Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 48
Lúc đám cưới bắt đầu thì Triều Tịch quay trở về lễ đường.
Cô ngồi ở gần hàng đầu tiên.
Chung Niệm mời cũng không nhiều họ hàng lắm, vì thế cũng không cần bao nhiêu chỗ ngồi. Triều Tịch được sắp xếp ngồi ở hàng thứ hai, cạnh cô còn bốn ghế trống, còn chưa kịp nhìn danh sách vị trí chỗ ngồi thì bên tai đã vang lên giọng nói: "Làm ơn nhường cho một chỗ nhé."
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của người đó.
Vị khách này có khuôn mặt đẹp đẽ, gây ấn tượng cực mạnh với thị giác, vừa rực rỡ vừa khoa trương, thấy Triều Tịch cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên mà nói với cô bé xinh xắn đáng yêu đang được ôm trong lòng: "Bé quậy, chào dì đi."
Gương mặt Hoắc Triều Nhan xinh xắn như tranh vẽ: "Chị đẹp."
Tô Hoa Triều tặc lưỡi: "Sao con thấy cô gái nào xinh đẹp cũng gọi là chị thế?"
Hoắc Triều Nhan che gương mặt xấu hổ vùi đầu vào trong lòng cô ấy.
Triều Tịch cũng mỉm cười, sau đó tầm mắt nhìn lướt về phía sau, dừng lại trên người Hoắc Tuy.
Khi còn nhỏ, cô từng học vẽ tranh thủy mặc với Hoắc Mạnh Miễn nên cũng coi như là có quen biết với Hoắc Tuy, mỗi lần gặp Hoắc Tuy đều sẽ gọi anh ta một tiếng "anh Hoắc Tuy", lúc này cũng không ngoại lệ.
"Anh Hoắc Tuy."
Hoắc Tuy gật đầu với cô: "Lâu rồi không gặp."
Lúc này Triều Tịch cũng mới chú ý tới, bên cạnh Hoắc Tuy còn có một cậu bé nữa, thân hình không cao lắm, thậm chí mới cao đến đầu gối Hoắc Tuy, nhìn qua cũng chưa đến hai tuổi. Gương mặt như được khắc ra từ Hoắc Tuy, gương mặt vô cảm, mặc vest thắt cà vạt như một quý ông bé nhỏ.
Tô Hoa Triều và Hoắc Tuy ngồi xuống.
Hoắc Triều Nhan ngồi bên cạnh Triều Tịch, bàn tay bé nhỏ chọc chọc tay Triều Tịch, lúm đồng tiền tươi như hoa: "Chị ơi, chị đẹp quá."
Triều Tịch cũng mở lòng bàn tay ra, đặt tay cô bé vào trong lòng bàn tay mình, cười đáp: "Em cũng đẹp lắm."
Hoắc Triều Nhan cười tủm tỉm nhoài người lên đùi Triều Tịch.
Trên người cô bé thơm mùi sữa.
Cô bé bước đôi chân ngắn cũn tới bên cạnh Hoắc Diệp đang được Hoắc Tuy ôm vào chỗ ngồi, tìm kiếm ở trong túi áo của cậu bé, sau đó dường như là lấy được thứ gì đó cầm trong tay, ngẩng đầu lên, chạy đến bên cạnh Triều Tịch.
"Chị ơi."
"Hửm?"
Triều Tịch mở tay ra.
Thế là trong tay cô có thêm một viên kẹo sữa.
Triều Tịch nhìn về phía Tô Hoa Triều.
Tô Hoa Triều nhìn theo cũng ngạc nhiên: "Con bé chỉ đồng ý cho anh trai kẹo của nó thôi, ngoài ra thì mới cho hai người, em là người thứ hai đấy."
"Người còn lại là ai thế?"
Tô Hoa Triều nhìn cô với ánh mắt sâu xa, sau đó không mặn không nhạt thốt ra một cái tên: "Lục Trình An."
"..."
Triều Tịch bật cười nhìn Hoắc Triều Nhan.
Hoắc Triều Nhan nhìn cô bằng gương mặt ngây thơ, bất thình lình lên tiếng hỏi: "Chị đẹp ơi, chị có bạn trai chưa?"
"Hửm?"
"Chú của em cũng đẹp trai lắm, chị có đồng ý làm bạn gái của chú ấy không?" Hoắc Triều Nhan nhoài người trên gối Triều Tịch, dùng cả tay lẫn chân, muốn trèo vào lòng Triều Tịch, cô bèn giơ tay ra ôm cô bé lên đùi mình.
Hai tay Hoắc Triều Nhan nâng mặt Triều Tịch lên, gương mặt non nét trẻ con lại học theo người lớn nghiêm túc ngắm nghía Triều Tịch, bỗng nhiên cô bé tựa lên vai Triều Tịch, khẽ thì thầm bên tai cô: "Chị ơi, chị là người xinh đẹp nhất mà em từng gặp đó."
Triều Tịch nhìn về phía Tô Hoa Triều: "Chị còn đẹp hơn mẹ em à?"
"Mẹ em không phải người." Cô bé dứt khoát nói.
Tô Hoa Triều: "..."
Nhưng ngay sau đó đã nghe thấy cô bé nói: "Mẹ em là nàng tiên á."
Triều Tịch bật cười.
Hoắc Triều Nhan lại nói: "Chị ơi, chị có đồng ý làm bạn gái chú của em không, chú của em đẹp trai lắm đó, cũng tốt vô cùng, chú ấy tốt với em còn hơn cả ba nuôi nữa, chú ấy thương em lắm."
Trẻ con luôn không suy nghĩ gì mà nói hết những lời trong lòng.
Triều Tịch cũng không để tâm nhưng bỗng nhiên Hoắc Triều Nhan lại kêu toáng lên: "Chú ơi."
Cô bé đẩy Triều Tịch: "Chị ơi, chị mau nhìn chú của em đi, mau nhìn chú của em đi."
Triều Tịch cũng đành phải nhìn qua đó, trước mắt đã có một bóng hình bao trùm lấy cô.
Cô ngửa đầu lên, người tới là Lục Trình An.
Hoắc Triều Nhan khoa tay múa chân trong lòng cô, giơ tay ra muốn được anh ôm, cười ngọt ngào: "Chú hai ơi."
Lục Trình An giơ tay ra, bế Hoắc Triều Nhan ra khỏi lồng ngực Triều Tịch.
Hoắc Triều Nhan hào hứng hỏi: "Chú hai ơi, chị gái này đẹp quá, cháu thích chị ấy lắm, chú làm bạn trai của chị ấy nhé?"
Triều Tịch không ngờ người chú mà Hoắc Triều Nhan luôn nhắc tới trên môi chính là Lục Trình An.
Lục Trình An phì cười: "Cháu cũng phải hỏi chị đẹp xem chị có đồng ý làm bạn gái chú hay không đã chứ."
Hoắc Triều Nhan cảm thấy mình có lý nên chẳng cần rụt rè: "Chị ấy sẽ đồng ý thôi, chú đẹp như thế cơ mà."
Có người tới gọi Lục Trình An, anh giơ tay vuốt vuốt mái tóc của Hoắc Triều Nhan: "Được rồi, mang em trai cháu đi tham gia hôn lễ của ba mẹ nuôi nào."
Hoắc Triều Nhan và Hoắc Diệp là các em bé rải hoa trong tiệc cưới.
Cô bé cũng không quên việc của mình, trượt đôi chân bé nhỏ xuống khỏi lồng ngực của Lục Trình An, rồi cẩn thận ôm Hoắc Diệp ngồi bên cạnh xuống ghế, kéo Hoắc Diệp đi cùng với Lục Trình An.
Đi được mười mấy mét, lại xòe tay ra kéo tay Hoắc Diệp, chạy về phía Triều Tịch.
"Chị ơi, chú hai của cháu đẹp trai thật mà, chị thích chú ấy không bị thiệt đâu."
Chờ đến khi Hoắc Triều Nhan biến mất trong tầm mắt của mọi người, Triều Tịch mới hỏi Tô Hoa Triều: "Con gái chị bao tuổi rồi?"
"Bốn tuổi rưỡi." Tô Hoa Triều cười cong cong mi mắt: "Rất biết cách giày vò người khác."
Đúng là biết cách giày vò người khác thật.
Triều Tịch hỏi cô ấy: "Bình thường cô bé cũng giới thiệu bạn gái cho Lục Trình An thế à?"
