Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 141: Tôi muốn
Lý Tinh Tinh và viện trưởng Soa đều chú ý đến từng bước của hành động kỳ lạ của Dương Thần.
Nhìn thấy trên tường hắn treo mấy bức họa xuất thần, viện trưởng Soa mỉm cười nói:
- Vị này chính là nữ sĩ Quách Tuyết Hoa, là hi vọng hàng đầu của cô nhi viện chúng ta. Hiện tại cô đã vượt qua một trăm cô nhi viện, mỗi nhà trong cô nhi viện đều có bức họa của cô, tỏ lòng tôn trọng của cô đối với mọi người.
Lý Tinh Tinh cũng lần đầu tiên nghe nói đến Quách Tuyết Hoa, ngẩng đầu lên thấy cô gái trên bức họa thoạt nhìn có vẻ ba mươi mấy tuổi, tóc đen, khuôn mặt tròn trong sáng. Vẻ đẹp lộng lẫy sang trọng, phong thái làm người ta cảm thấy thân thiết không dám khinh nhờn.
- Đại ca Dương, anh sao thế? Anh quen nữ sĩ Quách sao?
Lý Tinh Tinh tò mò hỏi.
Dương Thần nhẹ nhàng lắc đầu cười cười:
- Thấy con gái đẹp đàn ông đều như vậy.
Lý Tinh Tinh lườm hắn một cái, cũng không quá để ý.
Tiếp tục đi cùng viện trưởng Soa vào trong, nhưng tâm trí của Dương Thần vẫn ở bức tranh kia, cảm thấy hình như đã gặp cô gái này ở đâu đó nhưng không nghĩ ra. Cảm giác này khiến Dương Thần khó chịu, tốt nhất tạm thời bỏ qua không nghĩ nhiều.
Vào phòng khách, cuối cùng gặp một đoàn trẻ con mặc quần áo sặc sỡ. Đám trẻ con trai gái đều mở to đôi mắt đen lúng liếng. Thấy Lý Tinh Tinh vào cửa, đều tỏ vẻ vui thích rất ngây thơ trong sáng, bất chấp còn phát biểu bọn chúng đã tiến lên.
- Chị xinh đẹp!
- Chị xinh đẹp, em muốn chơi trò chơi.
- Em muốn xem tranh của chị…
Đám trẻ lập tức vây quanh Lý Tinh Tinh đưa ra các yêu cầu nho nhỏ. Lý Tinh Tinh vui vẻ cười, vội ngừng lại, người bị bọn trẻ lôi kéo. May mắn là sức bọn trẻ không khỏe, nếu không quần áo của Lý Tinh Tinh có thể đã bị xé rách.
Dương Thần cảm thấy đau đầu nhưng không cần chạy trốn chỉ cần bỏ thùng xuống, mở thùng ra. Thấy bên trong quả nhiên không hề ít tranh minh họa và sách báo. Làm cho Dương Thần ngạc nhiên chính là Lý Tinh Tinh còn chuẩn bị theo không ít đồ chơi. Những đồ chơi này đủ cho bọn nhỏ bận rộn cả buổi, Lý Tinh Tinh coi như là nhàn hạ.
Thời gian ban ngày trôi qua nhanh hơn sự tưởng tượng của Dương Thần rất nhiều, ngoài bữa trưa đơn giản mấy đứa nhỏ không biết mệt mỏi vây xung quanh Lý Tinh Tinh. Muốn nghe Lý Tinh Tinh kể chuyện xưa, muốn Lý Tinh Tinh dạy bọn chúng vẽ tranh màu nước.
Lý Tinh Tinh không kham nổi, khiến Dương Thần phải thay cô kể chuyện xưa. Bọn nhỏ nghe giọng kể chuyện khô khan của Dương Thần đề tỏ vẻ bất mãn hờn dỗi.
Dương Thần ngán ngẩm, đành biến mình thành nhân vật đángg thương cần giúp đỡ, làm Lý Tinh Tinh và viện trưởng Soa cùng các nhân viên cô nhi viện đều cười khanh khách vui vẻ.
Khi mặt trời xuống núi, theo đề nghị của viện trưởng Soa bọn nhỏ mới buông tha Lý Tinh Tinh, để nhân viên chơi cùng bọn họ. Còn về một người nhàm chán như Dương Thần thì đương nhiên bị cho ra rìa rồi.
