Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 1


Lúc Triều Tịch thức dậy, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.


 


Giường nằm đối diện cửa sổ sát đất cực lớn, nắng mùa hè lại gay gắt, thế nên tấm rèm voan trắng mỏng tang chẳng cản nổi chút nhiệt nào. Bên trên cửa sổ là điều hòa phả khí lạnh, hai luồng khí đối nghịch khẽ va chạm, thoắt cái, luồng khí màu trắng sữa đã bị bụi bặm nuốt chửng.


 


Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.


 


Triều Tịch không lên tiếng.


 


Bỗng, điện thoại đặt trên tủ đầu giường reo vang.


 


Triều Tịch bắt máy, tiếng hít thở dồn dập vọng ra từ điện thoại. Triều Tịch biết người kia đang chờ cô mở miệng, cô mở loa ngoài, thả điện thoại về lại tủ đầu giường, sau đó vén chăn qua một bên, bước xuống giường. Chăn ga cọ xát, tạo nên âm thanh sột soạt.


 


Giang Yên cẩn thận hỏi dò: "Chị Triều Tịch?"


 


"Ừ." Cô vừa mới tỉnh, vẫn còn nặng giọng mũi.


 


Giang Yên khẽ thở phào: "Cuối cùng chị cũng tỉnh."


 


Triều Tịch khẽ "ừ" thêm tiếng nữa, chẳng mấy quan tâm. Cô đi vòng qua chiếc ghế sô pha mang phong cách đơn giản nhưng sang trọng đặt giữa phòng, hiện ra trước mắt là một gương cỡ lớn to gần bằng chiếc giường. Trong gương phản chiếu chăn lụa tán loại trên giường, một góc sô pha, một chiếc vali màu đỏ và…


 


Thuận theo động tác cởi áo của cô, hai dây áo thanh mảnh trượt xuống, váy ngủ đỏ thắm cũng nhẹ nhàng đáp đất.


 


Dáng người tuyệt mỹ của cô tức khắc hiện rõ trên lớp kính.


 


Da cô trắng như được nặn từ tuyết, tóc dài buông xõa trước ngực, che đi cảnh xuân tuyệt mỹ của người con gái. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, hắt lên đôi chân dài cân đối, thẳng tắp, óng ánh tựa ngọc.


 


Triều Tịch cúi người, lục tìm quần áo trong vali đã mở.


 


Trong phòng quanh quẩn giọng nói của Giang Yên: "Xin lỗi chị Triều Tịch, tối qua em không nên để chị uống nhiều rượu như vậy, em không ngờ tửu lượng của chị kém thật, đúng một ly đã gục."


 


Tối qua Giang Yên lấy từ trong vali ra một chai rượu vang đỏ, rủ Triều Tịch uống với mình. Triều Tịch thấy cô ấy đang có hứng nên không tiện từ chối, song tửu lượng của cô không cao, mới nhấp môi vài ngụm đã say như chết.


 


Di chứng sau khi say rượu không nặng, chỉ thể hiện ở giọng nói có hơi khàn khàn: "Không sao."


 


Triều Tịch hỏi cô ấy: "Em thu dọn xong hành lý cho chuyến đi Bỉ chưa?"


 


Giang Yên: "Xong cả rồi."


 


Như nghĩ đến chuyện gì, cô ấy hào hứng hỏi: "Lát nữa chúng ta lái xe tới đó hả?"



 


"Ừm."


 


"Có đi ngang sa mạc không ạ?"


 


"..." Triều Tịch im lặng.


 


Giang Yên khó hiểu hỏi: "Đường từ Hà Lan đến Bỉ không có sa mạc hả chị?"


 


"Không có."


 


"Vậy tại sao…" Giang Yên vươn tay đẩy cửa phòng ra, thoáng khựng lại.


 


Trong phòng, Triều Tịch đang cúi người mặc bộ jumpsuit. Cô quay lưng về phía cửa nên trong tầm mắt chỉ hiện đúng tấm lưng ong nõn nà với rãnh lưng tinh tế ở chính giữa. Bụi khẽ bay lên, tạo thành gợn sóng lăn tăn.


 


Hình như Triều Tịch cũng đã nhận ra có người tiến vào, cô ngẩng đầu lên, nhìn mặt Giang Yên phản chiếu trong gương.


 


Luống cuống, hốt hoảng, hai má đỏ bừng.


 


Giang Yên cuống quýt lui ra khỏi phòng, buồn bực tự trách: "Em không biết chị đang thay đồ."


