Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa
Chương 36: Chương 36
Giang Tứ th ở dốc dữ dội, cậu biết Giang Tư Lâm đã chết, cậu nhìn Giang Tư Lâm bị ác quỷ Hà Vĩnh Bỉnh gi3t chết.
Trong lòng cậu tràn đầy hận ý, nhìn thấy Giang Tư Lâm chết như vậy cũng không cảm thấy thống khoái, ngược lại càng cảm thấy áp lực bi ai, cậu không biết vì sao một người lại có thể thù địch với chính gia đình của mình như vậy, nếu Giang Tư Lâm không nhiều lần có ý niệm giết người thì sẽ không có khả năng kích phát Quỷ Ăn Mạng để thu hoạch mạng người!
Đó đều là những người thân nhất của ông ta! Rốt cuộc ông ta hận họ đến mức nào mới có thể dùng phương thức ác độc như thế để kết liễu sinh mệnh của họ chứ?!
Giang Tư Lâm dồn hết tất cả ác ý và chỉ trích đổ lên đầu cậu cũng chỉ để an tâm! Khi Giang Tư Lâm lần đầu tiên động sát niệm, có lẽ còn chưa rõ ràng lắm, nhưng liên tiếp chết đi nhiều người như vậy thì ông ta không có khả năng không phát hiện, chiếc vòng tay kia có bao nhiêu hạt châu thì có bấy nhiêu mạng người! Ông ta quý giá chiếc vòng đó đến như vậy, không có khả năng không biết nó đặc biệt thế nào! Ông ta biết, ông ta vẫn luôn biết! Chỉ là ông ta không muốn thừa nhận, ông ta đổ hết trách nhiệm lên trên đầu Giang Tứ, đắp nặn bản thân thành một người bị hại, tiếp tục hưởng thụ lợi ích do người chết mang tới!
Giang Tứ buông tay Bạc Hoài ra, cả người vô lực dựa vào lưng ghế, cậu nhìn người đến người đi bên ngoài cửa sổ, trên thế giới có nhiều người như vậy, nhưng lại không có ai có quan hệ họ hàng với cậu nữa, người mẹ mà cậu vẫn luôn tâm niệm đã bị Quỷ Ăn Mạng đưa đến nơi biên giới, muốn gặp lại, đoán chừng cuộc đời này sẽ hoàn toàn vô vọng, người nhà duy nhất mà cậu oán hận cũng đã chết, trên đời này, kể từ đây cũng chỉ còn một mình cậu......
Giọng nói của Giang Tứ rất nhẹ, như thể có thể bị gió thôi bay bất cứ lúc nào, "Giang Tư Lâm dùng ác niệm để giết người, con quỷ kia hình thành từ ác ý của ông ta, chỉ cần ông ta muốn ai chết thì con quỷ sẽ lấy mạng người đó, con quỷ đó vô hình trung đã lấy đi vô số mạng sống......"
"Con ác quỷ này sẽ không bỏ qua cho Giang Tư Lâm, khi bên cạnh ông ta có quỷ dị bảo vệ, ác quỷ sẽ không ra tay với ông ta, nó chỉ có thể trả thù lên trên người tôi và Giang Văn Khâm, bây giờ Giang Tư Lâm đã không còn quỷ dị bảo vệ nữa, ác quỷ chắc chắn sẽ động thủ, các anh có nhốt ông ta lại cũng vô dụng, ác quỷ báo thù sẽ không ngừng lại, ác quỷ rất gian xảo, ẩn mình đi ngay cả tôi cũng không phát hiện ra được, các anh cũng không có khả năng một ngày 24 tiếng không chớp mắt nhìn chằm chằm ông ta, ông ta chắc chắn phải chết......"
"Tôi vốn đã đoán trước ác quỷ sẽ ra tay, chỉ là không nghĩ tới ác quỷ sẽ chọn ngay lúc này, cho dù có một Linh Giả mạnh mẽ là anh ở đây, nhưng cũng không ngăn cản được mong muốn muốn báo thù của ác quỷ, tôi biết anh có thể nhẹ nhàng tiêu diệt một con ác quỷ, cho nên quyết định ngăn cản anh cứu người, quỷ muốn giết người chỉ cần một cái chớp mắt, chỉ cần có thể ngăn cản anh vài giây, Giang Tư Lâm sẽ không có khả năng sống sót......!Anh là Linh Giả, vốn nên bảo vệ dân chúng không bị quỷ dị xâm hại, tôi lại ngăn cản anh cứu người, tất cả trách nhiệm đều là của tôi, bất cứ hậu quả nào tôi cũng sẵn sàng gánh chịu."
Bạc Hoài nhìn cậu, hồi lâu cũng không mở miệng, trạng thái của Giang Tứ rất không ổn, cậu ấy dường như thờ ơ với sự sống và cái chết, có khả năng tự hại bản thân bất cứ lúc nào, cậu u ám như thế, nản lòng, không còn sức sống, căn bản không nên xuất hiện ở cái độ tuổi này của cậu, đáng lẽ cậu ấy nên tồn tại tích cực như ánh mặt trời, cậu ấy bây giờ giống như một đứa nhỏ bị lạc đường, không biết mình nên đi về đâu, cũng không biết tiếp tục đi sẽ có ý nghĩa gì.
"Giang Tứ, giá trị của cậu cao hơn Giang Tư Lâm rất nhiều."
Giang Tứ sửng sốt hai giây, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.
Bạc Hoài tháo bao tay xuống, đưa tay về phía cậu, "Cho dù cậu gặp phải chuyện gì, chỉ cần cậu còn sống thì sẽ có hy vọng, nếu không biết phải đi tiếp như thé nào, không bằng hãy đi theo tôi trước đi, tôi sẽ dẫn cậu đi về phía trước, cậu có thể ngắm nhìn xung quanh, những chuyện đáng giá để cậu lưu luyến còn rất nhiều."
Giang Tứ nhìn bàn tay thon dài hữu lực kia, ánh mắt dán chặt vào cổ tay nơi ống tay áo lộ ra, ở đó có một màng da màu đen, không giống như vết bớt, ngược lại có chút giống như hình xăm màu đen, nhưng với thân phận và tính cách của Bạc Hoài, sao có thể sẽ đi xăm mình được?
Sự chú ý của Giang Tứ bị thu hút, cậu cũng đưa tay ra, làn da của họ chạm nhau, một cái khung thoại lớn xuất hiện trước mặt cậu, toàn là chữ.
Xem ta phát hiện ra cái gì nè! Một Linh Giả có được Linh Thể! Hắn ta thật ưu tú quá đi, giá trị tinh thần: 10000+, giá trị tinh thần cấp A, Linh Vực cấp A, toàn thân hắn ta từ linh huyết linh thịt linh da linh cốt đều là đồ tốt đó! Tiếc là ngươi không thể ăn, những thứ này vô cùng không tốt đối với Quỷ Thể của ngươi.
Đáng tiếc đây không phải là một Linh Thể thuần túy, mà là Linh Thể hỗn tạp, vào thời điểm khi hắn hình thành Linh Thể đã phải chịu Quỷ Diện Đằng xâm lấn, dẫn tới Linh Thể hỗn tạp, Quỷ Diện Đằng vẫn luôn sống nhờ ở trong thân thể hắn, sẽ không ngừng mạnh lên khi giá trị tinh thần của hắn tăng lên, Quỷ Diện Đằng thèm nhỏ dãi khối Linh Thể này đã lâu, chỉ chờ linh lượng của hắn mất khống chế, hoàn toàn cướp lấy khối Linh Thể này.
Quỷ Diện Đằng, một loại quỷ phức tạp và nguy hiểm, thích ăn máu thịt tươi mới, cây biến dị Quỷ Diện Đằng này rất thích máu thịt của Linh Giả, Quỷ Diện Đằng cùng sở hữu mười khuôn mặt, khi mười khuôn mặt xuất hiện cũng chính là lúc Quỷ Diện Đằng khôi phục thực lực đỉnh cao, hiện giờ Linh Thể hỗn tạp bị sống nhờ rất khó áp chế được Quỷ Diện Đằng, bây giờ hình dáng của khuôn mặt thứ mười đã xuất hiện, nếu như hắn tiếp tục tiêu hao một lượng lớn giá trị tinh thần, Quỷ Diện Đằng sẽ nhanh chóng hoàn toàn thức tỉnh, biến khối Linh Thể này thành một chất dinh dưỡng, trong cơ thể hắn trải rộng mảnh vụn Quỷ Diện Đằng, thống khổ đến mức người bình thường không ai có thể tưởng tượng được.
Con người đã không còn cách nào để tiêu diệt Quỷ Diện Đằng, có thể rút quỷ khí trong Quỷ Diện Đằng ra để Linh Thể có thể nhẹ nhàng hơn một ít, nhưng cái giá phải trả chính là Quỷ Diện Đằng sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, tương tự như hạt giống quỷ, trừ phi rút ra căn nguyên, nếu không thì cũng hóa công cốc.
Quỷ Diện Đằng, giá trị quỷ dị: 10000+, đây thật đúng là một cục thịt mỡ, trước mắt nó đang bị Linh Thể áp chế, ngươi có thể sử dụng giá trị quỷ dị của nó bất cứ lúc nào, nó là một nguồn lương thực dự trữ xa xỉ, sau này sẽ không bao giờ chịu đói, ngươi có thể ăn cơm bất kỳ lúc nào, nó không thể đánh trả, cứ thoải mái mà ăn.
Đây là lần đầu tiên Giang Tứ nhìn thấy khung thoại lảm nhảm nhiều như vậy, nhìn những con chữ này, Giang Tứ nhìn ra được sự hưng phấn của khung thoại, hưng phấn khi phát hiện Linh Thể, cũng hưng phấn thay cho cậu vì tìm được một nguồn lương thực dự trữ xa xỉ.
Ánh mắt của Giang Tứ lại không khống chế được lại rơi vào vết đen kia, kia hẳn là gương mặt quỷ đã xuất hiện, khó trách Bạc Hoài thường xuyên mang bao tay, hóa ra là vì để che giấu khuôn mặt quỷ này.
Giang Tứ khó có thể tưởng tượng, trong cơ thể chỉ toàn bụi gai dây leo là một loại cảm giác như thế nào, ngay cả khung thoại cũng dùng từ "Thống khổ" để hình dung, chắc chắn là rất đau, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạc Hoài, có vẻ như hắn hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, cơn đau này có thể đã tê liệt quá lâu, hay là đã sớm quen với loại đau đớn này, cho nên phản ứng của hắn mới có thể bình tĩnh như vậy?
Giang Tứ cảm thấy xấu hổ, nhìn hoàn cảnh của Bạc Hoài, lại nhìn về bản thân, cậu có lý do gì để không nỗ lực sống chứ? Huống chi Bạc Hoài nói cũng không sai, chỉ cần cậu còn sống sẽ còn có hy vọng, mẹ cậu quả thực đã bị con quỷ kia mang đến nơi biên giới, nhưng chỉ cần cậu không bỏ cuộc, sớm hay muộn cũng sẽ xử lý con quỷ đó rồi cứu mẹ ra!
Giang Tứ dùng sức nắm lấy tay Bạc Hoài, ầm thầm rút quỷ khí trong Quỷ Diện Đằng ra, đây chính là quỷ khí tinh khiết, mà không phải là quỷ khí sẽ suy giảm, thứ được rút ra chính là khẩu phần ăn của cậu nha! Bản thân được ăn no, còn có thể cứu mạng, căn bản không cần do dự, ăn trước mấy miếng rồi lại nói!
Ánh mắt Bạc Hoài trầm xuống, môi mím lại, hắn cảm giác được Quỷ Diện Đằng đang xao động, những dây leo trải rộng khắp người hắn đang yên lặng co lại, dây leo không cam lòng chỉ muốn cố gắng dài thêm ra, muốn chiếm lấy lãnh thổ càng nhiều càng tốt, nhưng Quỷ Diện Đằng vẫn cứ nhỏ đi như cũ......
Bạc Hoài rút tay lại, lo lắng khi mình đang đối kháng với Quỷ Diện Đằng sẽ không giữ được sức lực, làm bị thương Giang Tứ.
Lòng bàn tay Giang Tứ trống không, ăn vụng bị gián đoạn.
Quỷ Thể giải khóa 22%, trạng thái đói khát 10.5, giá trị tinh thần 110, màng biên giới 1 mảnh.
Giang Tứ kinh ngạc, trước đó không lâu giá trị tinh thần của cậu chỉ khôi phục đến 50 điểm, hiện tại đột nhiên biến thành 110, đây là có chuyện gì? Không phải là cậu trộm linh lượng của trưởng quan Bạc đó chứ?!
Sở dĩ lương thực dự trữ xa xỉ gọi là xa xỉ, chính là vì tính chất đặc biệt của nó, trước khi Quỷ Diện Đằng bị trấn áp đã từng ăn qua không ít Linh Giả, bên trong quỷ khí của nó chứa linh lượng, ăn nhiều đối với Quỷ Thể hay là tay phải Linh Giả của ngươi đều có chỗ tốt.
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "!!!!!"
Này thật đúng là xa xỉ trong xa xỉ mà!
