Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 86: Chê anh già
“Tạm được.” Hạ Thiên Tường gật đầu, cô nhóc thích là được.
Tô Nhược Hân ăn ngon lành, nếu không phải vì sắp muộn giờ tự học buổi tối, thì cô cũng muốn ăn thêm một tiếng đồng hồ nữa.
Nhưng thời gian không cho phép.
Bây giờ, thời gian của cô còn quý hơn vàng.
Ăn xong, đang định rời đi thì chợt bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
“Cô Tô, cô được chọn làm hội viên VIP của Trần Ký, đây là thẻ VIP, trong vòng một năm cô đến đây dùng bữa đều hoàn toàn miễn phí.”
“Thật ư?” Tô Nhược Hân nhận lấy thẻ: “Thứ này mới phát hành à?”
“Đúng thế, đây là thẻ hội viên VIP Trần Ký mới phát hành sau khi nâng cấp quán, trong toàn bộ khách hàng của Trần Ký chỉ chọn ra ba người, cô là một trong số đó.”
“Wow, cảm ơn nhé.”
“Mong cô Tô có thể giới thiệu Trần Ký chúng tôi cho nhiều người biết đến hơn.” Nhân viên phục vụ đưa thẻ, đương nhiên không quên quảng bá quán ăn của mình.
“Đương nhiên, từ lúc chưa có thẻ tôi đã quảng cáo giúp mọi người rồi, bây giờ còn cho tôi thẻ VIP, các anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trở thành đại sứ thương hiệu cho Trần Ký.” Tô Nhược Hân thật lòng đáp.
“Cảm ơn cô Tô.”
“Vậy tôi đi trước đây.” Tô Nhược Hân xoay người chạy đi, nếu còn không chạy thì cô sẽ thật sự đến muộn.
Hạ Thiên Tường nhìn cô gái rời đi, anh buông đũa trong tay xuống, nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ kỹ những món cô gọi đều phải làm từ nguyên liệu hữu cơ, biết chưa?”
“Vâng thưa cậu Hạ.” Giám đốc đại sảnh của Trần Ký lập tức tiến lên nghênh đón, vui vẻ đồng ý.
Sau khi căn dặn xong, Hạ Thiên Tường mới đứng dậy rời đi.
Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng bây giờ Trần Ký đã là sản nghiệp do anh đứng tên.
Nếu cô nhóc thích, anh sẽ biến Trần Ký thành quán ăn xứng với thân phận của cô.
Lên xe, Hạ Thiên Tường không lập tức khởi động mà gửi tin nhắn cho Phương Tấn: “Lãng mạn là gì?”
Phương Tấn nhận được tin nhắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó thì hiểu ra Hạ Thiên Tường đang hỏi phải làm cách nào mới có thể tạo ra khung cảnh lãng mạn khi ở bên Tô Nhược Hân.
“Tặng hoa.”
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ, nhớ kỹ điều này.
“Còn gì nữa không?”
“Tặng quà.”
Không khác với tặng hoa là mấy, nhưng có thể tặng dây chuyền vòng tay trang sức gì đó.
Nhưng nghĩ lại thì thấy tặng những thứ này quá tầm thường, không được lãng mạn cho lắm:” “Còn gì nữa không?”
“Viết thơ.” Trước mắt Phương Tấn sáng lên, anh ta nghĩ đến điều này.
Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho anh ta.
Phương Tấn thở dài, sau đó bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Hạ Thiên Tường viết thơ cho Tô Nhược Hân, chợt cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Hạ Thiên Tường nhớ kỹ ba thứ tặng hoa tặng quà và viết thơ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Tô Nhược Hân vẫn luôn chê anh già, cho nên anh muốn thay đổi bản thân.
Suy đi nghĩ lại, anh quyết định hỏi ý kiến của nhiều người hơn, sau đó thay đổi cách ở bên cạnh Tô Nhược Hân.
