Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1063: Kinh kịch
Dáng vẻ của Tiêu Chỉ Tình khiến Dương Thần lập tức nghĩ tới gì đó, vui vẻ nói:
- Phát hiện ra cái gì rồi?
Tiêu Chỉ Tình kiềm chế hưng phấn.
- Còn chưa xác định, chúng ta tới gần một chút xem xem.
Vừa nói, cô tiên phong chạy tới gần chỗ bãi sông nhàn nhạt kia.
Một mảng cỏ tươi tốt trên bãi sông, mà mục tiêu của Tiêu Chỉ Tình lại là một gốc cây xấu xí bên bãi sông, na ná với cây khuyên diệp.
Dương Thần thấy vậy, vội vàng tiến lên phía trước kéo tay cô, giữ lấy Tiêu Chỉ Tình, nghiêm mặt nói:
- Đợi đã! Anh đã nói với bọn em rồi, không được đi trước anh!
Tiêu Chỉ Tình sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi về phía sau Dương Thần.
Dương Thần cười nham hiểm, nói:
- Đứng đằng sau xem là được rồi.
Nói xong, trực tiếp đi tới chỗ sát bờ sông.
Ngay lúc Dương Thần mới vừa đặt chân lên bãi sông, thì đã có biến!
- Grao!!!
Tiếng rống nặng nề và tiếng sóng nước đan xen vào nhau, chỉ nhìn thấy một quái vật to lớn bỗng nhiên xông lên từ bãi cỏ!
Giống như một bóng hình lóe lên, mở rộng cái miệng lớn đầy máu, cắn thẳng về phía chân Dương Thần!
Tiêu Chỉ Tình và Lưu Minh Ngọc không hẹn mà gặp cùng sợ hãi kêu lên, mặt cắt không còn giọt máu!
Một con cá sấu sông xanh pha lẫn đen to lớn, mắt thấy sẽ cắn Dương Thần, chân phải của Dương Thần lại phát ra lực trước!
- Ầm!!
Một âm thanh vang lên, đầu ngón chân của Dương Thần trúng vào dưới cằm của con cá sấu sông!
- Ô ----
Thân hình khổng lồ sau một đòn đánh mạnh của Dương Thần, giống như cánh diều mà bay ra ngoài mấy thước, ầm ầm rơi xuống nước!
Sau khi nước bắn tung tóe, cá sấu sông giống như là phát điên mà phe phẩy đuôi chạy trốn, cái đầu đáng thương của nó không có cách nào tưởng tượng được nó đụng phải “Con mồi” đáng sợ gì.
Dương Thần huýt sáo.
- Cái thứ này đúng là da dày thịt béo, anh tưởng rằng sẽ đá chết nó, tuy rằng không quá dùng lực nhưng có thể chịu được một đá của anh, sự to lớn hùng tráng của con cá sấu sông này cũng có thể thấy không tồi.
Một màn này lại dọa cho Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình sợ chết khiếp!
Lưu Minh Ngọc suýt chút nữa rơi nước mắt, xông lên đánh vào lưng Dương Thần một lúc, buồn bực nói:
- Anh còn có tâm tư huýt sáo! Anh thấy chơi vui lắm sao!? Anh có biết em sắp bị anh dọa cho đau tim không!?
- Hì hì.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Làm mẫu cho bọn em thấy ở đây nguy hiểm nhiều thế nào, đã nói là có hơn một trăm nghìn con cá sấu sông đấy, cá sấu là thợ săn bẩm sinh, tốc độ xuất kích mắt thường của con người không thể phân biệt được, mỗi nguồn nước ở đây đều phải kiểm tra mới có thể tới gần, hai em phải nhớ kĩ đấy.
Tiêu Chỉ Tình vỗ ngực, cảm kích nhìn Dương Thần, nói:
- Thế cũng không cần dọa bọn em như thế nha.
Dương Thần sờ sờ mũi, ngược lại hỏi:
- Vâng!
Tiêu Chỉ Tình đi tới bên cạnh cái cây đó, chăm chú quan sát.
