Có Chạy Đằng Trời

Chương 7: Tính tình tàn bạo

Thấy thiếu nữ mềm mại lại biết điều như vậy nên sau khi thiếu nói ra câu uy hiếp đáng sợ kia xong lại rất hài lòng nói thêm một câu: “Tôi tên là Lục Tiến, từ nay về sau em là của tôi.” Nói xong lại dùng mu bàn tay sờ nhẹ qua gò má mềm mịn của cô.

Khi hắn tới gần, mũi Sơ Vân ngửi thấy một luồng hơi thở nam tính mát lạnh, cô lớn như vậy nhưng chưa bao giờ tiếp xúc một cách mập mờ với đàn ông như thế nên ngực lập tức đập rộn ràng, cảm thấy có chút mờ mịt không yên lòng. Cô cảm thấy hình như mình vừa đồng ý một chuyện không nên đồng ý. Nhưng không đợi cô suy nghĩ đến việc này thiếu niên đã dán băng dính trở lại trên miệng cô sau đó xoay người đóng cửa lại rồi xuống xe.

Sơ Vân lập tức trừng mắt, bắt đầu hoảng sợ, sao anh ta lại bỏ đi chứ? Không phải vừa rồi đã đồng ý dẫn cô đi sao? Vừa bị dọa sợ nên cô đã sớm quên mất do dự vừa rồi của mình.

Cô kinh hoàng quỳ trên mặt đất không ngừng phát ra âm thanh “ưm ưm” khẩn cầu người kia quay lại mau chóng dẫn cô rời khỏi đây, hắn có muốn gì cô cũng tình nguyện làm hết!

Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng nói khiến cho cô nhận ra thì ra người tên là Lục Tiến vẫn chưa đi. Hắn chỉ xuống xe bàn điều kiện với mấy người kia.

Mấy người kia đi vào trong rừng, khoảng cách quá xa, dù cô có cố gắng dán vào vách xe cũng không nghe thấy bọn họ nói gì. Cô chỉ có thể lo lắng bất an tiếp tục chờ đợi. Cô cũng không phải chờ quá lâu, sau khi mấy người kia nói chuyện xong, cô nghe thấy tiếng động cơ chiếc xe đang mở cũng dừng lại. Động cơ cũng chưa tắt hẳn, chỉ phát ra âm thanh trầm thấp. Sau đó, cánh cửa nhỏ mở ra, người tên Lục Tiến lại xuấn hiện lần nữa. Hắn nhìn đôi mắt to kinh hoàng của cô, xoay người vươn tay đưa cô ra khỏi thùng xe, bế xuống xe tải. Mà gã đàn ông trung niên đang đứng trước cửa xe sau khi mặt không cảm xúc liếc nhìn cô một cái cũng không nói một lời chui vào xe bế cô bé còn lại trong xe ra.

Vừa xuống xe, ánh sáng của mặt trăng đã khiến cho tầm mắt của Sơ Vân trở nên rõ ràng, cô bất chấp cái nhìn đầy sát ý của gã đàn ông trung niên, lúc bị bỏ vào một chiếc rương nhỏ trong chiếc xe bán tải, cô gấp gáp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía người đang bế mình.

Nhợt nhạt, tuân tú, trong vẻ điển trai còn có thêm một chút sát khí. Thì ra anh ta còn trẻ như vậy, cũng không lớn hơn cô là bao. Thì ra trông anh ta…lại đẹp trai như vậy.

Thiếu niên nhẹ nhàng bỏ cô vào chiếc rương, thấy cô đang nhìn mình không chớp mắt thì khóe môi hiện lên một nụ cười tà khí. Nụ cười làm cho người ta rét lạnh khiến Sơ Vân sợ tới mức bắt đầu giãy giụa, cô bé kia cũng bị đưa vào chiếc rương, nắp rương đóng lại.

Xe chạy không lâu bắt đầu từ từ lên dốc, con đường phía sau trở nên vừa dốc vừa xóc nảy, cô bé kia bị xóc nảy ngã vào người Sơ Vân, cô không thể không dùng bả vai chống vào thùng xe mới giữ cho cô bé đang ngả trên người cô không bị lăn xuống dưới đụng vào nắp rương. Đến khi cô như sắp bị cô bé kia đè đến tắt thở thì rốt cuộc xe cũng dừng lại.


