Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 35
Đợi đến khi Triều Tịch hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, biểu cảm của Lục Trình An mới biến mất.
Anh không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào mà chỉ còn gương mặt vô cảm.
Anh quay người bước thẳng đến chiếc xe bảo mẫu màu đen cách đó không xa.
Anh đứng cạnh xe.
Cửa xe vẫn đang đóng.
Giọng Lục Trình An rất hờ hững, không lộ bất kỳ cảm xúc nào: "Doãn Lạc."
Doãn Lạc đã chờ rất lâu và rồi cũng đợi được hai từ này.
Cuối cùng cô ta mất kiên nhẫn, tức tối kéo cửa xe rồi nhảy xuống xe.
Hôm nay có lễ khai máy lúc chín giờ, với tinh thần chuyên nghiệp thì Doãn Lạc luôn đến trường quay ít nhất trước một giờ để trang điểm rồi đọc lời thoại. Vì lát nữa phải trang điểm nên giờ này cô ta không trang điểm gì, mặt mộc hoàn toàn.
Vừa rồi khi Triều Tịch đi qua, cô ta gần như dán sát vào cửa kính nhìn cô.
Doãn Lạc tự nhận mình cũng là người đẹp tự nhiên nhưng do đóng phim giờ giấc thất thường nên đôi khi da cô ta không được “khoẻ”, sắc da xỉn màu cũng là chuyện thường ngày, quầng thâm mắt rõ rệt với đôi môi nhợt nhạt. Khi để mặt mộc thì cô ta trông như bệnh nhân yếu ớt nhưng Triều Tịch thì lại không như thế.
Giờ giấc của bác sĩ còn thất thường hơn của diễn viên nhưng bất cứ lúc nào gặp, Triều Tịch luôn khiến người khác ngạc nhiên. Làn da cô thuộc loại hiếm có, trắng lạnh không một tì vết, không quầng thâm, ngược lại còn có bọng mắt hình bầu dục rất đẹp, nụ cười thì rực rỡ sống động.
Sự tức giận và ghen tị gần như trào dâng.
Từ nhỏ Doãn Lạc đã được tâng bốc nên dù lúc này cô ta cũng không chịu thua, kiêu ngạo nói: "Anh thật sự ở bên cô ta à? Đừng quên giờ cô ta không còn là Quý Triều Tịch nữa, cô ta không còn thuộc nhà họ Quý nữa rồi."
Lục Trình An thản nhiên liếc cô ta, lấy điếu thuốc và diêm từ túi ra.
Nét mặt anh không biểu cảm, ngậm thuốc rồi châm lửa.
Cô ta điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, giờ lại cất giọng ngọt ngào nói: "Chúng ta từng rất hạnh phúc phải không Lục Trình An? Anh đã yêu em đến mức sau khi chia tay, anh chưa từng tìm cô bạn gái nào khác."
Anh nghe vậy thì lạnh lùng liếc cô ta.
Ánh mắt anh nhanh chóng rời khỏi cô ta.
Doãn Lạc nói tiếp: "Người trong giới nói rằng anh đang đợi Triều Tịch, em không tin. Triều Tịch thì có gì tốt chứ? Cô ta còn bị nhà họ Quý bỏ rơi, chỉ là một đứa con riêng, có đẹp nữa thì cũng chỉ có thế. Loại phụ nữ đó chỉ có thể là hồ ly tinh, đến thế giới này để gây họa cho người ta."
"Cô ta hoàn toàn không xứng với anh."
Cuối cùng câu nói này cũng khiến Lục Trình An phản ứng lại.
Lục Trình An đầy châm biếm: "Cô ấy không xứng với tôi à?"
Doãn Lạc nghĩ còn cơ hội nên gật đầu: "Cô ta không xứng với anh."
"Vậy ai xứng với tôi?" Anh giữ điếu thuốc bằng ngón trỏ và ngón giữa, hờ hững chỉ vào cô ta, giọng lạnh lùng như phủ băng: "Cô sao?"
Chưa đợi Doãn Lạc lên tiếng, anh bình thản không chút cảm xúc: "Cô cũng xứng à?"
Toàn thân Doãn Lạc cứng đờ.
Lục Trình An thuận tay dụi đầu thuốc vào cửa xe phía sau cô ta.
