Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 64
Triều Tịch không ngờ rằng bản thân cũng sẽ có ngày trở nên cố chấp với từ "anh trai."
Nguyên nhân bắt đầu từ buổi sáng hôm ấy khi có người gọi điện cho Lục Trình An, lúc anh đang tắm trong phòng vệ sinh. Triều Tịch lật người qua, tưởng là điện thoại của mình nên đã nghe máy.
Chưa đợi cô lên tiếng, người ở đầu dây bên kia đã nói: "Anh hai, em có việc muốn nhờ anh giúp."
Giọng nữ ngọt ngào lại dịu dàng.
Triều Tịch: "Anh ấy đang tắm."
"... Cô là?"
"Chờ một chút." Triều Tịch ngồi dậy khỏi giường, gõ cửa phòng tắm, giọng bình thản gọi: "Có người gọi anh."
Tiếng nước róc rách trong phòng tắm bỗng ngừng lại.
Lục Trình An: "Ai vậy?"
"Không rõ."
Ngay khi cô vừa dứt lời thì cửa phòng tắm đã mở, hơi nước mờ ảo tràn ra, Triều Tịch thản nhiên đặt điện thoại lên tủ cạnh cửa: "Vẫn đang nghe đấy."
Lục Trình An cầm lấy điện thoại.
Là Hứa Vi Mạt, vợ của Lục Từ Lễ.
Không lâu sau Lục Trình An từ phòng tắm bước ra. Khi đang thay đồ trong phòng thay đồ, anh liếc ra ngoài và thấy giường trống không: "Triều Tịch?" Anh vừa cài cúc áo vừa bước ra ngoài.
Triều Tịch đang rửa mặt trong phòng vệ sinh ở bên ngoài.
Lục Trình An đi đến: "Sao dậy sớm vậy? Không phải hôm nay không đi làm à?"
"Ồn." Cô đưa tay gạt tay anh khi anh định vò tóc mình, cúi đầu rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, Triều Tịch phớt lờ Lục Trình An đang đứng bên cạnh, lướt qua người anh nhưng anh đã nắm tay cô, nghiêng đầu, chú ý thấy ánh mắt cô hạ xuống, trên gương mặt không thể che giấu được cảm xúc mang chút giận dỗi.
Anh cười: "Bị đánh thức nên giận rồi à?"
Triều Tịch phủ nhận: "Không có."
Cô hất tay anh ra.
Lục Trình An ôm cô từ phía sau, hai tay vòng qua eo cô, anh ghé sát vào tai cô cười giải thích: "Hứa Vi Mạt là vợ của em trai anh, cô ấy gọi cho anh vì có việc cần nhờ giúp, chuyện gia đình thôi."
Triều Tịch: "Ồ."
"Chỉ vậy thôi?"
"Ừm."
"Không giận nữa?"
Triều Tịch mặt không biểu cảm: "Tại sao em phải giận?"
Lục Trình An nhịn cười: "Ghen à?"
Cô nói với vẻ châm chọc: "Em ghen gì chứ?"
"Là anh nghĩ nhiều rồi." Anh cúi người ôm cô, gần như cả người đều dán vào lưng cô, có vẻ tâm trạng của anh rất tốt, tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng giúp cô cảm nhận được lồng ngực anh rung lên khi cười.
Triều Tịch: "Anh nghĩ thế nào?"
"Anh nghĩ..." Khi anh nói, hơi ấm phả vào vành tai cô, giọng trầm ấm kèm theo ý cười: "Anh nghĩ vì có cô gái gọi điện cho anh từ sáng sớm nên em ghen."
"Không có." Cô hừ lạnh đáp.
Cô im lặng vài giây rồi lại bổ sung: "Ai gọi cho anh đều không liên quan đến em."
Giọng cô lạnh nhạt trông như không quan tâm nhưng sau khi nói xong, ngay cả bản thân Triều Tịch cũng thấy câu này hơi cố ý.