Dương Thần nhìn một lát, nhíu mày nói:
- Hơi giống cây khuyên diệp, nhưng vân lá lại không giống, hơn nữa vỏ cây hơn có màu hồng rám nắng…
Tiêu Chỉ Tình cũng xác nhận gì đó, nói:
- Đây có lẽ là “Cây Cardinals ”, là một loại tương đối phổ biến, nhưng là một dược liệu tương đối ít ỏi, ở Hoa Hạ rất ít thấy, là nguyên liệu để luyện ra một số đan dược tầm trung và thấp.
Dương Thần đâu tiên là vui vẻ, sau đó phiền muộn nói:
- Đây… Cả cây này cũng là dược liệu? Thế thì anh phải chuyển đi trước tiên mới được?
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu.
- Cây Cardinals không phải dùng những thứ khác, chỉ cần điểm đầu của rễ cây là được rồi, không thể quá già, cần rễ mềm mại, rễ già thì không có loại dược tính đặc thù đó.
Dương Thần nghe đến mức như lọt vào trong sương mù, cái cách thức này đúng thật là nhiều, nhưng nếu chỉ cần rễ cây, thế dễ làm rồi, không phải đào rễ cây sao, với sức mạnh của mình thì chuyện này là thích hợp nhất rồi còn gì nữa!
Nhưng mà trong quá trình đào, Dương Thần cũng nghe ý kiến từ Tiêu Chỉ Tình, để lại một chút rễ cây, tránh cho ít vật liệu trực tiếp bị đào chết như vậy, để lại cho cây một đường sống, lần sau có cần còn có thể đào.
Ngày đầu tiên nói chung có chút thu hoạch, khiến Dương Thần cũng thêm vài phần tự tin, dù sao cũng mới bắt đầu.
Buổi tối đi được một quãng đường, sau khi phát hiện không có thu hoạch gì, ba người liền tìm một cái hang khô ráo, đơn giản trải một chút vỏ cây làm nệm, tạm qua đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở nơi gần hang qua đêm, Tiêu Chỉ Tình lại tinh mắt phát hiện ra một loại dược liệu là “Long Kết” hấp thu sương sớm, khiến cô vui mừng không ngớt.
Dương Thần lại có chút buồn bực, loại thực vật này, trong ấn tượng hắn cũng đã từng gặp, nhưng vẫn không biết loại “Cỏ dại” này lại là dược liệu trong mắt tu sĩ.
Nhưng có thể khẳng định đó là, đất đai nguyên thủy ngoài Hoa Hạ, thực sự có không ít dược liệu bị tiêu hao.
Ba người màn trời chiếu đất bốn ngày, dược liệu trong túi dường như cũng đầy tám phần.
Trong ba túi, dược liệu chí ít cũng có mười mấy loại, dựa theo cách nói của Tiêu Chỉ Tình, đan dược có thể luyện chế nếu như tất cả đều được thì có hơn mười loại, hơn trăm cây. Đương nhiên, tiền đề là Dương Thần có thể lĩnh ngộ được Tam Muội chân hỏa, và luyện chế thành công.
Dương Thần tương đối xoắn xuýt đó là, hắn đối với Tam Muội chân hỏa còn thiếu một bước đột phá, mơ hồ chạm vào ngưỡng cửa, nhưng còn thiếu chạm vào ngưỡng cửa một bước chân.
Mà Arnhem đến được vùng duyên hải phía bắc, chí ít còn có một tuần hành trình, Dương Thần cũng không vội, có thể chứa nhiều thì chứa nhiều một chút, dù sao hắn cũng có Giới tử tu di giới có thể dùng, chỉ là vẫn luôn lo lắng dược liệu để bên trong có bị biến chất hay không, mới không dám tùy tiện để vào.
Trong bốn ngày này, da của hai cô gái rõ ràng bị phơi nắng đen đi rất nhiều, nhưng thể lực cũng trong sự rèn giũa của Dương Thần mà tăng lên rất nhiều.
Đặc biệt là bản thân tu luyện công pháp của Lưu Minh Ngọc, có chân khí bồi bổ gân mạch, sau khi dẫn dắt thích hợp, tố chất cơ thể nâng cao rất nhanh, so với lúc mới đến thể lực rõ ràng tăng lên gấp đôi.
Đến buổi tối ngày thứ năm, hai cô gái đối với ngủ qua đêm ngoài trời đã vô cùng thành thục, tìm một chỗ dưới vách đá, tự mình dựa theo cách Dương Thần dạy, tách một chút vỏ cây, sau khi mang tới một chút cỏ, chăn đệm xong rồi, liền định đi ngủ.
Dương Thần cũng không cần những thứ ấy, nhìn ba túi dược liệu sắp đầy, suy nghĩ nói:
- Nước cũng không thiếu, nhưng thức ăn đã hết rồi, anh đang nghĩ ngày mai có nên tới thành phố gần đây một chuyến không, đem một chút thực phẩm đến tiếp tục tìm dược liệu.
Lưu Minh Ngọc duỗi thắt lưng, lẩm bẩm nói:
- Thế còn không bằng anh gọi máy bay đến, chúng ta về thành phố là được, thế nào cũng phải đi một tuần sao?
Trong lòng Dương Thần cũng có chút nhớ người nhà ở Trung Hải, lần này vì sự uy hiếp của Nghiêm Bất Vấn, cũng không lo có người nước đục thả câu, nhưng cũng do không có thông tin, nên cứ cảm thấy không ổn.
Còn nữa chính là ông nội của Lam Lam cũng không biết có về Trung Hải không, ông ta đã đồng ý để Lâm Nhược Khê giữ Lam Lam lại, cũng nên trở về xác nhận một chút.
- Nói cũng đúng, thế thì đợi trời sáng, anh liền gọi máy bay tới.
Dương Thần quyết đoán nói.
Bầu trời sao trên thảo nguyên vô cùng mênh mông và lộng lẫy.
Dương Thần ngước đầu nhìn,rồi nằm xuống, đang muốn nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm to lớn!
- Ai!?
Dương Thần chợt đứng dậy, thân ảnh thoắt cái đã tới bên ngoài thảo nguyên mấy chục mét.
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình cũng bị dọa sợ, đứng dậy chạy ra bên ngoài, tình huống không rõ ràng.
Vẻ mặt Dương Thần ngưng trọng, nhìn vào không trung hơn trăm mét phía trước.
Chỉ thấy một người mặc đồ đen, thắt đai lưng đen, mặt đeo một cái mặt nạ kinh kịch, là người thần bí tóc đen dài mặt nạ kim loại, đứng thẳng giữa không trung.
Hai tay Dương Thần khẽ nắm chặt, không là do tức giận, mà là… Căng thẳng!
Dương Thần không thể không căng thẳng! bởi vì người thần bí trước mặt, mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp trước nay chưa từng có!
Dương Thần mơ hồ cảm giác được, hắn không phải lần đầu tiên xuất hiện cùng người thần bí này ở khoảng cách gần như vậy, nhưng trước đây người đó truyệt đối không thi triển ra thực lực thực sự!
Hắn… Vậy mà hoàn toàn nhìn không rõ võ công của đối phương!?
- Anh là ai.
Dương Thần có thể cảm nhận được, người đến không tốt!
Tiếng nói người thần bí truyền ra, rõ ràng đã tận lực sửa đi, nghe có chút khàn khàn trầm thấp.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, cậu cũng rõ cậu không phải đối thủ của tôi…
Dương Thần híp híp mắt, không trả lời.
Mà Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình lại không hiểu ra làm sao, lại lo lắng vô cùng mà nhìn Dương Thần, hai cô làm sao còn không biết, người này là đến lôi thôi với Dương Thần!
- Tìm cậu đã mấy ngày cuối cùng cũng tìm được rồi.
Người đeo mặt nạ cười trầm thấp nói:
- Thời gian của tôi không nhiều, cho cậu hai con đường, con đường thứ nhất, giao ra “Vãng niệm dẫn sinh kinh”, con đường thứ hai, tôi khống chế cậu, tự mình cướp đi “Vãng niệm dẫn sinh kinh”…
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
- Phát hiện ra cái gì rồi?
Tiêu Chỉ Tình kiềm chế hưng phấn.
- Còn chưa xác định, chúng ta tới gần một chút xem xem.
Vừa nói, cô tiên phong chạy tới gần chỗ bãi sông nhàn nhạt kia.
Một mảng cỏ tươi tốt trên bãi sông, mà mục tiêu của Tiêu Chỉ Tình lại là một gốc cây xấu xí bên bãi sông, na ná với cây khuyên diệp.
Dương Thần thấy vậy, vội vàng tiến lên phía trước kéo tay cô, giữ lấy Tiêu Chỉ Tình, nghiêm mặt nói:
- Đợi đã! Anh đã nói với bọn em rồi, không được đi trước anh!
Tiêu Chỉ Tình sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi về phía sau Dương Thần.
Dương Thần cười nham hiểm, nói:
- Đứng đằng sau xem là được rồi.
Nói xong, trực tiếp đi tới chỗ sát bờ sông.
Ngay lúc Dương Thần mới vừa đặt chân lên bãi sông, thì đã có biến!
- Grao!!!
Tiếng rống nặng nề và tiếng sóng nước đan xen vào nhau, chỉ nhìn thấy một quái vật to lớn bỗng nhiên xông lên từ bãi cỏ!
Giống như một bóng hình lóe lên, mở rộng cái miệng lớn đầy máu, cắn thẳng về phía chân Dương Thần!
Tiêu Chỉ Tình và Lưu Minh Ngọc không hẹn mà gặp cùng sợ hãi kêu lên, mặt cắt không còn giọt máu!
Một con cá sấu sông xanh pha lẫn đen to lớn, mắt thấy sẽ cắn Dương Thần, chân phải của Dương Thần lại phát ra lực trước!
- Ầm!!
Một âm thanh vang lên, đầu ngón chân của Dương Thần trúng vào dưới cằm của con cá sấu sông!
- Ô ----
Thân hình khổng lồ sau một đòn đánh mạnh của Dương Thần, giống như cánh diều mà bay ra ngoài mấy thước, ầm ầm rơi xuống nước!
Sau khi nước bắn tung tóe, cá sấu sông giống như là phát điên mà phe phẩy đuôi chạy trốn, cái đầu đáng thương của nó không có cách nào tưởng tượng được nó đụng phải “Con mồi” đáng sợ gì.
Dương Thần huýt sáo.
- Cái thứ này đúng là da dày thịt béo, anh tưởng rằng sẽ đá chết nó, tuy rằng không quá dùng lực nhưng có thể chịu được một đá của anh, sự to lớn hùng tráng của con cá sấu sông này cũng có thể thấy không tồi.
Một màn này lại dọa cho Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình sợ chết khiếp!
Lưu Minh Ngọc suýt chút nữa rơi nước mắt, xông lên đánh vào lưng Dương Thần một lúc, buồn bực nói:
- Anh còn có tâm tư huýt sáo! Anh thấy chơi vui lắm sao!? Anh có biết em sắp bị anh dọa cho đau tim không!?
- Hì hì.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Làm mẫu cho bọn em thấy ở đây nguy hiểm nhiều thế nào, đã nói là có hơn một trăm nghìn con cá sấu sông đấy, cá sấu là thợ săn bẩm sinh, tốc độ xuất kích mắt thường của con người không thể phân biệt được, mỗi nguồn nước ở đây đều phải kiểm tra mới có thể tới gần, hai em phải nhớ kĩ đấy.
Tiêu Chỉ Tình vỗ ngực, cảm kích nhìn Dương Thần, nói:
- Thế cũng không cần dọa bọn em như thế nha.
Dương Thần sờ sờ mũi, ngược lại hỏi:
- Vâng!
Tiêu Chỉ Tình đi tới bên cạnh cái cây đó, chăm chú quan sát.
Dương Thần nhìn một lát, nhíu mày nói:
- Hơi giống cây khuyên diệp, nhưng vân lá lại không giống, hơn nữa vỏ cây hơn có màu hồng rám nắng…
Tiêu Chỉ Tình cũng xác nhận gì đó, nói:
- Đây có lẽ là “Cây Cardinals ”, là một loại tương đối phổ biến, nhưng là một dược liệu tương đối ít ỏi, ở Hoa Hạ rất ít thấy, là nguyên liệu để luyện ra một số đan dược tầm trung và thấp.
Dương Thần đâu tiên là vui vẻ, sau đó phiền muộn nói:
- Đây… Cả cây này cũng là dược liệu? Thế thì anh phải chuyển đi trước tiên mới được?
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu.
- Cây Cardinals không phải dùng những thứ khác, chỉ cần điểm đầu của rễ cây là được rồi, không thể quá già, cần rễ mềm mại, rễ già thì không có loại dược tính đặc thù đó.
Dương Thần nghe đến mức như lọt vào trong sương mù, cái cách thức này đúng thật là nhiều, nhưng nếu chỉ cần rễ cây, thế dễ làm rồi, không phải đào rễ cây sao, với sức mạnh của mình thì chuyện này là thích hợp nhất rồi còn gì nữa!
Nhưng mà trong quá trình đào, Dương Thần cũng nghe ý kiến từ Tiêu Chỉ Tình, để lại một chút rễ cây, tránh cho ít vật liệu trực tiếp bị đào chết như vậy, để lại cho cây một đường sống, lần sau có cần còn có thể đào.
Ngày đầu tiên nói chung có chút thu hoạch, khiến Dương Thần cũng thêm vài phần tự tin, dù sao cũng mới bắt đầu.
Buổi tối đi được một quãng đường, sau khi phát hiện không có thu hoạch gì, ba người liền tìm một cái hang khô ráo, đơn giản trải một chút vỏ cây làm nệm, tạm qua đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, ở nơi gần hang qua đêm, Tiêu Chỉ Tình lại tinh mắt phát hiện ra một loại dược liệu là “Long Kết” hấp thu sương sớm, khiến cô vui mừng không ngớt.
Dương Thần lại có chút buồn bực, loại thực vật này, trong ấn tượng hắn cũng đã từng gặp, nhưng vẫn không biết loại “Cỏ dại” này lại là dược liệu trong mắt tu sĩ.
Nhưng có thể khẳng định đó là, đất đai nguyên thủy ngoài Hoa Hạ, thực sự có không ít dược liệu bị tiêu hao.
Ba người màn trời chiếu đất bốn ngày, dược liệu trong túi dường như cũng đầy tám phần.
Trong ba túi, dược liệu chí ít cũng có mười mấy loại, dựa theo cách nói của Tiêu Chỉ Tình, đan dược có thể luyện chế nếu như tất cả đều được thì có hơn mười loại, hơn trăm cây. Đương nhiên, tiền đề là Dương Thần có thể lĩnh ngộ được Tam Muội chân hỏa, và luyện chế thành công.
Dương Thần tương đối xoắn xuýt đó là, hắn đối với Tam Muội chân hỏa còn thiếu một bước đột phá, mơ hồ chạm vào ngưỡng cửa, nhưng còn thiếu chạm vào ngưỡng cửa một bước chân.
Mà Arnhem đến được vùng duyên hải phía bắc, chí ít còn có một tuần hành trình, Dương Thần cũng không vội, có thể chứa nhiều thì chứa nhiều một chút, dù sao hắn cũng có Giới tử tu di giới có thể dùng, chỉ là vẫn luôn lo lắng dược liệu để bên trong có bị biến chất hay không, mới không dám tùy tiện để vào.
Trong bốn ngày này, da của hai cô gái rõ ràng bị phơi nắng đen đi rất nhiều, nhưng thể lực cũng trong sự rèn giũa của Dương Thần mà tăng lên rất nhiều.
Đặc biệt là bản thân tu luyện công pháp của Lưu Minh Ngọc, có chân khí bồi bổ gân mạch, sau khi dẫn dắt thích hợp, tố chất cơ thể nâng cao rất nhanh, so với lúc mới đến thể lực rõ ràng tăng lên gấp đôi.
