Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 69
Rất nhanh, Giang Yên đã đi ra.
Giang Ngư mở vỏ đóng gói bánh kem ra, đưa cho Giang Yên một miếng, số còn lại chia cho những đứa trẻ khác.
Giang Yên ăn bánh kem, cười hạnh phúc, khóe miệng còn dính kem, giọng nói rất ngọt ngào: "Chị ơi, thì ra bánh kem có vị như thế này, ngon quá đi."
Khóe mắt Triều Tịch cay cay.
Cô ấy quay đầu đi chỗ khác.
Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ biết, hóa ra trên thế giới này có người sống như thế này.
Cô ấy ngồi xổm xuống trước mặt Giang Ngư: "Em muốn đi với chị không?"
Giang Ngư cắn môi, thật cẩn thận hỏi: "... Có thể ạ?"
Trong mắt cô có sự sợ hãi và thấp hèn không nên có ở lứa tuổi này, ngay cả một câu nói cũng phải do dự đắn đo mãi, thận trọng và bối rối, khi nói chuyện cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Triều Tịch đau lòng không thôi nhưng vẫn duy trì nụ cười: "Được chứ, chẳng qua chị cần làm một số thủ tục, thế này, nhiều nhất một tuần, em đợi chị một tuần nữa, chị sẽ đến đón em đi."
"À phải rồi, em tên là gì?"
"Giang Ngư ạ." Cô viết từng nét từng nét tên mình lên tay Triều Tịch.
Triều Tịch nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của cô: "Em gái em tên là gì?"
Giang Ngư nói: "Em ấy tên Giang Yên."
"Được rồi."
Cuộc đối thoại của bọn họ, không ít người có mặt đều nghe thấy, có cả người lớn tuổi hơn Giang Ngư, người đó tên là Giang Phong, học lực của cô ta rất tốt, thuộc tốp đầu trong trường, ngũ quan thanh tú, cũng rất hiểu chuyện, cũng có không ít người nói muốn nhận nuôi cô ta nhưng sau khi bàn bạc xong việc nhận nuôi, bọn họ lại vì đủ loại lý do mà từ bỏ.
Những người ở đây dường như đều là như vậy, sau khi bị bỏ rơi, sẽ tiếp tục bị bỏ rơi vô số lần.
Có người thất vọng, có người trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng.
Giang Phong đả kích cô: "Chị ta chỉ lừa gạt cậu thôi, cậu xem chị ta mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nhận nuôi cậu và Giang Yên được? Chị ta còn không đủ điều kiện cơ bản để nhận nuôi cơ mà."
"Hơn nữa, cậu nhìn lại bản thân mình là như thế nào, người không ra người ma không ra ma."
"Học lực lại đứng bét lớp phải không?"
"Giang Ngư à, cậu từ bỏ đi."
"Người giống như chúng ta, chỉ có thể sống như thế này thôi."
Giống như loài côn trùng, sống ở nơi không thấy ánh sáng.
Giang Ngư vốn dĩ còn khá tự tin nhưng những lời Giang Phong nói lại kéo cô về với thực tại.
Phải rồi, người giống như cô, chỉ có thể sống như thế này thôi.
Nhưng ngày hôm sau.
Triều Tịch đã đến.
Bên cạnh cô ấy có viện trưởng đứng cùng, cũng có hai người xa lạ, có vẻ như bốn người đang bàn luận gì đó, viện trưởng cười rất vui vẻ, bọn họ nhìn thấy Giang Ngư đứng ở cách đó không xa.
Viện trưởng gọi cô: "Giang Ngư ơi, lại đây nhanh lên."
Giang Ngư do dự không dám động đậy, cô rất sợ bước lại gần, người chị gái xinh đẹp đó, gần như là chị gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, sẽ nói với cô: "Xin lỗi, chị không thể đưa em đi."
Cô không muốn qua đó.
Cô không muốn tự tay phá vỡ điều tốt đẹp này.
Thấy cô không qua đây, Triều Tịch đã chủ động bước tới, cô ấy đứng trước mặt Giang Ngư, sau đó, đưa tay ra với cô.
Giang Ngư vẫn còn nhớ, ánh mặt trời đêm hôm đó rực rỡ đến nhường nào.
Trong mắt Triều Tịch như chứa đựng vô vàn ánh sáng lấp lánh, cô ấy mỉm cười với Giang Ngư: "Chị đến đón em về nhà."
Cơn ác mộng của Giang Ngư đã kết thúc vào ngày hôm đó.