Cửa xe mở ra, cô bé kia được nâng lên, khối thịt đè lên người Sơ Vân đột nhiên nhẹ hẳn, sau đó một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô từ trong rương đi vào một gian phòng cũ nát làm bằng cỏ tranh.

Căn phòng rất tối, ánh trăng xuyên qua cánh cửa sổ trên tường chỉ có thể làm cho cô miễn cưỡng nhìn thấy chiếc phản cứng ngắc cùng một chiếc ghế trúc trong phòng.

Lục Tiến đặt cô lên chiếc phản gỗ, tay phải vung lên, chiếc chủy thủ cắt đứt dây trói trên tay cô.

“Á”, tay bị trói đằng sau quá lâu nên hai cánh tay vừa buông xuống đã bắt đầu cảm thấy rất đau nhức. Sơ Vân nhẫn nại xoa nắn hai cổ tay đang run lên vì đau.

“Thay đi” Lục Tiến ném một bộ quần áo sặc sỡ vào trong ngực cô, sau đó lui về vài buốc ngồi xuốn ghế trúc, duỗi thẳng đôi chân dài. Trong ánh sáng yếu ớt, cô có thể cảm nhận được hắn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Hắn vẫn ngồi đó đã làm cho cô căng thẳng đến nỗi toàn thân run rẩy, bị cảm giác áp bách tra tấn. Vừa rồi nhìn thoáng qua cô đã trông thấy hắn có một đôi mắt màu xám thần bí, mà giờ khắc này đôi mắt ấy giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào cô. Mặc dù căn phòng nhỏ khá tối nhưng ánh trăng xuyên qua cửa sổ lại vừa vặn chiếu lên người cô.

Phải làm sao bây giờ? Hắn muốn cô thay quần áo trước mặt hắn như vậy sao? Cô rất sợ, đôi tay ôm bộ quần áo bắt đầu run lên.

“Nhanh lên, tôi không thích phải chờ ai.” Một tiếng than nhẹ vang vọng trong căn phòng nhỏ, thiếu niên nheo mắt lại. Hắn đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Thân thể nhỏ nhắn của Sơ Vân run lên, băng dính trên miệng không có cách nào tháo ra, cô chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu hắn. Ít nhất hắn hãy xoay người sang chỗ khác mà không phải nghênh ngang nhìn cô cởi quần áo như vậy.


Sự chần chờ của cô khiến cho thiếu niên nhướng mày, đột nhiên xông lên nhanh như điện, đẩy ngã cô lên chiếc phản gỗ. Một giây sau, chiếc váy dài của cô đã bị hắn cởi ra!

“Hu hu…” Cô gái trẻ phát ra tiếng kêu hoảng sợ giống như một con thú bị sập bẫy của thợ săn, tuyệt vọng phí công giãy giụa! Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bên hông của cô một chút thì cô như vừa bị người khác rút sạch xương cốt, toàn thân bủn rủn nằm trên phản gỗ.

“Á…” đôi chân trắng nõn xinh đẹp của thiếu nữ bị một đôi tay nóng hổi đè lại, chỉ kịp phát ra một tiếng gào thét. Nhưng đôi tay này chỉ mặc chiếc quần dài vào cho cô, ống quần bó rất chặt. Sơ Vân biết mình đã hiểu lầm, cô bị dọa cho nghẹn ngào, dùng mũi không ngừng thút thít, trên gương mặt nhỏ nhắn đã ngập nước mắt.

“Câm miệng!” Thiếu niên nhíu mày dùng lực thật mạnh kìm lấy khuôn mặt cô, sau đó hắn ghé sát vào gương mặt đẹp bị kìm chặt, dịu dàng than nhẹ bên tai cô, “Em hãy ghi nhớ lấy lời tôi, tôi muốn em làm gì thì em phải làm, đừng để tôi phải tức giận!”

“Còn nữa, lát nữa lúc xuất cảnh em phải ngoan ngoãn, đừng thử phát ra bất kì âm thanh gì, nếu không tôi sẽ cắt đứt cái cổ xinh đẹp này của em trong một giây đồng hồ, hiểu chưa?”

“Hu hu” Sơ Vân cảm thấy cằm sắp rớt ra.

“Tôi hỏi em đã nghe rõ chưa?” Đôi môi mỏng của thiếu niên khẽ lướt qua vành tai nho nhỏ của cô, nói ra từng chữ lạnh như băng.

“Ưm ưm” Sơ Vân cố gắng hết sức gật nhẹ đầu, vô cùng hoảng sợ.

Ngoài phòng, mấy gã đàn ông cũng đang dùng băng dính quấn lấy ống quần của mình, gã đàn ông thấp bé vừa kiểm tra những vật dụng tùy thân vừa phẫn hận phàn nàn, “Đại ca à, sao anh lại chấp nhận điều kiện tên nhóc kia đưa ra vậy?”

Đưa bọn họ đến nơi giao hàng lại muốn dẫn một cô gái đi, điều kiện như vậy mà đại ca cũng gật đầy sao!? Lúc đến chỗ lão Côn mà hàng bị thiếu mất một đứa thì bọn họ sẽ có kết cục gì đây? Gã ngẫm lại mà thấy không rét mà run.


“Chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi.” Ánh mắt gã đàn ông trung niên âm trầm nhìn lướt qua ngôi nhà cỏ tranh, khẽ trả lời, “Vừa rồi khi hắn lên xe xem hàng xong thì tao nhận được một tin tức bên kia đã xảy ra chút chuyện, rất nhiều anh em đã bị bắt!” Gã tự tay lấy tin nhắn trong điện thoại di động ra đưa cho ba gã đang kinh hoàng kia. Mấy gã đàn ông nửa tin ngửa ngờ nhìn vào tin nhắn sau đó hoàn toàn biến sắc!

“Anh Mập và mụ Hổ đều đã gặp chuyện không may, chúng ta phải tranh thủ thời gian trốn ra nước ngoài một thời gian.” Gã đàn ông trung niên nhìn về dãy núi phía xa, cắn răng nói.

Dạo này cảnh sát quốc tế đang lùng sục, trong vòng vài ngày đã phá tan mạng lưới bọn chúng đã giăng ra nhiều năm nay, tình cảnh của bọn chúng đang bất ổn. Nếu như gã đoán không sai thì giờ phút này cảnh sát đang chờ bọn chúng ở biên giới. Hiện giờ chỉ có thể xem người này có tkhả năng đưa bọn chúng ra nước ngoài thuận lợi không hay thôi!

“Nhưng mà đại ca à, chúng ta muốn đến chỗ lão Côn tránh nạn, đã nói giao hai đứa con gái giờ lại thiếu một đứa vậy lão ta có tha cho chúng ta không?” Một gã đàn ông có thân hình to béo kinh hoảng hỏi.

Gã đàn ông trung niên quét mắt sang bên kia sau đó nháy mắt ra dấu với ba gã kia, tay phải cũng làm động tác cắt ngang cổ một cái, gã nhẹ nhàng phun ra một chữ “Giết”

Mụ Hổ nói tên kia trời sinh tính tình tàn bạo, người chọc tới hắn sẽ không có kết cục tốt, về phần lai lịch của tên thiếu niên kia cũng không một ai biết. Hai năm trước khi đưa hàng qua Thái Lan gã chỉ mới gặp tên kia một lần. Khi đó hắn nhét vào miệng hai gã đàn ông sờ soạng hắn hai túi bột mì có lẫn kim may đồ sau đó lột người ta trần truồng treo lên tầng thượng khách sạn, tiếng gầm rú thảm thiết khiến cảnh sát khi chạy đến cũng phải tái mặt.

Lúc kéo xuống thi thể đã rướm máu ra lỗ tai, lỗ mũi, méo mó không còn nguyên dạng nữa. Nghĩ tới mà gã đàn ông trung niên phải nhíu nhíu mày, ánh mắt thâm trầm nhìn ba gã kia dặn dò: “Trên đường đi chúng mày đừng chọc tới hắn, tất cả hãy để sang bên kia rồi nói sau.”

