Cô Gái Địa Ngục
Chương 112: C112: Trở lại trường học
Hồi lâu, sư phụ Đức Tín mới thu hồi tay và lui trở ra bên ngoài trận đồ. Chu lão tiên sinh liền vội vàng tiến lên hỏi: "Sư phụ Đức Tín, không biết cháu trai này của tôi..."
"Chu lão tiên sinh, lần này xảy ra biến cố, sự việc của Nguyên Hạo không thành." Đức Tín thở dài.
Chu lão vừa kinh vừa lo hỏi: "Thật sự không có cách nào sao?"
Đức Tín nói: "Chu lão tiên sinh đừng lo lắng, mặc dù sự việc thất bại trong gang tấc, nhưng may nhờ có thí chủ Khương Lâm kịp thời bổ cứu trận pháp, vẫn còn có cách khắc phục."
Chu lão nhìn tôi dò xét: "Cô là Khương Lâm?"
Tôi gật đầu nói: "Xin chào Chu lão tiên sinh."
Chu lão tiên sinh ôn hoà nói: "Đừng gọi khách sáo như vậy, về sau cứ gọi tôi là ông nội Chu."
Lòng tôi buông xuống một nửa, nói: "Vâng, ông nội Chu."
Chu lão lại hỏi: "Sư phụ Đức Tín, có cách nào khắc phục được không?"
Đức Tín nói: "Để trận pháp này tiếp tục nuôi dưỡng Nguyên Hạo trong một năm, lại dùng phương pháp "thất âm thất dương" đi."
Tôi nhịn không được hỏi: "Một năm này linh hồn Nguyên Hạo có cần phải ở lại trong thân xác không?"
Lời vừa nói ra, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, mặt lập tức đỏ bừng.
Đức Tín mỉm cười: "Đương nhiên không phải. Việc Nguyên Hạo rời khỏi cơ thể và gặp được nữ thí chủ là rất có lợi. Hiện tại, linh hồn của nó cần ở trong thân xác để được trận pháp nuôi dưỡng trong một tháng. Sau một tháng, nó có thể cùng nữ thí chủ gặp nhau...."
Chẳng qua là một tháng mà thôi, tôi nắm chặt tay, đừng nói là một tháng, cho dù là một năm, tôi cũng chờ.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Đức Tín nói: "Có lẽ đây là chuyện tốt, Cửu Tử Hoàn Hồn Trận chỉ có ba phần cơ hội phục sinh, nhưng ở ngoại ô phía Bắc Sơn Thành có cổ mộ xuất thế, Nếu vào được gian mộ chính và thực hiện những nghi thức cuối cùng, cơ hội thành công sẽ tăng lên rất nhiều."
Tôi không khỏi nói: "ngôi mộ cổ đó đã được tổ thứ nhất của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X tiếp quản."
Đức Tín cười nói: "Không cần để ý đến bọn họ. Mấy tên nhóc của tổ một kia không thể phá được trận pháp của Liễu Tướng Quân. Ngược lại là thí chủ, trong một năm này, cô cần đột phá lên tứ phẩm, tương lai mới có thể sống sót trong lăng mộ của Liễu tướng quân."
Ông nội Chu trên mặt lộ ra chút kinh ngạc: "Cô bé này vừa mới đột phá nhị phẩm đúng không? Trong vòng một năm mà có thể đột phá tứ phẩm sao? Làm sao có thể?"
Đức Tín nói: "Chu lão tiên sinh, ngài có chỗ không biết. Cô bé này chỉ mới tu đạo có mấy tháng, tuy từ nhỏ đã có nền tảng nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy mà tiến bộ vượt bậc, thực sự là một thiên tài khó tìm từ xưa đến nay."
Ông nội Chu nhìn tôi trong mắt có sự tán thưởng, cảm thán nói: "Hậu sinh khả uý."
Đức Tín nói thêm: "Về phần Nguyên Hạo, thực lực của nó hiện tại là Lệ Quỷ. Trong một năm này, nó nhất định phải đột phá cấp bậc Quỷ Tướng."
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi biết mình lại nói sai, khuôn mặt mo lại đỏ bừng như mông khỉ.
Ông nội Chu cười nói: "Được, được, Tiểu Lâm, ông giao đứa cháu bảo bối này cho cháu."
