Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Chương 147: Cậu đền tội đi
Kết quả, cửa mở, khi nhìn thấy hai người bên ngoài, các bạn học đều khiếp sợ.
Cảnh sát.
“Xin hỏi các anh có chuyện gì không?” Lớp trưởng đứng dậy, nghiêm túc hỏi han.
“Ai là bạn học Tô Nhược Hân?” Hai cảnh sát quét nhìn học sinh trong phòng học.
“Chính là cậu ta.” Hứa Thanh Thanh đứng dậy chỉ vào Tô Nhược Hân, lúc này lộ rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Cảnh sát đã tìm đến cửa, cho dù Tô Nhược Hân học tập tốt đến đâu, thi được nhiều lần đứng thứ nhất đến đâu thì cũng là đạo đức phẩm chất suy đồi.
Đây chắc chắn là đã làm chuyện vi phạm pháp luật.
Nếu không cảnh sát cũng sẽ không tìm đến cửa.
Dương Mỹ Lan chọc vào người Tô Nhược Hân: “Cậu biết xảy ra chuyện gì không?”
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Không biết.”
Nhưng mà cô cũng không hoảng hốt.
Không làm việc thẹn với lòng không sợ quỷ gõ cửa, cô không làm chuyện xấu, cô không sợ.
“Vậy bọn họ…” Khi Dương Mỹ Lan đang lo lắng, hai cảnh sát đi về phía Tô Nhược Hân, cô ta đành phải ngậm miệng.
Lúc này chỉ có thể cầu nguyện cho Tô Nhược Hân không có chuyện gì.
“Tô Nhược Hân, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Oa oa, Tô Nhược Hân, không phải là chuyện cậu giết người lan truyền ầm ĩ mấy ngày nay, cuối cùng cậu không giải quyết ổn thỏa, bây giờ chuyện đã bại lộ đấy chứ?” Chuyện Tô Nhược Hân giết người, trước đó đồn đại vô cùng xôn xao, mặc dù đã dập hot search trên mạng, sớm đã không còn tin tức liên quan đến chuyện này, nhưng vẫn rất nhiều người của Trường trung học trọng điểm Khải Mỹ biết.
“Không phải.” Đối với cái chết của Chúc Yên, cô rất đau lòng, nhưng hẳn là Chúc Cương đã chắc chắn rằng không liên quan đến cô, cho nên, sau đó mới yên tâm giao Chúc Hứa cho cô chăm sóc.
Bởi vậy, chắc chắn Chúc Cương sẽ không tố cáo cô nữa.
Mà, cái chết của Chúc Yên cũng không liên quan gì đến cô.
Cảnh sát đến mời cô chắc chắn không phải bởi vì cái chết của Chúc Yên.
“Có phải vì cậu kinh tế eo hẹp, túng thiếu tiền bạc, vì mua quần áo đẹp túi xách xịn nên đi làm chuyện đồi bại gì đó? Sau đó bị khách làng chơi tố cáo?” Hứa Thanh Thanh càng nói càng phấn khích, nói rồi lại nói, ngay cả cô ta cũng tin lời mình nói là thật.
“Tôi nhổ vào.” Dương Mỹ Lan vờ nhổ một cái về phía Hứa Thanh Thanh: “Đó là chuyện Hứa Thanh Thanh cậu có thể làm ra được, Nhược Hân của tôi không phải người như vậy.”
“Vậy cậu nói xem, tại sao cảnh sát lại đến tìm cậu ta? Chẳng lẽ là buồn chán rảnh rỗi đến Trường trung học Khải Mỹ chúng ta du lịch một ngày à?”
“Đúng vậy, Tô Nhược Hân, rốt cuộc cậu đã làm gì mà rước cả cảnh sát đến đây rồi?” Có người lo lắng cho Tô Nhược Hân, hỏi.
Tô Nhược Hân vẫn thản nhiên nói: “Không làm gì.”
Cô một lòng một dạ làm người tốt.
Cô sẽ không hại người.
“Xem đi, đây là chết cũng không nhận, hừ hừ.”
“Hứa Thanh Thanh, cậu im miệng thì sẽ chết sao?” Dương Mỹ Lan trọng nghĩa xông về phía Hứa Thanh Thanh muốn đánh nhau một trận, cô ta thật sự không nhìn nổi cái vẻ mặt đó của Hứa Thanh Thanh.
