Cô Ấy Thật Mềm
Chương 97
Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Sau khi tan tầm.
Khương Từ dẫm lên giày cao gót xuống hầm bãi đỗ xe, lái xe rời khỏi công ty.
Cô đeo tai nghe, gọi
điện cho Đường Yến Lan trước, báo nửa tiếng sau cô sẽ về đến nhà.
Sau đó đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Khương Từ dừng xe, đi mua bánh ngọt nhỏ cho con trai.
Tự Bảo khi còn nhỏ đã được đưa về hai ba lần, đối với bà nội cũng không xa lạ, có cháu trai đến,
Đường Yến Lan còn cố ý phân phó người làm tổng vệ sinh biệt thự, mọi ngóc ngánh đều được lau chùi
sạch sẽ không còn một hạt bụi, còn cất những đồ vật sắc nhọn đi.
Khương Từ đến, đi vào phòng khách liền nhìn thấy chiếc ghế sô pha đã vị rời đi, cái đệm bị Tự Bảo
xếp thành nhà, cơ thể nho nhỏ của cậu nhóc cuộn tròn bên trong, ngẩng đầu, đôi mắt to nhìn chằm
chằm phim hoạt hình trên TV.
Đường Yến Lan ngồi ở bên cạnh, bưng một bát cạnh trứng.
“Bảo bối, lại ăn một miếng nữa được không?”
“Không.” Miệng Tự Bảo ngậm đồ ăn, nói không rõ.
Ngay khi Khương Từ xuất hiện đã thu hút sự chú ý của đứa trẻ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hân hoan vui mừng,
híp mắt cười: “Là mami.” Vừa nhìn thấy mẹ, cậu liền không cần bà nội.
Tự Bảo bò ra, chân ngắn lộc cộc chạy về phía cô: “Là mami của con.” Khương Từ cúi người, cánh tay
mảnh mai bắt lấy cơ thể mũm mĩm của đứa trẻ, ôn nhu nói: “Hôm nay con có ngoan không?”
Tự Bảo nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, nghiêm túc gật đầu: “Có nha.”
Trong mắt Khương Từ mang theo ý cười, bế con trai lên, lại nhìn về phía Đường Yến Lan: “Mẹ.”
Đường Yến Lan thấy cô đến, liền nói: “Nhà ăn đã có sẵn đồ ăn nóng, đừng để bị đói.”
Bây giờ sáng nào Khương Từ cũng mang con trai đến nhà mẹ chồng, buổi tối lại đến đón, đều nhân tiện
ở lại ăn cơm, bằng không về nhà, Phó Thời Lễ lại đi xã giao không ở nhà dùng cơm tối, cũng chỉ có
cô ăn với con.
Trên bàn ăn tối, Khương Từ ngồi sang một bên ăn cơm, Tự Bảo nhìn.
Đường Yến Lan bưng một bát canh
gà từ phòng bếp ra cho cô, nói về chuyện của Đường Hàm Hàm: “Hôm nay dì hai của con gọi điện cho mẹ
nói sáng nay Triển Tín Giai mang quà đến thăm, cả ngày đều ăn vạ ở đó, ôm cây đợi thỏ muốn bắt
người, thỉnh thoảng lại hỏi tung tích của cô gái nhỏ.”
Đường Hàm Hàm sau khi về nước không liên lạc với ai giống như biến mất khỏi thế giới, ngay cả phóng
viên và người hâm mộ cũng không tìm được tung tích cùa cô.
Điều này cũng khiến Triển Tín Giai khá đau đầu vì không tìm thấy cô gái nhỏ của mình.
Khương Từ cười nói: “Chờ trốn không được nữa, tự nhiên sẽ ra.”
Cô nếm thử món canh gà thơm ngon, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tròng mắt con trai nhìn chằn chằm
mình, những ngón tay trắng nõn cầm đũa, cô chạm đầu đũa vào bát canh, sau đó đứa đầu đũa lên cái
miệng nhỏ nhắn của con.
Tự Bảo nếm thử, đáng yêu loạng choạng cái đầu nhỏ.
