Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 575: Chương 575:
Dương Thần sớm biết Lâm Nhược Khê có chút hiểu biết thân phận của mình. Thậm chí trước kia hắn đã sớm nghĩ đến một chút, chỉ có điều không nói ra.
Hiện giờ hắn được nghe Lâm Nhược Khê nói trắng ra như vậy kêu mình là “Minh Vương”, Dương Thần ngoại trừ cười khổ cũng không ngờ. Dù sao khi trước ở Pháp, thân phận của mình cũng rất dễ bị Lâm Nhược Khê biết.
Đích thực, quá khứ Lâm Nhược Khê cũng sẽ biến thành núi lạnh sương băng như vậy. Trên mức độ rất lớn, là một người trẻ tuổi thì giao lưu với những nữ tử trẻ tuổi. Trong thế giới đấu tranh gắt gao, là cách bảo vệ mình.
Hơn nữa, gia đình Lâm Nhược Khê cũng khiến cô chịu nhiều tổn thương, rất khó cởi bỏ nội tâm sống lạc quan vui vẻ.
Nhưng bây giờ bất đồng, Lâm Nhược Khê trải qua vài lần tìm đường sống - sống từ chỗ chết. Đã có nhiều cảm ngộ và nhận thức với cuộc sống.
Hiện tại cô phát hiện, căn bản không cần lo lắng cho mình như trước đây, lo lắng công ty. Đương nhiên cũng không cần thiết đem hết thảy tinh lực liều mạng làm việc như vậy, khiến mình giống như con nhím khó gần.
Gia đình và hôn nhân, với một người phụ nữ mà nói khẳng định rất có ý nghĩa, Lâm Nhược Khê hiểu được chỉ có điều không có cơ hội có thể đối mặt.
Cũng may, Dương Thần cho cô một lá gan có thể buông xuống. Cơ hội kinh doanh chính cuộc sống của mình, Lâm Nhược Khê cũng sẽ tiếp nhận không khách khí.
Thấy Dương Thần nói không ra lời, Lâm Nhược Khê cũng không chờ hắn tỏ thái độ, ôm một đống quần áo phải giặt, đến bên Dương Thần, hạ giọng nói bên tai Dương Thần:
- Ông xã… Chờ anh suy nghĩ rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng em tìm em…
Lời ấy nói ra u lan, khiến trong lòng Dương Thần kinh hoàng. Không ngờ nữ nhân này lại có thể gọi mình “ông xã” dễ dàng như vậy, thật đúng là nói đến liền đến, còn muốn… đến phòng tìm!? Ý là…
Nhưng lập tức, tâm nóng ngay tức khắc lại làm lạnh xuống. Lâm Nhược Khê nói chính là “hiểu rõ ràng” rồi, vài chữ hàm nghĩa. Đơn giản là, chờ thời điểm mình vứt bỏ những người phụ nữ khác.
- Em nói như vậy với việc không nói gì có gì khác nhau?
Dương Thần cười khổ nói.
Lâm Nhược Khê vẻ mặt thoải mái nói:
- Không có gì khác nhau, em chính là muốn anh khó chịu.
- Cái gì?
Dương Thần nghi ngờ mình nghe nhầm.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói:
- Em chính là muốn kích thích anh, đem đồ ăn để trước mặt anh, lại dám không há miệng ăn. Em muốn làm anh khó chịu, anh đã khó chịu, trong lòng sẽ nghẹn khí, nghẹn nhiều một ngày nào đó sẽ bùng nổ. Thời điểm làm anh bùng nổ, không phải đối với em, chính là đối với người phụ nữ khác. Nếu anh giải phóng em, em lại càng tỏ ra khổ sở đáng thương trước mặt bề trên. Đến lúc đó không chỉ có mẹ, khả năng đến ông nội ở Yến Kinh cũng sẽ giúp đỡ em.
Nếu anh phát hỏa với nữ nhân khác, vậy rất tốt. Khẳng định tình cảm của các người sẽ có khe hở, trăm lợi không bằng một hại. Có lẽ đến lúc đó, không cần em muốn, các cô liền chủ động rời xa.