Cũng bởi vì mấy lần thi thử gần đây không bằng Tô Nhược Hân, cô ta ghen ghét đố kị Tô Nhược Hân đến phát điên rồi.
“Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình không làm, Tô Nhược Hân, cậu đền tội đi.” Hứa Thanh Thanh cười híp mắt, dù sao nhìn thấy cảnh sát đến bắt Tô Nhược Hân đi, cô ta rất vui vẻ.
Hận không thể đốt pháo chúc mừng.
Những bạn học khác trong phòng học cũng bắt đầu khe khẽ thì thầm.
Có người lo lắng cho Tô Nhược Hân.
Cũng có người giống như Hứa Thanh Thanh, cho rằng Tô Nhược Hân phạm tội khiến cảnh sát đến.
Tô Nhược Hân bình tĩnh mỉm cười, quay người nhìn cảnh sát: “Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng điệu này, giống như đang chiêu đãi khách khứa, không hề có chút chột dạ nào.
Một cảnh sát quét nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Hứa Thanh Thanh: “Bạn học này, nói chuyện phải có chứng cứ, những lời bạn vừa nói đã vi phạm pháp luật, bạn là đang phỉ báng bạn học Tô Nhược Hân.”
“Anh nói cái gì? Anh nói tôi vi phạm pháp luật, anh nói tôi phỉ báng? Vậy các anh đang làm gì? Không phải các anh muốn bắt Tô Nhược Hân đi sao?” Hứa Thanh Thanh bối rối, không thể tin nổi nhìn về phía cảnh sát.
Cảnh sát nói: “Chúng tôi tới không phải để bắt bạn học Tô Nhược Hân, mà là đồng ý với yêu cầu của một bệnh nhân đến cảm ơn bạn ấy, thuận tiện ghi lại chuyện bạn ấy lấy giúp người làm niềm vui, bạn học Tô Nhược Hân là người tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, các bạn không thể vu cáo bạn ấy.”
“Lấy giúp người làm niềm vui? Thấy việc nghĩa hăng hái làm? Cậu ta làm chuyện gì mà lấy giúp người làm niềm vui, thấy việc nghĩa hăng hái làm? Vì sao tôi không biết gì hết?” Hứa Thanh Thanh không tin gào lên.
Không thể nào, Tô Nhược Hân là một người đáng ghét như vậy, không thể nào làm việc tốt, nhìn đã thấy ghét rồi.
“Hứa Thanh Thanh, cậu cũng không phải thần tiên, dựa vào cái gì cậu phải biết hết việc người khác làm? Cậu không biết cũng rất bình thường, cậu chính là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp, không phải chỉ là thi thử không bằng Tô Nhược Hân thôi sao? Thế mà cứ ghen ghét nhằm vào Tô Nhược Hân như vậy? Hứa Thanh Thanh, tôi nhịn cậu lâu rồi, cậu đừng có mà quá đáng.” Dương Mỹ Lan như bắn liên thanh gào lên, Tô Nhược Hân không để ý, nhưng cô ta để ý.
“Dương Mỹ Lan, cậu gào cái gì? Tôi cũng không nói cậu.”
“Bạn học này, bạn nói bạn học Tô Nhược Hân là không đúng, đây là cờ thưởng bệnh nhân nhờ chúng tôi mang đến cho bạn học Tô Nhược Hân.” Một cảnh sát khác vẫn luôn không lên tiếng mở cờ thưởng vốn đang cuộn lại trên tay ra, đưa về phía Tô Nhược Hân: “Bạn học Tô Nhược Hân hoàn toàn xứng đáng.”
Y thuật y đức sánh Hoa Đà, nhiệt tình cứu chữa như người thân.
Đây chính là hai hàng chữ lớn chính giữa cờ thưởng.
Hàng đầu tiên là: Tặng bạn học Tô Nhược Hân của Trường trung học Khải Mỹ.
Toàn bộ bạn học đều đọc xong chữ trên cờ thưởng, có bạn học không nhịn được nói: “Tô Nhược Hân, cậu cứu người?”
“Thôi đi, còn cái gì mà sánh với Hoa Đà, nói không chừng là màn kịch tự biên tự diễn, tôi không tin đâu.” Hứa Thanh Thanh lại châm chọc khiêu khích.
“Hứa Thanh Thanh, cậu không nói lời nào không ai bảo cậu câm đâu.” Dương Mỹ Lan lại giận dữ nói ra.