Lục Trình An xoay người cô lại, hai người nhìn thẳng vào nhau.
Triều Tịch vẫn rũ mắt không nhìn anh.
Lục Trình An hơi cúi đầu xuống, hơi ấm từ môi anh lướt qua mi mắt cô và dần lan đến chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên khóe môi cô.
Triều Tịch ngả đầu ra sau nhưng bị anh dùng một tay đỡ lấy đầu cô.
Lục Trình An nhướn mày: "Thật sự không ghen à? Làm anh mừng hụt rồi."
Triều Tịch khó hiểu: "Có gì mà mừng chứ?"
"Chẳng phải là vì quan tâm anh nên mới ghen à?" Lục Trình An khẽ chậc, giọng mang theo vẻ thăm dò và ngờ vực: "Thật sự không ghen hả? Sáng sớm có một cô gái gọi điện cho anh mà em không ghen? Nếu là anh mà sáng ra phát hiện có một người đàn ông lạ gọi cho em, có lẽ anh sẽ..."
"Sẽ làm sao?" Cô nhếch môi nhắc nhở anh: "Anh là kiểm sát viên mà."
Lục Trình An bật cười, anh nhíu mày suy ngẫm ý tứ câu nói của cô rồi cười bất lực: "Có lẽ sẽ nghĩ cách... giấu em trong tòa lâu đài vàng chăng?"
"..."
"Không cho ai khác nhìn thấy em."
"..."
"Như vậy em sẽ là của anh rồi."
"..."
"Triều Tịch."
Anh khẽ nhéo cằm cô.
Cuối cùng, Triều Tịch cũng có phản ứng, cô chậm rãi ngước mắt lên.
Lục Trình An: "Giấu em trong tòa lâu đài vàng, vậy có được không?"
"..." Triều Tịch đè nén rung động trong lòng, kỳ lạ hỏi anh: "Anh đang cầu hôn em à?"
Lục Trình An ngớ người trong một giây rồi bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng, anh khẽ nhướn mắt đầy hào hứng, cứ như tâm trạng đang rất tốt: "Vậy em có đồng ý lấy anh không?"
"Có ai cầu hôn như anh không hả?"
"Chẳng phải em đồng ý là có rồi à?"
Triều Tịch gạt tay anh ra, quay lưng lại với anh: "Em từ chối."
Chính vì câu chuyện chuyển hướng đột ngột này mà Triều Tịch cũng quên luôn lý do cô giận lúc ban đầu.
Mãi cho đến nửa tháng sau, cô và Lục Trình An cùng về nhà ăn cơm.
Mặc dù gia đình hai bên đều biết chuyện giữa Triều Tịch và Lục Trình An, hơn nữa mỗi lần cô về đều do anh lái xe đưa cô về nhưng cô chưa từng đến nhà họ Lục, còn anh có đến nhà họ Quý nhưng cũng không phải với tư cách là bạn trai hay chồng chưa cưới của cô.
Vậy nên lần về nhà ăn cơm này cũng là mỗi người về nhà mình ăn.
Trong bữa ăn, ông cụ nói: "Nhà ở xa bệnh viện quá, nếu cháu chuyển về nhà ở thì đi làm cũng không tiện, nghe nói chỗ cháu ở là thuê à?"
Thật ra Triều Tịch vẫn chưa kể cho gia đình về chuyện của cô và Lục Trình An.
Chỉ là mỗi lần Triều Tịch về nhà thì đều đi cùng xe của Lục Trình An nên Văn Tình cũng có lần hỏi dò cô, Triều Tịch không giấu giếm mà thẳng thắn: "Cháu với anh ấy đang hẹn hò."
Cụ thể đến mức độ nào thì gia đình vẫn chưa biết, có vài học sinh trung học ngồi cùng bàn ăn nên Triều Tịch suy nghĩ một lát, không nhắc đến chuyện cô và Lục Trình An sống chung mà trả lời qua loa: "Dạ."