 


"Ừ." Cô chẳng hề quan tâm.


 


Giang Yên lấy lại tinh thần, nhớ lại cảnh hồi nãy, tuy cùng là phụ nữ nhưng cô ấy vẫn không kiềm được mà đỏ mặt.


 


Đầu óc trống rỗng, lời đến miệng cũng tan biến vào không khí. Mãi tới khi yên vị trên chuyến xe đi Bỉ, Giang Yên mới nhớ ra lúc nãy mình muốn hỏi gì: "Người ta thường gọi chị là Hoa hồng nơi hoang vu đúng không? Nơi hoang vu, hoang vu… Chẳng phải nên ở gần sa mạc sao ạ?"


 


Tại khu nghỉ ngơi ăn uống trên đường cao tốc tới Bỉ.


 


Giữa đoàn người Tây lại có xuất hiện một nhóm người Trung Quốc đang ngồi, trông vô cùng bắt mắt.


 


Một người đàn ông Trung Quốc trong số đó vô tư tám chuyện: "Mấy anh có từng nghe nói tới Hoa hồng nơi hoang vu chưa?"


 


Hoa hồng nơi hoang vu.


 


Nghe đồn, trong giai đoạn chiến tranh thế giới thứ nhất, khi binh lính bị thương nặng đang cố kéo dài hơi tàn chờ thần chết tới tuyên án, người duy nhất có thể thắp lên hy vọng cho họ chính là những y tá tuyến đầu của hội Chữ Thập Đỏ.


Trong mắt binh lính, các y tá là hoa hồng, là nhành hoa chỉ nở rộ vì họ.


 


Câu chuyện đầy đau thương lưu truyền trăm năm không mấy người biết, mỗi lần nhắc tới Hoa hồng nơi hoang vu, đa số đều liên tưởng đến nước hoa.


 



 


Người đàn ông xa lạ khẽ mỉm cười ẩn ý: "Ở chỗ này, Hoa hồng nơi hoang vu không phải chỉ nước hoa mà là một cô gái, đúng hơn là một bác sĩ. Ở mấy khu như trạm nghỉ hay khu không người thế này, cô ấy nổi tiếng lắm đấy."


 


Chợt, trước mắt tối lại, có người ngồi xuống chỗ trống đối diện, trên bàn cũng nhiều thêm một khay cơm.


Lục Hứa Trạch nhận lấy khay cơm, vừa ăn vừa nghe người đàn ông kia nói: "Sở dĩ cô ấy có biệt danh Hoa hồng nơi hoang vu là vì người từng được cô ấy cứu trong sa mạc Tabernas đã gọi cô ấy như thế, dần dà mọi người cũng học theo, gọi cô ấy là Hoa hồng nơi hoang vu."


 


Lục Hứa Trạch khó hiểu hỏi lại: "Nhưng cứu người vốn là trách nhiệm của bác sĩ mà, không phải hả?"


 


"Quan trọng nhất là dung mạo của cô ấy rất đẹp." Người kia cười: "Còn là vẻ đẹp kiểu phương Đông hiếm gặp nên tin tức mới lan rộng tới vậy."


 


Lục Hứa Trạch: "Vẻ đẹp kiểu phương Đông?"


 


Người đàn ông kia: "Ừ, là người châu Á đấy."


 


"Người nước nào?"


 


"Cái này thì không rõ nhưng cô ấy nói tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha lưu loát lắm." Người kia bảo: "Người Hàn cho rằng chỉ có kỹ thuật tuyệt đỉnh của nước họ mới có thể tạo ra được một gương mặt hoàn mỹ như vậy. Người Nhật lại cảm thấy chỉ có chủ nghĩa Đế Quốc mới đủ tài lực để bồi dưỡng nên một học giả thuần thục nhiều thứ tiếng như thế. Tới cả Thái Lan cũng muốn chen một chân vào, dù sao nền y tế của nước họ cũng xếp số một thế giới mà."


 


"Thế không thể là người Trung Quốc hả?"


 


"Trong số các du học sinh không có người này." Người đàn ông kia tiếc nuối nhún vai: "Nhưng cũng không loại trừ khả năng là người Trung Quốc thật, mà dù có thì cũng là Hoa kiều."


 


Lục Hứa Trạch cảm thấy khá là vớ vẩn: "Thật sự xinh đẹp tới vậy ư?"


 


Đủ khiến nhiều nước phải đua nhau tranh đoạt.


 


Người kia gật đầu: "Cực kỳ đẹp."


 


"Nói cứ như anh từng gặp người ta rồi vậy."


