Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 76


Tuyết rơi lất phất, nhiệt độ ban đêm lại hạ xuống, gió lạnh thổi qua, khí lạnh thấu xương luồn qua khe hở quần áo thấm vào trong cơ thể, Giang Ngư bị lạnh đến mức răng va cầm cập.


 


Lúc cô nói chuyện thổi ra một làn khói trắng, thẳng thắn nói: "Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, đã lăn lộn trong xã hội này gần mười năm trời, không có học vấn không có văn hóa càng không có tố chất. Tôi biết hút thuốc uống rượu còn biết đánh nhau nữa, không phải là một cô gái tốt. Điều kiện của cậu tốt đến thế, bên cạnh lại có nhiều cô gái xuất sắc theo đuổi, chẳng phải một người chị xấu xa như chị đây sẽ làm lỡ cậu à?"


 


Gần nửa cuộc đời này của Giang Ngư đã nhìn thấu mặt "ác" của tính người rồi.


 


Ba mẹ đẻ ghét bỏ cô, thành phần tri thức không màng thế sự đơn thuần nhất cũng đầy vết nhơ. Thực ra giới giải trí vẻ vang xinh đẹp cũng ô uế không thể tả. Cô đã ngày càng bị cuốn vào trong rãnh sâu tối tăm này, nên biết rất rõ về bản thân mình.


 


Phó Diễm như nghe thấy câu chuyện cực kỳ buồn cười xen lẫn yếu tố hoang đường: "Chị à, hút thuốc uống rượu đánh nhau là chị xấu à? Định kiến về tốt xấu này của chị vẫn còn rất truyền thống đấy."


 


Giang Ngư khẽ mỉm cười.


 


Anh cợt nhả nói: "Tôi cũng biết hút thuốc uống rượu đánh nhau. Tôi cũng chẳng tốt đẹp gì. Chị nhìn hai chúng ta xem, có phải rất xứng đôi không?"


 


"Không xứng chút nào." Giang Ngư tìm thấy đồ ăn ngoài của Phó Diễm ở trong ngăn kéo, rồi nhét vào tay anh. Giọng nói của cô còn lạnh nhạt hơn cả tuyết rơi, lời nói ra cũng lạnh băng: "Tôi nói thế chỉ muốn ám chỉ cậu rằng, giữa chị và cậu không có khả năng. Nếu cậu nghe không hiểu, vậy thì tôi sẽ nói lại lần nữa… Em trai à, tôi không thích cậu, cậu đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa, tôi không đáng đâu."


 


"Sao chị lại không đáng cơ chứ, chị rất tốt,  tôi thấy tôi và chị rất phù hợp."


 


"Một cậu ấm thuộc xã hội thượng lưu như cậu không cần một người làm trò tiêu khiển như tôi." Giang Ngư nói: "Giữa tôi và cậu, ngoại trừ việc phù hợp về giới tính thì cái gì cũng không thích hợp."


 


Dứt lời, cô xoay người rời đi, để mặc Phó Diễm ở phía sau hắng giọng gọi cô: "Chị à?"


 


"Chị!"


 


"Chị đi chậm thôi."


 


"Không phải đấy chứ, chị cũng quá vô tình rồi đấy?"


 


Giang Ngư bước đi rất nhanh, đợi sau khi cô đến nhà, dường như vẻ bình tĩnh quả quyết ban nãy đã bị tòa nhà lạnh lẽo ngăn cách, cả người cô như mất hồn lại luống cuống ngồi xuống ghế thay giày ở trước cửa.


 


Trong đầu cô đang rất rối bời, không ngờ Phó Diễm lại tỏ tình với cô.


 


Anh điên rồi ư?


 


Chắc chắn là anh điên rồi.



 


Giang Yên đang nấu đồ ăn ở trong bếp, sau khi nghe thấy tiếng động thì thò đầu ra ngoài, cực kỳ nghi ngờ hỏi: "Sao hôm nay chị về sớm thế? Hôm nay em bé nghe lời lắm, sớm thế này đã ăn cơm rồi."


 


Giang Ngư thuận miệng đáp: "Ừm, hôm nay em bé rất ngoan, ăn nhanh lắm."


 


Đúng lúc này điện thoại để trong túi bỗng rung lên.


 


Giang Ngư lấy điện thoại ra, hiện lên thông báo tin nhắn trên Weibo. Cô chỉ kết bạn với một nick Weibo, hơn nữa chỉ theo dõi một mình Phó Diễm, còn cài đặt chế độ cực kỳ quan tâm. Vì vậy mỗi lần anh đăng Weibo, cô đều có thể biết được ngay tức khắc.


 


Phó Diễm: [Hôm nay phát sóng trực tiếp đúng giờ.]