"Cháu thuê nhà bao lâu?"
"... Một năm?"
"Nhà không thiếu tiền mà đi thuê nhà ở ngoài thì ra thể thống gì!" Ông cụ hừ lạnh: "Gần đây ông bảo chị dâu cháu tìm cho cháu một căn nhà ở trung tâm thành phố, cách bệnh viện khoảng mười lăm phút lái xe. Lúc đó cháu có thể bàn với Sơ Nhất xem thích kiểu trang trí thế nào, con bé sẽ tìm người thiết kế cho cháu, chờ khi nhà cháu hết hạn thuê, bên này cũng hoàn thành là cháu có thể chuyển vào rồi."
Triều Tịch: "Chỗ cháu đang ở cũng khá ổn."
"Nhà thuê thì tốt đến đâu được chứ?" Ông cụ tỏ vẻ không hài lòng, ngừng vài giây, dường như nghĩ đến điều gì nên nheo mắt hỏi Triều Tịch: "Cháu ở đó một mình à?"
Hai người nhìn nhau im lặng vài giây.
Triều Tịch bình thản nói: "Dạ, cháu sống một mình."
Cô thật sự không nói dối.
Căn nhà đó thật sự là cô ở một mình, chỉ là sau đó cô chuyển sang căn bên cạnh rồi sống chung với Lục Trình An.
Sau khi ông cụ nhận được câu trả lời mình mong muốn, ông ấy giả vờ như không mấy quan tâm, quay sang hỏi thăm những người khác. Triều Tịch nghĩ rằng chuyện này đã qua nhưng không ngờ khi sắp ăn xong.
Ông cụ chậm rãi nói: "Hẹn hò thì phải chú ý chừng mực, chuyện chưa kết hôn mà có thai nhất quyết không được xuất hiện trong nhà này, nhất là mấy đứa cháu trai, nếu ông biết các cháu làm hại cô gái nào, ông sẽ bẻ gãy chân mấy cháu." Ông ấy dừng lại một chút, không rõ có phải Triều Tịch nhạy cảm quá không nhưng cô cảm thấy ông cụ liếc cô đầy hàm ý rồi nói thêm: "Anh cả các cháu và Sơ Nhất cũng kết hôn xong mới ở chung."
Triều Tịch: "..."
Ăn xong Triều Tịch ra về.
Lục Trình An chờ cô ngoài cửa, thấy cô bước ra thì nắm tay cô dẫn đến chỗ đỗ xe.
Trong đầu Triều Tịch vẫn còn văng vẳng lời ông cụ, không rõ có phải cô quá nhạy cảm hay không nhưng cô luôn cảm thấy ông cụ không mấy ủng hộ mối quan hệ giữa cô và Lục Trình An.
Thấy cô có vẻ đăm chiêu, Lục Trình An dừng lại.
Triều Tịch: "À, sao thế?"
Lục Trình An: "Là anh phải hỏi em, sao em cứ thẫn thờ thế?"
Triều Tịch im lặng vài giây, ngầm ám chỉ anh: "Ông nội mua cho em một căn nhà."
"Mua cho em một căn nhà?" Lục Trình An bật cười, dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt anh cũng lờ mờ, dường như hiểu ý trong lời nói của Triều Tịch, anh cười càng thêm phóng khoáng: "Em giấu người trong tòa lâu đài vàng à?"
"..."
"Bảo sao em từ chối lời cầu hôn của anh." Anh cười bỡn cợt, giọng điệu thong thả cực kỳ trêu chọc: "Hóa ra là em muốn cầu hôn anh à? Sao anh lại may mắn có một cô bạn gái chủ động như vậy chứ?"
Triều Tịch sững sờ trước sự mặt dày của anh, còn chưa kịp nói gì đã nghe có người gọi: "Anh hai!"
