Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Chương 34: C34: Mời cậu ăn cơm
An Đào Đào nhìn tin nhắn mà có chút do dự. Lục Sóc không hề hạn chế sự tự đo của cô, nếu như cô muốn đi dạo phố với bạn học, chắc là có thể mà nhỉ?
Thay vì nằm ở nhà như cá ướp muối, chỉ bằng, ra ngoài đi đạo với bạn học.
Sau khi nghĩ thông suốt, An Đào Đào lập tức đáp một tiếng: “Được!”
Sau khi nhận được tin nhắn của Chu Mễ, cô hào hứng nói với cô ấy gặp nhau ở quán cà phê đầu đường.
An Đào Đào chỉnh lại quần áo, nhảy nhót tung tăng đi xuống dưới lầu: “Má Trần! Nếu như Cửu. Gia trở về, bà nói với anh ta rằng tôi đi dạo phố với
bạn học, có thể sẽ về muộn một chút!”
Chưa đợi má Trần đồng ý, bóng của An Đào Đào đã cao chạy xa bay.
“Hả? Chờ một lát..." Má Trần vừa định nói gì đó nhưng An Đào Đào đã chạy đi xa, môi bà ấy mấp máy, trái tìm như nhảy vọt khỏi lồ ng ngực.
Lát nữa Cửu Gia sẽ quay về, hôm nay lại là sinh nhật của Cửu Gia, anh về sớm như vậy chắc chắn là muốn ở cùng An Đào Đào.
Nhưng An Đào Đào lại đi đạo phố với bạn học... Chốc lát Cửu Gia trở về chắc chắn sẽ rất tức giận.
Đây là chuyện gì thế này?
Bên này, An Đào Đào hoàn toàn không biết hôm nay là sinh nhật của Lục Sóc.
Cô đang mải đắm chìm trong niềm vui được dạo phố cùng với Chu Mễ. Đây là lần đầu tiên cô đi dạo phố với bạn thân ở thành phố A. Giống như nằm mơ vậy, cô vậy mà có thể tìm thấy bạn bè ở thành phố A.
Vừa ra tới quán cà phê đầu đường, Chu Mễ đã đứng đợi ở đó. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, làn đa trắng nõn, mắt to sáng sủa, cả người bừng sáng dưới ánh mặt trời, tràn đầy màu sắc thanh xuân lấp lánh, một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
“Chu Mễ!” An Đào Đào tươi cười chạy tới, dưới ánh mặt trời, nốt ruồi lệ dưới mắt của cô càng sinh động hơn.
Chu Mễ ngoảnh đầu lại, lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, cả người đều rung động.
Đẹp quá đi! Nốt ruổi lệ kia quả thực là điểm nhấn, nếu như thiếu thì chắc chắn sẽ không thể xinh đẹp tới mức này.
Dù bản thân là gái thắng nhưng suýt chút nữa cũng bị bẻ cong.
Chu Mễ nghĩ lại vẫn rùng mình, vỗ ngực một cái, nhắc nhở bản thân mình là gái thẳng, chỉ thích đàn ông đẹp trai!
“Vỗ gì đó! Coi chừng vỗ tới bằng phẳng luôn!” An Đào Đào nhìn chằm chằm trước ngực cô ấy vài giây, nhỏ giọng trêu chọc.
Mặt Chu Mễ “bốp” một tiếng, ửng đỏ, gần giọng: “An Đào Đào! Cậu biết không, vừa nãy, lúc cậu chạy tới thật sự quá xinh đẹp! Suýt chút nữa tôi đã lạc mất hồn phách, đặc biệt là nốt ruồi lệ kia của cậu, nhìn rất xinh đẹp!”
“Thật sự rất xinh đẹp sao?” An Đào Đào không kìm lòng được, xoa nốt ruồi lệ của mình.
Chu Mẻ gật đầu liên tục: “Thật đó! Đẹp hơn cả ngọc trai! Đến cả một cô gái như tôi còn bị mê ngoặc mà!”
An Đào Đào mỉm cười, chẳng trách Lục Sóc lại có tình cảm đặc biệt đối với nốt ruồi lệ của cô. Hoá ra, thật sự đẹp đến vậy!
“À, cậu có muốn vào quán cà phê uống gì đó không?” Chu Mễ sợ cô khát, nên hỏi cô có muốn đi uống đồ gì đó không.
An Đào Đào lắc đầu, trước khi cô đi ra ngoài đã ăn rất nhiều món, hiện tại bụng rất no, căn bản không thể uống thêm gì nữa: “Cậu nói là muốn đi dạo phố, cậu định mua gì à?”
Nói đến muốn đi dạo phố, Chu Mễ lập tức bừng tỉnh: “Tôi nói với cậu này nè, ở gần đây mới mở một trung tâm thương mại, bên trong có quần áo, trang sức, đồ ăn thức uống, cái gì cũng có! Tôi dẫn cậu đi xem thử nha!”
“Được đó!” An Đào Đào vừa nghe, hai mắt lập tức bừng sáng, là một cô gái, cô cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với quần áo và trang sức.
Trung tâm thương mại rất gần, đi xe taxi một lát là tới.
An Đào Đào và Chu Mễ đều là những cô nàng. vô cùng xinh đẹp, đi trong trung tâm thương mại nhốn nháo nhưng vẫn khiến mọi người phải ngoảnh đầu nhìn lại.
An Đào Đào xinh đẹp từ bé, lúc đi học cũng không thiếu người mến mộ, cho nên cô không mảy may xa lạ gì đối với những ánh mắt đang ngắm nhìn kia.
Nhưng so với ánh mắt e đè của học sinh ở nông thôn, ánh mắt của người trong thành thị càng thêm nhiệt tình mạnh bạo, An Đào Đào bị bọn họ nhìn như vậy, bỗng cảm thấy hơi không thoải mái.
“An Đào Đào! Cậu mau đến xem xem, bộ quần áo này thật là đẹp!” Chu Mễ đã bị một bộ quần áo thu hút.
An Đào Đào nhìn sang thì thấy đó là một chiếc váy màu trắng ngà, phía trên có điểm xuyết một lớp ren, trông rất thoát tục, cảm giác như vừa mặc vào liền biến thành tiên nữ.
“Đẹp quá đi! Chu Mễ, làn da của cậu rất trắng, chiếc váy này mặc lên người cậu chắc chắn rất hợp!” An Đào Đào khen thật lòng, giọng nói của cô trong trẻo, khiến cho người ta vô cùng thoải mái.
Vẻ mặt Chu Mễ rạng rỡ: “Thật sao? Sao có thể vô cùng hợp chứ!!
An Đào Đào gật đầu chắc chắn: “Chắc chắn rất hợp! Không tin thì cậu đi thử xem sao!”
Hai mắt Chu Mễ sáng ngời, lập tức kêu người phục vụ lấy chiếc váy xuống. Ngay sau đó, cô ấy vui vẻ chạy vào phòng thay đồ thử váy. Cô ấy là kiểu con gái tâm tình đơn giản, khiến cho người đi cùng rất thoải mái.
Chu Mễ đang thay đồ ở bên trong, An Đào Đào chờ đợi ở bên ngoài.
Tiệm này toàn là váy đẹp, kiểu đáng nhìn rất sang chảnh, cô lén lút nhìn thoáng qua giá tiền trên nhãn, suýt chút nữa bị lóa mắt.
Một cái váy mà tới trăm ngàn tệ?
Đáng sợ quá đi, không phải là nhà giàu thì căn bản không thể mua nổi!
Xem ra, nhà Chu Mễ thực sự rất giàu có, dù sao cũng là mở bệnh vi
An Đào Đào không đám đụng vào nữa, cô buồn chán ngồi trên ghế. Đột nhiên, một giọng nói ấm áp như ánh mặt trời vang lên bên tai.
"Tiểu tiên nữ! Cô đang mua quần áo ở đây sao?”
“Hả?” An Đào Đào quay đầu lại, rất nhanh đã nhận ra người gọi cô là Kỷ Thần.
Kỷ Thần nhìn cô, giữa lông mày hiện lên sự vui thích bất ngờ: “Vừa nãy tôi còn tưởng rằng, nhận nhầm người. Không ngờ thực sự là tiểu tiên. nữ cậu. Tiểu tiên nữ thích mua quần áo ở chỗ này sao?”
"Tôi đi chung với Chu Mễ. Bây giờ cô ấy đang, thử đồ ở bên trong.” Đối điện với sự nhiệt tình của Kỷ Thần, An Đào Đào nhất thời có hơi khó thích. ứng, cô bĩu môi.
Kỷ Thần nở nụ cười tươi rói tựa như ánh mặt trời “Tiểu tiên nữ không mua quần áo sao?”
“Trong nhà tôi vẫn còn!” An Đào Đào liếc mắt nhìn cậu ta, trả lời thành thật.
“Trong tủ quần áo của biệt thự, vẫn còn rất nhiều quần áo mới chưa mặc tới. Lần này Lục Sóc thật sự đã chuẩn bị rất nhiều, toàn là hồng thắm dịu đàng, khiến cho cô cảm thấy có hơi cay mắt.
“Ừ ù!” Kỷ Thần gãi đầu, vốn còn định mua tặng tiểu tiên nữ mấy bộ quần áo, để báo đáp ơn cứu mạng, nhưng hình như tiểu tiên nữ không. hứng thú lắm. Nếu mạo muội mua quần áo cho cô, có thể cô sẽ không chịu nhận.
Aiya, tiểu tiên nữ làm sao có thể nhiễm khói bụi trần gian chứt
An Đào Đào hoàn toàn không biết sự rối ren của Kỷ Thần, cô nhếch môi, hai mắt long lanh, rất sinh động: “Kỷ Thần! Cậu cũng đến đây dạo phố mua sắm quần áo à?”
Lúc cô vui vẻ đều sẽ kéo đài thêm âm cuối, nghe vừa ngọt ngào vừa rất hay.
Kỷ Thần hơi say sưa, đây chính là giọng nói của tiên nữ trong truyền thuyết ư? Thực sự rất hay!
“Không phải! Tôi tới cửa hàng trang sức bên này để mua một cái móc khóa.” Kỷ Thần giơ cái móc khóa trong tay lên, bên trên móc khóa có gắn một cái đầu lâu, quả nhiên là đồ mà con trai thích!
Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em