Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 163: Cô không động được vào tôi
Tô Nhược Hân nhìn theo ngón tay của Dương Mỹ Lan chỉ, quả nhiên nhìn thấy Triệu Giai Linh đi ra khỏi trường thi.
Cô nhất thời ngây người mất một giây, sau đó bước tới.
"Tô Nhược Hân, cậu làm gì, tớ đều ủng hộ cậu vô điều kiện." Dương Mỹ Lan đi theo Tô Nhược Hân.
Trước đó, nếu không phải thi tốt nghiệp trung học, cô ta đã đánh Triệu Giai Linh một trận từ lâu rồi.
Bây giờ, Tô Nhược Hân lên, cô ta cũng phải lên. Cô ta muốn cùng đi qua đánh Triệu Giai Linh một trận.
Kỳ thi đại học kết thúc, cho dù là tốt nghiệp trung học cũng đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Từ nay về sau, bọn họ không còn là bạn học với Triệu Giai Linh nữa.
Tô Nhược Hân đến rồi.
Ngăn cản Triệu Giai Linh.
Triệu Giai Linh vốn đang cúi đầu, vừa đi vừa xem điện thoại, bỗng nhiên phát hiện có một bóng người chắn ở phía trước, cô ta vội vàng dừng lại: “Ai thế?"
"Là tôi, thật ngại quá, tôi không chết, đã khiến cô phải thất vọng rồi." Tô Nhược Hân hờ hững liếc nhìn Triệu Giai Linh.
Chu Cường Vinh chẳng qua là một nam sinh khiến cô xem thường mà thôi. Nhưng Triệu Giai Linh lại vì anh ta mà phá hỏng kỳ thi đại học của cô.
Đối với người khác, bọn họ có thể thi đại học một lần nữa.
Nhưng đối với cô, cả đời này cô chỉ có thể thi đại học một lần này.
Bởi vì, cô phải mau chóng hòa nhập vào trong xã hội này, cô phải kiếm tiền nuôi mình và Chúc Hứa. Nếu cô học lại trung học thì căn bản không làm được.
Cho nên, lúc cô tỉnh lại, cô đã tự nói với mình, chỉ cần ba buổi thi thuận lợi, cô sẽ không học lại nữa.
"Cô... cô tỉnh lại thật à?" Triệu Giai Linh ngơ ngác nhìn Tô Nhược Hân, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
"Không thể giả được." Bốn chữ này còn chưa dứt, Tô Nhược Hân bất chợt giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt Triệu Giai Linh.
Một tát vừa xong lại thêm một tát.
"Bốp bốp " hai tiếng, trên mặt Triệu Giai Linh đã in lại ‘năm vệt’. Chỉ là Tô Nhược Hân đã dồn hết sức lực vào hai cái tát này, không hề nương tay.
Cô sẽ không nương tay với Triệu Giai Linh.
"Cô... cô dám đánh tôi?"
"Không chỉ dám, tôi còn muốn nhổ vào cô đấy." Dương Mỹ Lan ở bên cạnh nhổ từng bãi nước bọt về phía Triệu Giai Linh, sau đó đạp một phát lên người cô ta: “Bản thân cô không có bản lĩnh tán đổ được Chu Cường Vinh, lại trút giận lên người Tô Nhược Hân. Triệu Giai Linh, cô sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục, ông trời chẳng sớm thì muộn cũng tới lấy mạng cô."
"Ha ha, nghe nói Tô Nhược Hân suýt tắt thở, còn nằm trong bệnh viện suốt mấy ngày. Chắc hẳn cô ta đã bỏ lỡ một buổi thi rồi. Sao ông trời vẫn chưa tới lấy mạng tôi đi chứ? Dương Mỹ Lan, cô có gọi cũng vô dụng thôi. Ông trời sẽ không báo ứng đến tôi đâu, ha ha ha."
"Triệu Giai Linh, cô điên rồi." Dương Mỹ Lan thật sự bị chọc tức rồi, tay đấm chân đá thăm hỏi Triệu Giai Linh.
Nhưng lúc này, Tô Nhược Hân đã bình tĩnh lại: “Cô cho rằng cô có đồng lõa thì tôi không dám động vào cô, nên cô mới lớn lối như vậy, đúng không?" Ngày đó, Triệu Giai Linh đâm cô đúng lúc giảng đường mất điện, đèn tắt.