Người tất nhiên không thể giao cho hắn, cô bé này đủ để bọn chúng sống an nhàn vài năm, làm sao gã có thể đem cô bé kia mà cho không chứ? Sang tới bên kia thì tất cả đã không còn do hắn định đoạt nữa, muốn mang người đi à? Lão Côn nhất định sẽ giải quyết hắn. Hắn có lợi hại mấy thì cũng chỉ là một thằng nhóc, làm sao có thể chống lại cả một đội quân chứ?

***


Sơ Vân nơm nớp lo sợ nghe theo lời Lục Tiến nói dùng miếng vải cột mái tóc dài lên, nhét vào trong mũ. Trên người cô mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, ống tay áo cùng ống quần đều bó chặt lại, nhìn vô cùng buồn cười. Nhưng mà Sơ Vân lại không bất mãn chút nào, so với bộ quần áo bó sát của con gái thì bộ quần áo này khiến cô thấy an toàn hơn nhiều.

Lục Tiến cũng thay một bộ quần áo khác, vai rộng chân dài càng tăng thêm gương mặt điển trai của hắn, trông rất giống một người mẫu thời trang.

“Đi thôi.” Hắn cầm theo một cái bao lôi từ gầm giường ra rồi bảo Sơ Vân theo sau hắn, sau đó xoay người ra khỏi nhà tranh.

Đến khi bị dẫn vào cánh rừng rậm rạp gần biên giới Sơ Vân vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Cô vẫn không biết hiện giờ mình đang ở đâu.

Dãy núi xa xa vô cùng yên tĩnh, rừng rậm chung quanh cũng hoàn toàn không một tiếng động, chỉ có mấy người đang đi xuyên qua cánh rừng tăm tối phát ra tiếng thở.

Thiếu niên vừa tiến vào rừng sâu tăm tối đã thay đổi dáng vẻ, thân hình trở nên quỷ mị bí ẩn, không còn cảm giác lười nhác như trước nữa. Thậm chí nghiêm khắc mà nói thì giờ phút này hắn giống như một con rắn, một con rắn độc đang lẩn trong bụi rậm. Phía trước là rừng cây, bụi cỏ, những tảng đá gồ ghề, kể cả đêm tối dường như cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.

Hắn nhanh chóng dẫn theo mấy người phía sau đi xuyên qua rừng cây, cổ tay trái của Sơ Vân bị hắn nắm lấy đã đau nhói nhưng cô không có bất kì phản kháng nào. Sau khi rời khỏi nhà tranh, ánh mắt mấy gã đàn ông khác nhìn cô khiến toàn thân cô run sợ, nhất là ánh mắt dâm tà của gã đàn ông thấp bé xấu xí kia làm cho cô cảm thấy toàn thân bị một chất lỏng sền sệt chảy qua, loại cảm giác này khiến cho người ta chán ghét vô cùng, thậm chí là nổi cả da gà. Vì tránh né ánh mắt này cô chỉ có thể đi theo sau lưng Lục Tiến, mấy gã đàn ông mang theo cô bé kia cũng yên lặng bám theo sau, một bước cũng không dám rời.

Ở đây lúc nào cũng có thể có trạm gác ngầm của bộ đội biên phòng, không muốn bị phát hiện nên mọi người đều cố nén tiếng hít thở thật thấp.

Đột nhiên thiếu niên đi đầu dừng bước, sau đó dẫn theo Sơ Vân yên lặng trốn sau lùm cây, mấy người phía sau cũng ngồi xổm xuống, nằm sấp trên mặt đất nín thở, không dám lộn xộn. Sau đó, xa xa có một chiếc đèn pin đang chiếu về chỗ này.

“Ai đó? Ra đây!” Theo ánh sáng của đèn pin chiếu đến là một tiếng quát chói tai.

Có Chạy Đằng Trời
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Có Chạy Đằng Trời Truyện Có Chạy Đằng Trời Story Chương 7: Tính tình tàn bạo
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...