Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 23
Thành phố về đêm mờ mờ ảo ảo, ánh đèn neon của thành phố không bao giờ ngủ như điểm xuyết sự hối hả nhộn nhịp chốn đô thị phồn hoa.
Lục Trình An vừa dứt lời chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại của Thẩm Phóng vang lên.
Màn hình điện thoại di động đặt trên thanh điều khiển trung tâm sáng lên, Lục Trình An nhìn lướt qua, là Thẩm Nguyện gọi tới. Thẩm Phóng quan sát sắc mặt anh, không dám trả lời.
Lục Trình An: "Nghe đi, dù sao đó cũng là chị cậu."
Thẩm Phóng duỗi tay, lúc đang định bấm nút nghe máy thì điện thoại quay về trạng thái im lặng, cậu ấy cũng lười gọi lại.
Im lặng vài giây, cậu ấy bật cười: "Lúc trước Thẩm Nguyện nói thích anh, em còn tưởng đó chỉ là sự hứng thú nhất thời của chị ấy thôi, không ngờ chị ấy lại theo đuổi anh suốt mười năm như vậy. Mà anh cũng máu lạnh thật đấy, không cho người ta một cơ hội."
Lục Trình An đáp bằng thái độ lạnh lùng: "Anh với cô ta không thể."
"Vậy còn những người phụ nữ trước đó của anh, chẳng phải cũng không thể ở bên nhau sao? Nhưng anh vẫn ở bên người ta đấy thôi." Thẩm Phóng nhếch môi cười trêu chọc anh.
Lục Trình An nhắm mắt, anh duỗi tay xoa mày.
Khi mở miệng lần nữa, giọng anh nghe có phần bất lực: "Cậu có biết anh hối hận về những chuyện đó đến mức nào không? Giá như anh biết Triều Tịch sớm hơn…"
Giá như anh biết Triều Tịch sớm hơn…
Nếu có thể gặp được Triều Tịch sớm hơn chút, anh tuyệt đối sẽ giữ mình để chờ cô chứ không phải như bây giờ, nhắc tới quá khứ là chỉ toàn những chuyện lăng nhăng, phong lưu.
Tất nhiên Thẩm Phóng đoán được ý anh muốn truyền đạt trong lời nói, cậu ấy hắng giọng, nói sang chuyện khác: "Nhưng anh này, rốt cuộc anh và Thẩm Nguyện gặp nhau khi nào vậy? Sao chị ấy lại thích anh?"
Lục Trình An trả lời: "Năm ấy là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Lương, cậu còn nhớ không?"
"Nhớ chứ…" Thẩm Phóng nhìn anh bằng ánh mắt không dám tin: "Không thể nào, anh còn nhớ cả ngày đầu tiên gặp chị ấy, anh có thật sự chắc là mình không có ý gì với chị ấy không?"
Anh trả lời bằng giọng điệu hờ hững: "Ngày đó Triều Tịch cũng có mặt."
Vì chuyện xảy ra cách đây khá lâu nên Thẩm Phóng không nhớ rõ lắm nhưng cậu ấy vẫn nhớ loáng thoáng rằng bản thân chưa gặp Triều Tịch ở nơi công cộng nào, cậu ấy hỏi: "Có ư?"
"Ừm."
Lục Trình An nhớ rõ ngày hôm đó đến lạ.
Có thể nói số lần anh và Triều Tịch gặp nhau trước đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thế nên trong đầu anh nhớ rất rõ những thứ có liên quan tới cô. Trong suốt mấy năm không gặp lại cô, mỗi khi anh chiến đấu với màn đêm, anh đã dựa vào những hình ảnh ký ức không trọn vẹn còn sót lại ấy để sống sót qua màn đêm tối tăm vô tận.
Thời điểm Thẩm Nguyện gọi anh, anh đã thoáng thấy làn váy màu đỏ rượu của người nào đó trốn trong chỗ ngoặt tung bay. Ban đầu anh tưởng là ai đó tham gia bữa tiệc nên cũng không để ý.
Lời tỏ tình của Thẩm Nguyện cũng không khác gì những cô gái khác. Ánh mắt kiểu muốn từ chối mà còn mời chào, cùng với đó là sự mập mờ trong lời nói.
