Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Chương 1907: Không phải là chúng ta cướp
Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
----
Hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc, quả thực khiến cho người ta có chút không thể tưởng tượng nổi. Diệp Oản Oản có thể khẳng định, hai chiếc nhẫn này, tuyệt đối có liên quan đến nhau! Nếu như có thể tìm ra được xuất xứ của một trong hai chiếc, có lẽ, sẽ có thể lập tức biết được chiếc nhẫn trong tay mình, có lai lịch và tác dụng gì?
Trước đó Tư Dạ Hàn từng nói, chiếc nhẫn này là nàng tự tay giao cho anh ta, cũng là đồ trang sức mà nàng coi trọng nhất. Lại thêm việc gặp phải cao thủ chặn đường định cướp đoạt tại Hoa quốc, cho nên, Diệp Oản Oản hết sức tò mò, rốt cục chiếc nhẫn có tác dụng gì, và có lai lịch như thế nào?
"Chiếc hộc tủ này sao… Đích xác là do tôi và Minh chủ làm..."
Đại trưởng lão tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm vàng bạc châu báu, đồ cổ, ngọc ngà… trong hộc tủ, lâm vào trầm tư.
"Còn nhớ là lấy được từ nơi nào không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão, hỏi thêm một lần nữa.
"Tôi và Minh chủ tổng cộng từng liên thủ với nhau hai, ba lần... Đích xác là có chút ấn tượng..." Đại trưởng lão nhìn chằm chằm chiếc tủ, như có điều suy nghĩ, nói: "Hình như là cướp từ chỗ Thẩm gia..."
"Thẩm gia?" Nghe tiếng, Diệp Oản Oản thoáng sững sờ.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói gì thêm, Đại trưởng lão đã lắc đầu một cái: "Không đúng, lần đó đi cướp Thẩm gia đều là cướp vàng thỏi..."
Diệp Oản Oản: "..."
"Ồ... Tôi nhớ ra rồi, thứ này không phải là chúng ta cướp!" Đại trưởng lão mở miệng nói.
"Không phải là chúng ta cướp? Vậy thì từ đâu ra?" Diệp Oản Oản hơi có chút không hiểu.
"Minh chủ, cô quên rồi sao, thứ này là chúng ta trộm..." Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khẽ mỉm cười: "Tính tới nay, cũng đã mấy năm."
"Trộm... Trộm? Con bà nó, làm sao tôi lại không biết, chúng ta đã từng làm chuyện táng tận lương tâm như vậy... Không Sợ Minh từ khi nào lại không biết xấu hổ như vậy... Lại có thể làm ra loại chuyện trộm vặt móc túi này?" Bắc Đẩu nhìn về phía Đại trưởng lão và Diệp Oản Oản, mặt đầy khiếp sợ.
Không Sợ Minh bọn họ mặc dù không phải là loại chính đạo gì, nhưng cũng chưa bao giờ đi làm ra những loại chuyện như trộm vặt móc túi. Không đáng!
"Trộm vặt móc túi?" Nghe Bắc Đẩu nói vậy, Đại trưởng lão trợn mắt lườm Bắc Đẩu một cái: "Có khả năng ngươi có hiểu lầm gì đó đối với khái niệm ‘trộm vặt’?"
Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn về chiếc tủ được đặt ngay ngắn kia, bên trong bày đầy vàng ngọc châu báu, đồ cổ, thư họa... đúng là cũng không thể gọi là “trộm vặt” được!!
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm chiếc tủ, cũng rơi vào trong trầm mặc, một lát sau, khuôn mặt cậu ta sáng bừng lên như đã hiểu ra điều gì: "Trộm giữa ban ngày!"
Diệp Oản Oản không thèm để ý đến Bắc Đẩu, hướng về Đại trưởng lão hỏi: "Đại trưởng lão, ông còn nhớ chúng ta…trộm từ nơi nào không?"
"Nhớ!" Đại trưởng lão gật đầu một cái: "Chúng ta chỉ từng trộm một lần, chính là trộm từ chỗ Nhiếp gia."
"Nhiếp gia..."
Nghe câu trả lời của Đại trưởng lão, thần sắc Diệp Oản Oản đầy nghi ngờ. Tại sao bọn họ phải đi đến Nhiếp gia trộm đồ...
À, mà điểm được chú ý dường như không đúng lắm! Có phải nên nghi vấn là vì sao Nhiếp gia lại có một chiếc nhẫn giống chiếc của nàng như đúc.
"Ồ... Phong tỷ, chiếc nhẫn của tỷ làm sao lại biến thành hai chiếc rồi?" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Oản Oản, sau đó lại nhìn chiếc nhẫn mà nàng đang cầm trên tay, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
"Đại trưởng lão, ông quan sát chiếc nhẫn này một chút đi!" Diệp Oản Oản đưa chiếc nhẫn nàng lấy từ trong hộc tủ cho Đại trưởng lão.
Lúc này, Đại trưởng lão nhận lấy chiếc nhẫn, quan sát tỉ mỉ, chỉ chốc lát sau mở miệng nói: "Chiếc nhẫn này và chiếc nhẫn ở trên tay Minh chủ, quả là rất giống nhau, nhưng cũng không giống hoàn toàn."
"Ồ..." Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
"Đầu tiên, chất liệu của chiếc nhẫn hoàn toàn bất đồng, căn bản là không quý hiếm bằng chiếc nhẫn mà Minh chủ đang đeo. Tiếp đó là phương pháp chế tác, mặc dù cách chế tác của chiếc nhẫn này cũng vô cùng cầu kỳ, nhưng so với chiếc nhẫn của Minh chủ, kém hơn ít nhất là hai cấp bậc... Lại nói ký hiệu ở đằng sau của chiếc nhẫn này, có nhiều hoa văn hơn, nếu như không nhìn kỹ, thực sự là không dễ dàng nhận ra."
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
----
Hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc, quả thực khiến cho người ta có chút không thể tưởng tượng nổi. Diệp Oản Oản có thể khẳng định, hai chiếc nhẫn này, tuyệt đối có liên quan đến nhau! Nếu như có thể tìm ra được xuất xứ của một trong hai chiếc, có lẽ, sẽ có thể lập tức biết được chiếc nhẫn trong tay mình, có lai lịch và tác dụng gì?
Trước đó Tư Dạ Hàn từng nói, chiếc nhẫn này là nàng tự tay giao cho anh ta, cũng là đồ trang sức mà nàng coi trọng nhất. Lại thêm việc gặp phải cao thủ chặn đường định cướp đoạt tại Hoa quốc, cho nên, Diệp Oản Oản hết sức tò mò, rốt cục chiếc nhẫn có tác dụng gì, và có lai lịch như thế nào?
"Chiếc hộc tủ này sao… Đích xác là do tôi và Minh chủ làm..."
Đại trưởng lão tiến lên phía trước, nhìn chằm chằm vàng bạc châu báu, đồ cổ, ngọc ngà… trong hộc tủ, lâm vào trầm tư.
"Còn nhớ là lấy được từ nơi nào không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão, hỏi thêm một lần nữa.
"Tôi và Minh chủ tổng cộng từng liên thủ với nhau hai, ba lần... Đích xác là có chút ấn tượng..." Đại trưởng lão nhìn chằm chằm chiếc tủ, như có điều suy nghĩ, nói: "Hình như là cướp từ chỗ Thẩm gia..."
"Thẩm gia?" Nghe tiếng, Diệp Oản Oản thoáng sững sờ.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói gì thêm, Đại trưởng lão đã lắc đầu một cái: "Không đúng, lần đó đi cướp Thẩm gia đều là cướp vàng thỏi..."
Diệp Oản Oản: "..."
"Ồ... Tôi nhớ ra rồi, thứ này không phải là chúng ta cướp!" Đại trưởng lão mở miệng nói.
"Không phải là chúng ta cướp? Vậy thì từ đâu ra?" Diệp Oản Oản hơi có chút không hiểu.
"Minh chủ, cô quên rồi sao, thứ này là chúng ta trộm..." Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khẽ mỉm cười: "Tính tới nay, cũng đã mấy năm."
"Trộm... Trộm? Con bà nó, làm sao tôi lại không biết, chúng ta đã từng làm chuyện táng tận lương tâm như vậy... Không Sợ Minh từ khi nào lại không biết xấu hổ như vậy... Lại có thể làm ra loại chuyện trộm vặt móc túi này?" Bắc Đẩu nhìn về phía Đại trưởng lão và Diệp Oản Oản, mặt đầy khiếp sợ.
Không Sợ Minh bọn họ mặc dù không phải là loại chính đạo gì, nhưng cũng chưa bao giờ đi làm ra những loại chuyện như trộm vặt móc túi. Không đáng!
"Trộm vặt móc túi?" Nghe Bắc Đẩu nói vậy, Đại trưởng lão trợn mắt lườm Bắc Đẩu một cái: "Có khả năng ngươi có hiểu lầm gì đó đối với khái niệm ‘trộm vặt’?"
Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn về chiếc tủ được đặt ngay ngắn kia, bên trong bày đầy vàng ngọc châu báu, đồ cổ, thư họa... đúng là cũng không thể gọi là “trộm vặt” được!!
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm chiếc tủ, cũng rơi vào trong trầm mặc, một lát sau, khuôn mặt cậu ta sáng bừng lên như đã hiểu ra điều gì: "Trộm giữa ban ngày!"
Diệp Oản Oản không thèm để ý đến Bắc Đẩu, hướng về Đại trưởng lão hỏi: "Đại trưởng lão, ông còn nhớ chúng ta…trộm từ nơi nào không?"
"Nhớ!" Đại trưởng lão gật đầu một cái: "Chúng ta chỉ từng trộm một lần, chính là trộm từ chỗ Nhiếp gia."
"Nhiếp gia..."
Nghe câu trả lời của Đại trưởng lão, thần sắc Diệp Oản Oản đầy nghi ngờ. Tại sao bọn họ phải đi đến Nhiếp gia trộm đồ...
À, mà điểm được chú ý dường như không đúng lắm! Có phải nên nghi vấn là vì sao Nhiếp gia lại có một chiếc nhẫn giống chiếc của nàng như đúc.
"Ồ... Phong tỷ, chiếc nhẫn của tỷ làm sao lại biến thành hai chiếc rồi?" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay Diệp Oản Oản, sau đó lại nhìn chiếc nhẫn mà nàng đang cầm trên tay, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
"Đại trưởng lão, ông quan sát chiếc nhẫn này một chút đi!" Diệp Oản Oản đưa chiếc nhẫn nàng lấy từ trong hộc tủ cho Đại trưởng lão.
Lúc này, Đại trưởng lão nhận lấy chiếc nhẫn, quan sát tỉ mỉ, chỉ chốc lát sau mở miệng nói: "Chiếc nhẫn này và chiếc nhẫn ở trên tay Minh chủ, quả là rất giống nhau, nhưng cũng không giống hoàn toàn."
"Ồ..." Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
"Đầu tiên, chất liệu của chiếc nhẫn hoàn toàn bất đồng, căn bản là không quý hiếm bằng chiếc nhẫn mà Minh chủ đang đeo. Tiếp đó là phương pháp chế tác, mặc dù cách chế tác của chiếc nhẫn này cũng vô cùng cầu kỳ, nhưng so với chiếc nhẫn của Minh chủ, kém hơn ít nhất là hai cấp bậc... Lại nói ký hiệu ở đằng sau của chiếc nhẫn này, có nhiều hoa văn hơn, nếu như không nhìn kỹ, thực sự là không dễ dàng nhận ra."
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Story
Chương 1907: Không phải là chúng ta cướp
10.0/10 từ 50 lượt.