Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 200: Chào tài xế hạ

"Cảm ơn mọi người, làm phiền mọi người nhường đường giúp." Vào lúc Tô Nhược Hân đang lo phải làm thế nào để ra ngoài, phía sau truyền đến giọng đàn ông bị ép xuống cho hơi ồm và cố thay đổi âm điệu.

Sau đó, đôi chân dài của anh bước qua Tô Nhược Hân, thật sự xem mình là vệ sĩ cho cô và Tăng Hiểu Khê.

Tô Nhược Hân cũng phải trợn tròn mắt.

Nếu không phải xác định người đàn ông đang mở đường phía trước cô chính là Hạ Thiên Tường, cô gần như thật sự xem anh thành vệ sĩ.

Vì vậy, Hạ Thiên Tường ở phía trước chỉ tốn mấy phút đã mở ra một lối đi, dẫn cô và Tăng Hiểu Khê nhanh chóng rời khỏi đám đông, lên chiếc xe van của bà ta.

Sau đó, đương nhiên là Hạ Thiên Tường lên ghế lái, Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê ngồi ở hàng ghế sau.

Thấy Hạ Thiên Tường trong giây lát đã lập tức biến thành tài xế, Tô Nhược Hân cười: "Chào tài xế Hạ."

Hạ Thiên Tường cảm thấy mí mắt cứ giật mạnh. Chỉ trong giây lát như thế, anh từ cậu Hạ đến vệ sĩ lại đến tài xế. Tô Nhược Hân sợ anh không nhớ được chuyện đổi vai, còn gọi rất lớn tiếng.

Tăng Hiểu Khê kéo tay cô lại: "Tô Nhược Hân, con mau kể cảnh tượng lúc đó đi. Triệu Giai Linh kia thật sự kiêu căng tới mức muốn đâm con à?"

"Đúng vậy, có điều lần này con không để cho cô ta thực hiện được." Cô từng bị đâm một lần, nếu vẫn không nhớ lâu, còn để cho Triệu Giai Linh thực hiện được một lần nữa, vậy cô cũng quá ngu rồi.


Lần trước, Triệu Giai Linh có thể không biết xấu hổ, không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Lần này, cô cũng có thể không gánh chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

"Con mau nói đi, sao con làm được vậy?" Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân giống như đang nghe kể chuyện.

"Lúc cô ta đâm qua, con lặng lẽ đứng đó chờ. Đợi đến khi con dao của cô ta cách ngực con chỉ còn khoảng mười phân, con nhanh chóng nắm lấy cổ tay của cô ta, kéo cổ tay của cô ta đâm ngược lại. Ừ, cô ta tự đâm mình bị thương."

"Tiểu Hân, mẹ nuôi còn không biết hóa ra con lợi hại như vậy đấy. Con có thể tự bảo vệ mình, thật tốt."

Tô Nhược Hân khẽ cười: "Mẹ thật sự bằng lòng làm mẹ nuôi của con à?" Cho dù Tăng Hiểu Khê thật sự tốt với cô, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày Tăng Hiểu Khê xem cô là con gái.

Lúc trước, bà ta còn nói muốn cô làm con dâu đấy.

Xem ra, chắc Cận Liễm đã khuyên được Tăng Hiểu Khê từ bỏ ý định.

Cho nên, Tăng Hiểu Khê mới không trái một câu con dâu, phải một câu con dâu treo bên miệng nữa.

"Bằng lòng chứ. Sao lại không bằng lòng? Nếu không phải con không thích Liễm Nhi, mẹ tuyệt đối không đồng ý làm mẹ nuôi của con. Mẹ còn muốn làm mẹ chồng con đấy. Tô Nhược Hân, sao con lại không cho Liễm Nhi một cơ hội chứ?"

Tô Nhược Hân mím môi, thật sự không biết Cận Liễm nói thế nào với Tăng Hiểu Khê về cảm giác của cô với anh ta.


Nhưng bây giờ không cần để ý tới nữa.

Chỉ cần Tăng Hiểu Khê không tiếp tục nhận định cô thành con dâu của bà ta là được rồi.

Nếu không, cô và Cận Liễm đều lúng túng.

"Mẹ nuôi, là con không xứng với Liễm..." Cô vừa định buột miệng nói ra hai chữ 'Liễm Tử', sau đó nhớ ra Hạ Thiên Tường không thích cô gọi Cận Liễm là Liễm Tử, cho nên lập tức phanh lại, vội vàng sửa lời: "Là con không xứng với Cận Liễm, anh ấy là ánh mặt trời, con lại quá non nớt."

"Được rồi, mẹ không ép hai đứa trẻ các con. Có điều, nếu sau này con muốn hẹn hò với bạn trai, nhất định phải để cho mẹ nuôi xem qua trước, qua được cửa của mẹ nuôi, con mới có thể qua lại với đối phương."

Tô Nhược Hân liếc nhìn Hạ Thiên Tường đang lái xe, sau đó cười khanh khách khẽ gật đầu: "Con đã là người có mẹ, sau này đương nhiên mọi chuyện đều do mẹ làm chủ cho con rồi."

"Khụ..." Người đàn ông đang lái xe khẽ ho một tiếng.

Hơn nữa, còn rất lớn tiếng.

Tăng Hiểu Khê nghe được thì ngẩng đầu nhìn qua: "Cậu Hạ, cậu không khỏe à? Có cần tiện thể qua bệnh viện khám không? Sau khi đưa cậu qua đó, tôi sẽ tự lái xe chở Tô Nhược Hân về nhà."

Tăng Hiểu Khê trắng trợn đề nghị muốn bỏ rơi Hạ Thiên Tường. Tô Nhược Hân nhìn Tăng Hiểu Khê, lại nhìn Hạ Thiên Tường. Lẽ nào quan hệ giữa hai người vẫn chưa hòa hợp, chỉ vì cô mới tạm thời liên minh?


"Không cần." Hạ Thiên Tường tiếp tục lái xe, trông anh lúc này hình như không có cảm giác gì không thoải mái nữa.

Lúc này, Tăng Hiểu Khê mới lại kéo tay Tô Nhược Hân: "Tô Nhược Hân, con muốn tìm bạn trai kiểu gì thì nói cho mẹ nuôi biết. Mẹ nuôi vừa rảnh sẽ xem xét giúp con, tuyệt đối sẽ tìm một người có thể xứng đôi với con, vừa thích con lại vừa nuông chiều con."

Tô Nhược Hân nghe Tăng Hiểu Khê nói xong câu này, nghiêm túc cảm nhận nhiệt độ trong xe này, hình như hơi lạnh.

Cô buồn cười, liếc nhìn về phía Hạ Thiên Tường, lúc này mới nói như thật: "Tuổi tác tương đương với con đi, dù sao cũng phải học qua đại học, như vậy mới có tiếng nói chung."

"Mẹ biết tại sao con không có cảm giác với Liễm Nhi rồi. Con chê nó lớn hơn con vài tuổi đúng không?"

Tô Nhược Hân lại liếc nhìn Hạ Thiên Tường, trực giác mách bảo cô, nhiệt độ trong xe này lại giảm xuống thêm mấy độ: "Cũng không phải vậy. Con chỉ cảm giác Cận Liễm giống như anh hàng xóm thôi. Sau này, mẹ chính là mẹ con, anh ấy là anh trai con. Hì hì, vậy sau này con cũng là người có anh nuông chiều rồi."

"Anh hàng xóm tiến thêm một bước thành bạn trai thì tốt bao nhiêu. Tô Nhược Hân, nếu ngày nào đó con có cảm giác với Liễm Nhi, phải lập tức nói cho mẹ nuôi biết đấy. Mẹ nuôi sẽ tách hộ, xóa bỏ quan hệ cho con, sau đó lại cưới con vào nhà làm con dâu."

Tô Nhược Hân nghe một lúc, thật sự không ngờ Tăng Hiểu Khê nói một tràng, vòng qua vòng lại, sau đó vẫn một lòng một dạ muốn biến cô thành con dâu của bà ta.

"Bà Cận, đến nơi rồi." Hạ Thiên Tường bỗng nhiên ngắt lời Tăng Hiểu Khê.

Tô Nhược Hân nhìn ra ngoài xe. Chiếc xe còn chưa dừng đâu, chỗ này cách biệt thự phía trước ít nhất phải mười mấy mét.


Cô che miệng cười khẽ. Hạ Thiên Tường không muốn nghe Tăng Hiểu Khê nói nữa, không ngờ 'nhắc sớm' đến trước biệt thự nhà Tăng Hiểu Khê.

Biệt thự hai nhà đều nằm ở trong khu biệt thự Bán Sơn.

Chờ chiếc xe van lái vào cổng biệt thự, Tô Nhược Hân mới phát hiện ra biệt thự nhà Tăng Hiểu Khê và biệt thự nhà Hạ Thiên Tường chỉ cách nhau cùng lắm là hơn một trăm mét.

Vậy cũng xem như là hàng xóm.

Tăng Hiểu Khê xuống xe, nắm tay Tô Nhược Hân: "Tối nay con ở nhà mẹ nuôi đi. Mẹ đã bảo người ta quét dọn trước một..."

"Tô Nhược Hân đi theo tôi." Kết quả, Tăng Hiểu Khê còn chưa nói xong, Hạ Thiên Tường đã ngang ngược nắm tay Tô Nhược Hân đi thẳng về phía cửa lớn.

"Hạ Thiên Tường, tôi nhịn cậu rất lâu rồi. Cậu nói dẫn Tô Nhược Hân đi là dẫn Tô Nhược Hân đi à? Trừ khi Tô Nhược Hân không ra ngoài, bằng không, nếu để phóng viên phát hiện con bé đi từ nhà cậu ra chứ không phải từ nhà tôi ra, vậy chẳng phải cậu sẽ hại chết Tô Nhược Hân sao? Lý trí của cậu đâu? Sự thông minh của cậu đâu?"

Tô Nhược Hân bối rối nhìn hết người này tới người kia. Cô không hiểu vì sao Hạ Thiên Tường bảo cô nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi.

Nhưng bây giờ bọn họ đang đứng ở cửa, chỗ này thật sự không là nơi để thảo luận vấn đề này.

Bởi vì từ chỗ vị trí của cô có thể nhìn thấy bên ngoài dường như thấp thoáng có bóng người.

Cũng may, Tăng Hiểu Khê gào xong thì Hạ Thiên Tường đứng lại.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba Story Chương 200: Chào tài xế hạ
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...