Đi ra ngoài cô nhi viện, đám trẻ con không ngừng nhìn theo chào từ biệt Lý Tinh Tinh. Mấy cô nữ sinh nước mắt lưng tròng, nhìn rất đáng thương.
Lý Tinh Tinh giơ tay vẫy vẫy bọn nhỏ, cố nén nước mắt, cắn môi cười.
Ngồi vào xe, Lý Tinh Tinh lập tức lấy giấy ăn lau khóe mắt, nức nở một lát:
- Mỗi lần chào từ biệt bọn nhỏ đều không kìm nổi nước mắt. Bọn chúng còn nhỏ như vậy đều đã không còn cha mẹ… Anh Dương, hồi bé anh rất vất vả, thật khó cho anh.
Dương Thần bĩu môi cười cười:
- Không có gì, quen rồi sẽ ổn thôi, có đôi khi có nhiều chuyện có thể khiến tôi quên chuyện lạc mất cha mẹ.
Cô mỗi ngày đều làm việc, chuyện cha mẹ người thân, căn bản không có thời gian quan tâm..
Dương Thần thầm nghĩ.
Lý Tinh Tinh thầm nói:
- Tôi chỉ hi vọng tôi kể cho bọn nhỏ nghe chuyện cổ tích, cho bọn chúng ít đồ chơi có thể làm cho bọn chúng vui vẻ. Tuy rằng trước đây nhà tôi nghèo nhưng còn có cha mẹ ở cùng, tôi cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới. Bọn chúng chắc chắn cũng rất hâm mộ những đứa trẻ có cha có mẹ. Đáng tiếc, bọn chúng không có.
Dương Thần thấy cô gái có vẻ đau lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi hói:
- Hôm nay cô giáo Lý của chúng ta tặng bọn nhỏ nhiều đồ chơi như vậy, cô giáo Lý muốn gì cho mình.
Lý Tinh Tinh bĩu môi:
- Dương đại ca không cần nói đùa như thế, tôi không phải là trẻ con.
- Không phải là trẻ con mới có quyền đòi cho mình quà tặng. Cô bận rộn cả ngày hôm nay, vất vả như vậy, tôi quyết định khao cô.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Lúc này mặt trời đã lặn, ánh nắng chiều chiếu vào trong xe màu vàng nhạt. Bên trong xe yên lặng có thể nghe thấy cả tiếng thở.
Trong mắt Lý Tinh Tinh có vài phần say mê, dường như suy nghĩ rất nhiều, mặt ửng hồng.
- Tôi nghĩ tôi muốn… tình yêu. Dương đại ca có thể cho tôi sao?
Nói xong, Lý Tinh Tinh cúi đầu, không dám nhìn Dương Thần.
Dương Thần cố nén cười, im lặng không nói gì. Lời Lý Tinh Tinh nói đột nhiên nặng hơn búa tạ, nện vào trái tim hắn.
- Tôi muốn không nhiều lắm, tôi không cần nhà, không cần xe, không cần tiền, không cần thanh danh địa vị gì… Tôi chỉ cần một phần tình yêu. Muốn Dương đại ca chỉ chú ý đến tôi, chỉ yêu mình tôi. Nhưng có lẽ điều duy nhất tôi muốn cũng là điều không thể có được…
Đúng vậy, có lẽ cái gì cũng có thể cho, nhưng cái cô muốn hắn không có cách nào cho.
Dương Thần thở dài:
- Rất xin lỗi, tôi không nghĩ đến việc này. Tuy nhiên, cô là cô gái tài giỏi, cô còn trẻ, tôi nghĩ, cô sẽ gặp người tốt. Đến lúc đó tôi có thể là anh trai của cô, tham dự hôn lễ của cô.
Nói xong những lời này Dương Thần cảm thấy không thoải mái.
Lý Tinh Tinh ngẩng đầu mắt hơi đỏ, nhưng mặt tươi cười:
- Dương đại ca, anh đừng nói thế, nếu không sẽ giống mẹ tôi, ngày nào cũng giục tôi nhanh lấy chồng, phiền chết mất.
- Ba mẹ cô có tuổi rồi, đương nhiên sẽ mong cô kết hôn. Đó cũng là điều bình thường mà.