“Bạn học này, bạn lại tiếp tục phỉ báng bạn học Tô Nhược Hân, chúng tôi sẽ dẫn bạn đi.” Cảnh sát cũng không nhìn nổi nữa, Hứa Thanh Thanh càn quấy quá rồi.
Lúc này Hứa Thanh Thanh mới bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Thế là, Tô Nhược Hân đi theo cảnh sát ngay trước mặt toàn bộ bạn học.
Nhưng không phải vì phạm tội nên bị dẫn đi.
Mà là vì nói rõ tình huống giúp đỡ người bị thương hôm qua nên mới bị dẫn đi.
Không đi cục cảnh sát.
Bởi vì không cần.
Chỉ đến văn phòng được dọn ra tạm thời để ghi chép lời khai, nửa tiếng là xong.
Nhưng cũng nửa tiếng này, chuyện Tô Nhược Hân lấy giúp người làm niềm vui, cứu sống người bị thương đã truyền khắp Trường trung học trọng điểm Khải Mỹ.
Khi tin tức còn chưa phát triển, chuyện kiểu này mấy ngày cũng không bị truyền ra, nhưng giờ là thời đại internet, chỉ trong chốc lát mọi người đều biết cả.
Tô Nhược Hân không ngờ hôm qua cô chỉ tiện tay cứu một người, thế mà người này lại đến tận trường học cảm ơn.
Xem ra, cô có khả năng chữa bệnh cho người ta, muốn khiêm tốn không để người ta biết cũng không được.
Nhưng mà cũng tốt, nếu như khả năng này của cô truyền ra ngoài, đó cũng là một sự thúc đẩy tốt cho việc cô thi vào khoa Y đại học T.
Nói không chừng có thể được cộng điểm.
Cảnh sát ghi chép lời khai xong thì đứng dậy, lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị trở về phòng học, lại nghe thấy một cảnh sát nói: “Tôi nghe nói bạn là đệ tử quan môn của lão Mạc, thật sao?”
Tô Nhược Hân hơi ngơ ngác, nhưng cũng lập tức cười nói: “Đâu có, đâu có.”
Nếu giải thích thế nào cũng không ai tin, vậy dứt khoát kệ nó đi.
Cô lười chẳng muốn giải thích.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Cảnh sát.
“Xin hỏi các anh có chuyện gì không?” Lớp trưởng đứng dậy, nghiêm túc hỏi han.
“Ai là bạn học Tô Nhược Hân?” Hai cảnh sát quét nhìn học sinh trong phòng học.
“Chính là cậu ta.” Hứa Thanh Thanh đứng dậy chỉ vào Tô Nhược Hân, lúc này lộ rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Cảnh sát đã tìm đến cửa, cho dù Tô Nhược Hân học tập tốt đến đâu, thi được nhiều lần đứng thứ nhất đến đâu thì cũng là đạo đức phẩm chất suy đồi.
Đây chắc chắn là đã làm chuyện vi phạm pháp luật.
Nếu không cảnh sát cũng sẽ không tìm đến cửa.
Dương Mỹ Lan chọc vào người Tô Nhược Hân: “Cậu biết xảy ra chuyện gì không?”
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Không biết.”
Nhưng mà cô cũng không hoảng hốt.
Không làm việc thẹn với lòng không sợ quỷ gõ cửa, cô không làm chuyện xấu, cô không sợ.
“Vậy bọn họ…” Khi Dương Mỹ Lan đang lo lắng, hai cảnh sát đi về phía Tô Nhược Hân, cô ta đành phải ngậm miệng.
Lúc này chỉ có thể cầu nguyện cho Tô Nhược Hân không có chuyện gì.
“Tô Nhược Hân, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Oa oa, Tô Nhược Hân, không phải là chuyện cậu giết người lan truyền ầm ĩ mấy ngày nay, cuối cùng cậu không giải quyết ổn thỏa, bây giờ chuyện đã bại lộ đấy chứ?” Chuyện Tô Nhược Hân giết người, trước đó đồn đại vô cùng xôn xao, mặc dù đã dập hot search trên mạng, sớm đã không còn tin tức liên quan đến chuyện này, nhưng vẫn rất nhiều người của Trường trung học trọng điểm Khải Mỹ biết.
“Không phải.” Đối với cái chết của Chúc Yên, cô rất đau lòng, nhưng hẳn là Chúc Cương đã chắc chắn rằng không liên quan đến cô, cho nên, sau đó mới yên tâm giao Chúc Hứa cho cô chăm sóc.