"Không đâu." Không biết Tô Hoa Triều nghĩ đến cái gì, bỗng lên tiếng chế nhạo: "Lục Trình An thương yêu con bé nhất, mặc dù lúc nào cũng bi bô muốn giới thiệu người yêu cho cậu ấy nhưng cô nhóc đó tiêu chuẩn cao lắm đó, yêu thích cái đẹp vô cùng, cảm thấy là một cô gái cực kỳ xinh đẹp thì mới xứng với chú hai mà nó yêu thương nhất. Có mấy lần Thẩm Phóng mang con bé đến Quốc tế Thẩm thị, chỉ một lượt mấy ngôi sao nữ nổi tiếng đang hot nhất, cố ý dụ dỗ con bé để con bé giới thiệu cho Lục Trình An, kết quả con bé chẳng nhìn trúng được ai."
Nói đến đây, Tô Hoa Triều liếc qua Triều Tịch.
"Ngay cả một cô nhóc cũng cảm thấy hai người xứng đôi."
Từ đầu đến cuối trong mắt Triều Tịch luôn ánh lên chút chút cảm xúc nhàn nhạt, cô không mặn không nhạt mỉm cười: "Thế sao?"
Tô Hoa Triều nhận ra được sự khác thường của cô nên hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Đám cưới cũng bắt đầu ngay sau đó.
Tâm trí Triều Tịch cũng không đặt trong hôn lễ, trong đầu cô toàn là những lời mà Quý Quân Lăng đã nói với cô trong nhà vệ sinh, sau khi trở về, gặp bất kỳ ai mà cô quen biết thì dường như họ đều biết được Lục Trình An đã vì cô mà làm những chuyện gì.
Tất cả những người đó dường như đang vô tình hay cố ý cho cô biết được trong khoảng trống mười năm đó đã có những chuyện gì xảy ra.
Chỉ có mỗi Lục Trình An, cho đến bây giờ anh chưa nói một lời nào. Rốt cuộc thì anh phải kiên nhẫn, phải yêu cô đến mức nào mới có thể im lặng không lên tiếng như thế?
Triều Tịch nhìn Lục Trình An đang đứng trong góc cúi người xoa đầu Hoắc Triều Nhan, cả người anh toát lên sự dịu dàng, khuôn mặt nở nụ cười lạnh nhạt.
Cô cũng vô thức cười theo.
Đám cưới tiến hành đến một phân đoạn, cánh hoa hồng bay ngập trời. Trong biển hoa mênh mông mờ mịt, trái tim Triều Tịch dường như chỉ còn lại sự dịu dàng ấm áp.
Mười năm qua có thế nào không đáng nhắc đến nữa. Đời người, quan trọng nhất chính là giây phút hiện tại.
…
Sau khi đám cưới kết thúc, Lục Trình An ôm Hoắc Triều Nhan đã chơi mỏi mệt tới, cô bé đang ngủ trong lòng Lục Trình An, khi Hoắc Tuy ôm lấy cô bé động tác vừa cẩn thận vừa dịu dàng.
Hoắc Tuy: "Con bé lại giày vò em nữa rồi."
Lục Trình An cũng không để tâm: "Mấy bé con ở tuổi này, vẫn luôn nghịch ngợm mà." Anh nói xong thì cúi đầu xuống nhìn Hoắc Diệp đang túm lấy ống quần mình, cậu bé vẫn chưa bước đi thành thạo lắm, thế mà vẫn không cho Lục Trình An bế, chỉ yên tĩnh im lặng đi theo sát bên cạnh anh.
Anh giơ tay ra xoa đầu Hoắc Diệp: "Chờ đến khi thằng bé lớn thêm chút nữa cũng thích nghịch ngợm thôi."
Hoắc Tùy cười nhạt đưa mắt nhìn Hoắc Diệp: "Không ai quản cả, tùy thằng bé đi."
Đến giờ phút này lại biến thành Hoắc Tuy lạnh nhạt vô tình, sự dịu dàng trong chốc lát vừa rồi tựa như chỉ là ảo ảnh.
Sau khi tiễn nhà Hoắc Tuy về xong, Lục Trình An cởi áo khoác ngoài ra, vắt trên cánh tay.
Hôm qua trời vẫn còn mưa lất phất, hôm nay bầu trời lại trong xanh, thậm chí còn có mặt trời rực rỡ, trên trán Lục Trình An cũng thấm đẫm một tàng mồ hôi mỏng.
Lục Trình An: "Cô bé thật biết cách giày vò người khác mà."
Rõ ràng là một cậu oán trách nhưng Triều Tịch có thể nhìn thấy được mấy phần hâm mộ từ trong đôi mắt anh.
