
- Dương Thần, em không tin một người sau khi giết người sẽ cảm thấy vui vẻ, em cũng không tin kết thúc của mọi chuyện đều nhất định phải có người chết. Anh không phải từng nói với em, chị Thái Ngưng vì không muốn anh giết tên Tằng Mậu kia, mà giúp anh chống đỡ những việc kia sao. Em nghĩ chị ấy hẳn là cũng giống em, luôn không thích tay anh dính máu tươi.
Lâm Nhược Khê khẽ thở dài, vươn tay trái âu yếm cánh tay phải của Dương Thần, nói:
- Anh không cần bởi vì Lý Minh Hòa hạ độc em, liền cảm thấy nhất định phải vì em đi giết hắn. Với em mà nói, Lý Minh Hòa chỉ cần bị trừng phạt là được rồi, em càng không hy vọng nhìn thấy, bởi vì giết người, trong mắt anh một mảnh màu đỏ... như vậy sẽ làm cho em cảm thấy anh rất xa lạ, không phải là Dương Thần mà hằng ngày cùng chúng ta sinh sống... anh hiểu chứ.
Rốt cục, khóe miệng Dương Thần nổi lên một tia cười bất đắc dĩ:
- Thật sự là bị em đánh bại, sớm biết như vậy anh sẽ nói dối em đem Lý Minh Hòa ngầm giải quyết. Được anh hứa với em, nếu hắn không làm chuyện gì quá đáng, anh sẽ đưa hắn ra toà án nhận hình phạt. Tuy nhiên, nếu chẳng may hắn lại làm chuyện gì khiến anh không thoải mái... Đã thế chớ có trách anh.
Lâm Nhược Khê có chút yếu mềm gật gật đầu:
- Vâng, đương nhiên, nếu hắn thật sự uy hiếp đến anh, vậy thì không có biện pháp gì nữa.
Dương Thần trong lòng thầm nhủ, Lý Minh Hòa phản kháng là tất nhiên, cho nên, giết hắn kỳ thật cũng là chuyện sớm muộn. Chẳng qua, không ngờ Lâm Nhược Khê trong lòng còn sợ hãi như vậy đối với hành động giết người của hắn, thật sự khiến hắn thật sự hơi xúc động.
Đối với những người sinh hoạt trong xã hội bình thường mà nói, dù là người chết cũng là chuyện hết sức khủng khiếp, huống chi cảnh giết người máu đỏ tươi đầy đất, tự mình phải chú ý đến cảm giác của người bên cạnh một chút mới đúng. Đặc biệt khi giết người để lộ ra sát khí, chỉ sợ một tia, đối với Lâm Nhược Khê mà nói đều là sự kích động lớn.
Thời điểm nói chuyện, xe cũng đã sắp đến tòa nhà Quốc tế Ngọc Lôi, mà cùng lúc đó, Mạc Thiện Ny lại gọi điện thoại tới, lần này là gọi cho Lâm Nhược Khê.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
- Vì sao... Anh lại như vậy...
- Đây không phải việc cần em quan tâm.
Lý Minh Hòa xông lên trước một tay chặn đường Ngô Nguyệt đẩy qua một bên.
Ngô Nguyệt lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới không ngã sấp xuống.
Lý Minh Hòa đi đến bên xe, mở khóa xe, vừa muốn bước vào xe, liền ngừng lại một chút.
Do dự một lát, Lý Minh Hòa sắc mặt phức tạp quay đầu nhìn người phụ nữ buồn bã đứng phía sau, trầm giọng hỏi:
- Anh cho em một cơ hội, em đi theo anh, hay là ở lại chỗ này, chôn cùng Lâm Nhược Khê.
Ngô Nguyệt thân hình gầy yếu chấn động, ngẩng đầu lên, trong mắt hàm chứa lệ, lại mang theo một tia vui sướng.
- Anh... anh vẫn quan tâm em, có phải hay không...
Ngô Nguyệt khóc cười hỏi.
