Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1386: Gây họa

Mông Kỳ đang chuẩn bị dập đầu với các lão tổ tông suýt thì ngất đi, nhìn Dương Thần đang đắc ý cười tủm tỉm dào dạt ở nơi đó, ông ta hét lên điên cuồng!

- Súc sinh!! Trả linh bảo gia tộc lại cho ta!

Mỗi một nhiệm kỳ Hộ Đường trưởng lão, ngoài chăm sóc bài vị của tổ tông ra, còn có một chức trách trọng đại khác là bảo vệ linh bảo trấn trạch này.

Xuất phát từ lòng tôn kính đối với tổ tông và linh bảo, Mông Kỳ mới quỳ lạy như vậy, không ngờ lại bị Dương Thần thừa cơ.

Cũng là ông ta không thể ngờ được, đường đường là Đại thiếu gia Dương gia, không ngờ lại có thể làm ra hành vi cường đạo không biết xấu hổ này!

Dương Thần khoan thai cười tà nói:

- Ông già, ông ngốc à, còn bảo bối gì thì nói ra xem. Ông nói đây là cái gì mà linh bảo trấn trạch, tôi có thể không lấy sao?

- Hơn nữa, toàn bộ nhà các người đều bị tôi hủy rồi, sao có thể tha cho bảo bối chứ? Tôi cũng không phải loại ngu xuẩn, loại chuyện đoạt đồ người ta thích tôi khá thích làm!

- Ngươi… Dương gia mấy đời trung lương, sao có thể sinh ra nghiệp chướng như ngươi! Ngươi quả thực không bằng cầm thú! Bẩn thỉu không ai bằng!

Mông Kỳ cũng không biết phải mắng như thế nào mới được.

Dương Thần không vui,

- Người phụ nữ của tôi mắng tôi không bằng cầm thú thì thôi đi, lão già như ông tôi chưa động đến, ông dựa vào cái gì mắng tôi không bằng cầm thú?

- Ngươi…

Mông Kỳ tức giận đến nghẹn lời, nghiến răng nói:

- Cuối cùng ngươi có trả linh bảo lại cho ta không?

- Linh bảo? Linh bảo gì? Tôi không biết nha.


Dương Thần bắt đầu chơi xấu, dù sao da mặt dày cũng thành quen rồi.

Ánh mắt Mông Kỳ lộ ra vẻ tàn nhẫn, tựa hồ đã hạ quyết tâm chuyện gì, ai oán liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, tay áo bào màu tro vung lên, khoanh tay nói:

- Hay cho Dương Thần ngươi, ngươi nghe cho rõ ràng! Những chuyện hôm nay ngươi làm, chắc chắn Mông gia sẽ hoàn trả gấp trăm lần! Ai cũng không bảo vệ được ngươi!!

Nói xong, Mông Kỳ dùng chân nguyên cuốn hết bài vị của tổ tông đi, để vào trong một cái rương bằng gỗ lim, sau đó nâng lên phóng đi.

Ông ta không thể động thủ với Dương Thần ở trong từ đường, đây đối với ông ta mà nói chính là bất kính với tổ tông.

Hơn nữa, ông ta biết dù cho mình có mạnh hơn nữa, thì cũng sẽ không làm gì được Dương Thần.

Ý của Mông Kỳ nhất định là sẽ đi tìm viện binh để trả thù, Dương Thần tuy lo lắng sẽ dẫn đến nhân vật gì gây phiền phức, nhưng trước mắt vẫn là phá hỏng căn nhà này, để thực hiện lời mình đã nói ra, thật sự là ‘Làm việc tốt thường gian nan’ mà!

Đối thủ Hóa Thần Kỳ đi rồi, Dương Thần cũng sẽ không tiếp tục không biết xấu hổ dùng Không gian pháp tắc để hủy căn nhà, dù sao mục đích cũng đã đạt tới rồi.

Dương Thần nhanh nhẹn đem nến và dầu vừng vẫy vào màn che lớn và bức rèm, rất nhanh, những cây gõ làm xà ngang đã bắt đầu cháy.

Từ đường này kết cấu tạo nên đều là gỗ, sau khi bốc cháy, rất dễ hình thành ngọn lửa hừng hực.

Xa xa, từ bãi đỗ xe lớn bên ngoài đại viện Mông gia nhìn lại, đã là một mảnh ánh lửa, khói đặc cuồn cuộn.

Mông Khai Nguyên cùng đệ tử Mông gia và các bang chúng Hoa Nam bang, mắt toàn ánh lửa, đều lộ ra vẻ phẫn nộ oán giận.

