Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Chương 107
Chương 107: Tử Lăng, người sẩy thai chính là Tử Lăng!.
Bầu không khí trong phòng thoáng cái giống như nghẹt thở vậy.
Cả cơ thể Vân Tử Diễm đều đang run rẩy, sắc mặt càng tái nhợt, cánh tay đang truyền dịch bởi vì đang run cầm cập làm cho cái bình đang treo cũng lắc lư theo.
Cố Di Nhân cũng hoảng sợ giống như vậy không biết nên nói cái gì.
Vân Hâm Bằng là người đầu tiên phản ứng trở lại, giọng nói có chút phẫn nộ: “Ảnh Quân, cậu nói như vậy, nhưng cũng cần có bằng chứng, cái gì mà nói Tử Diễm hại chết Hải Quỳnh, lúc đó đúng là Hải Quỳnh mắc phải bệnh hiểm nghèo, vốn dĩ bà ấy cũng không thể sống bao lâu nữa, trách nhiệm này tại sao lại đẩy qua cho Tử Diễm chứ? Đây còn là mẹ đẻ của con bé, sao con bé có thể không buồn chứ, hở?”
Hai tay Vân Tử Lăng nắm chặt thành nắm đấm, cả cơ thể có chút run lên.
Đến lúc này rồi mà Vân Hâm Bằng còn nguỵ biện được sao?
“Tôi không có, tôi không hề làm, tôi thừa nhận là tôi không thích bà ấy, tại sao bà ấy dẫn Tử Lăng đi mà không dẫn tôi đi, tôi không thể oán hận bà ấy sao? Bây giờ đã lớn rồi, muốn đến nhận lại tôi, tôi phải báo hiếu mẹ hiền sao? Không, tôi không làm được!” Vân Tử Diễm cũng nhanh chóng phản ứng lại, mang theo giọng nghẹn ngào mà quát lên.
“Tử Diễm con đừng kích động, con không được kích động mà!” Cố Di Nhân vội vàng ôm lấy cô ta, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô ta để trấn an.
“Tôi không có làm, tôi thật sự không có làm, cái chết của bà ấy không liên quan đến tôi, không có liên quan!” Vân Tử Diễm gào to lên “Bà ấy vốn dĩ là bà già còng lưng bị bệnh , căn bản là sắp chết, tại sao lại đem trách nhiệm này đẩy cho tôi?”
Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng cũng không thể nhịn được nữa, xông thẳng lên phía trước.
Nhưng khi đang đi qua trước mặt Hoắc Ảnh Quân, bị người đàn ông này ôm vào lòng.
Vân Tử Lăng ngước mắt lên, hai mắt đã đỏ hoe, cả cơ thể cô đang run lên, cô đang rất căm phẫn.
Hoắc Ảnh Quân đương nhiên cảm nhận được, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của cô, để cô bình tĩnh lại.
“Tin anh, hử?”
Vân Tử Lăng không nói, cứ như vậy nhìn người đàn ông, tiếp sau đó cúi thấp đầu, hai bàn tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm như cũ không buông ra.
Mà đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Người đi vào là Quách Sở Tiêu, anh ta không hề nhìn bọn họ mà trực tiếp đi đến trước mặt Hoắc Ảnh Quân.
“Tổng giám đốc Hoắc, tài liệu đều nằm ở đây.” Quách Sở Tiêu đưa cho anh một chiếc điện thoại, lại còn đưa cho anh một túi tài liệu.
Mọi người ở trong phòng không dám thở mạnh, cái gì gọi là tài liệu đều nằm ở đây?
Chiếc điện thoại đó và tài liệu trong đó rốt cuộc có cái gì?
Vân Tử Diễm ngồi trên giường, cả người đều có chút bất an.
Hoắc Ảnh Quân mở tài liệu ra, rút ra một tờ giấy và xem.
Tất cả mọi người đều muốn thò đầu qua xem, nhưng ai lại để Hoắc Ảnh Quân vóc dáng cao một mét chín.
Anh cao như vậy, tài liệu cũng cầm trên cao, cho dù bọn họ nhón chân cao lên cũng không thể xem được.
Huống chi bọn họ đều ở đối diện Hoắc Ảnh Quân.
Muốn xem rõ ràng càng khó hơn.
Người đàn ông xem tài liệu đột nhiên bặm môi, buông tài liệu xuống.
Ánh mắt lại một lần nữa lạnh lùng nhìn về phía Vân Tử Diễm: “Như thế thì, mời cô trả lời tôi câu hỏi thứ nhất, người phụ nữ trong đoạn phim này có phải là cô không?”
Vân Tử Diễm ngẩn người, không nghĩ rằng anh ta lại chuyển chủ đề sang đoạn phim vừa rồi.
“Không phải tôi!” Không hề suy nghĩ, cô ta lập tức chối bỏ.
Hoắc Ảnh Quân cười nhạt, dường như đối với câu trả lời này cũng không có nhiều bất ngờ.
“Như vậy thì người phá thai có phải là cô không?” Hoắc Ảnh Quân đột nhiên vứt tài liệu trong tay qua.
Khúc Tịnh Kỳ giật mình.
Cố Di Nhân vội vàng cầm lấy vài tờ giấy trên giường xem qua.
Phía trên mặt là một tờ siêu âm em bé, cùng với hồ sợ nạo phá thai.
Cố Di Nhân hoảng hốt nhìn về phía Vân Tử Diễm, cả gương mặt vô cùng tức giận, nhưng bà ta cũng không phát ra.