Đầu thuốc lá để lại vết bẩn khó coi trên cửa kính xe.
Ánh mắt anh như nhìn vào một đống rác, khinh bỉ và ghê tởm: "Triều Tịch là vợ chưa cưới của tôi, còn cô? Cô là thứ gì mà dám hạ thấp cô ấy trước mặt tôi?"
Doãn Lạc không thể tin nổi nhìn anh: "Dù gì chúng ta cũng từng ở bên nhau đấy Lục Trình An!"
"Có thể cô chưa biết, tôi rất ghét ai nhắc đến quá khứ trước mặt tôi." Lục Trình An cúi đầu lơ đễnh chỉnh lại cổ tay áo, giọng điệu rất hờ hững nhưng lại ẩn chứa lời đe dọa: "Có cần tôi phải nhắc nhở cô không?"
"Doãn Lạc à, dù Triều Tịch không còn là người của nhà họ Quý thì sao chứ? Từ mười năm trước thì cô ấy đã là người của tôi rồi." Anh cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói mang theo sắc thái uy quyền: "Mặc dù tôi chỉ là một kiểm sát viên nhỏ nhoi nhưng muốn động đến nhà họ Doãn mấy người cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì đâu."
Lục Trình An cúi đầu nhìn đồng hồ, còn chưa đầy nửa tiếng nữa là anh phải vào làm rồi.
Những năm qua ngoài công việc, anh luôn lạnh lùng với người khác và hiện giờ cũng vậy.
Anh thậm chí còn lười nói một câu "tôi đi trước" mà chỉ quay người bước đi.
Doãn Lạc muốn gọi anh lại nhưng trong bệnh viện kẻ qua người lại không ngớt, nếu cô ta gọi sẽ gây sự chú ý.
Cô ta tức đến mức giậm chân tại chỗ, liên tục đổ lỗi cho Triều Tịch về sự lạnh nhạt quyết liệt của Lục Trình An hôm nay, nghiến răng ken két, nhắc tên cô: "Quý! Triều! Tịch!"
Khi Triều Tịch trực đêm, quả nhiên Lục Trình An đã đến.
Tối nay có hai bác sĩ trực.
Một là Triều Tịch, còn người kia là Lương Diệc Phong.
Lương Diệc Phong nhìn thấy Lục Trình An thì ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: "Người không phận sự không được vào văn phòng."
Lục Trình An không đồng ý: "Tôi là người nhà mà."
Lương Diệc Phong: "Người nhà của cô à?"
Triều Tịch cúi đầu viết báo cáo sau phẫu thuật, lạnh lùng đáp: "Không quen biết."
"..."
Lương Diệc Phong cười hả hê.
Lục Trình An thở dài, tay xách hai túi đồ ăn, một túi đặt trên bàn của Lương Diệc Phong còn túi kia đặt trên bàn của Triều Tịch.
Anh đành nói: "Tôi là người giao đồ ăn."
Lương Diệc Phong liếc qua túi đồ, thấy logo của nhà hàng gia truyền nổi tiếng nhất ở Nam Kinh.
Lương Diệc Phong hờ hững nói: "Đồ ăn giao mà giá trị đến bốn con số lận hả?"
Lục Trình An lạnh lùng liếc anh ấy, bắt chước giọng điệu của anh ấy, giọng lãnh đạm: "Anh lắm lời quá."
"..."
Những năm qua anh ít nói hẳn nhưng trước mặt bạn bè thì anh vẫn giữ sự bình thản hòa nhã, và Lương Diệc Phong đã quen với vẻ bình thản trầm ổn của anh, vậy nên sự lạnh lùng và lãnh đạm này thật là hiếm thấy.
Khóe miệng Lương Diệc Phong nhếch lên, cười khẽ.
Lục Trình An kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Triều Tịch.
Anh nghiêng đầu nhìn qua, thấy bốn chữ lớn ở đầu trang, giọng nói có hơi nghiền ngẫm: "Báo cáo sau phẫu thuật à?"
"..."
Triều Tịch nhìn anh không chút biểu cảm nào.
Lục Trình An hắng giọng, hạ giọng hỏi: "Phẫu thuật thất bại sao?"
"Không."
"Vậy tại sao phải viết cái này?"
