Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 274: Thật là mất mặt

Tô Nhược Hân mím môi, vẫn cố kìm nén, kết quả nghe chị Trương hỏi thế, cô lại không nhịn được rơi nước mắt.

Nhìn thấy cô khóc, chị Trương càng căng thẳng hơn: “Mau nói tôi nghe đã xảy ra chuyện gì? Dù tôi không thể phân xử giúp cô thì Phương Tấn và cậu chủ cũng có thể phân xử giúp cô mà.”

Chị Trương không nhắc đến Hạ Thiên Tường còn được, vừa nhắc, Tô Nhược Hân càng khóc to hơn, sau đó ngồi hẳn xuống bãi cỏ trong vườn, ôm gối bật khóc.

Có điều chỉ là khóc trong im lặng.

Nhưng bả vai run rẩy của cô đang nói với thím Trương là cô khóc rất đau lòng.

Tô Nhược Hân thật sự rất đau lòng.

Cô uất ức như thế, tất cả đều là vì Hạ Thiên Tường.

Cho nên Hạ Thiên Tường sẽ không giúp cô phân xử.

Chị Trương bắt đầu luống cuống tay chân: “Cô Tô, cô mau nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cách giải quyết luôn có nhiều hơn khó khăn, dù là chuyện gì cũng có thể giải quyết mà.”

Tô Nhược Hân nhận lấy khăn ướt chị Trương đưa đến, lau nước mắt.

Cô cố gắng ép bản thân không được khóc nữa.

Nếu không, dáng vẻ thế này thật sự không thể đi làm.

Cô ngẩng đầu nhìn chị Trương, hít sâu một hơi: “Chị Trương, chị biết chuyện về viên ngọc kia của Hạ Thiên Tường không?”


“Cô Tô không vui vì ngọc của cậu chủ sao?” Chị Trương thấy khá bất ngờ, không ngờ Tô Nhược Hân lại hỏi chuyện này.

“Cũng không phải, tôi chỉ tò mò về lai lịch viên ngọc kia của Hạ Thiên Tường thôi.” Ngọc của Hạ Thiên Tường bị mất, bây giờ ngoài cô, Hạ Thiên Tường và Phương Tấn thì không có ai biết chuyện này nữa, cho nên Tô Nhược Hân không muốn chị Trương nghi ngờ.

“Ngọc của cậu chủ là do một đại sư đưa cho, nghe nói nó rất quan trọng với cậu chủ, nhưng cụ thể đại sư đã nói gì thì chỉ có người bên cạnh cậu chủ, cô chủ và Chủ tịch Lục mới biết thôi.” Chị Trương ngẫm nghĩ, sau đó nghiêm túc nói.

Tô Nhược Hân nghe nói người bên cạnh Lục Diễm Chi có thể biết bèn hỏi: “Chị Trương có thể hỏi thăm giúp tôi không?”

Vì cô vô thức cảm thấy có lẽ người nhà họ Hạ không biết nhiều người biết về nguồn gốc liên quan đến Hạ Thiên Tường và viên ngọc, cho nên chưa chắc Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương sẽ nói với cô.

“Được, đợi ban ngày tôi sẽ lặng lẽ nghe ngóng, sau khi hỏi được sẽ gọi điện thoại nói với cô.” Thấy đôi mắt sưng đỏ của Tô Nhược Hân, chị Trương rất đau lòng.

“Được, cảm ơn chị Trương, vậy tôi đi trước đây.” Tô Nhược Hân nói xong thì muốn đứng dậy.

Nhưng lại bị chị Trương ngăn cản: “Cô Tô, cô khoan đi đã.”

“Sao vậy?”

“Cô vẫn chưa nói với tôi vì sao khi nãy cô lại khóc? Chẳng lẽ là có liên quan đến cậu chủ à?”

Không thể không nói, chị Trương là một người rất nhạy bén, có thể lập tức đoán ra lý do khiến Tô Nhược Hân khóc.

Điều này cũng khiến Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng, cô thể hiện rõ ràng quá sao.



Cái gì cũng đều viết hết lên mặt.

Nhưng dù thế, cô vẫn không thể thừa nhận.

Tuyệt đối không thể.

Nếu không thật sự rất mất mặt.

“Không phải, hôm qua đọc một quyển tiểu thuyết còn mấy chương chưa đọc hết, khi nãy dậy sớm tôi vừa đọc xong chương cuối, không ngờ lại là một cái kết buồn, nữ chính chết vì nam chính, vừa nhớ lại đã thấy đau lòng.” Tô Nhược Hân cắn răng, nhanh trí nghĩ ra lý do có thể giải thích cho việc cô rơi nước mắt.

Lý do khá miễn cưỡng, nhưng vẫn tốt hơn là không có lý do gì.

Tô Nhược Hân cảm thấy mình thật mất mặt.

Đợi sau này Hạ Thiên Tường đến tìm cô, cô nhất định phải khiến anh khóc một lần, ừm, không khiến anh phải khóc, cô thề không mang họ Tô.

Chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ khóc lóc của Hạ Thiên Tường, cô lập tức cảm thấy vui vẻ.

“Cô Tô, cô đúng là đáng yêu, chỉ là tiểu thuyết thôi, cũng không phải câu chuyện có thật, cô lại có thể khóc vì nó.” Chị Trương buồn cười nhìn Tô Nhược Hân.

“Tôi cũng không muốn, nhưng tôi không nhịn được.” Đây là lời thật lòng của cô, hoàn toàn không phải dùng để đối phó với chị Trương.

Có điều cái cô chỉ không phải tiểu thuyết, mà là Hạ Thiên Tường.



“Cô Tô, sau này cô vẫn ở nhà họ Cận chứ?” Nói xong những gì muốn hỏi, chị Trương lại tán gẫu với Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Sẽ không.” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hạ Thiên Tường.

Cô ở nhà họ Cận thật ra là ý của Hạ Thiên Tường.

Cũng không biết anh đã thoả thuận thế nào với Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy, sau đó, cô đã trở thành con gái nuôi của Tăng Hiểu Khê.

Cô và Hạ Thiên Tường cũng theo đó trở thành hàng xóm.

Nhớ lại, từ khi cô vào ở nhà họ Cận, chỉ cần ngủ lại đây, mỗi đêm Hạ Thiên Tường đều sẽ lặng lẽ lẻn vào phòng cô.

Đương nhiên không bao gồm tối qua.

Tối qua, Hạ Thiên Tường không chỉ không đi gặp cô, hơn nữa còn không chúc ngủ ngon.

Chỉ vì viên ngọc nhỏ bé kia, mà anh như biến thành một người khác.

Không có ngọc, thật ra cô còn khó chịu hơn anh.

Nhưng cô không sợ.

Từ khi anh bị mất viên ngọc, cô đã quyết định tiêu hoá tất cả kiến thức y học đang hiện hữu trong đầu thành kiến thức của mình, như vậy mới có thể nhớ lâu, mới có thể hiểu rõ.



Tô Nhược Hân chợt nhớ đến Chúc Hứa, khoảng thời gian này cô đắm chìm trong cảm giác mới mẻ ngọt ngào với Hạ Thiên Tường, đã sắp quên mất Chúc Hứa rồi.

Ở nhà họ Cận, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy có đối xử tốt với cô đến mấy, cô vẫn muốn dựa vào bản lĩnh của mình tự lực cánh sinh, nuôi bản thân và Chúc Hứa.

Còn có cả nhà dì nữa, cô sẽ để người mà cô quan tâm nhất có một cuộc sống tốt.

“Có con trai của một người bạn cần tôi chăm sóc, cho nên tôi nghĩ hôm nay sẽ rời khỏi đây.” Hạ Thiên Tường không về nhà, cô ở lại khu biệt thự này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

“Nếu cậu chủ biết cô chuyển đi chắc chắn sẽ không vui.” Chị Trương nói xong thì nhìn về phía phòng ngủ của Hạ Thiên Tường: “Gần đây chỉ cần không đi công tác, mỗi ngày cậu chủ đều sẽ về nhà, có một điều lạ là tối qua lại không về, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”

“Trước kia anh ấy thường xuyên không về nhà sao?”

“Đúng, lúc trước khi chưa xảy ra tai nạn giao thông, cậu chủ rất ít khi về nhà, cậu ấy có phòng Tổng thống riêng ở khách sạn Kaiwitt, trừ khi bà cụ và Chủ tịch Lục bảo cậu ấy về nhà, nếu không, gần như một tháng cũng không thể gặp cậu chủ được mấy lần.” Chị Trương cảm thán.

“Chị nói sao? Anh ấy có phòng Tổng thống riêng ở khách sạn Kawitt?” Tô Nhược Hân chỉ biết với một người đàn ông như Hạ Thiên Tường, ở phòng Tổng thống của khách sạn cũng không phải vấn đề lớn, nhưng không ngờ anh lại có phòng Tổng thống riêng ở khách sạn Kawitt.

Nhưng hôm qua, anh lại ở trong căn phòng giường đôi mà cô từng ở trong khách sạn Kawitt.

Không ở trong phòng Tổng thống rộng rãi hạng sang, lại muốn ở trong phòng giường đôi nho nhỏ, Hạ Thiên Tường đúng là điên mà.

Nhưng khi chữ “bị điên” thoáng hiện lên trong đầu, cô lập tức giật mình.

Điều này có phải chứng tỏ, anh quan tâm cô không…

Là vì quá quan tâm, cho nên anh mới ở lại căn phòng từng ở cùng cô.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba Story Chương 274: Thật là mất mặt
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...