Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1117: Từng bước dẫn dắt
Nhìn thấy mọi người đều vui vẻ nhảy nhót, ánh mắt Jane như đang cười, nhưng vẫn lập tức nói:
- Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc đâu, sau khi khâu lại hãy chúc mừng…
- Vâng!
Đám nhân viên trông hơn bốn tiếng liên tục đấu tranh đã hoàn toàn quên hết mệt mỏi, lại lần nữa ra sức hoàn thành nốt công việc cuối cùng.
Phẫu thuật sau đó, đã không còn gì khó khăn nữa, đối với Jane mà nói đương nhiên là nhanh chóng hoàn thành.
Trạng thái các số liệu của Hội trưởng Park Chuan đã an toàn, sau khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, mọi người chân thành vỗ tay tán dương Jane.
Jane cũng cảm ơn mọi người đã tích cực hợp tác, lại nói đùa sẽ phát lì xì cho mọi người, dù sao thì cô cũng được bốn mươi triệu bảng Anh tiền thù lao mà.
Trinh Tú thấy ông ngoại bình an vô sự, thì vô cùng vui mừng, cô khó khắn lắm mới hóa giải ân oán với ông ngoại, mới hưởng thụ tình yêu thương của thân thân chưa được bao lâu, nếu phải nhìn ông rời xa, thì sẽ đau khổ biết chừng nào!
Bây giờ tuổi thọ của Park Chuan cũng được kéo dài, Trinh Tú đương nhiên vô cùng cảm kích Jane rồi, còn về Park Ji Yeon và những người khác của nhà họ Park, họ đương nhiên cũng rất vui mừng, dù sao thì cũng là người thân trong gia tộc cả.
Park Jung Hoon cũng tỏ lòng biết ơn tới Jane, nhưng nụ cười lại vô cùng gượng gạo, nhưng người bên cạnh cũng không dễ gì phát hiện ra.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc thành công, mọi người dự định sẽ đến nhà hàng làm một bữa chúc mừng. Trước đó, Kim Chul luôn không thấy đâu đột nhiên trở về, mang theo mấy tên vệ sĩ, bên cạnh còn có một cảnh sát trẻ tuổi người Hàn Quốc và mấy cảnh sát viên, đột nhiên quay trở về.
Kim Chul không chút biểu cảm, dường như đã sớm nhận được tin Dương Thần đã sớm mang tim trở về rồi.
Sau khi đến trước mặt Dương Thần, Kim Chul khom người nói:
- Cảm tạ Dương tiên sinh.
Dương Thần cười hỏi:
- Đã tìm thấy tên trông giống hệt cậu rồi đúng không?
Viên cảnh sát trẻ tuổi có khuôn mặt không mấy thân thiện nói:
- Đây cũng chính là lí do chúng tôi tới đây, Dương tiên sinh, tôi là Trương Vân đội trưởng đội cảnh sát ở phân cục cảnh sát Seoul, tôi tới đây điều tra. Theo lời nói của lái xe bệnh viện con nói, anh là người tiếp xúc cuối cùng với phạm nhân, sau đó đã đuổi theo cậu Kim Chul. Xin hỏi tên phạm nhân giả mạo cậu Kim Chul, đang ở đâu?
Dương Thần sửng sốt:
- Không phải anh ta chết rồi à? Các người không trông thấy sao? Anh ta uống thuốc độc tự sát rồi.
- Ngài Dương Thần, xin thành khẩn trả lời câu hỏi của chúng tôi, nếu không thì khi ngài lấy được tim cấy ghép, nhất định có trông thấy người đó, xin hãy nói cho chúng tôi biết anh ta đang ở đâu?
Trương Vân bất mãn nhíu mày.
Dương Thần chợt hiểu:
- Các người muốn nói, các người không phát hiện ra thi thể nào hay sao?
- Lẽ nào cảnh sát chúng tôi lại đi nói dối hay sao, cậu Kim Chul cũng rất muốn biết tên phạm nhân đó sao rồi.