Bấy giờ Lục Trình An còn đang thất thần, tự hỏi rốt cuộc khi nào Triều Tịch mới tới, anh cả nói hôm nay sẽ dẫn cô đi cùng. Nghĩ đến đây, anh nhếch môi cười, đuôi mắt ngả ngớn nhướn lên, cặp mắt hoa đào vừa thâm tình lại bay bổng.
Thẩm Nguyện cho rằng anh cười như vậy là đồng ý nên to gan nói tiếp: "Vậy đợi lát nữa bữa tiệc kết thúc, em chờ anh nhé?"
Giọng cô ta rất nhỏ nhẹ và có sự run rẩy, nó thể hiện sự căng thẳng của cô ta.
Lục Trình An hoàn hồn, anh đúc tay túi quần, cúi người tiến lên trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người mà không hề báo trước.
Người phụ nữ thẹn thùng, nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ nhưng đầy chờ mong: "Được không?"
"Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, tôi có việc cần làm rồi." Nụ cười trên mặt anh đã biến mất ngay sau khi anh hoàn hồn, người đàn ông nói thẳng mà vô tình: "Xin lỗi, Thẩm…"
Rõ ràng một phút trước cô ta vừa mới giới thiệu mà anh lại không nhớ được tên: "Cô Thẩm, tôi có vợ chưa cưới rồi."
"Anh có vợ chưa cưới thì sao?" Thẩm Nguyện tỏ ra khó hiểu: "Chẳng phải trước đây anh cũng từng có rất nhiều bạn gái à?"
Lục Trình An đứng thẳng người, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng hiền lành như cũ nhưng ánh mắt khi nhìn cô ta lại có hơi lạnh lùng: "Thì chính cô vừa nói đấy, đó là trước đây."
"… Bây giờ thì vợ chưa cưới và bạn gái của tôi sẽ chỉ là một người."
"Xin lỗi, tôi đi trước."
Anh xoay người rời đi, dù Thẩm Nguyện đứng phía sau có ra sức gọi tên anh thế nào, anh cũng không quay đầu lại.
Lục Trình An duỗi tay nới lỏng cà vạt, ánh mắt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn và thái độ ghét bỏ.
Tất nhiên, sự ghét bỏ ấy không phải chỉ dành cho cô ta mà còn cho chính bản thân anh. Về việc anh đã từng xử lý những mối quan hệ nam nữ bằng thái độ tùy hứng.
Khi xoay người, anh bỗng nghe thấy có tiếng gọi: "Triều Tịch…"
Anh dừng bước.
Anh nhìn về nơi phát ra giọng nói, thấy một cô gái mặc váy lụa dài màu đỏ rượu đứng bên trái, mái tóc buộc ngược ra sau đầu để lộ bờ vai tròn trịa xinh đẹp, làn da trắng như tuyết. Dưới ánh đèn chiếu rọi, cô xuất hiện như châu như ngọc.
Cô quay đầu, mái tóc phủ lên đường cong cổ thanh nhã tựa như thiên nga.
Chỉ một góc mặt nghiêng cũng đủ khiến những người đứng xung quanh xuýt xoa.
Lục Trình An đang định bước tới thì bỗng có người gọi anh: "Anh hai, sao anh lại ở đây?"
Là em họ của Lương Diệc Phong, Lục Trình An đáp lại cậu ta mấy câu, lúc quay đầu lại anh đã không thấy Triều Tịch đâu nữa.
Anh vội vàng tới sảnh tiệc tìm cô nhưng kết quả chỉ gặp được Quý Lạc Phủ.
Quý Lạc Phủ: "Đừng tìm nữa, em ấy về rồi."
"Sao về đột ngột vậy?"
"Tâm trạng em ấy không được tốt lắm nên anh để em ấy về nhà rồi."
Lục Trình An nhíu mày, anh nhớ lại chuyện tỏ tình ở lối đi nhỏ dẫn tới toilet vừa nãy, nhớ đến làn váy lướt qua, cảm giác bất an trào dâng nơi đáy lòng.
Nhưng đêm đó có quá nhiều chuyện nên chẳng mấy chốc anh đã quên mất chuyện này.