Vừa rồi bọn họ đã nghe thấy âm thanh đổ sụp kịch liệt từ bên trong truyền tới, nhưng ai cũng không dám tùy tiện tiến vào. Không bao lâu sau, ngọn lửa bắt đầu cháy lên.

- Cha, Trưởng lão Mông Kỳ, không thể ngăn được sao?

Mông Khuyết không thể tin được hỏi.

Mông Khai Nguyên trầm mặt, thấp giọng nói:



Bởi vì hiện trưởng hỗn loạn, các bang chúng ở phía sau cũng không nghe rõ hai cha con họ đang nói cái gì.

Lúc này, Mông Kỳ một thân áo bào tro tây nâng một thùng gỗ lim lớn, bước chân như gió trong nháy mắt đã tới trước mặt đám người Mông Khai Nguyên.

Phần lớn những người ở đây đều không biết lão nhân này là ai, toàn bộ trong nháy mắt yên tĩnh lại, kinh ngạc nhìn Mông Kỳ một tay ôm thùng lớn.

- Mông Khai Nguyên, việc hôm nay, lão phu muốn thông báo sư trưởng trong môn, cùng Dương gia không chết không chừng! Bài vị tổ tông này, ngươi nhất định phải bảo quản tốt! Tìm một nơi phong thủy bảo địa để thờ cúng.

Dứt lời, Mông Kỳ nhẹ nhàng phóng thùng gỗ lim xuống mặt đất.

Mông Khai Nguyên vừa nghe, thầm nghĩ chẳng lẽ Trưởng lão Mông Kỳ thực sự đánh không lại tiểu tử kia? Nhưng không dám hỏi nhiều, khom lưng xác nhận.

Mông Kỳ quay đầu lại, ngọn lửa hung hăng tràn ngập trong mắt, lắc mình một cái, biến mất không thấy bóng dáng.

Bang chúng Hoa Nam bang đều tưởng rằng mình gặp quỷ, nhưng chiếc thùng xác thực vẫn tồn tại trên mặt đất.

- Ông nội, Trưởng lão nói ‘Sư trưởng trong môn’ là có ý gì?

Mông Nguyệt nghe ra một chút nội dung chủ yếu, mắt lộ ra vẻ kỳ dị hỏi.

Mông Khai Nguyên ít có được vẻ mặt không hờn không giận trừng mắt liếc cháu gái một cái,

- Chuyện không nên hỏi, đừng hỏi nhiều! Chuyện nếu cháu nên biết, ông nội tự nhiên sẽ nói cho cháu biết!

Mông Nguyệt có chút ủy khuất ‘A’ một tiếng, cúi đầu, nhưng trên khuôn mặt kiều mỵ lại tràn ngập các loại tâm tư phức tạp.

- Cha, làm sao bây giờ, Dương Thần kia có thể giết ra không?

Mông Khâm suốt từ đầu không dám lên tiếng, lo lắng hỏi.

Mông Khai Nguyên vài phần khinh thường nhìn đứa con út,


- Sao, Sở trưởng Sở Bảo vệ môi trường sợ rồi?

- Cha… người, người đừng cười ngạo con nữa, con cũng là lo lắng cho an nguy của mọi người mà.

Bản thân Mông Khâm cũng không tin vào lời nói dối của mình.

Mông Khai Nguyên hừ lạnh một tiếng,

- Vợ tốt, con trai tốt của anh, thật sự có thể khiến Mông gia chúng ta vinh quang rồi… Đều có thể chủ động khiêu chiến với Dương gia, bước tiếp theo không phải các người định công chiếm Yến Kinh à?

Mông Khâm sợ tới mức nhũn cả chân, ‘Phịch’ quỳ rạp xuống đất, cầu xin nói:

- Cha! Con thật sự không biết việc này! Đều là Trương Linh và Mông Triết Tân làm sau lưng con…

Trương Linh vừa rồi còn khóc rống vì cha mình, lúc này cũng bất chấp, thấy Mông Khâm quỳ xuống như vậy thì cũng vội vã quỳ xuống.

Mông Triết Tân chỉ sợ ông nội khởi binh vấn tội, không dám do dự nhiều cũng quỳ xuống đấy, lạnh run.

- Quỳ, quỳ, quỳ! Các người chỉ biết có quỳ! Tiểu tử Dương gia cũng dám đơn thương độc mã xông vào từ đường Mông gia, ngay cả từ đường cũng đốt rồi! Các người lại chỉ biết quỳ xuống!

