Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 612: Hoa hậu trường

Lưu Minh Ngọc khẽ nhíu mày, dường như lo lắng công ty có việc gấp tìm cô, nhưng vẫn đi ra lấy điện thoại di động.

Nhìn dãy số, Lưu Minh Ngọc dường như nhẹ nhàng thở ra, nhận điện thoại nói:

- Hải Lệ, sao lại gọi cho tôi lúc này?

Nghe giọng nói của Lưu Minh Ngọc, chắc hẳn là người quen.

Hàn huyên một lát với người phụ nữ tên Hải Lệ kia xong, sắc mặt Lưu Minh Ngọc hơi có chút trù trừ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp lại, như là đã đồng ý chuyện gì.

Dập máy xong, Lưu Minh Ngọc không đợi Dương Thần hỏi, đã nói:

- Hải Lệ là bạn học đại học của em, cũng là bạn tốt của em, cô ấy mời em tham gia một cuộc tụ tập đơn giản, lớp trưởng đại học của em từ Tô Tỉnh trở về công tác, bởi vì không có nhiều thời gian lắm cho nên muốn buổi chiều mọi người cũng tụ tập một lúc.

Dương Thần thấy có chút vui vui, hắn vốn không đi học ở đây, đối với “bạn học” cảm thấy rất xa lạ, cho nên nghe thấy Lưu Minh Ngọc tham gia tụ tập với bạn học, hắn cảm thấy hơi ngưỡng mộ.

- Vậy em đi đi, dù sao mấy ngày này anh cũng rảnh, chờ em tụ tập xong, anh lại đi chơi với em.

Dương Thần cũng không muốn cản trở buổi tụ tập hiếm có của người ta.

Lưu Minh Ngọc hé miệng nói:

- Dương Thần, anh đi cùng em.

Dương Thần sửng sốt:

- Việc này… có được không?

- Có gì mà không được, bạn học tụ tập, mang bạn trai đi cùng thì có sao, hơn nữa cũng không ai nói là không được đi.

Lưu Minh Ngọc nói xa xôi:

- Các bạn học của em rất nhiều người đã kết hôn, trước kia đi tụ tập, toàn là em đi một mình… đi cũng thấy hơi kỳ kỳ.

Dương Thần giật mình, hóa ra là Lưu Minh Ngọc muốn hắn đi cùng cô giữ thể diện, nhưng cũng không sao, chính mình cũng là người đàn ông của cô ấy, hơn nữa chính mình cũng muốn hiểu thêm những người phụ nữ quanh mình, tất nhiên là được đi tiếp xúc các mối quan hệ của các cô ấy là tốt nhất.

- Vậy có cần phải mặc vest đeo caravat không?

Dương Thần hơi băn khoăn hỏi.


- Sao phải mặc vest đeo caravat?

Lưu Minh Ngọc buồn bực.

- Trước giờ anh chưa từng tham gia buổi tụ tập nào của bạn học cũ, không biết phải làm gì, sợ làm em mất mặt.

Dương Thần ngượng ngùng cười.

Lưu Minh Ngọc bật cười, lườm hắn một cái:

- Anh mặt dày như vậy, mất mặt cũng không ai để ý, anh như vậy là được rồi, mọi người cũng là tùy tiện tụ tập chút, không phải là mở cuộc họp đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân. Em đi thay đồ, trang điểm một lát, sẽ ra ngay, anh ở đây đợi một lát.

Nói là sẽ ra ngay nhưng cũng phải bốn mươi phút sau hai người mới xuất phát được.

Lưu Minh Ngọc thay một chiếc quần lụa mỏng hai lớp màu xanh nhạt của Chanel, lộ ra một đôi bắp chân trắng nõn, trên người còn đeo trang sức, làm cho chiếc cổ của cô đặc biệt thon dài, nhìn rất giống minh tinh Nhật – Hàn, bởi vì bên ngoài nắng to nên cô còn đeo một chiếc kính râm hoa văn rất thời trang.

Cách ăn mặc như vậy ngày thường lúc đi làm không thấy được, cả bộ áo quần này, ít nhất cũng tốn 2 vạn tệ, cho dù là tầng lớp trên ở Ngọc Lôi, nếu Lưu Minh Ngọc mặc như vậy ở công ty cũng quá là huênh hoang.

