Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 175: Muốn hôn em

Nếu nói, ban đầu dùng vân tay mở khóa thất bại, cô vẫn chưa cảm thấy có gì không đúng, nhưng lúc này, nghĩ đến giọng điệu dường như xa cách của chị Trương khi nghe điện thoại, cô cuối cùng cũng cảm thấy bất thường.

Bởi vì chị Trương không chỉ nói chuyện với cô bằng giọng điệu thản nhiên, mà lúc này cũng không ra ngoài đón cô.

Trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Ngày trước, mỗi lần cô đến, chị Trương đều thân thiện, cũng nhiệt tình đích thân ra mở cửa cho cô, đón cô vào trong.

Nhẹ nhàng đẩy cửa kính ra, Tô Nhược Hân đi vào.

Vừa nhìn đã thấy chị Trương đang đứng bên cạnh Lục Diễm Chi.

Còn Lục Diễm Chi thì thoải mái ngồi trên ghế sofa xem ti vi.

Giống như không hề biết cô đến.

Nhưng vừa rồi, khi chị Trương nghe điện thoại, tiếng chị ta nói chuyện với cô, Lục Diễm Chi không thể nào không nghe thấy được.

Bà ta cũng không bị điếc, giả vờ không thấy như thế này, rõ ràng là không chào đón sự có mặt của cô.

Cô thản nhiên liếc nhìn Lục Diễm Chi.

Tô Nhược Hân thật sự không thích Lục Diễm Chi.

Thế nhưng, không thích là một chuyện, cần lịch sự thì vẫn phải có.


“Chào Chủ tịch Lục, tôi đến tìm Thiên Tường.” Chào hỏi đúng mực, nói thẳng ra, cô đến tìm Hạ Thiên Tường, cũng thể hiện thái độ xa cách với Lục Diễm Chi.

Lục Diễm Chi không chào đón cô, cô cũng không muốn gặp bà ta.

Qua lại giữa người với người trước nay đều là tương tác lẫn nhau.

Lúc này, Lục Diễm Chi mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân: “Sao lại đến muộn như vậy? Lần sau nếu có việc cần đến thì phải đến sớm một chút, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi thường ngày của người khác, như vậy rất bất lịch sự!”

Mặc dù giọng của Lục Diễm Chi rất bình thản, không hề có cảm xúc khác lạ, nhưng nghe vẫn rất hà khắc.

Tô Nhược Hân lạnh lùng, cười một tiếng: “Chủ tịch Lục, tôi nhớ, lần đầu tiên bị bà cưỡng ép sai người mời đến đây, khi đó cũng rất muộn, bà còn không cho tôi rời đi. Khóa cửa phòng Hạ Thiên Tường, rồi nhốt tôi vào trong đó. Lúc đó còn muộn hơn bây giờ rất nhiều. Bà không chỉ không nói, tôi ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của nhà bà, mà còn ép tôi ở lại. Haha, khi đó, bà muốn tôi đánh thức Thiên Tường, muốn nhờ vả tôi nên mới mong tôi ở lại. Bây giờ, cảm thấy Thiên Tường đã tỉnh rồi, sự tồn tại của tôi không có ý nghĩa gì với bà và anh ấy, cho nên tôi lại đến đây, cho dù có muộn hay không, thì cũng rất chướng mắt.”

“Cô…” Âm cuối của Tô Nhược Hân còn chưa dứt, sắc mặt của Lục Diễm Chi đã tái mét.

Bà ta thật sự không ngờ, Tô Nhược Hân lại trả lời đanh thép như vậy.

Đúng thế, ban đầu là bà ta cầu xin Tô Nhược Hân đến, cưỡng ép nhốt cô trong phòng Hạ Thiên Tường.

Không thể không nói, câu nói của Tô Nhược Hân khiến bà ta không thể phản bác nổi.

Nhìn thấy vẻ mặt Lục Diễm Chi thay đổi, nhưng Tô Nhược Hân lại không có ý định dừng lại. Nếu như Lục Diễm Chi đã sai người xóa bỏ dấu vân tay của cô bên trong khóa vân tay, đồng nghĩa với việc bà ta không chào đón cô đến nhà này.

Nếu cô sớm biết Lục Diễm Chi đã xóa bỏ dấu vân tay của mình, cô chắc chắn sẽ không đi chuyến này.

Bảo thẳng Phương Tấn mang thuốc đến, đích thân đưa cho Hạ Thiên Tường là được rồi.


Thế nhưng, cô đã vào.

Đã đến đây, làm xong việc cô muốn làm.

Nhưng trước khi làm xong rời đi, cô nhất định phải nói hết những lời muốn nói.

Không quan tâm sắc mặt của Lục Diễm Chi, Tô Nhược Hân nói tiếp: “Tôi biết Chủ tịch Lục không thích tôi, thật trùng hợp tôi hình như cũng rất ghét Chủ tịch Lục. Tôi đến đây, chỉ vì coi Hạ Thiên Tường là bạn, về những chuyện khác, tôi tự hiểu rõ, không cần Chủ tịch Lục đề phòng tôi như đề phòng trộm cướp. Từ trước đến nay, tôi chưa từng có hứng thú với vị trí mà Tô Thanh Hà vẫn luôn muốn cướp lấy. Ban đầu, khi Chủ tịch Lục chọn một cô con gái nhà họ Tô làm bạn gái Hạ Thiên Tường, tôi đã từ chối. Hôm nay, tôi vẫn là thái độ đó, trước nay chưa từng thay đổi. Tôi đến thăm Hạ Thiên Tường, đó là tình cảm giữa tôi và anh ấy, không liên quan gì đến Chủ tịch Lục cả.”