Cột sống Dương Thần một hồi phát lạnh, thở dài:
- Lâm Nhược Khê, em có biết là em rất biết tính toán không?
- Em biết chứ, cho tới bây giờ em không che giấu nữa.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê tràn đầy trêu tức:
- Thế nào, có phải lòng dạ đàn bà độc ác nhất không? Không sao, trừ phi ngày nào đó anh không yêu em, nói cách khác, anh đấu không lại em…
Dương Thần nhéo nhéo nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, không có lời nào để nói. Đích xác, hết thảy đều là do mình yêu cô ấy vả lại cô ấy cũng yêu mình.
Trận cờ này, không có thị phi đúng sai. Nếu có chỉ là trong lòng chinh phục đối phương.
Dường như Lâm Nhược Khê nghĩ đến cái gì, mới vừa đi ra, quay đầu lại nói:
- Đúng rồi, ông xã thân mến… Ước định của em với anh, trong vòng một năm không ra tay với nữ nhân nào. Cho nên, một năm về sau, nếu em làm gì… Anh cũng đừng trách em nhé!
Dương Thần quay mạnh đầu lại, gần như không thể tin được, Lâm Nhược Khê không ngờ trực tiếp uy hiếp mình như vậy.
Lâm Nhược Khê hé miệng cười nói:
- Kỳ thật chỉ cần trong một năm đoạn tuyệt quan hệ với các cô. Em cũng sẽ không để tâm nhiều. Hơn nữa, Thiện Ny còn là chị em tốt của em. Em cũng không muốn làm hại cô ấy.
- Em đoạn tuyệt đến mức như vậy sao?
Dương Thần trầm thấp hỏi.
Mắt Lâm Nhược Khê phát màu lạnh:
- Nếu các cô muốn yêu người đàn ông đã có vợ này, vậy nên chuẩn bị chịu hậu quả.
Dương Thần yên lặng, không có lời nào để nói. Một khi Lâm Nhược Khê chơi trò “vô nhân đạo” với các nữ nhân khác, Dương Thần liền cảm thấy ngày cuối của mình không sớm thì muộn cũng sẽ đến.
Đường đường một đấng nam nhi như mình, làm sao có thể để một nữ nhân chơi cho nghẹn khuất như vậy? Chính mình nhuyễn ra, còn không thể cứng rắn!?
Đang lúc Dương Thần hạ nhẫn tâm nhìn nhan sắc Lâm Nhược Khê một cái, Lâm Nhược Khê đang đứng ở cửa dường như nhìn thấu, thản nhiên nói:
- Có phải anh cảm thấy, nếu dùng sức mạnh đánh gục em, em cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời anh? Nếu anh thực sự nghĩ như vậy, hoàn tòan có thể thử xem. Dù sao chuyện trên giường với chồng em cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận được.
Chỉ có điều, nếu chẳng may em sợ hãi. Có chống cự, cõ lẽ cũng rất dễ bị tổn thương. Mà một khi em đã bị tổn thương, có vẻ có nhiều chuyện để hàn huyên với mẹ, Ưm… Không biết nếu mẹ biết, con trai bà không ngờ thô thiển với vợ như vậy, bà sẽ nghĩ sao?
Dương Thần lảo đảo lùi hai bước, đặt mông ngã trên giường mình, khuôn mặt suy sụp cúi xuống, khóc không ra nước mắt.
Lâm Nhược Khê cong miệng, một độ cong của người thắng thế phất tay với Dương Thần, nói câu “ngủ ngon!” liền giúp Dương Thần đóng cửa lại rời khỏi.
Cả đêm. Dương Thần đều không có ý ngủ. Nằm trên giường trằn trọc, trong đầu đều là những lời thay đổi của Lâm Nhược Khê, vẻ mặt biểu hiện.