Lý Minh Hòa khinh thường hừ lạnh nói:
- Nói như thế nào đi nữa thì em đã cùng ngủ với anh, anh tạm thời vẫn chưa chơi chán với em, có đi hay không tùy em.
Ngô Nguyệt cực kỳ bi ai nhìn hắn, cũng kiên quyết lắc lắc đầu, xoa xoa nước mắt, còn thật sự nói:
- Em sẽ không đi theo anh, Minh Hòa, anh vẫn là nên đi tự thú, hiện tại chưa tới lúc tất cả mọi người đều biết, nên vẫn còn kịp, anh đấu không lại tổng giám đốc Lâm...
- Hỗn láo!!
Lý Minh Hòa rít gào nói:
- Em cho là cô ta lần này trúng độc không có việc gì thì thật sự không có việc gì sao!? Em cũng quá coi thường anh! Đợi cho thị trường chứng khoán nước Mĩ bắt đầu phiên giao dịch, chỉ cần rớt điểm, Ngọc Lôi phải co rút ít nhất ba phần tài sản! Những tư liệu đó vài ngày trước sớm đã đưa cho đối thủ cạnh tranh cùng quốc tế Ngọc Lôi, muộn nhất cũng một hai ngày tới, tất cả đều được chứng thực hoàn toàn, hoạt động kinh doanh nửa năm tới của Ngọc Lôi sẽ hoàn toàn bị chèn ép! Đến lúc đó Lâm Nhược Khê dù có tiền, cũng chỉ là không ngừng chống cự, không có khả năng bù lại sự tuần hoàn ác tính như vậy! Không cần đến mấy tháng, có thể xin phá sản hay không đều là vấn đề, em xem cô ta thực là thiên tài trong thương giới cái gì chứ!? Ha ha!! Chỉ là đối thủ trước kia của cô ta đều quá yếu! Em đừng có nằm mơ!!
Ngô Nguyệt gắt gao cắn môi, kiên định nói:
- Em tin tưởng, tổng giám đốc Lâm nhất định sẽ có biện pháp. Minh Hòa, anh không nên lại phạm thêm sai lầm, em biết anh vẫn quan tâm em, anh không phải cái loại người điên rồi... anh...
- Đủ rồi!!!
Lý Minh Hòa khuôn mặt dữ tợn, bước đến trước mặt Ngô Nguyệt, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với Ngô Nguyệt:
- Đầu óc của cô, có phải bị Lâm Nhược Khê tẩy não rồi hay không? Được, nếu cô tin tưởng vào người chủ của mình như vậy, tôi đây sẽ khiến cho cô tận mắt nhìn thấy toàn bộ Ngọc Lôi bị héo tàn ở trước mặt cô!!
Ngô Nguyệt còn chưa kịp phản ứng gì, liền bị một trận đòn nghiêm trọng vào sau cổ!!
Trước mắt tối sầm, Ngô Nguyệt hoàn toàn chìm vào hôn mê...
Đây đúng là Lý Minh Hòa thừa cơ Ngô Nguyệt thất thần, một đòn đánh Ngô Nguyệt hôn mê.
Lý Minh Hòa ôm lấy Ngô Nguyệt đang hôn mê, nhìn bốn phía xung quanh, xác định có không ai theo sau, đem Ngô Nguyệt đặt vào ghế phụ gần chỗ lái xe ngồi, giúp cô cài đai an toàn, thoạt nhìn bên ngoài, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Minh Hòa rất nhanh khôi phục thần sắc thản nhiên, khởi động xe, rời bãi đỗ xe.
Ngay tại thời điểm Lý Minh Hòa rời khỏi bãi đỗ xe, đồng thời một dáng người phụ nữ xinh đẹp, mang kính râm đi ra từ phía sau cột đình, đó chính là Fanny thuộc tiểu đội Hải Ưng.