Liên tiếp vài giọng nữ vang lên.
Ba cô gái bước đến chào Lục Trình An, ánh mắt lướt qua Triều Tịch có vẻ xa lạ hơn nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Chào chị."
Lục Trình An thu lại ý cười, điềm đạm nói vài câu với họ.
Sau khi họ rời đi, anh quay lại thì bắt gặp ánh mắt của Triều Tịch.
Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, khẽ hừ nhẹ, nụ cười bình thản và dịu dàng: "Anh có nhiều em gái quá nhỉ?"
Lục Trình An nhịn cười: "Cũng được mà?"
Triều Tịch bỗng nhớ đến lần trước khi cô vô tình nghe máy của anh, đầu dây bên kia cũng gọi là "anh hai". Nghĩ đến đây là cô thấy bực bội, chẳng muốn nói gì với anh mà xoay người bỏ đi.
Lục Trình An thong thả bước theo cô, hỏi: "Em ghen rồi à?"
Triều Tịch không trả lời mà cứ tiếp tục đi về phía trước.
Đi được vài bước thì cô bỗng quay lại, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng và bình thản, trông chẳng có vẻ gì là đang ghen tuông giận dỗi, cô đứng trước mặt anh, Lục Trình An nhướn mày định nói gì đó thì bị ngón tay cô đặt lên môi chặn lại.
Tay còn lại của cô túm lấy cổ áo anh, kiễng chân lên.
Trong màn đêm, hai người nhìn nhau chăm chú.
Khóe mắt cô cong lên, trong mắt ẩn chứa vẻ quyến rũ, trong góc tối mờ ảo, cô toát ra sức hút mê hoặc vừa gợi cảm lại vừa mời gọi.
Cô phả hơi ấm lên mặt anh, giọng nói nhẹ như hơi thở: "Anh ơi?"
Cổ họng Lục Trình An khẽ động, anh đáp lại bằng giọng trầm ấm: "Hử?"
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy quyến rũ, giọng nói trầm thấp ngọt ngào và gợi cảm: "Anh thích em gọi anh là anh hay thích người khác gọi hơn?"
Lục Trình An khẽ l**m ngón tay cô đang chạm vào môi anh: "Em."
Anh đặt tay lên eo cô, khẽ dùng lực kéo cô vào lòng, bàn tay cô đặt giữa hai đôi môi bị anh dễ dàng gạt ra, hơi thở anh nóng rực, lưỡi anh xâm chiếm vào trong khoang miệng cô, càn quét không chút kiêng dè.
Một lúc lâu sau, anh buông cô ra rồi nhếch môi cười, dường như tâm trạng anh rất vui, đến mức ngực anh run lên khi cười, anh rũ mắt nhìn Triều Tịch với ánh mắt trìu mến và nói khẽ: "Anh chỉ có mỗi em là bạn gái, không thích em thì còn thích ai đây?"
…
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ hè, vừa khéo lúc đó Giang Ngư cũng được nghỉ nên Giang Yên và Giang Ngư đến ở nhà Triều Tịch một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, Triều Tịch cũng dọn về từ nhà Lục Trình An.
Lục Trình An khá là không hài lòng, Triều Tịch quay lưng về phía anh lấy quần áo treo trong tủ xuống rồi xếp vào vali, giọng điệu bình thản nói: "Em ở ngay sát vách chứ có phải chuyển đi đâu xa đâu."
"Sát vách, vậy em không thể không chuyển à?"
"..." Triều Tịch lạnh lùng liếc anh rồi tiếp tục gấp quần áo.
Lục Trình An cúi xuống lấy bộ đồ cô vừa xếp vào vali ra, anh nhặt móc áo ở bên cạnh treo lại rồi đi sang bên kia treo quần áo lên.
Triều Tịch quay lại tiếp tục xếp đồ: "Hơn nữa mỗi khi tan làm, hầu như đều là anh đón em về nhà."