Hắn đột nhiên hoài niệm hiện lên cái băng băng không giả sắc thái, Lâm Nhược Khê nói chuyện ngượng ngùng. Bởi Lâm Nhược Khê không có tình thú như vậy, dường như khiến hắn đau lòng. Hiện giờ vị này, tuy rằng biết cô vẫn là cô, chỉ có điều cư xử không giống… Cô làm Dương Thần thực sự đau đầu.
Không thể đánh, không thể mắng, bị bắt gắt gao quyết định. Dương Thần chưa từng cảm thấy uất ức như thế này bao giờ. Được một nữ nhân coi trọng, hóa ra cũng có sự tình khổ như vậy.
Chỉ có thể đi một bước biết một bước, Dương Thần suy nghĩ cả đêm vẫn không có cách giải quyết nào.
Đợi sau khi hừng đông lên, Dương Thần cũng khá mệt. Ngủ với hắn mà nói, kỳ thật có thể có, có thể không chẳng qua là thói quen thôi.
Vì là cuối tuần nên Dương Thần xuống lầu hơi muộn chút, phát hiện trong nhà ăn chỉ có vú Vương thu dọn bát đũa, không thấy bóng dáng những người khác, buồn bực hỏi han:
- Vú Vương, sao mọi người lại ăn xong rồi?
Vú Vương vì việc mà An Tâm tâm sự, cũng không nhiệt tình với Dương Thần như trước kia, gật gật đầu nói:
- Ăn xong lâu rồi, đêm qua đã nói rồi. Hôm nay muốn đi cô nhi viện thăm tụi nhỏ, đến cô bé Trinh Tú cũng đi.
- Trinh Tú cũng đi?
Khóe miệng Dương Thần co giật một hồi, tuy rằng việc Trinh Tú trở lại cô nhi viện là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại là giai đoạn cô bé ôn thi vào trường cao đẳng, không phải thời điểm đặc biệt sẽ không về cô nhi viện, dù sao đi đến đó cũng mất cả nửa ngày.
Rất rõ ràng, Lâm Nhược Khê đến cả Trinh Tú cũng không buông tha, muốn kéo mọi người trong nhà đến bên cô, khiến mình tứ cố vô thân!
Nghĩ những điều này, Dương Thần ăn uống giảm hơn nửa phần, sau khi ăn tùy tiện mấy miếng, liền lái xe đi ra. Hắn không phải muốn đi cô nhi viện mà đi đên trại an dưỡng Thường Xuân.
Kỳ thật từ khi về nước định đến trại an dưỡng xem Jane điều trị bệnh cho Đường lão gia thế nào, gần đây Đường Uyển có gặp phiền toái gì không. Đầu mình lại có vấn đề, ngày qua Châu Âu đau đầu, cần nói Jane kiểm tra giúp mình một chút.
Nhưng vừa về nước, các sự việc nối nhau đến. Dương Thần cũng không để thời gian rảnh cuối tuần trôi qua, quyết định làm một việc.
Giao thông cuối tuần có chút tắc. Trải qua gần một giờ lái xe Dương Thần vào trại an dưỡng. Chào hỏi thoải mái mọi người ở cửa bảo an rồi nhẹ nhàng đi vào hướng nội đình nơi Đường lão gia đang ở.
Vừa mới bước vào phía trong quen thuộc, trước mắt xuất hiện một hình ảnh khiến Dương Thần có chút kinh ngạc.
Ở dưới tàng cây một gốc cây táo cao lớn, bàn ghế đá. Hai người một già, một trẻ cầm cờ vây, ở bàn đá đang đánh cờ.
Nữ nhân cả người diện áo trắng dài, sợi tóc màu hổ phách đơn giản, cơ bắp lộ ra. Lộ ra một bên sườn mặt dung mạo lạnh lùng diễm lệ, rõ ràng là Jane.
Mà người già kia, mới đầu còn không nhận ra. Tóc hoa râm, áo xanh đen rộng thùng thình, tinh thần sáng láng, ánh mắt có vài phần ngạo nghễ hống hách—không ngờ là Đường lão gia trước đây vẫn điên, tê liệt?
