Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 120: Không ai được phép nói cô ấy

89@-
Vừa giúp bà nội thuận khí, Phùng Hương Hương còn mang tư thế đau khổ như rưng rưng sắp khóc:

"Cô như vậy là muốn hại chết bà nội sao? Quả nhiên không phải người một nhà, phí công bà nội thương cô như vậy, đối tốt với cô như vậy! Bác sĩ, mau gọi bác sĩ…"

Cô ta la hét gào to một trận, bầu không khí ở hiện trường cũng căng thẳng theo.

Lúc này, ba Phùng, mẹ Phùng và cả nhà chú hai đều đi tới, tất cả đều bị ngăn ở phía cửa, hàng tá cặp mắt không hẹn cùng trừng mắt về phía cô.

Bị đẩy ra, Hiểu Nhi suýt chút nữa lảo đảo té ngã, sau khi đứng vững, cô không ngừng lắc đầu, cô vừa muốn lên tiếng giải thích nhưng ánh mắt đột nhiên rơi vào một đôi mắt màu xanh đen lạnh lùng nham hiểm, trái tim cô bỗng nhiên dừng lại, bỗng nhiên xuất hiện một chút mừng rỡ không tên:

Phùng Dịch Phong? Anh ấy đi công tác trở về rồi sao?

Một chậu nước lạnh, giọng nói chỉ trích rõ ràng của mẹ Phùng lại lần nữa truyền đến:

"Ôi, đứa nhỏ này, sao có thể để cho bà cụ ăn thứ này vậy? Cho dù cô muốn hiếu thuận, muốn lấy lòng bà cụ cũng phải đo đếm nha, sao có thể lấy sức khỏe của bà cụ ra đùa được! Đây là vấn đề liên quan đến mạng sống, dạ dày lại vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lớn!”

"Quả thực là hồ đồ! Thật nặng mùi vị thịt! Cô đã làm bao nhiều, nhiều dầu mỡ đến mức nào?”


"Ôi, thím Miêu tại sao không ở đây? Tại sao cô có thể tự chủ trương như vậy?”

"Cô đã cho bà cụ ăn bao nhiều ngày? Chúng tôi còn đang vui mừng phấn khởi chuẩn bị đón bà cụ xuất viện. Cô xem đi, cô đã làm chuyện gì?”

"Cô quả thật không phải là người! Sao có thể vì nịnh nọt bà nội để lấy sự hài lòng của bà?”"Bà nội rất khó chịu, nhanh gọi bác sĩ cho bà nội đi!”

...

Phùng Hương Hương và mẹ Phùng một xướng một họa, ba Phùng mặc dù không lên tiếng nhưng sắc mặt cũng rất khó coi, cả nhà chú hai nhà họ Phùng cũng vậy, im lặng, ánh mắt nhìn Hiểu Nhi tất cả đều lộ ra sự ‘bất mãn’ rõ ràng.

Trong nháy mắt giống như trở thành mục tiêu bị công thích, một hồi lâu sau, Hiểu Nhi cũng không thể chen miệng vào được.

Lần đầu tiên, Phùng Dịch Phong không lên tiếng giúp cô, Hiểu Nhi cũng cảm thấy sự lạnh lùng và trách móc trong anh, sự cô lập một cách trần trụi, trong lúc nhất thời, cô lại có chút bất lực hết đường chối cãi.

Lúc này, bà nội Phùng còn đang không ngừng "Ho khan", chỉ khoát tay, nhưng cũng không chen lời vào.



Cô rất tủi thân, nhưng cũng rất bất lực.

Lúc này, bác sĩ cũng bị kéo tới, thím Miêu đi ra ngoài chạy một vòng nghe được động tĩnh, cũng vội vàng chạy trở về.

"Thưa cụ, có chuyện gì thế này?”

Thím Miêu vừa nói ra thì Phùng Hương Hương đã đứng dậy, mặt mũi lạnh lùng:

"Thím Miêu, thím đi đâu vậy? Thời gian ăn cơm, thím không hầu hạ bà nội, tại sao tự ý rời khỏi vị trí? Người đàn bà hư hỏng này mỗi ngày đều cho bà nội ăn thịt, muốn hại chết bà nội, thím có biết hay không?"

"Thưa cô…! "

Vừa định nói gì đó, lúc này bà nội Phùng đột nhiên ngừng ho khan, cả giận nói: "Ta phải chết lúc nào? Cháu là muốn nguyền rủa ta sao? Tại sao lại nói chuyện với chị dâu cháu như vậy?”

"Mẹ, Hương Hương cũng là quan tâm đến mẹ, mẹ thế nào mà lại đi che chở cho một người ngoài! Ai mới là người thật sự tốt với mẹ, mẹ hãy cân nhắc kỹ một chút nha! Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài!”



"Mấy người đang chơi cái gì vậy? Đây là đang làm gì vậy? Là tôi muốn ăn thịt, liên quan gì đến nha đầu này? Một đám các anh chị mũi ngang mắt dọc, bày vẻ mặt đấy cho ai xem? Bày trận lớn như vậy, là muốn khởi binh hỏi tội sao? Mấy người tránh ra, Hiểu Nhi, cháu qua đây!"

Ra hiệu gọi Hiểu Nhi tới, bà nội Phùng còn trực tiếp kéo cô ngồi xuống giường, một mực kéo tay cô, chỉ từng người quanh mình, cả giận nói:

"Mấy người từng người ở đây, ai thực sự quan tâm đến tôi? Tôi không biết sao? Tôi ở đây nhiều ngày như vậy, mấy người là con đẻ của tôi, có ai một ngày hai mươi bốn tiếng chăm sóc tôi? Ai đã từng bưng bô ỉa bồn đái cho tôi? Ai quan tâm xem tôi có đau hay không, buồn bực hay không? Nửa đêm ai cùng tôi nói chuyện?”

Bà nội Phùng thở phì phò, giọng nói cũng không tốt:

"Tất cả đều là cô gái này đang làm! Sinh con gái ra cũng chỉ cần như vậy! Đừng nói bận bịu với tôi, cô gái này cũng đi làm! Thấy không? Công việc cũng đều mang đến chỗ này của tôi để làm! Tôi biết mấy người thuê người chăm sóc cho tôi! Mấy người có tiền, tôi cũng có tiền, người chăm sóc là người thân sao? Đưa cơm cho mình, còn quản xem mình ăn bao nhiêu?”

"Từ khi tôi vào bệnh viện, vẫn luôn là Hiểu Nhi chăm sóc, đến cả phẫu thuật cũng là con bé ký tên, trông cậy vào mấy người, tôi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi! Là tôi muốn ăn thịt, có điều gì sơ xuất cũng là tôi tình nguyện, ai cũng không được phép nói nha đầu này!”

Không ngờ bà cụ lại bảo vệ Hiểu Nhi như vậy, Phùng Hương Hương nghiến răng ken két: "Bà nội, bà bị cô ta tẩy não rồi! Cô ta chính là muốn làm bà tổn thương!”

"Cháu câm miệng cho ta! Cháu là cháu gái ruột của ta, ta ở đây nhiều ngày như vậy cũng không thấy cháu gọt táo cho ta, tới đây không được hai phút, còn chơi điện thoại, con mắt ta mù sao? Không làm việc lại còn chê cái này, đòi hỏi cái kia! Ai muốn trách móc nha đầu này, trước tiên hãy tới bưng phân với nước tiểu cho ta một tháng, khi có tư cách rồi lại nói tiếp. Nếu không, mấy người đều ngậm miệng hết cho ta.”



Rất vui mừng vì bà nội bảo vệ cô như vậy, Hiểu Nhi không ngừng vỗ lưng giúp bà nội, vẫn nhịn không được nói chen lời.

Lúc này, thím Miêu cũng nhìn không được, lên tiếng nói:

"Ông chủ, bà chủ, mọi người hiểu lầm rồi! Thứ bà cụ ăn không phải là thịt, chỉ là một chút nấm hạnh bảo, nấm khuẩn! Mợ cả thấy bà cụ ăn không ngon miệng, còn đòi ăn thịt, tâm trạng không tốt, sợ ảnh hưởng đến sự hồi phục mới nghĩ ra cách này, giờ ăn cơm để tôi tránh đi một chút, dùng nấm khuẩn làm thành vẻ ngoài giống như thịt, cộng thêm một chút cháo loãng nấu canh xương cho bà cụ uống, sợ bà cụ nghi ngờ, lúc này chúng tôi mới cố làm ra vẻ bí ẩn. Vì sợ bà cụ nhận ra, mỗi lần mợ đều thả nhiều đồ ăn, nói là giấu diếm, thật ra chính là để cho bà cụ ăn nhiều đồ ăn hơn mà thôi…thật sự không phải thịt!”

"Nếu không tin, mọi người nhìn kỹ một chút, thật sự chỉ có nấm hạnh bảo và một chút nấm khuẩn tạo nên, phối hợp với các món rau…Chúng tôi đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói có thể ăn một chút canh thịt thanh đạm, mợ chủ đã làm rất nhiều lần, tôi đều đã thử qua, thử nhiều lần chúng tôi mới lấy cho bà cụ ăn!”

Mấy câu nói của thím Miêu khiết tất cả mọi người ít nhiều đều đỏ mặt, nắm chặt tay Hiểu Nhi, bà nội Phùng lại càng cảm động:

"Không phải thịt sao! Ta thực sự không biết, thật sự là làm khó cho nha đầu này rồi!”

Giờ phút này, ánh mắt Phùng Dịch Phong một lần nữa rơi trên người Hiểu Nhi cũng đã thay đổi long trời lở đất.

Lúc này, bác sĩ cũng lật lại bệnh án nói:

"Đúng vậy, về phương diện ẩm thực, cô Giang đã cố ý tham khảo qua ý kiến của tôi! Tôi cũng nghĩ đây là một sự hiểu lầm! Báo cáo khám bệnh của bệnh nhân đã có, các phương diện khôi phục đều rất đáng ngạc nhiên, tình hình vô cùng tốt, có thể làm thủ tục xuất viện! Sau này vấn đề ẩm thực vẫn phải chú ý, thanh đạm, cân đối, cân nhắc nếu cơ thể không bị khó chịu, cũng có thể ăn thịt!”
Có Vợ Là Cả Gia Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Có Vợ Là Cả Gia Tài Truyện Có Vợ Là Cả Gia Tài Story Chương 120: Không ai được phép nói cô ấy
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...