Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa
Chương 82: C82: Chương 82
Có Giang Tứ và Bạc Hoài đích thân giám sát, Quan tài quỷ dù không muốn khuất phục cũng không được, nó phải hấp thụ hết tất cả quỷ trong quan tài ngay tại chỗ.
Trong lúc chờ Quan tài quỷ tiêu hóa xong hết tất cả quỷ, lúc này Giang Tứ mới có thời gian quan sát xung quanh, cậu không thể tưởng tượng được, trên mặt đất khắp nơi đều là Linh quặng, cậu chạy đến bên cạnh miệng núi, duỗi đầu nhìn khắp nơi, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mỏ Linh quặng, vô cùng hiếm lạ.
Quay đầu lại chạy về chỗ Bạc Hoài, muốn hỏi xem những Linh quặng này là mang cấp bậc gì, mới vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy bóng hình người mẹ quỷ đứng phía sau, bà vẫn vô tri vô giác với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn sẽ di chuyển theo Giang Tứ.
Bạc Hoài nhìn thấy một màn như vậy cũng rất ngạc nhiên, quỷ Trang Nhàn từ khi xuất hiện vẫn không hề nhúc nhích, nhưng lúc Giang Tứ chạy đến bên miệng núi thì bà sẽ di chuyển theo, trạng thái này của bà rõ ràng không phải là không có ý thức, mà là một sự bảo vệ gần như là theo bản năng, cho dù bản thân có biến thành quỷ thì bà vẫn muốn bảo vệ con mình như cũ.
Để kiểm tra xem có phải người mẹ quỷ thực sự đi theo cậu hay không, Giang Tứ lại đi đến một nơi khác, người mẹ quỷ quả nhiên cũng đi theo cậu.
Giang Tứ vô cùng kích động, hốc mắt lại bắt đầu lên men một lần nữa, "Mẹ ơi, có phải mẹ vẫn còn nhớ con không? Mẹ nhận ra con có phải không?"
Giang Tứ chạy một vòng quanh miệng núi, nhìn người mẹ quỷ vẫn luôn theo sát cậu, Giang Tứ vừa muốn khóc vừa muốn cười, "Bạc Hoài, anh có nhìn thấy không? Mẹ của em biết em đó, bà ấy vẫn luôn đi theo em! Bà ấy nhận ra em!"
Loại tình huống này cũng là lần đầu Bạc Hoài nhìn thấy, từ khi quỷ Trang Nhàn xuất hiện, hắn đã quan sát, quỷ Trang Nhàn dường như không hề có tính công kích, cho dù bà có nhận ra Giang Tứ thì cũng không tấn công Giang Tứ, nhưng Bạc Hoài là người ngoài thì bà ấy cũng trực tiếp phớt lờ, hoàn toàn không có ý định tấn công họ, điều này khiến hắn yên tâm rất nhiều.
"Tôi thấy rồi, em cẩn thận một chút, khắp nơi đều là đá vụn, đừng để bị ngã......" Bạc Hoài còn chưa nói xong, chân Giang Tứ đã vấp phải khe hở linh quặng rồi ngã xuống, mông va chạm với linh quặng, khiến cậu phải rít lên vì đau.
Bạc Hoài đi tới, giúp cậu rút chân ra, xắn ống quần lên nhìn thoáng qua, cẳng chân trắng như tuyết của cậu không có một vết xước nào, lúc này mới kéo người ra khỏi mỏ linh quặng.
Giang Tứ liếc nhìn người mẹ quỷ của cậu hết lần này đến lần khác, vừa vui vẻ lại vừa khó chịu, hốc mắt vẫn luôn phiếm hồng.
Nhìn Linh quặng rải rác khắp nơi trên mặt đất, cậu lại cười rộ lên, "Thật nhiều Linh quặng quá đi! Cuối cùng chúng ta cũng có Linh quặng của chính mình rồi, không cần phải nhìn sắc mặt của nước khác và mua vào với giá cao nữa, chúng ta muốn bao nhiêu là có thể khai thác bấy nhiêu!"