Vân Tử Diễm nhìn vật ở phía trên, cả cơ thể đờ ra quên mất phản ứng.
Khúc Tịnh Kỳ đi qua, tay cầm lấy mà xem qua.
Vừa xem qua, nhíu mày nói: “Đây không phải là Vân Tử Lăng sao?”
Cố Di Nhân vội vàng đi qua xem, lúc này mới phát hiện ra trên tài liệu đều ghi là Vân Tử Lăng.
Vậy nên, lập tức lớn tiếng nói: “Xem này, là Vân Tử Lăng, là Vân Tử Lăng phá thai!”
Vân Tử Diễm bởi vì câu nói này mà nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, môi cô ta run run mở miệng: “Phải, là Vân Tử Lăng, không phải tôi, ở bên trên có ghi lại!”
Hoắc Ảnh Quân đi qua, cầm lấy tài liệu xem qua.
“Cái này…”
Tên và tài liệu bên trên quả thực ghi là Vân Tử Lăng.
Hoắc Ảnh Tuấn cười lạnh nhạt, không nói gì, nhìn về phía Quách Sở Tiêu.
Quách Sở Tiêu hiểu được gật đầu, mở điện thoại một lần nữa.
Tiếp theo sau đó kết nối điện thoại bắt đầu trình chiếu.
“Đây là tài liệu được lấy từ bệnh viên tư nhân, mọi người xem qua một chút đi!” Quách Sở Tiêu vội vàng nói.
Mọi người lập tức đứng dậy xem, đây là camera giám sát của bệnh viện quay lại, ngày tháng, thời gian đều có.
Bên trên hiện ra rõ rệt, Vân Tử Diễm đeo kính râm, đội nón, một giờ rưỡi chiều đi vào bệnh viện này.
Cho dù cô ta giả dạng vô cùng tốt, nhưng bóng lưng của cô ta, dáng vẻ bước đi, cùng với mái tóc xoăn màu cà phê đó liếc mắt một cái cũng nhìn ra.
Mà lúc cô ta rời khỏi bệnh viện là ba giờ rưỡi chiều.
Đang được một người bạn gái dìu đi ra khỏi bệnh viện.
“Cô Vân Tử Diễm, đây chính là cô!” Quách Sở Tiêu mở miệng.
“Không phải tôi!” Vân Tử Diễm vội vàng thề thốt phủ nhận.
“Này, trợ lý Quách, cậu phải chịu trách nhiệm với lời cậu nói đó, tại sao cậu lại khẳng định là Tử Diễm, tại sao không nói là Vân Tử Lăng? Tôi thấy hai đứa nó giống nhau như đúc mà!” Cố Di Nhân quả thực là không đến đường cùng không chịu bỏ cuộc mà.
Quách Sở Tiêu không phản bác lại, mà lại một lần nữa lấy điện thoại ra, trình chiếu một đoạn phim khác.
Đoạn phim này là anh ta nhờ bạn từ thành phố Đông Dương lấy được.
Trong đoạn phim, cùng một ngày, cùng khoảng thời gian, Vân Tử Lăng đang ở trường.
Từ tám giờ sáng bắt đầu cho đến năm giờ chiều Vân Tử Lăng mới rời khỏi trường học.
Thời gian ở trên đây có thể xem đầy đủ Vân Tử Lăng, bao gồm mấy giờ ăn cơm ở căn tin, mấy giờ vận động ở sân thể dục, mấy giờ rời khỏi trường, đều vô cùng rõ ràng.
Huống chi lúc đó mái tóc Vân Tử Lăng dài và đen nhánh.
Cái này so với mái tóc xoăn của Vân Tử Diễm khác biệt rõ rệt.
Trong phòng, mọi âm thanh lại một lần nữa trở nên im ắng.
Vân Tử Lăng nhìn người đàn ông bên cạnh, trong một khoảnh khắc lại có chút bối rối.
Những tài liệu này…
Anh ấy đã thu thập từ lúc nào?
“Vân Tử Diễm, cái này là sự thật, đúng không?” Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía cô ta mà nói.
Vân Tử Diễm không nói gì, cả cơ thể như xìu xuống, vô cùng run rẩy.
“Cô, cô… cô nhất định phải chọc cho tôi tức chết mà, tiếc cho tôi đã… đã tin cô như thế!” Khúc Tịnh Kỳ mềm nhũn dưới chân, lập tức được Hoắc Chấn Vũ đỡ được.
“Tịnh Kỳ” Hoắc Chấn Vũ vội vàng vỗ về “Bà đừng kích động”
Hai tay Khúc Tịnh Kỳ ấn vào huyệt thái dương, nhìn về phía Vân Tử Diễm, giận dữ lắc đầu: “Tôi muốn đi về, đi về!”
“Được, được, chúng ta đi về trước” Hoắc Chấn Vũ không quan tâm đến bọn họ, dìu vợ mình đi ra bên ngoài.
Vân Hâm Bằng đi lên phía trước, tát Vân Tử Diễm một cái ‘bốp’, ông ta sử dụng hoàn toàn sức lực.
Cái tát này đã tát cho lỗ tai Vân Tử Diễm cũng vang lên ong ong.
“Nghiệp chướng!” Dứt lời liền tức giận đá cửa rời đi.
“Mẹ ơi…” Vân Tử Diễm ôm chặt Cố Di Nhân, ngoại trừ khóc ra thì không biết phải làm gì.