Giọng Triều Tịch hơi gượng: "Em lơ đãng một chút."
Lục Trình An: "Chuyện này không giống em."
Triều Tịch đã vật lộn với báo cáo sau phẫu thuật gần một giờ. Bản báo cáo một nghìn từ phải tự viết tay hoàn toàn, cô không biết nên trách Lương Diệc Phong là người cổ hủ không hiểu công nghệ hiện đại hay khen anh ấy giữ gìn quan điểm "viết tay mới chân thành" của thế hệ cũ.
Mà lại còn là một báo cáo sau phẫu thuật dài một nghìn từ.
Viết thế nào đây?
Do nghe được câu chuyện về một người đàn ông chờ đợi một người phụ nữ suốt mười năm mà trùng hợp thay, nữ chính trong câu chuyện đó lại là cô, còn nam chính lại là người cô thích nên cô đã kích động, hồi hộp đến mức lơ đãng ư?
Triều Tịch đấu tranh tư tưởng suốt nửa tiếng đồng hồ trong đầu.
Cuối cùng cô đành viết ra lý do và ngôn từ thật chính thống giải thích sự lơ đãng chỉ vỏn vẹn hai giây của mình. Hí hoáy suốt nửa tiếng mà chỉ được hơn hai trăm chữ.
Đau khổ không sao kể được...
Cứ như đã quay lại thời thơ ấu, bị ông bà bắt dậy sớm luyện viết chữ.
Khi ấy cô mới bảy tám tuổi, tờ mờ sáng đã bị ông bà lôi ra khỏi giường, lòng đầy khó chịu và không vui, vừa ngái ngủ lại đói cồn cào mà vẫn bị bắt viết ba trang chữ mới được rửa mặt ăn sáng.
Ban đầu cô còn ngáp ngắn ngáp dài, viết thì lơ đễnh nên trên giấy chỉ đầy mực loang lổ.
Đương nhiên là cô bị bà phạt bằng bút lông, sau đó cô vừa khóc vừa viết.
Giờ đây cô vẫn còn nhớ cảm giác xót xa khi đó.
Chỉ là nỗi đau khổ ấy ngày trước là do cô tự gây ra, còn bây giờ... Thủ phạm gây ra nỗi khổ ấy lại tỏ vẻ vô can, thậm chí còn trách móc cô nữa chứ.
Triều Tịch không vui: "Là con người ai chẳng có lúc lơ đãng, em cũng vậy thôi."
Lục Trình An: "Em không giống người khác."
"Sao em lại không giống?"
Cô buông cây bút, hai tay khoanh trước ngực, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường lạnh lùng, tỏ vẻ cố chấp tranh luận với anh.
Lục Trình An điềm tĩnh nói: "Bởi vì trong mắt em, bác sĩ không chỉ là một nghề nghiệp."
Triều Tịch ngẩn người, đôi mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Anh đột nhiên dựa lưng ra sau, tư thế ngồi thoải mái, mắt rủ xuống lạnh lùng liếc về phía Lương Diệc Phong cách đó không xa, anh hỏi: "Nếu là bác sĩ chứng kiến quá nhiều cảnh sống chết, chắc hẳn trong người sẽ không còn bao nhiêu tình cảm nữa đâu nhỉ?"
Lương Diệc Phong chế giễu: "Nếu là kiểm sát viên thấy quá nhiều cảnh đời, chắc cũng chẳng biết đồng cảm là gì nữa rồi nhỉ?"
Lục Trình An cười, giơ tay ra như minh họa nói với Triều Tịch: "Em thấy không?"
Triều Tịch: "Thấy gì?"
"Nếu là anh ấy, trong lúc phẫu thuật mà lơ đãng thì đương nhiên anh có thể hiểu được." Lục Trình An nhắm hờ mắt, khóe mắt nhướng lên, anh cười khẽ: "Người như anh ấy thì làm gì có tình cảm."
Lương Diệc Phong không đồng ý nhưng chỉ nhướn mày.
Anh ấy luôn giữ lý trí trong y thuật, không thể nào đưa cảm xúc vào nên người như anh ấy hoàn toàn không thể hiểu được cái suy nghĩ "cứu được một người là tốt một người", đứng về phía bệnh nhân như Triều Tịch.