Mọi chuyện liên tiếp xảy ra, Bạc Hoài vẫn chưa tiêu hóa được tin tức về mỏ Linh quặng này, hắn cũng không nghĩ đến việc sẽ tìm thấy mỏ Linh quặng trong Quỷ Dị Tràng này, Quỷ Dị Tràng Nguy Thành đã mở ra không có Linh quặng, Linh quặng mà bọn họ dùng đều là mua bằng giá cao từ nước ngoài, Linh quặng này vẫn luôn là vật phẩm vô cùng khan hiếm, mỏ Linh quặng ở đảo Kha Lan của Quỷ Dị Tràng kia cho đến nay vẫn không ai dám đi vào khám phá, những Linh Giả đi vào chỉ dám đào Linh quặng ở phía xa rồi lập tức bỏ chạy, nếu như chạy chậm thì họ sẽ bị con quỷ trấn áp ở đó tiêu diệt.
Bọn họ đối với mỏ Linh quặng vừa yêu lại vừa hận, yêu là bởi vì tác dụng của Linh quặng thật sự rất lớn, hận là vì mỏ Linh quặng phần lớn đều được một con quỷ cường đại trấn áp, mà mỏ Linh quặng bọn họ phát hiện ra này có giá trị quá lớn, điều này tương đương với việc như có một khu mỏ từ trên trời rơi xuống, mà con quỷ cường đại kia không biết còn sống hay đã chết, cho dù không chết thì cũng có thể đã chạy trốn rồi.
Nghĩ đến đây, Bạc Hoài lại không khỏi nhìn về phía Giang Tứ.
Giang Tứ ghé vào miệng núi, tò mò nhìn khắp nơi bên trong, "Ngọn núi này sao lại thành ra như vậy? Là các anh làm à? Có phải ở đây cũng có một con quỷ mạnh trấn áp không? Các anh đã đánh nhau rồi sao?"
Bạc Hoài: "......"
Giang Tứ không nghe được câu trả lời, kỳ quái nhìn hắn, "Anh sao vậy?"
Bạc Hoài: "Không sao cả, nơi này quả thực có một con quỷ mạnh trấn áp, nó tự mình phá vỡ mỏ Linh quặng rồi lao ra, có khả năng đã chạy thoát rồi."
Giang Tứ lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, "Nó sẽ không quay lại đúng không? Chúng ta có khả năng không phải là đối thủ của nó, vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn."
Bạc Hoài: "...... Được."
Giang Tứ thúc giục Quan tài quỷ đẩy nhanh tốc độ lên, giờ phút này Quan tài quỷ đã tự bế, nó biết rõ Giang Tứ đang trong trạng thái đứt phim, nó hạ quyết tâm không nhắc nhở, khiến cho cậu tự biến mình thành đồ ngốc đi!
Chờ Quan tài quỷ hấp thu xong hết, Giang Tứ lại cảnh cao một phen, Quan tài quỷ không được phép đụng vào người bà nội này, nếu không thì Quan tài quỷ cứ xác định là hồn lìa khỏi xác đi.
Quan tài quỷ nghẹn khuất nghe theo, đưa bà nội vào trong quan tài, nắp quan tài đóng lại, rồi bị Giang Tứ hấp thu vào cánh tay trái.
Trước khi rời đi, hai người cố gắng nhặt càng nhiều Linh quặng cao đẳng càng tốt, những Linh quặng cao đẳng này đều được phun ra từ bên trong, chất lượng rất tốt, tiếc là không gian trong ba lô của hai người có hạn, không thể chứa được bao nhiêu.
Ánh mắt Giang Tứ đột nhiên sáng lên, "Không gian của Quan tài quỷ không nhỏ chút nào, anh cảm thấy chúng ta có thể cho vào đó một ít Linh quặng không?"
Không đợi Bạc Hoài trả lời, khung thoại của Quan tài quỷ đã b ắn ra.
Quan tài quỷ: Tui nghĩ là cậu muốn bà nội cùng đi chết với tui đó!
Giang Tứ tiếc nuối lắc đầu, nhìn Quan tài quỷ kích động như vậy, hẳn là thực sự không được rồi.
Thật sự Bạc Hoài cũng không dám chắc chắn rằng con quỷ trấn áp mỏ Linh quặng cùng với Cây Bách Quỷ có thực sự liên quan đến Giang Tứ không, hắn nói: "Nếu Quan tài quỷ vẫn luôn đi theo em, hẳn là biết một chút chuyện."
Giang Tứ thiếu chút nữa đã quên mất việc Quan tài quỷ là "Nhân chứng", cậu hỏi Quan tài quỷ: "Mày có biết chuyện sau khi tao mất ý thức không?"