Anh suy xét rất lâu mới mới nhập vào nội dung đầu tiên.
“Một người bạn bị bạn gái đá, nói là do anh ta không biết lãng mạn, sau đó anh ta hỏi tôi cái gì là lãng mạn? Vì thế mới có một vấn đề, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau phải làm sao mới lãng mạn hơn? Online đợi.”
Trong bài viết này, đương nhiên Hạ Thiên Tường đã ẩn Tô Nhược Hân.
Sau khi đăng lên, Hạ Thiên Tường chưa từng đăng bài viết lên trang cá nhân cứ thế ngồi trong xe lướt điện thoại.
Hình ảnh này vô cùng kỳ lạ, có thể nói là lần đầu tiên của anh từ trước đến giờ.
“Người bạn kia tên là Hạ Thiên Tường.”
“Nói đúng đấy.”
“Thì ra cậu Hạ là một người đàn ông không lãng mạn.”
“Hóng.”
“Mỗi ngày tặng một bó hoa, có nói gì thì vẫn tặng.”
“Tặng lắc chân, nghe nói tặng lắc chân có nghĩa là trói kiếp này, thắt kiếp sau.”
“Đồng ý với tất cả yêu cầu của cô gái.”
Thấy bình luận này, Hạ Thiên Tường không nhịn được trả lời: “Vậy nếu cô ấy nói muốn mua anh với giá ba triệu thì sao?”
“Fuck, Hạ Thiên Tường, anh bán mình với giá ba triệu á?”
Hạ Thiên Tường im lặng nhìn bình luận này, thật ra thì anh muốn tặng không mình cho Tô Nhược Hân, dù hơi bỉ ổi, nhưng anh không cảm thấy mất giá, vấn đề bây giờ là Tô Nhược Hân không muốn.
“Tiếp tục hóng.”
Hạ Thiên Tường tiện tay xoá đi câu trả lời trước đó, tuyệt đối không để lại điểm sơ hở.
Nhưng anh vừa xoá xong, trong trang cá nhân đã có người đăng lên ảnh chụp màn hình nội dung bình luận anh vừa xoá.
Còn gõ thêm một hàng chữ lên ảnh.
“Cậu Hạ tương tư thật rồi.”
“…” Hạ Thiên Tường gõ một hàng dấu ba chấm dưới tấm ảnh.
Đây là anh học theo Tô Nhược Hân, anh lướt trang cá nhân của cô, hình như cô rất thích sử dụng dấu chấm lửng.
Nếu không muốn nói nữa sẽ sử dụng dấu chấm lửng.
“Không ngờ cậu Hạ lại không nổi giận, có phải tôi nên vui vì lúc này đầu còn trên cổ, vẫn chưa bị chém đứt không?”
“…” Hạ Thiên Tường tiếp tục trả lời một hàng dấu ba chấm.
Anh chợt phát hiện, thật ra rảnh rỗi tán gẫu với đám bạn như thế cũng không phải quá tệ.
Hơn nữa xem những bình luận dưới bài viết của mình, Hạ Thiên Tường đã có tính toán trong lòng.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Thứ sáu, Tô Nhược Hân không đi đến Tập đoàn Hạ Thị, đêm nay sau khi học tự học buổi tối xong học sinh sẽ có thể rời khỏi trường trở về nhà hưởng thụ cuộc sống cuối tuần vui vẻ.
Tô Nhược Hân đã đồng ý thứ bảy sẽ ở cùng Hạ Thiên Tường, cho nên thứ sáu mới không đi đến Tập đoàn Hạ Thị.
Cô đang ôn bài thì Dương Mỹ Lan gọi điện thoại đến: “Tô Nhược Hân, sáng mai đi mua quần áo với tớ.”
“Được.”
“Sau đó buổi chiều dẫn tớ đi gặp nam thần nhé, cậu không được thất hứa đâu.”
“Đương nhiên rồi.” Tô Nhược Hân cười đáp, cả tuần nay người nhà họ Tô không đến làm phiền cô, cô sống rất thoải mái.
