Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài
Chương 101: Bữa cơm đoàn viên
Mặt trời vừa tắt bóng, toàn bộ ngôi nhà của Hạ Cẩm lập tức sáng trưng đèn hoa rực rỡ.
Trong phòng ăn lớn, ngồi ở vị trí đầu bàn là Tống Sơn – ông chủ của nơi này. Dù đã ngoài ngũ tuần nhưng dáng vẻ trẻ trung của ông vẫn còn khiến nhiều phụ nữ chết mê chết mệt. Huống hồ ông còn là ông chủ lớn, cơ nghiệp vững vàng, phong thái đại gia quyền lực toát ra từ ánh mắt, cử chỉ khiến bất cứ người nào đối diện ông cũng tự sinh ra cảm giác vừa tôn kính, vừa sợ hãi.
Ngồi bên trái Tống Sơn là Hạ Cẩm, khuôn mặt đẹp đẽ được trang điểm đúng mực, khiến cho con gái ngồi bên cạnh cũng không bằng. Chồng đi công tác biên biệt cả tháng trời mới về, Hạ Cẩm không tránh khỏi khẩn trương, muốn đem tình cảm vợ chồng hâm nóng lại Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường điểm bảy tiếng chuông chậm rãi, phá vỡ không khí uy nghiêm nặng nề.
Hạ Cẩm quay sang nói với Nguyễn Vũ Như đang khép nép ngồi phía đối diện: “Sao Thành nó vẫn chưa về? Ở công ty có chuyện gì mà lề mề như vậy? Con gọi cho nó đi”
Vũ Như chớp chớp mắt, đáp: “Con gọi rồi nhưng anh ấy không nghe máy”
Không những gọi, còn gọi tới bốn năm lần, lần nào cũng chỉ có chuỗi âm thanh tút tút ngắn liên tục vọng lại, chứng tỏ đối phương không muốn nhận điện thoại.
Tống Nguyệt Sương còn ngây thơ, nói: “Nấy con gọi anh trai rồi. Anh ấy nói đang trên đường đi, mọi người cứ ăn trước, không cần chị Cô vừa nói xong, Vũ Như liền tái mặt, vội cúi xuống, che giấu vẻ khó xử. Điện thoại của Vũ Như thì từ chối nhưng thấy số của em gái thì lại trả lời, rõ là tròng mắt hẳn, cô không có giá trị gì.
Đôi mắt long lanh nước của Vũ Như làm cho bầu không khí xung quang lại càng thêm kì dị. Ngồi bên cạnh Tống Nguyệt Sương là Nghiêm Thu Nhị, cô lần đầu đến nhà cậu mợ ăn cơm, lại vô tình chứng kiến cảnh em dâu buồn rầu thì bối rối ra mặt. Tống Sơn thấy tình thế sụt sùi thật khó chịu, ông liền cầm đũa lên, giọng nói phát ra uy lực: “Không phải chờ nó. Ăn cơm đi”
Lập tức, bốn người phụ nữ còn lại đồng loạt nâng đũa theo. Tống Nguyệt Sương tiếp.
một miếng thịt bò sốt vang cho Nghiêm Thu Nhị, vui vẻ nói: “Chị ăn tự nhiên nhé.”
Thu Nhi ngượng ngùng đáp lại, giọng nói nhu mì của thiếu nữ mới mười tám, đôi mươi thật dễ nghe. Tống Sơn nhìn người con nuôi của chị gái, cảm thấy khá thuận mắt: “Từ giờ cứ coi đây là nhà mình. Không có gì phải ngại”
Thu Nhi ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, nhìn tư thái ông chủ đĩnh đạc, phong độ của Tống Sơn mà không khỏi cảm thán thầm trong lòng.
Hạ Cẩm không thấy ánh mắt bất thường của Thu Nhi, bà còn bận chăm sóc bữa ăn của chồng cẩn thận, thấy Vũ Như không chịu ăn gì thì lên tiếng giục: “Con cũng mau ăn đi. Một lát Thành nó về tới thôi”
Vũ Như lấy lại trạng thái phấn chấn, tươi tắn cười một cái. Trong mắt hai cô bé Nguyệt Sương cùng Thu Nhi đều tràn đầy ngưỡng mộ. Nhan sắc lộng lẫy của Vũ Như được tô điểm bằng trang sức lấp lánh, dưới ánh đèn lung linh càng thêm mỹ lệ. Đồ dùng, nội thất xa hoa lại càng thích hợp làm nền để tạo thành bức chân dung sang chảnh.
Duy nhất chỉ có Tống Sơn là suy nghĩ khác về Vũ Như. Nhìn cô con dâu này rõ ràng là không phải tướng đoan trang, ánh mắt ướt át, động tác đong đưa, dám chắc rất dễ mê hoặc đàn ông. Thế mà vẫn bị thẳng con trời đánh của ông lạnh nhạt, đúng là không có tiên đồ!
Cả nhà chậm rãi ăn cơm. Ngoài Nguyệt Sương thỉnh thoảng nói chuyện nọ chuyện kia, còn lại tất cả đều im lặng. Tiếng đàn violin du dương từ phía sân khấu nhỏ vọng lại cũng không xua được trạng thái nặng nề.
Nghiêm Thu Nhi lần đầu thấy gia đình ăn cơm lại có nhạc công phục vụ chẳng khác gì nhà hàng thu nhỏ, không khỏi phấn khởi hưởng thụ. Nhạc công có hai người, một người kéo violin, người còn lại chơi cello, họ.
chơi hết bản này lại chuyển sang bản khác.
Bỗng nhiên, Tống Nguyệt Sương nói *Ai da, bài này anh trai ghét nhất đấy!”
Vũ Như lập tức ngẩng lên: “Anh Thành không thích nhạc cổ điển sao?”
“Thực ra anh ấy chỉ ghét bài này thôi”
Nguyệt Sương hồn nhiên kể ra chuyện cũ.
“Hồi đó, thầy giáo dạy nhạc thường hay phạt anh ấy bãng cách bắt ngồi chơi bản này, mỗi lần phạm lỗi phải ngồi luyện tập mười lần nên anh ấy ghét cay ghét đẳng.”
Con gái kể xong, Hạ Cẩm cũng vui vẻ nhớ lại: “Cái ông tướng đó, thầy giáo cũng bao phen bực mình vì nó.”
Vừa nói tới đó, bên ngoài đã vang lên tiếng nói trầm vang: “Nhạc nhẽo gì như đám ma thế này? Dẹp đị”
Tiếng đàn đang trôi chảy như nước liền tắc lại, bối rối một giây mới lại rụt rè cất lên.
Cánh cửa phòng ăn xa hoa mở ra, Tống Thành chậm rãi bước vào, chân dài sải bước mạnh mẽ. Nghiêm Thu Nhi lần đầu gặp một người đàn ông cuốn hút đến thế. Khuôn mặt khôi ngô góc cạnh rất nam tính, sống mũi cao thẳng tắp cùng đôi mắt phượng hẹp dài sáng quắc làm khuôn mặt hắn có nét đẹp nổi bật như những người nổi tiếng trong giới giải trí. Thu Nhi đỏ mặt, không dám nhìn lâu. Đến khi thấy dáng hình cao lớn của hẳn đi tới thì tim đập càng nhanh hơn, bối rối đến rơi cả đũa. Hạ Cẩm thấy thế liền nạt hẳn: “Coi kìa. Con vừa mới tới đã dọa Thu Nhi sợ Tống Thành liếc “nạn nhân” một cái, cũng không phản ứng. Hắn quay lại nói với hai nhạc công: “Cái nhạc đám ma này vẫn chưa dừng sao?”
Hai người vội ngừng tay kéo đàn. Tống.
Sơn thấy con trai đã lớn vẫn quen thói ngông nghênh thì rất ngứa mắt. Ông trầm giọng quát: “Hỗn láo. Vừa tới đã làm loạn” Rồi ông quay ra phía hai nhạc công đang khó xử đứng đó. “Tiếp tục đi”
Tống Thành nghe tiếng đàn vang lên thì cười một cái, ánh mắt nheo lại, bộ dạng khinh bỉ ra mặt. Biểu cảm ngạo mạn của hắn cùng lúc làm cả Nguyễn Vũ Như lẫn Nghiêm Thu Nhi tim đập loạn xạ, cảm thấy quá quyến rũ rồi. Chỉ có Tống Nguyệt Sương than trời: Anh trai lại sắp nghĩ ra cái gì phá rối đây mà!
Quả nhiên, hắn xoay người đi tới chỗ sân khấu. Hai nhạc công thấy hẳn cao lớn uy vũ, ánh mắt dữ dội nhìn họ chằm chằm, lừ lừ như một con hổ đi tới thì bất giác sợ hãi, vội dừng lại.
Sân khấu ở cách bàn ăn một khoảng, Tống Thành dùng tấm lưng dày rộng của mình ngăn tầm nhìn của mọi người từ bàn ăn, móc trong túi áo ra một con dao gấp mảnh dẻ, rất nhanh chóng vẩy nhẹ hai cái.
Trước khi đối phương kịp nhận thức có chuyện gì thì hẳn đã quay đi, trở về phía bàn ăn.
Tốg Sơn lập tức nhận ra điều khác thường, quắc mắt hỏi: “Vì sao dừng đàn?”
Nhạc công violin khóc không ra nước.
mắt: “Ông chủ, rất xin lỗi, dây đàn vừa bị đứt rồi” Nhạc công cello cũng đau khổ tiếp lời: “Đàn tôi cũng vậy”
Cả hai tuyệt đối không dám mang chuyện Tống Thành vừa làm nói ra, sợ hẳn phật ý. Dù sao cái giá của dây đàn cũng rẻ.
hơn so nhiều cái mạng nhỏ của họ.
Hạ Cẩm thấy Tống Sơn cực kì không vui, biết con trai lại lén lút phá rối, bà vội vàng lên tiếng dàn xếp: “Được rồi. Hai người lui ra đi. Thành cũng mau ăn cơm đi. Cả nhà lâu ngày mới đoàn tụ, đừng gây chuyện nữa.”
Thấy ánh mắt ra hiệu của Hạ Cẩm, Vũ Như lập tức đưa đôi đũa cho hắn.
Hạ Cẩm lại nói tiếp: “Ăn xong sớm rồi nghỉ sớm” Bà liếc Vũ Như, ý tứ rất rõ ràng, “Hai đứa cũng mau sinh một đứa đi.”
Đôi đũa trên tay Tống Thành vừa nâng lên đã lập tức hạ xuống. Hẳn cau mày, đáp: “Con đã nói rõ với mẹ chuyện này rồi.
Hạ Cẩm chưa kịp nói gì, Tống Sơn đã lớn tiếng: “Hỗn láo! Mày ăn nói với mẹ mày thế à?”
Tống Thành nhướn mày nhìn lại bố hắn, sẵn sàng thách thức. Dáng vẻ ngạo mạn của hẳn so với khí thế cuồn cuộn của Tống Sơn chẳng khác nhau là bao, thậm chí có phần còn ngông nghênh hơn. Thấy chồng cùng.
con trai giương cung bạt kiếm, Hạ Cẩm vội vàng làm dịu không khí: “Hôm nay cả nhà đoàn tụ, sao lại âm 7 lên rồi. Mẹ nói thế cũng vì lo cho con thôi.
Nghe nói hai đứa còn chưa ngủ chung lần nào, thế này thì nhà ta sao mà sớm có cháu được”
Lập tức, cả ba cô gái đều đỏ mặt lúng túng. Nguyệt Sương với Thu Nhi ngượng ngùng vì không quen nói chuyện nam nữ, Vũ Như thì xấu hổ vì bị công khai chuyện Tống Thành hắt hủi cô.
Tống Thành nhếch môi cười khẩy. Hắn không muốn nói mấy câu làm cho Vũ Như mất mặt đến nỗi muốn đào lỗ nẻ mà chôn.
Hạ Cẩm lại tưởng hắn nghĩ ngợi lời khuyên nhủ của bà, bèn nói tiếp: “Con dâu đã ở đây bao lâu mà vẫn là thiếu nữ, mẹ biết ăn nói thế nào với bà thông gia?”
Ánh mắt khinh miệt của Tống Thành ánh lên, lúc này hẳn mới nhìn qua Vũ Như đang cúi gẫm mặt bên cạnh dáng vẻ cực kì nhu thuận, thở ra một hơi đầy ẩn ý: “Thiếu nữ à? Thế thì dễ rồi”
Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài