Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 214: Nhàn rỗi có hơi chán
"Nhanh đi rót nước."
"Nước trái cây."
"Cà phê."
Mỗi người nghe được Tô Nhược Hân nói khát đều kêu lên.
Ba phút sau, trước mặt Tô Nhược Hân bày ra mười mấy cốc đồ uống.
Riêng cà phê đã có ba cốc, còn có các loại nước trái cây, còn có sữa, đương nhiên cũng có nước mà cô yêu cầu.
Đúng vậy, lúc này người nhà họ Tăng đã bưng mọi loại đồ có thể uống tới cho Tô Nhược Hân.
Hơn nữa, tất cả đều bày ở trên bàn trà ở một bên phòng bệnh của ông cụ.
Tô Nhược Hân thoải mái ngồi xuống sofa, nghiêng người qua cầm cốc sữa còn bốc hơi nóng, nhiệt độ vừa phải.
Người nhà họ Tăng thật sự quá nhiệt tình.
Mạc Tử Đơn bước tới: “Sư phụ, có phải phương pháp châm cứu vừa rồi của cô là phương pháp châm cứu Thanh Khắc đã thất truyền từ lâu? "
Tô Nhược Hân uống một ngụm sữa rồi nói: "Bây giờ không ai trông ông cụ. Nếu ông không trông thay tôi, có thể bảo người nào rảnh rỗi tới trông hộ một lát không?"
Tô Nhược Hân vừa nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người mới phát hiện ra, vào giờ phút này mọi người đều đứng ở bên ngoài nhìn ông cụ, không ai ở gần trông coi.
"Các người còn không qua trông?" Mạc Tử Đơn hét lên.
Vì vậy, tất cả bác sĩ và y tá đều đi qua.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn qua, nói: "Một bác sĩ là được rồi. Cần giữ không khí xung quanh ông cụ được lưu thông, càng ít người càng tốt."
Vì vậy, chỉ để lại một bác sĩ chăm sóc, các bác sĩ và y tá khác đều ra ngoài.
Sau khi thu xếp cho ông cụ xong, Mạc Tử Đơn lại đến gần Tô Nhược Hân, đứng trước mặt Tô Nhược Hân giống như một cậu học sinh tiểu học nói: "Sư phụ mau nói cho tôi biết đi. Có phải phương pháp châm cứu vừa rồi của cô là phương pháp châm cứu Thanh Khắc không?"
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Đơn: “Ông đổi sang gọi tôi là Tô Nhược Hân, tôi mới nói cho ông biết."
Cô còn nhỏ.
Mạc Tử Đơn năm mươi mấy tuổi, bảo ông già mở miệng gọi cô là sư phụ, cô vẫn cảm thấy xấu hổ, cũng không nhận nổi.
"Cô nhóc Tô Nhược Hân, tôi gọi cô như vậy, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết được chưa?"
"Vâng, đúng vậy, ánh mắt của bác sĩ Mạc không tệ."
"Cô nhóc Tô Nhược Hân à, cô hãy nhận tôi làm đồ đệ đi." Mạc Tử Đơn vừa nghe Tô Nhược Hân thừa nhận là phương pháp châm cứu Thanh Khắc, hận không thể khiến Tô Nhược Hân mau chóng nhận ông ta làm đồ đệ.
Tô Nhược Hân nghẹn lời: “Bác sĩ Mạc, nếu ông quả thật rất muốn học phương pháp châm cứu này, tôi có thể dạy cho ông. Nhưng nếu ông cứ nhất quyết muốn làm đồ đệ của tôi, tôi sẽ không dạy nữa."
Lúc nói đến câu cuối cùng, giọng điệu cô nghiêm nghị, dường như Mạc Tử Đơn còn nói một câu muốn làm đồ đệ của cô, cô sẽ phớt lờ ông ta luôn.
"Cô... Vậy cô nhận lời dạy tôi như vậy sao?" Mạc Tử Đơn vẫn cảm thấy không tin nổi. Ông ta biết sự lợi hại của phương pháp châm cứu này.
Cho dù bảo ông ta bỏ ra ba tỷ để học, ông ta vẫn thấy xứng đáng.
Phương pháp châm cứu này đã thất truyền rất nhiều năm.
Ông ta nằm mơ cũng muốn học được phương pháp châm cứu này.
Nhưng Tô Nhược Hân vừa nhẹ nhàng nói với ông ta, chỉ cần ông ta muốn học, cô sẽ dạy.
Chắc chắn là ông ta nghe nhầm rồi, không thể nào.
"Đúng vậy, ông là người có y đức, người từng được ông chữa bệnh đều khen ông. Cho nên tôi tặng ông phương pháp châm cứu này cũng không sao, chỉ cần sau này ông vẫn giữ tấm lòng của người bác sĩ là được." Tô Nhược Hân ghét nhất là loại bác sĩ chỉ biết có tiền.
Bác sĩ gì mà động tý là nhận phong bì, không cho phong bì thì không chữa bệnh.
Nhưng sau khi gặp Mạc Tử Đơn lần trước, cô có lên mạng tìm hiểu được một số tin tức đánh giá về Mạc Tử Đơn, không tệ lắm.
Cô nói vậy lại giống như một người bác sĩ già đang dạy dỗ học trò của mình.
Nếu cô nói vậy trước khi ra tay cứu chữa cho ông cụ, chắc chắn sẽ bị mọi người cười đến rụng răng.
Nhưng vào giờ phút này, không ai dám chê cười cô, tất cả đều cung kính xem cô thành một bác sĩ lão luyện.
Còn là trình độ của một thần y lão luyện.
Bởi vì trình độ của Mạc Tử Đơn cũng rất cao.
Mà trình độ của Tô Nhược Hân rõ ràng còn cao hơn Mạc Tử Đơn rất nhiều.
"Được, Mạc Tử Đơn tôi nói được thì chắc chắn làm được."
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ viết những nội dung quan trọng và khẩu quyết cho ông. Sáng mai, ông tới châm kim cho ông cụ." Tâm trạng Tô Nhược Hân rất tốt khi nghĩ đến việc châm kim cho ông cụ vào sáng mai đã được thu xếp.
Nhìn thấy mạng sống của ông cụ yếu ớt như vậy, cô nhớ tới lúc trước mình định rèn luyện cơ thể vào sáng sớm.
Bây giờ xem ra càng phải rèn luyện buổi sáng nhiều hơn rồi.
Cuộc sống luôn vận động mới là chân lý.
"Được, được."
Mạc Tử Đơn đã kích động tới run cả người.
Cô gái này đúng là một người kỳ lạ trong giới y học.
Ông ta đã lâu không gặp được bác sĩ nào có y đức và y thuật đều tuyệt vời tới mức khiến ông ta thán phục như vậy.
Tô Nhược Hân uống hết một cốc sữa lại để mắt tới cốc cà phê. Nhưng cô mới định cầm lên, đã nghe Mạc Tử Đơn nói: "Cô bé Tô à, lát nữa cô rút kim xong thì nghỉ ngơi sớm đi, tuyệt đối đừng uống cà phê, sẽ mất ngủ đấy."
Tô Nhược Hân vốn đang thèm uống cà phê, nghe Mạc Tử Đơn nhắc nhở như vậy thì rút tay lại: “Cảm ơn đã nhắc nhở."
"Ha ha, thật sự vẫn là đứa trẻ."
Ông ta nói câu này, bầu không khí xung quanh mới dịu xuống cũng trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.
Sắc mặt ông cụ hồng hào hơn.
Tô Nhược Hân lại uống một cốc nước trái cây, cầm lấy giấy bút do Mạc Tử Đơn sai người ta chuẩn bị, xoẹt xoẹt viết xuống phương pháp châm cứu Thanh Khắc mà cô mới thực hiện.
Nếu cô không viết, Mạc Tử Đơn tuyệt đối sẽ không học được.
Bởi vì cô ra tay châm kim quá nhanh.
Cho nên, khi cô châm kim không hề sợ có người nhìn thấy.
Có nhìn cũng không thể học trộm được.
Cho dù là cao thủ như Mạc Tử Đơn nhìn không chớp mắt suốt cả quá trình cũng không học được, có thể tưởng tượng ra những người khác…
Không học được.
Cô viết xong giao cho Mạc Tử Đơn. Mạc Tử Đơn giơ hai tay nhận lấy: “Cảm ơn cô bé Tô, cảm ơn cô bé Tô." Ông ta không biết phải cảm ơn Tô Nhược Hân thế nào, chỉ biết cúi đầu lầm bầm câu này.
