Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 47-48: 47: Đi tiếp không nhìn lại - 48: Trận Chiến

44@-


47: Đi tiếp không nhìn lại




Trận lần này chiến lớn, Tư Duệ Kỳ Vũ đi đầu dẫn tiến công này lần chiến liền kéo dài khoảng một tháng và cần ba tháng để sắp xếp lại mọi thứ cũng như xây lại tường thành.


Này công trình xây dựng cũng kéo dài gần năm năm mới có thể hoàn thành xong, đương nhiên đó là việc của tương lai.


Sau một tháng thì Tư Duệ Kỳ Vũ quay về Kinh Thành, đôi phu thê Vũ Nguyên chưa bên nhau bao lâu sau khi xa cách lại lần nữa chia tay.


Ở Thành Dương Kinh bị một quái vật hình thù rồng tấn công, toàn thành bị diệt không còn ai sống sót!.



Trong đêm đó Võ Thiên Quân triệu Tư Duệ Kỳ Vũ vào cung, hai người nói chuyện gì không ai biết.Về đến nhà, hắn chỉ kịp ôm lấy y thông báo một tiếng liền khăn gối bí mật lên đường một mình.


" Nguyên Nhi chuyện này là bí mật, ta phải đi điều tra về chuyện con quái thú hình rồng đó "


Tư Duệ Kỳ Vũ nhẹ nhàng nói, như thể hỏi hôm nay ăn cơm với cái gì, chứ không phải chuyện nguy hiểm là điều tra về một sinh vật mà nhân loại không hiểu rõ này.


" ...chàng đi cẩn thận, ta chờ phu quân về " Dương Tiểu Nguyên im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng.


" ừm, chờ ta nhất định ta sẽ trở về đón năm mới cùng cả nhà " Tư Duệ Kỳ Vũ ôm lấy y nói.


Cả hai ôm nhau trong im lặng sau khi kết thúc câu nói của hắn, không ai nói gì chỉ lẳng lặng mà ôm nhau.Sau đó Dương Tiểu Nguyên đi thu xếp hành trang cho hắn.


Đây là lời hứa của hắn, Tư Duệ Kỳ Vũ chưa bao giờ thất hứa với y cả cho dù trong lòng đang rất lo lắng.Thật lòng mà nói y không muốn hắn rời đi một chút nào, nhưng sự việc này này rất nghiêm trọng nếu không điều tra kĩ thì vấn đề sẽ khó giải quyết.


Từ ngày Tư Duệ Kỳ Vũ rời đi đã được một tuần, hai tuần rồi một tháng hắn vẫn gửi thư về.Cái này thư là đặc biệt do hắn sáng tạo ra.



Nhưng rồi hai tháng trôi qua hắn vẫn chưa về, mỗi ngày Dương Tiểu Nguyên đều đi ra cửa mà chờ hắn đều đặn như vậy hai tháng cũng thành quen.


Ngày hôm đó y không nhận được thư của hắn như mọi ngày.Hai, rồi ba ngày rồi đã một tháng vẫn không nhận được tin hắn.


Bên Võ Thiên Quân cách một tháng sẽ nhận báo cáo của hắn nhưng đã hơn giao kèo giữa hai người nhưng vẫn không có thư.


Những người khác cũng ngầm hiểu có lẽ Tư Duệ Kỳ Vũ là lành ít dữ nhiều rồi, liên tiếp hai tháng vẫn không có tin tức.Lúc này biên quan phía Bắc rục rịch khi nghe tin Tư Duệ Kỳ Vũ mất tích.


Nói không điêu nhưng đại tướng quân Tư Duệ là một bức tường thành vững chắc, là điểm tựa cũng như một vị thần chiến đấu bảo vệ Đại Nam nếu hắn không còn thì bức tường bảo hộ cũng mất.