 


Đã lâu lắm rồi anh không phát sóng trực tiếp đúng giờ, theo lý mà nói các fan phải vui mới đúng, thế nhưng bình luận ở bên dưới đều đang lo lắng.


 


[Bé yêu Diễm, con hãy nói thật đi, tối nay con đã ăn cơm chưa?]


 


[Bé yêu Diễm, con đã gầy đến thế rồi, con ăn! Nhiều! Lên! Một! Chút! Không được à?]


 


[Bé yêu Diễm, đừng làm như vậy, mẹ sợ.]


 


Giang Ngư cau mày.


 


Cô thoát khỏi Weibo, mở Wechat ra. Vừa khéo nhìn thấy một lời mời kết bạn mới, nên mở ra xem, là lời mời kết bạn của Phó Diễm. Cô do dự một hồi mới ấn chấp nhận.


 


Gần như lúc cô ấn chấp nhận, Phó Diễm đã gửi tin nhắn đến.


 


Phó Diễm: [Chị hả?]


 


Giang Ngư: [Ừ.]


 


Phó Diễm: [Không ngờ chị lại đồng ý kết bạn với tôi đấy, tôi còn tưởng chị sẽ không thèm kết bạn với tôi nữa chứ.]


 


Giang Ngư: [Ừ.]


 


Phó Diễm đang ngậm điếu thuốc, đọc xong tin nhắn đơn giản lại lạnh nhạt của Giang Ngư thì bật cười. Điếu thuốc run lên, tàn thuốc rơi xuống bắp đùi. Anh lười gạt tàn thuốc xuống, hai chân mở rộng gác lên bàn trà, mũi chân đá vào túi đồ ăn ngoài ở bên cạnh, túi nhựa phát ra tiếng vang xột xoạt. Anh cau mày, từ tốn gõ chữ: [Chị ơi, hôm nay chị không đến đây giám sát tôi ăn cơm à?]


 


Giang Ngư: [?]



Phó Diễm: [Con người tôi có một tật xấu, cần phải có người canh chừng tôi mới ăn cơm được.]


 


Giang Ngư: [.]


 


Phó Diễm: [Thật ra không ăn một bữa cũng chẳng sao, tôi cũng không đói chết được.]


 


Giang Ngư: [......]


 


Xem xem! Từ một dấu chấm câu đã biến thành sáu dấu chấm. Theo một ý nghĩa nào đó thì điều này đã được xem là cô đã ngầm thích anh rồi.


 


Phó Diễm càng ra sức hơn: [Từ nhỏ tôi đã như vậy rồi, ăn một bữa sẽ nhịn một bữa, đói đến mức bao tử cũng không còn cảm giác nữa rồi.]


 


Phó Diễm: [Nếu chị có việc thì cứ bận việc của mình đi, tôi tự chăm sóc mình được mà.]


 


Mười giây sau.


 


Nửa phút sau.


 


Chưa đến một phút sau, trên màn hình đã hiện lên một tin nhắn mới.


 


Giang Ngư: [Tôi sẽ đến đó.]


 


Cô đã bắt đầu gõ chữ gửi tin nhắn cho anh rồi, hơn nữa còn chủ động nói! Cô! Sẽ! Đến! Đây!!!! Cô chủ động đến thế!


 


Có phải bước tiếp theo nên thảo luận về khu vực trường học hay không?


 


Phó Diễm mơ rất đẹp, có điều dáng vẻ lúc Giang Ngư đến không giống như người sẽ bàn bạc kế hoạch năm năm sinh một đứa hay sinh đôi cặp trai gái mà anh đã lập ra.


 


Cô đanh mặt, vừa hờ hững vừa lạnh nhạt lườm Phó Diễm: "Cậu ăn cơm đi!"


 


Phó Diễm tặc lưỡi: "Chị này."


 


"Cậu mau ăn đi, ăn xong tôi còn có việc."


 


Lúc này Phó Diễm lại rất nghe lời, mở túi đồ ăn ngoài ra ăn vài miếng rồi ngừng lại liếc nhìn Giang Ngư. Giang Ngư lạnh nhạt chẳng thèm đoái hoài đến, mà ngồi ở đó xem điện thoại như một hòa thượng.


 



 


Cứ ăn rồi lại nhìn.


 


Giang Ngư: ?


 


Cậu bị bệnh đấy à?


 


Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, Phó Diễm giải thích: "Tôi phát hiện một chuyện, tôi vừa nhìn chị vừa ăn sẽ ngon miệng hơn."


 


Giang Ngư mặt không cảm xúc nhìn anh: "Em hãy nói mấy lời ở trên trần gian đi, đừng có dở dở ương ương nữa."


 


Phó Diễm vui vẻ: "Chị à, chị nói những lời này cũng không có quê mùa đến thế, trái lại còn rất thời thượng, chị học ở đâu vậy?"


 


Còn có thể học từ đâu chứ?