Lục Trình An treo quần áo vào chỗ trống bên phải: "Ít thời gian thế mà."
Triều Tịch xếp đồ mãi mà quần áo vẫn trở về chỗ cũ.
Cô dựa vào tủ quần áo, vừa bực vừa buồn cười nhìn anh: "Anh đang làm gì đấy?"
Lục Trình An cũng dựa vào tủ quần áo, đôi mắt đào hoa đen láy sâu thẳm ngập tràn ý cười, anh cố ý kéo dài giọng lười nhác nói: "Yêu xa trong cùng một nhà, anh không lo sao được?"
"..."
Triều Tịch không nhịn được, cuối cùng bật cười.
Thực tế chứng minh rằng việc yêu xa trong cùng một nhà quả thực làm giảm thời gian hai người ở cạnh nhau.
Giang Yên và Giang Ngư không đi làm nên giờ giấc sinh hoạt rối loạn, thức đến sáng rồi lại ngủ đến chiều, vì không ra ngoài nên mặc đồ ngủ thoải mái rộng rãi đi lại trong nhà.
Trước khi Lục Trình An đến, đương nhiên hai người đều phải thay đồ chỉnh tề nhưng sau vài lần đến, trừ khi Triều Tịch chủ động gọi anh thì anh mới qua.
Cứ như vậy nửa tháng trôi qua, Lục Trình An ăn tối xong ở nhà Triều Tịch, anh hỏi cô: "Mình đi dạo một chút không?"
"Được, em rửa bát trước."
Giang Yên: "Em rửa bát cho chị."
Lúc ra ngoài Triều Tịch đi phía trước, cô bấm nút thang máy xuống rồi nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau, cô quay đầu lại cười, còn chưa kịp nhìn rõ mặt Lục Trình An thì đã bị anh kéo lại và đẩy cô dựa vào tường.
Triều Tịch: "Anh làm gì vậy?"
Vẻ mặt Lục Trình An u ám: "Khi nào em chuyển về?"
"Cuối tháng sau?" Triều Tịch chọc chọc vào ngực anh: "Tháng sau Giang Yên nhập học."
Lục Trình An: "Cuối tháng sau?"
"Ừa, tháng sau." Cô cố ý nhấn mạnh thêm hai từ: "Cuối tháng."
"Không được! Chậm nhất là tuần sau em phải chuyển về cho anh." Anh khẽ cúi xuống, ánh đèn tạo một vùng tối dưới mi mắt anh, làm khuôn mặt anh càng thêm tối sầm lại.
Triều Tịch cười: "Đâu phải không gặp được nhau."
"Chỉ gặp nhau khi ăn cơm..." Lục Trình An cười khẽ: "Đó còn gọi là đang yêu à?"
Quả thực chuyện này Triều Tịch có phần không đúng, ngay chính cô cũng cảm thấy hai người gặp nhau quá ít. Dù sao thì cô cũng bận rộn với công việc, thời gian ở nhà vốn đã ít rồi, hai người đã phải tranh thủ gặp nhau mà giờ lại không ngủ chung giường, rõ ràng là thời gian riêng tư giữa hai người đã giảm đi nhiều.
Triều Tịch bèn dịu giọng nói: "Nhưng cũng không còn cách nào, Giang Yên và Giang Ngư ở đây, em cũng đâu thể không dành thời gian với hai em ấy?"
"..."
Triều Tịch như chợt nghĩ ra điều gì nói: "Hơn nữa yêu như vậy, anh có thấy giống như quay lại thời học sinh không? Lén lút nắm tay, ôm nhau, hôn nhau."
Cô nắm bàn tay đang thả xuống của anh, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.
Lục Trình An không ngờ cô lại so sánh như vậy, gương mặt căng thẳng của anh khẽ giãn ra, ánh mắt dịu lại, nụ cười thoáng xuất hiện: "Vậy rốt cuộc thì khi nào em sẽ chuyển về? Tháng sau thật sự không được đâu."
Triều Tịch: "Tuần sau nhé."
"Thật không em?"
"Ừm, Giang Ngư hết kỳ nghỉ rồi, mai em ấy sẽ về, ngày mai Giang Yên cũng đi." Cô dựa vào lòng anh, ngước lên nói: "Thứ tư tuần sau em được nghỉ, hôm đó em sẽ chuyển về."
Lục Trình An hài lòng nhướn mày rồi cúi xuống hôn lên môi cô, đôi mắt đào hoa thoáng qua ý cười tinh nghịch, giọng điệu không đứng đắn nói: "Vậy thì anh sẽ giúp em thỏa mãn mong ước yêu kiểu học trò."
"..."
"Không sao, dù anh chưa từng yêu kiểu học trò một cách đúng nghĩa." Khóe môi anh cong lên nụ cười ranh mãnh, giọng khàn khàn: "Nhưng anh sẵn lòng yêu em theo kiểu học trò nghiêm túc một lần."
Ánh mắt Triều Tịch lóe lên vẻ buồn cười, cô nhắc nhở anh: "Anh biết yêu kiểu học trò là như thế nào không?"
"Lén nắm tay, hôn nhau trong góc." Lục Trình An bình thản nói, rất thẳng thắn và đầy lý lẽ: "dù muốn làm gì với em cũng không được công khai mà phải lén lút. Ví dụ như là..."
"Như là gì?"
Ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, đen thẳm như đêm tối, dưới ánh đèn chiếu xuống, đáy mắt anh lấp lánh ánh sáng như muốn xuyên qua màn đêm đốt cháy cô.
Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy hầu kết của anh khẽ chuyển động, ngay sau đó khuôn mặt anh dần tiến sát lại, vẻ mặt không biểu cảm nào nhưng Triều Tịch mơ hồ cảm nhận được chút nguy hiểm.
Dự cảm chẳng lành thoáng qua trong đầu Triều Tịch, cô còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì dự cảm đã thành hiện thực.
Vì Lục Trình An đã ôm chặt lấy cô, anh cúi đầu xuống môi áp vào môi cô. Triều Tịch vùng vẫy, đôi môi mím chặt nhưng anh không vội, đầu lưỡi l**m men theo đường nét đôi môi cô, cuối cùng nhẹ nhàng m*n tr*n và cắn lấy môi dưới của cô.
Trong không gian tràn ngập tiếng động mờ ám, nhiệt độ dần tăng lên, không khí như phủ đầy những phân tử mờ ám nhỏ bé.
Triều Tịch chậm rãi rơi vào vòng vây dịu dàng của anh.
Lưỡi anh luồn sâu vào trong, lướt qua hàm răng và cuối cùng c**n l** đ** l*** cô, quấn quýt mãi không rời.
Triều Tịch không hề nhắm mắt.
Cô thấy anh rủ mắt tập trung đắm chìm vào nụ hôn này. Ánh trăng như dòng nước chiếu lên gương mặt anh khiến từng đường nét trên mặt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Dưới màn đêm, Triều Tịch nhìn thấy mặt anh dần dần nhuốm màu của khát khao.
Cũng vì thế mà cô không hề do dự, hai tay vòng qua sau cổ anh rồi hòa nhịp đáp lại.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Trình An buông cô ra, luyến tiếc hôn nhẹ xuống môi dưới của cô một lần nữa rồi mới từ từ rời khỏi, hai tay anh chống lên tường, hơi thở nồng nàn vang lên rõ ràng trong hành lang yên tĩnh.
Anh cúi đầu, đôi mắt đào hoa cong lên ý cười có phần phóng khoáng, bất cần đời bổ sung câu nói còn dang dở: "... Yêu đương vụng trộm."
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 64
10.0/10 từ 45 lượt.