Đường Yến Lan ở một bên lại hỏi: “Thời Lễ đi xã giao bao giờ trở về?” “Khả năng sẽ muộn, con lái xe
chở Tự Bảo về trước, không cần anh ấy đến đón.”
Khi nói chuyện Khương Từ lại dùng đầu đũa dính chút canh gà, đưa lên miệng nhỏ của Tự Bảo.
Cậu nhóc cười như chó sữa, đôi mắt đen nhánh to tròn híp lại, vô cùng thỏa mãn.
Ở trong công ty, Phó Thời Lễ đang ngồi trên bàn làm việc xem văn kiện.
Thư ký Mạnh gõ cửa bước vào,
cung kính đặt hai tập tài liệu lên bàn, nói: “Phó tổng, 8 giờ, ngài và người phụ trách Hoa Hạ sẽ có
một bữa tiệc quan trọng.
Đây là tư liệu của ngài ấy, 10 phút nữa đến giờ xuất phát.”
Phó Thời Lễ đặt văn kiệu xuống, cầm tập tài liệu trước mặt lên, ngón tay thon dài lật hai trang.
Thư ký Mạnh nói: “Người phụ trách của tập đoàn Hoa Hạ tên là Khương Thuấn Ngôn, địa vị rất lớn,
nghe nói xuất thân chính trị là gia đình quân nhân, sinh ra đã máu mặt, quê ở Bắc Kinh, tổ tông còn
có hai vị được huân
chương hạng nhất, mấy đời Khương gia đều gia nhập quân đội, vì vậy Khương Thuấn Ngôn đã trái với
gia lệnh của gia tộc mà đi kinh doanh.” [Con lon xuất hiện r mn à ]
Phó Thời Lễ đại khái nhìn qua tư liệu một lần, vẻ mặt bình tĩnh.
Thư ký Mạnh dừng lại một chút lại hỏi: “Tập đoàn Hoa Hạ có người phụ trách thứ hai tên là Khương
Giang Nguyên, là em họ Khương Thuấn Ngôn, đêm nay cũng sẽ tham dự bữa tiệc, Phó tổng, anh có cần
sắp xếp một người bạn nữ không?”
Hỏi như vậy vì dù sao đây cũng là tiệc tối nếu sắp xếp một người phụ nữ đi cùng cũng có thể dễ dàng
nói chuyện với Khương Giang Nguyên.
Phó Thời Lễ nhướng mi, ngón tay thon dài đặt tài liệu lên bàn, nói với cô: “Cô đi cùng tôi.”
Thư ký Mạnh gật đầu: “Vâng, vậy tôi sẽ xuống chuẩn bị.”
Cửa văn phòng đóng lại, trong mười phút này, Phó Thời Lễ ký hai văn kiện trước, sau đó rũ mắt
xuống, liếc nhìn thời gian chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, mới đặt bút xuống, chậm rãi đứng
dậy.
*
Cả một đêm dài.
Khương Từ sau khi đưa con trai về nhà, cô kiên nhẫn chơi với cậu đến 9 giờ, rồi dỗ cậu nhóc đi ngủ.
Đèn trong phòng trẻ em bị tắt, chỉ còn lại một chiếc đèn bàn hoạt hình lờ mờ để thắp sáng.
Cô nhẹ
nhàng đóng cửa phòng lại, quay vào thư phòng.
Tất cả thông tin về những bộ phim mà Cố Cảnh Châu
tham gia đều đã được trợ lý gửi vào hòm thư của cô.
Khương Từ pha một ly trà cho mình, mặc váy ngủ thoải mái màu trắng ngồi trên ghế trên ôm đầu gối,
cẩn thận xem những đoạn phim ngắn được sắp xếp này.
Xem hết phim này đến phim khác, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình, nghiên cứu nét
mặt và hành động ngôn ngữ cơ thể của anh, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa, một cơn gió lạnh lùa vào, cảm thấy lành lạnh, Khương Từ đột nhiên
ngẩng đầu, nhìn bóng đêm đen nhánh bên ngoài.
Cô đứng dậy, đi đến đóng cửa sổ đang mở.
Đồng hồ trên tường đã điểm gần 11 giờ 30 phút, Khương Từ cũng không nghe thấy dưới lầu có động tĩnh
trở về nào.