Do đó mà Nước Đại Hán đã bắt đầu lăm le Đại Nam của bọn họ, cho dù thời đại nào thì lòng tham vọng về mở rộng lãnh thổ làm bá chủ vẫn tồn tại mãi thôi, chỉ là cách thức thể hiện cách nhau.


Mà Đại Nam nối tiếp Tư Duệ Kỳ Vũ ra trận được chỉ có thể là Mã Hồng Tuấn phó tướng, nhưng thê tử gã Trịnh Yên vừa mới có thai chỉ được ba tháng.Dương Tiểu Nguyên cũng biết chuyện nhà của hai người này, khó khăn lắm Mã Hồng Tuấn mới động tâm với Trịnh Yên.


Mà y cùng Trịnh Yên cũng là bằng hữu thân thiết, Dương Tiểu Nguyên biết nàng đã chờ đợi Mã Hồng Tuấn trong một thời gian rất dài bây giờ mới có cái kết có hậu như vậy, y chính là không nỡ chia cắt họ.



Nhưng Dương Tiểu Nguyên cũng không đành lòng để con trai mạo hiểm, y biết nhi tử đã có ý trung nhân là cháu gái của Trịnh Yên, Trịnh Châu Ngọc là lưỡng tình tương duyệt.Trận này có bao nhiêu nguy hiểm chứ, Dương Tiểu Nguyên tuyệt đối không cho phép.


Quân tình cấp bách, đêm đó Dương Tiểu Nguyên ngồi trong phòng nhìn mãi áo giáp của phu quân, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, y đã có quyết định.


Dương Tiểu Nguyên đứng lên lấy áo giáp, tự bản thân mình mặc y đi ra nhận thánh chỉ của vua, tự thân ra trận.Thật ra Dương Tiểu Nguyên là một con người vừa yếu đuối cũng vừa mạnh mẽ đến đáng sợ.


Kiếp trước hay kiếp này y đều như vậy, cho dù là quá khứ ở kiếp trước bị bạn trai bỏ y có đau khổ, nhưng vẫn đứng dậy được.Hay là kiếp này, trước kia bảy năm Tư Duệ Kỳ Vũ không rõ sống chết y vẫn kiên cường mà chống đỡ.


Bây giờ cũng vậy y ôm hi họng về lời hứa của hắn mà chống đỡ, Dương Tiểu Nguyên thay Tư Duệ Kỳ Vũ mà bảo vệ những thứ mà hắn đã đổ máu thịt để giữ lấy.


Y yếu đuối khi có một chỗ dựa sẵn sàng bảo vệ y là Tư Duệ Kỳ Vũ, cũng mạnh mẽ khi không có hắn.Dương Tiểu Nguyên phải bảo vệ người nhà, con dân Đại Nam thay hắn.


" Dương Tiểu Nguyên nhận thánh chỉ " Y quỳ xuống tiếp nhận lấy thánh chỉ trong sự ngỡ ngàng của người nhà, bằng hữu .


Đây là y đã gửi thư cho Võ Thiên Quân đánh tiếng.Hắn ta biết mình không thể ngăn cản được khi mà y đã quyết tâm, cũng liền dứt khoát hạ thánh chỉ để y thay thế Tư Duệ Kỳ Vũ ra trận.



Đứng trước cổng thành, Dương Tiểu Nguyên không còn dáng vẻ ôn hòa dịu dàng như nước mà mọi người thấy.


Trước mặt họ là một tướng quân với dung mạo diễm lệ cùng khí thế lạnh lùng, nghiêm nghị.


" đi bao nhiêu về bấy nhiêu đây là lệnh, xuất phát" Dương Tiểu Nguyên để lại một câu rồi dẫn đầu thúc ngựa chạy đi.


Đối với người nhà cùng bằng hữu tiễn đưa y đến một cái liếc mắt cũng không nhìn.Suốt quá trình đều không quay đầu lại, vì y nghe thấy tiếng khóc của con trai Tiểu Yên cùng con gái An An của mình, có cả cháu trai, cháu gái đang khóc.