Cô không mong gì, chỉ cần bọn họ không đến khiến cô khó chịu cô đã rất thoả mãn rồi.
Cúp máy xong, Tô Nhược Hân gửi tin nhắn cho Hạ Thiên Tường.
“Sáng mai tôi có việc nên không đến nữa, buổi chiều mời anh trà chiều ở quán cà phê Lục Đảo ở gần trường chúng tôi, chiều mai không gặp không về nhé.”
Gửi tin nhắn xong, Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm điện thoại, đợi Hạ Thiên Tường trả lời.
Cô vốn nghĩ một người bận rộn như anh phải đợi mấy phút sau mới trả lời tin nhắn, không ngờ Hạ Thiên Tường gần như trả lời ngay lập tức: “Được.”
Vẫn kiệm lời như trước.
Nhưng gần đây anh đã cải thiện nhiều rồi.
Thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn rất dài, nhưng lại khiến cô thấy không quen.
Sau khi hẹn Hạ Thiên Tường cho Mỹ Lan xong, tâm trạng Tô Nhược Hân rất thoải mái.
Sau đó cô chợt nhớ ra mình chưa làm một chuyện rất quan trọng.
Thừa dịp cuối tuần phải hoàn thành mới được.
“Mỹ Lan, chín giờ chúng ta đi mua quần áo, không gặp không về.”
“Ấy, trước chín giờ cậu muốn đi đâu à?”
“Xử lý một chuyện.” Tô Nhược Hân không muốn nói đến chuyện cô biết y thuật, mà cũng không biết tại sao chuyện đó lại không hề bị truyền ra ngoài.
Đúng thế, dù hôm đó cô cứu người ở toà nhà của Tập đoàn Hạ Thị cũng không bị lan tin.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Tô Nhược Hân ăn ngon lành, nếu không phải vì sắp muộn giờ tự học buổi tối, thì cô cũng muốn ăn thêm một tiếng đồng hồ nữa.
Nhưng thời gian không cho phép.
Bây giờ, thời gian của cô còn quý hơn vàng.
Ăn xong, đang định rời đi thì chợt bị nhân viên phục vụ ngăn lại.
“Cô Tô, cô được chọn làm hội viên VIP của Trần Ký, đây là thẻ VIP, trong vòng một năm cô đến đây dùng bữa đều hoàn toàn miễn phí.”
“Thật ư?” Tô Nhược Hân nhận lấy thẻ: “Thứ này mới phát hành à?”
“Đúng thế, đây là thẻ hội viên VIP Trần Ký mới phát hành sau khi nâng cấp quán, trong toàn bộ khách hàng của Trần Ký chỉ chọn ra ba người, cô là một trong số đó.”
“Wow, cảm ơn nhé.”
“Mong cô Tô có thể giới thiệu Trần Ký chúng tôi cho nhiều người biết đến hơn.” Nhân viên phục vụ đưa thẻ, đương nhiên không quên quảng bá quán ăn của mình.
“Đương nhiên, từ lúc chưa có thẻ tôi đã quảng cáo giúp mọi người rồi, bây giờ còn cho tôi thẻ VIP, các anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trở thành đại sứ thương hiệu cho Trần Ký.” Tô Nhược Hân thật lòng đáp.
“Cảm ơn cô Tô.”
“Vậy tôi đi trước đây.” Tô Nhược Hân xoay người chạy đi, nếu còn không chạy thì cô sẽ thật sự đến muộn.
Hạ Thiên Tường nhìn cô gái rời đi, anh buông đũa trong tay xuống, nhỏ giọng dặn dò: “Nhớ kỹ những món cô gọi đều phải làm từ nguyên liệu hữu cơ, biết chưa?”
“Vâng thưa cậu Hạ.” Giám đốc đại sảnh của Trần Ký lập tức tiến lên nghênh đón, vui vẻ đồng ý.