Fanny trong miệng đang nhai kẹo cao su, thổi phồng một cái, tặc lưỡi, lấy điện thoại cầm tay ra, gọi một dãy số, liền nói:
- Eydlin, con chuột chạy trốn rồi, đến lượt chị đó.
- Như thế nào nhanh như vậy đã bỏ chạy, tôi còn đang mua sandwich... Ông chủ, không cần hạt tiêu nữa... Ừ... Được rồi được rồi, tôi sẽ đuổi kịp, chị thông báo Minh Vương các hạ...
Mấy chục giây sau, Dương Thần đang trên đường lái xe đến Quốc tế Ngọc Lôi nhận được một tin nhắn.
Dương Thần liếc mắt một cái, đều là tin nhắn từ Italy, cười nói với Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh:
- Tên tiểu tử Lý Minh Hòa này đủ thông minh, đã trốn chạy rồi.
Lâm Nhược Khê nhíu mi, nửa tin nửa ngờ:
- Anh làm sao lại biết được?
- Anh bảo vài người bạn đi theo giám sát hướng đi của hắn ta, vừa mới báo cho anh biết hắn đã rời đi.
Lâm Nhược Khê cũng không hỏi nhiều "bạn" là ai, mà là vội vã nói:
- Tại sao lại không ngăn hắn ta lại, có nên báo cảnh sát bắt hắn không?
Dương Thần nhún vai
- Lý Minh Hòa cũng sẽ không bay mất đâu, chúng ta luôn có thể đi theo hắn, mấu chốt là muốn tìm ra người đứng sau lưng hắn, cho nên, anh rất có hứng thú xem hắn chạy đi chỗ nào.
Lâm Nhược Khê trong mắt hiện lên một tia ưu tư, có chút khẩn trương hỏi:
- Đợi anh tìm ra được những người đó rồi, sẽ làm cái gì?
Dương Thần sắc mặt thản nhiên nói:
- Đương nhiên là làm việc nên làm.
- Em biết, anh khẳng định là muốn giết người đúng không?
Lâm Nhược Khê thần sắc tràn đầy lo lắng, dường như có chút sốt ruột:
- Dương Thần, anh hứa với em là sẽ không giết người được không. Em biết lúc anh ở nước ngoài khẳng định thường xuyên giết người, em cũng biết những lĩnh vực đó của anh không phải em có thể hiểu được. Nhưng giết người chung quy không là chuyện gì tốt a, dù sao bọn họ cũng đấu không lại anh, anh bắt bọn họ giao cho Cục Cảnh Sát, đưa bọn họ tới toà án không tốt sao?
Dương Thần thoải mái cười cười nói:
- Em đừng quản những việc này, trước mắt nên về lại công ty nghĩ xem nên làm như thế nào để có thể cứu lại cục diện hiện tại. Nếu em cứ như vậy, cho dù Lý Minh Hòa và những người đó bị tóm, cũng không thể xoay chuyển việc công ty bị thua lỗ, triển vọng tương lai cũng không phải chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết được.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Công việc là công việc, anh là anh. Anh nhất định phải hứa với em, tuyệt đối không được giết bất cứ kẻ nào! Anh có thể đem bọn họ đánh cho tàn phế, đánh bất tỉnh, nhưng nhất định phải dùng luật pháp để trừng trị bọn chúng. Anh nhất định phải hứa với em!
- Anh có quan điểm của chính mình.
- Không được! Anh không hứa với em, em sẽ vẫn quấn ở bên cạnh anh! Cùng lắm thì không tới công ty! Trừ khi anh đánh ngất em!
Lâm Nhược Khê cắn răng, vẻ mặt chắc chắn nhìn Dương Thần.
Dương Thần hít một hơi thật dài, trong ánh mắt toát ra hàn khí dày đặc, trầm giọng nói:
- Cái tên khốn đó đã cho em uống thuốc độc mãn tính lâu như vậy, hơn nữa còn làm hại Minh Ngọc bị đưa vào trong cục... Em làm sao bảo anh để hắn sống chứ... Huống chi, em cũng không phải lần đầu tiên thấy anh giết người, việc này không có gì to tát, sẽ không có việc gì xảy ra với anh.
