Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 127: Cảm Ơn Em Nhiều Lắm Em Yêu! End



Nơi tang lễ được tổ chức chính là nhà thờ mà khi đó cả hai kết hôn, khi bước tới thì Uyển Đình cảm thấy thật trống rỗng, ai ngờ đâu nơi chứng minh cho tình yêu của hai người bây giờ lại trở thành nơi kết thúc cuộc đời của một trong hai.
Cô không biết làm thế nào bây giờ, cả nhà thờ chỉ có lác đác vài người, chắc do họ đã đến viếng trước đó rồi.

Uyển Đình thấy Minh Hoàng chạy đôn chạy đáo lo tang sự, bỗng chốc cô cảm thấy mình thật vô trách nhiệm.
Nhìn sang dãy ghế dài bằng gỗ, Hi Văn đang ngồi đó, trên đùi cô chính là Thiên và Hạ Ngưng, bọn chúng đang ngủ, nhưng lông mày thì không giãn ra được, Hạ Ngưng thì vẫn còn hơi thút thít.

Hi Văn nhìn cô rồi mỉm cười tạo động lực cho cô vượt qua, Uyển Đình gật đầu.

Rồi cô nhìn vào phía chính diện của nhà thờ, nơi linh cữu anh được đặt ở đó.
Chẳng còn gì đau hơn khi nhìn thấy người mình yêu nằm trong cái hòm chật chội.

Cô đi lại, mẹ cô đưa cho cô cái khăn tang, xem như cô vẫn còn là vợ của anh, cô nên đeo nó.

Nhìn vào linh cữu đang ở trước mặt, hoa trắng được đặt lên trên, có nến đang cháy rực và cả cây thập tự.

Cô không còn sức đâu mà khóc nữa, chỉ là cô chết trong tim rồi.
Minh Hoàng khi thấy cô thì đi lại, cậu có vẻ mệt mỏi, và cậu đang cố gắng làm thật nhiều việc để quên đi nỗi buồn khi người bạn thân của mình rời đi.
- Anh còn tưởng em không tới.
Minh Hoàng nói rồi mỉm cười nhạt nhẽo, Uyển Đình có chút vô hồn, cô nói với anh.
- Em phải đến chứ, em phải gặp anh ấy lần cuối thì mới có thể yên lòng.
- Em làm rất tốt.
Minh Hoàng gật đầu.

Uyển Đình siết chặt hai tay của mình lại rồi, cô hít thở thật sâu rồi nói với Minh Hoàng.
- Vậy nên anh hãy mở chiếc quan tài này ra đi, em sẽ không khóc đâu.

Vừa nói cô vừa sụt sịt, không khóc cái nỗi gì, có lẽ khi thấy mặt anh thì cô sẽ càng khóc dữ dội hơn.

Lòng đã đau là không thứ gì có thể ngăn lại được giọt nước mắt tràn ly.

Minh Hoàng nhíu mày, anh có hơi lo lắng cho cô, người anh bồn chồn không thể tả.
- Anh nghĩ là không nên đâu, lỡ như em lại đau lòng thì sao?
Minh Hoàng nói, Uyển Đình lắc đầu.


- Không đâu, em đã sẵn sàng rồi, sẽ không có thứ gì có thể làm em đau lòng được nữa.
- Nhưng…
- Mở ra đi.
Uyển Đình cương quyết, mặc dù không muốn, nhưng cô vẫn muốn gặp anh lần cuối, chỉ vậy thôi.

Minh Hoàng đột nhiên tuôn ra mồ hôi hột khiến cho Uyển Đình khó hiểu.

Cô hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì, chỉ là anh sợ xác người lâu ngày sẽ trở nên bốc mùi khiến em không chịu được.
Minh Hoàng lắp bắp nói khiến cho Uyển Đình càng khó hiểu hơn.
- Anh nói gì thế? Không lẽ trong đâu không có đá? Với lại có một màng kính bên ngoài giúp cho ta nhìn thấy được người bên trong mà.

Anh đóng nắp quan cũng sớm quá đấy.
- Anh…
Minh Hoàng càng ngày càng đổ mồ hôi ướt cả áo.

Uyển Đình bắt đầu cảm thấy có gì đó kỳ lạ hơi sai, cô nhìn mọi người, ai cũng mang ánh mắt e dè không dám nhìn thẳng mặt cô.

Uyển Đình nhìn về phía linh cữu, cô nhíu mày bước lại gõ nhẹ vào trong, tiếng kêu khác với bình thường.

Cô mạnh tay mở nắp ra, Minh Hoàng muốn cản nhưng đã muộn.

Uyển Đình tròn mắt không tin nổi, cái quan tài này rỗng, không có ai bên trong hết.
- C… Cái gì đây?
Cô lắp bắp nhìn mọi người, nhưng ai cũng nuốt nước bọt không trả lời.