 


"Có thấy ảnh mà."


 


Dứt câu, người kia lôi điện thoại, lục tìm tấm hình rồi đưa cho cậu ấy xem.


 


Dưới ánh mặt trời chói chang nơi sa mạc hoang vu tối màu là một cô gái mặc đầm suông dài màu đỏ rực. Tà váy phấp phới trong gió, để lộ ra một đoạn mắt cá chân tinh tế. Khăn quàng đỏ tươi quấn quanh mặt, làm ngơ trước gió cát cuồng bạo.


 


Vạt khăn đỏ bay múa dưới ánh nắng chói chang, hơn nửa khuôn mặt cũng vì vậy mà bại lộ.


 


Đuôi mắt hẹp dài, mày thưa bạc tình, rõ ràng trên mặt chẳng có biểu cảm gì nhưng đôi mắt nhìn thẳng ống kính lại toát lên vẻ quyến rũ đầy tự nhiên, như có thể nhìn xuyên qua màn hình điện thoại, chạm thẳng tới tim họ, khơi gợi lên d*c v*ng chôn sâu dưới đáy lòng mỗi người.


 



 


Tới cả Lục Hứa Trạch đã thấy qua vô số người đẹp cũng phải ngạc nhiên thốt lên: "Anh!"


 


Người ngồi đối diện cậu ấy khẽ di động cơ thể. Chỉ nhìn thoáng qua vài giây, cả người Lục Trình An tức khắc đơ ra như bị sét đánh. Hai cánh tay buông thõng bên người siết lại thành nắm đấm, gân xanh trên mu tay nổi lên như dãy núi trập trùng.


 


Lúc này, hai người kia vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện.


 


Qua một lúc lâu, Lục Trình An mới mở miệng: "Người Trung Quốc."


 


"Hả?"


 


"Là người Trung Quốc."


 


"Anh biết cô ấy à?"


 


"Ai cho anh tấm ảnh này?" Lục Trình An ngẩng mặt lên, hỏi.


 


Cuối cùng người đàn ông kia cũng nhìn rõ được mặt anh.


 


Mày rậm mắt đen sâu thẳm, đuôi mắt hơi xếch trông khá là đào hoa, góc nghiêng hoàn hảo với đường viền hàm sắc nét, mạnh mẽ. Anh từ từ quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh đến lạ, trên mặt chẳng hiển lộ chút cảm xúc gì nhưng quanh người lại tỏa ra khí thế sắc bén không thể miêu tả nổi.


 


Anh chàng kia vô thức run bần bật: "Lưu… lưu từ lâu lắm rồi, tấm ảnh này của cô ấy được giới du học sinh chia sẻ nhiều lắm." Nói tới đây, anh ta tạm dừng vài giây: "Anh biết cô ấy?"


 


Lục Trình An khẽ hếch cằm, hờ hững liếc anh ta: "Ừ."


 


"Cô ấy thật sự là người Trung Quốc hả?"


 


"Ừ."


 


"Anh quen cô ấy à?"


 


Lần này, Lục Trình An không đáp lại.


 


Người kia cũng nhận ra thái độ xa cách của anh, chẳng những không giận mà sau khi lấy lại điện thoại còn hào hứng chia sẻ thông tin mình vừa biết được cho bạn học. Khoảng tầm mấy phút sau, hai mắt anh ta sáng bừng lên, ngóc đầu khỏi màn hình điện thoại, vui vẻ nói cho những người ngồi xung quanh tin tức mà mình mới hóng được: "Một người bạn hiện đang đi du lịch ở Hà Lan nói với tôi hôm nay cậu ấy tình cờ bắt gặp Hoa hồng nơi hoang vu đấy."


 


Lục Trình An: "Hà Lan?"


 


"Ừm." Anh chàng kia cầm điện thoại, đọc kỹ từng câu từng chữ ghi trong tin nhắn vừa nhận được: "Khoảng nửa tiếng trước, nghe bảo hôm nay cô ấy sẽ tự lái xe chạy từ Hà Lan tới Bỉ."


 


"Đợi đã, chạy từ Hà Lan qua Bỉ, nửa tiếng trước… Thế chẳng phải rất có thể bây giờ cô ấy sẽ ghé ngang khu nghỉ ngơi này ư?" Anh ta hào hứng nói: "Chưa biết chừng hôm nay chúng ta sẽ có duyên gặp được cô ấy đấy!"



Lục Hứa Trạch bình tĩnh gõ tỉnh anh ta, hệt như chuyện này chẳng hề liên quan đến mình: "Làm gì trùng hợp tới vậy."