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Hiện giờ hắn được nghe Lâm Nhược Khê nói trắng ra như vậy kêu mình là “Minh Vương”, Dương Thần ngoại trừ cười khổ cũng không ngờ. Dù sao khi trước ở Pháp, thân phận của mình cũng rất dễ bị Lâm Nhược Khê biết.
Đích thực, quá khứ Lâm Nhược Khê cũng sẽ biến thành núi lạnh sương băng như vậy. Trên mức độ rất lớn, là một người trẻ tuổi thì giao lưu với những nữ tử trẻ tuổi. Trong thế giới đấu tranh gắt gao, là cách bảo vệ mình.
Hơn nữa, gia đình Lâm Nhược Khê cũng khiến cô chịu nhiều tổn thương, rất khó cởi bỏ nội tâm sống lạc quan vui vẻ.
Nhưng bây giờ bất đồng, Lâm Nhược Khê trải qua vài lần tìm đường sống - sống từ chỗ chết. Đã có nhiều cảm ngộ và nhận thức với cuộc sống.
Hiện tại cô phát hiện, căn bản không cần lo lắng cho mình như trước đây, lo lắng công ty. Đương nhiên cũng không cần thiết đem hết thảy tinh lực liều mạng làm việc như vậy, khiến mình giống như con nhím khó gần.
Gia đình và hôn nhân, với một người phụ nữ mà nói khẳng định rất có ý nghĩa, Lâm Nhược Khê hiểu được chỉ có điều không có cơ hội có thể đối mặt.
Cũng may, Dương Thần cho cô một lá gan có thể buông xuống. Cơ hội kinh doanh chính cuộc sống của mình, Lâm Nhược Khê cũng sẽ tiếp nhận không khách khí.
Thấy Dương Thần nói không ra lời, Lâm Nhược Khê cũng không chờ hắn tỏ thái độ, ôm một đống quần áo phải giặt, đến bên Dương Thần, hạ giọng nói bên tai Dương Thần:
- Ông xã… Chờ anh suy nghĩ rõ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng em tìm em…
Lời ấy nói ra u lan, khiến trong lòng Dương Thần kinh hoàng. Không ngờ nữ nhân này lại có thể gọi mình “ông xã” dễ dàng như vậy, thật đúng là nói đến liền đến, còn muốn… đến phòng tìm!? Ý là…
Nhưng lập tức, tâm nóng ngay tức khắc lại làm lạnh xuống. Lâm Nhược Khê nói chính là “hiểu rõ ràng” rồi, vài chữ hàm nghĩa. Đơn giản là, chờ thời điểm mình vứt bỏ những người phụ nữ khác.
- Em nói như vậy với việc không nói gì có gì khác nhau?
Dương Thần cười khổ nói.
Lâm Nhược Khê vẻ mặt thoải mái nói:
- Không có gì khác nhau, em chính là muốn anh khó chịu.
- Cái gì?
Dương Thần nghi ngờ mình nghe nhầm.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói:
- Em chính là muốn kích thích anh, đem đồ ăn để trước mặt anh, lại dám không há miệng ăn. Em muốn làm anh khó chịu, anh đã khó chịu, trong lòng sẽ nghẹn khí, nghẹn nhiều một ngày nào đó sẽ bùng nổ. Thời điểm làm anh bùng nổ, không phải đối với em, chính là đối với người phụ nữ khác. Nếu anh giải phóng em, em lại càng tỏ ra khổ sở đáng thương trước mặt bề trên. Đến lúc đó không chỉ có mẹ, khả năng đến ông nội ở Yến Kinh cũng sẽ giúp đỡ em.
Nếu anh phát hỏa với nữ nhân khác, vậy rất tốt. Khẳng định tình cảm của các người sẽ có khe hở, trăm lợi không bằng một hại. Có lẽ đến lúc đó, không cần em muốn, các cô liền chủ động rời xa.