Hoắc Ảnh Quân kéo Vân Tử Lăng đi lên phía trước: “Đây chính là cho trái tim cô một cơ hội cuối cùng, nếu như… như thế thì trái tim này tôi thà phá huỷ nó cũng không cho cô sống!”
Vân Tử Diễm kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, cả cơ thể ngoại trừ kinh ngạc ra cũng không biết nói thế nào.
“Chúng ta về nhà thôi!” Hoắc Ảnh Quân nhìn người phụ nữ trong lòng nói.
Vân Tử Lăng không nói gì, nhìn về phía khuôn mặt đang trắng bệch của Vân Tử Diễm.
Đột nhiên không còn hận nữa.
Khúc Tịnh Kỳ nhìn rõ bộ mặt của cô ta.
Hoắc Ảnh Quân đều biết hết tất cả.
Vân Tử Diễm muốn vực dậy e rằng rất khó khăn!
Hơn nữa, quả thực cô muốn huỷ hoại cô ta, nhưng không thật sự muốn cô ta chết.
Dù sao thì…
Bọn họ cũng có cùng huyết thống.
Xoay người, cô liền đi về phía cánh cửa.
Hoắc Ảnh Quân cũng lập tức theo sau đi ra ngoài.
Quách Sở Tiêu nhìn về phía hai người bọn họ nói: “Cô Vân Tử Diễm, tự giải quyết cho ổn thoả!”
Nói xong cũng đóng cửa lại rời đi.
‘Bốp’ trong chớp mắt, Cố Di Nhân liền buông Vân Tử Diễm ra, ra sức tát cô ta một cái!
—–
Trên xe sang.
“Em có trách anh không?” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô.
“Trách anh điều gì?”
“Trách anh không đem cô ta…” Lời ở phía sau, anh không nói ra, nhưng anh tin rằng cô có thể nghe hiểu được.
Vân Tử Lăng hạ mắt nói: “Từ trước đến nay em chưa bao giờ nghĩ đến việc giết cô ta, huống chi ngày hôm nay cô ta cũng xem như là nhận quả báo rồi!”
Tự bản thân mình chọc vào lòng.
Lại tuôn ra nhiều chuyện như vậy.
Khúc Tịnh Kỳ cũng đã nhìn rõ bộ mặt của cô ta.
Chắc chắn bây giờ cô ta hẳn là sống cũng không bằng chết.
Hoắc Ảnh Tuấn vươn tay nắm lấy tay cô, cười nhạt: “Yên tâm, có anh ở đây, sẽ không để cô ta làm hại em, nếu như để anh phát hiện một lần nữa, nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta!”
Vân Tử Lăng không nói chuyện mà nghiêng đầu nhìn về một bên.
Hôm nay, cô quả thực bị những việc anh làm làm cho kinh ngạc.
Cô không nghĩ rằng anh vậy mà lại âm thầm điều tra nhiều như vậy.
“Em đói bụng không, anh dắt em đi ăn món ngon, được không?” Hoắc Ảnh Quân thấy cô có vẻ né tránh mình, không khỏi mở miệng hỏi.
“Về nhà đi” Giọng nói trầm trầm của cô vang lên “Mẹ của anh bây giờ hẳn là rất khó chịu, chúng ta trở về, anh an ủi bà ấy một chút đi…”
“À” Người đàn ông cười nhạt một tiếng.
Một tiếng cười này có chút cảm giác sâu xa.
Vân Tử Lăng nghe thấy, có chút khó chịu, liền xoay người, nhíu mày nhìn về phía anh: “Anh cười cái gì?”
Nét mặt người đàn ông vô cùng cưng chiều, vươn tay xoa xoa đầu cô: “Đây là em quan tâm mẹ chồng à?”
Vân Tử Lăng phủi tay anh xuống, cau mày nói: “Em cũng không phải là chó con, đừng có sờ đầu em như thế!”
Hoắc Ảnh Quân nhìn dáng vẻ cau mày không hờn giận của cô, không giận mà cười lại, đột nhiên cúi đầu xuống đưa qua: “Vậy em sờ anh, anh không để ý đâu!”
Vân Tử Lăng nhìn mái tóc đen nhánh của anh đưa đến trước mặt cô như vậy, thật là cạn lời: “Hoắc Ảnh Quân!”
“Ơ?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng vừa nãy chuẩn bị nổi giận miễn cưỡng nhịn xuống, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Quay về nhanh lên một chút, em đói rồi…”
“Được!” Lần đầu tiên người đàn ông lộ ra ý cười trong ánh mắt.
Dường như cô là lần đầu tiên trước mặt anh bộc lộ một chút nóng giận.
—–
Khi hai người về đến nhà họ Hoắc, nhà bếp đang chuẩn bị bữa trưa.
Khúc Tịnh Kỳ vừa trở về thì nằm trong phòng, ai cũng không muốn gặp.
Ngay cả Hoắc Chấn Vũ cũng bị bà ấy đuổi ra ngoài.
Trong phòng khách có một vị khách đến, Khúc Tịnh Quân.
Lúc này, Hoắc Chấn Vũ đang cùng Khúc Tịnh Quân nói chuyện.
“Anh…” Khúc Tịnh Quân nhìn thấy bọn họ liền đứng dậy, anh ta nhìn về phía Vân Tử Lăng, run nhẹ vài giây, đột nhiên cười nói: “Chị dâu!”
Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, ôm lấy Vân Tử Lăng đi đến trước mặt anh ta: “Thằng nhóc cậu đến đây cũng không gọi một tiếng?”