Tuy rằng sau này đã thoát khỏi những lời đồn đại và sự chế giễu vô bờ bến đó nhưng cô vẫn không thể thoát ra khỏi bóng ma. Khi ở trường học, cô vẫn sợ ánh mắt người khác nhìn về phía mình, dù là ý tốt hay ý xấu.
Cô không dám lên tiếng.
Cô sợ người khác cười chê tiếng phổ thông của cô không chuẩn.
Khi ăn cơm, cô luôn luôn là người ăn nhanh nhất, bởi vì cô sợ khi không để ý, sẽ có người đột nhiên đổ cơm thừa canh cặn vào khay cơm của cô.
Những kí ức bất kham trong quá khứ, luôn ám ảnh cô như cơn ác mộng, không ngừng cuộn trào trong tâm trí cô, là xiềng xích mà cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi.
Triều Tịch từng hỏi cô.
Cô lắc đầu với vẻ không muốn nói.
Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.
Cô nói với Triều Tịch: "Em không muốn học nữa."
Triều Tịch không hỏi cô lý do, chỉ hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"
"Có công ty giải trí liên hệ với em, hỏi em có muốn làm người mẫu không." Giang Ngư nói: "Em đã đi diễn vài lần, cũng không tệ lắm, công ty đó có thể tìm thấy trên mạng, là công ty chính quy, em muốn làm người mẫu."
Triều Tịch: "Em đã quyết định rồi?"
"Vâng."
Nói xong, Giang Ngư lo lắng bất an nhìn cô ấy.
Nhưng Triều Tịch vẫn giữ nụ cười như mọi lần và nói: "Được mà."
"Chị ơi..."
"Sao đó?"
"Không có gì."
Sau khi cúp máy, Giang Ngư nhẹ giọng nỉ non với điện thoại, giọng điệu lại rất kiên định: "Sau này em nhất định sẽ báo đáp chị, nhất định đấy."
Về sau cô thực sự đã thực hiện lời hứa của mình.
Cô là người rất chịu khó, điều quan trọng nhất trong ngành này chính là chịu khó, Giang Ngư tham gia mọi cuộc thi, đi mọi hoạt động, lúc đó cô bị người ta gọi đùa là "cô nàng liều mạng".
Nhưng cũng chính vì sự cố gắng này của cô mà cô đã rời khỏi công ty nhỏ, đến với công ty người mẫu hàng đầu trong nước.
Cô cũng thành công trở thành người mẫu quốc tế nổi tiếng.
Cô vào nghề được năm năm, dùng số tiền dành dụm được mua cho Triều Tịch căn chung cư ở nước ngoài, lại đặt mua bất động sản trong nước cho Triều Tịch. Cô biết, Triều Tịch không thiếu tiền nhưng cô không thể không cho Triều Tịch.
Nếu không có Triều Tịch, cả đời này của cô cũng không thể thấy được ánh sáng mặt trời.
Mà cũng có thể, cuộc đời của cô cũng đã kết thúc từ lâu.
Nhiều năm trôi qua, Giang Ngư tưởng rằng mình sẽ không bao giờ trải qua những tháng ngày đen tối như vậy nữa, những ngày bị ngôn từ chửi mắng, sỉ nhục, phỉ báng, vu oan, đe dọa, khiến cô ngay cả ngẩng đầu cũng rụt rè sợ sệt.
Thế mà không ngờ lại quay một vòng trở lại như vậy.
Hơn nữa nó còn tệ hơn.
Giang Ngư không dám mở điện thoại ra, tin nhắn riêng trên Weibo toàn là những lời mắng chửi cô, hạ thấp cô không còn gì, mắng cô là đứa con hoang có người sinh không người nuôi, mắng cô trời sinh số phận thấp hèn, mắng cô ngay cả đại học cũng không thi đỗ, thứ đ* đ**m trong đầu chỉ biết quyến rũ đàn ông, mắng cô rằng những thành tựu có được trong những năm qua đều là nhờ hy sinh sắc đẹp mà có được.
Bọn họ phủ nhận tất cả những nỗ lực trả giá của cô một cách nhẹ nhàng bâng quơ, sau đó gán cho cô những tội danh xấu xa bẩn thỉu.
Như vậy còn chưa đủ.
Sau khi chửi mắng, là đe dọa cô. Bọn họ gửi đủ các loại hình ảnh kinh dị, còn có không ít người tuyên bố rằng sẽ tìm đến nhà cô. Đến nhà cô để làm gì, không cần nghĩ cũng biết.