Suy nghĩ lại thì, anh cũng đã ba mươi tuổi rồi.
Bình thường ở độ tuổi này của anh, mọi người cũng đã thành gia lập nghiệp.
Mười năm hao phí cũng không phải không đáng nhắc đến, nếu không phải mười năm đó, có lẽ họ đã ở bên nhau, có lẽ đã kết hôn sinh con từ lâu, nếu như mà có con...
Có thể còn lớn tuổi hơn cả Hoắc Triều Nhan nữa.
Triều Tịch nhịn không được mà cảm thấy khó chịu, cất giọng nhẹ nhàng: "Em nghe Tô Hoa Triều nói, anh yêu thương Hoắc Triều Nhan nhất đấy."
Lục Trình An cười nhạt: "Bé con là để yêu thương mà."
"Sao thế, anh cũng muốn có con à?" Cô buột miệng hỏi luôn.
Lục Trình An nhíu mày, bỗng nhiên dừng bước, không hề báo trước mà lại gần Triều Tịch, khẽ đưa mắt, đôi mắt đào hoa đầy ý cười lại ngập tràn tình cảm, anh chậm rãi nói: "So với có con, điều anh thích hơn chính là… Quá trình tạo ra đứa bé."
Triều Tịch: "..."
…
Sau khi trở về villa, hai người nghỉ ngơi một lát rồi đi đến nhà hàng ăn cơm.
Vừa mới tới nhà ăn, đã nghe thấy có người gọi họ.
Là Thẩm Lâm An.
Anh ta và Thẩm Túy đang ngồi ở vị trí đầu dãy, sau khi thấy Lục Trình An và Triều Tịch thì cùng nhau giơ tay lên vẫy: "Cùng nhau ăn nhé?"
Lục Trình An và Triều Tịch đưa mắt nhìn nhau, thế là đi tới ngồi xuống.
Thẩm Túy: "Hôm nay tôi và anh tôi nhìn thấy cô ở lễ đường xong mà ngạc nhiên vô cùng, tôi vốn cho rằng cô là tới cùng với kiểm sát Lục, không ngờ cô lại tới đây với tư cách là bạn của Chung Niệm."
Triều Tịch cười cười.
Thẩm Túy: "Nhưng cô và Chung Niệm quen biết nhau khi nào thế? Từ nhỏ Chung Niệm đã ra nước ngoài rồi."
"Quen biết nhau ở nước ngoài thôi." Cô nói.
Thẩm Túy gật đầu, cô ta không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, lúc làm phẫu thuật cũng thế, có rất nhiều đề tài để trò chuyện, bàn tiệc này đều do cô ta làm nóng bầu không khí.
Cho đến khi sắp ăn xong, bỗng nhiên Thẩm Túy nhớ ra gì đó, hỏi Triều Tịch: "Trước khi đám cưới bắt đầu, tôi thấy cô và một người phụ nữ khác ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, tôi nói trước nhé, tôi chỉ muốn đi vệ sinh nên mới ngang qua đó thôi, không có thói quen nghe lén đâu. Tôi nhìn thấy hai người nói chuyện thì bèn đi vào nhà vệ sinh khác trong villa rồi, chỉ là lúc quay lại đi ngang qua vẫn nhìn thấy hai người đang ở đó, cô gái đó... Hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó, có cảm giác rất quen thuộc."
Vẻ mặt Triều Tịch vẫn như thường, cô lạnh nhạt nói: "Cô ta là Quý Quân Lăng."
Bên tai vang lên tiếng gõ nặng nề trên mặt bàn gỗ.
Lục Trình An trầm giọng hỏi: "Quý Quân Lăng?"
"Đúng đúng đúng, chính là cô ta." Thẩm Túy bỗng nhớ ra, hiếm khi giọng nói lại có mấy phần khinh miệt: "Cô ta là cô cả nhà họ Quý gì đó đúng không, nổi tiếng lắm đó."
Triều Tịch: "Nổi tiếng ấy hả?"
"Đúng thế." Nhà họ Thẩm là dòng dõi thư hương, không hay cùng xuất hiện quá nhiều với giới chính trị doanh nhân, vì thế cũng không biết quá nhiều chuyện trong cái giới này. Thỉnh thoảng cô ta sẽ kể những tin đồn mà mình nghe ngóng được với Triều Tịch: "Tôi nghe nói cô ta là được nhận nuôi, ba mẹ nuôi của cô ta có một cô con gái ruột, sau đó thì không biết thế nào, cô con gái ruột lại bị đuổi đi, cô ta ở lại, ừm đây là một phiên bản."