- Vậy cũng không thể tùy tiện giết người!!
Lâm Nhược Khê cao giọng nói.
Dương Thần cảm giác màng tai đều hơi hơi đau, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Khê, không biết vì sao cô lại kích động như vậy.
Dường như trong đôi mắt mang theo một tia nhìn trong suốt, Lâm Nhược Khê trầm tĩnh nói:
- Chính vì không phải lần đầu tiên thấy anh giết người, mỗi lần em đều hy vọng, anh sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Anh có biết hay không, sau mỗi lần anh tức giận giết người, ánh mắt anh khiến em rất sợ hãi...
Trong xe lập tức yên lặng, Dương Thần giữ vững hô hấp, nhất thời không biết nói cái gì.
- Dương Thần, em không tin một người sau khi giết người sẽ cảm thấy vui vẻ, em cũng không tin kết thúc của mọi chuyện đều nhất định phải có người chết. Anh không phải từng nói với em, chị Thái Ngưng vì không muốn anh giết tên Tằng Mậu kia, mà giúp anh chống đỡ những việc kia sao. Em nghĩ chị ấy hẳn là cũng giống em, luôn không thích tay anh dính máu tươi.
Lâm Nhược Khê khẽ thở dài, vươn tay trái âu yếm cánh tay phải của Dương Thần, nói:
- Anh không cần bởi vì Lý Minh Hòa hạ độc em, liền cảm thấy nhất định phải vì em đi giết hắn. Với em mà nói, Lý Minh Hòa chỉ cần bị trừng phạt là được rồi, em càng không hy vọng nhìn thấy, bởi vì giết người, trong mắt anh một mảnh màu đỏ... như vậy sẽ làm cho em cảm thấy anh rất xa lạ, không phải là Dương Thần mà hằng ngày cùng chúng ta sinh sống... anh hiểu chứ.
Rốt cục, khóe miệng Dương Thần nổi lên một tia cười bất đắc dĩ:
- Thật sự là bị em đánh bại, sớm biết như vậy anh sẽ nói dối em đem Lý Minh Hòa ngầm giải quyết. Được anh hứa với em, nếu hắn không làm chuyện gì quá đáng, anh sẽ đưa hắn ra toà án nhận hình phạt. Tuy nhiên, nếu chẳng may hắn lại làm chuyện gì khiến anh không thoải mái... Đã thế chớ có trách anh.
Lâm Nhược Khê có chút yếu mềm gật gật đầu:
- Vâng, đương nhiên, nếu hắn thật sự uy hiếp đến anh, vậy thì không có biện pháp gì nữa.
Dương Thần trong lòng thầm nhủ, Lý Minh Hòa phản kháng là tất nhiên, cho nên, giết hắn kỳ thật cũng là chuyện sớm muộn. Chẳng qua, không ngờ Lâm Nhược Khê trong lòng còn sợ hãi như vậy đối với hành động giết người của hắn, thật sự khiến hắn thật sự hơi xúc động.
Đối với những người sinh hoạt trong xã hội bình thường mà nói, dù là người chết cũng là chuyện hết sức khủng khiếp, huống chi cảnh giết người máu đỏ tươi đầy đất, tự mình phải chú ý đến cảm giác của người bên cạnh một chút mới đúng. Đặc biệt khi giết người để lộ ra sát khí, chỉ sợ một tia, đối với Lâm Nhược Khê mà nói đều là sự kích động lớn.
Thời điểm nói chuyện, xe cũng đã sắp đến tòa nhà Quốc tế Ngọc Lôi, mà cùng lúc đó, Mạc Thiện Ny lại gọi điện thoại tới, lần này là gọi cho Lâm Nhược Khê.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Story
Chương 697: Chơi chưa chán
10.0/10 từ 21 lượt.