Trương Vân nói.
Dương Thần thầm kêu than, đối phương nhất định đã bố trí kế hoạch lấy tim cấy ghép giữa đường, chắc chắn có người tiếp ứng, đối phương phát hiện Kim Chul giả không quay về, nên đã đem thi thể đi trước khi cảnh sát tới.
Lần này hay rồi, chết không đối chứng.
- Bởi vì tài xế nói là nhìn thấy cậu Kim Chul, xác định đã trông thấy cậu Kim Chul trước tiên, nhưng khi chúng tôi nhận được tin, chỉ có Dương tiên sinh mang tim cấy ghép đi, chúng tôi không thể không nghi ngờ, Dương tiên sinh đã tham dự vào một vụ án vi phạm pháp luật.
Trương Vân dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Dương Thần, nói:
- Nếu Dương tiên sinh đã không thể giải thích được, vậy xin theo chúng tôi về sở cảnh sát để lấy khẩu cung, để chúng tôi dễ dàng điều tra.
Trinh Tú đứng một bên nóng nảy, vội vàng chạy lại phía Dương Thần, nói:
- Cảnh sát các người sao có thể bắt người lung tung được chứ! Anh Dương Thần đã cứu ông ngoại tôi!
Lâm Nhược Khê cũng không hiểu ra sao, không hiểu họ nói gì bằng tiếng Hàn, vội bảo Dương Thần dịch lại.
Nghe thấy Dương Thần chỉ ra ngoài một khoảng thời gian ngắn đã gặp phải chuyện kì lạ như vậy, Lâm Nhược Khê không khỏi lo lắng.
Mọi người đều ý thức được, phía sau có một âm mưu nào đó, vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một lúc đã lại như vậy.
Park Jung Hoon nói:
- Dương tiên sinh là khách quý của nhà họ Park chúng tôi, lần này lại giúp ông chúng tôi, đội trưởng Trương, cảnh sát không nên vô cớ bắt người như vậy.
Trương Vân không hề nể nang:
- Hừ, không có bằng chứng xác thực, vậy Dương tiên sinh là người cuối cùng gặp mặt nghi phạm, chính là nghi phạm lớn nhất! Hy vọng mọi người hãy phối hợp với cảnh sát, cảnh sát của Đại Hàn Dân Quốc, sẽ không vì ngài là người nhà họ Park mà nhượng bộ đâu.
Những lời ngông nghênh này khiến cho Dương Thần thấy ngứa ngáy, tại sao người ở cái quốc gia này lúc nào cũng đeo bốn chữ “ Đại Hàn Dân Quốc” trên miệng như vậy, chuyện gì cũng lôi quốc gia vào.
- Được rồi, được rồi, chỉ là đi lấy khẩu cung thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, tôi cũng tò mò vì sao lại không thấy người đâu nữa.
Sau khi tính toán một hồi Dương Thần cười nói:
- Mọi người không cần lo lắng, mau đi ăn tối đi, trời cũng tối rồi.
Sau khi nghe Dương Thần khuyên bảo, mhải chuyện gì lớn, nên cũng không nói thêm gì.
Lâm Nhược Khê biết Dương Thần nhất định không thể chịu thiệt, mặc dù không vui vì chồng bị đưa tới đồn cảnh sát, nhưng cũng không còn cách nào.
Kim Chul làm hết trách nhiệm vẫn đi tới phòng bệnh, không hề có ý định đi ăn tối với mọi người.
Sau khi tạm biệt mọi người, Dương Thần ngồi trên một chiếc xe màu trắng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi xe đi một vòng quanh đường cao tốc, rẽ vào một ngõ nhỏ, đi vào một khu công nghiệp ở phía nam Seoul.
Dương Thần ngồi phí sau không hé răng, lúc này mới biết:
- Cảnh sát Trương Vân, cục cảnh sát sao xung quanh lại nhiều công xưởng như vậy?
Trương Vân và mấy cảnh sát viên phía trước không nói năng gì, hoàn toàn không thèm để ý tới.