Quan tài quỷ: Biết.
Giang Tứ có chút khẩn trương, "Tao, tao sau đó đã làm gì?"
Quan tài quỷ: Cậu nghĩ cậu có thể làm gì? Sau khi xử lý Cỏ Quỷ Tuyến khổng lồ thì đã ngã xuống, tui thấy cậu không tỉnh lại thì nghĩ cậu tiêu đời rồi, cho nên mới nuốt chửng cậu.
Giang Tứ: "......"
Nếu như Quan tài quỷ có mắt, hẳn là lúc này đã trợn ngược lên trời rồi.
Giang Tứ có chút nghi ngờ, "Vậy...... Vậy tại sao mày lại chạy đến mỏ Linh quặng?"
Quan tài quỷ: Ở đây quá trời quỷ khí luôn, tui lặng lẽ mò qua nhặt của hời, nhặt được không bao lâu thì bị năng lượng quỷ dị kia quật tới mỏ Linh quặng! Cậu cho rằng tui muốn à? Mỏ Linh quặng là cái nơi mà Quỷ Khí tụi tui có thể mò tới sao? Tui lập tức trốn thoát, kết quả xui ơi là xui, gặp phải anh chàng này!
Giang Tứ phớt lờ oán niệm của Quan tài quỷ, thuật lại câu trả lời của nó với Bạc Hoài, hai người đều cảm thấy với tính khí thất thường như chó con của Quan tài quỷ, chắc chắn là nó đã nhặt được rất nhiều của hời, sau khi Giang Tứ xử lý Cỏ Quỷ Tuyến khổng lồ rồi lâm vào hôn mê, bị Quan tài quỷ thu thập tàn tích, không phải là không có khả năng.
Giang Tứ đã chính miệng thừa nhận là cậu gi ết chết phu nhân Linh Minh, Bạc Hoài chưa nhìn thấy Cỏ Quỷ Tuyến khổng lồ mạnh đến mức nào, nhưng từ những dấu vết thiệt hại ở hiện trường, thực lực của nó hẳn là cao hơn phu nhân Linh Minh rất nhiều, khi Giang Tứ đối phó với phu nhân Linh Minh cũng đã bị thương, cho nên khả năng rơi vào trạng thái hôn mê khi tiêu diệt Cỏ Quỷ Tuyến là rất lớn, Quan tài quỷ quả thực cũng đã xuất hiện, có vết lõm của nó ngay tại hiện trường.
Nếu không phải là Giang Tứ, như vậy rất có thể ở Quỷ Dị Tràng này còn ẩn chứa rất nhiều con quỷ đáng sợ, có thể nhẹ nhàng giải quyết con quỷ trấn áp mỏ Linh quặng và Cây Bách Quỷ, con quỷ này mạnh đến mức nào, rất khó mà tưởng tượng.
Bạc Hoài rất lo lắng cho tình huống hiện tại của Giang Tứ, "Bây giờ em cảm thấy như thế nào? Có thấy đau chỗ nào không?"
Giang Tứ cẩn thận cảm nhận một chút, "Không có chỗ nào đau nhức cụ thể, chính là...... Cả người đều rất đau nhức, có hơi vô lực."
Bạc Hoài: "Có thể đi được không?"
Giang Tứ muốn nói cậu đã chạy bao nhiêu vòng rồi, sao có thể không đi được chứ, nhưng lời nói đến bên miệng thì dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Nếu như em không đi được thì sao?"
Bạc Hoài khẽ cười một tiếng, "Nếu như em không thể đi, thì tôi cõng em về."
Giang Tứ: "......"
Bạc Hoài cười nhắc nhở, "Em đi sai hướng rồi."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ xấu hổ quay lại, nhìn thấy nụ cười trên mặt Bạc Hoài, mặt cậu càng nóng hơn.
Bạc Hoài đưa tay về phía cậu, Giang Tứ không được tự nhiên nắm lấy, mở Linh Vực ra, mang theo cậu nhanh chóng rời đi.
Quan tài quỷ thấy mình đã báo thù thành công, trong lòng nó cảm thấy cân bằng hơn một chút, dám khi dễ Quan Quan, Quan Quan khiến cho các ngươi vĩnh viễn không biết được chân tướng! Cho các ngươi ngu cả đời luôn đi! Hừ!
Khi nó nhìn thấy Giang Tứ khuynh đảo Cây Bách Quỷ, cả người nó đã bị sốc đến nơi rồi! Cây Bách Quỷ chính là con quỷ có giá trị quỷ dị cao tới 80.000 điểm, rốt cuộc là cấp bậc quỷ dị nào mới có thể đạt đến mức này chứ?!
Giang Tứ đột nhiên có một cảm giác gấp gáp, cậu không thể tiếp tục ở trong Quỷ Dị Tràng này nữa, quá nguy hiểm, có thể đánh bại cả Cây Bách Quỷ và con quỷ trấn áp mỏ Linh quặng, muốn đánh bại bọn họ sẽ dễ như trở bàn tay, vẫn là nên rời đi càng sớm càng tốt!
Ba linh hồn thú cưng đã chờ đợi rất lâu, khi nhìn thấy Giang Tứ trở về, tất cả đều hưng phấn nhảy lên, được Giang Tứ ôm ấp xoa xoa một hồi, rồi mới để chúng nó trở về Cỏ Linh Minh nghỉ ngơi.
Nhìn thấy hai người trở về, ba người Kinh Ngôn Phong lập tức chào đón, hỏi Giang Tứ đã đi đâu, sao lại đi lâu như vậy?
Giang Tứ có thể nói chuyện thản nhiên với Bạc Hoài, nhưng đối với người khác lại không được, "Tôi......"
Bạc Hoài: "Khi chúng ta đối phó với Quái vật May Vá và Bối Thân Quỷ Hà Tu, em ấy đã đuổi theo một con quỷ khác, sau khi tiêu diệt con quỷ đó bởi vì tiêu hao quá nhiều năng lượng nên rơi vào trạng thái hôn mê, bị Quan tài quỷ nhân lúc có lỗ hổng này mà nuốt xuống, Quan tài quỷ vẫn luôn lẩn trốn, bị tôi bắt lấy rồi cứu Giang Tứ dưới đáy quan tài ra."
Quan tài quỷ:......
Anh đúng là còn giỏi nói xạo hơn cả tui!
Bạc Hoài cũng không phải là hoàn toàn nói xạo, chỉnh là tỉnh lược đi một số điều ít quan trọng, hắn cũng không muốn người khác biết được tình huống của Giang Tứ.
Giang Tứ chăm chú nhìn hắn, khi cậu nói với Bạc Hoài những chuyện này, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Bạc Hoài báo cáo chuyện của cậu, nếu như xã hội loài người không thể chấp nhận cậu, cậu sẽ mang theo mẹ đến sinh sống ở nơi biên giới......
Cậu đã mong chờ Bạc Hoài sẽ giúp cậu giấu giếm, sẽ đứng về phía cậu, hiện tại những gì cậu mong chờ đã diễn ra trước mắt, Giang Tứ cảm thấy trái tim được lấp đầy của mình sắp tràn ra rồi, cậu cảm thấy rất vui vẻ, ánh mắt nhìn Bạc Hoài tràn đầy nóng bỏng và vui sướng.
Ba người Kinh Ngôn Phong vừa nhìn thấy ánh mắt này thì đều hiểu, nếu như không phải là vô cùng vô cùng thích người ta, thì sẽ không toát ra ánh mắt nhiệt tình như thế.
Cả ba người đều cảm thấy may mắn thay cho Giang Tứ, may mắn đã được Bạc Hoài bắt gặp, nếu không Giang Tứ đã gặp nguy hiểm, Quỷ Khí đặc biệt tuy mạnh, nhưng quả thực cũng rất nguy hiểm, đừng tưởng rằng đã là chủ nhân của nó thì có thể an gối vô ưu, nếu chủ nhân có điểm yếu thì sẽ bị Quỷ Khí phản phệ.
Bạc Hoài nói với bọn họ về con quỷ mạnh dưới chân núi và mỏ Linh quặng đã phát hiện được, Giang Tứ đứng ở bên cạnh không nói một lời, tầm mắt của cậu vẫn luôn dán chặt vào người Bạc Hoài.
Con quỷ trấn áp mỏ Linh quặng mạnh đến mức nào, Bạc Hoài đã tự mình trải nghiệm, nếu như không phải tập thể kẻ phỏng chế Giang Tứ làm phản, Bạc Hoài muốn sống sót rời đi là điều rất khó khăn, thực lực và năng lực của con quỷ đó đều rất mạnh.