Bởi vậy, chắc chắn Chúc Cương sẽ không tố cáo cô nữa.
Mà, cái chết của Chúc Yên cũng không liên quan gì đến cô.
Cảnh sát đến mời cô chắc chắn không phải bởi vì cái chết của Chúc Yên.
“Có phải vì cậu kinh tế eo hẹp, túng thiếu tiền bạc, vì mua quần áo đẹp túi xách xịn nên đi làm chuyện đồi bại gì đó? Sau đó bị khách làng chơi tố cáo?” Hứa Thanh Thanh càng nói càng phấn khích, nói rồi lại nói, ngay cả cô ta cũng tin lời mình nói là thật.
“Tôi nhổ vào.” Dương Mỹ Lan vờ nhổ một cái về phía Hứa Thanh Thanh: “Đó là chuyện Hứa Thanh Thanh cậu có thể làm ra được, Nhược Hân của tôi không phải người như vậy.”
“Vậy cậu nói xem, tại sao cảnh sát lại đến tìm cậu ta? Chẳng lẽ là buồn chán rảnh rỗi đến Trường trung học Khải Mỹ chúng ta du lịch một ngày à?”
“Đúng vậy, Tô Nhược Hân, rốt cuộc cậu đã làm gì mà rước cả cảnh sát đến đây rồi?” Có người lo lắng cho Tô Nhược Hân, hỏi.
Tô Nhược Hân vẫn thản nhiên nói: “Không làm gì.”
Cô một lòng một dạ làm người tốt.
Cô sẽ không hại người.
“Xem đi, đây là chết cũng không nhận, hừ hừ.”
“Hứa Thanh Thanh, cậu im miệng thì sẽ chết sao?” Dương Mỹ Lan trọng nghĩa xông về phía Hứa Thanh Thanh muốn đánh nhau một trận, cô ta thật sự không nhìn nổi cái vẻ mặt đó của Hứa Thanh Thanh.
Cũng bởi vì mấy lần thi thử gần đây không bằng Tô Nhược Hân, cô ta ghen ghét đố kị Tô Nhược Hân đến phát điên rồi.
“Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình không làm, Tô Nhược Hân, cậu đền tội đi.” Hứa Thanh Thanh cười híp mắt, dù sao nhìn thấy cảnh sát đến bắt Tô Nhược Hân đi, cô ta rất vui vẻ.
Hận không thể đốt pháo chúc mừng.
Những bạn học khác trong phòng học cũng bắt đầu khe khẽ thì thầm.
Có người lo lắng cho Tô Nhược Hân.
Cũng có người giống như Hứa Thanh Thanh, cho rằng Tô Nhược Hân phạm tội khiến cảnh sát đến.
Tô Nhược Hân bình tĩnh mỉm cười, quay người nhìn cảnh sát: “Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng điệu này, giống như đang chiêu đãi khách khứa, không hề có chút chột dạ nào.
Một cảnh sát quét nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Hứa Thanh Thanh: “Bạn học này, nói chuyện phải có chứng cứ, những lời bạn vừa nói đã vi phạm pháp luật, bạn là đang phỉ báng bạn học Tô Nhược Hân.”
“Anh nói cái gì? Anh nói tôi vi phạm pháp luật, anh nói tôi phỉ báng? Vậy các anh đang làm gì? Không phải các anh muốn bắt Tô Nhược Hân đi sao?” Hứa Thanh Thanh bối rối, không thể tin nổi nhìn về phía cảnh sát.
Cảnh sát nói: “Chúng tôi tới không phải để bắt bạn học Tô Nhược Hân, mà là đồng ý với yêu cầu của một bệnh nhân đến cảm ơn bạn ấy, thuận tiện ghi lại chuyện bạn ấy lấy giúp người làm niềm vui, bạn học Tô Nhược Hân là người tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, các bạn không thể vu cáo bạn ấy.”
“Lấy giúp người làm niềm vui? Thấy việc nghĩa hăng hái làm? Cậu ta làm chuyện gì mà lấy giúp người làm niềm vui, thấy việc nghĩa hăng hái làm? Vì sao tôi không biết gì hết?” Hứa Thanh Thanh không tin gào lên.
Không thể nào, Tô Nhược Hân là một người đáng ghét như vậy, không thể nào làm việc tốt, nhìn đã thấy ghét rồi.