Nếu bình thường bị mất điện, đèn tắt, vậy không có gì để nói. Nhưng đúng lúc Triệu Giai Linh ra tay với cô thì mất điện, đèn tắt, vừa nhìn là biết có kẻ phối hợp với cô ta.
Bây giờ nghĩ lại, Hạ Thiên Tường vẫn không động tới Triệu Giai Linh, chẳng lẽ e ngại nhân vật lớn phía sau cô ta?
Hạ Thiên Tường anh còn phải e ngại người nào à?
Nhưng Tô Nhược Hân thật sự không biết về những điều này.
Thế giới của Hạ Thiên Tường vẫn luôn là câu chuyện bị giữ kín đối với cô.
Anh không nói, từ trước đến nay cô cũng không hỏi.
Chỉ biết anh trông vô cùng nở mày nở mặt, thật ra đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Chính là có người muốn dồn anh vào chỗ chết, lần lượt tạo ra hết sự cố này tới sự cố khác.
Lúc này, cô thậm chí còn đang nghĩ, lúc đó Triệu Giai Linh không chỉ muốn giết cô mà còn cả Hạ Thiên Tường nữa.
Chẳng qua đúng lúc Hạ Thiên Tường lên sân khấu chuẩn bị phát biểu.
Sau đó, Triệu Giai Linh lại ra tay.
"Cô biết là tốt rồi. Cô không động được vào tôi đâu, ha ha ha." Triệu Giai Linh cũng giơ tay lên, muốn tát Tô Nhược Hân để trả đũa.
Nhưng lúc này đã có rất nhiều người vây lại.
Kỳ thi đại học kết thúc, các thí sinh bất kể có thi được hay không, giờ phút này ít nhiều đều cảm thấy được thả lỏng.
Đúng vậy, cuộc sống ba năm trung học căng thẳng cuối cùng đã vẽ một dấu chấm tròn.
Đã từng có người ta nói, ba năm cấp ba là ba năm khổ nhất trong cuộc đời một con người, thậm chí còn khổ hơn cả sau khi đi làm.
Triệu Giai Linh vung tay lên, Tô Nhược Hân lại nhanh chóng nghiêng người, dễ dàng tránh được.
Lúc cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đã luyện thành Cửu Kinh Bát Mạch.
Cho dù vẫn là giai đoạn sơ cấp nhưng muốn tự vệ thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Chắc trong mấy ngày đêm cô hôn mê bất tỉnh, Hạ Thiên Tường đã dùng ngọc của anh che chở cho cô.
Nếu không, có lẽ cô đã tắt thở từ lâu.
Ngọc kia là phúc tinh của Hạ Thiên Tường, cũng là phúc tinh của cô.
Mà Tô Nhược Hân dễ dàng tránh được, đồng thời cũng vung tay lên, lại hung hăng tát mạnh vào mặt Triệu Giai Linh.
‘Năm vết ngón tay’ chồng lên nhau rồi.
Triệu Giai Linh đau tới mức ôm mặt: “Cô… cô dựa vào đâu còn đánh tôi nữa?"
"Vừa rồi là do cô ra tay trước."
"Đó là do cô tát tôi hai cái trước."
"Vậy cũng là cô đáng đời." Tô Nhược Hân nói xong, lại nhanh chóng tát mạnh về phía Triệu Giai Linh một cái nữa.
Nhanh tới mức ngay cả bản thân cô ta cũng không biết.
Triệu Giai Linh bị tát liên tiếp bốn phát, cả người đều không ổn: “Cứu với, giết người, cứu tôi với, giết người rồi."
Bảo vệ ở trường thi nhanh chóng chạy tới, hô đám học sinh đứng xem rời đi. Ông ta thấy mặt Triệu Giai Linh bị sưng đỏ thì nói với Tô Nhược Hân: "Cháu đi theo tôi tới phòng giáo vụ một chuyến."
"Đi thì đi." Tô Nhược Hân đi theo bảo vệ mà không hề sợ hãi.
Cô đã đánh Triệu Giai Linh, cô sẽ không hối hận.
"Đứng lại." Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi trầm thấp.
Hạ Thiên Tường tới rồi.
