Có Còn Rung Động
C14: Xung quanh mọi vật như quay cuồng nhưng con bé không hề kêu khóc chỉ yên lặng ngước mắt nhìn ông
Mai Mai cảm thấy đây chính là mùa hè tuyệt nhất của cuộc đời mình, từ lúc nghỉ tới nay cô và Nguyên đã chơi vui muốn điên rồi. Ngoại trừ thời gian làm bài tập hè, hai đứa đã rảo qua hầu hết các quán ăn lớn nhỏ trên thị trấn, bắt xe bus lên thành phố xem phim, đi công viên ngắm hoa, đi cả mấy đồi chè mà mấy khách du lịch hay tới để chụp hình. Điện thoại Nguyên đầy ắp hình của Mai Mai, còn điện thoại của Mai Mai thì sao, à cũng như con Meo, Mai Mai làm gì có điện thoại, dù ông Dần có muốn mua cho con gái thì bà nội cũng sẽ không cho phép.
Chiều nay trời mưa lớn không thể ra ngoài, Nguyên đang loay hoay trên nhà sàn làm gì đó, còn Mai Mai thì nằm đu đưa trên võng cầm điện thoại lựa hình để đăng lên FB. Ông Ba Bình mua cho Nguyên chiếc điện thoại thông minh này từ cuối năm lớp 10 để tiện liên lạc, nhưng người sử dụng nó nhiều nhất lại là Mai Mai. Tài khoản FB này Mai Mai làm hồi đầu năm lớp 11, lấy tên là "Để Mai tính", theo tên một bộ phim hài cũ, danh sách bạn bè cũng chỉ có Hồng Thúy cùng chị em trong bang hội, chủ yếu cùng nhau chơi mấy trò chơi nhà hàng, nông trại. Mai Mai cũng muốn Nguyên tạo một tài khoản nhưng cậu không chịu, nói không có ai để kết nối cả, cũng không thích chơi game.
Lựa hình, chỉnh sửa, ghi chú thích.. cũng phải mất ba mươi phút, lúc định bấm đăng Mai Mai ngừng một chút lại chọn thêm một tấm hình nữa. Tấm hình selfie của cô và Nguyên trên trên đồi chè, sau lưng là từng hàng chè thẳng tắp, mặt trời buổi trưa làm cho cả tóc cô và Nguyên đều sáng rực, Nguyên hơi nghiêng nhìn về phía cô miệng nhếch lên cười, trong mắt cậu toàn là nắng. Chú thích hình không ghi gì cả.
Đăng lên năm phút, Hồng Thúy vào bình luận: "Chị Mai bỏ đàn em thơ ở nhà đánh lẻ, giận," Tiếp sau là chục bình luận "giận" "giận" của đám còn lại. Chị Mai cười sung sướng bỏ điện thoại xuống, đi chơi với trai còn dắt theo mấy người làm kỳ đà cản mũi sau, ha ha, chị đẹp nhưng không có ngu.
Nguyên từ trên nhà đi xuống, cầm theo một chiếc hộp màu xanh để lên bàn ngoắc tay gọi Mai Mai "lại đây", ai đó không khác gì con Meo thấy xương, tung tăng chạy qua.
"Mở ra xem đi." Nguyên chỉ chỉ vào chiếc hộp.
"Cho mình ha, sao tự nhiên tặng quà cho mình."
"Quà sinh nhật của Mai."
"Nhưng còn mấy tháng nữa mới tới sinh nhật mình lận mà."
Đừng hòng, Mai Mai chồm tới "Lấy, lấy.. haha." Rồi nhanh nhẹn mở ra.
Phía trong là chiếc váy xòe màu trắng, một chiếc nơ lớn ôm hết phần vai, thân váy đính đá trắng lấp lánh như bầu trời sao. Mai Mai thấy mặt mình cay cay, ngày đó vì giận người nhà, cô nói lung tung rối loạn với Nguyên bao nhiêu thứ vậy mà cậu đều nhớ hết.
Nguyên xoa đầu cô.
"Mai, đừng khóc, phải luôn vui vẻ và rực rỡ như ánh mặt trời."