Cái anh nhớ rõ chỉ là góc nghiêng đẹp đến nao lòng khi cô quay đầu lại ngày đó.
…
Sau lần đó, Lục Trình An và Triều Tịch không gặp lại nhau nữa.
Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô không giống những nhân viên văn phòng bình thường khác, số lần hai người gặp ngày thường cũng ít, chưa kể cô còn cố tình tránh mặt nên anh càng khó gặp được cô.
Với lại đợt này Lục Trình An cũng khá bận…
Cuối cùng thì hung thủ trong vụ án giết người mười sáu năm trước đã bị bắt, vụ án này lại lần nữa thu hút sự chú ý từ cư dân mạng. Để thể hiện sự coi trọng của mình, viện đã cố ý để Lục Trình An ra tòa.
Tuy không gặp mặt nhưng ngày nào Triều Tịch cũng sẽ gửi tin nhắn tới hộp thư của Lục Trình An rất đúng giờ.
Tin nhắn rất đơn giản ngắn gọn…
[Em đi làm.]
[Em tan làm.]
Tổng cộng chỉ có hai câu như vậy, gửi một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối.
Vợ chưa cưới thực hiện xuất sắc nghĩa vụ của mình, có thể nói là một cô vợ chưa cưới chuẩn mực sách giáo khoa.
Lục Trình An đau đầu về chuyện này, sau khi kết thúc phiên tòa thẩm vấn, anh vội dành chút thời gian tới bệnh viện.
…
Chẳng mấy chốc đã tới ngày đoàn phim bắt đầu bấm máy.
Đoàn làm phim cũng không trưng dụng quá nhiều nơi trong bệnh viện, mấy chỗ như văn phòng sẽ được dựng lấy bối cảnh. Nhưng vì để cố gắng đảm đảm tính chân thực, việc khôi phục 1:1 sẽ được thực hiện. Tuy nhiên cảnh quay thực tế sẽ diễn ra bên trong bệnh viện, chủ yếu là ở khoa Ngoại thần kinh, dù sao thì nam nữ chính trong bộ phim truyền hình này là những bác sĩ khoa Ngoại thần kinh.
Từ sau khi đoàn phim chuyển tới đây, cả khoa náo nhiệt cực kỳ, ngay cả phòng phẫu thuật cũng trở nên sôi động ồn ào.
Tiểu Mộng: "Á á á, một người bạn của tôi ở khoa cấp cứu gửi ảnh chụp Lâm Bỉnh Dương cho tôi này, anh ấy đẹp trai điên được ấy."
Tiểu Tưởng: "Sao cơ sao cơ, là Lâm Bỉnh Dương thật á?"
Tiểu Thành: "Trời đất ơi, tôi còn tưởng mấy tin lan truyền trên mạng là giả, là mấy tài khoản tiếp thị đăng để thu hút người hâm mộ, không ngờ đoàn phim lại giàu như thế, mời được cả Lâm Bỉnh Dương!"
Tiểu Chân: "Đừng nói gì cả, các cô xem hôm nay tôi mặc đồ như này được không? Lần đầu gặp mặt chồng, tôi thấy hơi căng thẳng."
"…"
"…"
Một lúc sau, họ bất chợt gọi tên Triều Tịch: "Bác sĩ Triều, tôi nhớ hôm nay cô có tới chỉ đạo kỹ thuật."
Triều Tịch: "Ừm."
"Vậy có phải cô sẽ tới phim trường tiếp xúc gần gũi với chồng tôi không?"
Cô cười: "Đã là chồng cô rồi, chẳng phải cô còn chưa tiếp xúc gần với anh ta à?"
Tiểu Chân: "Thật không dám giấu giếm gì cô, tối hôm qua chồng tôi đối xử rất dịu dàng với tôi khi ở trên giường, anh ấy nói hôm nay sẽ tới bệnh viện đóng phim, mà chỉ vì tôi thôi đấy!"
Tiểu Thành: "Chỉ cần có một hạt đậu phộng."
Tiểu Tưởng: "Cũng không đến mức say thế này chứ."
Mấy người cười hi hi ha ha.
Khi Lương Chiêu Chiêu đi vào, thấy mọi người vui cười đùa giỡn, cô ấy tò mò hỏi: "Đang nói chuyện gì mà vui vậy?"
