Có Còn Rung Động
C18: Thời gian trôi qua ai mà không quên đi vài thứ
Gần một tháng rồi Mai Mai mới được về nhà, đang cao điểm du lịch, một thành viên của nhóm dướng dẫn viên trekking có thai phải tạm nghỉ nên cổ đông nửa mùa như cô cũng bị sung quân, bóc lột không thương tiếc. Hôm nay Trần Huy rốt cuộc cũng mở lòng từ bi, dúi cho cô một hũ vitamin, cho về nghỉ một tuần vì công ty đã tuyển được người mới.
Mai Mai dùng hai tay nâng hộp vitamin lên ngang tầm với trán, cúi đầu với ông chủ:
"Thí chủ, xin nhớ lấy, không gọi điện làm phiền người khác nghỉ ngơi sau sau tháng vất vả, ấy chính là công đức vô lượng." Sau đó xách túi chạy nhanh như chớp. Còn phải nói, cô mệt muốn chết rồi. Làm nghề này cũng hơn một năm rồi, chưa khi nào phải đi nhiều tour liên tục như vậy.
Về nhà, dọn dẹp nhà cửa bụi bặm một chút, Mai Mai lăn ra ngủ một ngày một đêm, ngoại trừ dậy đi toilet và ăn đỡ mấy thanh socola cho khỏi kiệt sức, cô gần như dính chặt vào giường.
Ngủ tới khi khuôn mặt sưng húp như heo, Mai Mai mới thõa mãn rời giường, tắm rửa, mở app gọi một phần gà lên mâm, ăn tới bụng tròn xoe mới ngừng.
Ăn no lại lau chùi nhà cửa thêm một lần nữa thì phát hiện thùng giấy để đồ bên cửa sổ đã bị bục, mấy cuốn sách sắp rơi ra ngoài.
Thùng đồ này chuyển từ Hà Nội vào từ dạo cô nghỉ việc, được dán nhãn hàng dễ vỡ nên bên vận chuyển niêm phong rất kỹ, bên trong là sách vở cùng đồ đạc ít dùng tới nên Mai Mai cũng không mở ra mà để yên bên góc nhà. Thùng lớn như thùng đựng tủ lạnh nên cô phải hì hục một lúc lâu mới lôi ra được giữa nhà để khui ra. Bên trong phần đa là sách truyện, thú nhồi bông, còn có cả cây đàn của Nguyên cô mang đi từ nhà sàn.
Mai Mai lấy mấy chiếc túi to, bỏ thú nhồi bông và sách truyện vào, dự định gửi tới một mái ấm tình thương gần nhà. Còn cây đàn, cô cẩn thận mang ra, lau chùi, so lại dây. Lúc trước, cô không dám nhìn cây đàn này nhiều, sợ nhớ chuyện cũ nên chỉ đem ra tiệm cho thợ bảo dưỡng rồi cất kỹ đi, giờ lại lấy ra lần nữa cảm giác thì ra không còn bi thương lắm. Cũng đúng thôi, thời gian trôi qua ai mà không quên đi vài thứ.
Bỗng nhiên cảm hứng dâng trào, cô lấy điện thoại, chân đế, bật chế độ quay phim, chị Mai hôm nay muốn hát một bài. Lúc học đại học cô vẫn duy trì việc tập đàn, sau đi tour lúc lửa trại lâu lâu vẫn chơi một vài bản nên trình độ cũng không tệ. Đánh đàn, hát, quay phim, edit lại rồi mở FB đăng lên, chờ xem đám bạn trầm trồ. FB này cô vẫn dùng từ cấp 3, trước đó vì muốn chờ xem Nguyên liệu có liên lạc với mình không, sau thì vì quen nên vẫn dùng tới bây giờ. Danh sách bạn bè không nhiều, mấy đứa đàn em, ít bạn cập 3, ít bạn đại học, chỉ mấy chục người. Cũng không đăng gì nhiều, lúc làm công ty cũ gần như không có bài đăng, sau qua Phiêu Travel thỉnh thoảng chia sẻ ít thông tin tour mới.
Cô gái trong video tóc cột đuôi ngựa, mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, khuôn mặt tròn, làn da trắng, trên má có vài đốm tàn nhang. Giọng Mai Mai không trong mà hơi khàn, khi hát lên có cảm giác cuốn hút riêng:
Cuộc đời cứ trôi
Ta nhìn lại ngày tháng còn bên nhau
Cùng những thăng trầm
Tại sao không vẫy tay chào nơi ta đứng bây giờ
Hai nơi hai người dưng
Đợi em bước qua
Để khiến em nhận ra là đôi mắt anh còn đang buồn
Màu hoa cài áo vẫn còn như lời hứa đã từng
Giờ đây còn như xưa
Dòng người vội vàng bước qua
Chợt như chiếc hôn thế thôi
Đôi môi chia làm đôi
Như ta đang mong vậy thôi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Khát Khao Khôn Cùng
3. Ngõ Nhỏ Có Người Đang Đợi
4. Tâm Ma - Gia Cửu
=====================================
Người nghẹn ngào bước đi
Chợt như chúng ta quay về
Giấu trái tim mình và đừng thổn thức khi thấy nhau oh
Đoàn tàu kia dừng lại
Còn hai ta bước qua nhau
* * *
(Bước qua nhau - Vũ)
Đăng video xong, lại năm ườn thêm mười phút chặt chém bình luận với nhóm bạn Mai Mai mới thả điện thoại, mở tivi lên chọn một bộ phim Hàn Quốc và bắt đầu cày. Trên màn hình điện thoại chưa kịp khóa là một đoạn nói chuyện qua lại:
Hồng Thúy: "Éc, chị tôi sao hôm nay sâu lắng quá? Em muốn nghe Tình đơn phương."
Cao Dương: "Một vote cho bài Dấu mưa."
Trường An: "Một vote cho bài Người tình Mi Ya Hee."
* * *
Để Mai tính: "Tất cả im miệng, đây không phải chương trình ca nhạc theo yêu cầu."
Hồng Thúy: "Đã FA lâu năm lại còn khó tính, chóa nó iu (đó là mẹ em nói, còn em mãi mãi là fan của chị)"
Để Mai tính: "FA cũng là con người, xin đừng kỳ thị."
Trần Huy: "Thí sinh này sở hữu một chất giọng đầy nội lực, nghe là biết còn có thể đi thêm 2 tour nữa."
Để Mai tính: "Mai Mai hiện không có ở đây. Xin liên hệ lại sau 5 ngày nữa. Cảm ơn."
Có Còn Rung Động