Có Còn Rung Động
C12: Ừ mình cũng vậy thích mai
Một chị đại trùm trường nếu muốn "quay đầu là bờ" thì phải bắt đầu từ đâu? Mai Mai suy tư, nhớ lại bài diễn thuyết rúng động tâm can của người thầy chủ nhiệm kính mến hồi buổi đầu nhập học, bèn bắt đầu từ việc nhuộm đen lại tóc. Sau hơn hai năm làm bó đuốc di động, giờ nhìn mình với một đầu tóc đen thui trong gương Mai Mai thấy hình như hơi sai sai. Nguyên nói, nếu không quen thì thêm chút màu là được. Kết quả, Mai Mai ra khỏi tiệm làm tóc với một đầu tóc đen móc 3 light tím, giờ thì hài lòng rồi. Về gần tới nhà, không quên kéo áo Nguyên hỏi:
"Đẹp không?"
Cậu trả lời:
"Trễ rồi, về ngủ đi"
Nhưng ngày hôm sau trong balo Mai Mai có thêm một bức vẽ chibi, đóa hướng dương đáng yêu với ba cánh hoa màu tím. Ây dô, chị Mai bị dỗ cho cười toe như bông hoa hướng dương rồi.
Một học sinh chăm chỉ hướng tới tương lai đương nhiên không thể cầm đầu băng đảng đánh lộn, vậy nên chị đại gọi phó tướng Hồng Thúy lại và nói mình muốn giải tán bang hội, rửa tay gác kiếm.
Phó tướng Thúy há hốc miệng.
"Đệt, chị Mai chị có kiếm sao? Chị dám tích trữ vũ khí luôn, trâu bò quá."
Mai Mai cảm thấy không phải mình, đầu óc con bé này mới toàn là cơ bắp. Đành phải vắt óc nhớ lại bài diễn thuyết của giáo viên chủ nhiệm, lược bỏ một vài ý quá phức tạp, truyền đạt lại cho phó tướng của mình về tương lai về ước mơ này kia kia nọ, sau cùng tỏ ra thâm sâu mà hỏi nó:
"Em nghĩ đi, học xong cấp 3 em muốn làm gì, không lẽ về ăn bám ba mẹ em."
Phó tướng rụt rè:
"Em định về thừa kế sản nghiệp của gia đình."
Mai Mai bị sốc, thì ra đàn em của mình gia thế không phải dạng vừa đâu.
"Bộ gia đình em làm ăn lớn lắm hả?"
"Mẹ em có một sạp cá ở chợ Lớn á, mẹ nói chừng em học xong về mẹ sang cho em để nghỉ hưu."
"..."
"Thôi được rồi, dù em muốn về bán cá thì học lên cao cũng đâu mất mát gì, nghĩ xem, sau khi về kế nghiệp mẹ em, trong chợ có bà bán cá nào bằng cấp cao hơn em, tự nhiên em sẽ có.. ờ.. uy tín.. ờ.. đẳng cấp.. ờ tóm lại lại học không bao giờ là thừa, em hiểu không?"
Phó tướng gật gù.
"Chị Mai nói gì cũng đúng."
Dù quá trình hơi bất thường một chút nhưng cuối cùng Mai Mai đã chính thức "hoàn lương" và bắt đầu sự nghiệp hết lòng vì học tập của mình.
Nhưng học hành chăm chỉ lúc nào cũng nói dễ hơn làm, đặc biệt là với người đã dành hết nửa thanh xuân chỉ để đánh lộn như chị đại Mai Mai. Dường như Toán, Lý, Hóa gì đó với cô đều không quen biết, mỗi lần nhìn thấy nhau đều thấy xa lạ. Buổi sáng vật vã ở trường, buổi chiều chiến đấu với hằng sa số bài tập ở nhà Nguyên, Mai Mai đã thấm thía câu "biển học vô bờ", quả là không có bờ, học mãi không hết, mệt chết tôi rồi. Kiên trì được 2 tuần, chị đại uy phong nào đó bắt đầu giở thói ăn vạ.
"Nguyên, mình cạn kiệt năng lượng rồi, mau lên, mau sạc pin cho mình."
"Ổ điện ngay dưới chân Mai đó, sạc đi." Nguyên còn không thèm ngước mặt lên khỏi cuốn sách.
Mai Mai bò sang nằm lên võng, cuộn hai mép võng lại như kém tằm, chỉ chừa cái đầu thò ra ngoài.
"Ai gia muốn được giải trí, mau triệu mỹ nam tới hát cho ai gia nghe một bài." Đây chắc là kịch bản phim cung đấu, chắc dạo này chị Mai không coi phim tình cảm drama nữa.
Nguyên lườm ai đó một cái nhưng vẫn với tay lấy cây đàn, so lại dây.
Do you hear me,
I'm talking to you
Across the water across the deep blue ocean
Under the open sky, oh my, baby I'm trying
Boy I hear you in my dreams
I feel your whisper across the sea
I keep you with me in my heart
You make it easier when life gets hard
lucky I'm in love with my best friend
Lucky to have been where I have been
Lucky to be coming home again "
(Lucky - Jason Mraz ft. Colbie Caillat)
Hôm nay bầu trời thật xanh, gió cũng thổi dịu dàng, còn người con trai đối diện là tất cả thế giới này của cô, vì những giây phút tốt đẹp này Mai Mai nghĩ mình có thể cố làm thêm 800 bài tập nữa.
Nguyên kết thúc bài hát, kéo ghế qua ngồi xuống nhìn vào cô gái nhỏ đang ngủ mơ màn trên võng, vốn chỉ định nhìn thôi nhưng không kiềm lòng được lại đưa tay chạm vào những sợi tóc xoăn tự nhiên vểnh lên trên trán cô. Mai Mai vẫn luôn càm ràm với cậu những sợi tóc này nhìn thật bực bội, nhưng Nguyên lại thích. Vì chúng luôn làm cậu nhớ về một buổi chiều, một cô bé với mái tóc xoăn bù xù đã dũng cảm chạm vào vết thương của cậu và an ủi.
Cảm giác nhột nhạt trên trán làm cho Mai Mai tỉnh dậy, cô cố chống lại cơn buồn ngủ, miệng vừa cười cười vừa lẩm bẩm.
" Đầy pin. "
Nguyên hạ tay xuống chọc chọc vào vai cô.
" Thích không? "
" Thích, mình thích nghe Nguyên hát. "
" Nói lại câu đó đi, bỏ chữ thứ tư và thứ sáu. "
Mai Mai mơ màng giờ tay lên đếm:" Bỏ chữ thứ tư và thứ sáu hả? "
" Thích.. mình.. thích.. Nguyên. "
Khuôn mặt Mai Mai đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từ má lan ra hết mặt, qua tai, xuống cổ. Tình đậu sơ khai, cảm giác rung động ngọt ngào lan tràn trong trái tim. Cô xấu hổ kéo võng che mặt mình lại.
Nguyên kiềm chế bàn tay run rẩy vì trái tim đang loạn nhịp của mình, vỗ vỗ đầu cô gái qua lớp vải, giọng không giấu được ý cười.
" Ừ mình cũng vậy, thích Mai."
AAAAAAAAAAA, chị Mai cảm thấy mình có thể làm được thêm 8000 bài tập nữa.
Có Còn Rung Động