Giang Ngư nhắm mắt lại, trước mắt lập tức hiện lên những bức ảnh đe dọa trong tin nhắn, cùng với những chuyện cũ nhiều năm trước, những quá khứ bất kham từng ăn mòn lòng tự trọng của cô, tinh thần của cô, suýt nữa đã khiến cô rời bỏ thế giới này.
Mặc dù Triều Tịch đã nói với cô ấy vô số lần rằng, những người đó đều là những người không liên quan gì đến cô, bảo cô đừng để tâm.
Nhưng làm sao cô có thể không để tâm được.
Ngay cả khi hai người đã đăng bài trên Weibo giải thích cả hai chỉ là bạn tốt, không phải người yêu.
Nhưng tin nhắn riêng mỗi ngày vẫn không giảm bớt.
Phim truyền hình của Lâm Bỉnh Dương rất nổi tiếng, bộ phim đó đã biến anh ta trở thành bạn trai quốc dân, chỉ cần đăng bài Weibo là lên Hotsearch, anh ta hiển nhiên là ngôi sao đang lên, là đối tượng hâm mộ yêu đương của muôn vàn thiếu nữ trên Weibo. Mà công ty của anh ta làm công tác truyền thông rất tốt, xây dựng hình ảnh của anh ta khắp nơi, tích cực, tươi sáng, có chí tiến thủ.
Ngược lại với Giang Ngư.
Tuy rằng là người mẫu quốc tế nhưng người mẫu gần như là nghề nghiệp ngoài rìa của giới giải trí, độ nổi tiếng ở trong nước còn không bằng ngôi sao không có chút danh tiếng. Thêm vào đó học vấn của cô chỉ đến cấp ba, cùng với ảnh động hút thuốc bị chụp được, hoàn toàn bị coi là một cô gái hư hỏng.
Người như vậy đừng nói là bạn gái của Lâm Bỉnh Dương, ngay cả làm bạn, cô cũng không xứng.
Trong khoảng thời gian đó.
Giang Ngư nhốt mình trong nhà, không gặp bất kỳ ai. Ngoại trừ cuộc gọi đến từ Triều Tịch, điện thoại của người khác cô đều không nghe, mà ở trước mặt Triều Tịch, cô cũng giả vờ như không có chuyện gì, cô biết cho đến nay Triều Tịch đã sống vất vả như thế nào, cho nên không muốn gây thêm phiền phức cho Triều Tịch.
Mở Wechat ra, không ít người hỏi thăm tình hình của cô, hỏi cô có ổn không?
Giang Ngư lần lượt mở ra rồi đóng lại.
Cuối cùng thấy trong lời mời kết bạn.
Lâm Bỉnh Dương gửi lời mời kết bạn cho cô: [Em có ổn không? Giang Ngư à, anh muốn gặp mặt, đừng chặn anh nữa được không? Anh thực sự thích em.]
Trong mắt Giang Ngư không có chút dao động nào.
Phải rồi, bởi vì sự yêu thích này của anh đã khiến tôi bị bạo lực mạng, khiến tôi bị vô số người tấn công, vô số người nguyền rủa, khiến tôi nhớ lại quá khứ không muốn nhớ nhất.
Khiến tôi cảm nhận được sự ác ý kh*ng b* ẩn sâu trong lòng người.
Chỉ bởi vì anh thích tôi.
Giang Ngư xóa lời mời kết bạn của anh ta.
Sau khi xóa xong, cô nằm thẳng trên giường.
Ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, trong phòng không bật đèn, bóng đêm nuốt chửng đại não cô, cô nhìn trần nhà, trước mắt đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Khi còn nhỏ bị người ta túm tóc đánh.
Bị người ta chỉ trỏ trách móc.
Bọn họ ném rác vào trong ngăn kéo của cô, nói rằng cô là rác rưởi.
Sau đó chính là hiện tại.
Bị người ta chửi mắng.
Bị người ta uy h**p đe dọa.
Con dao dính máu, như muốn xuyên qua màn hình, rơi xuống trong đêm đen, lúc đầu nó rơi rất chậm, sau đó tốc độ tăng nhanh, rơi nhanh về phía đôi mắt cô, như muốn đâm vào đôi mắt cô.
"Á…"
Cô hét lên rồi ngồi bật dậy khỏi giường.
Cả người đẫm mồ hôi, ngay cả ga giường cũng ướt.