Dương Tiểu Nguyên biết nếu nhìn, nếu quay đầu bản thân sẽ mềm lòng.Có thể trong giây phút thấy người nhà, bằng hữu như vậy y sẽ thay đổi quyết định, nên thà nhẫn tâm không để ý, sẽ không nhìn thấy như vậy là được nhỉ?.




48: Trận Chiến



Chiến trường phía Bắc.

" xông lên " Dương Tiểu Nguyên nhảy xuống ngựa, vung kiếm chém một tên giặc ở trước mặt.

Cây kiếm màu xanh trong tay lóe sáng, đây là thanh kiếm Tư Duệ Kỳ Vũ đặt biệt nhờ người làm giúp y.

Nguyên liệu là quái thú trong các trận chiến, gọp lại đủ loại mà tạo thành đây cùng cây màu đen của hắn là một đôi.

Màu xanh gọi là Mộc Diệp Kiếm tượng trưng cho màu xanh của cây cỏ, sự mạnh mẽ, dũng cảm.

Còn màu đen gọi là Tử Hắc Kiếm, thể hiện cho khí chất lạnh lùng, sâu thẩm, sự thần bí.

Tư Duệ Kỳ Vũ đã cùng Tử Hắc Kiếm xông pha vào sinh ra tử nhiều năm, vốn thanh kiếm đã như có linh tính còn Mộc Diệp lại không có linh tính như anh trai Tử Hắc kia, bởi không mấy lần được rời vỏ.

Bây giờ giữa chiến trường hỗn loạn, liền nổi bậc một nam nhân dung mạo mỹ lệ, người mặc áo giáp 47đen làm nổi bật lên làn da trắng hồng của y.

Nhưng gương mặt lại đầy huyết tinh, kiếm màu xanh trong tay dưới ánh mặt trời lóe sáng chói mắt.

Dương Tiểu Nguyên không quan tâm người mình dính đầy máu, y chỉ biết mình bây giờ là tướng quân để tăng sĩ khí của binh sĩ phải dẫn đầu giết địch.


Y không tài giỏi như Tư Duệ Kỳ Vũ, hắn có thể một mình đánh cả nghìn tên, nhưng y không có lợi hãi như phu quân mình.

Trận này quyết định cả y, Võ Thiên Quân cùng cả nước Đại Nam là một lần cược là chơi lớn, thua thì sẽ mất tất cả.

Phía xa chủ soái của quân Hán, đang nhìn chầm chầm về phía y.

Ánh mắt của gã sáng rực lên, trong lồ ng ngực đập thình thịch một cỗ cảm xúc khó diễn tả, gã cảm thấy mình hứng thú rất lớn với người này.

Dương Tiểu Nguyên không hề hay biết mình đã lọt vào tầm ngấm của một con sói.

Hàn Thiên nhếch mép cười, khuôn mặt điển trai nhưng giờ phút màu màu đỏ của máu kết hợp với nụ cười nhếch đó nhìn vô cùng quỷ dị.

Lúc này chiến trường càng ngày càng khốc liệt, kẻ dẫn đầu quân đội phía Bắc là Hàn Thiên, nhị hoàng tử của nước Hán.

Lần này là gã thân chinh ra trận, làm chỉ huy trước đó đã chiếm hai thành trị của nước Đại Nam.

Lúc này gã đứng trên thành Huyền Quang, chiếm được của Đại Nam cười quỷ dị nhìn y, trận này thắng bại đã định.

Coi như hắn đã tính sai về vị tướng quân rồi, thành này cho y!.

Gã nhanh chóng rời đi, mắt liếc nhìn về tên lính run rẩy khi nhìn bản thân kia.

Tay cầm kiếm nhẹ nhàng rút ra, một đường tuyệt đẹp mà chém chết tên kia.