Sau khi căn dặn xong, Hạ Thiên Tường mới đứng dậy rời đi.
Chắc chắn Tô Nhược Hân không biết rằng bây giờ Trần Ký đã là sản nghiệp do anh đứng tên.
Nếu cô nhóc thích, anh sẽ biến Trần Ký thành quán ăn xứng với thân phận của cô.
Lên xe, Hạ Thiên Tường không lập tức khởi động mà gửi tin nhắn cho Phương Tấn: “Lãng mạn là gì?”
Phương Tấn nhận được tin nhắn sửng sốt trong chốc lát, sau đó thì hiểu ra Hạ Thiên Tường đang hỏi phải làm cách nào mới có thể tạo ra khung cảnh lãng mạn khi ở bên Tô Nhược Hân.
“Tặng hoa.”
Hạ Thiên Tường ngẫm nghĩ, nhớ kỹ điều này.
“Còn gì nữa không?”
“Tặng quà.”
Không khác với tặng hoa là mấy, nhưng có thể tặng dây chuyền vòng tay trang sức gì đó.
Nhưng nghĩ lại thì thấy tặng những thứ này quá tầm thường, không được lãng mạn cho lắm:” “Còn gì nữa không?”
“Viết thơ.” Trước mắt Phương Tấn sáng lên, anh ta nghĩ đến điều này.
Hạ Thiên Tường cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho anh ta.
Phương Tấn thở dài, sau đó bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh Hạ Thiên Tường viết thơ cho Tô Nhược Hân, chợt cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Hạ Thiên Tường nhớ kỹ ba thứ tặng hoa tặng quà và viết thơ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Tô Nhược Hân vẫn luôn chê anh già, cho nên anh muốn thay đổi bản thân.
Suy đi nghĩ lại, anh quyết định hỏi ý kiến của nhiều người hơn, sau đó thay đổi cách ở bên cạnh Tô Nhược Hân.
Anh suy xét rất lâu mới mới nhập vào nội dung đầu tiên.
“Một người bạn bị bạn gái đá, nói là do anh ta không biết lãng mạn, sau đó anh ta hỏi tôi cái gì là lãng mạn? Vì thế mới có một vấn đề, đàn ông và phụ nữ ở bên nhau phải làm sao mới lãng mạn hơn? Online đợi.”
Trong bài viết này, đương nhiên Hạ Thiên Tường đã ẩn Tô Nhược Hân.
Sau khi đăng lên, Hạ Thiên Tường chưa từng đăng bài viết lên trang cá nhân cứ thế ngồi trong xe lướt điện thoại.
Hình ảnh này vô cùng kỳ lạ, có thể nói là lần đầu tiên của anh từ trước đến giờ.
“Người bạn kia tên là Hạ Thiên Tường.”
“Nói đúng đấy.”
“Thì ra cậu Hạ là một người đàn ông không lãng mạn.”
“Hóng.”
“Mỗi ngày tặng một bó hoa, có nói gì thì vẫn tặng.”
“Tặng lắc chân, nghe nói tặng lắc chân có nghĩa là trói kiếp này, thắt kiếp sau.”
“Đồng ý với tất cả yêu cầu của cô gái.”
Thấy bình luận này, Hạ Thiên Tường không nhịn được trả lời: “Vậy nếu cô ấy nói muốn mua anh với giá ba triệu thì sao?”
“Fuck, Hạ Thiên Tường, anh bán mình với giá ba triệu á?”
Hạ Thiên Tường im lặng nhìn bình luận này, thật ra thì anh muốn tặng không mình cho Tô Nhược Hân, dù hơi bỉ ổi, nhưng anh không cảm thấy mất giá, vấn đề bây giờ là Tô Nhược Hân không muốn.
“Tiếp tục hóng.”
Hạ Thiên Tường tiện tay xoá đi câu trả lời trước đó, tuyệt đối không để lại điểm sơ hở.