Hai nhân viên bảo vệ quay đầu nhìn lại, thấy là Hạ Thiên Tường thì cung kính nói: "Cậu Hạ."
"Thả cô ấy ra."
"Vâng, cậu Hạ." Bảo vệ vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tường, đâu còn để ý tới vết sưng đỏ trên mặt Triệu Giai Linh nữa, lập tức thả Tô Nhược Hân ra.
"Này, cô ta đánh tôi, vết sưng đỏ trên mặt tôi chính là bằng chứng." Triệu Giai Linh cản bảo vệ lại, muốn bọn họ dạy dỗ Tô Nhược Hân một trận.
"Về nhà thổi phù phù vài cái là được rồi. Tất cả giải tán đi, giải tán đi." Người bảo vệ hờ hững nói, không để ý tới Triệu Giai Linh.
Triệu Giai Linh vừa định nổi giận, đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mình. Cô ta lạnh run người, bỗng nhiên nhớ tới lời ba mẹ đã cảnh cáo mình. Từ trước đến nay, Hạ Thiên Tường này đều không phải là người dễ chọc.
Cho nên, cô ta cuối cùng không dám khóc lóc om sòm nữa.
Đám đông tản ra.
Hạ Thiên Tường nói với Tô Nhược Hân: "Đi thôi, tối nay để chúc mừng em kết thúc kỳ thi đại học, chúng ta tới Trần Ký ăn thôi."
"Được." Tô Nhược Hân đồng ý. Hạ Thiên Tường không làm khó Triệu Giai Linh mà chuyển đề tài như vậy, xem ra thật sự không dám động vào cô ta.
Đã vậy, cô gây sự nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô chẳng qua cũng chỉ có thể tát vài cái.
Nếu thật sự đánh ra vấn đề, cô sẽ không có cách nào giải quyết được hậu quả, vẫn phải để Hạ Thiên Tường đứng ra xử lý mới được.
Xem ra, bây giờ ngoài y thuật, chuyện gì cô cũng phải dựa vào Hạ Thiên Tường.
Cô muốn rời đi, mới chợt nhớ ra Dương Mỹ Lan bên cạnh, nhân tiện nói: "Mỹ Lan cùng đi chứ?"
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Cô nhất thời ngây người mất một giây, sau đó bước tới.
"Tô Nhược Hân, cậu làm gì, tớ đều ủng hộ cậu vô điều kiện." Dương Mỹ Lan đi theo Tô Nhược Hân.
Trước đó, nếu không phải thi tốt nghiệp trung học, cô ta đã đánh Triệu Giai Linh một trận từ lâu rồi.
Bây giờ, Tô Nhược Hân lên, cô ta cũng phải lên. Cô ta muốn cùng đi qua đánh Triệu Giai Linh một trận.
Kỳ thi đại học kết thúc, cho dù là tốt nghiệp trung học cũng đã hoàn toàn kết thúc rồi.
Từ nay về sau, bọn họ không còn là bạn học với Triệu Giai Linh nữa.
Tô Nhược Hân đến rồi.
Ngăn cản Triệu Giai Linh.
Triệu Giai Linh vốn đang cúi đầu, vừa đi vừa xem điện thoại, bỗng nhiên phát hiện có một bóng người chắn ở phía trước, cô ta vội vàng dừng lại: “Ai thế?"
"Là tôi, thật ngại quá, tôi không chết, đã khiến cô phải thất vọng rồi." Tô Nhược Hân hờ hững liếc nhìn Triệu Giai Linh.
Chu Cường Vinh chẳng qua là một nam sinh khiến cô xem thường mà thôi. Nhưng Triệu Giai Linh lại vì anh ta mà phá hỏng kỳ thi đại học của cô.
Đối với người khác, bọn họ có thể thi đại học một lần nữa.
Nhưng đối với cô, cả đời này cô chỉ có thể thi đại học một lần này.
Bởi vì, cô phải mau chóng hòa nhập vào trong xã hội này, cô phải kiếm tiền nuôi mình và Chúc Hứa. Nếu cô học lại trung học thì căn bản không làm được.
Cho nên, lúc cô tỉnh lại, cô đã tự nói với mình, chỉ cần ba buổi thi thuận lợi, cô sẽ không học lại nữa.
"Cô... cô tỉnh lại thật à?" Triệu Giai Linh ngơ ngác nhìn Tô Nhược Hân, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
"Không thể giả được." Bốn chữ này còn chưa dứt, Tô Nhược Hân bất chợt giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt Triệu Giai Linh.
Một tát vừa xong lại thêm một tát.
"Bốp bốp " hai tiếng, trên mặt Triệu Giai Linh đã in lại ‘năm vệt’. Chỉ là Tô Nhược Hân đã dồn hết sức lực vào hai cái tát này, không hề nương tay.
Cô sẽ không nương tay với Triệu Giai Linh.
"Cô... cô dám đánh tôi?"
"Không chỉ dám, tôi còn muốn nhổ vào cô đấy." Dương Mỹ Lan ở bên cạnh nhổ từng bãi nước bọt về phía Triệu Giai Linh, sau đó đạp một phát lên người cô ta: “Bản thân cô không có bản lĩnh tán đổ được Chu Cường Vinh, lại trút giận lên người Tô Nhược Hân. Triệu Giai Linh, cô sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục, ông trời chẳng sớm thì muộn cũng tới lấy mạng cô."
"Ha ha, nghe nói Tô Nhược Hân suýt tắt thở, còn nằm trong bệnh viện suốt mấy ngày. Chắc hẳn cô ta đã bỏ lỡ một buổi thi rồi. Sao ông trời vẫn chưa tới lấy mạng tôi đi chứ? Dương Mỹ Lan, cô có gọi cũng vô dụng thôi. Ông trời sẽ không báo ứng đến tôi đâu, ha ha ha."
"Triệu Giai Linh, cô điên rồi." Dương Mỹ Lan thật sự bị chọc tức rồi, tay đấm chân đá thăm hỏi Triệu Giai Linh.
Nhưng lúc này, Tô Nhược Hân đã bình tĩnh lại: “Cô cho rằng cô có đồng lõa thì tôi không dám động vào cô, nên cô mới lớn lối như vậy, đúng không?" Ngày đó, Triệu Giai Linh đâm cô đúng lúc giảng đường mất điện, đèn tắt.
Nếu bình thường bị mất điện, đèn tắt, vậy không có gì để nói. Nhưng đúng lúc Triệu Giai Linh ra tay với cô thì mất điện, đèn tắt, vừa nhìn là biết có kẻ phối hợp với cô ta.
Bây giờ nghĩ lại, Hạ Thiên Tường vẫn không động tới Triệu Giai Linh, chẳng lẽ e ngại nhân vật lớn phía sau cô ta?
Hạ Thiên Tường anh còn phải e ngại người nào à?
Nhưng Tô Nhược Hân thật sự không biết về những điều này.
Thế giới của Hạ Thiên Tường vẫn luôn là câu chuyện bị giữ kín đối với cô.
Anh không nói, từ trước đến nay cô cũng không hỏi.
Chỉ biết anh trông vô cùng nở mày nở mặt, thật ra đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Chính là có người muốn dồn anh vào chỗ chết, lần lượt tạo ra hết sự cố này tới sự cố khác.
Lúc này, cô thậm chí còn đang nghĩ, lúc đó Triệu Giai Linh không chỉ muốn giết cô mà còn cả Hạ Thiên Tường nữa.
Chẳng qua đúng lúc Hạ Thiên Tường lên sân khấu chuẩn bị phát biểu.
Sau đó, Triệu Giai Linh lại ra tay.
"Cô biết là tốt rồi. Cô không động được vào tôi đâu, ha ha ha." Triệu Giai Linh cũng giơ tay lên, muốn tát Tô Nhược Hân để trả đũa.
Nhưng lúc này đã có rất nhiều người vây lại.
Kỳ thi đại học kết thúc, các thí sinh bất kể có thi được hay không, giờ phút này ít nhiều đều cảm thấy được thả lỏng.
Đúng vậy, cuộc sống ba năm trung học căng thẳng cuối cùng đã vẽ một dấu chấm tròn.
Đã từng có người ta nói, ba năm cấp ba là ba năm khổ nhất trong cuộc đời một con người, thậm chí còn khổ hơn cả sau khi đi làm.
Triệu Giai Linh vung tay lên, Tô Nhược Hân lại nhanh chóng nghiêng người, dễ dàng tránh được.
Lúc cô tỉnh lại, phát hiện ra mình đã luyện thành Cửu Kinh Bát Mạch.
