Cô Ấy Thật Mềm
Chương 127
Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Phòng bệnh yên tĩnh tràn ngập một ánh sáng nhàn nhạt, Khương Từ ngồi trên ghế cạnh mép giường, hai
mắt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt già nua của lão gia tử, đầu óc trống rỗng, cho dù là chuyện gì
cũng không nhớ nổi, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, kể lể về chuyện Tự Bảo.
Cô bắt đầu kể lúc Tự Bảo khi mới sinh ra, tiếp tục nói cho đến tận bây giờ.
“Nhũ danh Tự Bảo là do mẹ chồng cháu đặt, tên của thằng bé là Phó Mộ Trì…… Là chồng cháu lấy tên,
bọn họ đều ở bên ngoài……”
Đôi mắt Khương Từ rưng rưng, theo bản năng nhìn về phía cửa phòng bệnh, khi cô quay đầu lại lần
nữa, nếp nhăn che kín trên khuôn mặt của lão gia tử và đôi mắt đục ngầy kia đang hoàn toàn khép
lại, đôi môi không còn yếu ớt mấp máy, bàn tay già che đi tấm ảnh ố vàng trên ngực, ra đi thanh
thản.
Nước mắt cô chảy ra từng chút một, đôi mắt hơi nhòe đi.
Đúng như câu nói của Phó Thời Lễ: Hận thù cũng theo cái chết mà biến mất.
Lão gia tử đi rồi, Khương Từ hoảng hốt thất thần, mặt đều là nước mắt.
Cô bất lực nhìn căn phòng vắng lặng, trong lòng hụt hẫng, ngón tay nắm chặt hai tờ di chúc, miệng
nói không ra tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, không ngừng rơi lệ.
*
Hai ngày nữa đến Tết Âm Lịch, lão gia tử Khương gia vừa đi, năm nay mọi người cũng không vui vẻ.
Tang lễ của lão gia tử đã được sắp xếp xong, khi Khương Từ lấy di chúc ra, mọi người trong Khương
gia hai mặt nhìn nhau, không nói nên lời.
Mọi người đều biết rằng lão gia tử sinh thời yêu thích nhất là sưu tầm những bức tranh cổ nổi
tiếng, những di vật có giá trị liên thành này bây giờ trên danh nghĩa đều thuộc về chái gái của ông
– Khương Từ.
Mặc dù trong lòng có bất kỳ suy nghĩ nào cũng sẽ không nói ra ngoài.
Rốt cuộc di chúc của lão gia
rất rõ ràng, ai cũng không phải là người có kiến thức hạn hẹp, đi giành lấy đồ vật của con gái lão
tứ.
Lão gia tử giao toàn bộ cơ nghiệp gia tộc cho lão tứ, nhưng đứa con gái trên danh nghĩa là Khương
Giang Nguyên ngay cả 1 đồng cũng không có.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Từ lấy di chúc ra, đáy lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nếu bàn về mặt hiếu thảo, Khương Giang Nguyên từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối hai vị trưởng lão,
chữ hiếu của đứa cháu gái trên danh nghĩa nặng hơn nhiều so với cháu gái cùng huyết thống.
Vcl, nhà người ta nuôi m r, hiếu thảo trả ơn là vc phải làm còn đòi hỏi cái mẹ j con lon
Mà trước khi lão gia tử đi, trong lòng vẫn luôn nghĩ về Khương Từ.
Khương Giang Nguyên trộm đỏ mắt,
ở lễ tang lão gia tử cũng không nháo loạn, chỉ có thể lạnh mặt.
Sau khi lão gia tử qua đời, sáng hôm sau lễ tang được tiến hành, 2 ngày trước Tết Âm lịch.
Khương Từ thừa kế tài sản, lại là cháu gái cũng không thể không tham dự, vì vậy liền mang theo Phó
Thời Lễ và con trai tham dự.
Toàn bộ quá trình đều coi Khương Giang Nguyên như không khí trong
suốt, cô không nhận ra thân thích của Khương gia, cũng giống như họ không biết cô là vị nào.
Bác gái cả Khương gia cũng không thấy phiền mà giải thích hết lần này đến lần khác khi có người
hỏi, bà nói: “Đây là cô nhi con của chú tư, mấy năm nay đều được nuôi dưỡng ở thành phố S.”
“Chú tư nhà bà không phải có một đứa con gái nuôi trên danh nghĩa sao? Vị này chính là con ruột?”