Cột sống Dương Thần một hồi phát lạnh, thở dài:
- Lâm Nhược Khê, em có biết là em rất biết tính toán không?
- Em biết chứ, cho tới bây giờ em không che giấu nữa.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê tràn đầy trêu tức:
- Thế nào, có phải lòng dạ đàn bà độc ác nhất không? Không sao, trừ phi ngày nào đó anh không yêu em, nói cách khác, anh đấu không lại em…
Dương Thần nhéo nhéo nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, không có lời nào để nói. Đích xác, hết thảy đều là do mình yêu cô ấy vả lại cô ấy cũng yêu mình.
Trận cờ này, không có thị phi đúng sai. Nếu có chỉ là trong lòng chinh phục đối phương.
Dường như Lâm Nhược Khê nghĩ đến cái gì, mới vừa đi ra, quay đầu lại nói:
- Đúng rồi, ông xã thân mến… Ước định của em với anh, trong vòng một năm không ra tay với nữ nhân nào. Cho nên, một năm về sau, nếu em làm gì… Anh cũng đừng trách em nhé!
Dương Thần quay mạnh đầu lại, gần như không thể tin được, Lâm Nhược Khê không ngờ trực tiếp uy hiếp mình như vậy.
Lâm Nhược Khê hé miệng cười nói:
- Kỳ thật chỉ cần trong một năm đoạn tuyệt quan hệ với các cô. Em cũng sẽ không để tâm nhiều. Hơn nữa, Thiện Ny còn là chị em tốt của em. Em cũng không muốn làm hại cô ấy.
- Em đoạn tuyệt đến mức như vậy sao?
Dương Thần trầm thấp hỏi.
Mắt Lâm Nhược Khê phát màu lạnh:
- Nếu các cô muốn yêu người đàn ông đã có vợ này, vậy nên chuẩn bị chịu hậu quả.
Dương Thần yên lặng, không có lời nào để nói. Một khi Lâm Nhược Khê chơi trò “vô nhân đạo” với các nữ nhân khác, Dương Thần liền cảm thấy ngày cuối của mình không sớm thì muộn cũng sẽ đến.
Đường đường một đấng nam nhi như mình, làm sao có thể để một nữ nhân chơi cho nghẹn khuất như vậy? Chính mình nhuyễn ra, còn không thể cứng rắn!?
Đang lúc Dương Thần hạ nhẫn tâm nhìn nhan sắc Lâm Nhược Khê một cái, Lâm Nhược Khê đang đứng ở cửa dường như nhìn thấu, thản nhiên nói:
- Có phải anh cảm thấy, nếu dùng sức mạnh đánh gục em, em cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời anh? Nếu anh thực sự nghĩ như vậy, hoàn tòan có thể thử xem. Dù sao chuyện trên giường với chồng em cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận được.
Chỉ có điều, nếu chẳng may em sợ hãi. Có chống cự, cõ lẽ cũng rất dễ bị tổn thương. Mà một khi em đã bị tổn thương, có vẻ có nhiều chuyện để hàn huyên với mẹ, Ưm… Không biết nếu mẹ biết, con trai bà không ngờ thô thiển với vợ như vậy, bà sẽ nghĩ sao?
Dương Thần lảo đảo lùi hai bước, đặt mông ngã trên giường mình, khuôn mặt suy sụp cúi xuống, khóc không ra nước mắt.
Lâm Nhược Khê cong miệng, một độ cong của người thắng thế phất tay với Dương Thần, nói câu “ngủ ngon!” liền giúp Dương Thần đóng cửa lại rời khỏi.
Cả đêm. Dương Thần đều không có ý ngủ. Nằm trên giường trằn trọc, trong đầu đều là những lời thay đổi của Lâm Nhược Khê, vẻ mặt biểu hiện.
Hắn đột nhiên hoài niệm hiện lên cái băng băng không giả sắc thái, Lâm Nhược Khê nói chuyện ngượng ngùng. Bởi Lâm Nhược Khê không có tình thú như vậy, dường như khiến hắn đau lòng. Hiện giờ vị này, tuy rằng biết cô vẫn là cô, chỉ có điều cư xử không giống… Cô làm Dương Thần thực sự đau đầu.