Dương Thần cười nhạt, cũng không hỏi han gì nhiều.
Xe tới một bãi đất thi công trống trải, Trương Vân và mấy cảnh sát viên mở cửa đi ra, khuôn mặt hung dữ vẫy vẫy Dương Thần.
- Xuống xe đi, tới nơi rồi.
Sau khi Dương Thần ngoan ngoãn xuống xe, nhìn xung quanh nói:
- Không phải nói tới sở cảnh sát à?
Trương Vân nhe răng cười:
- Cục cảnh sát? Phải đi chứ, nhưng…chỉ có chúng ta đi, ngươi thì không cần đi.
- Vì sao?
- Vì ngươi sẽ lập tức được chết tại đây!!
Trương Vân vẻ mặt hung ác, hét lên:
- Ra tay đi!
Ba gã cảnh sát viên cao lớn không nói không rằng, xông thẳng về phía Dương Thần.
Mấy tên cảnh sát viên này đương nhiên cũng là những cao thủ taekwondo, lực đá qua vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán.
Nhưng Dương Thần chẳng qua cũng chỉ trêu đùa với chúng, nào để ý tới, đưa tay tóm bừa, đã khống chết được đòn tấn công của chúng.
Một tên đang đá tới, phát hiện ra Dương Thần đã tóm gọn cổ chân.
Sau một giây, Dương Thần đã túm ngược hắn lên, dùng thân thể hắn làm cây côn, quét về phía hai tên còn lại.
Vài tên cùng tấn công một lúc cũng không ăn thua gì, lại còn bị Dương Thần đạp thẳng xuống đất.
Trương Vân kinh hãi, vội rút súng định bắn vào Dương Thần
Hắn ta chưa kịp cầm chắc súng trong tay đã bị Dương Thần tóm lấy khẩu súng nhét ngay vào miệng hắn ta.
- Ô! Ô!
Trương Vân mở to đôi mắt căng đầy tia máu, sợ hãi giơ hai tay, ánh mắt cầu xin.
Dương Thần cười nhạt một tiếng, rồi đá hắn nằm rạp xuống đất, lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Dương Thần nhìn một lượt bốn tên cảnh sát hỏi:
- Các ngươi là đồng bọn của tên đã chết ấy?
Bốn gã biết rõ màn kịch đến đây là kết thúc, nhưng chúng cắn chặt răng, không chịu mở miệng.
Dương Thần sớm đã có dự liệu, tóm một tên cảnh sát gần mình nhất, bóp chặt cổ hắn ta.
- Các người rốt cuộc là thuộc tổ chức nào, ai chỉ huy, mục đích là gì, ta chỉ cho các người một cơ hội duy nhất, nói hay là chết?
Tên cảnh sát đó mặt trắng bệch, dường như sợ hãi thứ gì đó vô cùng ghê gớm, chỉ biết lắc mạnh đầu.
Dương Thần chán nản bĩu môi, đưa tên đó lên cao, dùng sức bóp mạnh vào cổ hắn ta.
“Phực!”
Tên cảnh sát như cây dưa thiếu nước, cổ nghẹo sang một bên.
Máu chảy xuống tay Dương Thần, hắn ta chết ngay tức khắc, hai mắt lồi ra.
Ba tên còn lại trong đó có cả Trương Vân, đều kinh sợ, chút nữa là ngất xỉu.
Dương Thần ném cái xác sang một bên, tiến lên phía trước hai bước, nhẹ nhàng tóm cổ tên thứ hai đưa lên cao.
Cả ba tên sớm đã bị dọa cho hai chân mềm nhũn, sắp tè cả ra quần rồi, làm gì còn sức kháng cự lại Dương Thần nữa.
- Ngươi đã không cắn thuốc độc tự tử, vậy thì không phải là tử sĩ rồi, vậy cũng câu hỏi như thế, ngươi trả lời hay là chết?
Nụ cười của Dương Thần rất dịu dàng, giống như một người thầy giáo đang từng bước dẫn dắt cậu học trò nghịch ngợm vậy.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
- Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc đâu, sau khi khâu lại hãy chúc mừng…
- Vâng!
Đám nhân viên trông hơn bốn tiếng liên tục đấu tranh đã hoàn toàn quên hết mệt mỏi, lại lần nữa ra sức hoàn thành nốt công việc cuối cùng.
Phẫu thuật sau đó, đã không còn gì khó khăn nữa, đối với Jane mà nói đương nhiên là nhanh chóng hoàn thành.
Trạng thái các số liệu của Hội trưởng Park Chuan đã an toàn, sau khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, mọi người chân thành vỗ tay tán dương Jane.
Jane cũng cảm ơn mọi người đã tích cực hợp tác, lại nói đùa sẽ phát lì xì cho mọi người, dù sao thì cô cũng được bốn mươi triệu bảng Anh tiền thù lao mà.
Trinh Tú thấy ông ngoại bình an vô sự, thì vô cùng vui mừng, cô khó khắn lắm mới hóa giải ân oán với ông ngoại, mới hưởng thụ tình yêu thương của thân thân chưa được bao lâu, nếu phải nhìn ông rời xa, thì sẽ đau khổ biết chừng nào!
Bây giờ tuổi thọ của Park Chuan cũng được kéo dài, Trinh Tú đương nhiên vô cùng cảm kích Jane rồi, còn về Park Ji Yeon và những người khác của nhà họ Park, họ đương nhiên cũng rất vui mừng, dù sao thì cũng là người thân trong gia tộc cả.
Park Jung Hoon cũng tỏ lòng biết ơn tới Jane, nhưng nụ cười lại vô cùng gượng gạo, nhưng người bên cạnh cũng không dễ gì phát hiện ra.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc thành công, mọi người dự định sẽ đến nhà hàng làm một bữa chúc mừng. Trước đó, Kim Chul luôn không thấy đâu đột nhiên trở về, mang theo mấy tên vệ sĩ, bên cạnh còn có một cảnh sát trẻ tuổi người Hàn Quốc và mấy cảnh sát viên, đột nhiên quay trở về.
Kim Chul không chút biểu cảm, dường như đã sớm nhận được tin Dương Thần đã sớm mang tim trở về rồi.
Sau khi đến trước mặt Dương Thần, Kim Chul khom người nói:
- Cảm tạ Dương tiên sinh.
Dương Thần cười hỏi:
- Đã tìm thấy tên trông giống hệt cậu rồi đúng không?
Viên cảnh sát trẻ tuổi có khuôn mặt không mấy thân thiện nói:
- Đây cũng chính là lí do chúng tôi tới đây, Dương tiên sinh, tôi là Trương Vân đội trưởng đội cảnh sát ở phân cục cảnh sát Seoul, tôi tới đây điều tra. Theo lời nói của lái xe bệnh viện con nói, anh là người tiếp xúc cuối cùng với phạm nhân, sau đó đã đuổi theo cậu Kim Chul. Xin hỏi tên phạm nhân giả mạo cậu Kim Chul, đang ở đâu?
Dương Thần sửng sốt:
- Không phải anh ta chết rồi à? Các người không trông thấy sao? Anh ta uống thuốc độc tự sát rồi.
- Ngài Dương Thần, xin thành khẩn trả lời câu hỏi của chúng tôi, nếu không thì khi ngài lấy được tim cấy ghép, nhất định có trông thấy người đó, xin hãy nói cho chúng tôi biết anh ta đang ở đâu?
Trương Vân bất mãn nhíu mày.
Dương Thần chợt hiểu:
- Các người muốn nói, các người không phát hiện ra thi thể nào hay sao?
- Lẽ nào cảnh sát chúng tôi lại đi nói dối hay sao, cậu Kim Chul cũng rất muốn biết tên phạm nhân đó sao rồi.
Trương Vân nói.