Có người vừa nghe, liền đưa ra thắc mắc.
”Đúng vậy là con ruột.”
Sống bên ngoài nhiều năm, cuối cùng cũng lộ mặt.
Khách đến dự tang lễ trong lòng sáng như gương, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Từ, có chút
chú ý tới hôn sự: “Bộ dáng này thật xinh đẹp, đã định hôn ước chưa?”
Bác gái cả cười hiền lành, chỉ về phía một quý công tử đứng cùng đám con trai Khương gia.
Phó Thời mặc một bộ tây trang kiểu cổ điển màu đen, mặt vải được là phẳng phiu không chút cẩu thả.
Dáng người cao thẳng đứng trong đám người cũng vô cũng nổi bật, hơn nữa với khuôn mặt đẹp trai kia,
khó có ai quên được.
“Vị kia, là cháu rể nhà chúng tôi, họ Phó.”
Người tinh mắt đều có thể nhìn ra Phó Thời Lễ một thân khí độ tự phụ, hẳn thân thế hào môn hiển
hách mới dưỡng ra được nên thức thời khen vài câu trai tài gái sắc.
Mắt Khương Từ nhẹ nâng, cũng thấy Phó Thời Lễ hòa hợp với Khương gia, đáy lòng âm thầm nhẹ nhàng
thở ra, có anh ở đây cô không cần hao tâm tốn sức đi ứng phó với những người này.
Tại lễ tang của lão gia tử, Khương Từ gặp rất nhiều người cũng có vài người quen mắt.
Xét cho cùng, danh tiếng của lão gia tử ở bên ngoài rất được kính trọng, số quan chức cấp cao và
quý tộc mà ông kết bạn cũng không đếm xuể, có người sau khi biết tang sự còn cố ý đến dự tang lễ.
Khương Từ đứng hồi lâu, hai chân cũng tê rần.
Lễ tang còn chưa kết thúc, cô bị hạ đường huyết, nói với bác gái cả một tiếng rời đi một lúc, xoay
người đi về phía nhà vệ sinh nữ.
Khương Từ muốn rửa mặt để tỉnh táo lại, cô đứng trước bồn rửa tay, duỗi tay vặn ra vòi nước, tiếng
nước chảy xôn xao vang lên.
Trong tiết trời mùa đông lạnh giá, cũng không màng nước lạnh, bàn tay cô chụm lại hứng nước ném về
phía khuôn mặt tái nhợt của mình.
Chỉ có như vậy mới có thể làm thanh tỉnh ý thức hỗn độn, mơ hồ của cô.
Khương Từ lại ngẩng đầu lên,
nhìn khí sắc không tốt của mình trong
gương, dưới mắt còn có một quầng thâm màu xanh nhạt.
Cô nhìn chằm chằm một lát, xoay người định đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu đã gặp Khương Giang Nguyên
cũng đang đi vào.
Đều nói tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, mà Khương Từ và Khương Giang Nguyên đều mặc đồ đen gặp
nhau có thể nói là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.
Hai mắt Khương Giang Nguyên đỏ hoe nhìn cô, lúc này yên lặng không có ai khác, căm giận không ngừng
nói: “Cô đắc ý?”
Khuôn mặt Khương Từ bình tĩnh, hỏi lại: “Cô đang nói cái gì?”
“Ông nội đã mất, người cô hận cả đời người đều đã chết, được cả danh lẫn lợi, nổi bật nhất trong lễ
tang.” Tất cả sự tức giận và bất bình của Khương Giang Nguyên đều biến thành những lời sắc bén nói
hết ra: “Nếu không phải cô đã gả chồng sinh con, tôi e rằng tất cả những thiếu gia ở Bắc Kinh này
đều muốn xếp hàng chờ cưới cô.”
“Cho nên cô ghen tị?” Khương Từ châm chọc.
Khương Giang Nguyên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, như bị nhìn thấu tâm tư, lại mạnh miệng chết không
thừa nhận: “Tôi ghen tị cái gì? Khương Từ, cô trở về Khương gia thì sao! Người Khương Thuấn Ngôn
yêu thương là tôi, là tôi! Những người anh họ khác, bọn họ từ nhỏ đã nhìn tôi lớn lên, cho dù cô
trở về nhận tổ quy tông…… ở trong mắt bọn họ cô vẫn là người ngoài!” Con người chỉ khi không còn tự
tin mới có thể không ngừng chứng minh điều gì đó.