Nhưng anh vừa xoá xong, trong trang cá nhân đã có người đăng lên ảnh chụp màn hình nội dung bình luận anh vừa xoá.
Còn gõ thêm một hàng chữ lên ảnh.
“Cậu Hạ tương tư thật rồi.”
“…” Hạ Thiên Tường gõ một hàng dấu ba chấm dưới tấm ảnh.
Đây là anh học theo Tô Nhược Hân, anh lướt trang cá nhân của cô, hình như cô rất thích sử dụng dấu chấm lửng.
Nếu không muốn nói nữa sẽ sử dụng dấu chấm lửng.
“Không ngờ cậu Hạ lại không nổi giận, có phải tôi nên vui vì lúc này đầu còn trên cổ, vẫn chưa bị chém đứt không?”
“…” Hạ Thiên Tường tiếp tục trả lời một hàng dấu ba chấm.
Anh chợt phát hiện, thật ra rảnh rỗi tán gẫu với đám bạn như thế cũng không phải quá tệ.
Hơn nữa xem những bình luận dưới bài viết của mình, Hạ Thiên Tường đã có tính toán trong lòng.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Thứ sáu, Tô Nhược Hân không đi đến Tập đoàn Hạ Thị, đêm nay sau khi học tự học buổi tối xong học sinh sẽ có thể rời khỏi trường trở về nhà hưởng thụ cuộc sống cuối tuần vui vẻ.
Tô Nhược Hân đã đồng ý thứ bảy sẽ ở cùng Hạ Thiên Tường, cho nên thứ sáu mới không đi đến Tập đoàn Hạ Thị.
Cô đang ôn bài thì Dương Mỹ Lan gọi điện thoại đến: “Tô Nhược Hân, sáng mai đi mua quần áo với tớ.”
“Được.”
“Sau đó buổi chiều dẫn tớ đi gặp nam thần nhé, cậu không được thất hứa đâu.”
“Đương nhiên rồi.” Tô Nhược Hân cười đáp, cả tuần nay người nhà họ Tô không đến làm phiền cô, cô sống rất thoải mái.
Cô không mong gì, chỉ cần bọn họ không đến khiến cô khó chịu cô đã rất thoả mãn rồi.
Cúp máy xong, Tô Nhược Hân gửi tin nhắn cho Hạ Thiên Tường.
“Sáng mai tôi có việc nên không đến nữa, buổi chiều mời anh trà chiều ở quán cà phê Lục Đảo ở gần trường chúng tôi, chiều mai không gặp không về nhé.”
Gửi tin nhắn xong, Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm điện thoại, đợi Hạ Thiên Tường trả lời.
Cô vốn nghĩ một người bận rộn như anh phải đợi mấy phút sau mới trả lời tin nhắn, không ngờ Hạ Thiên Tường gần như trả lời ngay lập tức: “Được.”
Vẫn kiệm lời như trước.
Nhưng gần đây anh đã cải thiện nhiều rồi.
Thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn rất dài, nhưng lại khiến cô thấy không quen.
Sau khi hẹn Hạ Thiên Tường cho Mỹ Lan xong, tâm trạng Tô Nhược Hân rất thoải mái.
Sau đó cô chợt nhớ ra mình chưa làm một chuyện rất quan trọng.
Thừa dịp cuối tuần phải hoàn thành mới được.
“Mỹ Lan, chín giờ chúng ta đi mua quần áo, không gặp không về.”
“Ấy, trước chín giờ cậu muốn đi đâu à?”
“Xử lý một chuyện.” Tô Nhược Hân không muốn nói đến chuyện cô biết y thuật, mà cũng không biết tại sao chuyện đó lại không hề bị truyền ra ngoài.
Đúng thế, dù hôm đó cô cứu người ở toà nhà của Tập đoàn Hạ Thị cũng không bị lan tin.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Story
Chương 86: Chê anh già
10.0/10 từ 27 lượt.