"Bác sĩ Mạc, tôi đang nghỉ hè, nhàn rỗi có hơi chán. Tôi nghe nói ông mở dây chuyền rất nhiều phòng khám bệnh, có thể tùy tiện thu xếp cho tôi vào một chỗ không? Tôi vào làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, kiếm ít tiền lẻ." Tô Nhược Hân nghĩ đến mình vẫn muốn tìm công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, so với làm nhân viên bán hàng, phát truyền đơn các loại, còn không bằng tới nơi cô thích như phòng khám bệnh, hiệu thuốc để làm việc.
Nhưng nếu cô đi qua những chỗ làm việc như vậy, chỉ sợ không ai dám thuê cô.
Bởi vì, những nơi đòi hỏi chuyên môn cao như phòng khám bệnh và hiệu thuốc tuyệt đối sẽ không thuê người chưa từng có bằng y khoa hay kinh nghiệm gì như cô.
Cho nên, cô nhìn thấy Mạc Tử Đơn, đột nhiên nhớ tới nhu cầu này của mình.
Mạc Tử Đơn vốn đang kích động, cảm thấy không thể báo đáp được Tô Nhược Hân, vừa nghe được yêu cầu của Tô Nhược Hân thì càng kích động hơn: “Cô bé Tô, cô không thể làm nhân viên điều dưỡng, cô tới làm giám đốc một phòng khám cho tôi đi. Tôi sẽ giao toàn quyền cho cô xử lý." Lúc nói vậy, ánh mắt Mạc Tử Đơn cũng sáng lên.
Ông ta cảm thấy, chỉ sợ phòng khám bệnh sắp giao cho Tô Nhược Hân có thể ngày ngày kiếm được cả đống tiền rồi.
Có Tô Nhược Hân là có tất cả.
"Không không không, tôi chỉ muốn làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, tôi không có kinh nghiệm, tôi sợ gây thêm phiền phức cho ông." Tô Nhược Hân mới không cần làm Giám đốc phòng khám bệnh gì đó đâu.
Cô không có tâm tư làm quản lý.
Bởi vì cô chưa từng quản lý phòng khám bệnh.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
"Nước trái cây."
"Cà phê."
Mỗi người nghe được Tô Nhược Hân nói khát đều kêu lên.
Ba phút sau, trước mặt Tô Nhược Hân bày ra mười mấy cốc đồ uống.
Riêng cà phê đã có ba cốc, còn có các loại nước trái cây, còn có sữa, đương nhiên cũng có nước mà cô yêu cầu.
Đúng vậy, lúc này người nhà họ Tăng đã bưng mọi loại đồ có thể uống tới cho Tô Nhược Hân.
Hơn nữa, tất cả đều bày ở trên bàn trà ở một bên phòng bệnh của ông cụ.
Tô Nhược Hân thoải mái ngồi xuống sofa, nghiêng người qua cầm cốc sữa còn bốc hơi nóng, nhiệt độ vừa phải.
Người nhà họ Tăng thật sự quá nhiệt tình.
Mạc Tử Đơn bước tới: “Sư phụ, có phải phương pháp châm cứu vừa rồi của cô là phương pháp châm cứu Thanh Khắc đã thất truyền từ lâu? "
Tô Nhược Hân uống một ngụm sữa rồi nói: "Bây giờ không ai trông ông cụ. Nếu ông không trông thay tôi, có thể bảo người nào rảnh rỗi tới trông hộ một lát không?"
Tô Nhược Hân vừa nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người mới phát hiện ra, vào giờ phút này mọi người đều đứng ở bên ngoài nhìn ông cụ, không ai ở gần trông coi.
"Các người còn không qua trông?" Mạc Tử Đơn hét lên.
Vì vậy, tất cả bác sĩ và y tá đều đi qua.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn qua, nói: "Một bác sĩ là được rồi. Cần giữ không khí xung quanh ông cụ được lưu thông, càng ít người càng tốt."
Vì vậy, chỉ để lại một bác sĩ chăm sóc, các bác sĩ và y tá khác đều ra ngoài.
Sau khi thu xếp cho ông cụ xong, Mạc Tử Đơn lại đến gần Tô Nhược Hân, đứng trước mặt Tô Nhược Hân giống như một cậu học sinh tiểu học nói: "Sư phụ mau nói cho tôi biết đi. Có phải phương pháp châm cứu vừa rồi của cô là phương pháp châm cứu Thanh Khắc không?"
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Đơn: “Ông đổi sang gọi tôi là Tô Nhược Hân, tôi mới nói cho ông biết."
Cô còn nhỏ.
Mạc Tử Đơn năm mươi mấy tuổi, bảo ông già mở miệng gọi cô là sư phụ, cô vẫn cảm thấy xấu hổ, cũng không nhận nổi.
"Cô nhóc Tô Nhược Hân, tôi gọi cô như vậy, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết được chưa?"
"Vâng, đúng vậy, ánh mắt của bác sĩ Mạc không tệ."
"Cô nhóc Tô Nhược Hân à, cô hãy nhận tôi làm đồ đệ đi." Mạc Tử Đơn vừa nghe Tô Nhược Hân thừa nhận là phương pháp châm cứu Thanh Khắc, hận không thể khiến Tô Nhược Hân mau chóng nhận ông ta làm đồ đệ.
Tô Nhược Hân nghẹn lời: “Bác sĩ Mạc, nếu ông quả thật rất muốn học phương pháp châm cứu này, tôi có thể dạy cho ông. Nhưng nếu ông cứ nhất quyết muốn làm đồ đệ của tôi, tôi sẽ không dạy nữa."
Lúc nói đến câu cuối cùng, giọng điệu cô nghiêm nghị, dường như Mạc Tử Đơn còn nói một câu muốn làm đồ đệ của cô, cô sẽ phớt lờ ông ta luôn.
"Cô... Vậy cô nhận lời dạy tôi như vậy sao?" Mạc Tử Đơn vẫn cảm thấy không tin nổi. Ông ta biết sự lợi hại của phương pháp châm cứu này.
Cho dù bảo ông ta bỏ ra ba tỷ để học, ông ta vẫn thấy xứng đáng.
Phương pháp châm cứu này đã thất truyền rất nhiều năm.
Ông ta nằm mơ cũng muốn học được phương pháp châm cứu này.
Nhưng Tô Nhược Hân vừa nhẹ nhàng nói với ông ta, chỉ cần ông ta muốn học, cô sẽ dạy.
Chắc chắn là ông ta nghe nhầm rồi, không thể nào.
"Đúng vậy, ông là người có y đức, người từng được ông chữa bệnh đều khen ông. Cho nên tôi tặng ông phương pháp châm cứu này cũng không sao, chỉ cần sau này ông vẫn giữ tấm lòng của người bác sĩ là được." Tô Nhược Hân ghét nhất là loại bác sĩ chỉ biết có tiền.
Bác sĩ gì mà động tý là nhận phong bì, không cho phong bì thì không chữa bệnh.
Nhưng sau khi gặp Mạc Tử Đơn lần trước, cô có lên mạng tìm hiểu được một số tin tức đánh giá về Mạc Tử Đơn, không tệ lắm.
Cô nói vậy lại giống như một người bác sĩ già đang dạy dỗ học trò của mình.
Nếu cô nói vậy trước khi ra tay cứu chữa cho ông cụ, chắc chắn sẽ bị mọi người cười đến rụng răng.
Nhưng vào giờ phút này, không ai dám chê cười cô, tất cả đều cung kính xem cô thành một bác sĩ lão luyện.
Còn là trình độ của một thần y lão luyện.
Bởi vì trình độ của Mạc Tử Đơn cũng rất cao.
Mà trình độ của Tô Nhược Hân rõ ràng còn cao hơn Mạc Tử Đơn rất nhiều.
"Được, Mạc Tử Đơn tôi nói được thì chắc chắn làm được."
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ viết những nội dung quan trọng và khẩu quyết cho ông. Sáng mai, ông tới châm kim cho ông cụ." Tâm trạng Tô Nhược Hân rất tốt khi nghĩ đến việc châm kim cho ông cụ vào sáng mai đã được thu xếp.
Nhìn thấy mạng sống của ông cụ yếu ớt như vậy, cô nhớ tới lúc trước mình định rèn luyện cơ thể vào sáng sớm.
Bây giờ xem ra càng phải rèn luyện buổi sáng nhiều hơn rồi.
Cuộc sống luôn vận động mới là chân lý.
"Được, được."
Mạc Tử Đơn đã kích động tới run cả người.
Cô gái này đúng là một người kỳ lạ trong giới y học.
Ông ta đã lâu không gặp được bác sĩ nào có y đức và y thuật đều tuyệt vời tới mức khiến ông ta thán phục như vậy.
Tô Nhược Hân uống hết một cốc sữa lại để mắt tới cốc cà phê. Nhưng cô mới định cầm lên, đã nghe Mạc Tử Đơn nói: "Cô bé Tô à, lát nữa cô rút kim xong thì nghỉ ngơi sớm đi, tuyệt đối đừng uống cà phê, sẽ mất ngủ đấy."
Tô Nhược Hân vốn đang thèm uống cà phê, nghe Mạc Tử Đơn nhắc nhở như vậy thì rút tay lại: “Cảm ơn đã nhắc nhở."
"Ha ha, thật sự vẫn là đứa trẻ."
Ông ta nói câu này, bầu không khí xung quanh mới dịu xuống cũng trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.
Sắc mặt ông cụ hồng hào hơn.
Tô Nhược Hân lại uống một cốc nước trái cây, cầm lấy giấy bút do Mạc Tử Đơn sai người ta chuẩn bị, xoẹt xoẹt viết xuống phương pháp châm cứu Thanh Khắc mà cô mới thực hiện.
Nếu cô không viết, Mạc Tử Đơn tuyệt đối sẽ không học được.
Bởi vì cô ra tay châm kim quá nhanh.
Cho nên, khi cô châm kim không hề sợ có người nhìn thấy.
Có nhìn cũng không thể học trộm được.
Cho dù là cao thủ như Mạc Tử Đơn nhìn không chớp mắt suốt cả quá trình cũng không học được, có thể tưởng tượng ra những người khác…
Không học được.
Cô viết xong giao cho Mạc Tử Đơn. Mạc Tử Đơn giơ hai tay nhận lấy: “Cảm ơn cô bé Tô, cảm ơn cô bé Tô." Ông ta không biết phải cảm ơn Tô Nhược Hân thế nào, chỉ biết cúi đầu lầm bầm câu này.
"Bác sĩ Mạc, tôi đang nghỉ hè, nhàn rỗi có hơi chán. Tôi nghe nói ông mở dây chuyền rất nhiều phòng khám bệnh, có thể tùy tiện thu xếp cho tôi vào một chỗ không? Tôi vào làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, kiếm ít tiền lẻ." Tô Nhược Hân nghĩ đến mình vẫn muốn tìm công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè, so với làm nhân viên bán hàng, phát truyền đơn các loại, còn không bằng tới nơi cô thích như phòng khám bệnh, hiệu thuốc để làm việc.
Nhưng nếu cô đi qua những chỗ làm việc như vậy, chỉ sợ không ai dám thuê cô.
Bởi vì, những nơi đòi hỏi chuyên môn cao như phòng khám bệnh và hiệu thuốc tuyệt đối sẽ không thuê người chưa từng có bằng y khoa hay kinh nghiệm gì như cô.
Cho nên, cô nhìn thấy Mạc Tử Đơn, đột nhiên nhớ tới nhu cầu này của mình.
Mạc Tử Đơn vốn đang kích động, cảm thấy không thể báo đáp được Tô Nhược Hân, vừa nghe được yêu cầu của Tô Nhược Hân thì càng kích động hơn: “Cô bé Tô, cô không thể làm nhân viên điều dưỡng, cô tới làm giám đốc một phòng khám cho tôi đi. Tôi sẽ giao toàn quyền cho cô xử lý." Lúc nói vậy, ánh mắt Mạc Tử Đơn cũng sáng lên.
Ông ta cảm thấy, chỉ sợ phòng khám bệnh sắp giao cho Tô Nhược Hân có thể ngày ngày kiếm được cả đống tiền rồi.
Có Tô Nhược Hân là có tất cả.
"Không không không, tôi chỉ muốn làm nhân viên điều dưỡng nhỏ, tôi không có kinh nghiệm, tôi sợ gây thêm phiền phức cho ông." Tô Nhược Hân mới không cần làm Giám đốc phòng khám bệnh gì đó đâu.
Cô không có tâm tư làm quản lý.
Bởi vì cô chưa từng quản lý phòng khám bệnh.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Story
Chương 214: Nhàn rỗi có hơi chán
10.0/10 từ 27 lượt.