Lời nói của Khương Giang Nguyên không khơi dậy nổi một chút tức giận nào trong lòng Khương Từ.
Cô vốn không đeo bám vào Khương gia, lại cũng không coi Khương gia là tất cả của mình như Khương
Giang Nguyên.
Hơn nữa, mặc dù sau này cô không thể tin tưởng Phó Thời Lễ thì cô cũng có thể dựa vào Tự Bảo.
Khương Từ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ trong mắt Khương Giang Nguyên, khẽ cười nói: “Xem ra cô từ nhỏ ở
Khương gia kiếm ăn không dễ dàng, bằng không sao lại sợ tôi trở về như vậy, trong tang lễ của ông
nội đã gấp không chờ nổi mà chó cùng rứt giậu, náo loạn.”
(*) Chó cùng rứt giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
“Cô!” Khương Giang Nguyên chỉ vào cô, tức giận đến phát run.
Khương Từ nhìn ánh mắt cô, giống như đang nhìn một đứa trẻ không được ăn kẹo, lắc đầu trầm mặc nói:
“Cô rất không cam tâm, dù gì cô dưới gối hai vị trưởng bối tận hiếu hai mươi mấy năm, ông ấy lại
không xem cô trở thành đứa cháu gái chân chính.
Khương Giang Nguyên, cô quả thật may mắn vì nhiều năm qua Khương gia không có cháu gái để cô được
độc sủng.
Theo tôi thấy, tốt nhất cô nên cầu
nguyện Khương Thuấn Ngôn sẽ độc thân cả đời, đời này anh ta không theo đuổi hay âu yếm với người
phụ nữ khác, nếu không……”
Nửa câu sau, Khương Từ không nói hết, nói như vậy trong lòng Khương Giang Nguyên chắc đã hiểu rõ.
Cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, không nhìn vẻ mặt cứng đờ của Khương Giang Nguyên,
ngũ quan lạnh hơn vài phần, đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, Khương Từ chưa bước được mấy bước đã thấy Phó Thời Lễ ở cách đó không xa.
Cô ngẩn ra, sau đó lập tức thu hồi cảm xúc dưới đáy mắt, bước đến gần.
Tự Bảo không ở bên cạnh, từ
khi đến Bắc Kinh cậu nhóc đã trở thành linh vật của các bác Khương gia, khuôn mặt mũm mĩm tinh xảo
đáng yêu, mặc dù hay khóc nhè nhưng cũng làm người khác cực kì thích.
Phó Thời Lễ đợi cô đi đến trước mặt mới vươn bàn tay thon dài nắm lấy tay người phụ nữ.
Nhiệt độ hơi nóng truyền qua lòng bàn tay lạnh lẽo của cô: “Em dùng nước lạnh rửa tay? Lạnh như
vậy.”
Khương Từ mím môi không nói, chỉ ôm anh.
Cũng may hai người đứng ở nơi có vị trí hẻo lánh, cũng không có người ngoài thấy.
Cánh tay Phó Thời
Lễ ôm eo cô, giọng nói ôn nhu nói bên tai cô: “Kiên trì mấy tiếng nữa, chờ lễ tang kết thúc, chúng
ta liền trở về.”
Vé máy bay đều đã đặt xong, Khương Từ và Phó Thời Lễ cũng không có ý định ở lại Khương gia ăn tết.
Mặc dù bọn họ luôn giữ lại nhưng Khương Từ chỉ quyết định ở lại đến khi kết thúc tang lễ của lão
gia tử.
Hai ngày nay đều ở khách sạn, không bước vào cửa Khương gia một bước.
Nút thắt trong lòng cô bao năm nay nhất thời không gỡ được, Khương gia cũng không thể ép buộc.
Khương Từ không biết buổi tối sau khi trở về Khương Giang Nguyên khóc nháo với Khương Thuấn Ngôn.
Khoảng 6 giờ chiều, lễ tang kết thúc, cô và Phó Thời Lễ đưa Tự Bảo tạm biệt người Khương gia.
Mấy bác gái đều cho Tự Bảo một bao lì xì lớn màu đỏ, lúc đầu Khương Từ từ chối đến khi Phó Thời Lễ
nói: “Đây là tâm ý của các vị trưởng bối, sau này các anh họ cưới vợ sinh con mừng lại là được.”