Uyển Đình hoảng đến mức loạn choạng suýt té, Vũ Phong không có trong quan tài, vậy anh ấy ở đâu?
Bỗng nhiên cô thấy một người nào đó kỳ lạ đang ngồi bên kia, người đó đọc báo nhưng báo bị ngược, lại còn cố tình che kín mặt.
Uyển Đình hùng hổ bước lại giật tờ báo ra, thật bất ngờ, Vũ Phong đang ngồi đây, anh còn sống sừng sững trước mặt cô, khi thấy cô thì mặt anh tái mét không còn giọt máu.

Những người bên kia mau chóng chạy về nhà trước khi cơn thịnh nộ của Uyển Đình bùng nổ.
Uyển Đình nhìn Vũ Phong, cô khoanh tay lại nhìn anh, anh muốn nói nhưng cuối cùng lại bị cô cho một cái tát đau điếng.
- Tên khốn khiếp trời đánh, anh không phải là người, thứ như anh không phải là người anh biết không? Anh tồi tệ lắm, tệ đến nỗi tôi còn thấy kinh hãi, đồ tồi khốn khiếp.
Uyển Đình tức giận cầm lấy tờ báo đánh anh tới tấp, Vũ Phong chỉ biết ngồi chịu trận, anh lớn tiếng.

- Em đừng đánh nữa, vết thương trên người anh chưa lành đâu!
Nghe câu này thì Uyển Đình mới dừng đánh.

Cô vứt tờ báo xuống và phát hiện Vũ Phong đang ngồi xe lăn, cô nhếch mép cười vì bực tức rồi kéo anh đứng dậy.
- Gì đây? Ngồi xe lăn để diễn cho đạt à, anh nghĩ anh có thể qua được mắt tôi sao…
Uyển Đình nói xong thì cô kéo Vũ Phong ra khỏi xe, nhưng anh không những không đứng mà còn ngã xuống đất khiến cho cô phải nhanh tay đỡ.
- Cái gì thế này?
Cô tròn mắt khi Vũ Phong ngã vào lòng cô, Minh Hoàng chạy tới lo lắng.
- Có sao không thế?

- Sao là sao cái gì? Chuyện gì đang xảy ra với anh ta thế?
Uyển Đình tròn mắt hỏi Minh Hoàng, cậu muốn giải thích nhưng Vũ Phong lại nói trước.
- Em đừng quan tâm đến anh nữa, anh bây giờ chỉ là một tên phế vật mà thôi.
- Cái gì?
Uyển Đình càng rối hơn nữa.

Minh Hoàng đi lại phải dùng sức để đỡ anh ngồi lên xe lăn.

Vũ Phong nhìn cô bằng con mắt âu yếm nhưng cũng không kém buồn tủi.

Anh nói rằng anh không thể đi được nữa, viên đạn đã lệch qua phía cột sống của anh khiến cho hai đôi chân không thể di chuyển được.

Và vì không muốn cô phải chịu khổ nên anh mới yêu cầu bác sĩ thông báo rằng anh đã chết, để cô có thể sống một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải sống cùng một tên phế vật như anh.
Uyển Đình ngồi nghe mà tức không chịu được.

Cô đứng chống hông, tay vò đầu vì tức giận.

Cô ban cho anh một cái liếc sắc lẹm.
- Anh nghĩ tôi là một con đàn bà xấu xa và đê tiện đến thế sao?
- K… Không.
Vũ Phong lắp bắp, Uyển Đình hỏi dồn dập.
- Anh muốn tôi phải khóc đến chết anh mới vừa lòng chứ gì?
- Không phải.
- Vậy anh muốn tôi chết vì trò lừa quái quỷ của anh?
- Không đâu em à…

- Ý anh không phải là thế, em nghe anh nói đã…
- À tôi hiểu rồi, vậy ra là anh muốn lừa tôi để rồi bỏ trốn quen đứa nào khác đúng không?
- Không, em hiểu lầm anh rồi?
- Vậy bây giờ còn muốn bỏ tôi mà đi nữa không?
- Không… ủa?
Vũ Phong đang nói theo bản năng thì phải khựng lại khi nghe câu hỏi này.

Anh nhìn cô mà nhíu mày, ý cô là gì? Uyển Đình thở dài rồi nhìn anh, khóe môi cô nở một nụ cười nhẹ nhàng làm cho con tim Vũ Phong phải đập mạnh.

Hình như có gì đó hơi sai, anh tưởng cô sẽ đuổi đánh anh như khi trước chứ? Ai ngờ không phải sao?
- Em sẽ chăm sóc cho anh, anh chỉ cần biết vậy là được rồi.
Cô nói với giọng đanh đá.

Lúc này hai đứa nhỏ từ đâu xuất hiện, bọn nó cũng mới biết chuyện này vì chẳng có ai hé môi cho tụi nó biết.