- Nếu không niệm tình người mẹ quá cố của các người, ta đây ngay bây giờ nhất định sẽ bắn chết đứa con bất hiếu này! Còn cả Trương Linh, Triết Tân, các người nghe cho rõ! Từ nay về sau, còn có nửa điểm khiến ta khó coi, thì đừng trách Mông Khai Nguyên này không nói đến tình thân!

Mông Khai Nguyên chửi rủa một trận, khiến cho mọi người lặng ngắt như tờ, không dám ngẩng đầu. Nhưng đa phần đều rõ ràng, lần này, Trương Linh và Mông Triết Tân sẽ không bị trừng phạt.

Làm con trai cả của Mông Khâm, Mông Triết Long cũng đen cả mặt, cha và em trai quỳ trước mặt mọi người, gã làm Đường chủ Hắc Mộc Đường cũng không dám ngẩng đầu, đối với người cha và em trai này, càng không có sắc mặt gì tốt.

- Ông nội, Dương Thần kia sao lại không thấy động tĩnh gì nữa, đi rồi sao?

Mông Nguyệt tò mò hỏi.

Mông Khai Nguyên thở ra một hơi,

- Còn có thể ở lại ăn khuya nữa sao? Tiểu tử này cũng thật được việc, cái gì cũng không để ý, phóng hỏa xong liền đi, hừ! Chờ xem, Dương gia chỉ cần không biến mất trên đời này, sớm muộn gì cũng có thể bắt được hắn, đến lúc đó có hắn chịu!

Mông Khai Nguyên không biết chính là, Dương đại vô lại lúc này không chỉ đốt từ đường nhà ông ta, mà ngay cả linh bảo trấn trạch cũng không biết xấu hổ cướp mất. Chỉ là Mông Kỳ không tiện nói ra, như vậy quá mất mặt Hộ Đường Trưởng lão ông ta rồi!

Bang chúng Hoa Nam bang ở bên ngoài nhìn ánh lửa than thở, mà ở trong đại viện, Dương Thần lại tâm sinh cảnh giác thấy được Tuyệt Kiếm đạo nhân, đạo sĩ mũi trâu đã lâu không gặp.

Làm một sứ giả Hồng Mông, Tuyệt Kiếm đạo nhân lưng đeo phi kiếm nhận thấy được động tĩnh của Không gian pháp tắc liền chạy tới nơi này, khi đến nơi, từ đường Mông gia cháy đến sáng sủa.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Tuyệt Kiếm đạo nhân rất khó coi, nhíu mày nhìn Dương Thần,

- Người vì sao phải làm vậy với Mông gia?

Dương Thần lười giải thích nhiều,

- Tóm lại là người của Mông gia chọc tới ta trước, hơn nữa cũng là bởi vì Trưởng lão Hóa Thần Kỳ của Mông gia, ta mới giải phong, đây không tính là vi phạm minh ước chứ.

- Người gây ra họa rồi.

Tuyệt Kiếm đạo nhân cũng không muốn hiểu nhiều về tình hình thực tế, trầm giọng nói:

- Mông gia mặc dù là gia tộc thế tục, nhưng lại dựa vào chỗ dựa vững chắc phía sau, không đơn giản như người suy nghĩ đâu!

Dương Thần sửng sốt, càng cảm thấy quái dị,

- Ngươi nói như vậy, hình như rất khủng bố? Tu sĩ Hóa Thần Kỳ trở lên của Hoa Hạ, không phải đều bị nhét vào Hồng mông sao? Làm sứ giả Hồng mông, ngươi còn cảm thấy thế lực gì khủng bố?

Tuyệt Kiếm đạo nhân bùi ngùi thở dài,

- Trên thực tế, bần đạo cũng không quá rõ ràng, đây là lần đầu tiên bần đạo đảm nhiệm sứ giả Hồng Mông, trước kia vẫn không màng đến thế tục.

- Trước khi ra đây, giám sát sử đại nhân quản lý chúng ta từng cố ý đề cập qua, bên trong thế tục, Mông gia cũng là một trong những gia tộc đặc thù, không được quấy rầy tu sĩ Hóa Thần Kỳ trở lên của Mông gia, bằng không sẽ vì Hồng Mông đưa tới mầm tai vạ.

- Bên trong cấp bậc sâm nghiêm của Hồng mông, có một số là thượng tầng, hoặc là những nhân vật lớn mới hiểu về bí văn đó, tu sĩ Hồng Mông bình thường như chúng tôi không thể nào biết được…

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi Story Chương 1386: Gây họa
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...