Cô bước đến bàn làm việc, tay trắng nõn cầm lấy cốc nước, uống một ngụm sữa, đôi mắt
nhàn nhạt nhìn thời gian.
Trước kia hai người hai nơi, thật vất vả mới gặp nhau nên đều gác lại công việc để ở bên nhau.
Sẽ không giống như bây giờ phải ở nhà phòng không gối chiếc một mình.
Mặc dù cô biết công việc Phó
Thời Lễ bận rộn nên sẽ về nhà muộn, đi công tác cũng phải đi mười ngày, nửa tháng mới trở về.
Nhưng biết là một chuyện, tự bản thân trải qua lại là một chuyện khác.
Khương Từ không gọi điện
giục anh hay hỏi gì, cách ở chung thoải mái nhất để hai vợ chồng hòa hợp đó là tin tưởng nhau.
Ở
nước ngoài đào tạo sâu ba năm, cô cũng chưa bao giờ nghi ngờ hay quản anh, đừng nói bây giờ cô đã
về.
Đồng hồ trên tường đã trôi qua mười phút, không còn sớm.
Khương Từ tắt máy tính, cầm cốc đi ra
ngoài.
Trước khi quay trở lại phòng ngủ chính, cô nhìn thoáng qua Tự Bảo đang ngủ, thấy đứa trẻ không tỉnh
mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Rất nhanh đã đến rạng sáng, Khương Từ mới đi tắm, mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, cuối cùng nghe
thấy tiếng xe bên ngoài biệt thự.
Cô khẽ chớp mắt, cũng không sốt ruột muốn xuống lầu xem.
Uống một ngụm nước xong, cô chậm rãi bước
ra khỏi phòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi động tĩnh sẽ được phóng đại vô số lần.
Ở cổng biệt thự, thân ảnh thon dài đĩnh bạt của người đàn ông chậm rãi bước vào, ánh đèn đường
chiếu bốn phía nhìn rất rõ.
Anh mặc tây trang đen, cánh tay treo một chiếc áo khoác màu đen, tác
phong thong dong trầm tĩnh.
Bước vào cửa, sau lưng, thư ký Mạnh vất vả đỡ một người phụ nữ mặc váy cúp ngực quyến rũ đuổi kịp.
Khi đến phòng khách, Khương Từ đang đi xuống lầu, nhìn thấy một trai hai gái.
Cô đi chậm lại, bắt gặp ánh mắt Phó Thời Lễ.
“Còn chưa ngủ?”
Phó Thời Lễ thấy đôi mắt đen nhánh của cô nhìn mình chằm chằm, trên mặt không chút biểu cảm, bước
lên cầu thang, thân hình đĩnh bạt dần tới gần, mùi rượu trên tây trang màu đen của anh cũng tan đi.
Khương Từ không hề phát ra tiếng, bị anh nắm tay, khóe mắt nhìn về phía phòng khách dưới lầu, giọng
nói nhàn nhạt: “Anh đây là mang theo em gái nào về nhà?”
Tối đi xã giao đến rạng sáng mới trở về, còn mang theo một nữ thư ký thành thục và một người phụ nữ
say xỉn về.
Khương Từ không cười, hỏi anh.
Phó Thời Lễ chỉ nói: “Tí anh sẽ nói với em, ân?”
Khương Từ muốn nháo cũng không có khả năng làm trò trước mặt người ngoài, cô bước xuống lầu: “Ồ,
vậy em nên xuống tiếp đãi một chút.”
Cô đi đến phòng khách, Thư ký Mạnh đã đỡ người phụ nữ nằm xuống ghế sô pha, dùng sức nhiều, thở hổn
hển.
Xoay người lại nhìn thấy Khương Từ, dường như có thể nhìn ra sắc mặt cô, chủ động nói: “Vị này
là người của tập đoàn Hoa Hạ ở tiệc rượu uống say với người khác.
Anh họ cô ấy vì đi gặp một cô gái
nên đã đi trước nhờ Phó tổng chăm sóc cô ấy, sau khi tiệc rượu kết thúc, cô ấy lại bất tỉnh nhân
sự.”
Khương Từ liếc mắt nhìn người phụ nữ đang bất động nằm trên sô pha, khuôn mặt bị tóc che lại, nhìn
không rõ mặt, cô thu hồi tầm mắt, nói: “Sao không đưa cô ấy vào khách sạn?”
Bà chủ tra hỏi, thư ký Mạnh giải thích cẩn thận: “Ban đầu Phó tổng chuẩn bị đưa đến khách sạn, đều
đã gọi đặt phòng, kết quả, vị tiểu thư của tập đoàn Hoa Hạ này vừa nghe thấy hai chữ khách sạn liền
nháo không muốn đi, nghe nói lúc nhỏ bị bắt cóc vào khách sạn sinh ra bóng ma tâm lý, bắt Phó tổng
đưa cô ấy đi tìm anh họ.”
Đêm khuya còn tìm anh họ làm gì?
Cuối cùng, Thư ký Mạnh vẫn để lại mặt mũi cho Khương tổng của tập đoàn Hoa Hạ, thay vì nói sự thật
với Khương Từ.
Ở tiệc rượu, Khương Thuấn Ngôn nhận được điện thoại, nghe bên kia nói một nữ phú hào họ Ôn thừa kế
tài sản hàng tỉ đến thành phố S, anh ta liền sinh ý, không rảnh nói chuyện công việc với Phó tổng,
bỏ cả em họ đuổi theo người phụ nữ kia.
Trong mắt thư ký Mạnh.
Tiểu thư tập đoàn Hoa Hạ đêm nay không tìm được anh họ, nhưng anh thật ra có thể làm được.
Nhưng Phó tổng là người đã có gia đình, vậy làm sao có thể trở thành anh trai cô?
Khương Từ đại khái hiểu được vấn đề, cười lạnh một tiếng: “Uống say còn sợ đến khách sạn, xem ra vị
Khương tiểu thư này rất nhạy cảm.”
“Cô ấy ở trên xe nói trưởng bối trong nhà vì cô mà mua bất động sản ở tất cả các thành phố trong
nước dành riêng cho cô ấy.
Dù đi đến đâu cũng không cần ở khách sạn chịu ủy khuất, không phải lừa
Phó tổng, là cô ấy sợ thật, không thể đi cùng bất kì ai.”
Thư ký Mạnh cũng mỉm cười, cuộc trò chuyện kết thúc.
Mặc kệ vị Khương tiểu thư này có phải say thật hay lấy cớ uống say để tạo cơ hội với Phó tổng.
Cô
chỉ là thư ký của Phó tổng, lại không phải tình nhân nuôi bên ngoài, không đáng làm ra việc xấu
chọc người phụ nữ khác.
Ý thư ký Mạnh giải thích, Khương Từ nghe rõ ràng.
Ai đó đã giao em họ mình cho Phó Thời Lễ chăm sóc ở tiệc rượu.
Bây giờ vị này đang say rượu, không muốn đến khách sạn, muốn tìm anh họ.
Mặc kệ say thật hay giả say, Phó Thời Lễ chỉ đơn giản bảo thư ký đưa người đến biệt thự, đến trước
mặt cô.
Khương Từ bình tĩnh dặn dò thư ký Mạnh: “Người làm cũng đã đi nghỉ ngơi, cô có thể vào bếp pha một
chén trà tỉnh rượu cho Khương tiểu thư được không.”
“Được.”
Thư ký Mạnh dẫm lên giày cao gót đi vào bếp, toàn bộ phòng khách ngay lập tức trống rỗng.
Khương Từ nhìn về phía cầu thang, người đàn ông đã biến mất.
Hiển nhiên Phó Thời Lễ cũng lười ứng phó người phụ nữ dưới lầu này, lên lầu trước.
Khương Từ nghĩ thầm, đi xã giao còn nhận một đống nợ đào hoa về.
Cô dùng đầu ngón tay nhay ấn đường, vừa định xoay người, người phụ nữ đang nằm trên sô pha đột
nhiên buông thõng cánh tay, thay đổi tư thế nằm trên sô pha, say khướt.
Khương Từ ngước mắt nhìn sang.
Trên ghế sô pha, váy cúp ngực của người phụ nữ xộc xệch, lộ ra một chút da thịt trắng nõn, cô quay
người lại, ngũ quan trên khuôn mặt lộ rõ dưới ánh đèn.
Đồng tử trong mắt Khương Từ hơi thay đổi, nhìn người phụ nữ đang nhắm chặt mắt.
Không quá hai phút, thư ký Mạnh đã bưng trà tỉnh rượu ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy bà chủ vẫn còn ở trong phòng khách, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, nghe
thấy hỏi: “Khương Giang Nguyên?”
Thư ký Mạnh không kịp phòng ngừa, tưởng cô đang nói chuyện với mình.
“Khương Giang Nguyên.”
Khương Từ xoay người, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh đèn, biểu tình lạnh nhạt, môi đỏ nói: “Cô ta tên
Khương Giang Nguyên?”
Thư ký Mạnh đối diện ánh mắt của Khương Từ, cung kính gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh họ cô ta tên là Khương Thuấn Ngôn?”
Thư ký Mạnh không ngờ Khương Từ cũng biết anh ta, gật đầu nói: ”Không sai, người anh họ này là
người phụ trách cao nhất của tập đoàn Hoa Hạ.” Ngón tay thả lỏng của Khương Từ chậm rãi siết chặt,
ánh mắt lại nhìn Khương Giang Nguyên uống say, không nói nhiều, phân phó thư ký Mạnh: “Dùng trà
tỉnh rượu cho cô ta uống tỉnh, một ly không được thì lấy thêm ly khác, sau khi tỉnh trực tiếp đưa
người đi.”
Ý này chính là, biệt thự không giữ khách.
Thư ký Mạnh không ngờ thái độ của Khương Từ sau khi pha một ly trà sẽ thay đổi như vậy.
Rạng sáng cũng muốn đuổi người đi.
“Phu nhân, nếu cô ấy không đi thì sao?” Thư ký Mạnh đã nhìn thấy bộ mặt kiêu căng của Khương Giang
Nguyên.
Say rượu, tính tình đại tiểu thư rất thất thường.
Khương Từ bước lên lầu, nhàn nhạt để lại một câu: “Vậy thì nói cho cô ta biết nữ chủ nhân trong căn
nhà này là Khương Từ.”
[Con này phải dội nước cho tỉnh xong đuổi mẹ nó ra khỏi cửa ditcu ghét ghê]
Cô lên lầu, không quan tâm đến phương pháp đánh thức Khương Giang Nguyên của thư ký Mạnh.
Trên tầng hai rất yên tĩnh, ánh đèn trong phòng trẻ em đã tắt, rất rõ ràng Phó Thời Lễ sang xem con
trai còn đóng chặt cửa phòng con để tránh bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.
Trong phòng ngủ chính, vòi hoa sen trong phòng tắm đang mở Khương Từ bước vào, ngồi trên mép
giường.
Cô mới tắm xong không lâu, mái tóc mượt mà xõa tung trên vai, biểu tình trên khuôn mặt xinh đẹp
bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh rũ xuống, cảm xúc nhàn nhạt.
Phó Thời Lễ đã rửa sạch mùi rượu trên người, mặc áo choàng tắm đi ra.
Anh nhìn thấy người phụ nữ đã
về phòng, đáy mắt mang theo ý cười bước tới, ánh mắt dừng trên tay cô, một giọng nam từ tính chậm
rãi truyền đến: “Tây trang anh chưa có người phụ nữ nào chạm vào, em cắt nó làm cái gì?” Vẻ mặt
Khương Từ đờ đẫn, hành vi trên tay cô lại vô cùng tàn nhẫn.
Cô cũng không biết mình đã tìm thấy một chiếc kéo ở đâu, cắt hết tây trang và áo sơmi trắng nhiễm
mũi rượu của Phó Thời Lễ đêm nay rồi ném chúng vào người anh.
Biết cô sẽ tức giận, thân hình đĩnh bạt chậm rãi đi tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt bướng bỉnh của
cô, cúi đầu tới gần, hơi thở nóng rực nói: “Ân? Sao em ghen lại đáng yêu như vậy?”.
Cô Ấy Thật Mềm