Bạc Hoài tiêu hao lớn nhất, giá trị tinh thần gần như đã chạm đáy, nếu như tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ tăng thêm độ nguy hiểm, hắn và Giang Tứ một đường tới đây, không có nhìn thấy một con quỷ nào, toàn bộ Quỷ Dị Tràng đều an tĩnh đáng sợ, Bạc Hoài quyết định lần thăm dò này tới đây trước, thu hoạch không nhỏ, nhưng đồ vật có thể mang về lại không nhiều lắm.
Linh quặng cao đẳng mà Bạc Hoài và Giang Tứ mang đến đây, năm người chia ra, lúc gần đi bọn họ muốn mang một đoạn Cây Bách Quỷ trở về, không thể quá lớn cũng không thể quá nặng, bằng không sẽ không mang theo được, ba người bọn họ cùng đi chặt Cây Bách Quỷ.
Bạc Hoài đi về phía Giang Tứ.
Giang Tứ nhìn chằm chằm vào hắn, như là có rất nhiều lời muốn hỏi.
Bạc Hoài: "Em muốn hỏi cái gì?"
Giang Tứ liếc nhìn ba người đang chặt cây ở phía xa xa, "Anh...... Tại sao lại che giấu giúp em?"
Bạc Hoài nhướn mày nhìn cậu, "Tôi che giấu cái gì?"
Giang Tứ: "Thì, thì có lẽ em không phải là......"
Bạc Hoài ngắt lời cậu, "Tôi hỏi em, em có tổn hại lợi ích của quốc gia không?"
Giang Tứ lắc đầu, ai mà không mong điều tốt nhất cho nước mình, ai sẽ ngốc đến mức đi tổn hại lợi ích của nước mình chứ, đối với Giang Tứ, việc tổn hại lợi ích nước nhà là không có khả năng, tất cả những gì mà cậu nghĩ đến là mang lợi ích nhà người khác đến cho nhà mình.
Bạc Hoài tiếp tục nói: "Em đã bao giờ làm điều gì có hại cho xã hội chưa?"
Giang Tứ vẫn lắc đầu, "Thật không dám giấu giếm, em là thanh niên dũng cảm hăng hái làm việc nghĩa."
Bạc Hoài không khỏi bật cười, "Vậy em đã phản bội nhân loại chưa?"
Giang Tứ hỏi lại: "Em nên đứng ở đâu để phản bội nhân loại đây? Phải cho em một chỗ đứng đã chứ."
Là quỷ sao? Vậy thì thật xin lỗi, số quỷ mà cậu giết có hơi bị nhiều đó.
Bạc Hoài nói: "Nếu như em không tổn hại đến lợi ích quốc gia, không làm điều gì có hại cho xã hội, cũng không có phản bội nhân loại, em có năng lực, em cũng không đứng ngoài cuộc, em dùng năng lực của mình để cứu trợ dân chúng, giải quyết những sự kiện quỷ dị, giúp nước Đại Triều duy trì một xã hội hòa bình và ổn định, như vậy còn gì để nói nữa? Bí mật của em không liên quan gì đến người khác, chỉ cần quan điểm của em không lầm lỗi gì, thì không có gì phải sợ hãi hay là lo lắng hết."
Giang Tứ im lặng, đôi mắt sáng ngời không chớp, mí mắt cụp xuống, lộ ra biểu tình giống như Pyke.
Bạc Hoài bị biểu tình của cậu chọc cười, "Tại sao lại lộ ra biểu tình của Pyke với tôi chứ? Là tôi đã nói sai gì rồi sao?"
Giang Tứ: "Anh đối với em rất tốt, chỉ là vì em hữu dụng thôi sao?"
Linh Giả hữu dụng có rất nhiều, Giang Tứ cậu hẳn chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nụ cười trên mặt Bạc Hoài nhạt đi, "Không phải, tôi đối tốt với em chỉ vì em là Giang Tứ, tôi muốn đối tốt với em."
Giang Tứ cảm giác mình đã được dỗ dành, biểu tình Pyke không thể duy trì được, một lần nữa lộ ra nụ cười tươi.
"Hai người các anh đủ rồi đấy, mau qua đây hỗ trợ cái coi, Cây Bách Quỷ này quả thực còn cứng hơn cả sắt, chúng tôi căn bản không thể chặt được!" Thanh âm của Kinh Ngôn Phong truyền đến.
Bạc Hoài cầm trường kiếm đi tới, giơ kiếm trong tay lên, chặt một đoạn Cây Bách Quỷ trên cành, Kinh Ngôn Phong và Úc Hành nâng lên một chút, trọng lượng không nhẹ, gọi Giang Tứ đến đây thử xem có thể mang về được không.
Lần này đồ vật mà họ muốn mang về quá nhiều, thậm chí cũng không có thời gian đi đào Cỏ Linh Minh, ở trong Quỷ Dị Tràng cất giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm, mọi người không dám ở lâu, vẫn là rời đi sớm thì tốt hơn.
Trong phòng giám sát của căn cứ, mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình.
Mấy ngày nay Bạch Ngộ một tấc cũng không rời, vẫn luôn canh giữ ở phòng điều khiển, Bạc Hoài giao Giang Tứ cho hắn bảo vệ, hắn nhất định phải để mắt tới cậu, người khác ai cũng có thể tiêm dịch dinh dưỡng, chỉ có Giang Tứ là không được, theo số ngày ngày càng tăng lên, nhân viên y tế đều rất lo lắng cho tình huống của Giang Tứ, vài lần muốn tiêm dịch dinh dưỡng cho Giang Tứ nhưng đều bị Bạch Ngộ ngăn cản
Phó cục trưởng Đường cũng lo lắng thân thể của Giang Tứ sẽ không chịu nổi, hỏi thăm mấy lần, Bạch Ngộ cũng chỉ nói vì nguyên nhân thể chất, Giang Tứ không thể tiêm dịch dinh dưỡng, hơn nữa đây cũng là yêu cầu của chính Giang Tứ, bọn họ phải tôn trọng mong muốn của Giang Tứ.
Khi bọn họ cho rằng, hôm nay năm người họ sẽ không tỉnh lại, thì đột nhiên một thân gỗ xuất hiện từ không trung, rơi xuống đất khiến cho toàn bộ căn cứ rung chuyển!
Người trong phòng giám sát hoảng sợ, lại nhìn vào màn hình giám sát, năm người đã tỉnh, nhân viên công tác lập tức liên hệ Phó cục trưởng Đường.
Lúc Phó cục trưởng Đường vội vàng chạy tới thì năm người đã tỉnh lại, nhân viên y tế đang vây xung quanh bọn họ, nằm quá lâu, trong lúc nhất thời bọn họ không thể đứng dậy được, ai nấy đều hoa mắt chóng mặt, nằm trên sô pha nghỉ ngơi thư giãn.
Phó cục trưởng Đường hỏi thăm vài câu, biết được không có ai bị thương, tình huống khá hơn nhiều so với lần trước, lúc này mới có tâm tư xem khúc gỗ ngắn ngủn kia, "Đây là...... Cây Bách Quỷ sao?"
Nhận được đáp án khẳng định, Phó cục trưởng Đường vô cùng bất ngờ, "To như vậy à?"
Đoạn Cây Bách Quỷ có đường kính gần 60cm, trong mắt Phó cục trưởng Đường đã vô cùng to.
Năm người còn đang thư giãn: "......"
Kinh Ngôn Phong ho nhẹ một tiếng, "Đây thực ra chỉ là một nhánh gần cuối của cây mà thôi, Cây Bách Quỷ thực sự vô cùng lớn, không thể hoàn toàn mang nó về được, chỉ có thể chặt một đoạn rồi mang về."
Mọi người trong phòng kim loại: "......"
Này, này mẹ nó sao mà to dữ vậy!!!
Phó cục trưởng Đường vừa khiếp sợ vừa kích động, đây chính là nguyên liệu chế tác Rương phong ấn quỷ đó, bọn họ cơ bản đều là dùng chúng từ đời thứ hai, họ phá hủy bàn ghế hay cửa sổ bên trong Quỷ Dị Tràng rồi cải tạo thành Rương phong ấn quỷ, bằng không thì cũng không có cách nào, Quỷ Dị Tràng Nguy Thành căn bản không có Cây Bách Quỷ, bọn họ căn bản không biết Cây Bách Quỷ trông như thế nào, trực tiếp có được một Cây Bách Quỷ thực sự là trải nghiệm chưa bao giờ có!