Dương Thần nhìn cách ăn mặc của chính mình, tuy rằng cũng toàn là hàng hiệu lúc trước Lâm Nhược Khê mua cho, nhưng vẫn có chút khó coi, nhưng hắn cũng không phải là người lưu ý quá mức. Lưu Minh Ngọc nói không thành vấn đề, hắn cũng không quan tâm.

Bởi vì xe của Lưu Minh Ngọc còn ở công ty, nên hai người đi xe của Dương Thần. Địa điểm gặp là một khu nhà xa hoa ở phía Đông Trung Hải, người bình thường lương 1 năm chưa đén hai mươi mấy vạn không thể có cơ hội vào đây, có thể thấy mấy người bạn học của Lưu Minh Ngọc làm ăn cũng không tồi.

Dương Thần lái xe đến nơi cũng vừa lúc có mấy người cả nam cả nữ cũng đang muốn đi vào tòa nhà.

Xuống xe, Lưu Minh Ngọc tháo kính râm xuống, đi mau về hướng cửa, vẫy tay với một cô gái tóc quăn, cao gầy, gọi:

- Hải Lệ.

Cô gái tóc quăn kia quay người lại, lộ ra khuôn mặt tròn tròn, nhìn thấy Lưu Minh Ngọc liền vui vẻ chạy tới, thân mật ôm Lưu Minh Ngọc.

- Minh Ngọc, khó có ngày đi làm mà cậu lại đến được, tôi còn tưởng cậu sẽ không đến.

Hải Lệ vui vẻ nói, ánh mắt chợt nhìn đến Dương Thần đã khóa xe xong đằng sau Lưu Minh Ngọc, có chút nghi hoặc dò hỏi:

- Vị tiên sinh này… là bạn trai của cậu sao?

Lưu Minh Ngọc hơi đỏ mặt, ngượng ngùng “Ừ” một tiếng.



- Xin chào, tiểu thư Hải, tôi là Dương Thần, Minh Ngọc nói có thể đi theo, nên tôi không mời mà tới.

Hải Lệ che miệng cười:

- Ai là “tiểu thư Hải”? Tôi họ Triệu, Triệu Hải Lệ, có ai họ Hải chứ?

Dương Thần ngạc nhiên, không phản ứng kịp.

Thấy bộ dạng ngơ ngác của Dương Thần, Hải Lệ lại cười to, kéo tay Lưu Minh Ngọc nói:

- Bạn trai cậu thật biết đùa, đợi lát nữa gặp mọi người, chắc chắn phải khâm phục con mắt của cậu.

Dương Thần bĩu môi, người này là khen mình hay đang hạ thấp mình đây?

Lưu Minh Ngọc cũng không quan tâm, cười cười:

- Dù sao cũng là bạn trai tôi, bọn họ muốn nói thế nào thì nói.

Hải Lệ bỗng thở dài:

- Việc Tề Khải tôi đã nghe nói, tôi không nghĩ Tề gia lại thảm vậy, may mà cậu nhanh chóng thoát ra được chuyện đó, thấy cậu có bạn trai, tôi làm chị em cũng thấy yên tâm.

Cả nhà Tề Khải bị Lưu Thanh Sơn của hội Thanh Long tàn sát hầu như không còn ai, Lưu Minh Ngọc và Dương Thần thấy cảm kích, chuyện này mặc dù đã được áp chế, nhưng để xã hội không ai biết được là điều không thể.

Lưu Minh Ngọc nghe tên Tề Khải, sắc mặt không có gì biến đổi.

- Đó đều là chuyện quá khứ, không có gì để nói.

Triệu Hải Lệ cũng sợ làm Lưu Minh Ngọc không thoải mái, lập tức tủm tỉm cười nói:

- Đi, lớp trưởng và bọn họ đều ở bên trong, còn có tiên sinh Dương Thần lần đầu tham gia tụ tập, hoan nghênh anh, cùng đi thôi.

Triệu Hải Lệ tính nhiệt tình, Dương Thần cũng không so đo việc cô chê cười mình, cười ha hả đi theo sau hai người phụ nữ, đi vào trong tòa nhà.