“Em vừa mới đến được một lúc, anh, cô làm sao vậy?” Khúc Tịnh Quân vội hỏi thăm.
Cậu ta vừa mới đến cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ nhìn thấy cô vừa trở về, sắc mặt không tốt, ngay cả thấy cậu cũng không phản ứng gì.
“Không có việc gì, đúng rồi,sao cậu lại có thời gian đến thành phố Nam Dương vậy?” Hoắc Ảnh Quân biết bây giờ trong lòng Khúc Tịnh Kỳ rất phức tạp.
Anh cần cho bà ấy thời gian yên tĩnh để suy nghĩ một chút.
Sau đó mới đi qua trấn an, bây giờ bà ấy hẳn là không nghe lọt tai bất kì lời nói nào.
“Em tạm thời có thể không đi được, thậm chí có thể ở lại thành phố Nam Dương, bố em giao công việc ở chỗ này cho em, hai ngày này em có chút bận rộn.”
Hoắc Ảnh Quân cười, đi lên phía trước, vỗ vỗ vai cậu: “Cậu nên sớm ở lại đây, có điều gì không biết thì hỏi anh!”
Khúc Tịnh Quân gật gật đầu, cười: “Đó là hiển nhiên rồi!”
Rất nhanh chóng nhà bếp đã chuẩn bị xong thức ăn rồi.
Hoắc Chấn Vũ bởi vì có chút lo lắng cho Khúc Tịnh Kỳ, liền cùng thím Trương mang thức ăn vào phòng để ăn.
Trên bàn liền chỉ có ba người bọn họ.
Hoắc Ảnh Quân và Khúc Tịnh Quân nói suốt về chuyện làm ăn, Vân Tử Lăng không có tâm trạng nghe.
Rõ ràng cô vẫn chưa định thần lại từ việc sáng nay.
“Hai người từ từ ăn, em ăn no rồi, đi về phòng trước đây.” Vân Tử Lăng đứng dậy nhìn bọn họ nói.
“Được!” Hoắc Ảnh Quân mở miệng.
Vân Tử Lăng liền gật đầu, đi lên lầu.
Cô không đi cầu thang, mà đi lên thang máy.
Lại không nghĩ rằng, cửa thang máy vừa mở, liền nhìn thấy Hoắc Nhã Linh ghé vào cửa thang máy, lén lén lút lút nhìn xuống phía dưới.
“Nhã Linh?” Vân Tử Lăng không khỏi lên tiếng.
Mà âm thanh này lại làm cho hai người đàn ông ở phòng ăn cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn qua.
Hoắc Nhã Linh hoảng sợ, nhanh chóng bò lên, vội vàng xông vào phòng mình.
“Thím Trương”
“Cậu chủ”
“Hôm nay cô chủ không đi học?”
Thím Trương lắc đầu: “Không có, cô chủ nói hôm nay không có tiết.”
Khúc Tịnh Quân nghe thấy, cau mày.
—–
Vân Tử Lăng ngờ vực đẩy cửa phòng Hoắc Nhã Linh ra.
Lại nhìn thấy cô ta đang nằm trên giường trốn, lấy chăn che mình lại.
“Em sao vậy?” Cô đi qua, xốc chăn lên.
Hoắc Nhã Linh ngồi dậy, khoé miệng kéo lên: “Không, không có gì, em, em buồn ngủ rồi…”
Nói xong bèn một lần nữa cầm lấy chăn định nằm xuống.
Lại bị Vân Tử Lăng nắm lấy, cô ta không thể nhúc nhích.
“Chị dâu chị làm gì vậy?” Hoắc Nhã Linh nhìn cô hỏi.
“Vừa nãy em nhìn lén Khúc Tịnh Quân!” Câu nói này, không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định.
Sắc mặt Hoắc Nhã Linh lập tức bất thường, cô ta vội vàng nói: “Nói nói bậy, em, em làm sao có thể lén… lén nhìn anh ta chứ!”
Dứt lời liền nắm lấy chăn: “Chị buông ra, em muốn đi ngủ!”
Vân Tử Lăng không nói gì, nhưng tay lại không dừng.
“Chị, chị nhìn em như vậy làm gì…” Hoắc Nhã Linh nhất thời có chút chột dạ, cô ta vội vàng đứng dậy “Em, em vừa mới nghe người giúp việc nói, nói tâm trạng mẹ em không tốt, em, em đi xem thử.”
Nói xong, cô ta vội vàng buông chăn ra, xuống giường mặc dép vào.
“Hoắc Nhã Linh!” Vân Tử Lăng đột nhiên mở miệng.
Bước chân Hoắc Nhã Linh dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại “Làm… làm gì nữa?”
Vân Tử Lăng không nói, mà hạ mắt suy nghĩ cái gì đó.
Hoắc Nhã Linh không nghe cô hỏi gì liền xoay người lại “Chị, chị kêu em làm gì?”
Vân Tử Lăng ngước mắt nhìn cô ta, đôi mắt giống như đã biết rõ mọi thứ nhìn chằm chằm vào cô ta.
Loại ánh mắt này khiến Hoắc Nhã Linh vô cùng không thoải mái.
“Chị…”
“Có phải em vẫn chưa quên Khúc Tịnh Quân?”
Hoắc Nhã Linh cau mày lại, có chút căng thẳng “Ai, ai nói chứ, em, em mới là không thích anh ta nữa rồi, nếu như em thích, làm sao em có thể nhìn trúng người khác chứ?”