Giang Ngư giật mình tỉnh khỏi giấc mơ, cả người hoảng hốt không bình tĩnh ngồi ngây người trên giường một lúc lâu, cô gãi đầu, mới phát hiện tóc mình đã bết đến không chịu nổi, bụng cũng đói không chịu nổi.
Lúc này mới nhớ ra.
Đã một tuần rồi cô không gội đầu, mà trong một tuần này, cô cũng chỉ uống vài chai sữa.
Cô nhìn chính mình qua gương phòng tắm, xanh xao vàng vọt, cô cao một mét bảy mươi chín mà chỉ nặng bốn mươi bảy ký rưỡi, qua một tuần này, cả người lại tụt mất mấy cân, gầy đến mức không còn nhận ra.
Tóc rối bù, lại bết.
Bụng thì đói.
Cô cầm khăn tắm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi nấu đồ ăn trước hay đi gội đầu trước.
Sự sụp đổ đến vào ngay lúc này.
Qua rất lâu.
Cô mới dừng lại.
Dựa vào cánh cửa, cô đột nhiên nghĩ đến lý do mình vừa mới khóc, thế mà lại là vì không biết nên ăn cơm trước hay là gội đầu trước? Thật là vớ vẩn và buồn cười, một người đã lớn thế này, còn khóc bởi vì lý do ngớ ngẩn như vậy.
Mày là đồ ngu ngốc hả Giang Ngư.
Giang Ngư ngu ngốc quyết định gội đầu sạch sẽ trước, để tóc bết thế này thật khó chịu.
Gội đầu xong lại nấu một tô mì.
Mười hai giờ đêm.
Giang Ngư bưng tô mì ngồi xuống trước bàn trà, phòng khách rộng lớn trống trải, cô lấy máy tính bảng bên cạnh, mở ra cũng không biết nên xem cái gì, tình cờ trước đó trợ lý của cô có dùng máy tính bảng của cô xem phát sóng trực tiếp, streamer ồn ào inh ỏi, lúc đó cô nghe chỉ cảm thấy nhức đầu, bây giờ cô lại rất muốn nghe những âm thanh ồn ào, vui vẻ đó.
Vì vậy cô mở phần mềm phát sóng trực tiếp.
Cô chưa từng xem phát sóng trực tiếp, cũng không chơi game, nửa đêm xem phát sóng trực tiếp game, giống như bắt cô làm bài toán vậy, vừa tốn sức chứa não vừa hao tâm tổn sức, thế nên cô ấn vào mục giải trí, xếp hạng nhan sắc và cuối cùng là các thẻ tag, cô chọn đại một tag chị đẹp.
Ấn vào phòng phát sóng trực tiếp đầu tiên trong tag chị đẹp.
Một phút sau.
Giang Ngư nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp.
Có ai có thể nói cho cô biết, tại sao phòng phát sóng trực tiếp xếp hạng nhất trong tag chị đẹp, streamer lại là một người đàn ông không?
Hơn nữa còn là một người mặt lạnh.
Và điều kỳ quặc hơn nữa chính là.
Cái gã mặt lạnh này, đang gõ chữ trong game:
[Có anh trai nào kéo em được không, người ta một mình leo rank đêm khuya rất cô đơn đó.]
[Người, người ta là con gái nha.]
[Anh ơi em thích anh lắm.]
Giang Ngư nhìn dòng chữ liên tục xuất hiện ở bên trái màn hình, nũng nịu dễ thương, lả lơi đến mức tận cùng, ánh mắt lại nhìn về phía khung vuông góc phải phía dưới, hiện lên hình dáng của streamer.
Anh với mái tóc màu xám bạc đã tẩy và nhuộm, ngũ quan sắc nét rõ ràng, lạnh lùng xa cách nhưng rất đẹp trai.
Đẹp trai chết người.
Nhưng tại sao anh lại xếp hạng nhất trong tag chị đẹp được?
Hơn nữa trong game, anh còn xà nẹo giả gái, nói những lời mà ngay cả Giang Ngư là con gái cũng chưa từng nói, khiến người ta phải buồn nôn mắc ói.
[Anh ơi ôm em một cái đi, người ta chơi game với anh, anh không cô đơn nữa, em là em gái của anh mà.]
Giang Ngư: ?
Tại sao anh có thể dùng gương mặt đẹp trai lạnh lùng chán đời như này nói ra những lời khiến cô nhìn thôi cũng phải nổi hết da gà được vậy?
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 69
10.0/10 từ 45 lượt.