Không thể đánh, không thể mắng, bị bắt gắt gao quyết định. Dương Thần chưa từng cảm thấy uất ức như thế này bao giờ. Được một nữ nhân coi trọng, hóa ra cũng có sự tình khổ như vậy.
Chỉ có thể đi một bước biết một bước, Dương Thần suy nghĩ cả đêm vẫn không có cách giải quyết nào.
Đợi sau khi hừng đông lên, Dương Thần cũng khá mệt. Ngủ với hắn mà nói, kỳ thật có thể có, có thể không chẳng qua là thói quen thôi.
Vì là cuối tuần nên Dương Thần xuống lầu hơi muộn chút, phát hiện trong nhà ăn chỉ có vú Vương thu dọn bát đũa, không thấy bóng dáng những người khác, buồn bực hỏi han:
- Vú Vương, sao mọi người lại ăn xong rồi?
Vú Vương vì việc mà An Tâm tâm sự, cũng không nhiệt tình với Dương Thần như trước kia, gật gật đầu nói:
- Ăn xong lâu rồi, đêm qua đã nói rồi. Hôm nay muốn đi cô nhi viện thăm tụi nhỏ, đến cô bé Trinh Tú cũng đi.
- Trinh Tú cũng đi?
Khóe miệng Dương Thần co giật một hồi, tuy rằng việc Trinh Tú trở lại cô nhi viện là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại là giai đoạn cô bé ôn thi vào trường cao đẳng, không phải thời điểm đặc biệt sẽ không về cô nhi viện, dù sao đi đến đó cũng mất cả nửa ngày.
Rất rõ ràng, Lâm Nhược Khê đến cả Trinh Tú cũng không buông tha, muốn kéo mọi người trong nhà đến bên cô, khiến mình tứ cố vô thân!
Nghĩ những điều này, Dương Thần ăn uống giảm hơn nửa phần, sau khi ăn tùy tiện mấy miếng, liền lái xe đi ra. Hắn không phải muốn đi cô nhi viện mà đi đên trại an dưỡng Thường Xuân.
Kỳ thật từ khi về nước định đến trại an dưỡng xem Jane điều trị bệnh cho Đường lão gia thế nào, gần đây Đường Uyển có gặp phiền toái gì không. Đầu mình lại có vấn đề, ngày qua Châu Âu đau đầu, cần nói Jane kiểm tra giúp mình một chút.
Nhưng vừa về nước, các sự việc nối nhau đến. Dương Thần cũng không để thời gian rảnh cuối tuần trôi qua, quyết định làm một việc.
Giao thông cuối tuần có chút tắc. Trải qua gần một giờ lái xe Dương Thần vào trại an dưỡng. Chào hỏi thoải mái mọi người ở cửa bảo an rồi nhẹ nhàng đi vào hướng nội đình nơi Đường lão gia đang ở.
Vừa mới bước vào phía trong quen thuộc, trước mắt xuất hiện một hình ảnh khiến Dương Thần có chút kinh ngạc.
Ở dưới tàng cây một gốc cây táo cao lớn, bàn ghế đá. Hai người một già, một trẻ cầm cờ vây, ở bàn đá đang đánh cờ.
Nữ nhân cả người diện áo trắng dài, sợi tóc màu hổ phách đơn giản, cơ bắp lộ ra. Lộ ra một bên sườn mặt dung mạo lạnh lùng diễm lệ, rõ ràng là Jane.
Mà người già kia, mới đầu còn không nhận ra. Tóc hoa râm, áo xanh đen rộng thùng thình, tinh thần sáng láng, ánh mắt có vài phần ngạo nghễ hống hách—không ngờ là Đường lão gia trước đây vẫn điên, tê liệt?
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Story
Chương 575: Chương 575:
10.0/10 từ 21 lượt.