Bạc Hoài lại mang găng tay vào, che đi khuôn mặt quỷ trên cổ tay, "Hiện tại cậu xem như là đi theo tôi, coi như là một nửa thành viên trong đội, cho dù cậu gây ra bất cứ chuyện gì, hậu quả đều sẽ do đội trưởng là tôi chịu trách nhiệm."
Bạc Hoài mở cửa ra, xuống xe xem xét.
Giang Tứ ngồi trên xe không đi xuống, cậu nhìn bóng lưng Bạc Hoài, nhìn hắn nói chuyện với người của Cục quản lý quỷ dị, sự cố ở hiện trường nhanh chóng được lập lại trật tự, thi thể Giang Tư Lâm được mang về trước, sau khi xác định không có vấn đề gì lớn, sẽ giao cho người vợ hiện tại mang về an táng.
Bạc Hoài quay lại, lái xe rời đi.
Dọc theo đường đi hắn luôn nhíu mày, luôn cảm thấy Quỷ Diện Đằng trong cơ thể có chút không thích hợp, sau khi vừa mới xao động thì hình như đột nhiên trở nên yếu ớt hơn, ngay cả dây leo xúc tu cũng trở nên ít đi, Bạc Hoài chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như vậy, ngay cả khi vừa mới rút quỷ khí xong cũng không cảm thấy thoải mái như thế, hắn không rõ Quỷ Diện Đằng bị làm sao, lo lắng xảy ra vấn đề, quyết định đưa Giang Tứ trở về trước, rồi lại cẩn thẩn kiểm tra Quỷ Diện Đằng.
Giang Tứ không biết trong lòng Bạc Hoài đang suy nghĩ gì, sau khi tạm biệt Bạc Hoài, cậu cũng không về nhà mà là đi bộ trong tiểu khu.
Hiện tại đã là chạng vạng, không ít người già dắt theo đứa nhỏ trong nhà hoặc thú cưng đi dạo trong tiểu khu, khu chung cư này có rất nhiều người lớn tuổi, không ít người già sợ cô đơn nên thích nuôi thú cưng, Giang Tứ đi dạo xung quanh, nhìn thấy có hơn chục bé chó, có một ông lão mang theo bốn con Chihuahua, bỏ vào trong xe nôi đẩy đi, xung quanh có không ít người già và trẻ nhỏ chụm lại.
Có người già nhìn thấy Giang Tứ liền chào hỏi, những người này biết đến Giang Tứ đều nhờ công của bà Dư, bà Dư không có việc gì làm thì sẽ dắt Hoa Tiêu đi tản bộ, có không ít chị em bạn già, lúc tám chuyện với nhau có những lúc nhắc đến Giang Tứ, mấy năm nay Giang Tứ luôn chỉ có một mình, bên cạnh cũng không có người thân hay bạn bè gì, các ông bà cũng rất đau lòng cho cậu.
"Tiểu Giang, mau tới đây, Tam Hoa của nhà lão Vương sắp sinh nè, con có muốn nhận một con về nuôi không? Một mình thì cô đơn lắm, trong nhà nuôi chó sẽ thêm náo nhiệt hơn đó." Một bà lão nhiệt tình rủ Giang Tứ tới xem chó.
Lão Vương chính là Vương lão đầu trong miệng của chú bảo vệ, người bạn già của ông đã qua đời hai năm trước, lúc còn sống bà ấy vô cùng thích chó, một xe Chihuahua này chính là do bà ấy một tay nuôi dưỡng, bây giờ bà ấy đã không còn nữa, Vương lão đầu tiếp tục chăm sóc.
4 con Chihuahua là tam đại đồng đường*, bối phận của Tam Hoa đang mang thai là nhỏ nhất, bụng đã rất lớn, không bao lâu nữa sẽ sinh ra, lúc này Vương lão đầu mới dùng xe nôi đẩy ra.
Nhà Vương lão đầu vốn dĩ có năm chú chó Chihuahua, con lớn tuổi nhất kia đã qua đời vào năm ngoái.
*Ba thế hệ cùng sống chung với nhau.
Vương lão đầu thở dài, "Tam Hoa sắp sinh rồi, bà già chắc cũng lo lắng nên khung ảnh lúc nào cũng rơi xuống, khiến cho lòng tôi cứ thấy không yên, chỉ hy vọng Tam Hoa có thể sinh con bình an."
Chuyện này không ít người già đều nghe nói, mỗi người có một ý kiến khác nhau, có người cảm thấy bà ấy là đang lo lắng cho Tam Hoa, lúc này mới không yên ổn, có người nghi ngờ có phải là do quỷ hay không, dù sao thì mấy ngày trước đó có người nói nhà bà Dư bị quỷ ám, những người mua nhà của bà Dư sợ tới mức không dám ở, cuối cùng là có quỷ hay không, bọn họ cũng không chắc chắn, dù sao bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, đều là nghe nói, còn đang nửa tin nửa ngờ.
Thứ xuất hiện trong nhà Vương lão đâu chắc hẳn không phải quỷ di ảnh, nếu không cũng chỉ quậy một trận mà không hại tới ai, hẳn là còn chưa tới giai đoạn hình thành quỷ.
Giang Tứ: "Con không có thời gian nuôi, nên đành từ bỏ thôi.
Vương đại gia, trong nhà ông còn hình chụp của Hoa Ma không?"
Hoa Ma chính là Chihuahua đời thứ nhất, đã qua đời.
Vương lão đầu: "Trong nhà có đó, nhưng con muốn ảnh chụp của nó làm gì?"
Giang Tứ: "Con nhìn xem xem có thể mời nó trở về để nhìn con cháu của mình không, cháu gái nó sắp sinh rồi, chắc trong lòng Hoa Ma cũng hơi lo lắng đó."
Một nhóm ông bà lão đều cười rộ lên, "Tiểu Giang nếu như thực sự có bản lĩnh này thì hãy gửi tin nhắn của tôi đến với Quyển Quyển với, nói nó hãy trở về nhìn tôi đi, tôi rất là nhớ nó."
Giang Tứ cười đồng ý, "Được, nếu như mọi người có ảnh chụp của thú cưng đã chết thì hãy mang đến cho con, con giúp mọi người gửi tin nhắn, nói không chừng sẽ gửi được tin nhắn đó, chúng nó sẽ trở về gặp mọi người."
Một nhóm người lớn tuổi cho rằng Giang Tứ là đang nói giỡn, có người thực sự về nhà lấy ảnh chụp, có người chỉ phớt lờ, không để trong lòng.
Vương lão đầu nhờ người trông coi đám chó, ông về nhà lấy ảnh.
Giang Tứ trong chốc lát đã nhận được bảy bức ảnh thú cưng, có một tấm hình của ông lão nọ mang tới, khiến Giang Tứ có hơi mờ mịt, đó là một chiếc bể nuôi cá hồng két màu đỏ rực, vô cùng xinh đẹp, chỉ là có thể thực sự vẽ ra được chú cá hồng két này không?
Quách đại gia nói: "Lão nuôi bể cá này nhiều năm lắm rồi, nhưng vừa không chú ý thì cháu trai nhà lão đã cho nguyên một hộp điểm tâm vào trong, nói là muốn cho cá ăn, chờ đến khi lão phát hiện thì một số con đã bị nghẹn chết, số còn lại cũng lần lượt chết đi, ôi đau lòng chết lão rồi."
Giang Tứ: "......"
Giang Tứ: "Con sẽ cố gắng truyền đạt nỗi tưởng niệm của ông."
Quách đại gia cười ha hả gật đầu, gần đây ông cũng nghe nói đến một số chuyện kỳ quái, có đôi lúc con trai và con dâu tan làm về nhà cũng sẽ nhắc đến một số video, nói là có người chụp được những thứ kỳ lạ, trên đời hình như thật sự có quỷ.
Cho dù là thật hay giả thì chuyện lấy ảnh chụp này cũng không tốn công bao nhiêu, Quách đại gia chỉ muốn tham gia náo nhiệt thôi.
Giang Tứ cầm mấy tấm ảnh về nhà, định đêm nay dùng nó để giết thời gian.
Cậu vẫn sử dụng bút chì màu và tập vẽ, Cát Thải Nhung đã không còn nhiều nữa, cậu cần dùng nó cho những lúc quan trọng, không thể dùng cho những linh hồn thú cưng này, đối với người thường mà nói, nó cũng đủ đối phó với những sự kiện quỷ dị thông thường, không thể PK chính diện nhưng vẫn có thể báo động trước và dắt chủ nhân chạy trốn, có linh hồn thú cưng vẫn tốt hơn là không có.
Bức hình đầu tiên Giang Tứ vẽ là bể cá hồng két, cậu cũng rất muốn biết, loại cá cảnh này có thể vẽ ra được hay không..
Có Lẽ Tôi Không Còn Là Người Nữa