Nguyên đi Canada trong im lặng, không tạm biệt ai cũng không cần ai đưa tiễn cả, một mình đi xe đò xuống Sài Gòn sau đó tập hợp với đoàn tại sân bay Tân Sơn Nhất. Trước khi máy bay cất cánh chỉ nhắn cho ông Ba Bình hai tin nhắn, cái đầu tiên giải thích về chương trình học bổng cậu nhận được, cái thứ hai có hai câu: "Cảm ơn ba. Tha thứ cho con không thể dũng cảm tiếp tục làm con trai ba được nữa."
Mai Mai biết chuyện đã là năm ngày sau đó, khi cô trở về từ nhà cô hai, qua nhà sàn tìm Nguyên chỉ thấy ông Ba Bình ngồi thinh lặng trước cửa.
Mai Mai mãi vẫn không thể hiểu sao Nguyên lại có thể bỏ cô lại để ra đi gọn gàng và lưu loát đến như vậy. Một lời giải thích, một dòng chữ cũng không có. Họ biết nhau khi còn là những đứa trẻ, lớn lên cùng nhau, bất kể sự kiện lớn nhỏ nào của cuộc đời người này cũng có bóng dáng của người kia. Quen thuộc tới mức Mai Mai chưa bao giờ phải tự hỏi mình có thích hay yêu Nguyên hay không, cô nghĩ, họ là một phần của nhau, sự tồn tại đặc biệt đó khó có thể dùng chữ yêu hay thích để lý giải được.
Mai Mai biết mình đang không ổn, rất nhiều đêm cô không ngủ được, chỉ chập chờn hai ba tiếng đồng hồ rồi tỉnh lại tai hướng ra phía đường nghe ngóng. Trong đầu cô luôn nghĩ có lẽ Nguyên chỉ đi một thời gian ngắn thôi, sau đó cậu sẽ trở về, rồi nói xin lỗi vì đã để cô lo lắng. Có lẽ cậu sẽ trở về trong đêm, giống như cái hồi cậu chuyển đến đây vậy. Nhập học lớp 12, Mai Mai vẫn giữ chỗ ngồi bên cạnh mình cho cậu. Cô không khóc cũng không làm ầm ĩ, mọi việc vẫn làm bình thường, lên lớp chăm chỉ học bài, chỉ có Hồng Thúy cảm thấy, dường như chị Mai của họ đã thiếu đi sức sống quen thuộc, rũ xuống, giống như một cái cây bị thiếu nước.
Tháng mười năm nay mưa rất nhiều, từng trận mưa ào ào giăng kín trời đất. Mỗi sáng Mai Mai phải mất gấp đôi thời gian mới có thể đạp xe được tới trường. Buổi trưa, vừa về đến nhà thì thấy mẹ cô đang mặc áo mưa chuẩn bị ra ngoài, bà nói đi đưa cơm cho ba cô, em trai và bà nội. Gần đây ông Dần thuê thêm một thửa đất gần đập nước để để trồng đu đủ. Thửa đất nắm kế con suối lớn tiện cho mùa hè tưới tiêu như đến mùa mưa bão lại dễ ngập úng, tối hôm qua mưa suốt đêm, sáng nay vẫn không ngừng nên cả nhà phải qua cấp tốc đào rãnh thoát nước. Em trai đi học về cũng đã ghé qua đó thay ca cho mẹ cô về nấu cơm. Nhìn sắc mặt bà đã xanh xám vì ngâm nước cả sáng, Mai Mai cầm lấy giỏ đồ nói mẹ để cô mang đi, bà tranh thủ nghỉ ngơi chiều hãy ra. Bà Giang nhìn bóng con gái khuất sau cổng rồi thở dài, cô con gái này của bà ngoài trừ học hành không giỏi giang ra thì luôn chịu khó, sao mẹ chồng bà lại chỉ vì nó là con gái mà không thể thương nó thêm một chút.