Thằng Thiên thì chạy lại nhảy lên đùi bố nó mà hôn tới tấp, còn Hạ Ngưng, ban đầu con bé khóc dữ lắm, nhưng bây giờ khi thấy bố nó vẫn còn sống thì nó lại trưng ra bộ mặt bất cần đời như cũ.

Nó đi lại đòi Uyển Đình bế, cô mỉm cười bế nó lên, hôn lên má con bé một cái rồi hỏi:
- Hạ Ngưng à, ba của con hư quá nhỉ?
- Đúng vậy, ba còn hư hơn anh hai.
Hạ Ngưng lạnh lùng nói làm cho Uyển Đình mỉm cười.

Vũ Phong mặc dù có chút lo lắng cho cuộc sống sau này cho Uyển Đình, nhưng anh cũng không thể nào sống thiếu cô được vậy nên… anh đành nghe theo cô vậy.
Minh Hoàng đứng bên kia cùng với đám bạn của Uyển Đình, cậu ấy mừng rớt nước mắt đứng vỗ tay lia lịa, đứa nào cũng thế.

Minh Hoàng hô lên.

- Bravo, vui vẻ cả làng, như thế ngay từ đầu có phải đỡ mệt hơn không? Làm tôi phải chạy loạn xạ khắp cả lên chỉ vì hai người.
Gia Kỳ đứng bên cạnh lau nước mắt cho Minh Hoàng.

Tư Niên cùng Lan Chu cũng vui vẻ hò hét.

Đột nhiên Tư Niên liếc nhìn về phía cửa, nó thấy hình bóng ai đó rời đi, nó đi ra nhìn theo thì thấy Tuấn Lãng.
Tuấn Lãng sau khi nhìn thấy cảnh hạnh phúc đó của hai người thì anh mỉm cười nhạt nhẽo.


Vậy là được rồi, cuối cùng cô cũng có thể sống hạnh phúc.

Hùng đi lại nói với anh.
- Vé máy bay đã đặt rồi, chút nữa chúng ta đi luôn.

Tôi muốn hỏi anh một lần cuối, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?
Hùng lo lắng cho Tuấn Lãng, nhưng lúc này anh chỉ thở dài một hơi sầu đời rồi nhìn lên bầu trời xanh, anh nói:
- Cô ấy hạnh phúc như vậy, tôi làm gì có tư cách để chen vào, thôi cứ để mọi thứ tiếp tục như vậy đi.

Tôi ra nước ngoài, không gặp nhau lòng sẽ không đau.
Nói xong anh đi vào xe, Hùng nhìn về phía nhà thờ lần cuối rồi cũng vào trong xe, chiếc xe rời đi rồi khuất bóng dần.
Tư Niên vẫn nhìn theo, chắc chắn nó sẽ gặp lại anh, nhất định!
Một Lục Tuấn Lãng ấm áp bất chấp chịu đau đớn để giữ gìn hạnh phúc cho người yêu, rồi may mắn sẽ mỉm cười với anh.
Một Lưu Dương vì yêu mà bất chấp mọi thứ kể cả nhân tính của mình, cuối cùng lại mất mạng.

Một Diệp Cẩn Mai chỉ vì yêu sai người mà kết cục phải ngồi tù chung thân sám hối tội lỗi của mình.

Bà Tô vì quá nhớ nhung đứa cháu đã chết cuối cùng đã tiếp tay cho kẻ xấu, kết cục của bà ta là chết vì bệnh tuổi già.

Một Nhã Tịnh chỉ vì ghen tị mà phải nhận lấy kết thảm khốc, cả Lâm Mỹ Liên chỉ vì những điều dại dột cô ta gây ra mà đã đẩy gia đình vào chỗ phá sản, cuối cùng cô ta đã phải tự tử.
Trần Uyển Đình từ một cô gái ngây thơ trở nên lạnh lùng và đầy thủ đoạn, cuối cùng cái giá cô phải trả chính là đứa con nhỏ bị bệnh tim, và mất đi chính mình.

Mặc Vũ Phong từ một chàng trai hiền lành trở nên vô tâm tàn nhẫn, cái giá của anh là bốn năm dằn vặt và mất khả năng đi lại.
Nhưng cuối cùng, kẻ xấu phải trả giá, kẻ tốt được hưởng những trái ngọt mà họ đã phải khổ sở suốt bao năm trời để giành lấy.

Một cái kết viên mãn và công bằng.
Vũ Phong lúc này ôm Uyển Đình vào lòng, cô cúi người xuống ôm anh.

Cho dù anh có bị gì đi chăng nữa, thì cô vẫn thế, cô vẫn sẽ yêu anh như cách đã đã từng yêu.

Vũ Phong lẩm bẩm vào tai cô đầy âu yếm, rồi anh hôn cô.
- Cảm ơn em nhiều lắm, em yêu!
-END-.




Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác Truyện Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác Story Chương 127: Cảm Ơn Em Nhiều Lắm Em Yêu! End
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...