 


Mấy thứ này đều học từ phát sóng trực tiếp của cậu đấy.


 


Có điều cô chỉ học một số lời chế giễu người khác.


 


"Giang Yên dạy đó." Cô hất cằm, không muốn thảo luận vấn đề này nữa, mà giục anh: "Cậu mau ăn đi."


 


"Tôi luôn ăn cơm chậm như vậy mà." Phó Diễm thong thả gắp thức ăn bỏ vào miệng, từ tốn nói: "Chị biết không, xã hội thượng lưu của chúng tôi đều thế này, lúc ăn không được nói... Không đúng, ăn một miếng phải nhai..."


 


Anh nghĩ ngợi một hồi rồi nói chắc nịch: "Một trăm lần đi, như vậy mới tốt cho cơ thể."


 


Giang Ngư: ?


 


Rõ ràng trước đó một bữa cơm chưa đến nửa tiếng đã ăn hết, còn mang dáng vẻ nửa ép buộc nửa sáp tới, ăn hai miếng nghỉ vài phút, lúc nuốt xuống không khác gì uống thuốc độc.


 


Quả nhiên cậu bị bệnh gì rồi.


 


Giang Ngư đặt điện thoại xuống, hai tay chống cằm, ánh mắt khóa chặt anh: "Được rồi, vậy thì tôi sẽ đếm giúp cậu."


 


"..."


 


Phó Diễm: "Người trong xã hội thượng lưu chúng tôi ghét nhất là chuyện bị người khác nhìn chằm chằm khi đang ăn cơm."



"Người trong xã hội thượng lưu như mấy đứa thực sự..." Cô cố gắng nuốt lại từ "phiền phức" trong cổ họng, đổi lại thành: "Rất tinh tế."


 


Không biết Phó Diễm nghĩ đến điều gì mà nhướng đuôi mắt, trong mắt thoáng qua ý cười gian xảo, hắng giọng nói: "Chị ơi, chị có thể rót nước giúp em được không?"


 


Giang Ngư đứng dậy đi vào phòng bếp.


 


"Đừng dùng mấy ly thủy tinh đó, mà hãy lấy ly đế cao trong tủ rượu đấy, rồi rót một ít nước suối ngòn ngọt, để lên khay bưng ra đây." Phó Diễm ung dung nói. Sau khi bắt gặp ánh mắt của Giang Ngư, anh nói với vẻ mặt vô tội: "Thượng lưu bắt đầu từ việc uống nước."


 


Giang Ngư thầm trợn mắt, thế nhưng cô vẫn làm theo.


 


Phó Diễm: "Chị đã từng ăn cơm chiên bào ngư chưa?"


 


Giang Ngư: "Bào ngư có thể chiên cơm à?"


 


Phó Diễm: "Thượng lưu mà."


 


Giang Ngư: "..."


 


Phó Diễm: "Chị có biết cơm chiên bào ngư uống kèm với thứ gì không?"


 


Giang Ngư im lặng một hồi mới đáp: "Rượu vang à? Hay là Lafite 82 năm?"


 


Phó Diễm nhướng mày: "Sao chị biết?"


 


Giang Ngư mặt không cảm xúc nhìn anh, ung dung thốt ra bốn chữ: "Bởi vì thượng lưu mà."


 


Phó Diễm búng tay nói: "Chính xác."


 


Giang Ngư ấn thái dương, không nhịn được hỏi anh: "Cậu không thể tách khỏi cái chữ thượng lưu à?"


 


"Chẳng phải chị đã nói rồi sao? Tôi là một cậu ấm thuộc xã hội thượng lưu, ngay cả bản thân tôi còn chẳng biết tôi lại là cậu ấm thuộc xã hội thượng lưu cơ đấy." Anh ăn cơm xong thì dọn dẹp hộp đồ ăn bỏ vào túi. Anh cụp mắt, nên không đoán được anh đang nghĩ gì. Lúc nói chuyện, trong giọng nói còn thoáng mang theo ý cười: "Nếu tôi đã thuộc xã hội thượng lưu, tất nhiên phải sống thượng lưu một chút rồi. Chị này, chị cảm thấy ban nãy tôi có thượng lưu không?"


 


"..."


 


"Tôi chỉ là một người bình thường, vậy mà chị cứ khăng khăng nói tôi là thượng lưu. Vậy thì tôi phải diễn cho chị nghĩ rằng tôi sống trong xã hội thượng lưu. Thế nào? Chị, chị có thích dáng vẻ ban nãy của tôi hay không? Hay chị thích dáng vẻ khác của tôi? Dù là dáng vẻ nào tôi cũng có thể diễn được."


 


Giang Ngư đau đầu, bật thốt ra một câu: "Cậu không thể giống như lúc phát sóng trực tiếp à?"


Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Story Chương 76
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...