Tiểu Mộng: "Nói về Lâm Bỉnh Dương! Bác sĩ Lương, Lâm Bỉnh Dương đẹp trai lắm."
Lâm Chiêu Chiêu cũng từng xem phim anh ta đóng, cô ấy cảm thán: "Vừa nãy tôi mới gặp ở dưới tầng, anh ta đẹp trai thật."
"Được rồi, có thể bắt đầu giải phẫu." Bác sĩ gây tê nói.
Mọi người lập tức ngừng trêu đùa ầm ĩ, bắt đầu nghiêm túc thực hiện các thao tác phẫu thuật.
Phẫu thuật mổ não thường mất rất nhiều thời gian, bởi vậy nên mọi người có thể thư giãn thả lỏng vào những thời điểm thích hợp, đôi khi họ sẽ chuyện trò vài câu, chủ đề vẫn luôn xoay quanh đoàn phim.
Tiểu Mộng: "Mà nữ chính là ai vậy?"
Tiểu Tưởng: "Là người đó, con gái quốc dân Doãn Lạc."
Doãn Lạc xuất thân là một ngôi sao nhí, cô ta bắt đầu đi đóng phim từ khi tám tuổi. Tất cả những vai diễn của cô ta trong tuổi vị thành niên toàn là con gái, bởi vậy nên cô ta được cư dân mạng đặt cho cái danh xưng là "con gái quốc dân".
Hầu hết các ngôi sao nhí thường sẽ bị chìm khi lớn lên, chỉ riêng có Doãn Lạc là càng trổ mã càng duyên dáng, xinh đẹp.
Chưa kể kỹ năng diễn xuất của cô ta cũng khá ổn, về cơ bản thì những bộ phim truyền hình có sự góp mặt của cô ta không danh tiếng tốt thì cũng có rating cao.
Lương Chiêu Chiêu bỗng lặp lại: "Doãn Lạc?"
Triều Tịch nhìn cô ấy, vừa đúng lúc Lương Chiêu Chiêu cũng đang nhìn về phía Triều Tịch, ánh mắt cô ấy có hơi kỳ lạ.
Triều Tịch ngờ vực: "Sao vậy?"
Lương Chiêu Chiêu muốn nói lại thôi, cuối cùng trả lời hàm hồ: "Đợi lát nữa nói sau."
Ca phẫu thuật kết thúc sau năm tiếng đồng hồ.
Khi kết thúc, Triều Tịch phát hiện chủ nhiệm Vương đứng trong phòng giám sát, còn có vài người khác đứng bên cạnh ông ta nữa. Trong đó có một người là Triều Tịch từng gặp, người này đã từng theo đuổi Giang Ngư, anh ta là nam chính trong bộ phim truyền hình Lâm Bỉnh Dương.
Mấy người đàn ông, phụ nữ đứng quanh ông ta có lẽ là các nam nữ diễn viên chính trong bộ phim truyền hình lần này.
Khi chủ nhiệm Vương thấy cô nhìn về phía này, ông ta vẫy tay với cô, ý bảo cô tới đó.
Triều Tịch vội vàng chỉnh đốn lại mình, ngay cả đồ phẫu thuật còn chưa cởi, khẩu trang cũng chưa tháo đã vội chạy sang.
Mọi người trong phòng phẫu thuật bùng nổ.
Tiểu Mộng: "Lâm Bỉnh Dương! Chồng tôi! Chồng tôi đang nhìn tôi ư, trời đất ơi, anh ấy đẹp trai quá, đẹp hơn trên tivi gấp một trăm lần!"
Tiểu Tưởng: "Á á á á, làm sao bây giờ, tay tôi run quá. Tôi khóc vì tôi được nhìn thấy chồng tôi trong cuộc đời này."
Tiểu Thành: "Nhưng bác sĩ Triều đứng bên cạnh Doãn Lạc trông cũng không hề lép vế nhỉ?"
Tiểu Chân: "Thậm chí tôi còn có ảo giác là bác sĩ Triều đẹp hợp Doãn Lạc ấy."
Tiểu Mộng: "Tự tin lên, bác sĩ Triều thật sự đẹp hơn Doãn Lạc."
