Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 343
Tô Nhược Hân mỉm cười nhìn hai người họ đùa giốn với nhau. Giá như Ngụy Bình không bị bệnh thì Dương Thiên Thành và Ngụy Bình thật sự là một cặp đôi lý tưởng.
Thật tiếc biết bao.
Giờ đã hỏi được nguyên nhân vì sao Dương Thiên Thành lại đưa cô và Mỹ Lan vào đại học Nam Kinh, Tô Nhược Hân nhẹ lòng hơn hẳn.
Ăn đồ Tây xong, Tô Nhược Hân rời quán cùng Nguy Bình và Dương Thiên Thành. Ban đầu Ngụy Bình và Dương Thiên Thành đi ở đẳng trước, cuối cùng đi một hồi thì Dương Thiên Thành tuột ra sau cùng và đi bên cạnh Tô Nhược Hân: “Bé Tô, cháu vẫn chưa nói cho chú biết bệnh của Bình có chữa được không đầy?”
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Ngụy Bình. Hiện tại khí sắc của Ngụy Bình nom khá hồng hào, có điều vẫn gầy hơn lúc gặp vào ngày cô và Mỹ Lan thi đại học xong một chút: “Chú Dương, dì không chịu mổ lấy khối u ra đúng không ạ?”
“Đúng vậy, bà ấy nói có cắt khối u ra thì rồi cũng phát triển thành ung thư lại rồi di căn khắp cơ thể thôi, thà không mổ còn hơn là biến bản thân thành người tàn tật. Bà ấy muốn ra đi với thân xác trọn vẹn.” Dương Thiên Thành nói tới đây thì vành mắt đỏ hoe.
Cắt bỏ khối u là phương pháp chữa trị khá thường gặp trong bệnh ung thư tuyến vú song Nguy Bình kiên quyết không chấp nhận.
“Bác sĩ nói nhiêu nhất là nửa năm hoặc một năm nữa, đúng không ạ?”
“Đúng vậy, không ngờ cháu đã biết hết cả rồi.” Lúc này, ánh mắt Dương Thiên Thành nhìn Tô Nhược Hân tràn ngập sự sùng bái: “Chú hối hận lúc nghe Mỹ Lan nhắc tới cháu đã không nhờ cháu khám bệnh quá. Giá như khi đó nhân lúc bệnh tình của Bình còn nhẹ mà nhờ cháu khám chữa thì có khi bà ấy đấ khỏi bệnh cũng không chừng.”
Trái tìm Tô Nhược Hân lập tức nhói lên như bị dao đâm, chẳng hiểu sao oô lại nhớ Hạ Thiên Tường, nhớ đến tin nhắn của người kia trong máy tính của anh.
Thất lạc miếng ngọc, ắt sống không bằng chết. Ï Nguy Bình mà cô thấy hôm nay trông vẫn như người bình thường, nhưng chỉ có bản thân Ngụy Bình mới biết thật ra chuỗi ngày cuối đời như hành xác, sống không bằng chết.
Ấy vậy mà vần phải sống.
Vì bà ấy muốn ở bên những người gần gũi với mình nhất, bà ấy muốn ở bên Dương Thiên Thành, ở bên Dương Mỹ Lan.
Sở dĩ Tô Nhược Hân lòng đau như cắt là vì Dương Thiên Thành đã nói đúng. Nếu như cô chữa trị cho Ngụy Bình vào hai tháng trước, cũng là thời điểm cô vừa biết trị bệnh thì cô thật sự có thể chữa khỏi bệnh của Ngụy Bình.
Nhưng đã muộn.
Tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể Ngụy Bình, toàn bộ cơ quan nội tạng đang phát triển thành khối u trong âm thầm và theo chiều hướng tiêu cực.
Theo kiến thức cô đang có trong đầu, cô không thể trị dứt điểm bệnh của Ngụy Bình mà tối đa chỉ ngăn không cho bà ấy mất sớm, sống lâu thêm được mấy năm nữa thôi.
Trừ khi miếng ngọc trở về.