Nói xong, không đợi Lục Diễm Chi phản ứng, cũng không quan tâm bà ta có tức đến nỗi cả người run rẩy hay không, cô vẫn nhấc chân đi vào thang máy.

Chị Trương nhìn bóng dáng cô biến mất trong thang máy, đã sắp sợ đến ngây ngốc.

Nhưng cùng với ngỡ ngàng, trong lòng lại rất ngưỡng mộ.

Trước nay, Tô Nhược Hân chưa từng khiến chị ta thất vọng.

Chị ta cũng muốn nói với Lục Diễm Chi những lời giống như Tô Nhược Hân, nói rằng, sự có mặt của bà ta trong nhà họ Hạ, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Im lặng đứng ở đó, chị Trương không hề quan tâm đến vẻ mặt tức đến nỗi trắng bệch của Lục Diễm Chi.

Dựa vào Lục Diễm Chi tùy ý đuổi việc mình, chị Trương đã không còn ấn tượng tốt với bà ta.

Sở dĩ trở lại, chẳng qua vì nể mặt Hạ Thiên Tường mà thôi.

Cho dù, chị Trương thiếu tiền, chị ta cũng không vì sáu chục triệu mà đánh mất thể diện của mình.


Hạ Thiên Tường đối với chị ta rất tốt.

Cho dù có phải vì Tô Nhược Hân mà đối xử tốt với chị ta hay không, nhưng suy cho cùng vẫn rất tốt.

Cho nên, vì Hạ Thiên Tường gọi, nên chị ta mới trở về.

Tô Nhược Hân đi lên tầng.

Cửa thang máy mở ra, cô mới sải bước đi ra, nhìn thấy trong hành lang trước mặt, Hạ Thiên Tường đang thẳng lưng đứng ở đó, nhìn cô với ánh mắt thâm sâu.

Anh im lặng đứng đó, không có bất kỳ biểu cảm nào, khiến cô cũng không nhìn ra cảm xúc của anh.

Thế nhưng, nhìn thấy anh, Tô Nhược Hân lập tức cảm thấy hai chiếc túi xách trên tay quá nặng: “Hạ Thiên Tường, không mời tôi vào trong à?”

Cô gái khẽ mỉm cười, giống như một đóa hoa mới nở, vô cùng xinh đẹp. Hạ Thiên Tường nhẹ nhàng gật đầu: “Đi theo anh.”

Sau đó, hai tay anh đón lấy túi trong tay cô, đặt sang cùng một tay, tay còn lại dắt cô đi vào phòng mình.

Chỉ mới một ngày không gặp mà anh đã nhớ cô rồi.

Cho rằng có thể buông bỏ, hóa ra chỉ là anh tự cho là đúng.

Khi nhìn thấy cô, mọi buông bỏ đều sụp đổ.

“Bỏ tay ra, tôi có thể tự đi được.” Tô Nhược Hân lén bực, vẫn bực thái độ của Lục Diễm Chi đối với mình.


Cô đến đưa thuốc, chứ không phải đến dụ dỗ Hạ Thiên Tường, vậy mà Lục Diễm Chi lại dùng ánh mắt như đề phòng nhìn cô.

Hạ Thiên Tường hoàn toàn không quan tâm đến sự kháng nghị của cô, cưỡng ép kéo cô vào phòng, ngay sau đó, một tiếng “rầm” vang lên, bên trong phòng và bên ngoài biến thành hai thế giới khác biệt.

Nhưng tiếng vang này chính là làm cho Lục Diễm Chi nghe thấy.

Thái độ của Lục Diễm Chi dành cho Tô Nhược Hân, anh đều nhìn thấy.

Nhưng anh cũng nghe thấy Tô Nhược Hân lễ phép đáp lại Lục Diễm Chi.

Túi trong tay lập tức rơi xuống đất, khẽ xoay tay dắt Tô Nhược Hân, cơ thể mảnh mai của cô gái bị anh ép lên ván cửa: “Nhớ anh không?”

“Không nhớ.” Tô Nhược Hân giãy giụa, nhưng không có tác dụng.

Cánh tay của người đàn ông giống như kìm sắt, giống như cưỡng ép giam cầm cô trong thế giới của anh, không cho thoát ra ngoài.

Hạ Thiên Tường nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn, lấp lánh của Tô Nhược Hân, nếu không phải đè nén, anh thật sự muốn hôn cô.

Nếu không phải không lâu trước đây, chuyện cô bị thương có liên quan đến anh, anh chắc chắn sẽ hôn cô.

Nhưng lúc này, chỉ cần nhớ lại hình ảnh cả người Tô Nhược Hân toàn là máu, anh lại không có cách nào hôn xuống được.

Chỉ nhìn cô như vậy, là tốt lắm rồi.

Từ khi nào, thế giới của anh lại bất lực như vậy.

Anh có thể không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng lại không thể mặc kệ sống chết của cô.

Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba Story Chương 175: Muốn hôn em
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...