Lưu Minh Ngọc tuy rằng mang theo Dương Thần cùng đi, nhưng lại không muốn có dáng vẻ kệch cỡm bám dính lấy hắn, đó không phải phong cách của cô, cho nên dọc đường đi luôn cũng Triệu Hải Lệ lâu không gặp tay trong tay nói chuyện.

Trong tòa nhà rất rộng rãi, các loại phương tiện giải trí cũng đầy đủ.



- Các cậu cũng thật quá đáng, không đợi bọn tôi đến đã bắt đầu uống.

Triệu Hải Lệ vừa vào cửa, liền cười, trách.

Mấy người kia thấy Triệu Hải Lệ và Lưu Minh Ngọc, đều đứng dậy, chỉ có điều vẻ mặt lại không giống nhau lắm.

Một người đàn ông mặc trang phục tây thoải mái, áo sơ mi đỏ điển trai, ánh mắt nhìn thẳng Lưu Minh Ngọc, lộ ra vẻ vui mừng, tươi cười nói:

- Minh Ngọc, em cũng tới rồi.

Lưu Minh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, lui ra phái sau một bước, kéo tay Dương Thần, sau đó mới ôn hòa gật gật đầu chào mọi người:

- Mọi người, đã lâu không gặp.

Tuy là làm công tác quan hệ xã hội, trên thương trường cũng thường đàm phán, nhưng Lưu Minh Ngọc rất điềm đạm, nhìn cách cô đối đãi với bạn học có thể thấy được, nhưng rất nhiều người bản tính và lúc làm việc khác hẳn nhau, không có gì kỳ lạ.

- Hoa hậu trường ta thật là càng ngày càng xinh đẹp, ồ, vị tiên sinh này, chẳng lẽ là bạn trai của Minh Ngọc?

Một người đàn ông cao gầy, để râu ngắn nói.

Lưu Minh Ngọc gật gật đầu:

- Anh ấy là Dương Thần, là đồng nghiệp, cũng là bạn trai của tôi.

Dương Thần lần này không chủ động nói chuyện, để Lưu Minh Ngọc giới thiệu chính mình, coi như là 1 kiểu tôn trọng, sau đó mới gật đầu chào hỏi mấy người kia.

Nhưng lúc nghe thấy bọn họ nói Lưu Minh Ngọc là hoa hậu trường, Dương Thần trong lòng vui vẻ, hóa ra chính mình lại có bạn gái là hoa hậu trường, nhưng lại lập tức nghĩ thêm, điều này cũng không có gì, những người phụ nữ bên mình ai cũng là hoa hậu đủ cấp bậc.

Mọi người có chút không ngờ, nhưng vẫn lễ phép đáp lại, mời Dương Thần ngồi xuống ghế sô pha.

Triệu Hải Lệ có thể nói là cái máy nói chuyện trong nhóm, còn đặc biệt quan trọng, vừa ngồi xuống đã giới thiệu cho Dương Thần tên từng người, để Dương Thần biết từng người một.

Trước hết là người đàn ông nói chuyện cũng Lưu Minh Ngọc, chính là lớp trưởng từ Tô Tỉnh về, Chu Khang Vũ, nghe thấy Lưu Minh Ngọc giới thiệu Dương Thần là bạn trai cô, sắc mặt liền không tự nhiên, đợi mọi người ngồi xuống mới hỏi:

- Lần đầu gặp mặt tiên sinh Dương, anh quen Minh Ngọc bao lâu rồi? Sao chúng tôi chưa từng nghe nói?

Lời này vừa nói ra, mấy người bạn khác của Lưu Minh Ngọc cũng tò mò nhìn Dương Thần, Lưu Minh Ngọc thời đại học là hoa hậu trường rất nổi tiếng, người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, cô và Tề Khải lại có tình cảm mờ ám, những người này biết rằng, chẳng qua Tề Khải đã xuống suối vàng, “vật sở hữu” của Lưu Minh Ngọc cũng trở thành chủ đề họ quan tâm.



Dương Thần cũng không ngốc, Chu Khang Vũ này đối với mình có địch ý, nghĩ là anh ta là một trong những người theo đuổi Lưu Minh Ngọc như hổ rình mồi, vì thế cười nói:

- Gần một năm, nhưng mà chũng tôi đều rất bận, cũng không có nhiều thời gian cùng ra ngoài.