Đúng vậy, trừ khi tìm về được miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, rồi cô có được nhiều kiển thức Y học hơn nhờ miếng ngọc ấy thì có thể sẽ chữa được cho Ngụy Bình.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Thật tiếc biết bao.
Giờ đã hỏi được nguyên nhân vì sao Dương Thiên Thành lại đưa cô và Mỹ Lan vào đại học Nam Kinh, Tô Nhược Hân nhẹ lòng hơn hẳn.
Ăn đồ Tây xong, Tô Nhược Hân rời quán cùng Nguy Bình và Dương Thiên Thành. Ban đầu Ngụy Bình và Dương Thiên Thành đi ở đẳng trước, cuối cùng đi một hồi thì Dương Thiên Thành tuột ra sau cùng và đi bên cạnh Tô Nhược Hân: “Bé Tô, cháu vẫn chưa nói cho chú biết bệnh của Bình có chữa được không đầy?”
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Ngụy Bình. Hiện tại khí sắc của Ngụy Bình nom khá hồng hào, có điều vẫn gầy hơn lúc gặp vào ngày cô và Mỹ Lan thi đại học xong một chút: “Chú Dương, dì không chịu mổ lấy khối u ra đúng không ạ?”
“Đúng vậy, bà ấy nói có cắt khối u ra thì rồi cũng phát triển thành ung thư lại rồi di căn khắp cơ thể thôi, thà không mổ còn hơn là biến bản thân thành người tàn tật. Bà ấy muốn ra đi với thân xác trọn vẹn.” Dương Thiên Thành nói tới đây thì vành mắt đỏ hoe.
Cắt bỏ khối u là phương pháp chữa trị khá thường gặp trong bệnh ung thư tuyến vú song Nguy Bình kiên quyết không chấp nhận.
“Bác sĩ nói nhiêu nhất là nửa năm hoặc một năm nữa, đúng không ạ?”
“Đúng vậy, không ngờ cháu đã biết hết cả rồi.” Lúc này, ánh mắt Dương Thiên Thành nhìn Tô Nhược Hân tràn ngập sự sùng bái: “Chú hối hận lúc nghe Mỹ Lan nhắc tới cháu đã không nhờ cháu khám bệnh quá. Giá như khi đó nhân lúc bệnh tình của Bình còn nhẹ mà nhờ cháu khám chữa thì có khi bà ấy đấ khỏi bệnh cũng không chừng.”
Trái tìm Tô Nhược Hân lập tức nhói lên như bị dao đâm, chẳng hiểu sao oô lại nhớ Hạ Thiên Tường, nhớ đến tin nhắn của người kia trong máy tính của anh.
Thất lạc miếng ngọc, ắt sống không bằng chết. Ï Nguy Bình mà cô thấy hôm nay trông vẫn như người bình thường, nhưng chỉ có bản thân Ngụy Bình mới biết thật ra chuỗi ngày cuối đời như hành xác, sống không bằng chết.
Ấy vậy mà vần phải sống.
Vì bà ấy muốn ở bên những người gần gũi với mình nhất, bà ấy muốn ở bên Dương Thiên Thành, ở bên Dương Mỹ Lan.
Sở dĩ Tô Nhược Hân lòng đau như cắt là vì Dương Thiên Thành đã nói đúng. Nếu như cô chữa trị cho Ngụy Bình vào hai tháng trước, cũng là thời điểm cô vừa biết trị bệnh thì cô thật sự có thể chữa khỏi bệnh của Ngụy Bình.
Nhưng đã muộn.
Tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể Ngụy Bình, toàn bộ cơ quan nội tạng đang phát triển thành khối u trong âm thầm và theo chiều hướng tiêu cực.
Theo kiến thức cô đang có trong đầu, cô không thể trị dứt điểm bệnh của Ngụy Bình mà tối đa chỉ ngăn không cho bà ấy mất sớm, sống lâu thêm được mấy năm nữa thôi.
Trừ khi miếng ngọc trở về.
Đúng vậy, trừ khi tìm về được miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, rồi cô có được nhiều kiển thức Y học hơn nhờ miếng ngọc ấy thì có thể sẽ chữa được cho Ngụy Bình.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Story
Chương 343
10.0/10 từ 27 lượt.