- Lại nữa rồi, Dương đại ca, đừng nói là anh an ủi tôi. Kỳ thật nghe anh nói tôi đã thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tóm lại bây giờ tôi chưa nghĩ đến việc lập gia đình. Có lẽ đến khi Dương đại ca và chị dâu ly hôn tôi còn có cơ hội.
- Không cần hi vọng vào tôi, tôi không phải là người đàn ông tốt.
Dương Thần cảm thấy đối diện với Lý Tinh Tinh mình thật sự có chút tàn nhẫn.
Lý Tinh Tinh lắc đầu:
- Đàn ông các anh tự nói không tính, phải phụ nữ nói mới tính.
Nói thế dường như cũng có lý. Một cây cải củ một hố, ra vẻ hố mình lớn. Tuy nói đàn ông như hố cũng có người không ra gì.
- Được rồi, Tinh Tinh
Dương Thần nhớ đến chuyện khác:
- Lần trước cô nói đã dọn ra ngoài, thế nào?
- Tốt lắm, tìm phòng rồi, tuy nhiên qua một hồi tôi không muốn tự xây hay mua gì, việc này rất phiền toái. Tôi tính thuê một phòng nhỏ ở. Với tiền lương hiện tại của tôi hẳn là cũng không khó.
Lý Tinh Tinh nói.
Dương Thần gật đầu, cô gái trưởng thành suy nghĩ cũng dần độc lập lên. Nhìn vẻ hơi mệt mỏi của Tinh Tinh, Dương Thần không nói gì nữa, lái xe đưa cô về nhà.
Nháy mắt đã hết cuối tuần, thứ hai lại đến.
Dương Thần tuy nhận được nhiệm vụ của bà xã Chủ tịch, nhưng tạm thời không công khai, cho nên cũng không nói đến việc điều chuyển và thăng chức. Chỉ có trường hợp đặc biệt hắn là tổng giám sát dự án. Việc này, sáng sớm Dương Thần vẫn đi mua đồ ăn sáng như thường lệ đến phòng làm việc của ban Quan hệ xã hội.
Vừa mới bước vào cửa, Trương Thái tham ăn nhất đã chạy vọt lên, lấy ngay một cái bánh bao và bịch sữa. Nhiều người thấy Trương Thái ăn như vậy nhăn mặt tự hỏi sao Trương Thái có thể ăn uống như vậy. Cũng không ai phải ứng gì.
Sau khi bữa sáng được phân xong, Dương Thần mới đột nhiên phát hiện, người ngồi gần mình Triệu Hồng Yến không dến, nhớ tới việc tối thứ Sáu, Dương Thần cảm thấy mọi việc không ổn lắm.
Lúc này Lưu Minh Ngọc đột nhiên chạy vội từ ngoài cửa vào, quần áo nhàu nhĩ, mặt đỏ lên, vẻ mặt có chút kích động, đi thẳng đến trước mặt Dương Thần, vội vàng hỏi:
- Dương Thần, anh và Hồng Yến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Minh Ngọc giọng rất vội, mấy cô gái trong phòng đều nghe rõ, kinh ngạc nhìn Dương Thần.
Dương Thần nhíu mày hỏi:
- Chị Minh Ngọc, có chuyện gì thế?
- Chồng của Hồng Yến Dư Quang và em chú Dư Huy đã đều đến công ty. Nhìn Hồng Yến rất gay, hình như đã bị đánh. Dư Quang đang quát to là muốn tìm người đàn ông tên là Dương Thần, nói những lời rất khó nghe, đang làm ầm ĩ ở dưới đại sảnh.
Lưu Minh Ngọc có chút tức giận nói.
Dương Thần trầm mặt, hai ngày cuối tuần Triệu Hồng Yến cũng không liên lạc với hắn. Tưởng rằng mọi việc cũng không có gì lớn lắm. Nhưng lúc này có lẽ Triệu Hồng Yến đã xảy ra chuyện, cũng không có cơ hội liên lạc với hắn hoặc là căn bản không muốn nói với hắn.
Nếu không phải đúng vào ngày nghỉ cuối tuần, có lẽ hai ngày trước chồng cô cũng sẽ lôi cô đến tìm hắn.
- Cầm lấy.
Dương Thần đưa điểm tâm và sữa đậu nành còn thừa cho Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc vội vàng hỏi:
- Để cậu làm gì?
- Đàn ông tên là Dương Thần nên xuất hiện.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Nhìn thấy trên tường hắn treo mấy bức họa xuất thần, viện trưởng Soa mỉm cười nói:
- Vị này chính là nữ sĩ Quách Tuyết Hoa, là hi vọng hàng đầu của cô nhi viện chúng ta. Hiện tại cô đã vượt qua một trăm cô nhi viện, mỗi nhà trong cô nhi viện đều có bức họa của cô, tỏ lòng tôn trọng của cô đối với mọi người.
Lý Tinh Tinh cũng lần đầu tiên nghe nói đến Quách Tuyết Hoa, ngẩng đầu lên thấy cô gái trên bức họa thoạt nhìn có vẻ ba mươi mấy tuổi, tóc đen, khuôn mặt tròn trong sáng. Vẻ đẹp lộng lẫy sang trọng, phong thái làm người ta cảm thấy thân thiết không dám khinh nhờn.
- Đại ca Dương, anh sao thế? Anh quen nữ sĩ Quách sao?
Lý Tinh Tinh tò mò hỏi.
Dương Thần nhẹ nhàng lắc đầu cười cười:
- Thấy con gái đẹp đàn ông đều như vậy.
Lý Tinh Tinh lườm hắn một cái, cũng không quá để ý.
Tiếp tục đi cùng viện trưởng Soa vào trong, nhưng tâm trí của Dương Thần vẫn ở bức tranh kia, cảm thấy hình như đã gặp cô gái này ở đâu đó nhưng không nghĩ ra. Cảm giác này khiến Dương Thần khó chịu, tốt nhất tạm thời bỏ qua không nghĩ nhiều.
Vào phòng khách, cuối cùng gặp một đoàn trẻ con mặc quần áo sặc sỡ. Đám trẻ con trai gái đều mở to đôi mắt đen lúng liếng. Thấy Lý Tinh Tinh vào cửa, đều tỏ vẻ vui thích rất ngây thơ trong sáng, bất chấp còn phát biểu bọn chúng đã tiến lên.
- Chị xinh đẹp!
- Chị xinh đẹp, em muốn chơi trò chơi.
- Em muốn xem tranh của chị…
Đám trẻ lập tức vây quanh Lý Tinh Tinh đưa ra các yêu cầu nho nhỏ. Lý Tinh Tinh vui vẻ cười, vội ngừng lại, người bị bọn trẻ lôi kéo. May mắn là sức bọn trẻ không khỏe, nếu không quần áo của Lý Tinh Tinh có thể đã bị xé rách.
Dương Thần cảm thấy đau đầu nhưng không cần chạy trốn chỉ cần bỏ thùng xuống, mở thùng ra. Thấy bên trong quả nhiên không hề ít tranh minh họa và sách báo. Làm cho Dương Thần ngạc nhiên chính là Lý Tinh Tinh còn chuẩn bị theo không ít đồ chơi. Những đồ chơi này đủ cho bọn nhỏ bận rộn cả buổi, Lý Tinh Tinh coi như là nhàn hạ.
Thời gian ban ngày trôi qua nhanh hơn sự tưởng tượng của Dương Thần rất nhiều, ngoài bữa trưa đơn giản mấy đứa nhỏ không biết mệt mỏi vây xung quanh Lý Tinh Tinh. Muốn nghe Lý Tinh Tinh kể chuyện xưa, muốn Lý Tinh Tinh dạy bọn chúng vẽ tranh màu nước.
Lý Tinh Tinh không kham nổi, khiến Dương Thần phải thay cô kể chuyện xưa. Bọn nhỏ nghe giọng kể chuyện khô khan của Dương Thần đề tỏ vẻ bất mãn hờn dỗi.
Dương Thần ngán ngẩm, đành biến mình thành nhân vật đángg thương cần giúp đỡ, làm Lý Tinh Tinh và viện trưởng Soa cùng các nhân viên cô nhi viện đều cười khanh khách vui vẻ.
Khi mặt trời xuống núi, theo đề nghị của viện trưởng Soa bọn nhỏ mới buông tha Lý Tinh Tinh, để nhân viên chơi cùng bọn họ. Còn về một người nhàm chán như Dương Thần thì đương nhiên bị cho ra rìa rồi.
Đi ra ngoài cô nhi viện, đám trẻ con không ngừng nhìn theo chào từ biệt Lý Tinh Tinh. Mấy cô nữ sinh nước mắt lưng tròng, nhìn rất đáng thương.