Đến buổi tối ngày thứ năm, hai cô gái đối với ngủ qua đêm ngoài trời đã vô cùng thành thục, tìm một chỗ dưới vách đá, tự mình dựa theo cách Dương Thần dạy, tách một chút vỏ cây, sau khi mang tới một chút cỏ, chăn đệm xong rồi, liền định đi ngủ.
Dương Thần cũng không cần những thứ ấy, nhìn ba túi dược liệu sắp đầy, suy nghĩ nói:
- Nước cũng không thiếu, nhưng thức ăn đã hết rồi, anh đang nghĩ ngày mai có nên tới thành phố gần đây một chuyến không, đem một chút thực phẩm đến tiếp tục tìm dược liệu.
Lưu Minh Ngọc duỗi thắt lưng, lẩm bẩm nói:
- Thế còn không bằng anh gọi máy bay đến, chúng ta về thành phố là được, thế nào cũng phải đi một tuần sao?
Trong lòng Dương Thần cũng có chút nhớ người nhà ở Trung Hải, lần này vì sự uy hiếp của Nghiêm Bất Vấn, cũng không lo có người nước đục thả câu, nhưng cũng do không có thông tin, nên cứ cảm thấy không ổn.
Còn nữa chính là ông nội của Lam Lam cũng không biết có về Trung Hải không, ông ta đã đồng ý để Lâm Nhược Khê giữ Lam Lam lại, cũng nên trở về xác nhận một chút.
- Nói cũng đúng, thế thì đợi trời sáng, anh liền gọi máy bay tới.
Dương Thần quyết đoán nói.
Bầu trời sao trên thảo nguyên vô cùng mênh mông và lộng lẫy.
Dương Thần ngước đầu nhìn,rồi nằm xuống, đang muốn nhắm mắt lại, lại bỗng nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm to lớn!
- Ai!?
Dương Thần chợt đứng dậy, thân ảnh thoắt cái đã tới bên ngoài thảo nguyên mấy chục mét.
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình cũng bị dọa sợ, đứng dậy chạy ra bên ngoài, tình huống không rõ ràng.
Vẻ mặt Dương Thần ngưng trọng, nhìn vào không trung hơn trăm mét phía trước.
Chỉ thấy một người mặc đồ đen, thắt đai lưng đen, mặt đeo một cái mặt nạ kinh kịch, là người thần bí tóc đen dài mặt nạ kim loại, đứng thẳng giữa không trung.
Hai tay Dương Thần khẽ nắm chặt, không là do tức giận, mà là… Căng thẳng!
Dương Thần không thể không căng thẳng! bởi vì người thần bí trước mặt, mang đến cho hắn cảm giác uy hiếp trước nay chưa từng có!
Dương Thần mơ hồ cảm giác được, hắn không phải lần đầu tiên xuất hiện cùng người thần bí này ở khoảng cách gần như vậy, nhưng trước đây người đó truyệt đối không thi triển ra thực lực thực sự!
Hắn… Vậy mà hoàn toàn nhìn không rõ võ công của đối phương!?
- Anh là ai.
Dương Thần có thể cảm nhận được, người đến không tốt!
Tiếng nói người thần bí truyền ra, rõ ràng đã tận lực sửa đi, nghe có chút khàn khàn trầm thấp.
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, cậu cũng rõ cậu không phải đối thủ của tôi…
Dương Thần híp híp mắt, không trả lời.
Mà Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình lại không hiểu ra làm sao, lại lo lắng vô cùng mà nhìn Dương Thần, hai cô làm sao còn không biết, người này là đến lôi thôi với Dương Thần!
- Tìm cậu đã mấy ngày cuối cùng cũng tìm được rồi.
Người đeo mặt nạ cười trầm thấp nói:
- Thời gian của tôi không nhiều, cho cậu hai con đường, con đường thứ nhất, giao ra “Vãng niệm dẫn sinh kinh”, con đường thứ hai, tôi khống chế cậu, tự mình cướp đi “Vãng niệm dẫn sinh kinh”…
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Story
Chương 1063: Kinh kịch
10.0/10 từ 21 lượt.