"Còn một phiên bản khác chính là: Cô ta là con gái ruột, người bị đuổi đi là cô con riêng của nhà họ Quý. Trong giới luôn cảm thấy phiên bản thứ hai là thật, sao nhà họ Quý có thể cam tâm mà nuôi con gái của nhà người khác được, hơn nữa lại còn là một gia đình như nhà họ Quý." Thẩm Túy chống cằm: "Nhưng tôi lại cảm thấy phiên bản thứ nhất đúng hơn."
Triều Tịch thu lại nụ cười: "Vì sao?"
"Cô ta phô trương quá đó." Thẩm Túy rũ mắt xuống nên cũng không chú ý đến Thẩm Lâm An đang ngồi bên cạnh và khuôn mặt âm trầm của Lục Trình An đang ngồi đối diện: "Người mà nhà họ Quý nuôi dưỡng ra sẽ không phải là loại người như thế. Cô ta phô trương khoe khoang quá, cũng lợi dụng cái danh nhà họ Quý để làm việc."
Vẻ mặt Triều Tịch không hiện lên cảm xúc gì.
Thẩm Túy nói xong cũng tự xem xét lại thấy những lời mình vừa nói quá phiến diện, lỡ may Triều Tịch và Quý Quân Lăng là bạn thân của nhau thì lại thành ra cô ta đang chia rẽ mối quan hệ giữa hai người họ.
Cô ta mím môi, thử thăm dò: "Nhưng hình như cô và cô ta có quen biết với nhau, hai người là bạn bè hả?"
Triều Tịch: "Không phải."
Thẩm Túy thở phào một hơi, lại nghe thấy Triều Tịch ung dung thong thả bổ sung thêm một câu.
"Cô ta là chị tôi."
Thẩm Túy: "Ừm, cô ta là chị cô hả?"
Sau đó hai giây, cô ta khiếp sợ thốt lên: "Cái gì, cô ta là chị cô ấy hả?"
"Ừm." Cô nở nụ cười lạnh nhạt, mang theo chút biết ơn và thân thiện.
Thẩm Túy trầm mặc: "Cho nên..."
Triều Tịch cũng rất hào phóng, thản thiên thừa nhận: "Ừm, trước đây tôi họ Quý, tên là Quý Triều Tịch."
Vừa dứt lời, Lục Trình An đã nắm lấy cổ tay cô, trầm mặt xuống, vẻ mặt hung ác, đôi mắt phủ đầy khói mù, không thèm nói cả câu "xin thứ lỗi" đã kéo Triều Tịch đi ra ngoài. Cô gần như bị anh lôi ra khỏi ghế, khi đứng lên còn hơi loạng choạng, suýt nữa còn bị vướng chân ghế té ngã.
"Đừng nói nữa." Thẩm Lân An dõi theo bóng lưng hai người đang rời đi, ánh mắt rét buốt, giọng nói cũng lạnh thấu xương như từng tầng băng vụn: "Lần đầu tiên anh thấy có người thẳng tay chọc một đao vào chỗ yếu ớt nhất của mình như thế, cũng may là tính tình Triều Tịch tốt, nếu là người khác thì có lẽ đã hất bàn bỏ đi rồi."
Thẩm Túy tủi thân: "Nhưng mà em cũng đâu có biết cô ấy là em gái của Quý Quân Lăng đâu."
Cô ta thở phào vỗ ngực: "Vừa rồi em cũng đã tỏ rõ thái độ của mình, em không có nghe mấy cái lời đồn lung tung, em chỉ nói ra những cảm nhận của mình thôi, Triều Tịch mới là con ruột, dù sao thì... Có thể giảm hình phạt được chứ? Luật sư Thẩm?"
Chân mày Thẩm Lâm An nhướn lên: "Em cũng đã nói rồi đấy, bên ngoài cũng lan truyền cô ấy là con riêng."
Sau một hồi yên lặng, Thẩm Túy hỏi: "Anh có ý gì thế?"
"Lục Trình An là một con người rất bao che khuyết điểm." Anh ta lên tiếng.
Đầu óc Thẩm Túy mơ hồ: "Gì cơ?"