"Nhưng em thì khác, Triều Tịch ạ." Anh đột nhiên ngồi thẳng, tiến sát lại gần cô, giọng trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Trong mắt em, cứu người là việc quan trọng nhất trên đời nên em không nên lơ đãng."
Cảm xúc trên mặt Triều Tịch dần thu lại.
Cô lại cầm bút, cúi đầu viết tiếp phần tự kiểm điểm sau phẫu thuật.
Bút đi như gió, cô viết nhanh và có trật tự nhưng nhịp tim lại nhanh hơn.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Lần đầu tiên trong đời có người đồng cảm với cô.
Cô nhanh chóng viết xong mấy trăm chữ còn lại nhưng dù vậy thì cũng đã gần mười một giờ đêm.
May mắn là trong văn phòng có lò vi sóng, Lục Trình An hâm nóng lại phần cơm hộp rồi đặt lên bàn: "Chắc em đói lắm rồi, ăn chút đi."
Triều Tịch không quen ăn tối muộn nhưng anh đã đợi ở đây lâu như vậy, lại còn đặc biệt mang đồ ăn đến cho cô nên cô nhận lấy đũa, gắp một miếng xíu mại rồi nhấm nháp từng chút.
Khi đang ăn, cô để ý thấy trước mặt Lục Trình An còn có một xấp tài liệu dày.
Triều Tịch: "Anh đang xem gì vậy?"
Lục Trình An: "Vụ án mới."
"Ồ." Cô hiểu công việc ở viện kiểm sát cần bảo mật nên không hỏi thêm.
Lục Trình An: "Không hỏi đây là vụ gì à?"
Triều Tịch hỏi: "Có thể nói không?"
"Ừm, là vụ án của bệnh viện các em." Lục Trình An xoa huyệt thái dương: "Là vụ án của bác sĩ Trần Lượng, vụ này đã chuyển giao qua viện kiểm sát rồi."
"Bệnh viện của bọn em... Chẳng phải do Thẩm Lâm An phụ trách à?"
Lục Trình An nghiêm túc nói: "Vụ án của Trần Lượng đang gây xôn xao trên mạng, quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân vốn đã căng thẳng, khi chuyện này lan rộng lại thu hút hàng chục đến hàng triệu người theo dõi. Sau khi viện kiểm sát, công an, luật sư và bệnh viện trao đổi thì đã quyết định giao vụ việc này cho viện kiểm sát xử lý."
Vụ án này gần như lên top tìm kiếm trên Weibo ngay trong ngày xảy ra vụ án.
Bác sĩ Trần Lượng là một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực chỉnh hình, ông ấy được đánh giá rất cao trong giới y học, không chỉ vì tay nghề mà còn vì thái độ với bệnh nhân, ông lấy luôn coi họ như bạn bè và dốc lòng giúp đỡ từng người. Ông ấy là một nhân vật lãnh đạo trong chuyên ngành của mình, thậm chí có thể nói là thuộc top ba chuyên gia chỉnh hình hàng đầu cả nước.
Bác sĩ như ông ấy là thành quả của những nỗ lực tài chính và nhân lực không nhỏ của quốc gia, và cũng chỉ có thể đào tạo được một bác sĩ tài năng và hết lòng như thế.
Vậy mà người tấn công ông ấy lại là một bệnh nhân từng được ông ấy điều trị.
Chỉ vì không hài lòng với chi phí phẫu thuật mà người này đã manh động. Mang dao đến, khi bác sĩ Trần Lượng còn đang đón tiếp bệnh nhân thì đã vung dao lên tấn công ông ấy.
Gần như ngay khi người kia rút dao ra, bác sĩ Trần Lượng đã kịp phản ứng né tránh nhưng vẫn không tránh được, người kia cứ như nổi điên vung dao liên tục vào Trần Lượng. Các bệnh nhân, người nhà bệnh nhân và y tá, bác sĩ bên ngoài chạy vào can ngăn cũng bị liên lụy.
Ngay hôm đó các bác sĩ khoa thần kinh, gây mê, ngoại thần kinh và chỉnh hình đều tập trung trong phòng mổ phẫu thuật cho ông ấy. Gần như toàn bộ chuyên gia trong các lĩnh vực có mặt nhưng dù vậy thì bàn tay trái của bác sĩ Trần Lượng vẫn bị đứt gân hoàn toàn, gân cẳng tay bị đứt, thần kinh giữa cũng tổn thương.