Mưa nhiều làm cho mực nước suối dâng lên cao, cả con đập cũng chìm trong nước. Mai Mai phải để xe lại dưới gốc cây thông và đi men theo mép nước xuống phía dưới. Lúc gần đến nơi thì thấy em trai đang đi ra từ vườn, thằng bé vẫn đen nhẻm nhưng đã cao hơn nhiều, dạo này Mai Mai vẫn rất ít nói chuyện với nó nhưng không còn đáp trả mấy trò đấu đá của nó nữa. Một lần vào năm ngoái, Mai Mai thức khuya, đi lấy nước uống qua phòng thằng bé thì thấy nó vừa ngủ mơ vừa khóc, miệng gọi mẹ mẹ. Lúc đó Mai Mai nghĩ, thằng bé này cũng xui xẻo muốn chết, mẹ nó vì bản thân được cơm no áo ấm mà sinh ra nó, lại vì bản thân được hạnh phúc mà bỏ nó đi, ít nhất mình vẫn còn có mẹ, không cần so đo với nó làm gì.
Càng xuống phía dưới nước suối càng xiết, có nhiều đoạn bờ suối bị xói lở sâu vào trong đất, mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, Mai Mai vẫy tay gọi thằng bé đứng yên đừng đi qua, nhưng nó vẫn bước tới không ngừng, làm trái ý Mai Mai đã thành bản năng của nó rồi. Khi chỉ cách Mai Mai chừng mười bước chân, bỗng nhiên bờ suối dưới chân nó sụp xuống, cả thân hình thằng bé cũng mảng to đất đá rơi thẳng vào lòng suối bị nước cuốn đi. Mai Mai không kịp suy nghĩ gì cả, cô quăng giỏ đồ trong tay đuổi theo, thằng bé bị nhấn chìm xuống nước rồi lại bị đẩy nổi lên, nhìn thấy nó sắp trôi đến gần một khúc quanh có nhiều bụi cỏ Mai Mai quyết định cởi áo mưa ra nhảy xuống nước. Thật may nước ở đây ít xiết hơn, cô nhanh chóng tóm được em trai kéo vào sát bờ, lúc nắm được một nhúm rễ cây bị nước làm xói mòn chìa ra Mai Mai đã hoàn toàn kiệt sức. Cô vừa gào lên "ba ơi, cứu" vừa cố gắng chuyển mình ra sau, đẩy thằng bé lên để nó nắm lấy phần rễ cây cao hơn bên trái. Bờ suối này bị xói lở vào phần chân, không có chỗ để đạp lấy đà nên rất khó tự leo lên bờ được, phải cố gắng cầm cự chờ ba cô tới cứu. Mai Mai vừa kêu cứu vừa an ủi thằng bé, nó hoảng sợ tới cả người run lập cập, khóc nấc.
Phải hơn mười phút sau, lúc tay cô đã mỏi nhừ, Mai Mai mới nhìn thấy bóng ông Dần và bà nội nhưng cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cảm thấy nhánh rễ cây trong tay mình đang rung lên, cùng với đó là tiếng ầm ầm vang dội, nhoài người lên một chút nhìn về phía phát ra âm thanh, Mai Mai chết lặng. Cách đập nước một khoảng, một dòng nước lớn đang điên cuồng đổ về phía hai chị em. Lũ quét. Lúc ông Dần chạy tới nơi thì dòng nước đó chỉ còn cách chỗ họ mấy trăm mét. Mai Mai ở phía gần với cánh tay đang đưa ra của ba mình hơn, lúc cánh tay của ông sắp chạm vào cô, Mai Mai nghe thấy giọng bà nội thét lên phía sau lưng ba:
"Cứu Gia Bảo trước, nhanh cứu cháu trai của mẹ trước."
Cô nhìn thấy cánh tay của ba mình khựng lại vài giây, sau đó vượt qua người cô tóm lấy tay em trai nhấc lên. Cô thấy thằng bé được kéo lên bờ, thấy ba mình đẩy nó lên mô đất cao bên cạnh chỗ bà nội đang đứng. Lúc ông Dần quay đầu lại, định tuột xuống tiếp thì thì thấy con gái đang yên lặng nhìn mình, xung quanh mọi vật như quay cuồng nhưng con bé không hề kêu khóc, chỉ yên lặng ngước mắt nhìn ông. Trước khi nước lũ cuốn tới đập vào bờ đất, không chờ được cứu, ông thấy con bé buông tay tự thả mình xuống lòng suối. Có lẽ cả đời này ông Dần sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đó của con gái, không có đau đớn hay sợ hãi, chỉ trống rỗng, giống như đã chết.
Có Còn Rung Động