Cho dù vẫn là giai đoạn sơ cấp nhưng muốn tự vệ thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Chắc trong mấy ngày đêm cô hôn mê bất tỉnh, Hạ Thiên Tường đã dùng ngọc của anh che chở cho cô.
Nếu không, có lẽ cô đã tắt thở từ lâu.
Ngọc kia là phúc tinh của Hạ Thiên Tường, cũng là phúc tinh của cô.
Mà Tô Nhược Hân dễ dàng tránh được, đồng thời cũng vung tay lên, lại hung hăng tát mạnh vào mặt Triệu Giai Linh.
‘Năm vết ngón tay’ chồng lên nhau rồi.
Triệu Giai Linh đau tới mức ôm mặt: “Cô… cô dựa vào đâu còn đánh tôi nữa?"
"Vừa rồi là do cô ra tay trước."
"Đó là do cô tát tôi hai cái trước."
"Vậy cũng là cô đáng đời." Tô Nhược Hân nói xong, lại nhanh chóng tát mạnh về phía Triệu Giai Linh một cái nữa.
Nhanh tới mức ngay cả bản thân cô ta cũng không biết.
Triệu Giai Linh bị tát liên tiếp bốn phát, cả người đều không ổn: “Cứu với, giết người, cứu tôi với, giết người rồi."
Bảo vệ ở trường thi nhanh chóng chạy tới, hô đám học sinh đứng xem rời đi. Ông ta thấy mặt Triệu Giai Linh bị sưng đỏ thì nói với Tô Nhược Hân: "Cháu đi theo tôi tới phòng giáo vụ một chuyến."
"Đi thì đi." Tô Nhược Hân đi theo bảo vệ mà không hề sợ hãi.
Cô đã đánh Triệu Giai Linh, cô sẽ không hối hận.
"Đứng lại." Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi trầm thấp.
Hạ Thiên Tường tới rồi.
Hai nhân viên bảo vệ quay đầu nhìn lại, thấy là Hạ Thiên Tường thì cung kính nói: "Cậu Hạ."
"Thả cô ấy ra."
"Vâng, cậu Hạ." Bảo vệ vừa nhìn thấy Hạ Thiên Tường, đâu còn để ý tới vết sưng đỏ trên mặt Triệu Giai Linh nữa, lập tức thả Tô Nhược Hân ra.
"Này, cô ta đánh tôi, vết sưng đỏ trên mặt tôi chính là bằng chứng." Triệu Giai Linh cản bảo vệ lại, muốn bọn họ dạy dỗ Tô Nhược Hân một trận.
"Về nhà thổi phù phù vài cái là được rồi. Tất cả giải tán đi, giải tán đi." Người bảo vệ hờ hững nói, không để ý tới Triệu Giai Linh.
Triệu Giai Linh vừa định nổi giận, đã cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mình. Cô ta lạnh run người, bỗng nhiên nhớ tới lời ba mẹ đã cảnh cáo mình. Từ trước đến nay, Hạ Thiên Tường này đều không phải là người dễ chọc.
Cho nên, cô ta cuối cùng không dám khóc lóc om sòm nữa.
Đám đông tản ra.
Hạ Thiên Tường nói với Tô Nhược Hân: "Đi thôi, tối nay để chúc mừng em kết thúc kỳ thi đại học, chúng ta tới Trần Ký ăn thôi."
"Được." Tô Nhược Hân đồng ý. Hạ Thiên Tường không làm khó Triệu Giai Linh mà chuyển đề tài như vậy, xem ra thật sự không dám động vào cô ta.
Đã vậy, cô gây sự nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô chẳng qua cũng chỉ có thể tát vài cái.
Nếu thật sự đánh ra vấn đề, cô sẽ không có cách nào giải quyết được hậu quả, vẫn phải để Hạ Thiên Tường đứng ra xử lý mới được.
Xem ra, bây giờ ngoài y thuật, chuyện gì cô cũng phải dựa vào Hạ Thiên Tường.
Cô muốn rời đi, mới chợt nhớ ra Dương Mỹ Lan bên cạnh, nhân tiện nói: "Mỹ Lan cùng đi chứ?"
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Story
Chương 163: Cô không động được vào tôi
10.0/10 từ 27 lượt.