Tiểu Thành: "Bởi mới nói, nhan sắc bác sĩ Triều thật sự quá khủng khiếp, cô ấy mà vào giới giải trí chắc thành mỹ nhân hàng đầu giới mới."
Lương Chiêu Chiêu nghe mọi người nói thì chỉ im lặng rời khỏi phòng phẫu thuật.
Trong phòng giám sát, chủ nhiệm Vương giới thiệu họ với nhau.
"Đây là Triều Tịch, là người có chuyên môn sẽ hướng dẫn mọi người. Còn đây là diễn viên chính và biên kịch của bộ phim Lâm Bỉnh Dương, Doãn Lạc…" Ông ta giới thiệu từng người một.
Triều Tịch cúi đầu chào hỏi họ, song khi nhìn về phía Doãn Lạc, cô cảm nhận được rằng ánh mắt đối phương nhìn mình có hơi khác thường.
Quả nhiên, nói chuyện phiếm được mấy câu, Doãn Lạc bỗng hỏi: "Bác sĩ Triều Tịch họ Triều à?"
Triều Tịch: "Sao vậy?"
"Không có gì." Doãn Lạc nở nụ cười thân thiện: "Tôi quen một người cũng tên Triều Tịch, tôi chỉ thấy hơi trùng hợp thôi."
Lâm Bỉnh Dương đứng bên cạnh bất chợt lên tiếng: "Quen biết mà không nhận ra?"
Doãn Lạc: "Chúng tôi đã không gặp nhau suốt mười năm rồi, với lại tôi và cô gái đó cũng không quá thân thiết, tôi chỉ nghe nói qua cái tên này, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy tên này nghe rất êm tai sao? Với lại cô gái đó cũng giống như cái tên vậy, rất xinh đẹp."
Lâm Bỉnh Dương không để ý lắm: "Có thể đẹp đến mức nào? Dù đẹp cũng không thể đẹp bằng cô."
Hình như Doãn Lạc và anh ta rất thân thiết, Doãn Lạc duỗi tay vỗ nhẹ lên bả vai anh ta, nói với giọng hờn dỗi: "Nào có."
Sau đó Doãn Lạc lại nhìn về phía Triều Tịch: "Bác sĩ Triều Tịch, khẩu trang của cô…"
Cô vội quá nên quên cởi khẩu trang.
Mặc dù chỉ lộ một đôi mắt nhưng đôi mắt ấy long lanh, không hề có dấu hiệu mỏi mệt sau ca phẫu thuật dài, hàng lông mi dài rậm như lông quạ. Tóm lại là rất xinh đẹp, khiến người ta không thể rời mắt.
Triều Tịch không tháo khẩu trang, cô chỉ nói: "Có lẽ tôi với cô không quen biết nhau đâu."
Doãn Lạc: "Nhưng tôi luôn có cảm giác cô chính là cô gái đó."
"Tôi có rất ít bạn, cũng quen biết rất ít người."
Doãn Lạc vội vàng giải thích: "Tôi chỉ gọi là đơn phương nghe qua về cô gái đó mà thôi, cô ấy không quen biết tôi, tôi cũng chỉ nhìn ảnh chụp cô ấy qua người khác. Thế nên tôi thật sự rất muốn biết cô có phải cô gái ấy không, tôi hoàn toàn không có ác ý gì cả."
Lâm Bỉnh Dường cười trêu ghẹo: "Người đẹp Doãn của chúng ta hèn mọn như vậy từ khi nào thế? Lại có người không nhận ra cô."
Doãn Lạc nhìn thẳng mặt Triều Tịch, cô ta dám chắc chắn tới tám mươi phần trăm rằng người trước mắt này chính là Triều Tịch. Mặc dù cô đeo khẩu trang, mặc dù vừa xuống khỏi bàn mổ và trên người vẫn mang mùi hương kỳ lạ sau khi thực hiện phẫu thuật nhưng khí chất từ cô quá độc đáo, ánh mắt lạnh lùng, thỉnh thoảng cười lên khiến đôi mắt trông như sắp hút hồn người ta.
Triều Tịch thật sự không quen biết cô ta, thậm chí cô còn chưa nghe qua cái tên này bao giờ.
Mà đúng lúc này, Doãn Lạc chuyển sự chú ý ra phía sau cô: "Chiêu Chiêu?"
Lương Chiêu Chiêu nhíu mày: "Doãn Lạc."
Doãn Lạc kinh ngạc: "Là cô thật."
Doãn Lạc vừa nói vừa đi về phía Lương Chiêu Chiêu, một người trong số những người còn lại nói: "Được rồi, buổi tối đóng phim gặp lại."
Triều Tịch xoay người rời đi, thời điểm chạm mặt Doãn Lạc, cô nhận ra ánh mắt đối phương khi nhìn mình có vài phần thù địch.
Cô quay về thay đồ phẫu thuật, khoác chiếc áo blouse trắng.
Phòng phẫu thuật nằm trên văn phòng một tầng, Triều Tịch đi cầu thang xuống.
Ngay khi cánh cửa dẫn tới lối đi an toàn mở ra, Triều Tịch nghe thấy cuộc đối thoại của những người bên trong.
Là Lương Chiêu Chiêu và Doãn Lạc.
Doãn Lạc nói: "Hiện giờ Lục Trình An có khỏe không?"
Lương Chiêu Chiêu: "Không phải cô vẫn thường xuyên tìm người để hỏi về anh ấy sao? Hiện giờ anh ấy có khỏe không thì chắc cô phải biết rõ chứ."
Doãn Lạc cười đáp: "Có rõ cũng không rõ bằng cô, kiểu người như anh ấy thật sự… Lúc đối xử tốt với người ta thì tốt điên lên được, sau khi chia tay lại tàn nhẫn đến lạ."
Lương Chiêu Chiêu cười khẩy: "Doãn Lạc, chuyện anh hai tôi và cô bên nhau đã là chuyện từ nhiều năm trước, cô có cần phải đứng đây nhớ mãi những chuyện không tốt đẹp trong quá khứ không?"
"Cô thật sự cảm thấy đó là chuyện không tốt ư?" Doãn Lạc hỏi lại: "Vậy tại sao anh ấy có nhiều bạn gái cũ như thế, anh ấy lại cố tình kéo tôi vào danh sách đen? Trong những dịp có sự xuất hiện của tôi, anh ấy luôn cố tình không tới. Hơn nữa… Hơn nữa sau khi chia tay với tôi, không còn người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh ấy nữa. Chiêu Chiêu, cô thật sự cảm thấy chuyện giữa anh ấy là tôi là chuyện xấu à?"
Lương Chiêu Chiêu tỏ vẻ nói không nên lời.
Cô ta thật sự không hiểu, trong giới có tin đồn là Lục Trình An chọn độc thân nhiều năm là vì Triều Tịch. Nhưng tại sao anh lại đến với cô, là bởi vì sau khi chia tay cô ta, Lục Trình An bị chịu cú đả kích chứ?
Triều Tịch không có hứng thú nghe tiếp nữa.
Cô lặng lẽ khép cánh cửa dẫn tới lối đi an toàn, xoay người, nhìn thấy có người đứng cách cô khoảng năm sáu mét.
Là Lục Trình An.
Hình như anh đã đứng ở đó một lúc, sau khi nhìn thấy cô, khóe miệng anh giãn ra, khẽ mỉm cười: "Em đang nhìn gì vậy?"
Sau đó anh đi về phía cô.
Triều Tịch nhìn anh với khuôn mặt không cảm xúc, nói: "Nhìn bạn gái cũ của anh."
Bước chân Lục Trình An cứng đờ.
Thái độ của Triều Tịch rất tự nhiên, giống như cô vừa nhớ ra bạn gái cũ của anh có thể lấp đầy phòng bệnh ở tầng này nên có ý tốt nhắc nhở: "Là cô bạn gái cũ anh mới vừa chia tay."
Lục Trình An cảm thấy anh cần phải chứng minh sự trong sạch của mình: "Mười năm nay anh không yêu đương ai rồi."
"Đó là mối tình cuối cùng và kết thúc từ mười năm trước." Triều Tịch nhìn anh bằng ánh mắt bình tĩnh: "Không thể dùng từ mới vừa để thay thế được à?"
"… Có thể."
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 23
10.0/10 từ 45 lượt.