Thẩm Lâm An cầm khăn giấy, chậm rãi thong thả lau miệng, sau đó nói rất chậm nhưng dường như lại chứa đựng ý sâu xa nào khác: "Người như Lục Trình An sao có thể cho phép người bên ngoài đồn đãi về Triều Tịch như thế?"
Dừng lại một lúc, anh ta cúi đầu xuống, như đã hiểu ra bật cười: "Càng sẽ không cho phép Triều Tịch tự nói bản thân mình như thế."
...
Lục Trình An kéo rất mạnh, gần như lôi Triều Tịch đi về phía trước.
Anh sải từng bước lớn, đi rất nhanh, cô phải chạy bước nhỏ theo sau.
Trên hành lang của villa vừa dài vừa yên ắng, cuối hành lang là ngọn núi xanh đang ngủ say trong đêm tối, giờ phút này đang hòa mình vào trong màn đêm, chỉ còn lại từng đường cong lờ mờ trong màn đêm dày đặc.
Hành lang chỉ le lói mấy ánh đèn chiếu sáng.
Triều Tịch bị anh kéo đi, cổ tay đau đớn vô cùng, cô giằng co: "Lục Trình An."
Lục Trình An không thèm để ý đến.
Cô cất cao giọng lên: "Lục Trình An."
Anh vẫn không quay đầu lại.
Triều Tịch cố hết sức hét lên: "Lục Trình An, em đau lắm."
Vừa hét xong câu này, quả nhiên Lục Trình An có phản ứng, anh dừng bước, khoác tay ngang hông Triều Tịch, tiện tay kéo lại đè cô lên tường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt anh rất hung ác, lúc lạnh lùng thì lại càng lộ rõ sự nham hiểm, lửa giận đang bùng cháy nơi đáy mắt, giờ phút này trông anh tỏa ra sự công kích mang theo áp lực rất lớn.
Triều Tịch thở hổn hển.
Dường như anh còn mệt hơn cô, lồng ngực phập phồng, đôi môi vẫn luôn mím chặt, trái cổ khẽ nhúc nhích, lúc anh mở miệng giọng khàn đặc như đang ngậm cát để nói chuyện vậy: "Em cũng thừa nhận em là con riêng à? Cái gì mà trước đây tên là Quý Triều Tịch? Làm gì có cái nào gọi là trước đây với sau này, mẹ nó chứ cả đời này em đều tên là Triều Tịch, nếu như trước đây có phải thêm một cái họ thì cũng là họ Lục..."
"Cái loại người như Quý Quân Lăng cũng xứng để em gọi là chị gái? Em đừng có mà coi nhẹ chính mình, cô ta chỉ là thứ rác rưởi đến từ xó xỉnh nào đó, em gọi cô ta một tiếng chị gái là có ý gì?"
Bỗng nhiên Lục Trình An buông tay ra, lùi về sau một bước.
Dáng vẻ của anh trong giờ phút này khiến người ta phải hoảng hốt, ngay cả Triều Tịch cũng hơi run rẩy.
Lục Trình An giơ tay ra khẽ nới lỏng cà vạt, động tác ngông cuồng không kìm chế, giơ chân lên đạp mạnh vào thùng rác bên cạnh, vừa lạnh lùng vừa khí phách nói: "Triều Tịch em đừng khiến anh phải coi thường em, đừng tự đánh đồng bản thân với loại phụ nữ đó. Người phụ nữ mà Lục Trình An này coi trọng là người con gái xuất thân từ gia đình quyền quý, có ba có mẹ."
"Nếu em cứ muốn được gọi là Quý Triều Tịch cũng được thôi, em rời khỏi nhà họ Quý như thế nào thì anh cũng sẽ khiến Quý Quân Lăng phải rời khỏi nhà họ Quý như thế đó."
Ánh sáng ngoài hành lang mờ tối, cả người Lục Trình An toát ra hơi thở lạnh lẽo, anh tựa tường, mắt hơi cụp xuống, ánh đèn chiếu xuống mí mắt anh tạo thành vùng tối mờ ảo, càng làm cho vẻ ngoài của anh thêm mơ hồ khó đoán.
Dưới ánh đèn mờ ảo, các đường nét trên gương mặt anh hiện lên rõ ràng và sắc nét, mỗi đường nét đều toát lên sự lạnh lùng, gân xanh trên cổ nổi cả lên.
Cả người chìm trong bầu không khí u ám và dữ dội.
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 48
10.0/10 từ 45 lượt.
