Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 67: Sự Cố Chấp Của Vũ Phong



Trong lúc hai người đang đi khắp hòn đảo thì có một người đã theo dõi cả hai từng chút một.

Đến nỗi Uyển Đình mua gì người đó cũng biết.

Và người đó không ai khác chính là Vũ Phong.

Anh ngồi trong phòng khách sạn mà quan sát hai người thông qua những gì Minh Hoàng chụp lại được.
Gạc tàn thuốc từ từ chất đống những điếu thuốc của anh.

Tay anh kẹp điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi rồi phả ra, mắt không rời khỏi màn hình điện thoại.

Anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy nữa, nhưng nếu như biết cô đi chơi với Tuấn Lãng nhưng không biết cô làm gì với anh ta thì Vũ Phong thực sự rất khó chịu.

Và trên đời này anh cũng ghét nhất là cảm giác khó chịu ấy, nỗi tò mò cùng cảm giác muốn biết cô đang làm những gì dường như đã ăn sâu vào máu của Vũ Phong.
Nhưng cho dù người tò mò là anh, thì người chịu khổ luôn luôn là Minh Hoàng.
Lúc này mặt trời đã đứng ngay trên đỉnh đầu, nắng chang chang, mặc dù luôn có những ngọn gió lớn lộng vào trên đất liền nhưng Minh Hoàng vẫn đổ mồ hôi trên trán.

Bây giờ hết say sóng thì cậu lại bắt đầu say nắng.
Cái nón đan bằng lá cọ đội trên đầu để che giấu đi gương mặt của cậu.

Lỡ như Uyển Đình thấy được cậu xuất hiện ở hòn đảo này là tiêu.
Đứng sau thân cây dừa, cậu lén nhìn hai người qua tàu lá.

Tính đưa điện thoại lên chụp hình thì cậu bỗng la lên the thé khiến cho người khác chú ý.
Không nhanh cũng không chậm, cậu mau chóng quay lưng về phía Uyển Đình rồi ngồi sụp xuống bãi cát.

Khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.


Cậu giơ bàn chân lên mà dứt con cua đang kẹp cứng ngón chân út của cậu ra.

Bây giờ chỗ nó đang rỉ máu.

Minh Hoàng tức giận ném con cua rơi tõm xuống biển vì cái tội dám cản trở cậu.
Cậu xoa xoa ngón út rồi quay người lại.

Bỗng chốc cậu nuốt nước bọn khi thấy có hai cái bóng đang xuất hiện trước mặt.



Cậu cười ngượng rồi gãi đầu, sau đó đứng lên bỏ chạy nhưng bị Uyển Đình túm cổ áo kéo lại.
-Tại sao anh lại ở đây?
Cô lạnh lùng hỏi.

Bàn tay vẫn nắm chặt cổ áo Minh Hoàng.

Cậu ấy nở nụ cười cứng ngắt, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.

Uyển Đình lớn tiếng.
-Còn không mau nói ra?
-Rồi rồi anh nói được chưa, nhưng trước hết em buông tay anh ra cái đã.
Minh Hoàng vội vã nói rồi chỉ vào bàn tay đang siết chặt cổ áo.

Uyển Đình hậm hực buông tay ra.

Cô đứng chống hông trước mặt Minh Hoàng giống như sắp tra khảo anh chuyện gì đó hệ trọng lắm.

Còn Minh Hoàng bây giờ đứng đan hai tay lại, anh mỉm cười nói với Tuấn Lãng.
-Chào Lục tổng nhé, gặp lại anh ở đây thật tình cờ?
-Anh đùa với em à?
Uyển Đình gằn giọng.

Minh Hoàng lắc đầu mà nói.
-Đâu có, anh làm gì biết đùa, anh chỉ biết giỡn thôi.
-Minh Hoàng!
Uyển Đình gằn giọng thêm một lần nữa.

Minh Hoàng lúc này không thể trốn tránh, mắt cậu láo liên tìm lí do để giải thích sự xuất hiện của mình ở hòn đảo này nhưng mãi mà không nghĩ ra được lí do nào cả.