 


Vừa quay đầu, cậu ấy lại thấy Lục Trình An đứng dậy.


 


Lục Hứa Trạch: "Anh, đến giờ đi rồi à?"


 


"Em ăn tiếp đi, anh đi mua nước." Lục Trình An bỏ lại một câu, sau đó xoay người bước ra khỏi nhà ăn.


 


Mùa hè ở Bỉ không quá rõ ràng. Hôm nay là một trong những ngày ít ỏi trời có nắng. Ánh mặt trời rực rỡ, chói lóa, gió nhẹ thoang thoảng, thế nên lượng người đứng ngoài khu nghỉ chân phơi nắng nhiều hơn hẳn số người ngồi trong nhà nghỉ ngơi, sẵn tiện ngắm quang cảnh hai bên đường cao tốc đẹp như tranh vẽ.


 


Anh dời mắt, tựa người vào bức tường, đầu kề sát, cổ hơi ngửa tạo thành đường cong tuyệt đẹp, mắt cụp xuống, hờ hững nhìn về nơi xa xăm. Anh thò tay vào túi tính rút một điếu, lại phát hiện cách đó không xa có cây xăng, đành nén cơn bực bội trong lòng xuống.


 


Trước giờ anh vẫn luôn điềm tĩnh và tự chủ cao như vậy.


 


Mãi đến khi nghe thấy tiếng Trung đầy quen thuộc vang lên cách đó không xa.


 


Khắp thế giới, đâu đâu cũng có dấu chân của người Trung Quốc nên chuyện gặp được người biết nói tiếng Trung cũng chẳng có gì lạ, song hai cánh môi của người kia lại thốt ra ba chữ: "Chị Triều Tịch."


 


Lý trí căng như dây đàn trong đầu Lục Trình An tức khắc đứt "phụt". Anh vội hướng mắt về nơi phát ra âm thanh. Một cô gái mặc quần yếm jean, tay cầm hai chai nước, đi thẳng một mạch về phía trước. Hướng tầm mắt nhìn theo thì đích đến có vẻ là khu vực đổ xăng, nơi đó ba chiếc xe đang đậu sẵn.


 


Lục Trình An nhấc chân bước tới.


 


Bên ngoài chiếc xe đầu tiên có một người đàn ông người châu Âu độ trung niên, cạnh chiếc xe thứ hai là một cô gái tóc vàng mắt xanh, còn chiếc thứ ba…


 


Xung quanh chiếc xe thứ ba không có lấy một bóng người, chỉ có một vòi bơm xăng tự phục vụ nối với bình xăng xe.


 


Đôi mắt anh tức khắc trở nên ảm đạm, khẽ nhếch môi nở nụ cười tự giễu, lúc anh tính xoay người rời đi, khóe mắt lại tình cờ bắt gặp sắc đỏ rực rỡ, thế là lại dừng bước.


 


Anh nghiêng người nhìn về phía cô, khoảng cách giữa cả hai chỉ tầm năm, sáu mét.


 


Nắng vàng như chập chờn trong gió, cuối cùng Lục Trình An cũng nhìn rõ khuôn mặt cô. Trông chẳng khác người trong ảnh là mấy, vẫn là bộ đồ đỏ đầy cao ngạo, lóa mắt cùng chiếc khăn quàng cũng màu đỏ quấn quanh đầu, nửa dưới gương mặt khuất trong tối, chỉ để lộ gần như mỗi cặp mắt.


 


Trong mắt cô vẫn tràn ngập ý cười, đuôi mắt khẽ nhướn, để lộ vài phần yêu kiều, diễm lệ.


 


Một trận gió thoảng qua.


 


Chiếc khăn quấn sơ sài quanh đầu bị thổi bay, uốn lượn giữa không trung, lướt qua bụi cát, vệt sáng xen kẽ vệt tối, rồi, tốc độ chậm dần, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Lục Trình An.


 


Anh duỗi tay bắt lấy chiếc khăn quàng đỏ thắm kia, ánh mắt hướng về phía Triều Tịch cách đó không xa. Lúc này, cô đứng ở đuôi xe, gió thổi tóc cô tung bay tán loạn nhưng ít nhất lần này đã chẳng còn thứ gì che lấp đi gương mặt cô nữa.


 


Dung mạo xinh đẹp hiện rõ dưới ánh mặt trời cùng với đôi mắt sáng ngời, lấp lánh như sao sa.


Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Story Chương 1
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...