Vân Tử Lăng không nói, chỉ là nhíu mày nhìn chằm chằm cô ta.
“Chị không tin, không tin thì thôi, em đi ra đây!” Nói xong, Hoắc Nhã Linh vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Vân Tử Lăng không nói gì, nhưng cô biết rõ, cô ta chắc chắn đã nói dối.
Cô nhóc này, không phải là vẫn chưa buông bỏ đó chứ?
—–
Sau khi Vân Tử Lăng trở về phòng, thu lại suy nghĩ, bắt đầu dùng điện thoại liên lạc với Vương Khanh.
Tuy cô chỉ là mối quan hệ trên danh nghĩa, trên thực tế đều là người của Hoắc Ảnh Quân đang làm việc.
Nhưng cô vẫn là muốn tự mình làm một chút.
Đợi đến khi cô là xong mọi việc cũng đã là hơn sáu giờ chiều.
Hoắc Ảnh Quân cả buổi chiều cũng không hề lên đây.
Anh hẳn là đang trấn an Khúc Tịnh Kỳ chứ!
Vân Tử Lăng cũng không để tâm, mà có chút nhức mỏi mà xoa xoa bả vai.
‘Ting ting’ một tin nhắn, đột nhiên hiện lên.
Vân Tử Lăng cầm lên xem, là Mộ Bạch nhắn.
(Tiền đã vào sổ, tài liệu đêm nay đừng quên gửi sang đúng giờ.)
Vân Tử Lăng bặm nhẹ môi, ngày mai đã là sinh nhật của Cố Di Nhân rồi sao?
Thời gian trôi qua thật nhanh!
(Được) Trả lời một tin nhắn.
Tiếp theo một giây liền đem đoạn phim gửi qua.
Cô biết, Mộ Bạch sẽ đúng giờ phát vào sáng sớm.
Gửi xong đoạn phim, cô buông điện thoại xuống, chuẩn bị mở cửa ra.
Nhưng ai biết được, lúc này cửa đột ngột bị mở ra.
Tiếp đó, vài người giúp việc đem thức ăn vào.
Sau cùng là Hoắc Ảnh Tuấn cười đi vào theo.
“Làm cái gì thế?” Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân hỏi.
“Ăn cơm tối đó!” Hoắc Ảnh Tuấn cười nói “Hôm nay sẽ ăn trong phòng, không xuống dưới nữa”
Trong lúc anh nói chuyện, người giúp việc đã dọn xong thức ăn, tiếp đó đều lui ra ngoài.
“Em đói bụng chứ?” Hoắc Ảnh Tuấn cười nói: “Nhanh đến đây xem, mấy món ăn này có hợp khẩu vị em không?”
Vân Tử Lăng ngồi trên ghế, nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân đang mở từng cái nắp lên, giật mình.
“Đây, đây là…”
“Đây là anh kêu đầu bếp làm đó, hôm qua anh thấy em rất thích ăn những món ăn ở thành phố Đông Dương, anh bèn kêu anh ta làm, em mau nếm thử xem mùi vị như thế nào?” Hoắc Ảnh Quân nói xong liền cầm đũa gắp cho cô một món.
Vân Tử Lăng nhìn anh một chút, lại nhìn thức ăn trong chén.
Món ăn này, không phải là đặt ở quán ăn thành phố Đông Dương sao?
“Mau nếm thử đi!” Mắt thấy cô không nhúc nhích, Hoắc Ảnh Quân hình như còn sốt ruột hơn cô.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng cúi đầu xuống thử một miếng.
“Thế nào?” Hoắc Ảnh Quân vội vàng khẩn trương hỏi.
Vân Tử Lăng không nói gì, dường như có chút khó có thể tin được mà nhìn mấy món ăn trước mặt “Mùi vị này…”
“Ăn ngon không?”
Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, tiếp sau đó gật gật đầu.
Ánh mắt đen láy của Hoắc Ảnh Quân sáng lên đôi chút, đôi môi mỏng đẹp từ từ mở ra, giọng nói dịu dàng nhưng che giấu chút bá đạo: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, trưa nay em cũng chưa ăn gì, tối nay phải ăn nhiều một chút!”
Ánh mắt Vân Tử Lăng có chút không quá dễ chịu.
Được người khác quan tâm như thế này làm cô ít nhiều cũng có chút không thích ứng.
“Ơ…” ăn được hai miếng, Vân Tử Lăng nhìn về phía anh “Mẹ của anh… sao rồi?”
“Bọn họ đi ra ngoài hết rồi, có Khúc Tịnh Quân và Hoắc Nhã Linh ở đó, còn có bố của anh, tâm trạng bà ấy sẽ nhanh chóng điều chỉnh trở lại!” Hoắc Ảnh Quân nói xong, lại một lần nữa gắp một ít thức ăn cho cô.
“Bọn họ đi ra ngoài hết rồi?” Vân Tử Lăng có chút bất ngờ, cô cho rằng Khúc Tịnh Kỳ sẽ đóng cửa không gặp “Ơ, đúng rồi, sao anh không đi?”
Nếu bố đi rồi, Nhã Linh cũng đi rồi, Khúc Tịnh Quân cũng vậy, tại sao anh ấy không đi?
Hoắc Ảnh Quân mỉm cười không khỏi trêu ghẹo “Anh đi rồi thì vợ anh phải làm sao đây?”
Vân Tử Lăng bị anh cười nhạo, lập tức ánh mắt né tránh, vội cúi đầu ăn cơm.
Thấy cô có chút khó chịu, Hoắc Ảnh Quân đột nhiên dịu dàng mở miệng “Tâm trạng của bà ấy có bố anh, có em gái anh, có Khúc Tịnh Quân chăm sóc, mà em lại chỉ có một mình anh thôi!”
‘Cạch’ một tiếng, đôi đũa trên tay Vân Tử Lăng bởi vì câu nói này mà cứ như vậy rơi xuống đất…
Hoắc Ảnh Quân nhặt đôi đũa dưới đất lên.
Tiếp sau đó đưa đũa của mình cho cô “Anh vẫn chưa dùng đến, em dùng của anh đi!”
Vân Tử Lăng nhìn anh, dường như đông cứng lại, hình như bị kinh ngạc, nhìn anh một hồi lâu, đôi môi mỏng nhấp rồi lại nhấp, cuối cùng mới nói ra bốn chữ “Đừng tốt với em!”
Nói xong liền đứng lên.
“Em đi tắm đây…”
Hoắc Ảnh Quân không nói gì, nhìn cô tựa như trốn tránh mà rời khỏi đây, trốn vào nhà vệ sinh.
Anh cười chua chát.
Anh biết, cô đang trốn tránh, trốn tránh tình cảm của anh dành cho cô.
Một lúc lâu sau, cô vẫn như cũ không hề đi ra.
Người đàn ông bất đắc dĩ cười một cái, anh bèn gõ cửa nhà vệ sinh nói: “Sau khi em tắm xong thì ăn thêm miếng cơm, anh đi bơi đây”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Mãi đến khi nghe tiếng đóng cửa lại, Vân Tử Lăng mới mở cửa nhà vệ sinh.
Thức ăn trên bàn đều được đậy lại, để tránh đồ ăn nguội lạnh.
Mà trong chén của người đàn ông, cơm cũng không vơi chút nào.
Anh ấy không có ăn.
Vân Tử Lăng đi đến trước bàn ăn, mở những cái nắp lên, nhìn thấy những món ăn quen thuộc, không phải hương vị trong lòng tôi…
Cô không quen anh đối xử tốt với cô.
Cô không quen chữ ‘yêu’ này.
Cô không biết, bản thân mình khi nào mới có thể hoàn toàn lật đổ Vân Hâm Bằng.
Cô không biết, bản thân mình khi nào mới có thể để làm cho chân tướng của vụ việc Bạch Hải Quỳnh bị oan trồi lên mặt nước.
Cô càng không biết, bản thân mình ngày nào sẽ đột nhiên rời khỏi thành phố Nam Dương…
Tình yêu…
Cô không đủ khả năng!
Hít sâu một hơi, cô lau tóc đi đến bên ban công.
Đêm nay ánh trăng thật sáng, bóng đêm thật đẹp.
Tất cả hoa trong vườn hoa nhà họ Hoắc đều nở rộ, đứng ở ban công có thể ngửi được hương thơm trong không khí.
Nhưng đêm nay gió có chút mạnh, cũng may là đã tháng năm rồi, cũng không lạnh.
Vân Tử Lăng dựa vào ban công, lơ đãng lau tóc.
(Nhưng em lại chỉ có mình anh thôi!)
Tim không hiểu sao thắt lại, tay có hơi buông lỏng, khăn mặt lại theo gió rơi xuống.
Vân Tử Lăng vội nhìn xuống dưới, khăn mặt màu trắng rơi trên bãi cỏ ở lầu một.
Thấy vậy, cô vội vàng mang giày, đi thang máy xuống lầu.
“Mợ chủ” người giúp việc thấy cô vội kêu lên.
Vân Tử Lăng gật gật đầu, liền đi về phía chỗ khăn mặt rơi xuống.
Sau vài phút, cuối cùng cô cũng thấy được chiếc khăn mặt màu trắng trên bãi cỏ.
Cô vội vàng nhanh chóng đi qua, khom lưng xuống nhặt khăn.
“Cậu nói xem cậu chủ yêu mợ chủ nhiều không?” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói nữ.
Vân Tử Lăng đứng dậy, nhìn qua.
Một người giúp việc nữ, một người nam mang theo một cái thùng lớn, đi trên con đường trước mặt.
“Nhất định là rất yêu mợ chủ rồi, cô không thấy cậu chủ hôm nay học nấu nhiều món ăn, nấu bao nhiêu lần rồi, khi tay trái cầm muôi, lòng bàn tay bị nước canh nóng trong nồi làm cho phồng rộp lên!” Cô biết người đang nói lời này, là phụ bếp của chú Lưu đầu bếp.
“Cậu nói xem tại sao cậu chủ không để chú Lưu nấu chứ, chú Lưu nấu nhất định sẽ dễ dàng hơn, không lãng phí nhiều nguyên liệu nấu ăn như cậu chủ!” Người con gái nói.
“Cô ngốc quá, cái này là tình yêu, cô có hiểu không, cái này là tự tay cậu chủ nấu, chắc chắn có ý nghĩa khác biệt!” Người con trai mắng cô ta.
Người con gái suy nghĩ rồi nói: “Cũng phải, đúng rồi, hôm nay chú Lưu nói, những món trong đơn thuốc đều rất bình thường, cậu chủ lại tốn 300 triệu mua về, nói là đã lỗ nhiều rồi!”
“Có thể là mợ chủ thích ăn, được rồi đi nhanh đi, đêm nay là ca trực của tôi, tôi phải đi thu dọn nhà bếp rồi”
Nói xong, hai bóng hình một trước một sau đi về phía trước.