Lý Tinh Tinh giơ tay vẫy vẫy bọn nhỏ, cố nén nước mắt, cắn môi cười.
Ngồi vào xe, Lý Tinh Tinh lập tức lấy giấy ăn lau khóe mắt, nức nở một lát:
- Mỗi lần chào từ biệt bọn nhỏ đều không kìm nổi nước mắt. Bọn chúng còn nhỏ như vậy đều đã không còn cha mẹ… Anh Dương, hồi bé anh rất vất vả, thật khó cho anh.
Dương Thần bĩu môi cười cười:
- Không có gì, quen rồi sẽ ổn thôi, có đôi khi có nhiều chuyện có thể khiến tôi quên chuyện lạc mất cha mẹ.
Cô mỗi ngày đều làm việc, chuyện cha mẹ người thân, căn bản không có thời gian quan tâm..
Dương Thần thầm nghĩ.
Lý Tinh Tinh thầm nói:
- Tôi chỉ hi vọng tôi kể cho bọn nhỏ nghe chuyện cổ tích, cho bọn chúng ít đồ chơi có thể làm cho bọn chúng vui vẻ. Tuy rằng trước đây nhà tôi nghèo nhưng còn có cha mẹ ở cùng, tôi cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới. Bọn chúng chắc chắn cũng rất hâm mộ những đứa trẻ có cha có mẹ. Đáng tiếc, bọn chúng không có.
Dương Thần thấy cô gái có vẻ đau lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi hói:
- Hôm nay cô giáo Lý của chúng ta tặng bọn nhỏ nhiều đồ chơi như vậy, cô giáo Lý muốn gì cho mình.
Lý Tinh Tinh bĩu môi:
- Dương đại ca không cần nói đùa như thế, tôi không phải là trẻ con.
- Không phải là trẻ con mới có quyền đòi cho mình quà tặng. Cô bận rộn cả ngày hôm nay, vất vả như vậy, tôi quyết định khao cô.
Dương Thần nghiêm túc nói.
Lúc này mặt trời đã lặn, ánh nắng chiều chiếu vào trong xe màu vàng nhạt. Bên trong xe yên lặng có thể nghe thấy cả tiếng thở.
Trong mắt Lý Tinh Tinh có vài phần say mê, dường như suy nghĩ rất nhiều, mặt ửng hồng.
- Tôi nghĩ tôi muốn… tình yêu. Dương đại ca có thể cho tôi sao?
Nói xong, Lý Tinh Tinh cúi đầu, không dám nhìn Dương Thần.
Dương Thần cố nén cười, im lặng không nói gì. Lời Lý Tinh Tinh nói đột nhiên nặng hơn búa tạ, nện vào trái tim hắn.
- Tôi muốn không nhiều lắm, tôi không cần nhà, không cần xe, không cần tiền, không cần thanh danh địa vị gì… Tôi chỉ cần một phần tình yêu. Muốn Dương đại ca chỉ chú ý đến tôi, chỉ yêu mình tôi. Nhưng có lẽ điều duy nhất tôi muốn cũng là điều không thể có được…
Đúng vậy, có lẽ cái gì cũng có thể cho, nhưng cái cô muốn hắn không có cách nào cho.
Dương Thần thở dài:
- Rất xin lỗi, tôi không nghĩ đến việc này. Tuy nhiên, cô là cô gái tài giỏi, cô còn trẻ, tôi nghĩ, cô sẽ gặp người tốt. Đến lúc đó tôi có thể là anh trai của cô, tham dự hôn lễ của cô.
Nói xong những lời này Dương Thần cảm thấy không thoải mái.
Lý Tinh Tinh ngẩng đầu mắt hơi đỏ, nhưng mặt tươi cười:
- Dương đại ca, anh đừng nói thế, nếu không sẽ giống mẹ tôi, ngày nào cũng giục tôi nhanh lấy chồng, phiền chết mất.
- Ba mẹ cô có tuổi rồi, đương nhiên sẽ mong cô kết hôn. Đó cũng là điều bình thường mà.
- Lại nữa rồi, Dương đại ca, đừng nói là anh an ủi tôi. Kỳ thật nghe anh nói tôi đã thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tóm lại bây giờ tôi chưa nghĩ đến việc lập gia đình. Có lẽ đến khi Dương đại ca và chị dâu ly hôn tôi còn có cơ hội.
- Không cần hi vọng vào tôi, tôi không phải là người đàn ông tốt.
Dương Thần cảm thấy đối diện với Lý Tinh Tinh mình thật sự có chút tàn nhẫn.
Lý Tinh Tinh lắc đầu:
- Đàn ông các anh tự nói không tính, phải phụ nữ nói mới tính.
Nói thế dường như cũng có lý. Một cây cải củ một hố, ra vẻ hố mình lớn. Tuy nói đàn ông như hố cũng có người không ra gì.
- Được rồi, Tinh Tinh
Dương Thần nhớ đến chuyện khác:
- Lần trước cô nói đã dọn ra ngoài, thế nào?
- Tốt lắm, tìm phòng rồi, tuy nhiên qua một hồi tôi không muốn tự xây hay mua gì, việc này rất phiền toái. Tôi tính thuê một phòng nhỏ ở. Với tiền lương hiện tại của tôi hẳn là cũng không khó.
Lý Tinh Tinh nói.
Dương Thần gật đầu, cô gái trưởng thành suy nghĩ cũng dần độc lập lên. Nhìn vẻ hơi mệt mỏi của Tinh Tinh, Dương Thần không nói gì nữa, lái xe đưa cô về nhà.
Nháy mắt đã hết cuối tuần, thứ hai lại đến.
Dương Thần tuy nhận được nhiệm vụ của bà xã Chủ tịch, nhưng tạm thời không công khai, cho nên cũng không nói đến việc điều chuyển và thăng chức. Chỉ có trường hợp đặc biệt hắn là tổng giám sát dự án. Việc này, sáng sớm Dương Thần vẫn đi mua đồ ăn sáng như thường lệ đến phòng làm việc của ban Quan hệ xã hội.
Vừa mới bước vào cửa, Trương Thái tham ăn nhất đã chạy vọt lên, lấy ngay một cái bánh bao và bịch sữa. Nhiều người thấy Trương Thái ăn như vậy nhăn mặt tự hỏi sao Trương Thái có thể ăn uống như vậy. Cũng không ai phải ứng gì.
Sau khi bữa sáng được phân xong, Dương Thần mới đột nhiên phát hiện, người ngồi gần mình Triệu Hồng Yến không dến, nhớ tới việc tối thứ Sáu, Dương Thần cảm thấy mọi việc không ổn lắm.
Lúc này Lưu Minh Ngọc đột nhiên chạy vội từ ngoài cửa vào, quần áo nhàu nhĩ, mặt đỏ lên, vẻ mặt có chút kích động, đi thẳng đến trước mặt Dương Thần, vội vàng hỏi:
- Dương Thần, anh và Hồng Yến rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Minh Ngọc giọng rất vội, mấy cô gái trong phòng đều nghe rõ, kinh ngạc nhìn Dương Thần.
Dương Thần nhíu mày hỏi:
- Chị Minh Ngọc, có chuyện gì thế?
- Chồng của Hồng Yến Dư Quang và em chú Dư Huy đã đều đến công ty. Nhìn Hồng Yến rất gay, hình như đã bị đánh. Dư Quang đang quát to là muốn tìm người đàn ông tên là Dương Thần, nói những lời rất khó nghe, đang làm ầm ĩ ở dưới đại sảnh.
Lưu Minh Ngọc có chút tức giận nói.
Dương Thần trầm mặt, hai ngày cuối tuần Triệu Hồng Yến cũng không liên lạc với hắn. Tưởng rằng mọi việc cũng không có gì lớn lắm. Nhưng lúc này có lẽ Triệu Hồng Yến đã xảy ra chuyện, cũng không có cơ hội liên lạc với hắn hoặc là căn bản không muốn nói với hắn.
Nếu không phải đúng vào ngày nghỉ cuối tuần, có lẽ hai ngày trước chồng cô cũng sẽ lôi cô đến tìm hắn.
- Cầm lấy.
Dương Thần đưa điểm tâm và sữa đậu nành còn thừa cho Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc vội vàng hỏi:
- Để cậu làm gì?
- Đàn ông tên là Dương Thần nên xuất hiện.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Story
Chương 141: Tôi muốn
10.0/10 từ 21 lượt.