Cuối cùng cậu cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi.

Uyển Đình thở dài.
-Mặc Vũ Phong kêu anh tới à?
-Thật ra…
Minh Hoàng tính nói thì đột nhiên cậu nhìn thấy bóng dáng Vũ Phong phía bên kia.

Cậu mau chóng chạy tới chỗ anh để cầu cứu.


Uyển Đình nhìn theo, cô bất ngờ, cả Tuấn Lãng cũng không ngờ Mặc Vũ Phong lại xuất hiện ở nơi này.
-Cậu đúng là chẳng được tích sự gì hết, bị phát hiện thế này thì sớm quá.
Vũ Phong nhỏ giọng nói đủ để cho Minh Hoàng nghe, nhưng cậu ấy lại khăng khăng đổ thừa.
-Là tại con cua chết tiệt ấy.

Biết vậy tôi bắt nó luộc lên làm mồi cho chim ăn rồi.
Trần Uyển Đình bên này khoanh tay lại, môi hơi nhếch lên khi thấy Vũ Phong.

Anh ta bước tới lại gần cô.


Tuấn Lãng lúc này muốn đẩy cô ra sau để tránh cô tiếp xúc với Vũ Phong, nhưng cuối cùng chính Uyển Đình mới là người đẩy anh sang một bên.

Cô và Vũ Phong đứng đối diện nhau, lúc này ai cũng nghĩ rằng cả hai là vợ chồng đang gây lộn, nhưng thật ra nó còn hơn thế nhiều.
-Từ bao giờ anh lại lẽo đẽo theo sau tôi thế?
Uyển Đình lên tiếng trước.

Vũ Phong lạnh giọng đáp lại.
-Từ bao giờ mà hòn đảo này thuộc về một mình cô vậy? Ai tới đây cũng là lẽo đẽo theo cô sao?
Cô khó chịu trừng mắt nhìn Vũ Phong.

Cả hai nhìn nhau, Minh Hoàng cứ ngỡ là sẽ có đánh nhau nữa cơ, nhưng không.

Vũ Phong và Uyển Đình chỉ nói đôi ba câu rồi ngoảnh mặt không thèm nhìn nhau nữa.

Uyển Đình nắm lấy tay Tuấn Lãng rời đi, Vũ Phong thấy vậy thì tức đến đỏ mặt, Tuấn Lãng được đà lè lưỡi trêu ngươi.
-Hình như cảnh này mình thấy ở đâu rồi nhỉ?
Minh Hoàng, người chứng kiến tình huống này từ đầu đến cuối bỗng nhiên cố gắng nhớ lại, cái tình huống này cậu chắc chắn đã nhìn thấy ở đâu rồi nhưng lại không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu.

Nhưng chưa kịp nhớ ra thì cậu đã bị Vũ Phong ôm đầu kéo đi một cách thô bạo.
[…]
Tối hôm đó.

Sau giờ tập họp thì đám sinh viên sẽ được dẫn đi tham quan viện hải dương trên đảo.

Vào trong thì cô cũng chẳng thấy có gì đặc sắc ngoài mấy con cá kì dị và sao biển.

Nói chung là chán ngắt, nhưng Tư Niên thì lại rất thích thú với đống đó.



Một mình lạc lõng nên cô cảm thấy hơi chán.
-Sao rồi, tên chồng của cậu hắn có đến đây không?
Tư Niên đi lại chỗ cô hỏi han.

Uyển Đình nhìn xung quanh rồi bĩu môi.
-Không biết, nhưng tớ nghĩ hắn sẽ không đến mức bám đến tận đây đâu.
-Nhưng tớ thắc mắc không biết hắn đến đây để làm gì.

Chắc để đi nghỉ mát.
Tư Niên nói rồi bật cười.

Uyển Đình nhún vai, cô khinh thường Vũ Phong đến thế cùng.

Nghỉ mát cái khỉ gì chứ, hắn đến đây chắc chỉ để theo dõi nhất cử nhất động của cô thôi
Bẵng đi một lúc sau, khi đám sinh viên đang hứng thú với bài nói về những loài cá thì Uyển Đình lén lút trốn ra ngoài.

Cô đã chán ngấy với mấy con cá đó rồi, với lại cô đến đây là để chơi chứ đâu phải là để tìm hiểu về mấy con cá đó.
Ngồi dưới bãi cát trắng xóa, trước mặt cô chính là biển, trên biển chính là mặt trăng cùng với bầu trời đêm đầy sao.

Bây giờ bên ngoài nhiều người đang đi dạo.

Uyển Đình ngồi ở trong góc khuất và tối nên không ai chú ý đến cô, cô cũng muốn thế vì một phần cô muốn có sự yên tĩnh.
Tiếng động phát ra trong bụi cỏ khiến cô khó chịu vì có người đã phá vỡ sự tĩnh mịch do chính cô tạo ra.

Cô tính mở miệng la rầy thì người đó đã đi lại ngồi bên cạnh cô.

Uyển Đình quay đầu nhìn sang, là Tuấn Lãng, anh ấy đang nhắm mắt, hai tay chống ra sau mà thư giãn.
Cô muốn nói nhưng ánh mắt bị thu hút bởi yết hầu trên cổ anh.


Cô mau chóng nhìn sang chỗ khác.

Miệng lẩm bẩm hỏi.
-Sao anh không ở trong mà ra đây?
-Anh cũng giống em, không thích nghe những bài giảng vô nghĩa đó.
Anh trả lời, nhưng mắt vẫn nhắm.

Gió đêm tốc vào khiến cho mái tóc của anh khẽ đung đưa.


Vầng trán rộng, lông mày rậm.

Anh dường như đẹp hơn khi ở dưới ánh trăng.
Uyển Đình nhìn ra biển.

Trong người cô thư giãn đến nỗi cô chỉ muốn thiếp đi.

Lúc này Tuấn Lãng lên tiếng, bầu không khí êm đềm thư thả khi nãy đã biến mất, nó trở nên lãng mạng hơn bao giờ hết khi anh nhìn cô bằng con mắt say đắm.
-Uyển Đình!
Anh nói, cô quay đầu nhìn anh.

Nụ cười trên miệng cô dần trở nên cứng đờ khi nhìn thấy Tuấn Lãng đang vô cùng đẹp, ánh mắt anh toàn hình bóng của cô.
-Sao ạ?
Cô trả lời, đôi mắt vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Tuấn Lãng không trả lời, anh chậm rãi tiến tới, Uyển Đình dường như bị sức quyến rũ của anh đánh bật, cô lúc này mới ngồ ngộ chuyện gì sắp xảy ra.
Anh vẫn cứ tiến tới, đôi của anh lúc này chỉ thiếu chút nữa chạm môi cô.

Uyển Đình nhắm tịt mắt, tay bấu chặt vào bãi cát.

Chờ đợi một nụ hôn đến với mình, cô cảm thấy thời gian trôi quá lâu.
Gió vẫn cứ lộng đến.

Tai cô như bị ù đi nên không nghe được gì.

Nhưng hình như cô chờ lâu quá thì phải.

Lúc này cô sực tỉnh ra, cô không nên như thế, không nên đón nhận nụ hôn này.

Trong phút chốc cô mở bừng mắt.

Nhưng lúc này dường như bàn tay ai đó đang bịt miệng Tuấn Lãng.
Cô thẫn thờ nhìn sang.

Vũ Phong đang ngồi giữa hai người, anh liếc nhìn Tuấn Lãng một cách lạnh lùng, tay thì bịt chặt miệng anh ấy lại kèm lời nói.
-Là thầy giáo mà không ra thể thống gì hết, đừng nên dụ dỗ học trò của mình nhất là những người đã có chồng chứ, Lục tổng!.




Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác Truyện Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác Story Chương 67: Sự Cố Chấp Của Vũ Phong
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...