(Cái này là chú Lưu nấu đó, em nếm thử xem mùi vị như thế nào?)
(Lòng bàn tay bị nước canh nóng trong nồi làm cho phồng rộp lên!)
(Những món trong đơn thuốc đều rất bình thường, cậu chủ lại tốn 300 triệu mua về, đã lỗ nhiều rồi.)
(Sau khi em tắm xong thì ăn thêm miếng cơm, anh đi bơi đây)
Vân Tử Lăng càng lúc càng cau chặt mày, một giây sau đó nhanh chóng chạy lên trên lầu.
(Cậu nói xem cậu chủ yêu mợ chủ nhiều không?)
Không hiểu sao, trong lòng Vân Tử Lăng khó chịu, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.
Rất nhanh, cô đã đến bên hồ bơi, tiếp sau đó đẩy cửa ra.
Dưới ánh trăng, người đàn ông ngồi bên cạnh hồ cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nghe tiếng cửa mở, theo thói quen quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn thấy, người đàn ông có chút sửng sốt, sau đó cười “Sao em lại đến đây?”
Nói xong, anh vội vàng đứng lên.
Vân Tử Lăng không nói gì, trực tiếp đi đến trước mặt anh.
Một giây sau, cầm lấy tay trái của anh mở ra.
Sau khi bị ngâm nước, bóng nước lớn đã bị vỡ ra, vết sẹo trong lòng bàn tay hẹp dài trông đáng sợ, giống như một con rết ngoằn ngoèo, khiến cho người khác thấy sợ hãi.
“Không có gì…” Hoắc Ảnh Quân theo bản năng rụt tay mình lại.
Lần đầu tiên Hoắc Ảnh Tuấn thấy cô nổi giận như thế này.
Không hiểu sao, trong lòng anh vậy mà cảm thấy ấm áp.
Vân Tử Lăng thấy anh không tức giận, vậy mà lại mỉm cười một cái, không hiểu sao cô lại càng tức giận hơn “Anh mua vị thuốc đó để làm gì, 300 triệu, anh quả thực là dư tiền quá rồi!”
Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân cũng không nhịn được nữa, đem cô ôm vào trong lòng, hàm dưới tựa vào đỉnh đầu cô “Tử Lăng, cái này là em quan tâm anh sao?”
Vân Tử Lăng cau mày, muốn vùng vẫy nhưng anh không cho.
“Em lúc nào cũng không chịu ăn cơm, hôm qua ở thành phố Đông Dương, lần đầu tiên anh thấy em ăn nhiều như vậy, anh nghĩ, chỉ cần anh biết nấu, em nhất định sẽ ăn cơm thật ngon!” Nói xong, anh nhàn nhạt cười “Dù cho anh có chút ngốc, lãng phí rất nhiều nguyên liệu, nhưng cũng không tệ, cuối cùng cũng nấu được, tuy em vẫn chưa ăn…”
Vân Tử Lăng không vùng vẫy nữa, đôi mắt mở thật to.
“Mấy món ăn đó, anh tốn 300 triệu, không đáng đâu…”
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân mỉm cười “Đáng, chỉ cần em thích thì đều đáng giá!”
Trong khoảng khắc, Vân Tử Lăng cứng đờ người.
Anh hơi buông cô ra, ngơ ngác nhìn người phụ nữ trong lòng, đôi mắt như biển sâu dường như phảng phất một làn sương, mờ mịt vài phần, vừa thơ thẩn vài phần…
“Vân Tử Lăng…” Anh kêu cô một tiếng.
Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Anh biết rất khó để em chấp nhận anh, không sao, thứ chúng ta có là thời gian, nhưng em đừng rời xa anh, được không? Thời khác này, ánh mắt của người đàn ông đen láy lạ thường, sáng quắc rực rỡ, giống như chứa đựng ánh sao sáng của cả bầu trời trong đó, kêu người không nên tập trung nhìn.
Vân Tử Lăng theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Hoắc Ảnh Quân giống như biết rõ như thế, sớm bắt lấy hai tay của cô.
“Không được đẩy anh ra như vậy!”
Anh lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt đen láy có tầng tầng lớp lớp bóng đen, giống như dải ngân hà trên trời cao, khiến cho người khác không thể thấy cảnh vật phía sau sóng sâu.
Vân Tử Lăng không nói gì, lại không biết vì sao có một loại cảm giác kì lạ, từ đầu ngón tay chạy thẳng vào đáy lòng, bỡ ngờ mà lại làm cho người ta bối rối…
—–
Sau sự việc xen giữa này.
Hoắc Ảnh Quân kéo tay cô quay trở về.
Vân Tử Lăng muốn rút ra, nhưng người đàn ông lại nắm rất chặt, hoàn toàn không để cô động đậy.
Hai người vừa từ hồ bơi đi ra liền đụng phải một người giúp việc ở trước mặt.
“Cậu chủ mợ chủ, ông chủ về rồi, muốn hai người xuống lầu một chuyến.”
Vân Tử Lăng theo thói quen nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt hai người chạm nhau.
“Không sao!” người đàn ông cười nhàn nhạt “Anh ở đây!”
Nói xong, liền dắt cô đi thang máy xuống lầu.
Lầu một, Khúc Tịnh Kỳ ngồi trên ghế sô pha, toàn thân có chút uể oải không phấn chấn
Khúc Tịnh Quân và Hoắc Nhã Linh ngồi bên cạnh bà ấy.
Rõ ràng Hoắc Nhã Linh cũng không có tâm trạng, ánh mắt luôn luôn nhìn xung quanh.
“Bố!” Hoắc Ảnh Quân ôm Vân Tử Lăng đi qua.
“Bố, mẹ!” Vân Tử Lăng khẽ giọng nói.
“Ừm, hai đưa ăn chưa?” Hoắc Chấn Vũ nhìn về phía chúng tôi hỏi.
“Ăn rồi ạ” Hoắc Ảnh Quân trả lời “Tìm bọn con có việc gì thế?”
“À, là như thế này, mẹ của con không phải là tâm trạng không tốt sao, chúng ta quyết định dẫn mẹ con đi Maldives cho khuây khoả, vé máy bay bố đã đặt xong rồi, tối nay bọn con thu xếp hành lý, ngày mai mười giờ bay” Hoắc Chấn Vũ nói.
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày “Cái gì? Đi Maldives? Chúng ta?”
“Đúng vậy, mọi người cùng đi, Tịnh Quân và Nhã Linh cũng đi, chẳng lẽ lại bỏ lại hai đứa?”
Vân Tử Lăng nhíu mày, cô không hề muốn tham gia.
Khúc Tịnh Kỳ đối với quyết định này không hề mở miệng, rõ ràng bà ấy cũng không có tâm trạng.
“Tử Lăng à, con qua đây một chút” Hoắc Chấn Vũ kêu cô.
Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, Hoắc Ảnh Quân gật gật đầu.
Sau đó cô liền đi đến bên cạnh Hoắc Chấn Vũ.
“Tử Lăng à, bố biết mẹ con ngày thường khiến con chịu không ít oan ức, bà ấy hả, chính là tính tình nóng nảy hấp tấp, nhưng không có ý xấu gì, lần này việc của Tử Diễm đả kích bà ấy rất lớn, vậy nên lần này bố tổ chức cả nhà cùng đi cho khuây khoả, để bọn con chung sống với nhau tốt hơn, bố biết con là một đứa trẻ tốt, bố tin rằng mẹ con cũng sẽ nhìn thấy được!” Hoắc Chấn Vũ vỗ vỗ vai cô tận tình khuyên bảo.
Nghe vậy, Vân Tử Lăng nhìn Hoắc Chấn Vũ, trong lòng có chút khó chịu.
Từ khi bắt đầu, trong căn nhà này tất cả mọi người đều không thích cô.
Chỉ có Hoắc Chấn Vũ ngay từ đầu đã đứng về phía cô.
Đến bây giờ ông ấy vẫn đang giúp đỡ cô.
Đây là lần đầu tiên làm cô cảm nhận được cảm giác có bố.
“Bố, con biết rồi ạ!” Vân Tử Lăng khẽ nói.
“Ừm, không sao, bố, Ảnh Tuấn, Nhã Linh đều ở đây, sẽ không để bà ấy làm khó con, hử” Hoắc Chấn Vũ cười cười.
Vân Tử Lăng gật gật đầu.
“Được rồi, mọi người nên về phòng thì về phòng nghỉ ngơi, nên thu dọn hành lý thì thu dọn hành lý, ngày mai sáng xuất phát” Nói xong, Hoắc Chấn Vũ liền đi đến trước mặt vợ mình, dìu Khúc Tịnh Kỳ trở về phòng.
Hoắc Nhã Linh thấy mọi người đều đi rồi, vội vàng đứng dậy “Em, em, em về phòng thu dọn đồ đạc trước”
Nói xong, nhanh chóng chạy đi.
Khúc Tịnh Quân cũng đứng lên “Em cũng đi về phòng”
Nói xong cũng rời đi.
Phòng khách to lớn lại chỉ còn hai người bọn họ.
“Bố anh nói gì với em thế?” Hoắc Ảnh Quân nhìn Vân Tử Lăng hỏi.
Lúc nãy hai người bọn họ đi có chút xa nhau.
Rõ ràng nói gì đó bọn họ đều không nghe thấy.
“Em đi thu dọn đồ đạc đây” Hiển nhiên cô không muốn nói cho anh biết.
“Ơ, nói cái gì thế, sao mà thần bí vậy?” Hoắc Ảnh Quân đi theo sau.
“Không biết!”
“Cái này mà là không biết, nói tí đi, hử?”
“Hoắc Ảnh Quân, anh đi mà hỏi bố anh đi!”
“Hỏi em cũng vậy thôi mà, ơ, Vân Tử Lăng, chúng ta hình như chưa có tuần trăng mật, lần này đi Maldives vừa đúng lúc tuần trăng mật, hử?
“Ai muốn hưởng tuần trăng mật với anh?”
“Em là vợ anh, không cùng anh hưởng tuần trăng mật, em muốn cùng ai?” nói xong, người đàn ông mỉm cười ” Mộ Niệm Quang nói rồi, chỉ làm anh trai của em, em nghĩ cũng đừng nghĩ đến!”
“Hoắc, Ảnh, Quân!”
“Ơ, anh nghe thấy rồi, kêu anh làm gì thế? Hả, Tử Lăng, Tử Lăng…”
m thanh thang máy càng lúc càng xa.
Lần đầu tiên, nhà họ Hoắc hiếm thấy một cảnh hài hoà mà tốt đẹp như vậy xuất hiện.
Nhưng mà nhà họ Vân, vào lúc này đây, đang trình diễn một âm mưu kinh thiên động địa…
Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Story
Chương 107
10.0/10 từ 25 lượt.