" lại lỡ tay rồi, tội lỗi mà " Hàn Thiên làm vẻ mặt vô tội, mà lau máu trên tay.

Những người khác cũng rất bình thản khi thấy cảnh này, có vẻ họ đã quá quen thuộc rồi.

! ! !.

Ở một nơi khác cách xa chiến trường phía Bắc.

" thế nào ngươi phục chưa ha ha " Nam nhân ngồi trên lưng một con rồng đen, cây kiếm kề vào cổ nó hơi thở của hắn cũng nặng nề mà nói.

" con người đánh chết kia! ngươi! ngươi! " giọng nói ồn ồn đặc trưng của sinh vật huyền bí.

" ngươi thua rồi ha! ha " Tư Duệ Kỳ Vũ th ở dốc nói, thanh kiếm trong thay vẫn tăng lực đạo.

Từ lúc nhận lệnh bí mật điều tra, mấy tháng đầu vẫn không mấy khả quan.

Từ lúc hơn ba tháng trước mới có chút manh mối, nhưng Tư Duệ Kỳ Vũ không may đi vào lĩnh vực của Hắc Long này
Lúc đầu Tư Duệ Kỳ Vũ cũng chẳng biết cái vùng đất này là gì, nó vô cùng bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn nữa.

Tới khi hắn muốn gửi tin về thì lại không thể được, lúc đó mới nhận thấy nơi mình ở có sự bất thường.

Đương nhiên lúc đầu con Hắc Long này cũng biết có một nhân loại đi vào nơi của mình, nhưng cũng chỉ là ngạc nhiên.

Tuy lĩnh vực nó tạo ra ngăn cách sự hiện diện của nó bên ngoài, nhưng không đồng nghĩa không phát hiện ra được.

Mặc dù sự thật là đây chính là người đầu tiên có thể bước vào nơi của lão.

Tư Duệ Kỳ Vũ bị mắc kẹt lại ở đây hơn ba tháng, khoảng nữa tháng trước hắn tìm được Hắc Long, không ngoài ý muốn sinh vật huyền thoại này có thể nói được tiếng người.

Cái nhìn của Hắc Long nhìn hắn như thể nhìn một sinh vật hạ đẳng không xứng đáng cùng lão giao tiếp vậy, qua cuộc trò chuyện thì từ miệng của lão Tư Duệ Kỳ Vũ biết được chuyện diệt thành kia.

Chính là lão có kết giao với một lão thụ yêu, mặc dù là cùng loài yêu với nhau.


Nhưng cả hai bản tánh không ác, không muốn liên quan đến loài người hay yêu quái.

Chỉ là vì bản tánh tham lam và ích kỷ của con người, mà bọn chúng không phân biệt đúng sai.

Cứ thấy yêu là giết, biết được lão thụ yêu tinh hạch có công dụng chữa thương liền vây chết lão.

Nhìn lão bằng hữu chết như vậy, Hắc Long trong cơn nóng giận diệt cả thành trì không ai sống sót, từ đó sinh ra vô cùng căm phẫn và chán ghét với loài người.

Hắc Long biết với năng lực của bạn mình thì đám nhãi nhép đó không thắng được, chỉ là bản tính lương thiện không muốn đấu tranh vì vậy mà chết.

Tư Duệ Kỳ Vũ minh bạch câu chuyện, hắn chỉ đến với mục đích tìm hiểu sự thật đằng sau diệt thành, biết được thì cũng nên quay về.

Hắn bị mắc kẹt trong đây đã hơn ba tháng không biết tình hình bên ngoài ra sau nữa, cũng nên nhanh chóng quay về.

Chỉ là Hắc Long cho là Tư Duệ Kỳ Vũ đến với mục đích xấu, nên mới có trận chiến khi nãy.

.




Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn Truyện Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn Story Chương 47-48: 47: Đi tiếp không nhìn lại - 48: Trận Chiến
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...