“Hứa Thanh Thanh, cậu cũng không phải thần tiên, dựa vào cái gì cậu phải biết hết việc người khác làm? Cậu không biết cũng rất bình thường, cậu chính là ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp, không phải chỉ là thi thử không bằng Tô Nhược Hân thôi sao? Thế mà cứ ghen ghét nhằm vào Tô Nhược Hân như vậy? Hứa Thanh Thanh, tôi nhịn cậu lâu rồi, cậu đừng có mà quá đáng.” Dương Mỹ Lan như bắn liên thanh gào lên, Tô Nhược Hân không để ý, nhưng cô ta để ý.
“Dương Mỹ Lan, cậu gào cái gì? Tôi cũng không nói cậu.”
“Bạn học này, bạn nói bạn học Tô Nhược Hân là không đúng, đây là cờ thưởng bệnh nhân nhờ chúng tôi mang đến cho bạn học Tô Nhược Hân.” Một cảnh sát khác vẫn luôn không lên tiếng mở cờ thưởng vốn đang cuộn lại trên tay ra, đưa về phía Tô Nhược Hân: “Bạn học Tô Nhược Hân hoàn toàn xứng đáng.”
Y thuật y đức sánh Hoa Đà, nhiệt tình cứu chữa như người thân.
Đây chính là hai hàng chữ lớn chính giữa cờ thưởng.
Hàng đầu tiên là: Tặng bạn học Tô Nhược Hân của Trường trung học Khải Mỹ.
Toàn bộ bạn học đều đọc xong chữ trên cờ thưởng, có bạn học không nhịn được nói: “Tô Nhược Hân, cậu cứu người?”
“Thôi đi, còn cái gì mà sánh với Hoa Đà, nói không chừng là màn kịch tự biên tự diễn, tôi không tin đâu.” Hứa Thanh Thanh lại châm chọc khiêu khích.
“Hứa Thanh Thanh, cậu không nói lời nào không ai bảo cậu câm đâu.” Dương Mỹ Lan lại giận dữ nói ra.
“Bạn học này, bạn lại tiếp tục phỉ báng bạn học Tô Nhược Hân, chúng tôi sẽ dẫn bạn đi.” Cảnh sát cũng không nhìn nổi nữa, Hứa Thanh Thanh càn quấy quá rồi.
Lúc này Hứa Thanh Thanh mới bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Thế là, Tô Nhược Hân đi theo cảnh sát ngay trước mặt toàn bộ bạn học.
Nhưng không phải vì phạm tội nên bị dẫn đi.
Mà là vì nói rõ tình huống giúp đỡ người bị thương hôm qua nên mới bị dẫn đi.
Không đi cục cảnh sát.
Bởi vì không cần.
Chỉ đến văn phòng được dọn ra tạm thời để ghi chép lời khai, nửa tiếng là xong.
Nhưng cũng nửa tiếng này, chuyện Tô Nhược Hân lấy giúp người làm niềm vui, cứu sống người bị thương đã truyền khắp Trường trung học trọng điểm Khải Mỹ.
Khi tin tức còn chưa phát triển, chuyện kiểu này mấy ngày cũng không bị truyền ra, nhưng giờ là thời đại internet, chỉ trong chốc lát mọi người đều biết cả.
Tô Nhược Hân không ngờ hôm qua cô chỉ tiện tay cứu một người, thế mà người này lại đến tận trường học cảm ơn.
Xem ra, cô có khả năng chữa bệnh cho người ta, muốn khiêm tốn không để người ta biết cũng không được.
Nhưng mà cũng tốt, nếu như khả năng này của cô truyền ra ngoài, đó cũng là một sự thúc đẩy tốt cho việc cô thi vào khoa Y đại học T.
Nói không chừng có thể được cộng điểm.
Cảnh sát ghi chép lời khai xong thì đứng dậy, lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị trở về phòng học, lại nghe thấy một cảnh sát nói: “Tôi nghe nói bạn là đệ tử quan môn của lão Mạc, thật sao?”
Tô Nhược Hân hơi ngơ ngác, nhưng cũng lập tức cười nói: “Đâu có, đâu có.”
Nếu giải thích thế nào cũng không ai tin, vậy dứt khoát kệ nó đi.
Cô lười chẳng muốn giải thích.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
Story
Chương 147: Cậu đền tội đi
10.0/10 từ 27 lượt.