Linh hồn Chu Nguyên Hạo bị tổn thương, tạm thời ngủ yên trong thân xác, phải một tháng sau mới tỉnh lại, vốn tôi muốn ở đây cùng với anh, nhưng sư phụ Đức Tín nói tôi có thể chất đặc biệt, nếu ở lại đây sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của Cửu Tử Hoàn Hồn Trận.
Tôi đành phải quay lại Sơn Thành, vì trường Học viện Mỹ Thuật sẽ khai giảng trong mười ngày nữa.
Tôi hỏi Đức Tín, cùng là đệ tử của sư phụ, vì sao Thẩm Diệp và Chu Nguyên Hạo lại không quen nhau, Đức Tín cười nói, ông ấy chỉ mới dạy Thẩm Diệp được ba năm, ông ấy cũng không đề cập tới trước mặt bọn họ, nên tự nhiên hai người họ không biết nhau.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Liên quan đến chuyện nhà họ Chu, ông nội Chu không nói bất cứ điều gì cho tôi biết, tôi đoán hẳn đó là một gia tộc tu đạo rất lâu đời, gia tộc này có địa vị và quyền lực rất lớn ở Hoa Hạ. Mẹ Chu Nguyên Hạo mất từ rất sớm, ba anh tái hôn ngay sau đó, sinh cho anh một người em cùng cha khác mẹ là Chu Nguyên Chính.
Nhiều năm trước, một đạo sĩ thần bí đã bói cho Chu Vân Mộc, nói rằng Chu Nguyên Hạo sinh ra là khắc cha mẹ, đồng thời cũng sẽ hại chết em trai mình, từ đó cha và em trai không còn là người thân, mà là kẻ thù.
Trong lòng tôi thổn thức, có đôi khi chỉ vì một câu bói cũng có thể thay đổi vận mệnh của một con người, hơn nữa hiện nay khắp nơi đều có những kẻ nói dối vô nghĩa nên tôi mới không thích học tướng thuật.
********
Về Sơn Thành, tưởng rằng Khúc Gia Kỳ và Ôn Noãn bị đạo sĩ bẩn kia bắt đi, nhưng lại thấy bọn họ đang ngồi nhàn nhã trong nhà, còn đạo sĩ bẩn thì không thấy tăm hơi.
Hai người kể lại cho tôi biết những chuyện đã xảy ra sau khi chúng tôi rời đi, tên đạo sĩ bẩn vốn định đuổi theo, nhưng lại bị Ôn Noãn gắt gao ôm chặt lấy chân, Khúc Gia Kỳ thì chỉ vào mũi ông ta chửi bới, tên đạo sĩ bẩn đó dưới tình thế cấp bách vô ý làm rách áo của Ôn Noãn. Đúng lúc đó có mấy cảnh sát phá cửa xông vào, ở đây náo động lớn đến nỗi hàng xóm đã gọi điện báo cảnh sát, Khúc Gia Kỳ vừa thấy, bất ngờ nảy ra ý nghĩ, đem quần áo xé rách, khóc lóc nức nở và nhờ cảnh sát giúp đỡ.
Cảnh sát xem xét, nửa đêm phá cửa xông vào nhà dân, lại còn xâm phạm hai cô gái, trong đó có một người còn ở tuổi vị thành niên, cho nên, họ còng tay tên đạo sĩ bẩn và đưa về đồn cảnh sát.
Đạo sĩ bẩn đó coi như vẫn còn chút đầu óc mà không đả thương cảnh sát để bỏ chạy, nếu không ngoài tội danh xâm hại trẻ vị thành niên, thì còn bị truy nã, sau đó cho dù ông ta đi đến bất cứ đâu cũng sẽ bị đồng đạo phỉ nhổ.
Tôi gọi điện cho Tư Đồ Lăng, muốn gặp tên đạo sĩ bẩn hỏi xem ai đã ra lệnh cho ông ta đến gây rắc rối cho tôi, kết quả Tư Đồ Lăng nói với tôi rằng tên đạo sĩ đó có chỗ dựa, đã được bảo lãnh ra ngoài.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi khó chịu sầm mặt lại, kẻ chủ mưu phía sau đã ra tay trước, đây đúng là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào nó lại xuất hiện và tiếp tục gây rắc rối cho tôi.
Về sau, Ôn Noãn trở về nhà họ Chu, cô ấy là người của Trịnh thúc, còn Trịnh thúc là người của Chu lão tiên sinh, Chu Vân Mộc sẽ không dám ra tay với bọn họ.
Tôi thuyết phục Khúc Gia Kỳ về nhà, nhưng Khúc Gia Kỳ không chịu, vốn định cho cô ấy ở nhà tôi một thời gian, nhưng vào một hôm tôi đi chợ về, cô ấy để lại cho tôi một lá thư. Trong thư cô ấy nói thế giới rộng lớn như vậy nên muốn đi ngao du khắp nơi, bảo tôi đừng lo lắng. Cô ấy còn để lại số điện thoại và dặn tôi có thể liên lạc với cô ấy bất cứ lúc nào.
Đầu tôi đầy những vạch đen, cô bé này đúng là rất có phong cách văn nghệ. Có điều, với bản lĩnh của mình, từ trước đến nay chỉ có cô ấy bắt nạt người khác chứ chưa có ai bắt nạt được cô ấy. Tôi gọi điện thoại để xác định là cô ấy an toàn, sau đó cũng không lo lắng nữa.
Sau hơn chục ngày ở nhà yên bình, cuối cùng cũng đến ngày Học viện Mỹ thuật khai giảng, tôi thu dọn đồ đạc và xách vali đến trường.
Học viện Mỹ thuật Sơn Thành cách nhà tôi không xa, khuôn viên của trường tuy không lớn nhưng có không khí học tập sôi nổi, con đường nơi trường tọa lạc là một con phố cũ đã tồn tại hàng chục năm, trông rất tồi tàn. Các sinh viên của trường đang ở đây vẽ tranh trên những bức tường đường phố, các loại phong cách hội tụ. Những con phố đổ nát ban đầu đột nhiên trở nên tươi mới hơn và được người dân Sơn Thành gọi đùa là phố Graffiti.
Nhìn khuôn viên và khung cảnh quen thuộc, trong lòng có chút phiền muộn, mũi hơi đau, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi không nghĩ rằng sau một thời gian dài như vậy, tôi vẫn có thể quay lại và hoàn thành việc học của mình.
Khi tôi đến văn phòng đăng ký, nam sinh phụ trách rất nhiệt tình với tôi, thậm chí còn đề nghị giúp tôi xách hành lý và đưa tôi về ký túc xá.
Tôi nhớ năm xưa khi mới vào đại học năm nhất, các nam sinh ở nơi đăng ký thậm chí còn không thèm nhìn tôi, xem ra ngoại hình của một phụ nữ thực sự rất quan trọng.
Vali của tôi chứa rất nhiều đồ và rất nặng, nam sinh ấy khó khăn lắm mới xách được, tôi thầm buồn cười, đi tới dùng một tay xách lên trước mặt nam sinh đó khiến cậu ta trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới một cô gái như tôi lại mạnh như vậy.
Ký túc xá Học Viện Mỹ thuật được thiết kế theo dạng hình vuông, có một giếng trời ở giữa, vị trí của nó bị che khuất bởi dãy nhà đối diện, khiến cho ánh sáng rất kém.
Tôi được báo phòng ký túc xá của tôi nằm trên tầng ba cạnh nhà vệ sinh. Một phòng có bốn người ở, hoàn cảnh coi như không tệ. Nhưng khi vừa bước vào phòng tôi lập tức sửng sốt. Năm xưa khi tôi vào học ở Học Viện Mỹ Thuật, căn phòng này rất nổi tiếng. Lúc ấy nơi này là phòng số 304, các học trưởng học tỷ nói, căn phòng này có người chết, là một nữ sinh nông thôn bị ba cô gái cùng phòng khi dễ bắt nạt, cô ấy dưới cơn nóng giận đặt chất hoá học độc hại vào bên trong máy đun nước, mục đích độc chết ba cô gái kia.
Nghe nói đêm hôm đó, ba cô gái kia uống nước có chất độc và bị đau bụng. Cô nữ sinh đó còn giả bộ chạy khắp nơi mua thuốc giảm đau cho họ. Chất độc có độc tính rất mạnh, ba cô gái kia chết rất nhanh, còn cô nữ sinh đó đã ngủ cùng một phòng với ba xác chết nguyên một đêm, sáng hôm sau còn đến lớp như không có chuyện gì xảy ra.
Trường học nào thì cũng có vài truyền thuyết đáng sợ.
Cô Gái Địa Ngục