Phó cục trưởng Đường liên tục nói "Tốt", một đoạn Cây Bách Quỷ không giấu được, thanh trường kiếm mà Bạc Hoài mang về cũng không giấu được, những người trong phòng kim loại đều thấy, còn về phần những thứ khác thì họ không lấy ra, Phó cục trưởng Đường cũng không hỏi, chờ bọn họ ổn định xong mở họp rồi lại nói.
Thời gian đi vào lần này dài hơn, gánh nặng của cơ thể nặng hơn, cần nhiều thời gian hơn để điều chỉnh rồi mới có thể tham gia cuộc họp.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Giang Tứ dù nói gì cũng không muốn tham gia, những gì cậu biết thì Bạc Hoài đều biết, Bạc Hoài đi là được, cậu có đi hay không cũng không sao cả, đồ vật mà cậu muốn cũng đã nói với Phó cục trưởng Đường rồi.
Lần trước khi rời khỏi Quỷ Dị Tràng chưa được biết đến kia, Giang Tứ chỉ cần Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung, không muốn món đồ nào khác, vì bồi thường cho cậu, Phó cục trưởng Đường khen thưởng cho cậu 3 viên Linh Nguyên, lần này đồ vật mà bọn họ mang về càng nhiều hơn, đồ vật mà Giang Tứ muốn cũng tăng lên, cậu muốn có sáu chiếc hộp gỗ nhỏ đựng Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung, đây là thù lao cho chuyến đi lần này của cậu.
Mọi thứ mà Bạc Hoài và những người khác mang về đều phải nộp lên trên, bởi vì bọn họ là người tham gia, có thể trao đổi những gì họ muốn với người khác trước, Giang Tứ nói với Bạc Hoài dù như thế nào cũng phải trao đổi được thanh trường kiếm. Món trường kiếm Linh Khí này hữu dụng bao nhiêu, Bạc Hoài rất rõ ràng, hắn cũng không cho Giang Tứ một câu trả lời chắc chắn, chỉ nói là sẽ cố gắng, trước mắt còn không biết tiêu chuẩn để đổi, Bạc Hoài cũng không dám khẳng định bản thân mình có thể đổi được.
Trong khi những người khác tham gia cuộc họp, Giang Tứ ở lại trong ký túc xá tạm thời để vẽ tranh, cậu nóng lòng muốn thử đề nghị của Bạc Hoài, cậu đã chuẩn bị Cỏ Linh Minh và Cát Thải Nhung, rồi tìm hình toàn thân của mẹ trên điện thoại.
Lúc khởi động điện thoại lên, lại có mấy cuộc gọi nhỡ, còn nhận được tin nhắn, Giang Tứ không có thời gian để kiểm tra, hiện tại toàn bộ tâm tư của cậu đều tập trung vào việc vẽ mẹ mình.
Giang Tứ vô cùng khẩn trương, cậu hít sâu nhiều lần rồi mới chiếu theo bức ảnh hạ bút xuống, cậu làm theo các bước vẽ linh hồn thú cưng, trước tiên dùng những đường cong phác họa ra hình dáng đại khái, sau đó từng bước thâm nhập, cuối cùng khắc hoạ chi tiết......
Khi vẽ được một nửa là Giang Tứ chợt nhận ra có gì đó không ổn, giá trị tinh thần của cậu căn bản không thể truyền vào những đường nét đang vẽ, cảm giác này hoàn toàn khác với khi vẽ linh hồn thú cưng, cậu giống như là đang vẽ một bức tranh bình thường, không có một chút linh lượng phản ứng.
Giang Tứ muốn ngừng bút, nhưng tấm Cỏ Linh Minh này đã vẽ được một nửa, cho dù có ngừng vẽ thì cũng bỏ đi, cậu chỉ có thể cắn răng tiếp tục về, cho đến khi bức tranh toàn thân của mẹ được vẽ hoàn toàn, mãi cho đến nét bút cuối cùng, những đường đen trắng vẫn là những đường đen trắng đó, không có xu hướng chuyển sang màu sắc rực rỡ chút nào.
- ------------------------------------------------
Editor: Không biết ngáo ngáo sao mà tự dưng lại đổi xưng hô của Giang Tứ trong chương này thành anh - em luôn, chẳng biết có ổn không đây.
Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa