Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 122: C122: Màu đỏ rất hợp với cô ấy

131@-

Đôi mắt Lục Sóc ban nãy còn sa sầm lập tức trở nên nóng rực, nhưng vẻ mặt anh vẫn không. cảm xúc gật đầu, như thể không để ý lắm.

Khoang hạng nhất có phòng vệ sinh, An Đào Đào ôm váy đỏ vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Cô mặc váy đỏ với tốc độ nhanh nhất, chiếc váy thắt eo rất đẹp, vừa mặc vào đã tôn vóc đáng hoàn hảo của cô, làm cô trông càng thêm quyến rũ, chín chắn hơn.

Cô kéo tà váy thấy không quen cho lắm, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Nghe thấy tiếng động, Lục Sóc nhìn sang, đôi mắt vốn đã nóng bỏng giờ càng cuồng nhiệt hơn, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa cảm giác xâm lược, anh nắm chặt ly rượu chân cao trên bàn, đường. như còn nghe thấy tiếng gào thét từ sâu trong lòng mình.

An Đào Đào lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có, cảm giác nguy hiểm đó đáng sợ hơn trước đây nhiều, cô chưa từng cảm thấy thế, trong lòng lập tức run rẩy.

“Cửu Gia?” An Đào Đào đừng bước, tà váy dài đến mắt cá chân, chiếc váy hai dây lộ ra bờ vai mịn màng của cô.

Váy dài đỏ làm nổi bật làn da non mịn trắng, như tuyết của cô, cực kỳ quyến rũ.

Lục Sóc nhìn cô chảm chằm như con thú hoang nhằm vào con mồi, như thể ngay sau đó sẽ nhào đến.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vốn xinh đẹp tỉnh xảo, vẻ đẹp cực kỳ có tính công kích, mặc đổi nhạt màu thì có cảm giác ngây thơ tràn đầy sức sống, nhưng khi mặc đồ đỏ lại phô bày được hết vẻ. đẹp hoàn hảo đó.

Có lẽ màu đỏ như dành riêng cho cô vậy.

Đúng như bông hoa hồng đỏ rực rỡ trong tưởng tượng của anh, khiến người khác muốn hái xuống, mà đáng vẻ cô mơ màng, mềm mại như con thỏ trắng, càng khiến người ta h@m muốn. hành hạ hơn...


“Lại đây.” Lục Sóc vẫy tay với cô, giọng nói trầm khàn cực kỳ nguy hiểm.



An Đào Đào lùi lại theo bản năng, ánh mắt vừa sợ hãi vừa mê man, nếu cho cô một cái mai chắc giờ cô đã rụt vào trong rồi.

“Thấy cô bị dọa không đám lại gần, Lục Sóc bước từng bước lại gần cô, đồn cô vào tường đúng. chuẩn, sau đó mùi hương nam tính tràn đầy hormone của đàn ông xộc tới.

An Đào Đào trợn to mắt, càng hoảng sợ hơn.

Khoang hạng nhất chỉ có hai người họ, Lục Sóc muốn làm gì cũng được.

An Đào Đào sợ quá, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt chán ghét và tuyệt vọng: “Lục Sóc, anh bỏ ra đi"

Nhìn vào đôi mắt cô, Lục Sóc nhíu chặt mày, cảm giác khô nóng trong người cũng lập tức biến mất, không khí nguy hiểm mập mờ biến mất gần như không còn gì, mọi thứ cũng bình tĩnh lại.

Lục Sóc cúi người cắn một cái lên nốt ru của cô.

An Đào Đào bị đau, trừng to mắt hơn, đau chết mất, anh cầm tỉnh con chó à?

“Thay bộ khác đi. Lục Sóc nói, hơi nóng phả thẳng lên vành tai cô.

Chiếc váy này có thể gợi lên d*c vọng sâu thẩm giấu kín trong lòng anh, cũng khiến anh nóng nảy, muốn được giải phóng, nhưng cô nhóc này quá nhạy cảm.

Thế nên bây giờ còn chưa phải lúc, đợi đến lúc thích hợp rồi, anh mới có thể chậm rãi tận hưởng. món ngon, để lại những đấu vết xinh đẹp trên làn da trắng như tuyết của cô.


Nghe thấy giọng anh, An Đào Đào lập tức trốn vào phòng vệ sinh, ban nãy đáng sợ quá, suýt nữa thì cô bị ăn không còn mảnh xương nào rồi, có điều không biết tại sao Lục Sóc lại ngừng lại.


Kỳ lạ quá!

Mà cô cũng khẳng định được Lục Sóc thích đồ màu đỏ, vừa mặc vào đã phát điện, sau này phải giấu hết đồ đỏ đi, không cho anh thấy nữ:

An Đào Đào thay một bộ đồ thoải mái hơn, bộ váy đỏ vừa thay ra đã bị cô coi như rắn rết, giấu tít dưới cùng trong vali, không cho nó thấy ánh sáng nữa.

Lúc ra ngoài, Lục Sóc đã bình thường lại, anh ngồi trên sofa uống rượu, trông rất hưởng thụ.

An Đào Đào hơi sợ, không đám ngồi gần anh quá, Lục Sóc liếc mắt nhìn nhưng không nói gì.

Lúc này, máy bay rời khỏi thành phố A bay về hướng nước S, An Đào Đào ghé sát cửa sổ nhìn xuống dưới.

Cao quá, có thể nhìn thấy cả mây trắng, những tòa nhà bên dưới cũng rất nhỏ trông như mô hình, An Đào Đào nhìn mãi rồi buồn ngủ, bất giác ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, trời đã tối hẳn, còn cô thì đang nằm trong lòng Lục Sóc.

“!!!"

Không đúng, rõ ràng cô cách Lục Sóc rất xa, sao có thể nằm trong lòng anh được, không khoa học!


An Đào Đào lập tức hoảng hốt, lúc giãy ra bất chợt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Sóc, cô giật mình ngây ra: “Cửu Gia, không phải ban nãy tôi ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh sao? Sao giờ lại ở đây?”

Lục Sóc nhìn cô, cười một tiếng không nói gì.

An Đào Đào cứng đơ người, bị dọa trợn tròn mắt, đột nhiên lúc này cô ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.


Cô vừa quay đầu nhìn liền thấy có mấy món ăn trên bàn, vì đây là khoang hạng nhất nên thức ăn trông rất tỉnh tế ngon miệng, chỉ nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ đãi.

An Đào Đào sờ bụng, đói rồi.

“Ăn đi.” Lục Sóc nhìn cô, lời ít ý nhiều.

An Đào Đào lập tức chui ra khỏi lòng anh, bưng bát cơm nhỏ ăn phình hai má, trông như con hamster nhét đồ ăn.

Lục Sóc không khỏi vươn tay ra sờ má cô, An Đào Đào ngây ra, tròn mắt hoảng sợ.

Đúng là nhạy cảm, Lục Sóc cười, xấu xa trượt tay đến nốt ruồi lệ của cô sờ tiếp.

An Đào Đào cứng đờ cả lưng, chỉ có thể im lặng chịu đựng, đồ ăn ngon lành vào miệng cô cũng mất hết mùi vị.

Cũng không biết bao lâu, Lục Sóc mới tốt bụng, tha cho cô.

Chuyến bay hơn mười mấy tiếng mới kết thúc, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, An Đào Đào đứng giữa sân bay, ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp, lười biếng duỗi người.

ưKhoang hạng nhất rất thoải mái, nhưng ngồi suốt cũng thấy khó chịu, cuối cùng giờ đã được giải thoát rồi.

Hoàng Sâm và anh Đàm như vệ sĩ đi hai bên trái phải Lục Sóc, nói: “Cửu Gia, đã đặt khách sạn rồi, bây giờ chúng ta có đi luôn không?”


An Đào Đào quay lại nhìn hai người, trông như đang quay phim vậy.


Lục Sóc ngước mắt lên, khoảnh khắc nhìn vào mắt nhau, anh nhếch đôi môi mỏng, khàn giọng nói: "Ừm, qua đó trước.”

Bọn họ đặt khách sạn tốt nhất ở đây, không chỉ có môi trường tốt mà thái độ phục vụ cũng tốt, đồ ăn ngon miệng tỉnh xảo. Lúc An Đào Đào ra khỏi sân bay mới thấy người đi đường toàn là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Trông bọn họ đều rất cao to, đường nét khuôn mặt rất sâu trông cực kỳ đẹp, làm người ta thấy rất. mới lạ.

Ngồi vào trong xe, An Đào Đào tò mò ngồi lại gần cửa sổ xe nhìn mọi thứ bên ngoài nhưng đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, nên không khỏi thấy mới lạ và kích động, chợt nghĩ kỹ lại, hình như An Định Nhiên cũng ở nước S, chắc không gặp đâu nhỉ?

An Đào Đào ngồi thẳng người dậy, đột nhiên im ắng hẳn.

Lục Sóc nhận ra sự thay đổi của cô, không khỏi nhìn cô thêm mấy lần, đôi mắt sâu như đang. thăm đò.

Mười phút sau, lúc đến khách sạn to nhất, xa hoa nhất nước S, ánh đèn sáng rực rỡ lộ ra từ cửa khách sạn trông như pháo đài cổ vàng son lộng lẫy, An Đào Đào ngước mắt nhìn, không khỏi trầm trồ.

Không chỉ thế, Lục Sóc còn đặt phòng tổng thống lớn nhất, cực kỳ xa xỉ, giường trong phòng vừa rộng vừa mềm, bên cạnh còn có một phòng tắm hoành tráng, thậm chí còn có cả phòng. chuyên dùng tiếp khách, cứ như một ngôi nhà nhỏ vậy.

Đôi mắt to của An Đào Đào nhìn xung quanh phòng, tò mò nhìn tất cả mọi thứ.

Chỗ này rất tuyệt vời, điều duy nhất khiến người ta không hài lòng là chỉ có một cái giường. lớn, trên giường còn rải đầy cánh hoa, thậm chí còn xếp thành hình trái tim, có bị điên không. chứ.

Thế nên chỉ cần ở đây một ngày là cô sẽ phải ngủ chung giường với Lục Sóc sao?

An Đào Đào trợn mắt, tức giận suýt chút nữa phun máu.

“Không hài lòng à?” Chắc biết cô đang nghĩ gì nên Lục Sóc xấu xa kể sát gần cô, hơi thở nóng rực phả ra bên tai cô mang theo cảm giác tê đại và quyến luyến.



Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em Truyện Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em Story Chương 122: C122: Màu đỏ rất hợp với cô ấy
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...