Dương Thần thầm kêu than, đối phương nhất định đã bố trí kế hoạch lấy tim cấy ghép giữa đường, chắc chắn có người tiếp ứng, đối phương phát hiện Kim Chul giả không quay về, nên đã đem thi thể đi trước khi cảnh sát tới.
Lần này hay rồi, chết không đối chứng.
- Bởi vì tài xế nói là nhìn thấy cậu Kim Chul, xác định đã trông thấy cậu Kim Chul trước tiên, nhưng khi chúng tôi nhận được tin, chỉ có Dương tiên sinh mang tim cấy ghép đi, chúng tôi không thể không nghi ngờ, Dương tiên sinh đã tham dự vào một vụ án vi phạm pháp luật.
Trương Vân dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Dương Thần, nói:
- Nếu Dương tiên sinh đã không thể giải thích được, vậy xin theo chúng tôi về sở cảnh sát để lấy khẩu cung, để chúng tôi dễ dàng điều tra.
Trinh Tú đứng một bên nóng nảy, vội vàng chạy lại phía Dương Thần, nói:
- Cảnh sát các người sao có thể bắt người lung tung được chứ! Anh Dương Thần đã cứu ông ngoại tôi!
Lâm Nhược Khê cũng không hiểu ra sao, không hiểu họ nói gì bằng tiếng Hàn, vội bảo Dương Thần dịch lại.
Nghe thấy Dương Thần chỉ ra ngoài một khoảng thời gian ngắn đã gặp phải chuyện kì lạ như vậy, Lâm Nhược Khê không khỏi lo lắng.
Mọi người đều ý thức được, phía sau có một âm mưu nào đó, vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một lúc đã lại như vậy.
Park Jung Hoon nói:
- Dương tiên sinh là khách quý của nhà họ Park chúng tôi, lần này lại giúp ông chúng tôi, đội trưởng Trương, cảnh sát không nên vô cớ bắt người như vậy.
Trương Vân không hề nể nang:
- Hừ, không có bằng chứng xác thực, vậy Dương tiên sinh là người cuối cùng gặp mặt nghi phạm, chính là nghi phạm lớn nhất! Hy vọng mọi người hãy phối hợp với cảnh sát, cảnh sát của Đại Hàn Dân Quốc, sẽ không vì ngài là người nhà họ Park mà nhượng bộ đâu.
Những lời ngông nghênh này khiến cho Dương Thần thấy ngứa ngáy, tại sao người ở cái quốc gia này lúc nào cũng đeo bốn chữ “ Đại Hàn Dân Quốc” trên miệng như vậy, chuyện gì cũng lôi quốc gia vào.
- Được rồi, được rồi, chỉ là đi lấy khẩu cung thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, tôi cũng tò mò vì sao lại không thấy người đâu nữa.
Sau khi tính toán một hồi Dương Thần cười nói:
- Mọi người không cần lo lắng, mau đi ăn tối đi, trời cũng tối rồi.
Sau khi nghe Dương Thần khuyên bảo, mhải chuyện gì lớn, nên cũng không nói thêm gì.
Lâm Nhược Khê biết Dương Thần nhất định không thể chịu thiệt, mặc dù không vui vì chồng bị đưa tới đồn cảnh sát, nhưng cũng không còn cách nào.
Kim Chul làm hết trách nhiệm vẫn đi tới phòng bệnh, không hề có ý định đi ăn tối với mọi người.
Sau khi tạm biệt mọi người, Dương Thần ngồi trên một chiếc xe màu trắng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi xe đi một vòng quanh đường cao tốc, rẽ vào một ngõ nhỏ, đi vào một khu công nghiệp ở phía nam Seoul.
Dương Thần ngồi phí sau không hé răng, lúc này mới biết:
- Cảnh sát Trương Vân, cục cảnh sát sao xung quanh lại nhiều công xưởng như vậy?
Trương Vân và mấy cảnh sát viên phía trước không nói năng gì, hoàn toàn không thèm để ý tới.
Dương Thần cười nhạt, cũng không hỏi han gì nhiều.