Chu Khang Vũ gật gật đầu, lại hỏi:

- Kẻ hèn này ở Tô Tỉnh làm Phó trưởng ban ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, không biết tiên sinh Dương làm chức vụ gì ở Ngọc Lôi? Tiên sinh có thể được hoa hậu trường ta ưu ái, chắc chắn phải có chỗ hơn người.

Lời nói này hiển nhiên là có ý bộc lộ tài năng.

Không đợi Dương Thần nói gì, một người mập mạp bụng bia ngạc nhiên, thán phục nói:

- Trời ạ, lớp trưởng à, cậu cũng quá siêu phàm, mới một năm đã lại thăng chức nữa.

- Mấy ngày trước, ba tôi trở về nói, lớp trưởng của tôi vào ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tô Tỉnh, tôi còn không tin, không ngờ là thật.

Một người bạn học khác cảm thán.

Chu Khang Vũ sắc mặt thản nhiên, khoát tay, nói:

- Đây cũng là do tôi may mắn, bù vào chỗ trống, không có gì đáng ngạc nhiên.

- Lớp trưởng cậu đùng khiêm tốn, đến người không biết gì về chính trị như tôi cũng biết, cậu tuổi này đã vào bộ máy Tỉnh ủy, về sau sẽ còn khó biết, tôi thấy, cả nước người công tác ở Tỉnh ủy ở tuổi cậu không có mấy người.

Triệu Hải Lệ thán phục nói.

Mọi người thổi phống như vậy, Chu Khang Vũ cũng lộ vẻ mặt tự hào, nhìn rất hưởng thụ, những người đang ngồi đây đều có gia cảnh phong phú, trước kia cũng học một trường, giờ lại khen ngợi, thán phục mình, đây không phải là minh chứng nổi bật nhất sao?

Nhưng, lúc Chu Khang Vũ nhìn Lưu Minh Ngọc, lại buồn rầu phát hiện, sắc mặt Lưu Minh Ngọc thản nhiên mỉm cười, không có ý nịnh hót mình, thậm chí đến kinh ngạc cũng không có.

Việc này kỳ thực cũng không trách được Lưu Minh Ngọc, nếu là Lưu Minh Ngọc trước kia, có lẽ thấy Chu Khang Vũ trẻ tuổi vậy tiến vào Tỉnh ủy cũng ít nhiều thấy khiếp sợ, nhưng hôm nay, không nói đến người đàn ông của mình là Dương Thần, có thân phận là cháu ruột trong Dương gia, một trong bốn đại gia tộc, lại có bản lĩnh, thực lực, cho dù cha mình là xã hội đen, Lưu Thanh Sơn, là người đứng đầu xã hội đen ở Yến Kinh, bộ trưởng ở Yến Kinh còn phải nể mặt Lưu Thanh Sơn, cô là con gái Lưu Thanh Sơn, đối với người làm quan cũng không coi trọng như trước.

Chu Khang Vũ lại không biết là Lưu Minh Ngọc nghĩ gì, chỉ cho là cô bị Dương Thần mê hoặc, biến thành si ngốc, không biết tiền đồ của gã xán lạn thế nào, lại nói thêm:

- Mọi người đừng khách sáo thế, tôi còn là lớp trưởng của mọi người, không có gì ghê gớm. Nhưng tiên sinh Dương Thần hôm nay là khách, có thể khiến Minh Ngọc chọn làm bạn trai, tôi rất tò mò, mọi người chẳng lẽ không muốn hiểu rõ một chút? Tiên sinh Dương, vẫn chưa biết chức vụ của anh?

Kỳ thực, vấn đề này, mặc kệ Dương Thần trả lời như thế nào cũng sẽ nhục nhã hơn, bởi vì hắn không thể là chủ tịch của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, nhiều lắm cũng chỉ là một giám đốc, mà một giám đốc trong công ty đa quốc gia cũng không có gì là lạ, so với Chu Khang Vũ tuổi còn trẻ đã nắm quyền cán bộ cấp sở, thật sự là còn kém xa.

Mọi người thật ra cũng biết, Chu Khang Vũ là cố ý làm Dương Thần khó chịu, muốn trước mặt Lưu Minh Ngọc so sánh, dù không khiến cô hồi tâm chuyển ý, cũng có thể khiến cái tên Dương Thần người ngoài này khó chịu.

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Story Chương 612: Hoa hậu trường
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...