Rốt cuộc Tự Bảo lần đầu tiên đến Bắc Kinh, các vị trưởng bối tổ chức cho con cô một lễ gặp mặt mới
không phải lễ nghĩa.
Khi Phó Thời Lễ nói như vậy, Khương Từ cũng không nói gì nữa.
Túi của Tự Bảo nhét đầy lì xì đỏ, còn
có của các bác.
Mặc dù quan hệ giữa mẹ và các bác không tốt lắm, nhưng điều đó không ngăn cản được cậu cướp mất
trái tim của các bác.
*
Trước Tết Âm lịch 1 ngày, 8 giờ tối.
Máy bay Khương Từ và Phó Thời Lễ khởi hành, hạ cánh xuống thành phố S đã là đêm khuya.
Bây giờ là đêm 29 Tết, một nhà ba người đơn giản trực tiếp trở về nhà Đường Yến Lan.
Bởi vì biết con trai và con dâu sắp về nên Đường Yến Lan cũng chưa ngủ, vừa vào cửa, đã bế Tự Bảo
đang buồn ngủ mơ mơ màng màng đi, nhẹ giọng nói với Khương Từ: “Phòng bếp đang nấu đồ ăn cho các
con, đến ăn chút rồi lại nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn mẹ.” Khương Từ gật đầu, lập tức đi đến phòng bếp.
Khi cô rời đi, Đường Yến Lan mới kéo vali hành lý đặt sang một bên, nói với Phó Thời Lễ: “Lần này
trở về nhận tổ quy tông?”
Phó Thời Lễ cởi áo khoác đen ra, thần sắc thong dong nói: “Chỉ tham dự tang lễ.”
Chuyện ngay cả cổng Khương gia Khương Từ còn không bước vào một bước, anh cũng không nói với mẹ.
Mà Đường Yến Lan lại nói: “Hôm nay vài người gọi điện cho mẹ nói họ ở Bắc Kinh tham dự lễ tang của
lão gia tử Khương gia đã nhìn thấy con dâu mẹ, lấy thân phận cháu gái của lão gia tử tham dự còn
hỏi mẹ có một cô con dâu là cô nhi con gái của một vị liệt sĩ à.”
Từ trước và sau khi Khương Từ gả vào Phó gia, Đường Yến Lan chưa bao giờ xem thường thân phận của
cô, cũng chưa nghĩ đến sẽ đối xử khác biệt giữa tinh nhị đại và hồng tam đại.
(*) Tinh nhị đại và Hồng ta đại mình có giải thích r ấy :v Chỉ là thân phận của con dâu đột nhiên
thay đổi.
Đường Yến Lan dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phó Thời Lễ, lo lắng nói: “Con trai, con nói Khương gia từ
đời này sang đời khác đều đi tòng quân, họ có thể ghét đứa cháu rể người toàn tiền không?” (Tòng
quân thì hay lấy lợi ích quốc gia, địa vị là chủ yếu còn anh Lễ là thương nhân chỉ coi trọng tiền
bạc nên mới nói thế)
Phó Thời Lễ: “……”
Anh bất lực nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ, Khương gia đến thế hệ này cũng có một số người kinh doanh.”
“À à.” Đường Yến Lan thở phào nhẹ nhõm.
Bà thừa dịp Khương Từ đang ở trong bếp, bịt tai cháu trai đang ngủ trong lồng ngực lại, lại nói với
Phó Thời Lễ: “Mẹ nghe nói mẹ Khương Từ có ân oán không thể hóa giải với Khương gia, quan hệ giữa
hai đứa phải cẩn thận.
Bây giờ mẹ thấy thân phận của Khương Từ sớm muộn không giấu được, con và
Khương gia cũng đừng quá thân thiết, cẩn thận mẹ vợ con bắn sát khí vào người con.”
Đường Yến Lan khá hiểu tính khí của Từ Uyển Nghi, nhân lúc Khương Từ không ở đây mới dám nói.
Phó Thời Lễ gật đầu, nói sang chuyện khác nói: “Mẹ, mẹ bế Tự Bảo lên phòng đi, đêm nay cho thằng bé
ngủ với mẹ.”
Đường Yến Lan không kịp nghĩ nhiều, cháu trai bảo bối đã ngáy ngủ, đau lòng ôm cậu xoay người lên
lầu.
Phó Thời Lễ nhìn theo mẹ anh rời đi, không nhanh không chậm đi về phía phòng bếp..
Cô Ấy Thật Mềm