Gần đây trong nội bộ bệnh viện cũng đang thảo luận về sự việc này, họ quan tâm đến diễn biến sau đó.
Mọi người đều lên án bệnh nhân gây thương tích nhưng trên hết là lo lắng cho tình trạng hồi phục của bác sĩ Trần Lượng sau ca phẫu thuật.
Triều Tịch suy nghĩ rồi hỏi anh: "Vậy là chuyện này giao cho anh xử lý rồi à?"
"Ừ."
"Các anh sẽ xử tên tấn công như thế nào?"
Lục Trình An: "Em muốn xử lý thế nào?"
Triều Tịch nói: "Nhiều người trên mạng nói là nên tử hình."
"Tử hình thì hơi khó."
"Tại sao?"
Lục Trình An bình thản nói: "Điều 232 Bộ luật Hình sự nước ta quy định: Người cố ý giết người sẽ bị phạt tử hình, tù chung thân hoặc tù có thời hạn từ mười năm trở lên, trường hợp nhẹ có thể phạt tù từ ba đến mười năm."
"Nhưng tình tiết trong vụ án của bác sĩ Trần Lượng có nhẹ nhàng gì đâu?"
"Vì ông ấy còn sống và đó mới là vấn đề mấu chốt."
"Vậy tức là người đó có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật luôn hả?"
Triều Tịch không thể hiểu nổi, cô cũng là bác sĩ nên hiểu rõ việc học y khó khăn thế nào, càng hiểu việc đào tạo được một bác sĩ như Trần Lượng khó khăn ra sao. Cô càng biết rõ, bác sĩ Trần Lượng sẽ không thể đứng trên bàn mổ được nữa, điều này đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều sinh mạng không được điều trị tốt hơn.
Việc này không chỉ là chuyện của riêng bác sĩ Trần Lượng mà còn liên quan đến rất nhiều bệnh nhân khác.
Trong mắt cô tỏ vẻ không hài lòng: "Sao cái gã đó đã chém người rồi mà lại có thể nhởn nhơ như thế được chứ?"
Lục Trình An đặt đũa xuống, chậm rãi lấy giấy lau tay, khuôn mặt bình thản và giọng nói hờ hững: "Ai nói gã có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ?"
"Không tử hình thì chẳng phải là nhởn nhơ hả?" Triều Tịch hỏi: "Tù chung thân thành tù có thời hạn rồi giảm án, chẳng phải mọi chuyện sẽ diễn ra như thế à?"
Lục Trình An mỉm cười: "Em hiểu rõ nhỉ?"
Ban đêm tĩnh mịch, Lương Diệc Phong đã vào phòng nghỉ, trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Lục Trình An thoải mái vươn tay lau vệt gạo nếp dính trên khóe miệng cô.
Giọng anh lười nhác hỏi: "Em lấy chồng theo chồng đó hả?"
"..."
Triều Tịch không có biểu cảm nào mà gạt tay anh ra.
Lục Trình An mỉm cười: "Đổi cách nói khác thì là gần mực thì đen mà gần đèn thì sáng đúng không? Làm vợ của kiểm sát viên cũng khác người thật, hiểu luật rõ quá ta?"
Mặt Triều Tịch đỏ bừng, cứng giọng nói: "Em chưa lấy anh đâu đấy."
"Vậy nên..."
Lục Trình An xoay nhẹ mũi chân, tựa lưng vào bàn đối diện với Triều Tịch, ánh mắt lấp lánh trong màn đêm như cánh hoa đào, đôi môi ửng đỏ như ma cà rồng khát máu, anh nói với giọng đùa cợt: "Em đang cầu hôn anh đấy à? Hay là em đang ngầm ám chỉ anh cầu hôn em ư?"
Anh ngừng lại, nở nụ cười như quý ông giả tạo, lời nói cũng không kém phần mấy anh lưu mạnh: "Triều Tịch của chúng ta thích kiểu cầu hôn thế nào đây nhỉ? Kiểu truyền thống với hoa hồng và nến nhé? Hay là em…Muốn k*ch th*ch hơn?"
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 35
10.0/10 từ 45 lượt.