Xe tới một bãi đất thi công trống trải, Trương Vân và mấy cảnh sát viên mở cửa đi ra, khuôn mặt hung dữ vẫy vẫy Dương Thần.
- Xuống xe đi, tới nơi rồi.
Sau khi Dương Thần ngoan ngoãn xuống xe, nhìn xung quanh nói:
- Không phải nói tới sở cảnh sát à?
Trương Vân nhe răng cười:
- Cục cảnh sát? Phải đi chứ, nhưng…chỉ có chúng ta đi, ngươi thì không cần đi.
- Vì sao?
- Vì ngươi sẽ lập tức được chết tại đây!!
Trương Vân vẻ mặt hung ác, hét lên:
- Ra tay đi!
Ba gã cảnh sát viên cao lớn không nói không rằng, xông thẳng về phía Dương Thần.
Mấy tên cảnh sát viên này đương nhiên cũng là những cao thủ taekwondo, lực đá qua vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán.
Nhưng Dương Thần chẳng qua cũng chỉ trêu đùa với chúng, nào để ý tới, đưa tay tóm bừa, đã khống chết được đòn tấn công của chúng.
Một tên đang đá tới, phát hiện ra Dương Thần đã tóm gọn cổ chân.
Sau một giây, Dương Thần đã túm ngược hắn lên, dùng thân thể hắn làm cây côn, quét về phía hai tên còn lại.
Vài tên cùng tấn công một lúc cũng không ăn thua gì, lại còn bị Dương Thần đạp thẳng xuống đất.
Trương Vân kinh hãi, vội rút súng định bắn vào Dương Thần
Hắn ta chưa kịp cầm chắc súng trong tay đã bị Dương Thần tóm lấy khẩu súng nhét ngay vào miệng hắn ta.
- Ô! Ô!
Trương Vân mở to đôi mắt căng đầy tia máu, sợ hãi giơ hai tay, ánh mắt cầu xin.
Dương Thần cười nhạt một tiếng, rồi đá hắn nằm rạp xuống đất, lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Dương Thần nhìn một lượt bốn tên cảnh sát hỏi:
- Các ngươi là đồng bọn của tên đã chết ấy?
Bốn gã biết rõ màn kịch đến đây là kết thúc, nhưng chúng cắn chặt răng, không chịu mở miệng.
Dương Thần sớm đã có dự liệu, tóm một tên cảnh sát gần mình nhất, bóp chặt cổ hắn ta.
- Các người rốt cuộc là thuộc tổ chức nào, ai chỉ huy, mục đích là gì, ta chỉ cho các người một cơ hội duy nhất, nói hay là chết?
Tên cảnh sát đó mặt trắng bệch, dường như sợ hãi thứ gì đó vô cùng ghê gớm, chỉ biết lắc mạnh đầu.
Dương Thần chán nản bĩu môi, đưa tên đó lên cao, dùng sức bóp mạnh vào cổ hắn ta.
“Phực!”
Tên cảnh sát như cây dưa thiếu nước, cổ nghẹo sang một bên.
Máu chảy xuống tay Dương Thần, hắn ta chết ngay tức khắc, hai mắt lồi ra.
Ba tên còn lại trong đó có cả Trương Vân, đều kinh sợ, chút nữa là ngất xỉu.
Dương Thần ném cái xác sang một bên, tiến lên phía trước hai bước, nhẹ nhàng tóm cổ tên thứ hai đưa lên cao.
Cả ba tên sớm đã bị dọa cho hai chân mềm nhũn, sắp tè cả ra quần rồi, làm gì còn sức kháng cự lại Dương Thần nữa.
- Ngươi đã không cắn thuốc độc tự tử, vậy thì không phải là tử sĩ rồi, vậy cũng câu hỏi như thế, ngươi trả lời hay là chết?
Nụ cười của Dương Thần rất dịu dàng, giống như một người thầy giáo đang từng bước dẫn dắt cậu học trò nghịch ngợm vậy.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Story
Chương 1117: Từng bước dẫn dắt
10.0/10 từ 21 lượt.